Bắc Thương linh viện.
Sức nóng từ đại tái linh viện dù đã qua đến mười ngày nhưng vẫn không hề có dấu iệu nguội đi, cả tòa linh trong viện vẫn tràn ngập không khí hân hoan kích động điên cuồng.
Đối với những hoạt động ăn chơi đập phá của đám đệ tử, linh viện cũng không ngăn cản, ngược lại còn phái người bảo vệ trị an, có lẽ cao tầng linh viện cũng đang rất vui mừng sung sướng, dù sao thành tích này lần đầu tiên Bắc Thương linh viện giành được.
Không những thế, áp lực bao năm nay cũng đã cởi bỏ một cách hãnh diện.
Tổng bộ Lạc Thần hội.
Một ngọn núi cao vút, màu xanh trải khắp từ chân núi lên đỉnh, tầm nhìn từ trên đỉnh có thể nhìn thấy toàn cảnh Lạc Thần hội ở vùng đất cạnh bên. Quảng trường trung tâm tổng bộ, người chật như nêm.
Ở đó cũng đang có đủ loại hoạt động cuồng hoan.
Đỉnh núi, một gã trai nằm lay lắt bên đám cỏ, gió núi khẽ lay, những đám cỏ biếng nhác nghiêng ngả cạ cạ vào gương mặt hắn, cảm giác sảng khoái khiến hắn nhắm tịt hai mắt tận hưởng.
Sự an bình thật đáng hưởng thụ, đại tái linh viện kéo dài hơn nửa năm chỉ toàn những tranh đấu gấp gáp, chẳng cho người ta một chút thời gian xả hơi, quả thật những giây phút này thật đáng quý biết bao.
Gió nhẹ cũng mang đến một mùi hương thoang thoảng hấp dẫn người khác.
Cô gái áo xanh thanh lệ tao nhã đang lặng lẽ bước đến, nhìn gương mặt tuấn tú của gã trai đang nằm ở bãi cỏ, môi xinh khẽ mỉm cười dịu dàng, những ngón tay đùa nghịch cỏ xanh trêu ghẹo Mục Trần.
Ngứa ngáy nhột nhạt làm hắn tỉnh giấc, giật mình nhìn thấy cô gái như hoa như ngọc trước mặt, hắn nhếch mép cười, vươn tay ra ôm lấy cái eo nhỏ nhắn.
Lạc Li nhanh nhẹn tránh qua, mỉm cười vui vẻ nhìn hắn:
- Cả linh viện đều đang vui chơi, nhân vật chính như ngươi lại ở đây hưởng thanh nhàn.
- Thật sự không còn hơi sức nữa mà.
Mục Trần ngồi dậy, tựa lưng vào khối đá, mỉm cười bất đắc dĩ.
Thấy cái nụ cười đau khổ của hắn, còn định trêu ghẹo thêm một chút, Lạc Li lại hơi cảm thấy buồn, ngồi xuống cạnh hắn, đôi mắt lưu ly đầy thùy mị.
- Ngươi đã làm rất tốt, từ hôm ngươi giành được quán quân, ta đã trở nên rất hãnh diện.
Lạc Li chân thành mà nhu tình, lời nói nhẹ như gió thoảng thừa sức làm tan chảy trái tim bất kỳ nam nhi nào.
Mục Trần nghe thấy tiếng nói êm tai ấy, khóe miệng nhếch lên đoạt lấy cảm xúc thỏa mãn khôn kể xiết.
Ngàn lời tán dương không bằng cái liếc nhìn hài lòng của mỹ nhân.
- Lạc Hà(?)
- Hả?
Cô gái mỉm cười.
- Ôm một cái.
Mục Trần cười tủm tỉm choàng tay qua.
Lạc Li đỏ mặt lắc đầu:
- Không!
- Ta muốn!
Mục Trần nhào tới, hai tay nhanh chóng ôm lấy eo nàng đè cô gái ngã dúi dụi trên bụi cỏ.
Gương mặt quen thuộc áp sát, hơi thở phả vào làn da, Lạc Li đỏ mặt, giơ nắm đấm cú vào đầu hắn:
- Lưu manh.
Mục Trần chẳng quan tâm, chỉ yên lặng ngắm nhìn dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ. Bất giác, nàng ta đã trưởng thành hơn, càng xinh đẹp hơn, khí chất cũng tuyệt hảo hơn, khiến cho hắn bần thần.
Có lẽ sớm muộn một ngày, nàng sẽ không còn vẻ ngây ngô của thiếu nữ, mà sẽ mang lấy vẻ lạnh lùng của nữ hoàng để cai trị thần dân trong tộc, có được danh tiếng lừng lẫy Đại Thiên thế giới.
Nàng có ưu thế hơn hẳn thường nhân, thiên phú không kém bất kỳ ai, lại còn cả một Lạc thần tộc chống lưng. Đôi khi hắn thấy bản thân so với nàng thật quá chênh lệch.
Tuy hắn cũng có mẫu thân cực kỳ lợi hại, nhưng thực tế lại không có ưu tế thực tế trước mắt nào, mà chỉ mang đến càng nhiều uy hiếp.
Dù vậy Mục Trần chẳng bao giờ giận dỗi. Nhiều năm nay hắn vẫn thong thả tiến bước, tự mình cố gắng, hắn hiểu bản thân nếu dựa vào hồng phúc của gia đình, hắn sẽ không có khả năng trở thành cường giả chân chính.
Vốn đã nhắm mắt chịu trận chờ đợi Mục Trần động tay động chân, Lạc Li chờ hồi lâu cũng không thấy trò lưu manh nào của hắn, lúc này khẽ mở mắt.
Ánh mắt bần thần của hắn lập tức biến đổi, Mục Trần mỉm cười đầy tự tin.
Nụ cười đó khiến Lạc Li khẽ cắn môi, vẻ mê trai cực kỳ hiếm thấy. Nàng thích nhất chính là nét tự tin như mặt trời này của Mục Trần.
- Lạc Li, nàng sắp phải đi rồi?
Ngón tay Mục Trần lướt qua gò má Lạc Li, khẽ hỏi.
Dưới thân cô gái, thân thể mềm mại run lên khó thấy, ánh mắt lưu ly thoáng ảm đạm. Chuyện này nàng vẫn chưa đề cập tới, không ngờ Mục Trần nhạy cảm vẫn hỏi trước.
Nàng nhìn Mục Trần, nhẹ nhàng nói:
- Lần này ra ngoài, gia gia chỉ cho ta hai năm. Lúc này cũng đã quá một thời gian.
Đôi mắt buồn bã, nàng biết lần chia ly sắp tới không biết đến bao lâu mới có thể lại cùng sánh bước với Mục Trần. Nàng cũng khó có thể làm vậy, vì nàng không phải là người lữ hành cô độc, nàng chính là nữ hoàng kế nhiệm Lạc thần tộc, còn trọng trách bảo hộ tộc nhân bất kể năm tháng.
- Mục Trần...
Lạc Li mím môi, hốc mắt ửng đỏ. Nàng biết, thời gian tới hắn sẽ bước đi trên một con đường tràn ngập gai góc, một thiếu niên bình thường giữa Đại Thiên thế giới mênh mông vô tận muốn tỏa sáng thì phải trả giá bằng những thứ cực kỳ gian khổ.
Thế giới này thiên tài rất nhiều, Đại Thiên thế giới quá rộng lớn, rất nhiều thiên tài một khi nào đó cũng lại dễ dàng tan biến đi như bọn nước giữa biển khơi.
Những người có thể tỏa sáng ở Đại Thiên thế giới đều trải qua thiên chuy bách luyện, phần còn lại cũng bởi rèn luyện mà mất đi chính mình.
Nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện để Mục Trần chỉ là người bình thường, ít nhất như thế thì gương mặt hắn sẽ luôn có nụ cười ấm áp dương quang, không vì đuổi theo nàng mà thân mang thương tích.
Thời điểm này, nàng vốn nên ở cạnh hắn, chỉ là...
Mục Trần nhìn đôi mắt ửng đỏ của Lạc Li, mỉm cười:
- Tuy ta cũng rất muốn giữ nàng lại bên cạnh, nhưng thế thì ta ích kỷ quá. Ta biết nàng đau lòng, nhưng có thể tạm thời buông bỏ trách nhiệm Lạc thần tộc đến cạnh ta, thì có lý gì ta lại không cố gắng vì nàng?
- Lạc Li, ta thích nàng, hiện tại Lạc thần tộc đối với ta mà nói có lẽ quá mức xa xôi, ta cũng không có cách nào làm gia gia và tộc nhân của nàng công nhận ta. Ta biết họ sẽ vì ta mà hoài nghi nàng, cho rằng kẻ nàng yêu mến chỉ là một tên tiểu tử may mắn tầm thường mà thôi. Nhưng mà...
Mục Trần chăm chú kiên định nhìn vào đôi mắt Lạc Li, khẽ nói:
- Tin tưởng ta, sẽ có một ngày, ta đích thân bước đến Lạc thần tộc, để cho người khác biết rằng, người mà nàng đã ở cùng, không phải chỉ là hòn sỏi tầm thường trong sa mạc, mà là một khối kim cương sáng chói nhất.
- Vì ngày đó ta sẽ dốc lực cố gắng.
Lạc Li tay che miệng, đôi mắt ngấn nước, đầy cảm động mà vui mừng, gật đầu thật mạnh.
- Được rồi, đừng có đau lòng vì ta, nàng sau này ở Lạc thần tộc cũng sẽ không thoải mái, nhưng bất kể có sự tình gì phát sinh, cũng phải nhớ rõ, nhất định phải chờ ta!
Ngón tay Mục Trần gạt đi giọt nước mắt trong suốt vừa rơi ra từ đôi mắt lưu ly, mỉm cười.
- Ta nhất định sẽ đến Lạc thần tộc tìm nàng, lấy thứ này cam đoan.
Mục Trần kéo bàn tay xinh xắn của Lạc Li ra, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn.
Hữu ngọc vi lương.
Gió khẽ thổi, cô gái vươn cánh tay thon thả vịn lấy cổ thiếu niên, dâng lên làn môi ướt át mềm ại, gương mặt tuyệt mỹ ửng đỏ, trở thành cảnh sắc đẹp nhất trên đỉnh núi.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Trần và Lạc Li như hình với bóng, nghiễm nhiên trở thành cặp đôi hot nhất Bắc Thương linh viện, vô số người thần tình cực kỳ hâm mộ khi gặp họ.
Nhưng họ lại không nhận ra được rằng, mỗi ngày trôi qua, nụ cười nhẹ nhàng của Lạc Li càng lúc càng giảm đi nhiều.
Nàng muốn thể hiện trái tim hạnh phúc vui vẻ, nhưng vẫn khó giữ được vẻ bình tĩnh này.
Cho đến ngày thứ tám.
Tổng bộ Lạc Thần hội, quảng trường tu luyện.
Lạc Li và Mục Trần tựa lưng vào nhau, ngồi trên tảng đá nhàn nhã quan sát thành viên Lạc Thần hội đang tu luyện, dáng vẻ thân thiết của hai người làm kẻ khác cực kỳ hâm mộ.
Lạc Li nhẹ nhàng nắm tay Mục Trần, một nụ cười nhẹ hiện lên. Họ cứ như vậy cho đến khi chiều tà, ánh dương đỏ nhạt chiếu khắp mặt đất.
Bàn tay Lạc Li đột nhiên hơi run lên.
Mục Trần lập tức cảm thấy.
Lạc Li quay đầu đi, một hành động cực kỳ hiếm thấy, trước mặt mọi người chủ động hôn lên khuôn mặt Mục Trần, rồi đứng bật dậy, dõi mắt nhìn ra không trung xa xa.
Không gian đó bắt đầu biến dạng kịch liệt, hình thành lốc xoáy không gian, một cột sáng rực rỡ xuyên qua đó, rồi bóng người hùng vĩ như có thể che trời lấp đất chậm rãi hiện ra trên không trung.
Cả Bắc Thương linh viện lúc này dường như bị bao phủ bởi thân ảnh như thiên thần kia.
Mà nhìn sắc mặt Lạc Li, Mục Trần đã biết, người kia hẳn phải là lãnh tụ của Lạc thần tộc hiện tại, cũng chính là gia gia của nàng, siêu cấp cường giả thực lực đạt tới Địa Chí Tôn.
Lạc Thiên Thần.
Sức nóng từ đại tái linh viện dù đã qua đến mười ngày nhưng vẫn không hề có dấu iệu nguội đi, cả tòa linh trong viện vẫn tràn ngập không khí hân hoan kích động điên cuồng.
Đối với những hoạt động ăn chơi đập phá của đám đệ tử, linh viện cũng không ngăn cản, ngược lại còn phái người bảo vệ trị an, có lẽ cao tầng linh viện cũng đang rất vui mừng sung sướng, dù sao thành tích này lần đầu tiên Bắc Thương linh viện giành được.
Không những thế, áp lực bao năm nay cũng đã cởi bỏ một cách hãnh diện.
Tổng bộ Lạc Thần hội.
Một ngọn núi cao vút, màu xanh trải khắp từ chân núi lên đỉnh, tầm nhìn từ trên đỉnh có thể nhìn thấy toàn cảnh Lạc Thần hội ở vùng đất cạnh bên. Quảng trường trung tâm tổng bộ, người chật như nêm.
Ở đó cũng đang có đủ loại hoạt động cuồng hoan.
Đỉnh núi, một gã trai nằm lay lắt bên đám cỏ, gió núi khẽ lay, những đám cỏ biếng nhác nghiêng ngả cạ cạ vào gương mặt hắn, cảm giác sảng khoái khiến hắn nhắm tịt hai mắt tận hưởng.
Sự an bình thật đáng hưởng thụ, đại tái linh viện kéo dài hơn nửa năm chỉ toàn những tranh đấu gấp gáp, chẳng cho người ta một chút thời gian xả hơi, quả thật những giây phút này thật đáng quý biết bao.
Gió nhẹ cũng mang đến một mùi hương thoang thoảng hấp dẫn người khác.
Cô gái áo xanh thanh lệ tao nhã đang lặng lẽ bước đến, nhìn gương mặt tuấn tú của gã trai đang nằm ở bãi cỏ, môi xinh khẽ mỉm cười dịu dàng, những ngón tay đùa nghịch cỏ xanh trêu ghẹo Mục Trần.
Ngứa ngáy nhột nhạt làm hắn tỉnh giấc, giật mình nhìn thấy cô gái như hoa như ngọc trước mặt, hắn nhếch mép cười, vươn tay ra ôm lấy cái eo nhỏ nhắn.
Lạc Li nhanh nhẹn tránh qua, mỉm cười vui vẻ nhìn hắn:
- Cả linh viện đều đang vui chơi, nhân vật chính như ngươi lại ở đây hưởng thanh nhàn.
- Thật sự không còn hơi sức nữa mà.
Mục Trần ngồi dậy, tựa lưng vào khối đá, mỉm cười bất đắc dĩ.
Thấy cái nụ cười đau khổ của hắn, còn định trêu ghẹo thêm một chút, Lạc Li lại hơi cảm thấy buồn, ngồi xuống cạnh hắn, đôi mắt lưu ly đầy thùy mị.
- Ngươi đã làm rất tốt, từ hôm ngươi giành được quán quân, ta đã trở nên rất hãnh diện.
Lạc Li chân thành mà nhu tình, lời nói nhẹ như gió thoảng thừa sức làm tan chảy trái tim bất kỳ nam nhi nào.
Mục Trần nghe thấy tiếng nói êm tai ấy, khóe miệng nhếch lên đoạt lấy cảm xúc thỏa mãn khôn kể xiết.
Ngàn lời tán dương không bằng cái liếc nhìn hài lòng của mỹ nhân.
- Lạc Hà(?)
- Hả?
Cô gái mỉm cười.
- Ôm một cái.
Mục Trần cười tủm tỉm choàng tay qua.
Lạc Li đỏ mặt lắc đầu:
- Không!
- Ta muốn!
Mục Trần nhào tới, hai tay nhanh chóng ôm lấy eo nàng đè cô gái ngã dúi dụi trên bụi cỏ.
Gương mặt quen thuộc áp sát, hơi thở phả vào làn da, Lạc Li đỏ mặt, giơ nắm đấm cú vào đầu hắn:
- Lưu manh.
Mục Trần chẳng quan tâm, chỉ yên lặng ngắm nhìn dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ. Bất giác, nàng ta đã trưởng thành hơn, càng xinh đẹp hơn, khí chất cũng tuyệt hảo hơn, khiến cho hắn bần thần.
Có lẽ sớm muộn một ngày, nàng sẽ không còn vẻ ngây ngô của thiếu nữ, mà sẽ mang lấy vẻ lạnh lùng của nữ hoàng để cai trị thần dân trong tộc, có được danh tiếng lừng lẫy Đại Thiên thế giới.
Nàng có ưu thế hơn hẳn thường nhân, thiên phú không kém bất kỳ ai, lại còn cả một Lạc thần tộc chống lưng. Đôi khi hắn thấy bản thân so với nàng thật quá chênh lệch.
Tuy hắn cũng có mẫu thân cực kỳ lợi hại, nhưng thực tế lại không có ưu tế thực tế trước mắt nào, mà chỉ mang đến càng nhiều uy hiếp.
Dù vậy Mục Trần chẳng bao giờ giận dỗi. Nhiều năm nay hắn vẫn thong thả tiến bước, tự mình cố gắng, hắn hiểu bản thân nếu dựa vào hồng phúc của gia đình, hắn sẽ không có khả năng trở thành cường giả chân chính.
Vốn đã nhắm mắt chịu trận chờ đợi Mục Trần động tay động chân, Lạc Li chờ hồi lâu cũng không thấy trò lưu manh nào của hắn, lúc này khẽ mở mắt.
Ánh mắt bần thần của hắn lập tức biến đổi, Mục Trần mỉm cười đầy tự tin.
Nụ cười đó khiến Lạc Li khẽ cắn môi, vẻ mê trai cực kỳ hiếm thấy. Nàng thích nhất chính là nét tự tin như mặt trời này của Mục Trần.
- Lạc Li, nàng sắp phải đi rồi?
Ngón tay Mục Trần lướt qua gò má Lạc Li, khẽ hỏi.
Dưới thân cô gái, thân thể mềm mại run lên khó thấy, ánh mắt lưu ly thoáng ảm đạm. Chuyện này nàng vẫn chưa đề cập tới, không ngờ Mục Trần nhạy cảm vẫn hỏi trước.
Nàng nhìn Mục Trần, nhẹ nhàng nói:
- Lần này ra ngoài, gia gia chỉ cho ta hai năm. Lúc này cũng đã quá một thời gian.
Đôi mắt buồn bã, nàng biết lần chia ly sắp tới không biết đến bao lâu mới có thể lại cùng sánh bước với Mục Trần. Nàng cũng khó có thể làm vậy, vì nàng không phải là người lữ hành cô độc, nàng chính là nữ hoàng kế nhiệm Lạc thần tộc, còn trọng trách bảo hộ tộc nhân bất kể năm tháng.
- Mục Trần...
Lạc Li mím môi, hốc mắt ửng đỏ. Nàng biết, thời gian tới hắn sẽ bước đi trên một con đường tràn ngập gai góc, một thiếu niên bình thường giữa Đại Thiên thế giới mênh mông vô tận muốn tỏa sáng thì phải trả giá bằng những thứ cực kỳ gian khổ.
Thế giới này thiên tài rất nhiều, Đại Thiên thế giới quá rộng lớn, rất nhiều thiên tài một khi nào đó cũng lại dễ dàng tan biến đi như bọn nước giữa biển khơi.
Những người có thể tỏa sáng ở Đại Thiên thế giới đều trải qua thiên chuy bách luyện, phần còn lại cũng bởi rèn luyện mà mất đi chính mình.
Nếu có thể lựa chọn, nàng tình nguyện để Mục Trần chỉ là người bình thường, ít nhất như thế thì gương mặt hắn sẽ luôn có nụ cười ấm áp dương quang, không vì đuổi theo nàng mà thân mang thương tích.
Thời điểm này, nàng vốn nên ở cạnh hắn, chỉ là...
Mục Trần nhìn đôi mắt ửng đỏ của Lạc Li, mỉm cười:
- Tuy ta cũng rất muốn giữ nàng lại bên cạnh, nhưng thế thì ta ích kỷ quá. Ta biết nàng đau lòng, nhưng có thể tạm thời buông bỏ trách nhiệm Lạc thần tộc đến cạnh ta, thì có lý gì ta lại không cố gắng vì nàng?
- Lạc Li, ta thích nàng, hiện tại Lạc thần tộc đối với ta mà nói có lẽ quá mức xa xôi, ta cũng không có cách nào làm gia gia và tộc nhân của nàng công nhận ta. Ta biết họ sẽ vì ta mà hoài nghi nàng, cho rằng kẻ nàng yêu mến chỉ là một tên tiểu tử may mắn tầm thường mà thôi. Nhưng mà...
Mục Trần chăm chú kiên định nhìn vào đôi mắt Lạc Li, khẽ nói:
- Tin tưởng ta, sẽ có một ngày, ta đích thân bước đến Lạc thần tộc, để cho người khác biết rằng, người mà nàng đã ở cùng, không phải chỉ là hòn sỏi tầm thường trong sa mạc, mà là một khối kim cương sáng chói nhất.
- Vì ngày đó ta sẽ dốc lực cố gắng.
Lạc Li tay che miệng, đôi mắt ngấn nước, đầy cảm động mà vui mừng, gật đầu thật mạnh.
- Được rồi, đừng có đau lòng vì ta, nàng sau này ở Lạc thần tộc cũng sẽ không thoải mái, nhưng bất kể có sự tình gì phát sinh, cũng phải nhớ rõ, nhất định phải chờ ta!
Ngón tay Mục Trần gạt đi giọt nước mắt trong suốt vừa rơi ra từ đôi mắt lưu ly, mỉm cười.
- Ta nhất định sẽ đến Lạc thần tộc tìm nàng, lấy thứ này cam đoan.
Mục Trần kéo bàn tay xinh xắn của Lạc Li ra, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn.
Hữu ngọc vi lương.
Gió khẽ thổi, cô gái vươn cánh tay thon thả vịn lấy cổ thiếu niên, dâng lên làn môi ướt át mềm ại, gương mặt tuyệt mỹ ửng đỏ, trở thành cảnh sắc đẹp nhất trên đỉnh núi.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Trần và Lạc Li như hình với bóng, nghiễm nhiên trở thành cặp đôi hot nhất Bắc Thương linh viện, vô số người thần tình cực kỳ hâm mộ khi gặp họ.
Nhưng họ lại không nhận ra được rằng, mỗi ngày trôi qua, nụ cười nhẹ nhàng của Lạc Li càng lúc càng giảm đi nhiều.
Nàng muốn thể hiện trái tim hạnh phúc vui vẻ, nhưng vẫn khó giữ được vẻ bình tĩnh này.
Cho đến ngày thứ tám.
Tổng bộ Lạc Thần hội, quảng trường tu luyện.
Lạc Li và Mục Trần tựa lưng vào nhau, ngồi trên tảng đá nhàn nhã quan sát thành viên Lạc Thần hội đang tu luyện, dáng vẻ thân thiết của hai người làm kẻ khác cực kỳ hâm mộ.
Lạc Li nhẹ nhàng nắm tay Mục Trần, một nụ cười nhẹ hiện lên. Họ cứ như vậy cho đến khi chiều tà, ánh dương đỏ nhạt chiếu khắp mặt đất.
Bàn tay Lạc Li đột nhiên hơi run lên.
Mục Trần lập tức cảm thấy.
Lạc Li quay đầu đi, một hành động cực kỳ hiếm thấy, trước mặt mọi người chủ động hôn lên khuôn mặt Mục Trần, rồi đứng bật dậy, dõi mắt nhìn ra không trung xa xa.
Không gian đó bắt đầu biến dạng kịch liệt, hình thành lốc xoáy không gian, một cột sáng rực rỡ xuyên qua đó, rồi bóng người hùng vĩ như có thể che trời lấp đất chậm rãi hiện ra trên không trung.
Cả Bắc Thương linh viện lúc này dường như bị bao phủ bởi thân ảnh như thiên thần kia.
Mà nhìn sắc mặt Lạc Li, Mục Trần đã biết, người kia hẳn phải là lãnh tụ của Lạc thần tộc hiện tại, cũng chính là gia gia của nàng, siêu cấp cường giả thực lực đạt tới Địa Chí Tôn.
Lạc Thiên Thần.
/1555
|