Trên quảng trường đá xanh, hai người Khương Nha cùng Tần Huyền đều ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ liếc qua Mục Trần, khóe mắt hơi nhếch lên rất khẽ.
Mục Trần này lại ko chọn con đường thứ hai, khiến hai người hơi kinh ngạc, bất quá. . .nếu hắn nghĩ con đường này có sinh cơ, thì cũng quá ngây thơ đi.
Khương Nha cùng Tần Huyền ko để ý tới Mục Trần, mà hướng ánh mắt về phía Thiên Hoang tộc trưởng, chỉ thấy mắt hắn hơi cụp xuống nói: “Nếu như hắn đã khiêu chiến, vậy hai ngươi cứ ra tay đi.”
Nghe Thiên Hoang nói vậy, hai người sắc mặt cũng hơi đổi, chẳng lẽ tộc trưởng có ý để bọn họ xuất thủ hay sao? Chỉ là một tên Lục phẩm Chí Tôn cũng đáng hai người họ ra tay?
“Tần Huyền, ngươi từng thua ta nửa chiêu, ngươi lên trc đi a.” Khương Nha cười ruồi nhìn về phía Tần Huyền, bộ dáng lười biếng ko có hứng thú. Tuy nghe ý tộc trưởng cho phép hai người cùng ra tay, nhưng hiển nhiên hai người họ đều chưa từng nghĩ sẽ làm vậy.
Đùa gì chứ, chỉ là Lục phẩm Chí Tôn, còn là nhân loại, nếu hai người họ cùng ra tay ko phải rất mất mặt sao?
Tần Huyền nghe vậy, mí mắt rật rật, sắc mặt có chút khó coi. Lần trc Khương Nha chỉ may mắn một chút, nếu đánh thật, thì khó mà phân thắng bại, ko ngờ hắn lại lấy ra để đề cao mình. . .
Bất quá hắn cũng lười cùng Khương Nha so do, đối với Mục Trần trc mặt hắn cũng xem ko vừa mắt, dù sao trong thế hệ này, người có ý với Cửu U cũng ko ít, mà hắn là một trong số đó. . .
Nên đối với Mục Trần trc mặt, hắn cũng ko muốn bỏ qua như vậy. . .
Ý niệm trong đầu xẹt qua, dưới vô số ánh mắt tộc nhân, hắn chậm rãi tới trc mặt Mục Trần.
“ Nếu ta là ngươi, ta sẽ chọn ở lại đây mười năm thì hay hơn đấy.” Hắn đứng cách Mục Trần trăm trượng, thanh âm bình thản nói.
“Đa tạ đã nhắc!”
Mục Trần như ko nghe thấy lời mỉa mai của hắn, nghiêm túc ôm quyền, nói: “Thỉnh chỉ giáo.”
“Ko biết điều.”
Tần Huyền thấy bộ dạng Mục Trần hời hợt, không khỏi nhíu mày, cảm thấy tức dận, cũng ko nói nhảm, bước về phía trc. Linh lực như phong bạo tràn ra, bên trong ẩn chứa băng hàn, làm cho nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống.
Mắt thường có thể thấy một tầng băng sương nhanh chóng lan ra từ dưới chân hắn, đem một phần quảng trường bao phủ. . .
Cảm nhận linh lực bộc phát trong cơ thể Tần Huyền, ánh mắt Mục Trần hơi đổi. Thiên Tước trưởng lão nói ko sai, Tần Huyền này so với Liễu Thanh càng mạnh hơn.
Chỉ sợ đã chính thức chạm tới cảnh giới Thất phẩm Chí Tôn, so với Lục phẩm Chí Tôn càng thêm cường hãn.
Nếu ko phải hắn đã đột phá Lục Phẩm Chí Tôn, thì sợ rằng chỉ tính riêng uy áp hắn đã ko chịu đc.
Bất quá, nương theo lần đột phá này, thực lực của hắn so với hai tháng qua đã mạnh lên rất nhiều.
Ánh mắt Mục Trần trở nên ác liệt, hai tay thả lỏng, thân hình thẳng tắp như trường thương, sừng sững bất động, khi thếkhông ngừng tảo ra.
Phía sau hắn, không gian vặn vẹo, Chí Tôn hải ẩn hiện, linh lực chấn động khuếch tán, quanh người hắn, trong vòng trăm trượng, băng sương ko ngừng tan rã, ko thể tới gần.
“A, ngược lại cũng có chút môn đạo . . .”
Phát giác hành động của Mục Trần, Tần Huyền cười nhạt, ngón tay khẽ gảy, chỉ thấy trong thiên địa, vô số bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Phanh!
Nháy mắt đó, thân thể Tần Huyền đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số bông tuyết bay tới.
Chớp mắt đó, Mục Trần ánh mắt ngưng tụ, thân hình nhanh chóng lùi lại, dưới da kim quang bộc phát. Hắn lúc này nhìn giống như Kim Nhân.
“HƯ ...U...U!”
Khi Mục Trần lùi lại, ý đồ thoái khỏi khu vực bông tuyết, đột nhiên bông tuyết nhanh chóng ngưng tụ sau lưng hắn, một đạo thân ảnh hiện ra.
“Bá!”
Thế công quỷ dị tới cực nhanh, làm Mục Trần ko có cách nào phòng ngự, chỉ có thể để mặc vô số hàn quang đánh tới trên lưng.
“Xùy!”
Hàn quang ngưng tụ, hóa thành một ngón tay thon dài, phía trên ngưng tụ hàn quang sắc bén, giống như xuyên thủng không gian đánh tới.
Thân thể Tần Huyền xuất hiện sau lưng Mục Trần, vẫn duy trì tư thế xuất chỉ, tầng tầng hàn băng hướng tới Mục Trần, ý đồ vây khốn hắn. Một khi thành công, sinh tử Mục Trần sẽ do hắn khống chế.
Một kích đắc thủ, Tần Huyền có chút thất vọng lắc đầu: “Thật ko chịu nổi một kích. . .”
Oanh!(Choang)
Nhưng khi thanh âm của hắn vừa rơi xuống, kim quang trên cơ thể Mục Trần giống như thái dương nở rộ, ánh sáng tỏa ra, tầng tầng băng sương vỡ vụn.
Biến cố bất ngờ khiến Tần Huyền kinh hãi, bất quá ko đợi hắn ra tay lần nữa, hắn phát hiện từ trên ngón tay của hắn đặt trên lưng Mục Trần đang truyền đến một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo.
Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy trên lưng Mục Trần thoàng hiện một đạo kim sắc long văn.
Phanh!
Lực lượng khổng lồ trực tiếp đem hắn đánh bay, thân ảnh phía trc lập tức quay lại, Mục Trần giống như một đầu Man Long vọt tới, một trưởng trực tiếp đánh lên ngực hắn, lực lượng đáng sợ chấn động không gian.
“Dám so đấu thân thể với ta, muốn chết!”
Bất quá trc thế công của Mục Trần, Tần Huyền chỉ cười lạnh. Dù sao hắn vốn mang thân thể Thần Thú, nhục thân mạnh mẽ vượt xa người thường. Mục Trần này ko tận dụng cơ hội kéo dài khoảng cách, ngược lại dám chủ động vọt tới, thật ko biết lượng sức mình.
Mà điểm này, cũng là suy nghĩ của rất nhiều tộc nhân Cửu U Tước tộc. Nhìn một màn này, khóe miệng bọn họ đều hiện lên sự chế nhạo.
“Oanh!”
Song chưởng Tần Huyền co lại, như Ưng Trảo vồ mồi, ở đầu ngón tay hiện lên từng bông tuyết đang cấp tốc xoay tròn, không gian xung quanh đều vỡ ra.
Kim chưởng đánh tới, trực tiếp cùng băng trảo của Tần Huyền va chạm.
Ầm!
Sau va chạm, thân thể hai người đều run rẩy, thần sắc Mục Trần bình tĩnh, dù sao hắn đối với Tần Huyền cũng đủ coi trọng. Nhưng Tần Huyền ko đc như vậy, trảo phong này của hắn, đừng nói Lục phẩm Chí Tôn bình thường, chính là Lục phẩm Chí Tôn đỉnh phong dính phải cũng bị trọng thương, mà lần này, lại giống như đánh vào kim loại, chấn động làm tay hắn đau nhức.
“Thân thể kẻ này sao có thể mạnh như vậy đc?!”
Trong lòng Tần Huyền chấn động, ko thể tin nổi. Hắn chính là thân thể Thần Thú thật sự, giơ tay nhấc chân đều có thể chấn vỡ cự sơn, nhưng ở trc mặt một Lục phẩm Chí Tôn như Mục Trần lại ko thể chiếm thượng phong?
“Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu!”
Trong mắt Tần Huyền hàn quang chớp động, hắn cho là Mục Trần chỉ đang mạnh mẽ chống đỡ, trong cơ thể linh lực bạo phát, trảo phong như gió, mang theo bông tuyết phô thiên cái địa hướng Mục Trần đánh tới.
Oanh! Oanh!
Nhưng đối với thế công của Tần Huyền, trên mặt Mục Trần hiện lên sự sắc bén, hắn ko lùi lại, không gian sau lưng chấn động, Chí Tôn hải hiện ra, kim quang trên thân càng thêm chói mắt, thậm chí hai mắt đều biến thành màu vàng.
Chính là dấu hiệu vận chuyển Long Phượng Thể tới cực hạn.
Thân thể Tần Huyền cố nhiên mạnh mẽ, nhưng hắn đồng dạng cũng ko yếu. Sau nhiều năm khổ tu, ko chỉ Lôi Thần Thể đạt đại thành, mà Long Phượng Thể hôm nay càng thêm mạnh mẽ, coi như là Thần Thú Chi Thân chính thức, hắn cũng ko sợ.
Mục Trần hắn sao ko biết sau khi đến đây sẽ nhận phải vô số ánh mắt miệt thị. Đã vậy ta đây liền dùng thứ các ngươi kiêu ngạo nhất, đánh bại các ngươi!
Ánh mắt Mục Trần bắn ra sự sắc bắn, trong nháy mắt, trưởng phong đánh ra, lần nữa trực tiếp cùng thế công của Tần Huyền giao phong.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trên quảng trường, hai đạo thân ảnh giống như cuồng phong ko ngừng va chạm, mỗi lần như thế đều đưa tới thanh âm trầm thấm, lực lượng cuồng bạo tạo nên sóng xung kích chấn động, không gian xung quanh trở nên nhộn nhạo, mắt thương cũng nhìn thấy.
Mà ở quanh quảng trường, vô số ánh mắt nhìn vào hai đạo thân ảnh giống như man thú không ngừng va chạm trong sân. Nguyên bản ánh mắt có chút mỉa mai giờ ko còn chút nào, cái miệng vì kinh ngạc mà mở lớn ra.
Bọn họ thấy đc, dưới loại tranh đấu thân thể này, thân ảnh nhân loại có chút đơn bạc kia, ko chút nào yếu thế, trái lại càng ngày càng hung ác ngang ngược!
Mục Trần này, vậy mà có thể dựa vào cơ thể chèn ép Tần Huyền?
Sao có thể?!
Đông!
Mà trong vô số ánh mắt khó tin, bên trong quảng trường, chiến đấu đã dần kết thúc, song quyền mang theo lực lượng đáng sợ, trực tiếp va chạm vào nhau.
Sóng xung kích phát ra, khiến mặt đất vỡ vụn.
Hai đạo thân ảnh sau khi va chạm đều mãnh liệt bắn ra ngoài, trên mặt đất xuất hiện hai vết nứt thật sâu, hai người khỏa thân, đều bị chôn sâu vào lòng đất.
Vô số ánh mắt xung quanh đều ngốc trệ, thanh âm sợ hãi nổi lên, ko ai nghĩ tới, Tần Huyền lại ko thể chiếm đc tiện nghi của Mục Trần trên mặt thân thể.
Thanh niên mà họ từng khinh thường, ko ngờ lại có nhục thân có thể so với thân thể Thần Thú!
Thực lực này, thật làm cho người ta nghẹn họng.
Bên ngoài quảng trường, nhìn một màn này, Khương Nha ko khỏi giật mình. . .Chợt hắn cười lạnh: “Rút cuộc cũng có chút ý tứ. . . bất quá, muốn cướp danh ngạch từ trong tay chúng ta, như vậy còn chưa đủ. . .”
“Đem bản lĩnh chân thật ra đi, để ta nhìn xem, ngươi cuối cùng có hay không tư cách nhận đc danh ngạch của Cửu U Tước tộc ta!”
Mục Trần này lại ko chọn con đường thứ hai, khiến hai người hơi kinh ngạc, bất quá. . .nếu hắn nghĩ con đường này có sinh cơ, thì cũng quá ngây thơ đi.
Khương Nha cùng Tần Huyền ko để ý tới Mục Trần, mà hướng ánh mắt về phía Thiên Hoang tộc trưởng, chỉ thấy mắt hắn hơi cụp xuống nói: “Nếu như hắn đã khiêu chiến, vậy hai ngươi cứ ra tay đi.”
Nghe Thiên Hoang nói vậy, hai người sắc mặt cũng hơi đổi, chẳng lẽ tộc trưởng có ý để bọn họ xuất thủ hay sao? Chỉ là một tên Lục phẩm Chí Tôn cũng đáng hai người họ ra tay?
“Tần Huyền, ngươi từng thua ta nửa chiêu, ngươi lên trc đi a.” Khương Nha cười ruồi nhìn về phía Tần Huyền, bộ dáng lười biếng ko có hứng thú. Tuy nghe ý tộc trưởng cho phép hai người cùng ra tay, nhưng hiển nhiên hai người họ đều chưa từng nghĩ sẽ làm vậy.
Đùa gì chứ, chỉ là Lục phẩm Chí Tôn, còn là nhân loại, nếu hai người họ cùng ra tay ko phải rất mất mặt sao?
Tần Huyền nghe vậy, mí mắt rật rật, sắc mặt có chút khó coi. Lần trc Khương Nha chỉ may mắn một chút, nếu đánh thật, thì khó mà phân thắng bại, ko ngờ hắn lại lấy ra để đề cao mình. . .
Bất quá hắn cũng lười cùng Khương Nha so do, đối với Mục Trần trc mặt hắn cũng xem ko vừa mắt, dù sao trong thế hệ này, người có ý với Cửu U cũng ko ít, mà hắn là một trong số đó. . .
Nên đối với Mục Trần trc mặt, hắn cũng ko muốn bỏ qua như vậy. . .
Ý niệm trong đầu xẹt qua, dưới vô số ánh mắt tộc nhân, hắn chậm rãi tới trc mặt Mục Trần.
“ Nếu ta là ngươi, ta sẽ chọn ở lại đây mười năm thì hay hơn đấy.” Hắn đứng cách Mục Trần trăm trượng, thanh âm bình thản nói.
“Đa tạ đã nhắc!”
Mục Trần như ko nghe thấy lời mỉa mai của hắn, nghiêm túc ôm quyền, nói: “Thỉnh chỉ giáo.”
“Ko biết điều.”
Tần Huyền thấy bộ dạng Mục Trần hời hợt, không khỏi nhíu mày, cảm thấy tức dận, cũng ko nói nhảm, bước về phía trc. Linh lực như phong bạo tràn ra, bên trong ẩn chứa băng hàn, làm cho nhiệt độ xung quanh nhanh chóng hạ xuống.
Mắt thường có thể thấy một tầng băng sương nhanh chóng lan ra từ dưới chân hắn, đem một phần quảng trường bao phủ. . .
Cảm nhận linh lực bộc phát trong cơ thể Tần Huyền, ánh mắt Mục Trần hơi đổi. Thiên Tước trưởng lão nói ko sai, Tần Huyền này so với Liễu Thanh càng mạnh hơn.
Chỉ sợ đã chính thức chạm tới cảnh giới Thất phẩm Chí Tôn, so với Lục phẩm Chí Tôn càng thêm cường hãn.
Nếu ko phải hắn đã đột phá Lục Phẩm Chí Tôn, thì sợ rằng chỉ tính riêng uy áp hắn đã ko chịu đc.
Bất quá, nương theo lần đột phá này, thực lực của hắn so với hai tháng qua đã mạnh lên rất nhiều.
Ánh mắt Mục Trần trở nên ác liệt, hai tay thả lỏng, thân hình thẳng tắp như trường thương, sừng sững bất động, khi thếkhông ngừng tảo ra.
Phía sau hắn, không gian vặn vẹo, Chí Tôn hải ẩn hiện, linh lực chấn động khuếch tán, quanh người hắn, trong vòng trăm trượng, băng sương ko ngừng tan rã, ko thể tới gần.
“A, ngược lại cũng có chút môn đạo . . .”
Phát giác hành động của Mục Trần, Tần Huyền cười nhạt, ngón tay khẽ gảy, chỉ thấy trong thiên địa, vô số bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Phanh!
Nháy mắt đó, thân thể Tần Huyền đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số bông tuyết bay tới.
Chớp mắt đó, Mục Trần ánh mắt ngưng tụ, thân hình nhanh chóng lùi lại, dưới da kim quang bộc phát. Hắn lúc này nhìn giống như Kim Nhân.
“HƯ ...U...U!”
Khi Mục Trần lùi lại, ý đồ thoái khỏi khu vực bông tuyết, đột nhiên bông tuyết nhanh chóng ngưng tụ sau lưng hắn, một đạo thân ảnh hiện ra.
“Bá!”
Thế công quỷ dị tới cực nhanh, làm Mục Trần ko có cách nào phòng ngự, chỉ có thể để mặc vô số hàn quang đánh tới trên lưng.
“Xùy!”
Hàn quang ngưng tụ, hóa thành một ngón tay thon dài, phía trên ngưng tụ hàn quang sắc bén, giống như xuyên thủng không gian đánh tới.
Thân thể Tần Huyền xuất hiện sau lưng Mục Trần, vẫn duy trì tư thế xuất chỉ, tầng tầng hàn băng hướng tới Mục Trần, ý đồ vây khốn hắn. Một khi thành công, sinh tử Mục Trần sẽ do hắn khống chế.
Một kích đắc thủ, Tần Huyền có chút thất vọng lắc đầu: “Thật ko chịu nổi một kích. . .”
Oanh!(Choang)
Nhưng khi thanh âm của hắn vừa rơi xuống, kim quang trên cơ thể Mục Trần giống như thái dương nở rộ, ánh sáng tỏa ra, tầng tầng băng sương vỡ vụn.
Biến cố bất ngờ khiến Tần Huyền kinh hãi, bất quá ko đợi hắn ra tay lần nữa, hắn phát hiện từ trên ngón tay của hắn đặt trên lưng Mục Trần đang truyền đến một cỗ lực lượng vô cùng bá đạo.
Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy trên lưng Mục Trần thoàng hiện một đạo kim sắc long văn.
Phanh!
Lực lượng khổng lồ trực tiếp đem hắn đánh bay, thân ảnh phía trc lập tức quay lại, Mục Trần giống như một đầu Man Long vọt tới, một trưởng trực tiếp đánh lên ngực hắn, lực lượng đáng sợ chấn động không gian.
“Dám so đấu thân thể với ta, muốn chết!”
Bất quá trc thế công của Mục Trần, Tần Huyền chỉ cười lạnh. Dù sao hắn vốn mang thân thể Thần Thú, nhục thân mạnh mẽ vượt xa người thường. Mục Trần này ko tận dụng cơ hội kéo dài khoảng cách, ngược lại dám chủ động vọt tới, thật ko biết lượng sức mình.
Mà điểm này, cũng là suy nghĩ của rất nhiều tộc nhân Cửu U Tước tộc. Nhìn một màn này, khóe miệng bọn họ đều hiện lên sự chế nhạo.
“Oanh!”
Song chưởng Tần Huyền co lại, như Ưng Trảo vồ mồi, ở đầu ngón tay hiện lên từng bông tuyết đang cấp tốc xoay tròn, không gian xung quanh đều vỡ ra.
Kim chưởng đánh tới, trực tiếp cùng băng trảo của Tần Huyền va chạm.
Ầm!
Sau va chạm, thân thể hai người đều run rẩy, thần sắc Mục Trần bình tĩnh, dù sao hắn đối với Tần Huyền cũng đủ coi trọng. Nhưng Tần Huyền ko đc như vậy, trảo phong này của hắn, đừng nói Lục phẩm Chí Tôn bình thường, chính là Lục phẩm Chí Tôn đỉnh phong dính phải cũng bị trọng thương, mà lần này, lại giống như đánh vào kim loại, chấn động làm tay hắn đau nhức.
“Thân thể kẻ này sao có thể mạnh như vậy đc?!”
Trong lòng Tần Huyền chấn động, ko thể tin nổi. Hắn chính là thân thể Thần Thú thật sự, giơ tay nhấc chân đều có thể chấn vỡ cự sơn, nhưng ở trc mặt một Lục phẩm Chí Tôn như Mục Trần lại ko thể chiếm thượng phong?
“Ta ngược lại muốn xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu!”
Trong mắt Tần Huyền hàn quang chớp động, hắn cho là Mục Trần chỉ đang mạnh mẽ chống đỡ, trong cơ thể linh lực bạo phát, trảo phong như gió, mang theo bông tuyết phô thiên cái địa hướng Mục Trần đánh tới.
Oanh! Oanh!
Nhưng đối với thế công của Tần Huyền, trên mặt Mục Trần hiện lên sự sắc bén, hắn ko lùi lại, không gian sau lưng chấn động, Chí Tôn hải hiện ra, kim quang trên thân càng thêm chói mắt, thậm chí hai mắt đều biến thành màu vàng.
Chính là dấu hiệu vận chuyển Long Phượng Thể tới cực hạn.
Thân thể Tần Huyền cố nhiên mạnh mẽ, nhưng hắn đồng dạng cũng ko yếu. Sau nhiều năm khổ tu, ko chỉ Lôi Thần Thể đạt đại thành, mà Long Phượng Thể hôm nay càng thêm mạnh mẽ, coi như là Thần Thú Chi Thân chính thức, hắn cũng ko sợ.
Mục Trần hắn sao ko biết sau khi đến đây sẽ nhận phải vô số ánh mắt miệt thị. Đã vậy ta đây liền dùng thứ các ngươi kiêu ngạo nhất, đánh bại các ngươi!
Ánh mắt Mục Trần bắn ra sự sắc bắn, trong nháy mắt, trưởng phong đánh ra, lần nữa trực tiếp cùng thế công của Tần Huyền giao phong.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trên quảng trường, hai đạo thân ảnh giống như cuồng phong ko ngừng va chạm, mỗi lần như thế đều đưa tới thanh âm trầm thấm, lực lượng cuồng bạo tạo nên sóng xung kích chấn động, không gian xung quanh trở nên nhộn nhạo, mắt thương cũng nhìn thấy.
Mà ở quanh quảng trường, vô số ánh mắt nhìn vào hai đạo thân ảnh giống như man thú không ngừng va chạm trong sân. Nguyên bản ánh mắt có chút mỉa mai giờ ko còn chút nào, cái miệng vì kinh ngạc mà mở lớn ra.
Bọn họ thấy đc, dưới loại tranh đấu thân thể này, thân ảnh nhân loại có chút đơn bạc kia, ko chút nào yếu thế, trái lại càng ngày càng hung ác ngang ngược!
Mục Trần này, vậy mà có thể dựa vào cơ thể chèn ép Tần Huyền?
Sao có thể?!
Đông!
Mà trong vô số ánh mắt khó tin, bên trong quảng trường, chiến đấu đã dần kết thúc, song quyền mang theo lực lượng đáng sợ, trực tiếp va chạm vào nhau.
Sóng xung kích phát ra, khiến mặt đất vỡ vụn.
Hai đạo thân ảnh sau khi va chạm đều mãnh liệt bắn ra ngoài, trên mặt đất xuất hiện hai vết nứt thật sâu, hai người khỏa thân, đều bị chôn sâu vào lòng đất.
Vô số ánh mắt xung quanh đều ngốc trệ, thanh âm sợ hãi nổi lên, ko ai nghĩ tới, Tần Huyền lại ko thể chiếm đc tiện nghi của Mục Trần trên mặt thân thể.
Thanh niên mà họ từng khinh thường, ko ngờ lại có nhục thân có thể so với thân thể Thần Thú!
Thực lực này, thật làm cho người ta nghẹn họng.
Bên ngoài quảng trường, nhìn một màn này, Khương Nha ko khỏi giật mình. . .Chợt hắn cười lạnh: “Rút cuộc cũng có chút ý tứ. . . bất quá, muốn cướp danh ngạch từ trong tay chúng ta, như vậy còn chưa đủ. . .”
“Đem bản lĩnh chân thật ra đi, để ta nhìn xem, ngươi cuối cùng có hay không tư cách nhận đc danh ngạch của Cửu U Tước tộc ta!”
/1555
|