Ngày hôm sau, khi ánh dương đầu tiên xé toang màn đêm tăm tối, chiếu xuống Long Phượng sơn mạch, không khí mơ hồ như sôi lên.
Những tiếng xé gió từ bên ngoài vang vọng, những đoàn người như châu chấu nườm nượp đổ về Long Phượng cổ thành.
(LTC: Chí Tôn đâu mà lắm thế...)
Đương nhiên chính vì tin tức Long Phượng Thiên hôm nay sẽ mở ra, chỉ qua một đêm đã lan đến tất cả những người cần nghe tin.
Mục Trần và Thải Tiêu đứng trên nóc một tòa lầu cao, nhìn biển người kéo tới như mây đen đặc mà run rẩy. Long Phượng Thiên thật quá hấp dẫn, e rằng trong toàn bộ Bắc giới, những kẻ trẻ tuổi có thực lực đều tập hợp ở đây, quy mô này không thể không tặc lưỡi.
Ánh bình minh ló dạng chân trời, mọi người háo hức nhìn nơi xa xa một địa điểm trên không trung của sơn mạch, không gian vẫn đang gợn sóng không ngừng, khuếch tán khí tức mênh mang mơ hồ.
Nơi đó dường như là lối vào Long Phượng Thiên.
Thời gian chậm chạp trôi qua, đến khi mặt trời lên cao, khu vực này đã đông đúc khủng bố, dao động linh lực tràn ngập làm cho không gian trở nên vặn vẹo không ngừng.
Đột nhiên linh lực thiên địa như sôi trào, trở nên cuồng bạo, hội tụ trên kia, hóa thành sóng lớn lưu chuyển.
Không gian càng lúc càng biến dạng rõ rệt.
Vô số người tim đập thình thịch ngóng trông diễn biến.
Một tia sáng cực lớn chậm chạp hiện ra, rồi chầm chậm xé toang không gian kia ra làm đôi.
Hào quang rực rỡ bừng lên, một tiếng long ngâm phượng minh vọng ra từ viễn cổ, quanh quẩn vùng trời.
Loại âm thanh như thế này Mục Trần trước nay chưa bao giờ nghe thấy, nó như hàm chứa uy nghiêm siêu việt làm cho người ta cực kỳ rung động.
- Long Phượng Thiên đã mở!
Những tiếng la hét cuồng hỉ, không gian sôi trào dẫn tới không khí bùng nổ nóng rực.
Vô số người trong nháy mắt đó ào ào lao đi, bóng người lớp lớp phá không, như đàn ong chui vào không gian vừa mở ra kia.
Mục Trần nhìn cảnh tượng bạo động kia, thở ra một tiếng, quay sang Thải Tiêu:
- Chúng ta cũng khởi hành thôi.
Thải Tiêu gật đầu.
Hai người lắc mình lao đi, hòa vào dòng người đông đúc, xông vào không gian đang vang tiếng rống cổ xưa.
Lúc xông vào cổng Long Phượng Thiên, Thải Tiêu đột nhiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay Mục Trần, làn da mát lạnh làm cho hắn nao nao, nhưng chưa kịp kinh ngạc, dao động không gian đã trở nên hỗn loạn.
Cảm giác không giác hỗn loạn đó chỉ mơ hồ chốc lát rồi biến mất, Mục Trần ngay sau đó nhận thấy bản thân đang đứng trên đất khô, cảnh tượng mơ hồ xung quanh cũng rõ ràng.
Hắn cố mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn quanh. Những dãy núi chập chùng lúc này đã biến mất, thay vào đó là một thảo nguyên đỏ sậm.
Hắn đang đứng trên một ngọn đồi giữa thảo nguyên đó
Làn gió nhẹ mang hương vị xa xưa thổi tới, thảo nguyên đỏ chuyển động như biển máu cuồn cuộn, làm người ta cảm thấy sởn gai ốc sợ hãi.
Không gian trên cao thảo nguyên không ngừng vang lên những tiếng động kỳ lạ, những bóng người thi nhau xuất hiện, rõ ràng là những kẻ tham gia Long Phượng Thiên.
Xem ra, khi xông qua khe nứt không gian, bất cứ ai cũng bị không gian hỗn loạn truyền tống đến bất cứ đâu trong Long Phượng Thiên, có lẽ cô nàng Thải Tiêu biết được mới nắm tay hắn, không để cả hai bị tách ra.
Vô số người thi nhau xuất hiện, thảo nguyên an tĩnh trở nên huyên náo, những ánh mắt thận trong đánh giá vùng đất lạ lẫm, có vài kẻ lo sợ hoặc háo hức gì đó phóng mình lao đi về phương xa.
Mục Trần thoáng nhìn xuống thảo nguyên đỏ, nhíu mày bất an.
Véo
Một tiếng động làm trái tim hắn giật thót, trên vùng thảo nguyên đỏ kia, đột ngột một nhánh cỏ đỏ như máu bắn lên không, rồi tan vỡ thành một đống sương đỏ chặn đường vài chục kẻ đang bay đi, khiến bọn họ chui tọt vào trong.
Ầm!
Đám cường giả kia lập tức phản ứng, linh lực bùng nổ, định phá tan đám sương quái dị kia, thế nhưng khi linh lực chạm vào màn sương lại không hề có tác dụng gì, mà đám sương kéo qua đám người, chỉ nghe được vài tiếng la thảm thiết, tất cả đều trở thành những khúc xương trắng lả tả rơi xuống. (LTC: Chí Tôn cũng là một lũ vất đi...)
Những tiếng ồn ào trên thảo nguyên chợt lặng ngắt, vô số cường giả mặt mày sợ sệt.
- Đó là cái gì?
Ai đó thảng thốt thất thanh.
Mục Trần chăm chú nhìn làn sương đỏ, hai mắt co lại rồi trợn trừng. Hắn phát hiện ra, đám sương kia không phải thật sự là sương, mà do hằng hà sa số những con quái trùng li ti đỏ sậm tập hợp thành.
Đám quái trùng kia to nhất cũng chỉ bằng ngón tay, nhưng số lượng thì đông kinh khủng, và rõ ràng chúng có thể ăn được linh lực
Mục Trần nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên vung tay lên, một luồng công kích linh lực lướt qua thảo nguyên, lập tức trên đường nó đi qua, những gốc cây cỏ tử dưới đất bật lên cao, hóa thành đám quái trùng dày đặc.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Trần lạnh toát sống lưng. Đằng kia chẳng phải thảo nguyên gì, chỉ là một màn ngụy trang của cả một đế chế huyết trùng rộng lớn như biển!
- Đi mau!
Mục Trần chụp lấy cổ tay Thải Tiêu, từ mặt đất bay thẳng lên trời cao. Long Phượng Thiên này nguy hiểm vượt xa dự liệu của hắn, không cẩn thận là hóa thành bộ xương lúc nào không hay. (LTC: nguy hiểm trùng trùng mà dám khinh xuất bay thẳng lên trời, ai biết được nó còn có gì khác hay không)
Mục Trần bay lên, những cường giả trẻ tuổi cũng nhao nhao bỏ chạy. Họ đều đã rõ bản thân xui xẻo khi bị truyền tống tới vùng đất tử vong này.
Vù vù!
Vô số người thi nhau bỏ chạy lập tức làm dẫn động bầy quái trùng đông như biển, toàn bộ vùng thảo nguyên đỏ đột nhiên sống dậy, tạo thành những cơn lốc đỏ dữ dội cuốn tới đoàn người đông đúc.
Một cơn lũ đỏ kéo tới đuổi theo Mục Trần, tư thái hung hãn muốn ăn tươi nuốt sống làm hắn biến sắc, vung tay quét vài đòn linh lực tấn công.
Bùm!
Linh lực hùng hồn công kích, nhưng phần lớn bị quái trùng nuốt sạch, chỉ có điều trong số những con quái trùng sau khi cắn nuốt linh lực, thân thể bỗng nhiên bốc cháy với ngọn lửa tím.
Mục Trần cũng chớp mắt nhìn thấy.
- Linh lực của ngươi có dung hợp một loại hỏa diễm khá tốt, dùng tới nó đi, dù chung ăn được linh lực nhưng coi bộ rất sợ lửa.
Thải Tiêu nhắc ngay.
Mục Trần gật đầu, lập tức thân thể bọc trong ngọn tử hỏa, hình thành một vòng bảo hộ lớn phủ lấy hai người.
Có Bất Tử Hỏa bảo vệ, Mục Trần xông xáo lao đi, xuyên qua bầy trùng trước mặt, đám quái trùng vừa chạm phải tử hỏa liền bị thiêu rụi thành tro, vang lên những tiếng xèo xèo không ngớt.
Mục Trần càng được đà tăng tốc, phía sau hắn không ngừng có những tiếng la thảm, chẳng biết bao nhiêu cường giả bị biển huyết trùng tóm lấy, nhanh chóng trở thành những khối xương trắng rơi xuống đất. Nhưng hắn đâu có tâm tình nào đi giải cứu họ, cho dù có tử hỏa bảo vệ, nếu cứ tiêu hao linh lực với bầy trùng vô cùng vô tận thì cũng đến lúc bị tiêu hao sạch mà chết.
Bay một hồi chừng mười phút, hắn đã rời khỏi thảo nguyên đẫm máu kia, hạ xuống một ngọn núi trọc. Đứng yên lặng người nhìn vùng thảo nguyên xa xa, hắn run rẩy cảm thán, cả một vùng trời nhuốm đỏ bao nhiêu tinh huyết cường giả, khung cảnh chết chóc như một trận đại họa.
Ngoài hai người họ ra, cũng có vài kẻ chật vật trốn thoát, bọn họ cũng giống như Mục Trần, linh lực hàm chứa dung hợp năng lực hỏa diễm, có thứ này nên đủ sức thoát khỏi đế chế huyết trùng tanh tưởi kia.
- Thật sự là xương chất đầy đồng.
Mục Trần nghệt mặt ra, lúc nãy hắn ước chừng cường giả xuất hiện ở thảo nguyên kia cũng phải hơn nghìn người, vậy mà lúc này trốn thoát ra được chưa tới trăm người, tì lệ tử vong thật sự đáng kinh hãi.
Độ nguy hiểm trong Long Phượng Thiên, hắn vẫn đánh giá chưa tới.
Mục Trần thở dài, bình tĩnh trở lại, rồi hắn vận dụng linh lực tạo thành một mảnh địa đồ trước mặt, chính là bản đồ mà hắn đã khắc ghi lúc ở Long Phượng Các.
Bản đồ này cũng khá mơ hồ, hai người cũng phải ngồi xem xét định vị cả buổi trời mới biết được bản thân đang ở chỗ nào.
- Hẳn là đang ở điểm này/
Thải Tiêu chỉ vào một điểm bên góc trái bản đồ, rồi chỉ lên đốm sáng gần với họ nhất:
- Long Phượng Trì gần nhất ở đây, đến đó trước.
Nàng phải tìm ra một cái Long Phượng Trì, rồi thăm dò dao động năng lượng của nó, mới có thể tìm những vị trí Long Phượng Trì khác.
Mục Trần cũng tán thành, hai người cũng nhanh chóng khởi hành. Dù lần đầu vào Long Phượng Thiên, nhưng hắn có thể cam đoan ở chỗ Long Phượng Trì kia, nguy hiểm trùng trùng e rằng còn đáng sợ hơn Huyết Trùng thảo nguyên khi nãy.
Nhưng sự đáng sợ của nó cũng không thể nào khiến hắn chùn bước.
Mục Trần và Thải Tiêu nhắm chuẩn phương hướng, lập tức mở tốc độ cao nhất hướng tới mục tiêu.
--------------------------
Những tiếng xé gió từ bên ngoài vang vọng, những đoàn người như châu chấu nườm nượp đổ về Long Phượng cổ thành.
(LTC: Chí Tôn đâu mà lắm thế...)
Đương nhiên chính vì tin tức Long Phượng Thiên hôm nay sẽ mở ra, chỉ qua một đêm đã lan đến tất cả những người cần nghe tin.
Mục Trần và Thải Tiêu đứng trên nóc một tòa lầu cao, nhìn biển người kéo tới như mây đen đặc mà run rẩy. Long Phượng Thiên thật quá hấp dẫn, e rằng trong toàn bộ Bắc giới, những kẻ trẻ tuổi có thực lực đều tập hợp ở đây, quy mô này không thể không tặc lưỡi.
Ánh bình minh ló dạng chân trời, mọi người háo hức nhìn nơi xa xa một địa điểm trên không trung của sơn mạch, không gian vẫn đang gợn sóng không ngừng, khuếch tán khí tức mênh mang mơ hồ.
Nơi đó dường như là lối vào Long Phượng Thiên.
Thời gian chậm chạp trôi qua, đến khi mặt trời lên cao, khu vực này đã đông đúc khủng bố, dao động linh lực tràn ngập làm cho không gian trở nên vặn vẹo không ngừng.
Đột nhiên linh lực thiên địa như sôi trào, trở nên cuồng bạo, hội tụ trên kia, hóa thành sóng lớn lưu chuyển.
Không gian càng lúc càng biến dạng rõ rệt.
Vô số người tim đập thình thịch ngóng trông diễn biến.
Một tia sáng cực lớn chậm chạp hiện ra, rồi chầm chậm xé toang không gian kia ra làm đôi.
Hào quang rực rỡ bừng lên, một tiếng long ngâm phượng minh vọng ra từ viễn cổ, quanh quẩn vùng trời.
Loại âm thanh như thế này Mục Trần trước nay chưa bao giờ nghe thấy, nó như hàm chứa uy nghiêm siêu việt làm cho người ta cực kỳ rung động.
- Long Phượng Thiên đã mở!
Những tiếng la hét cuồng hỉ, không gian sôi trào dẫn tới không khí bùng nổ nóng rực.
Vô số người trong nháy mắt đó ào ào lao đi, bóng người lớp lớp phá không, như đàn ong chui vào không gian vừa mở ra kia.
Mục Trần nhìn cảnh tượng bạo động kia, thở ra một tiếng, quay sang Thải Tiêu:
- Chúng ta cũng khởi hành thôi.
Thải Tiêu gật đầu.
Hai người lắc mình lao đi, hòa vào dòng người đông đúc, xông vào không gian đang vang tiếng rống cổ xưa.
Lúc xông vào cổng Long Phượng Thiên, Thải Tiêu đột nhiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay Mục Trần, làn da mát lạnh làm cho hắn nao nao, nhưng chưa kịp kinh ngạc, dao động không gian đã trở nên hỗn loạn.
Cảm giác không giác hỗn loạn đó chỉ mơ hồ chốc lát rồi biến mất, Mục Trần ngay sau đó nhận thấy bản thân đang đứng trên đất khô, cảnh tượng mơ hồ xung quanh cũng rõ ràng.
Hắn cố mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn quanh. Những dãy núi chập chùng lúc này đã biến mất, thay vào đó là một thảo nguyên đỏ sậm.
Hắn đang đứng trên một ngọn đồi giữa thảo nguyên đó
Làn gió nhẹ mang hương vị xa xưa thổi tới, thảo nguyên đỏ chuyển động như biển máu cuồn cuộn, làm người ta cảm thấy sởn gai ốc sợ hãi.
Không gian trên cao thảo nguyên không ngừng vang lên những tiếng động kỳ lạ, những bóng người thi nhau xuất hiện, rõ ràng là những kẻ tham gia Long Phượng Thiên.
Xem ra, khi xông qua khe nứt không gian, bất cứ ai cũng bị không gian hỗn loạn truyền tống đến bất cứ đâu trong Long Phượng Thiên, có lẽ cô nàng Thải Tiêu biết được mới nắm tay hắn, không để cả hai bị tách ra.
Vô số người thi nhau xuất hiện, thảo nguyên an tĩnh trở nên huyên náo, những ánh mắt thận trong đánh giá vùng đất lạ lẫm, có vài kẻ lo sợ hoặc háo hức gì đó phóng mình lao đi về phương xa.
Mục Trần thoáng nhìn xuống thảo nguyên đỏ, nhíu mày bất an.
Véo
Một tiếng động làm trái tim hắn giật thót, trên vùng thảo nguyên đỏ kia, đột ngột một nhánh cỏ đỏ như máu bắn lên không, rồi tan vỡ thành một đống sương đỏ chặn đường vài chục kẻ đang bay đi, khiến bọn họ chui tọt vào trong.
Ầm!
Đám cường giả kia lập tức phản ứng, linh lực bùng nổ, định phá tan đám sương quái dị kia, thế nhưng khi linh lực chạm vào màn sương lại không hề có tác dụng gì, mà đám sương kéo qua đám người, chỉ nghe được vài tiếng la thảm thiết, tất cả đều trở thành những khúc xương trắng lả tả rơi xuống. (LTC: Chí Tôn cũng là một lũ vất đi...)
Những tiếng ồn ào trên thảo nguyên chợt lặng ngắt, vô số cường giả mặt mày sợ sệt.
- Đó là cái gì?
Ai đó thảng thốt thất thanh.
Mục Trần chăm chú nhìn làn sương đỏ, hai mắt co lại rồi trợn trừng. Hắn phát hiện ra, đám sương kia không phải thật sự là sương, mà do hằng hà sa số những con quái trùng li ti đỏ sậm tập hợp thành.
Đám quái trùng kia to nhất cũng chỉ bằng ngón tay, nhưng số lượng thì đông kinh khủng, và rõ ràng chúng có thể ăn được linh lực
Mục Trần nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên vung tay lên, một luồng công kích linh lực lướt qua thảo nguyên, lập tức trên đường nó đi qua, những gốc cây cỏ tử dưới đất bật lên cao, hóa thành đám quái trùng dày đặc.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Trần lạnh toát sống lưng. Đằng kia chẳng phải thảo nguyên gì, chỉ là một màn ngụy trang của cả một đế chế huyết trùng rộng lớn như biển!
- Đi mau!
Mục Trần chụp lấy cổ tay Thải Tiêu, từ mặt đất bay thẳng lên trời cao. Long Phượng Thiên này nguy hiểm vượt xa dự liệu của hắn, không cẩn thận là hóa thành bộ xương lúc nào không hay. (LTC: nguy hiểm trùng trùng mà dám khinh xuất bay thẳng lên trời, ai biết được nó còn có gì khác hay không)
Mục Trần bay lên, những cường giả trẻ tuổi cũng nhao nhao bỏ chạy. Họ đều đã rõ bản thân xui xẻo khi bị truyền tống tới vùng đất tử vong này.
Vù vù!
Vô số người thi nhau bỏ chạy lập tức làm dẫn động bầy quái trùng đông như biển, toàn bộ vùng thảo nguyên đỏ đột nhiên sống dậy, tạo thành những cơn lốc đỏ dữ dội cuốn tới đoàn người đông đúc.
Một cơn lũ đỏ kéo tới đuổi theo Mục Trần, tư thái hung hãn muốn ăn tươi nuốt sống làm hắn biến sắc, vung tay quét vài đòn linh lực tấn công.
Bùm!
Linh lực hùng hồn công kích, nhưng phần lớn bị quái trùng nuốt sạch, chỉ có điều trong số những con quái trùng sau khi cắn nuốt linh lực, thân thể bỗng nhiên bốc cháy với ngọn lửa tím.
Mục Trần cũng chớp mắt nhìn thấy.
- Linh lực của ngươi có dung hợp một loại hỏa diễm khá tốt, dùng tới nó đi, dù chung ăn được linh lực nhưng coi bộ rất sợ lửa.
Thải Tiêu nhắc ngay.
Mục Trần gật đầu, lập tức thân thể bọc trong ngọn tử hỏa, hình thành một vòng bảo hộ lớn phủ lấy hai người.
Có Bất Tử Hỏa bảo vệ, Mục Trần xông xáo lao đi, xuyên qua bầy trùng trước mặt, đám quái trùng vừa chạm phải tử hỏa liền bị thiêu rụi thành tro, vang lên những tiếng xèo xèo không ngớt.
Mục Trần càng được đà tăng tốc, phía sau hắn không ngừng có những tiếng la thảm, chẳng biết bao nhiêu cường giả bị biển huyết trùng tóm lấy, nhanh chóng trở thành những khối xương trắng rơi xuống đất. Nhưng hắn đâu có tâm tình nào đi giải cứu họ, cho dù có tử hỏa bảo vệ, nếu cứ tiêu hao linh lực với bầy trùng vô cùng vô tận thì cũng đến lúc bị tiêu hao sạch mà chết.
Bay một hồi chừng mười phút, hắn đã rời khỏi thảo nguyên đẫm máu kia, hạ xuống một ngọn núi trọc. Đứng yên lặng người nhìn vùng thảo nguyên xa xa, hắn run rẩy cảm thán, cả một vùng trời nhuốm đỏ bao nhiêu tinh huyết cường giả, khung cảnh chết chóc như một trận đại họa.
Ngoài hai người họ ra, cũng có vài kẻ chật vật trốn thoát, bọn họ cũng giống như Mục Trần, linh lực hàm chứa dung hợp năng lực hỏa diễm, có thứ này nên đủ sức thoát khỏi đế chế huyết trùng tanh tưởi kia.
- Thật sự là xương chất đầy đồng.
Mục Trần nghệt mặt ra, lúc nãy hắn ước chừng cường giả xuất hiện ở thảo nguyên kia cũng phải hơn nghìn người, vậy mà lúc này trốn thoát ra được chưa tới trăm người, tì lệ tử vong thật sự đáng kinh hãi.
Độ nguy hiểm trong Long Phượng Thiên, hắn vẫn đánh giá chưa tới.
Mục Trần thở dài, bình tĩnh trở lại, rồi hắn vận dụng linh lực tạo thành một mảnh địa đồ trước mặt, chính là bản đồ mà hắn đã khắc ghi lúc ở Long Phượng Các.
Bản đồ này cũng khá mơ hồ, hai người cũng phải ngồi xem xét định vị cả buổi trời mới biết được bản thân đang ở chỗ nào.
- Hẳn là đang ở điểm này/
Thải Tiêu chỉ vào một điểm bên góc trái bản đồ, rồi chỉ lên đốm sáng gần với họ nhất:
- Long Phượng Trì gần nhất ở đây, đến đó trước.
Nàng phải tìm ra một cái Long Phượng Trì, rồi thăm dò dao động năng lượng của nó, mới có thể tìm những vị trí Long Phượng Trì khác.
Mục Trần cũng tán thành, hai người cũng nhanh chóng khởi hành. Dù lần đầu vào Long Phượng Thiên, nhưng hắn có thể cam đoan ở chỗ Long Phượng Trì kia, nguy hiểm trùng trùng e rằng còn đáng sợ hơn Huyết Trùng thảo nguyên khi nãy.
Nhưng sự đáng sợ của nó cũng không thể nào khiến hắn chùn bước.
Mục Trần và Thải Tiêu nhắm chuẩn phương hướng, lập tức mở tốc độ cao nhất hướng tới mục tiêu.
--------------------------
/1555
|