Long Nhất Minh hư độ trên không trung,một lát sau một âm thanh xé gió vang lên,một nam tử thân mặc y phục thanh nhẹ xuất hiện trước mặt Long Nhất Minh,nam tử này chính là Lý Tầm Hoan.
Nhìn lên Long Nhất Minh,Lý Tầm Hoan cúi đầu cung kính chào hỏi: Công tử.
Long Nhất Minh gật đầu nhẹ một cái,ánh mắt nhìn về Lý Tầm Hoan đánh giá,khí chất phi phàm lưu loát nhanh lẹ,thư sinh vẻ mặt,tâm hồn phi đao sắc bén.
Vù.
Xé gió vang lên âm thanh,một người nữa bay đến,chính là Truy Mệnh.
Truy Mệnh nhanh chóng tiến lên,cung kính nói: Công tử,Yên Tập Thành là một thành lớn cách đây năm mươi dặm,mạnh nhất là Thành chủ Tào Lộc An tu vi Sinh Đạo Cảnh,còn lại có tam đại gia tộc đứng sau,bao gồm gia tộc:Cái gia,Đặng gia,Tịch gia,có cao thủ tọa chấn là Huyền Long Cảnh.
Nghe vậy,Long Nhất Minh ồ một tiếng,tưởng thế nào hóa ra là yếu kê,một chưởng của ta chắc diệt được cả thành quá.
Ngưng lại suy nghĩ,Long Nhất Minh nhìn về Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh nói Việc này giao cho hai người,ta cần kết quả thật hoàn hảo!
Bản thân Long Nhất Minh không thích đi đập tép nhỏ,cá này chỉ vừa với Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh thôi.
Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan chắp tay thành quyền,lời lẽ chắc như đinh đóng cột nói Công tử yên tâm,hai bọn ta nhất định hoàn thành tốt!
Long Nhất Minh gật đầu nhẹ mỉm cười.
Sau đó Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan hai người hướng về Yên Tập Thành,Long Nhất Minh thì ẩn trên làn mây cao vút,gặp trắc trở sẽ ra tay tương trợ.
...
Yên Tập Thành,Đặng gia nơi phủ chủ,đại điện trong,gia chủ Đặng Vô Ưu ngồi chủ tọa, phía dưới một vị trung niên quản sự cúi đầu bẩm báo việc của Sơn Tiệp Trại.
Càng nghe Đặng Vô Ưu càng tức giận và hoảng sợ,tức giận vì tốn rất nhiều tài nguyên để tạo ra lũ sơn tặc này cướp bóc của cải dâng nên và đặc biệt xử những việc mà Đặng Vô Ưu cùng Đặng gia không thể làm.
Hoảng sợ là vì sợ bại lộ bản thân và Sơn Tiệp Trại có quan hệ,đến lúc đó vị hòa thượng đó đến đây gây hấn thì đúng là tạch.
Vị hòa thượng đó có thể súc âm thành sóng kình giết người,đủ để biết mạnh bao nhiêu.
Trung niên quản sự tên Trịnh Lộ Cường,như nhìn thấy được cảm giác trong lòng của chủ,liền cung kính nói: Lão gia yên tâm,bọn thổ phỉ ba tên đầu lĩnh chết ngay tức khắc,sẽ không có phong thành nguy hiểm gì đâu.
Nghe được những lời mát dạ hả lòng này,Đặng Vô Ưu tinh thần tốt đi phần hoảng sợ,thở phài nói Tốt tốt,coi như là một lần thua...
Đoành.
Một âm thanh nổ to vọng âm chấn ung tai,gia đinh từ bên ngoài bay thẳng vào đại điện,gia đinh bắn mạnh đẩy Trịnh Lộ Cường phóng về Đặng Vô Ưu.
Đặng Vô Ưu tay bay tung chuyển cấu hình tròn,thánh khí được y xảo diệu dùng ra thành vòng tròn xoáy giảm lực đâm tới,sau đó chuyển Trịnh Lộ Cường cùng tên gia đinh ra chỗ khác.
Rầm
Trịnh Lộ Cường cùng tên gia đinh đập gãy một chiếc ghế,cả hai người phún ra máu tươi.
Vút
Một chiếc phi đao nhỏ và mỏng như lá,sắc bén lóa ánh hào quang bắn từ ngoài vào hướng thẳng về Đặng Vô Ưu bắn tới.
Đặng Vô Ưu song chưởng dựng lên,cách không chưởng kình uy thế đánh ra,khí thế mãnh liệt chấn gãy phi đao.
Vút,vút,vút
Cùng lúc ba chiếc phi đao,đường đi ảo diệu chặn lại mọi phương trốn,Đặng Vô Ưu nét mặt hiện hoảng sợ,đưa song chưởng đánh ra ngăn chặn hai phi đao,còn lại bản thân cố né chiếc phi đao còn lại.
Nhưng một điều kỳ diệu xảy ra,chiếc phi đao này như thể có mắt,nó đổi hướng xảo diệu đâm thẳng vào tim của Đặng Vô Ưu,xuyên phá thân thể mà ra.
Đặng Vô Ưu mắt mở to khó tin,ngã xuống đất tuyệt mệnh.
Lý Tầm Hoàn cùng Truy Mệnh lúc này đã đứng ngoài cửa,trong sân gia đinh và thị vệ gãy chân,gãy tay nằm kêu đau la liệt,nhưng không ai chết.
Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh cũng không phải ham sát người,họ là nhân vật bên chính thuộc hiền lành tốt bụng.
Bản thân Long Nhất Minh mặc dù là kẻ máu lạnh hơn phân nửa cuộc đời kiếp trước,sang đến kiếp này vẫn có dính dáng của kiếp trước máu lạnh giết người,nhưng giờ cậu đã quy y cửa phật,quyết định làm điều thiện một kiếp này,coi như xóa tan nợ kiếp trước.
Lý Tầm Hoan cùng với Truy Mệnh xoay người li khai,nhưng họ mới xoay người đã có một đội lính thị vệ từ ngoài cửa đi vào.
Bạch bạch
Một trung niên nam tử khuôn mặt có vết sẹo to chéo nửa khuôn mặt,người mặc giáp sắt,đầu đội mũ sắt,tay cầm thương sắt đen,khí thế như một xe bọc thép pháo đài di động,nhìn về Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh,lạnh giọng hỏi: Các người là ai dám đến Yên Tập Thành giết một đại gia chủ,nói thật ta sẽ cho các ngươi chết đỡ đau đớn một chút.
Lời nói hùng hổ không coi ai ra gì,như thể đã định sẵn cái chết cho Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh.
Người này tên Phùng Hổ,là tay trái của Tào Lộc An,tu vi đã đạt đến Huyền Long Cảnh.
Truy Mệnh miệng khí chính nói rõ quan hệ của Đặng gia cùng Sơn Tiệp Trại ra,sau đó y nhìn về Phùng Hổ,nói Việc này có thể tra hỏi người của Đặng gia,nhất định có vật chứng.
Theo Truy Mệnh mọi việc đều dùng lời nói,quan không thể bao che việc xấu,làm bộ đầu y rõ việc này quan sai sẽ không xử lý khó y,nhưng y đoán sai,đây không phải thời phong kiến đấu binh bằng sự mồm lý lẽ đơn giản.
Đây là nơi kẻ mạnh quản lý mọi thứ của kẻ xấu.
Phùng Hổ trầm nặng nói: Ta không quan tâm cái gì Đặng gia có tội hay không,ta chỉ quan tâm ngươi giết Đặng gia người,ta cần phải bắt về ngươi về chịu án.
Trên tầng mây,Long Nhất Minh thấy cảnh này,mỉm cười nói Đặng gia có kết cấu cùng sơn tặc không,nó không quan trọng,quan trọng là Tào Lộc An mất một kẻ vẫn hàng năm cúng tế tài nguyên cho hắn,Truy Mệnh a Truy Mệnh,cậu tính cái này sai quá đấy,đây không phải thế giới nói lí lẽ,mà là thế giới nói bằng sức mạnh,kẻ yếu sẽ chẳng có quyền đòi hỏi hay kêu ca gì trước kẻ mạnh,lý lẽ chỉ nằm trong tay kẻ mạnh,kẻ yếu làm đúng cũng sai vì bản thân là kẻ yếu,đây chính là cách thế giới này vận hành.
....
Bên dưới Truy Mệnh lúc này nổi giận,nói: Ngươi không nói lí lẽ,mở miệng ra là ngang ngược,không xứng làm quan.
Truy Mệnh bản thân cũng làm quan,mà còn lại rất liêm khiết nữa,bản thân đã phá rất nhiều vụ án,nên y có lòng tin chính nghĩa rất lớn.
Phùng Hổ nghe được lời của Truy Mệnh,mở miệng cười to nói: Sức mạnh chính là lí lẽ,đừng già mồm như đàn bà nữa,để ông đây đâm tan họng ngươi.
Dứt câu,Phùng Hổ dẫn đầu đâm thương đi lên,phía sau y người đi theo cũng lao lên tấn công.
Truy Mệnh thấy vậy,liếc sang Lý Tầm Hoan,nói: Để cho ta tên trâu mộng này,huynh đi xử lí lũ kia đi.
Lý Tầm Hoan gật đầu,quan tâm nhắc nhở: Cẩn thận đấy!
Huynh cũng vậy. Truy Mệnh cũng nhắc nhở quan tâm.
Sau đó hai người lao lên tấn công.
Phùng Hổ thấy Truy Mệnh lao về mình,mặt hiện khinh thường, một thương nâng qua đầu chém mạnh xuống,miệng cũng rống hung ác nói Chết đi!
Truy Mệnh chân linh xảo di chuyển,hiểm nguy né tránh một thương,một thương bổ xuống mặt đất.
Oành
Mặt nền gạch nổ tung,kình thương gây vỡ tan đá gạch.
Truy Nhật.
Truy Mệnh tung một cước đá thẳng lên hướng về cằm của Phùng Hổ,một cước hạo hãn tốc độ cùng độ nóng như mặt trời nhỏ,đá thẳng vào cằm của Phùng Hổ không gặp trở ngại.
Binh.
Ăn một cước Phùng Hổ lộn ngược bay ra đằng sau,cơ thể to lớn ngã xuống đất.
Rầm
Đất đá bị lún sâu,nền gạch vỡ tan nát.
Phùng Hổ nộ giận,bật dạy nhanh chóng,buông lời tức giận văng tục: Mẹ ngươi...
Nhưng chưa nói xong,một bàn chân đá úp thẳng vào mặt hắn.
Truy Thần
Truy Mệnh tung một đá vào thẳng mặt Phùng Hổ,lực đá mạnh đá gãy sương sống mũi cũng như xương mặt.
Binh
Phùng Hổ bật bay ra ngoài đâm dính vào tường,mặt máu tươi be bét,xương cốt biến dạng.
Truy Mệnh khinh thường nói: Được cái to xác,đầu óc ngu ngốc mà cũng đi làm quan!
Dứt câu,Truy Mệnh lạnh lùng nói: Thứ như ngươi sống cũng hại dân,tốt nhất là nên chết đi!
Truy Thệ.
Truy Mệnh chân vũ động,song phi tung một cước cực mạnh hướng về đầu của Phùng Hổ đá tới.
Lúc này Phùng Hổ còn đang mê man một đá vừa rồi gây động não,khiến tên này hiện tại đang choáng váng.
Dừng tay.
Một âm thanh bá khí vang lên,trên bầu trời một trung niên mặc áo bào tím đang bay nhanh tới,nhìn đầu tóc khuôn mặt thuộc dạng nhân vật quyền lực,cách không một chưởng đánh tới Truy Mệnh.
Lệ Bất Hư Phát
Lý Tầm Hoan lúc này đang đứng ở một bãi thây xác người,tay phóng ra một lúc 5 chiếc phi đao.
Binh
Phi đao và chưởng kình gặp nhau,chưởng và phi đao đều mất.
Trung niên áo bào tím hiện bất ngờ,nhưng y để ý hơn cả là việc sinh tử của Phùng Hổ,y rất nhanh tỉnh lại,nhưng đã muộn.
Bành
Truy Mệnh một thối đá nát đầu Phùng Hổ,đầu biến dạng nát bét,chất lỏng não cùng máu tươi hòa quyện bắn tứ tung.
Trung niên bào tím thấy cảnh này,hướng về Truy Mệnh công tới một chưởng kình khí mạnh mẽ.
Ngừng lại.
Một âm thanh bình thường hai chữ nhưng chán chứa bá lực rất lớn,định trụ Truy Mệnh,Lý Tầm Hoan cùng trung niên nam tử.
Vù
Một trung niên mặc quần áo hoa văn màu xanh lam,người đội mũ quan,ánh mắt lạnh lẽo lầm lì,khí tức mạnh mẽ bá liệt.
Trung niên nam tử nhìn thấy người này,nhanh chóng cung kính nói Trần bộ trưởng,không biết ngài vì sao ngăn ta giết hai tên súc sinh này.
Trung niên nam tử nói Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh là súc sinh này,chính là Tào Lộc An,y vì tiếp đãi vị Trần bộ trưởng này mà mới để ra việc sai sót này,nên y rất tức giận.
Trên bầu trời cao,Long Nhất Minh nhìn thấy cảnh này,ngạc nhiên một tiếng nói: Một kẻ Thánh Huyền Cảnh tu vi,nếu được ta muốn thử cùng tên này một trận xem sao.
Từ lúc xuất chùa đến giờ,chưa gặp kẻ nào có thể đánh cùng y một trận hẳn hoi,toàn gặp kẻ yếu kê,nên khiến y cảm thấy rất thèm đánh nhau một trận sảng khoái.
Trần bộ trưởng nhìn về Tào Lộc An,nói: Hai người họ sẽ làm đệ tử ta,của ngươi chết thuộc hạ ta sẽ đền cho ngươi vài kẻ còn mạnh hơn.
Lời nói vừa ra,Truy Mệnh,Lý Tầm Hoan cùng Tống Lộc An đều bất ngờ,chưa hỏi người ta có đồng ý không,đã quyết định sẽ làm đệ tử rồi.
Long Nhất Minh thì nở nụ cười tà,nhìn tên này xuất hiện ngăn Tào Lộc An,là y đã nhận định tên Trần bộ trưởng này ý định rồi,nhìn là biết.
Tào Lộc An mặc dù không muốn sự việc diễn theo chiều hướng này,vì y đã cùng Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan kết thù,nếu để phát triển thì có mà điên.
Nhưng sự việc đã thế này thì chịu,ngoan ngoãn nhận cho qua còn sống tiếp,ngày sau không biết nhưng hôm nay cứ sống đã.
Tào Lộc An chắp tay thành quyền,cúi đầu cung kính nói: Vâng,mọi việc theo Trần bộ trưởng.
Trần bộ trưởng thấy cảnh này gật đầu hài lòng,sau đó nhìn về Truy Mệnh và Lý Tâm Hoan,nói Bái ta làm thấy,ta sẽ cho các ngươi đạp cảnh giới cao,quyền lực cao đỉnh.
Trần bộ trưởng đã từ xa quan sát Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh,y rất ưng ý hai người này,võ học xảo diệu,thân thủ phi phàm,nếu như đào tạo ngay sau tất thành người sở hữu sức mạnh cao.
Những lời dụ dỗ từng câu lọt vào tai Truy Mệnh cùng Lý Tầm Hoan,bên cạnh Tào Lộc An hâm mộ nhìn hai người.
Nhưng kết quả nhận được lại khác bọt những gì Trần bộ trưởng và Tào Lộc An suy nghĩ.
Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan hai người chắp tay thành quyền,khiếm nhã từ chối nói: Cảm ơn tiền bối,nhưng chúng ta không muốn bái sư,mong tiền bối thông cảm cho!
Nhìn lên Long Nhất Minh,Lý Tầm Hoan cúi đầu cung kính chào hỏi: Công tử.
Long Nhất Minh gật đầu nhẹ một cái,ánh mắt nhìn về Lý Tầm Hoan đánh giá,khí chất phi phàm lưu loát nhanh lẹ,thư sinh vẻ mặt,tâm hồn phi đao sắc bén.
Vù.
Xé gió vang lên âm thanh,một người nữa bay đến,chính là Truy Mệnh.
Truy Mệnh nhanh chóng tiến lên,cung kính nói: Công tử,Yên Tập Thành là một thành lớn cách đây năm mươi dặm,mạnh nhất là Thành chủ Tào Lộc An tu vi Sinh Đạo Cảnh,còn lại có tam đại gia tộc đứng sau,bao gồm gia tộc:Cái gia,Đặng gia,Tịch gia,có cao thủ tọa chấn là Huyền Long Cảnh.
Nghe vậy,Long Nhất Minh ồ một tiếng,tưởng thế nào hóa ra là yếu kê,một chưởng của ta chắc diệt được cả thành quá.
Ngưng lại suy nghĩ,Long Nhất Minh nhìn về Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh nói Việc này giao cho hai người,ta cần kết quả thật hoàn hảo!
Bản thân Long Nhất Minh không thích đi đập tép nhỏ,cá này chỉ vừa với Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh thôi.
Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan chắp tay thành quyền,lời lẽ chắc như đinh đóng cột nói Công tử yên tâm,hai bọn ta nhất định hoàn thành tốt!
Long Nhất Minh gật đầu nhẹ mỉm cười.
Sau đó Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan hai người hướng về Yên Tập Thành,Long Nhất Minh thì ẩn trên làn mây cao vút,gặp trắc trở sẽ ra tay tương trợ.
...
Yên Tập Thành,Đặng gia nơi phủ chủ,đại điện trong,gia chủ Đặng Vô Ưu ngồi chủ tọa, phía dưới một vị trung niên quản sự cúi đầu bẩm báo việc của Sơn Tiệp Trại.
Càng nghe Đặng Vô Ưu càng tức giận và hoảng sợ,tức giận vì tốn rất nhiều tài nguyên để tạo ra lũ sơn tặc này cướp bóc của cải dâng nên và đặc biệt xử những việc mà Đặng Vô Ưu cùng Đặng gia không thể làm.
Hoảng sợ là vì sợ bại lộ bản thân và Sơn Tiệp Trại có quan hệ,đến lúc đó vị hòa thượng đó đến đây gây hấn thì đúng là tạch.
Vị hòa thượng đó có thể súc âm thành sóng kình giết người,đủ để biết mạnh bao nhiêu.
Trung niên quản sự tên Trịnh Lộ Cường,như nhìn thấy được cảm giác trong lòng của chủ,liền cung kính nói: Lão gia yên tâm,bọn thổ phỉ ba tên đầu lĩnh chết ngay tức khắc,sẽ không có phong thành nguy hiểm gì đâu.
Nghe được những lời mát dạ hả lòng này,Đặng Vô Ưu tinh thần tốt đi phần hoảng sợ,thở phài nói Tốt tốt,coi như là một lần thua...
Đoành.
Một âm thanh nổ to vọng âm chấn ung tai,gia đinh từ bên ngoài bay thẳng vào đại điện,gia đinh bắn mạnh đẩy Trịnh Lộ Cường phóng về Đặng Vô Ưu.
Đặng Vô Ưu tay bay tung chuyển cấu hình tròn,thánh khí được y xảo diệu dùng ra thành vòng tròn xoáy giảm lực đâm tới,sau đó chuyển Trịnh Lộ Cường cùng tên gia đinh ra chỗ khác.
Rầm
Trịnh Lộ Cường cùng tên gia đinh đập gãy một chiếc ghế,cả hai người phún ra máu tươi.
Vút
Một chiếc phi đao nhỏ và mỏng như lá,sắc bén lóa ánh hào quang bắn từ ngoài vào hướng thẳng về Đặng Vô Ưu bắn tới.
Đặng Vô Ưu song chưởng dựng lên,cách không chưởng kình uy thế đánh ra,khí thế mãnh liệt chấn gãy phi đao.
Vút,vút,vút
Cùng lúc ba chiếc phi đao,đường đi ảo diệu chặn lại mọi phương trốn,Đặng Vô Ưu nét mặt hiện hoảng sợ,đưa song chưởng đánh ra ngăn chặn hai phi đao,còn lại bản thân cố né chiếc phi đao còn lại.
Nhưng một điều kỳ diệu xảy ra,chiếc phi đao này như thể có mắt,nó đổi hướng xảo diệu đâm thẳng vào tim của Đặng Vô Ưu,xuyên phá thân thể mà ra.
Đặng Vô Ưu mắt mở to khó tin,ngã xuống đất tuyệt mệnh.
Lý Tầm Hoàn cùng Truy Mệnh lúc này đã đứng ngoài cửa,trong sân gia đinh và thị vệ gãy chân,gãy tay nằm kêu đau la liệt,nhưng không ai chết.
Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh cũng không phải ham sát người,họ là nhân vật bên chính thuộc hiền lành tốt bụng.
Bản thân Long Nhất Minh mặc dù là kẻ máu lạnh hơn phân nửa cuộc đời kiếp trước,sang đến kiếp này vẫn có dính dáng của kiếp trước máu lạnh giết người,nhưng giờ cậu đã quy y cửa phật,quyết định làm điều thiện một kiếp này,coi như xóa tan nợ kiếp trước.
Lý Tầm Hoan cùng với Truy Mệnh xoay người li khai,nhưng họ mới xoay người đã có một đội lính thị vệ từ ngoài cửa đi vào.
Bạch bạch
Một trung niên nam tử khuôn mặt có vết sẹo to chéo nửa khuôn mặt,người mặc giáp sắt,đầu đội mũ sắt,tay cầm thương sắt đen,khí thế như một xe bọc thép pháo đài di động,nhìn về Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh,lạnh giọng hỏi: Các người là ai dám đến Yên Tập Thành giết một đại gia chủ,nói thật ta sẽ cho các ngươi chết đỡ đau đớn một chút.
Lời nói hùng hổ không coi ai ra gì,như thể đã định sẵn cái chết cho Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh.
Người này tên Phùng Hổ,là tay trái của Tào Lộc An,tu vi đã đạt đến Huyền Long Cảnh.
Truy Mệnh miệng khí chính nói rõ quan hệ của Đặng gia cùng Sơn Tiệp Trại ra,sau đó y nhìn về Phùng Hổ,nói Việc này có thể tra hỏi người của Đặng gia,nhất định có vật chứng.
Theo Truy Mệnh mọi việc đều dùng lời nói,quan không thể bao che việc xấu,làm bộ đầu y rõ việc này quan sai sẽ không xử lý khó y,nhưng y đoán sai,đây không phải thời phong kiến đấu binh bằng sự mồm lý lẽ đơn giản.
Đây là nơi kẻ mạnh quản lý mọi thứ của kẻ xấu.
Phùng Hổ trầm nặng nói: Ta không quan tâm cái gì Đặng gia có tội hay không,ta chỉ quan tâm ngươi giết Đặng gia người,ta cần phải bắt về ngươi về chịu án.
Trên tầng mây,Long Nhất Minh thấy cảnh này,mỉm cười nói Đặng gia có kết cấu cùng sơn tặc không,nó không quan trọng,quan trọng là Tào Lộc An mất một kẻ vẫn hàng năm cúng tế tài nguyên cho hắn,Truy Mệnh a Truy Mệnh,cậu tính cái này sai quá đấy,đây không phải thế giới nói lí lẽ,mà là thế giới nói bằng sức mạnh,kẻ yếu sẽ chẳng có quyền đòi hỏi hay kêu ca gì trước kẻ mạnh,lý lẽ chỉ nằm trong tay kẻ mạnh,kẻ yếu làm đúng cũng sai vì bản thân là kẻ yếu,đây chính là cách thế giới này vận hành.
....
Bên dưới Truy Mệnh lúc này nổi giận,nói: Ngươi không nói lí lẽ,mở miệng ra là ngang ngược,không xứng làm quan.
Truy Mệnh bản thân cũng làm quan,mà còn lại rất liêm khiết nữa,bản thân đã phá rất nhiều vụ án,nên y có lòng tin chính nghĩa rất lớn.
Phùng Hổ nghe được lời của Truy Mệnh,mở miệng cười to nói: Sức mạnh chính là lí lẽ,đừng già mồm như đàn bà nữa,để ông đây đâm tan họng ngươi.
Dứt câu,Phùng Hổ dẫn đầu đâm thương đi lên,phía sau y người đi theo cũng lao lên tấn công.
Truy Mệnh thấy vậy,liếc sang Lý Tầm Hoan,nói: Để cho ta tên trâu mộng này,huynh đi xử lí lũ kia đi.
Lý Tầm Hoan gật đầu,quan tâm nhắc nhở: Cẩn thận đấy!
Huynh cũng vậy. Truy Mệnh cũng nhắc nhở quan tâm.
Sau đó hai người lao lên tấn công.
Phùng Hổ thấy Truy Mệnh lao về mình,mặt hiện khinh thường, một thương nâng qua đầu chém mạnh xuống,miệng cũng rống hung ác nói Chết đi!
Truy Mệnh chân linh xảo di chuyển,hiểm nguy né tránh một thương,một thương bổ xuống mặt đất.
Oành
Mặt nền gạch nổ tung,kình thương gây vỡ tan đá gạch.
Truy Nhật.
Truy Mệnh tung một cước đá thẳng lên hướng về cằm của Phùng Hổ,một cước hạo hãn tốc độ cùng độ nóng như mặt trời nhỏ,đá thẳng vào cằm của Phùng Hổ không gặp trở ngại.
Binh.
Ăn một cước Phùng Hổ lộn ngược bay ra đằng sau,cơ thể to lớn ngã xuống đất.
Rầm
Đất đá bị lún sâu,nền gạch vỡ tan nát.
Phùng Hổ nộ giận,bật dạy nhanh chóng,buông lời tức giận văng tục: Mẹ ngươi...
Nhưng chưa nói xong,một bàn chân đá úp thẳng vào mặt hắn.
Truy Thần
Truy Mệnh tung một đá vào thẳng mặt Phùng Hổ,lực đá mạnh đá gãy sương sống mũi cũng như xương mặt.
Binh
Phùng Hổ bật bay ra ngoài đâm dính vào tường,mặt máu tươi be bét,xương cốt biến dạng.
Truy Mệnh khinh thường nói: Được cái to xác,đầu óc ngu ngốc mà cũng đi làm quan!
Dứt câu,Truy Mệnh lạnh lùng nói: Thứ như ngươi sống cũng hại dân,tốt nhất là nên chết đi!
Truy Thệ.
Truy Mệnh chân vũ động,song phi tung một cước cực mạnh hướng về đầu của Phùng Hổ đá tới.
Lúc này Phùng Hổ còn đang mê man một đá vừa rồi gây động não,khiến tên này hiện tại đang choáng váng.
Dừng tay.
Một âm thanh bá khí vang lên,trên bầu trời một trung niên mặc áo bào tím đang bay nhanh tới,nhìn đầu tóc khuôn mặt thuộc dạng nhân vật quyền lực,cách không một chưởng đánh tới Truy Mệnh.
Lệ Bất Hư Phát
Lý Tầm Hoan lúc này đang đứng ở một bãi thây xác người,tay phóng ra một lúc 5 chiếc phi đao.
Binh
Phi đao và chưởng kình gặp nhau,chưởng và phi đao đều mất.
Trung niên áo bào tím hiện bất ngờ,nhưng y để ý hơn cả là việc sinh tử của Phùng Hổ,y rất nhanh tỉnh lại,nhưng đã muộn.
Bành
Truy Mệnh một thối đá nát đầu Phùng Hổ,đầu biến dạng nát bét,chất lỏng não cùng máu tươi hòa quyện bắn tứ tung.
Trung niên bào tím thấy cảnh này,hướng về Truy Mệnh công tới một chưởng kình khí mạnh mẽ.
Ngừng lại.
Một âm thanh bình thường hai chữ nhưng chán chứa bá lực rất lớn,định trụ Truy Mệnh,Lý Tầm Hoan cùng trung niên nam tử.
Vù
Một trung niên mặc quần áo hoa văn màu xanh lam,người đội mũ quan,ánh mắt lạnh lẽo lầm lì,khí tức mạnh mẽ bá liệt.
Trung niên nam tử nhìn thấy người này,nhanh chóng cung kính nói Trần bộ trưởng,không biết ngài vì sao ngăn ta giết hai tên súc sinh này.
Trung niên nam tử nói Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh là súc sinh này,chính là Tào Lộc An,y vì tiếp đãi vị Trần bộ trưởng này mà mới để ra việc sai sót này,nên y rất tức giận.
Trên bầu trời cao,Long Nhất Minh nhìn thấy cảnh này,ngạc nhiên một tiếng nói: Một kẻ Thánh Huyền Cảnh tu vi,nếu được ta muốn thử cùng tên này một trận xem sao.
Từ lúc xuất chùa đến giờ,chưa gặp kẻ nào có thể đánh cùng y một trận hẳn hoi,toàn gặp kẻ yếu kê,nên khiến y cảm thấy rất thèm đánh nhau một trận sảng khoái.
Trần bộ trưởng nhìn về Tào Lộc An,nói: Hai người họ sẽ làm đệ tử ta,của ngươi chết thuộc hạ ta sẽ đền cho ngươi vài kẻ còn mạnh hơn.
Lời nói vừa ra,Truy Mệnh,Lý Tầm Hoan cùng Tống Lộc An đều bất ngờ,chưa hỏi người ta có đồng ý không,đã quyết định sẽ làm đệ tử rồi.
Long Nhất Minh thì nở nụ cười tà,nhìn tên này xuất hiện ngăn Tào Lộc An,là y đã nhận định tên Trần bộ trưởng này ý định rồi,nhìn là biết.
Tào Lộc An mặc dù không muốn sự việc diễn theo chiều hướng này,vì y đã cùng Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan kết thù,nếu để phát triển thì có mà điên.
Nhưng sự việc đã thế này thì chịu,ngoan ngoãn nhận cho qua còn sống tiếp,ngày sau không biết nhưng hôm nay cứ sống đã.
Tào Lộc An chắp tay thành quyền,cúi đầu cung kính nói: Vâng,mọi việc theo Trần bộ trưởng.
Trần bộ trưởng thấy cảnh này gật đầu hài lòng,sau đó nhìn về Truy Mệnh và Lý Tâm Hoan,nói Bái ta làm thấy,ta sẽ cho các ngươi đạp cảnh giới cao,quyền lực cao đỉnh.
Trần bộ trưởng đã từ xa quan sát Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh,y rất ưng ý hai người này,võ học xảo diệu,thân thủ phi phàm,nếu như đào tạo ngay sau tất thành người sở hữu sức mạnh cao.
Những lời dụ dỗ từng câu lọt vào tai Truy Mệnh cùng Lý Tầm Hoan,bên cạnh Tào Lộc An hâm mộ nhìn hai người.
Nhưng kết quả nhận được lại khác bọt những gì Trần bộ trưởng và Tào Lộc An suy nghĩ.
Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan hai người chắp tay thành quyền,khiếm nhã từ chối nói: Cảm ơn tiền bối,nhưng chúng ta không muốn bái sư,mong tiền bối thông cảm cho!
/42
|