Mục Trần vững vàng thế tấn trên Đại Tu Di Ma Trụ, hung sát lực càn quét thiên địa, áp lực khiến toàn vùng phải nín thở.
Tất cả mọi người đang chăm chú nhìn vào gã thiếu niên cao cao ốm ốm kia, nét mặt tuấn tú đã hoàn toàn thay bằng sự lãnh khốc đáng sợ, đôi mắt đỏ tươi lóe lôi đình trông thật uy hiếp.
- Năm xưa chưa có chiến quả cuối cùng, vậy thì lúc này chúng ta cũng nên chấm dứt đi.
Cơ Huyền thâm trầm trả lời:
- Xem ra ta ra tay trong Thẩm Phán Kính vẫn còn nương nhẹ, mới khiến cho ngươi có được một chút cơ duyên.
Ngẫm nghĩ lại một chút, rõ ràng là khi Mục Trần bị nhốt trong lốc xoáy kia mới đạt được thành tựu này, trực tiếp đề thăng thực lực lên tam trọng Thần Phách nan, mà thậm chí còn có thể mở được Chí Tôn Hải, tiến lên trình độ ngang ngửa với bản thân Cơ Huyền.
Mục Trần nghe vậy, không nói gì, ánh mắt càng thêm sát khí.
- Dù vậy ngươi cũng khiến ta không thất vọng, bằng không cái cách ta phải e ngại ngươi sẽ khiến cho người khác chê cười mất.
Cơ Huyền nắm chặt tay lại, thánh quang ngưng tụ thành trường thương rực rỡ khí phách. Hình dáng cây thương này cũng không tầm thường, trên thân thường còn có một đôi cánh phe phẩy, nhìn như cánh thiên sứ.
Thánh quang nóng cháy dữ dội khuếch tán, dao động rất mạnh mẽ.
- Thiên Sứ Thương...
Thái Thương viện trưởng nhận ra được vũ khí mà Cơ Huyền vừa triệu hồi, ánh mắt rõ ràng rất chú ý:
- Thánh linh viện thật là hào phóng, ngay cả thần khí hạ phẩm cũng cấp cho Cơ Huyền.
- Ha ha, Cơ Huyền khi còn trong viện biểu hiện rất tốt, lại còn có công lao, thế nên Thiên Sứ Thương này mới ban cho hắn. Bất quá thương kia lợi hại vẫn còn kém hơn ma trụ của Mục Trần một chút, Bắc Thương linh viện cũng bỏ công không ít đâu nhỉ.
Thiên thánh viện trưởng mỉm cười
Hiển nhiên, hắn đâu thể nào nghĩ rằng Đại Tu Di Ma Trụ là của bản thân Mục Trần hay tự mình có được.
Thái Thương viện trưởng cười khẩy, chẳng hơi đâu giải thích tường tận cho phí thời gian, nhìn xuống tầng trời giằng co bên dưới, không khí càng lúc càng căng thẳng.
Mọi người cũng đang rất háo hức mong chờ, chẳng biết trong hai kẻ xuất sắc nhất thế hệ đệ tử toàn bộ linh viện trên Đại Thiên thế giới này, trận giao tranh của họ sẽ kết thúc với phần thắng thuộc về ai. Quán quân đại chiến, tất nhiên phải là trận đấu hấp dẫn nhất của đại tái linh viện.
Vuuuuuuu!
Cơ Huyền đột nhiên múa thương, thân hình run lên một chút, rồi hoàn toàn biến mất.
Uỳnh!
Chính lúc đó, Mục Trần lại không hề do dự đánh ra một quyền công kích không gian trước mặt.
Ầm ầm
Hắc lôi dâng tràn, linh lực hội tụ như nộ long xung kích, sức mạnh đủ để trọng thương một gã cao thủ tam trọng Thần Phách nan.
Đột nhiên thương kình sắc bén từ hư vô xé toạc không gian chui ra, thánh quang lóe sáng, năng lượng nóng cháy bá đạo xẹt qua không trung, mũi thương bén nhọn đâm thẳng vào đầu quyền cứng rắn của lôi điện.
Choang!
Tiếng kim thiết vang vọng.
Kinh phong kinh khủng từ đầu thương bắn ra, khuếch tán tầng tầng không ngớt.
Mục Trần không nhúc nhích, nhìn không gian phía trước hơi biến dạng, Cơ Huyền chẳng hề có mặt, chỉ nhìn thấy thanh trường thương như xuyên ra từ hư vô.
- Đòn gió thăm dò vô vị như thế này có ý nghĩa gì đâu chứ?
Mục Trần mặt chẳng đổi sắc, rồi bất ngờ hắn tiếp tục tung quyền như lôi đình cắt phá bầu trời, tốc độ tức thì đánh vào một chỗ không khí kia.
Đùng!
Lôi đình bắn tới, không gian hư vô một bóng người bị chấn văng đi, loạng choạng trên không cả một đoạn mới đứng vững được, nhìn kỹ đúng là Cơ Huyền với thánh thương trong tay, sắc mặt khó coi.
Hừ.
Cơ Huyền hậm hực cáu giật, nhưng ánh mắt rõ ràng nghiêm túc hẳn lên, hai tay kết ấn, không gian uốn éo sau lưng phát ra thánh quang vạn trượng, Chí Tôn Hải gào thét điên cuồng, vô số tia sáng bắn ra.
- Thánh Quang thuật, Quân Đoàn Thiên Sứ!
Từng tia sáng bắn ra bắt đầu ngưng tụ, rồi hình thành một cái bóng có hình người, dung mạo không rõ ràng, cùng với đôi cánh thiên thần rực rỡ vỗ nhẹ sau lưng. Mỗi cái bóng toát ra dao động cường đại, không hề kém cao thủ Thần Phách nan chút nào.
Quanh hoàng kim chiến đài, mọi người chép miệng kinh nghi. Cơ Huyền quả nhiên khó lường, lại còn tu luyện thần thuật huyền ảo như thế, rải đậu thành binh, chiêu thức này cho thấy chênh lệch giữa Chí Tôn cảnh và Thần Phách nan lớn đến dường nào, khó có thể bổ khuyết khoảng cách bằng những thủ đoạn thông thường được. Nếu Mục Trần lúc này chưa mở được Chí Tôn Hải, thật sự không cách nào là đối thủ của hắn.
Sát!
Cơ Huyền lạnh lùng ra lệnh, trường thương phất lên như đại soái lãnh binh, vô số những cái bóng thiên sứ lao đi vun vút, trận hình nghiêm cẩn bao vây Mục Trần.
Mỗi thiên sứ đều có trường thương trong tay, phóng thẳng tới tạo thành một mạng lưới công kích dày đặc phủ kín mọi lối tránh né của đối phương.
- Cút!
Mục Trần giậm chân, Chí Tôn Hải huyết tinh của hắn cũng bộc phát hào quang huyết sắc, dũng mãnh công kích đám thiên sứ kia.
Thế nhưng Cơ Huyền lại mỉm cười bí hiểm, gằn giọng quát lên:
- Táng Lễ Thiên Sứ!
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ khủng khiếp bất thình lình vang trên khung trời, những bóng thiên sứ kia đột ngột tự bạo, khiến không gian xung quanh Mục Trần trở nên mong manh bất ổn, phong bao kinh khủng bắt đầu hình thành vây chặt lấy hắn.
Trận đấu thảm liệt ngoài dự đoán của mọi người, đám khán giả phấn khích nhưng cũng kinh hãi, giao tranh trình độ này trong đại tái linh viện ít khi xuất hiện. (LTC: đám này có tham gia đại tái đâu mà biết??)
Phong bạo điên cuồng tàn phá, mọi người kinh nghi không biết nếu bị nó đánh trúng, Mục Trần sẽ chịu nổi hay không?
Phong bạo cũng nhanh chóng yếu đi, rồi khung cảnh trở lại quang đãng, mọi người mắt hau háu nhìn thẳng vào chỗ cũ, những tiếng kinh hô thất thanh, ngay cả Cơ Huyền cũng trợn mắt.
Vị trí trung tâm phong bạo, Mục Trần vẫn hiên ngang đón gió.
Quần áo trên thân hắn rách bươm, thân thể có lôi đỉnh chạy tới chạy lui, chín đường lôi văn trên ngực lóe sáng nhàn nhạt, tiếng sấm rền rĩ phát tán không ngừng, thế nhưng không hề có một chút thương tích, cứ như vừa rồi hắn mặc cho Cơ Huyền công kích cũng chẳng xi nhê gì.
- Thân thể thật cứng cáp...
Có ai đó chép miệng than.
Làn da sáng như bạc, thân hình không cường tráng hùng vĩ, nhưng lại mang khí thế không thể lay chuyển.
Đôi mắt Mục Trần càng thêm rực rỡ, hung sát lực cường đại cũng không thể ngăn cản được lôi đình cuồng bạo trong người hắn tung hoành. Hai tay nắm chặt, hờ hững nhìn Cơ Huyền như hung thần đang khinh bỉ một con giun con dế.
- Công kích chỉ có trình độ kém cỏi đó, thế thì để ta dạy cho xem.
Mục Trần dùng lời nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại vang theo tiếng sấm ầm ầm trong thiên địa.
Dứt lời, bất chợt không trung trở nên u ám, ai nấy hoảng hốt khi nhìn thấy bầu trời trên cao chẳng biết khi nào đã hội tụ một lượng Hắc Lôi Vân cực lớn, phạm vi bao phủ cả mấy ngàn trượng, uy thế đáng sợ chẳng ai dám thở mạnh một tiếng.
Ngân quang lấp lóe chạy qua chạy lại trong lôi vân, uy áp thiên địa cực kỳ kinh khủng.
Ầm!
Một cột sấm sét xuyên phá tầng mây, không hề báo trước giáng xuống, chỉ có điều nó không công kích Cơ Huyền mà lại hướng thẳng vào người Mục Trần.
Đùng!
Lôi đình dũng mãnh phang vào người Mục Trần, những tia điện không hề bị khuếch tán ra xung quanh, toàn bộ đều bị thân thể Mục Trần hấp thu.
Lôi điện quanh người hắn đột nhiên dừng lại, rồi một bộ khải giáp lôi đình đen ngòm hiện ra trên người, thân hình Mục Trần như to lớn thêm mấy lần, thành một tên khổng lồ sét.
Dao động toát ra từ bộ giáp càng thêm khủng bố.
- Giải quyết ngươi, một chiêu là đủ.
Đôi mắt lôi điện trong mũ giáp lóe lên, âm thanh ầm ầm như sấm vang vọng, Mục Trần nhẹ nhàng tiến tới, rồi bất thình lình lóe lên xuất hiện phía trước Cơ Huyền, một quyền đánh tới không hề có kỹ xảo, trực tiếp mà cuồng bạo.
Vũ điệu lôi đình nhảy múa trong Chí Tôn Hải đầy huyết tinh, linh lực ngập trời đổ vào đầu quyền của Mục Trần.
Cửu văn lôi thể, năng lượng Chí Tôn Hải, hai yếu tố hùng mạnh hội tụ trong một quyền đơn giản.
Một quyền tung ra, không gian bính toái.
Một quyền đó khiến Cơ Huyền sắc mặt kịch biến, ngay cả các vị viện trưởng trên tầng trời cao cũng tỏ ra nghiêm túc. Quyền đó của Mục Trần lại có uy thế của cường giả Chí Tôn chân chính!
Tất cả mọi người đang chăm chú nhìn vào gã thiếu niên cao cao ốm ốm kia, nét mặt tuấn tú đã hoàn toàn thay bằng sự lãnh khốc đáng sợ, đôi mắt đỏ tươi lóe lôi đình trông thật uy hiếp.
- Năm xưa chưa có chiến quả cuối cùng, vậy thì lúc này chúng ta cũng nên chấm dứt đi.
Cơ Huyền thâm trầm trả lời:
- Xem ra ta ra tay trong Thẩm Phán Kính vẫn còn nương nhẹ, mới khiến cho ngươi có được một chút cơ duyên.
Ngẫm nghĩ lại một chút, rõ ràng là khi Mục Trần bị nhốt trong lốc xoáy kia mới đạt được thành tựu này, trực tiếp đề thăng thực lực lên tam trọng Thần Phách nan, mà thậm chí còn có thể mở được Chí Tôn Hải, tiến lên trình độ ngang ngửa với bản thân Cơ Huyền.
Mục Trần nghe vậy, không nói gì, ánh mắt càng thêm sát khí.
- Dù vậy ngươi cũng khiến ta không thất vọng, bằng không cái cách ta phải e ngại ngươi sẽ khiến cho người khác chê cười mất.
Cơ Huyền nắm chặt tay lại, thánh quang ngưng tụ thành trường thương rực rỡ khí phách. Hình dáng cây thương này cũng không tầm thường, trên thân thường còn có một đôi cánh phe phẩy, nhìn như cánh thiên sứ.
Thánh quang nóng cháy dữ dội khuếch tán, dao động rất mạnh mẽ.
- Thiên Sứ Thương...
Thái Thương viện trưởng nhận ra được vũ khí mà Cơ Huyền vừa triệu hồi, ánh mắt rõ ràng rất chú ý:
- Thánh linh viện thật là hào phóng, ngay cả thần khí hạ phẩm cũng cấp cho Cơ Huyền.
- Ha ha, Cơ Huyền khi còn trong viện biểu hiện rất tốt, lại còn có công lao, thế nên Thiên Sứ Thương này mới ban cho hắn. Bất quá thương kia lợi hại vẫn còn kém hơn ma trụ của Mục Trần một chút, Bắc Thương linh viện cũng bỏ công không ít đâu nhỉ.
Thiên thánh viện trưởng mỉm cười
Hiển nhiên, hắn đâu thể nào nghĩ rằng Đại Tu Di Ma Trụ là của bản thân Mục Trần hay tự mình có được.
Thái Thương viện trưởng cười khẩy, chẳng hơi đâu giải thích tường tận cho phí thời gian, nhìn xuống tầng trời giằng co bên dưới, không khí càng lúc càng căng thẳng.
Mọi người cũng đang rất háo hức mong chờ, chẳng biết trong hai kẻ xuất sắc nhất thế hệ đệ tử toàn bộ linh viện trên Đại Thiên thế giới này, trận giao tranh của họ sẽ kết thúc với phần thắng thuộc về ai. Quán quân đại chiến, tất nhiên phải là trận đấu hấp dẫn nhất của đại tái linh viện.
Vuuuuuuu!
Cơ Huyền đột nhiên múa thương, thân hình run lên một chút, rồi hoàn toàn biến mất.
Uỳnh!
Chính lúc đó, Mục Trần lại không hề do dự đánh ra một quyền công kích không gian trước mặt.
Ầm ầm
Hắc lôi dâng tràn, linh lực hội tụ như nộ long xung kích, sức mạnh đủ để trọng thương một gã cao thủ tam trọng Thần Phách nan.
Đột nhiên thương kình sắc bén từ hư vô xé toạc không gian chui ra, thánh quang lóe sáng, năng lượng nóng cháy bá đạo xẹt qua không trung, mũi thương bén nhọn đâm thẳng vào đầu quyền cứng rắn của lôi điện.
Choang!
Tiếng kim thiết vang vọng.
Kinh phong kinh khủng từ đầu thương bắn ra, khuếch tán tầng tầng không ngớt.
Mục Trần không nhúc nhích, nhìn không gian phía trước hơi biến dạng, Cơ Huyền chẳng hề có mặt, chỉ nhìn thấy thanh trường thương như xuyên ra từ hư vô.
- Đòn gió thăm dò vô vị như thế này có ý nghĩa gì đâu chứ?
Mục Trần mặt chẳng đổi sắc, rồi bất ngờ hắn tiếp tục tung quyền như lôi đình cắt phá bầu trời, tốc độ tức thì đánh vào một chỗ không khí kia.
Đùng!
Lôi đình bắn tới, không gian hư vô một bóng người bị chấn văng đi, loạng choạng trên không cả một đoạn mới đứng vững được, nhìn kỹ đúng là Cơ Huyền với thánh thương trong tay, sắc mặt khó coi.
Hừ.
Cơ Huyền hậm hực cáu giật, nhưng ánh mắt rõ ràng nghiêm túc hẳn lên, hai tay kết ấn, không gian uốn éo sau lưng phát ra thánh quang vạn trượng, Chí Tôn Hải gào thét điên cuồng, vô số tia sáng bắn ra.
- Thánh Quang thuật, Quân Đoàn Thiên Sứ!
Từng tia sáng bắn ra bắt đầu ngưng tụ, rồi hình thành một cái bóng có hình người, dung mạo không rõ ràng, cùng với đôi cánh thiên thần rực rỡ vỗ nhẹ sau lưng. Mỗi cái bóng toát ra dao động cường đại, không hề kém cao thủ Thần Phách nan chút nào.
Quanh hoàng kim chiến đài, mọi người chép miệng kinh nghi. Cơ Huyền quả nhiên khó lường, lại còn tu luyện thần thuật huyền ảo như thế, rải đậu thành binh, chiêu thức này cho thấy chênh lệch giữa Chí Tôn cảnh và Thần Phách nan lớn đến dường nào, khó có thể bổ khuyết khoảng cách bằng những thủ đoạn thông thường được. Nếu Mục Trần lúc này chưa mở được Chí Tôn Hải, thật sự không cách nào là đối thủ của hắn.
Sát!
Cơ Huyền lạnh lùng ra lệnh, trường thương phất lên như đại soái lãnh binh, vô số những cái bóng thiên sứ lao đi vun vút, trận hình nghiêm cẩn bao vây Mục Trần.
Mỗi thiên sứ đều có trường thương trong tay, phóng thẳng tới tạo thành một mạng lưới công kích dày đặc phủ kín mọi lối tránh né của đối phương.
- Cút!
Mục Trần giậm chân, Chí Tôn Hải huyết tinh của hắn cũng bộc phát hào quang huyết sắc, dũng mãnh công kích đám thiên sứ kia.
Thế nhưng Cơ Huyền lại mỉm cười bí hiểm, gằn giọng quát lên:
- Táng Lễ Thiên Sứ!
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ khủng khiếp bất thình lình vang trên khung trời, những bóng thiên sứ kia đột ngột tự bạo, khiến không gian xung quanh Mục Trần trở nên mong manh bất ổn, phong bao kinh khủng bắt đầu hình thành vây chặt lấy hắn.
Trận đấu thảm liệt ngoài dự đoán của mọi người, đám khán giả phấn khích nhưng cũng kinh hãi, giao tranh trình độ này trong đại tái linh viện ít khi xuất hiện. (LTC: đám này có tham gia đại tái đâu mà biết??)
Phong bạo điên cuồng tàn phá, mọi người kinh nghi không biết nếu bị nó đánh trúng, Mục Trần sẽ chịu nổi hay không?
Phong bạo cũng nhanh chóng yếu đi, rồi khung cảnh trở lại quang đãng, mọi người mắt hau háu nhìn thẳng vào chỗ cũ, những tiếng kinh hô thất thanh, ngay cả Cơ Huyền cũng trợn mắt.
Vị trí trung tâm phong bạo, Mục Trần vẫn hiên ngang đón gió.
Quần áo trên thân hắn rách bươm, thân thể có lôi đỉnh chạy tới chạy lui, chín đường lôi văn trên ngực lóe sáng nhàn nhạt, tiếng sấm rền rĩ phát tán không ngừng, thế nhưng không hề có một chút thương tích, cứ như vừa rồi hắn mặc cho Cơ Huyền công kích cũng chẳng xi nhê gì.
- Thân thể thật cứng cáp...
Có ai đó chép miệng than.
Làn da sáng như bạc, thân hình không cường tráng hùng vĩ, nhưng lại mang khí thế không thể lay chuyển.
Đôi mắt Mục Trần càng thêm rực rỡ, hung sát lực cường đại cũng không thể ngăn cản được lôi đình cuồng bạo trong người hắn tung hoành. Hai tay nắm chặt, hờ hững nhìn Cơ Huyền như hung thần đang khinh bỉ một con giun con dế.
- Công kích chỉ có trình độ kém cỏi đó, thế thì để ta dạy cho xem.
Mục Trần dùng lời nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lại vang theo tiếng sấm ầm ầm trong thiên địa.
Dứt lời, bất chợt không trung trở nên u ám, ai nấy hoảng hốt khi nhìn thấy bầu trời trên cao chẳng biết khi nào đã hội tụ một lượng Hắc Lôi Vân cực lớn, phạm vi bao phủ cả mấy ngàn trượng, uy thế đáng sợ chẳng ai dám thở mạnh một tiếng.
Ngân quang lấp lóe chạy qua chạy lại trong lôi vân, uy áp thiên địa cực kỳ kinh khủng.
Ầm!
Một cột sấm sét xuyên phá tầng mây, không hề báo trước giáng xuống, chỉ có điều nó không công kích Cơ Huyền mà lại hướng thẳng vào người Mục Trần.
Đùng!
Lôi đình dũng mãnh phang vào người Mục Trần, những tia điện không hề bị khuếch tán ra xung quanh, toàn bộ đều bị thân thể Mục Trần hấp thu.
Lôi điện quanh người hắn đột nhiên dừng lại, rồi một bộ khải giáp lôi đình đen ngòm hiện ra trên người, thân hình Mục Trần như to lớn thêm mấy lần, thành một tên khổng lồ sét.
Dao động toát ra từ bộ giáp càng thêm khủng bố.
- Giải quyết ngươi, một chiêu là đủ.
Đôi mắt lôi điện trong mũ giáp lóe lên, âm thanh ầm ầm như sấm vang vọng, Mục Trần nhẹ nhàng tiến tới, rồi bất thình lình lóe lên xuất hiện phía trước Cơ Huyền, một quyền đánh tới không hề có kỹ xảo, trực tiếp mà cuồng bạo.
Vũ điệu lôi đình nhảy múa trong Chí Tôn Hải đầy huyết tinh, linh lực ngập trời đổ vào đầu quyền của Mục Trần.
Cửu văn lôi thể, năng lượng Chí Tôn Hải, hai yếu tố hùng mạnh hội tụ trong một quyền đơn giản.
Một quyền tung ra, không gian bính toái.
Một quyền đó khiến Cơ Huyền sắc mặt kịch biến, ngay cả các vị viện trưởng trên tầng trời cao cũng tỏ ra nghiêm túc. Quyền đó của Mục Trần lại có uy thế của cường giả Chí Tôn chân chính!
/1555
|