Âm Thủy tổ sư nói: “Tốt, như thế mới đúng. Thật ra từ lâu chúng ta đã cảm nhận được, thiên địa ngày nay bình tĩnh quá lâu rồi, tương lai thiên địa sẽ thay đổi lớn, cũng chính là hạo kiếp. Trong hạo kiếp này, Thiên Lãng môn chúng ta rất khó tồn tại tiếp.
Một khi đã như vậy, làm sao cũng biến mất, nếu như vì mấy người chúng ta, biến mất cũng đáng. Chỉ cần mấy người chúng ta có thể làm lại, chúng ta hoàn toàn có thể xây lại Thiên Lãng môn này.”
Vài Kim Đan chân nhân có mặt ở đây muốn lên tiếng nhưng đối mặt với tổng chủ cùng nhị tổ, bọn họ chỉ có thể nuốt lời muốn nói lại, không dám nói ra miệng.
Trong lúc Bộc Ngư tổ sư đối thoại với Lãng Thiên Quyển, Lạc Ly mặc niệm pháp chú:
“Cửu dương chân hỏa, điểm nhiên ngã tâm, liệt diễm hàng thế, lôi diệt vạn quân, li hỏa nam linh, phi vân chấn phong, thần quang xích khí, thượng du thiên khung, nổ cho ta.”
Đây là lôi quyết, chỉ cần thân lôi nơi tay thì sẽ cảm giác được, phải có lôi quyết thì mới có thể khởi động thần lôi, thần lôi mới có thể nổ tung.
Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi trong tay hắn, nhất thời dẫn phát, chỉ thấy hào quang này tạo thành thần lôi, bắt đầu mở rộng ra, một tia hào quang rót vào trong cơ thể Lạc Ly, sau đó lưu chuyển trên người đám người Lục Chu bên cạnh Lạc Ly, đem bọn họ bảo hộ ở dưới lôi năng!
Âm Thủy sư tổ đột nhiên trợn mắt, trừng nhìn Lạc Ly, bén nhọn quát: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Lạc Ly quát: “Làm ông nội của ngươi!”
Hẵn ném bay thần lôi vào hai Nguyên Anh chân quân, nháy mắt thần lôi triển khai, oành!
Một tiếng nổ vang, ngàn vạn Nam Minh Ly Hỏa bên trong thần lôi bùng phát, nổ mạnh thật lớn, sau đó chín chín tám mươi mốt đạo hào quang dựa theo phương vị kỳ dị bắn tung tóe bốn phía, trải rộng phạm vi nghìn trượng, đồng thời, chúng nó lại cùng nhau phát nổ.
Một lần nổ chính, tám mươi mốt lần nổ liên hoàn, nháy mắt phát sinh cùng lúc, nổ mạnh dung hợp, dẫn bạo thiên địa. Toàn bộ phạm vi nghìn trượng đều chìm ngập trong biển lửa, theo đợt nổ mạnh này, vùng thiên địa này bừng sáng ầm ĩ, quang ảnh biến ảo vô cùng, tràn ngập hương vị khiến người khác phát điên.
Sau đó một đám mây hình nấm dâng lên, cao chừng ba ngàn trượng, xông thẳng tận trời, ở Đại Danh phủ cách nó năm trặm dặm, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trong nổ mạnh, Lạc Ly kéo mọi người, quát: “Đi!”
Nháy mắt, bọn họ ngự kiếm bay lên, chạy về phía xa, dưới sự bảo vệ của thần lôi, đợt nổ mạnh này không hề gây tổn thương tới họ.
Bọn họ lao ra khỏi điện phủ, chỉ thấy chỗ đó nổ tung, vô số đình đài lâu các của Thiên Lãng môn bị nổ nát, không chỉ cảnh đẹp mà hộ sơn đại trận cũng bị phá từ bên trong.
Vô số tu sĩ Thiên Lãng môn bị nổ chết, cho dù không chết thì cũng bị Nam Minh Ly Hỏa quấn thân, lửa này căn bản không dùng nước dập tắt được, đồng thời dẫn phát tâm hỏa, công kích cả trong lẫn ngoài, bọn họ đều tự phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thế nhưng Lạc Ly cau mày, uy lực của Nam Minh Ly Hỏa Thần Quang Lôi không kinh người như Thái Thanh Nhất Khí Diệt Độ Thần Lôi, thần lôi phóng ra nghìn trượng hóa thành bột mịn, thần lôi này phóng ra, tuy cũng nổ mạnh tạo uy lực đáng sợ nhưng có không ít tu sĩ Thiên Lãng môn không bị nổ chết.
Thật ra Lạc Ly đã xem thường Nam Minh Ly Hỏa Thần Quang Lôi, chỗ đáng sợ chân chính của lôi này không phải nổ mạnh mà là ly hỏa chi tinh ẩn chứa trong thần lôi, lôi hỏa giao tập, li hỏa chi tinh chuyên gợi ma hỏa trong lòng người, trong ngoài cùng công, bá đạo vô cùng, tuy uy lực nổ mạnh của thần lôi không lớn nhưng ma hỏa đốt người mới chân chính đáng sợ, mặc ngươi tu vi cao bao nhiêu, cảnh giới mạnh bao nhiêu, chỉ cần bị gợi ma hỏa trong lòng, lập tức chết cháy.
Uy lực của Thái Thanh Nhất Khí Diệt Độ Thần Lôi là cố định, là lớn nhiêu đó, phá diệt thiên địa, nhưng Nam Minh Ly Hỏa Thần Quang Lôi, uy lực bất định, phải xem trong lòng đối phương có cất chứa ma hỏa nay không mà quyết định uy lực.
Thế nhưng sử dụng nó ở Thiên Lãng môn, lôi này trời sinh bị khắc chế, Thiên Lãng môn chú ý mọi người đồng lòng, sóng cuộn trời nặng, công pháp tu luyện của bọn họ chính là pháp môn hệ thủy, lại có chuyên môn tu tâm, có khắc chế hỏa ma trong lòng, cho nên dưới thần lôi này, rất nhiều tu sĩ Thiên Lãng môn, chỉ bị thương chứ không chết.
Lạc Ly không hề hay biết chuyện này, chỉ quát lên: “Đi mau!”
Mọi người đều liều mạng độn trốn, hắn căn bản không xác định hai Nguyên Anh lão tổ có bị nổ chết hay không!
Mọi người liều mạng ngự kiếm, nháy mắt bay ra mười dặm, thế nhưng đột nhiên bọn họ cảm thấy bóng người chớp lóe, chớp mắt nhìn lại, bọn họ bị người khác na di trở về đại điện.
Nhìn qua, trong đại điện không còn ồn ào tiếng người như vừa rồi, có ít nhất ba Kim Đan chân nhân chết dưới thần lôi, nói chính xác, chết dìm trong ma hỏa trong lòng mình.
Nhưng hai Nguyên Anh chân quân, còn có Lãng Thiên Quyển đều còn sống, có điều đầu tóc Lãng Thiên Quyển bị đốt rụi, trên người còn có dấu vết bị đốt!
Hắn nhìn chăm chăm đám người Lạc Ly, nổi giận, quát lớn: “Khốn kiếp, khốn kiếp, phá tông môn ta, chết, chết, ta cho các ngươi chết không được tử tế!”
Lạc Ly cười, duỗi tay ra, xuất hiện một viên Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi, nói: “Đến đây, nhìn xem trong chúng ta ai mới là kẻ chết!”
Nhìn thấy thần lôi, Lăng Thiên Quyển nhất thời sợ hãi cuống cuồng lui ra sau, Ảm Thủy tổ sư cười, nói: “Quả nhiên là thượng môn, khó trách mới Luyện Khí kì đã dám hành tẩu thiên hạ, không ngờ lại có nhiều thiên kiếp lôi như thế, thế nhưng lôi này, ngươi không phát được!”
Nói xong lời này, nháy mắt, trong đại điện dâng lên sóng thần vô tận, hình thành một nhà giam nước thật lớn, nhốt chặt đám người Lạc Ly, trong nhà giam này, Lạc Ly thúc dục lôi quyết, nhưng lại không khởi động được!
Bộc Ngư tổ sư cũng mỉm cười, duỗi tay ra, na di một cô gái ở bên ngoài vào đây, dùng sức đẩy một cái, cũng tiến vào trong nhà giam, cô gái đó chính là Mạc Tú Lan, vốn Bộc Ngư tổ sư cũng không có lòng tốt gì với nàng!
Mọi người bị nhốt trong thủy lao này, đám người Lục Chu mắng to ra ngoài, nhưng không có tác dụng, Âm Thủy tổ sư nhìn Lãng Thiên Quyển nói: “Ngươi xem chừng bọn chúng, bọn ta đi chuẩn bị Hồ Lô Pháp Thể, đến lúc đó luyện hóa sáu người bọn họ, Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô sẽ đại thành.”
Lãng Thiên Quyết gật đầu nói: “Yên tâm đi, tổ sư, ta nhất định trông chừng bọn họ! Các ngươi cần khoảng bao lâu?”
Bộc Ngư tổ sư nói: “Chúng ta đã chuẩn bị ngàn năm rồi, ước chừng khoảng ba canh giờ nữa thì đại pháp có thể thành!”
Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô cần chuẩn bị sáu trăm sáu mươi sáu âm hồn đồng nam đồng nữ có căn cơ, ngàn năm này, hai đại Nguyên Anh chân quân quả thật hại người vô số, nghe nói như thế, tất cả mọi người không khỏi biến sắc.Bộc Ngư tổ sư cùng Ám Thủy tổ sư cứ như thế toàn bộ rời khỏi, chỉ để lại Lãng Thiên Quyển ở đây trông coi, qua chừng một nén hương, trong trận nổ mạnh này, có tám Kim Đan chân nhân còn sống, trong đó có mấy người lặng lẽ sang một bên nói chuyện, sau đó bọn họ đứng lên, chọn một người dẫn đội đi tới trước mặt Lãng Thiên Quyển, Kim Đan chân nhân đi đầu nói:
“Chưởng môn sư huynh, chúng ta muốn đi!”
Lãng Thiên Quyển sửng sốt, nói: “Các ngươi muốn đi đâu?”
Kim Đan chân nhân đó nói: “Chương môn sư huynh, các ngươi muốn làm gì, chúng ta không ngăn được, nhưng chúng ta không muốn nhìn thấy Thiên Lãng môn hủy diệt!”
Chúng ta quyết định mang theo đệ tử trốn xa, bất kể tương lai như thế nào, vì Thiên Lãng môn lưu lại mầm móng, xin sư huynh thành toàn!”
Cả đám Kim Đan chân nhân cùng nhau hành lễ, Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô luyện thành cũng không tới phiên bọn họ, đợi ở đây, Hỗn Nguyên tông tới diệt môn, bọn họ chết chắc, cho nên bọn họ muốn trốn xa ngay lúc này.
Lãng Thiên Quyển sắc mặt kịch biến nhìn bọn họ, bên cạnh hắn có Kim Đan chân nhân quát:
“Các ngươi làm vậy là lâm trận lùi bước, Thiên Lãng môn dưỡng sĩ ngàn năm, nhưng khi dùng tới các ngươi thì các ngươi lại muốn trốn, các ngươi không thấy làm như vậy sẽ khiến chưởng môn sư huynh thất vọng sao? Không khiến liệt tổ liệt tông thất vọng sao?”
Kim Đan chân nhân muốn rời khỏi nói: “Chính vì không muốn làm liệt tổ liệt tông thất vọng cho nên chúng ta mới phải rời khỏi, hai vị tổ sư làm ngược, Thiên Lãng môn sắp sửa diệt môn, vì có thể kéo dài Thiên Lãng môn, chúng ta phải rời khỏi, lưu lại mầm móng!”
Kim Đan chân nhân bảo vệ Lãng Thiên Quyển định mở miệng hô lên, Lãng Thiên Quyển thở dài một tiếng, nói:
“Đừng gây nữa, các ngươi đi đi, mang theo đệ tử tinh anh trong môn rời đi, có thể mang theo bao nhiêu thì mang theo bao nhiêu!
Ta cho các ngươi quyền mở ra tổ sư đường, tàng kinh các, dược viên, đạo binh các, phường thị pháp thú các ngươi cũng mang đi, phúc địa cũng dời đi luôn, có thể mang đi bao nhiêu thì mang đi bao nhiêu! Đi đi, đi đi, đi một người sống một người!”
Kim Đan chân nhân đó cũng không nói thêm gì cả, đều quay đầu bước đi, nháy mắt chỉ còn lại Kim Đan chân nhân bảo vệ Lãng Thiên Quyển, hắn ngây ngốc nhìn nơi này, không biết làm gì cho phải.
Lãng Thiên Quyển nhìn hắn một cái nói: “Triều Đãng sư đệ, ngươi cũng đi đi…”
Kim Đan chân nhân đó nhìn Lãng Thiên Quyển, không khỏi khóc nói: “Thiên Lãng môn tốt đẹp của chúng ta, chẳng lẽ cứ như thế tan rã hay sao? Nơi này là nhà của chúng ta! Nhà của chúng ta!”
Lãng Thiên Quyển nói: “Việc tới nước này, hai vị tổ sư thay lòng đổi dạ, chỉ bằng chúng ta làm sao có thể bảo vệ cơ nghiệp này được…”
Kim Đan chân nhân phun mạnh lên mặt Lãng Thiên Quyết một ngụm nước bọt, nói: “Đồ phế vật vô dụng này, năm đó sư phụ đã nói, ngươi không có đám đương, không thể làm tông chủ, phế vật, phế vật!
Sư phụ quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Xem ngươi sau trăm tuổi còn có mặt mũi đi gặp sư phụ, đi gặp liệt tổ liệt tông không.”
Kim Đan chân nhân quay đầu rời khỏi, cả đại điện chỉ còn lại một mình Lãng Thiên Quyển, bên ngoài ồn ào, những Kim Đan chân nhân đó mang theo đồ tử đồ tôn của bọn họ rời khỏi.
Bọn họ rời khỏi, toàn bộ Thiên Lãng môn chỉ còn một đống hỗn lộn, vô số tu sĩ trong môn không ai mang đi cảm thấy chuyện không đúng, bắt đầu cướp giựt khắp nơi, sau đó bỏ chạy. Có không ít tu sĩ bị bỏng, không ai quan tâm, nằm kêu thảm thiết trên mặt đất!
Qua thủy kính, nhìn thấy cảnh này, Lãng Thiên Quyển lập tức ngã xuống, ngồi dưới đất, không biết nói gì, miệng chỉ im lặng lẩm bẩm:
“Ta là phế vật, phế vật, là ta hại Thiên Lãng môn, là ta hại Thiên Lãng môn…”
Lâu sau, ánh mắt hắn dần dần thanh minh, tiếp tục nói: “Thế thì sao! Thiên Lãng môn không còn, thì không còn vậy! Vẫn còn Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, ta có thể quay lại, tu tiên lại lần nữa, lúc này ta muốn sống tốt một trận, tuyệt đối không để lại bất cứ tiếc nuối gì…”
Đúng lúc này, Kim Đan chân nhân mắng to Lãng Thiên Quyển chậm rãi trở lại, nhìn qua chẳng khác gì lúc trước, thế nhưng ánh mắt Lạc Ly sáng lên, trên người của hắn có mùi rượu.
Kim Đan chân nhân đó nhanh chóng quay lại, đi tới trước Lãng Thiên Quyển chừng một trượng, giống như đang mở miệng nói gì đó.
Lãng Thiên Quyển đã sớm cảm ứng được hắn đến, thế nhưng lúc này bị vây trong trạng thái say hoảng, căn bản không để ý chỗ khác thường của đối phương, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Triều Đãng sư đệ, ngươi…”
Kim Đan chân nhân đó mở miệng nói: “Ngươi đi chết đi!”
Nháy mắt người này thay đổi, thân hình bắt đầu mở rộng vô tận, tức thời hóa thành cự nhân, người này rõ ràng chính là Vương Ngũ sư huynh! Hình ảnh Kim Đan chân nhân lập tức vỡ vụn, rõ ràng chính là mặt nạ Họa Bì của Lăng Nhược Tự.
Biến thành cự nhân, cao chừng ba trượng, toàn thân tràn ngập lực lượng, phóng về phía Lãng Thiên Quyển, Lãng Thiên Quyển nhất thời kinh hãi, địch tập!
Nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một tông, Kim Đan đại viên mãn, tuy bị tập kích bất ngờ nhưng trên người hắn nháy mắt bùng nổ vô tận sóng biển, từng đạo sóng trùng kích, không ngừng phát ra trên người hắn, bắn về phía đối phương, tách rời khoảng cách, lập tức khởi động pháp trận trong đại điện, diệt sát người nọ.
Vương Ngũ rống lớn, vọt về phía trước, thế nhưng một trượng này lại giống như đại hải vô tận, từng đợt sóng quét tới, vô cùng vô tận, tiến về phía trước một bước, khó như lên trời!
Thế nhưng Vương Ngũ vẫn tiến về trước, thế nhưng mỗi bước tiến chỉ ba tấc, cự nhân cũng từ từ biến đổi, từ Đại Địa Cự Nhân hóa thành Khoa Phụ Cự Nhân, rồi lại biến thành Độc Nhãn Cự Nhân, lại biến thành Lục Tí Cự Nhân, lại biến thành Bích Hải Cự Nhân, lại biến thành Huyết Long Cự Nhân, lại biến thành Thái Thản Cự Nhân, lại biến thành Lôi Tinh Cự Nhân…
Nháy mắt, Vương Ngũ biến hóa hơn hai mươi lần, mỗi lần biến hóa là mỗi lần tiến tới ba tấc, nháy mắt đã tới trước người Lãng Thiên Quyển.
Trên người Lãng Thiên Quyển phát ra hào quang, đây là độn thuật, hắn muốn viễn độn, thế nhưng Vương Ngũ xông lên quá nhanh, độn thuật vừa khởi động, đối phương đã đi tới trước người hắn, sau đó Vương Ngũ ôm một cái!
Cái ôm này, ôm Lãng Thiên Quyển vào ngực, sau đó dùng sức, trên người Lãng Thiên Quyển tỏa ra vô số ánh sáng, đó là pháp trận phòng ngự của đủ loại pháp bảo pháp bào, thế nhưng trong lòng Vương Ngũ vẫn phát ra tiếng răng rắc, cả người Lãng Thiên Quyển bị Vương Ngũ dùng sức xé thành thịt vụn, hóa thành một bãi thịt nát, tươi sống xé chết!
Mọi người há hốc mồm, chỉ mới nháy mắt mà thôi, thậm chí còn chưa tới nháy mắt, đường đường Thiên Lãng môn tông chủ đã bị giết chết như thế, mọi người choáng váng!
Trong đống thịt vụn đột nhiên bay ra một đạo hào quang, một viên Kim Đan muốn viễn độn.
Đây là bản mạng kim đan của Lãng Thiên Quyển, chỉ cần kim đan này chạy thoát thì có thể đầu thai lần nữa, hoặc đoạt xá trùng sinh, Vương Ngũ rống lớn: “A Tửu!”
Nháy mắt, một đạo kiếm quang chớp lóe sau lưng Vương Ngũ, đây là kiếm ý như huyễn như vụ, Kim Đan phi độn hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, lập tức tiêu tán.
Một khi đã như vậy, làm sao cũng biến mất, nếu như vì mấy người chúng ta, biến mất cũng đáng. Chỉ cần mấy người chúng ta có thể làm lại, chúng ta hoàn toàn có thể xây lại Thiên Lãng môn này.”
Vài Kim Đan chân nhân có mặt ở đây muốn lên tiếng nhưng đối mặt với tổng chủ cùng nhị tổ, bọn họ chỉ có thể nuốt lời muốn nói lại, không dám nói ra miệng.
Trong lúc Bộc Ngư tổ sư đối thoại với Lãng Thiên Quyển, Lạc Ly mặc niệm pháp chú:
“Cửu dương chân hỏa, điểm nhiên ngã tâm, liệt diễm hàng thế, lôi diệt vạn quân, li hỏa nam linh, phi vân chấn phong, thần quang xích khí, thượng du thiên khung, nổ cho ta.”
Đây là lôi quyết, chỉ cần thân lôi nơi tay thì sẽ cảm giác được, phải có lôi quyết thì mới có thể khởi động thần lôi, thần lôi mới có thể nổ tung.
Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi trong tay hắn, nhất thời dẫn phát, chỉ thấy hào quang này tạo thành thần lôi, bắt đầu mở rộng ra, một tia hào quang rót vào trong cơ thể Lạc Ly, sau đó lưu chuyển trên người đám người Lục Chu bên cạnh Lạc Ly, đem bọn họ bảo hộ ở dưới lôi năng!
Âm Thủy sư tổ đột nhiên trợn mắt, trừng nhìn Lạc Ly, bén nhọn quát: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”
Lạc Ly quát: “Làm ông nội của ngươi!”
Hẵn ném bay thần lôi vào hai Nguyên Anh chân quân, nháy mắt thần lôi triển khai, oành!
Một tiếng nổ vang, ngàn vạn Nam Minh Ly Hỏa bên trong thần lôi bùng phát, nổ mạnh thật lớn, sau đó chín chín tám mươi mốt đạo hào quang dựa theo phương vị kỳ dị bắn tung tóe bốn phía, trải rộng phạm vi nghìn trượng, đồng thời, chúng nó lại cùng nhau phát nổ.
Một lần nổ chính, tám mươi mốt lần nổ liên hoàn, nháy mắt phát sinh cùng lúc, nổ mạnh dung hợp, dẫn bạo thiên địa. Toàn bộ phạm vi nghìn trượng đều chìm ngập trong biển lửa, theo đợt nổ mạnh này, vùng thiên địa này bừng sáng ầm ĩ, quang ảnh biến ảo vô cùng, tràn ngập hương vị khiến người khác phát điên.
Sau đó một đám mây hình nấm dâng lên, cao chừng ba ngàn trượng, xông thẳng tận trời, ở Đại Danh phủ cách nó năm trặm dặm, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Trong nổ mạnh, Lạc Ly kéo mọi người, quát: “Đi!”
Nháy mắt, bọn họ ngự kiếm bay lên, chạy về phía xa, dưới sự bảo vệ của thần lôi, đợt nổ mạnh này không hề gây tổn thương tới họ.
Bọn họ lao ra khỏi điện phủ, chỉ thấy chỗ đó nổ tung, vô số đình đài lâu các của Thiên Lãng môn bị nổ nát, không chỉ cảnh đẹp mà hộ sơn đại trận cũng bị phá từ bên trong.
Vô số tu sĩ Thiên Lãng môn bị nổ chết, cho dù không chết thì cũng bị Nam Minh Ly Hỏa quấn thân, lửa này căn bản không dùng nước dập tắt được, đồng thời dẫn phát tâm hỏa, công kích cả trong lẫn ngoài, bọn họ đều tự phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thế nhưng Lạc Ly cau mày, uy lực của Nam Minh Ly Hỏa Thần Quang Lôi không kinh người như Thái Thanh Nhất Khí Diệt Độ Thần Lôi, thần lôi phóng ra nghìn trượng hóa thành bột mịn, thần lôi này phóng ra, tuy cũng nổ mạnh tạo uy lực đáng sợ nhưng có không ít tu sĩ Thiên Lãng môn không bị nổ chết.
Thật ra Lạc Ly đã xem thường Nam Minh Ly Hỏa Thần Quang Lôi, chỗ đáng sợ chân chính của lôi này không phải nổ mạnh mà là ly hỏa chi tinh ẩn chứa trong thần lôi, lôi hỏa giao tập, li hỏa chi tinh chuyên gợi ma hỏa trong lòng người, trong ngoài cùng công, bá đạo vô cùng, tuy uy lực nổ mạnh của thần lôi không lớn nhưng ma hỏa đốt người mới chân chính đáng sợ, mặc ngươi tu vi cao bao nhiêu, cảnh giới mạnh bao nhiêu, chỉ cần bị gợi ma hỏa trong lòng, lập tức chết cháy.
Uy lực của Thái Thanh Nhất Khí Diệt Độ Thần Lôi là cố định, là lớn nhiêu đó, phá diệt thiên địa, nhưng Nam Minh Ly Hỏa Thần Quang Lôi, uy lực bất định, phải xem trong lòng đối phương có cất chứa ma hỏa nay không mà quyết định uy lực.
Thế nhưng sử dụng nó ở Thiên Lãng môn, lôi này trời sinh bị khắc chế, Thiên Lãng môn chú ý mọi người đồng lòng, sóng cuộn trời nặng, công pháp tu luyện của bọn họ chính là pháp môn hệ thủy, lại có chuyên môn tu tâm, có khắc chế hỏa ma trong lòng, cho nên dưới thần lôi này, rất nhiều tu sĩ Thiên Lãng môn, chỉ bị thương chứ không chết.
Lạc Ly không hề hay biết chuyện này, chỉ quát lên: “Đi mau!”
Mọi người đều liều mạng độn trốn, hắn căn bản không xác định hai Nguyên Anh lão tổ có bị nổ chết hay không!
Mọi người liều mạng ngự kiếm, nháy mắt bay ra mười dặm, thế nhưng đột nhiên bọn họ cảm thấy bóng người chớp lóe, chớp mắt nhìn lại, bọn họ bị người khác na di trở về đại điện.
Nhìn qua, trong đại điện không còn ồn ào tiếng người như vừa rồi, có ít nhất ba Kim Đan chân nhân chết dưới thần lôi, nói chính xác, chết dìm trong ma hỏa trong lòng mình.
Nhưng hai Nguyên Anh chân quân, còn có Lãng Thiên Quyển đều còn sống, có điều đầu tóc Lãng Thiên Quyển bị đốt rụi, trên người còn có dấu vết bị đốt!
Hắn nhìn chăm chăm đám người Lạc Ly, nổi giận, quát lớn: “Khốn kiếp, khốn kiếp, phá tông môn ta, chết, chết, ta cho các ngươi chết không được tử tế!”
Lạc Ly cười, duỗi tay ra, xuất hiện một viên Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi, nói: “Đến đây, nhìn xem trong chúng ta ai mới là kẻ chết!”
Nhìn thấy thần lôi, Lăng Thiên Quyển nhất thời sợ hãi cuống cuồng lui ra sau, Ảm Thủy tổ sư cười, nói: “Quả nhiên là thượng môn, khó trách mới Luyện Khí kì đã dám hành tẩu thiên hạ, không ngờ lại có nhiều thiên kiếp lôi như thế, thế nhưng lôi này, ngươi không phát được!”
Nói xong lời này, nháy mắt, trong đại điện dâng lên sóng thần vô tận, hình thành một nhà giam nước thật lớn, nhốt chặt đám người Lạc Ly, trong nhà giam này, Lạc Ly thúc dục lôi quyết, nhưng lại không khởi động được!
Bộc Ngư tổ sư cũng mỉm cười, duỗi tay ra, na di một cô gái ở bên ngoài vào đây, dùng sức đẩy một cái, cũng tiến vào trong nhà giam, cô gái đó chính là Mạc Tú Lan, vốn Bộc Ngư tổ sư cũng không có lòng tốt gì với nàng!
Mọi người bị nhốt trong thủy lao này, đám người Lục Chu mắng to ra ngoài, nhưng không có tác dụng, Âm Thủy tổ sư nhìn Lãng Thiên Quyển nói: “Ngươi xem chừng bọn chúng, bọn ta đi chuẩn bị Hồ Lô Pháp Thể, đến lúc đó luyện hóa sáu người bọn họ, Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô sẽ đại thành.”
Lãng Thiên Quyết gật đầu nói: “Yên tâm đi, tổ sư, ta nhất định trông chừng bọn họ! Các ngươi cần khoảng bao lâu?”
Bộc Ngư tổ sư nói: “Chúng ta đã chuẩn bị ngàn năm rồi, ước chừng khoảng ba canh giờ nữa thì đại pháp có thể thành!”
Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô cần chuẩn bị sáu trăm sáu mươi sáu âm hồn đồng nam đồng nữ có căn cơ, ngàn năm này, hai đại Nguyên Anh chân quân quả thật hại người vô số, nghe nói như thế, tất cả mọi người không khỏi biến sắc.Bộc Ngư tổ sư cùng Ám Thủy tổ sư cứ như thế toàn bộ rời khỏi, chỉ để lại Lãng Thiên Quyển ở đây trông coi, qua chừng một nén hương, trong trận nổ mạnh này, có tám Kim Đan chân nhân còn sống, trong đó có mấy người lặng lẽ sang một bên nói chuyện, sau đó bọn họ đứng lên, chọn một người dẫn đội đi tới trước mặt Lãng Thiên Quyển, Kim Đan chân nhân đi đầu nói:
“Chưởng môn sư huynh, chúng ta muốn đi!”
Lãng Thiên Quyển sửng sốt, nói: “Các ngươi muốn đi đâu?”
Kim Đan chân nhân đó nói: “Chương môn sư huynh, các ngươi muốn làm gì, chúng ta không ngăn được, nhưng chúng ta không muốn nhìn thấy Thiên Lãng môn hủy diệt!”
Chúng ta quyết định mang theo đệ tử trốn xa, bất kể tương lai như thế nào, vì Thiên Lãng môn lưu lại mầm móng, xin sư huynh thành toàn!”
Cả đám Kim Đan chân nhân cùng nhau hành lễ, Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô luyện thành cũng không tới phiên bọn họ, đợi ở đây, Hỗn Nguyên tông tới diệt môn, bọn họ chết chắc, cho nên bọn họ muốn trốn xa ngay lúc này.
Lãng Thiên Quyển sắc mặt kịch biến nhìn bọn họ, bên cạnh hắn có Kim Đan chân nhân quát:
“Các ngươi làm vậy là lâm trận lùi bước, Thiên Lãng môn dưỡng sĩ ngàn năm, nhưng khi dùng tới các ngươi thì các ngươi lại muốn trốn, các ngươi không thấy làm như vậy sẽ khiến chưởng môn sư huynh thất vọng sao? Không khiến liệt tổ liệt tông thất vọng sao?”
Kim Đan chân nhân muốn rời khỏi nói: “Chính vì không muốn làm liệt tổ liệt tông thất vọng cho nên chúng ta mới phải rời khỏi, hai vị tổ sư làm ngược, Thiên Lãng môn sắp sửa diệt môn, vì có thể kéo dài Thiên Lãng môn, chúng ta phải rời khỏi, lưu lại mầm móng!”
Kim Đan chân nhân bảo vệ Lãng Thiên Quyển định mở miệng hô lên, Lãng Thiên Quyển thở dài một tiếng, nói:
“Đừng gây nữa, các ngươi đi đi, mang theo đệ tử tinh anh trong môn rời đi, có thể mang theo bao nhiêu thì mang theo bao nhiêu!
Ta cho các ngươi quyền mở ra tổ sư đường, tàng kinh các, dược viên, đạo binh các, phường thị pháp thú các ngươi cũng mang đi, phúc địa cũng dời đi luôn, có thể mang đi bao nhiêu thì mang đi bao nhiêu! Đi đi, đi đi, đi một người sống một người!”
Kim Đan chân nhân đó cũng không nói thêm gì cả, đều quay đầu bước đi, nháy mắt chỉ còn lại Kim Đan chân nhân bảo vệ Lãng Thiên Quyển, hắn ngây ngốc nhìn nơi này, không biết làm gì cho phải.
Lãng Thiên Quyển nhìn hắn một cái nói: “Triều Đãng sư đệ, ngươi cũng đi đi…”
Kim Đan chân nhân đó nhìn Lãng Thiên Quyển, không khỏi khóc nói: “Thiên Lãng môn tốt đẹp của chúng ta, chẳng lẽ cứ như thế tan rã hay sao? Nơi này là nhà của chúng ta! Nhà của chúng ta!”
Lãng Thiên Quyển nói: “Việc tới nước này, hai vị tổ sư thay lòng đổi dạ, chỉ bằng chúng ta làm sao có thể bảo vệ cơ nghiệp này được…”
Kim Đan chân nhân phun mạnh lên mặt Lãng Thiên Quyết một ngụm nước bọt, nói: “Đồ phế vật vô dụng này, năm đó sư phụ đã nói, ngươi không có đám đương, không thể làm tông chủ, phế vật, phế vật!
Sư phụ quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Xem ngươi sau trăm tuổi còn có mặt mũi đi gặp sư phụ, đi gặp liệt tổ liệt tông không.”
Kim Đan chân nhân quay đầu rời khỏi, cả đại điện chỉ còn lại một mình Lãng Thiên Quyển, bên ngoài ồn ào, những Kim Đan chân nhân đó mang theo đồ tử đồ tôn của bọn họ rời khỏi.
Bọn họ rời khỏi, toàn bộ Thiên Lãng môn chỉ còn một đống hỗn lộn, vô số tu sĩ trong môn không ai mang đi cảm thấy chuyện không đúng, bắt đầu cướp giựt khắp nơi, sau đó bỏ chạy. Có không ít tu sĩ bị bỏng, không ai quan tâm, nằm kêu thảm thiết trên mặt đất!
Qua thủy kính, nhìn thấy cảnh này, Lãng Thiên Quyển lập tức ngã xuống, ngồi dưới đất, không biết nói gì, miệng chỉ im lặng lẩm bẩm:
“Ta là phế vật, phế vật, là ta hại Thiên Lãng môn, là ta hại Thiên Lãng môn…”
Lâu sau, ánh mắt hắn dần dần thanh minh, tiếp tục nói: “Thế thì sao! Thiên Lãng môn không còn, thì không còn vậy! Vẫn còn Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, ta có thể quay lại, tu tiên lại lần nữa, lúc này ta muốn sống tốt một trận, tuyệt đối không để lại bất cứ tiếc nuối gì…”
Đúng lúc này, Kim Đan chân nhân mắng to Lãng Thiên Quyển chậm rãi trở lại, nhìn qua chẳng khác gì lúc trước, thế nhưng ánh mắt Lạc Ly sáng lên, trên người của hắn có mùi rượu.
Kim Đan chân nhân đó nhanh chóng quay lại, đi tới trước Lãng Thiên Quyển chừng một trượng, giống như đang mở miệng nói gì đó.
Lãng Thiên Quyển đã sớm cảm ứng được hắn đến, thế nhưng lúc này bị vây trong trạng thái say hoảng, căn bản không để ý chỗ khác thường của đối phương, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, nói: “Triều Đãng sư đệ, ngươi…”
Kim Đan chân nhân đó mở miệng nói: “Ngươi đi chết đi!”
Nháy mắt người này thay đổi, thân hình bắt đầu mở rộng vô tận, tức thời hóa thành cự nhân, người này rõ ràng chính là Vương Ngũ sư huynh! Hình ảnh Kim Đan chân nhân lập tức vỡ vụn, rõ ràng chính là mặt nạ Họa Bì của Lăng Nhược Tự.
Biến thành cự nhân, cao chừng ba trượng, toàn thân tràn ngập lực lượng, phóng về phía Lãng Thiên Quyển, Lãng Thiên Quyển nhất thời kinh hãi, địch tập!
Nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu một tông, Kim Đan đại viên mãn, tuy bị tập kích bất ngờ nhưng trên người hắn nháy mắt bùng nổ vô tận sóng biển, từng đạo sóng trùng kích, không ngừng phát ra trên người hắn, bắn về phía đối phương, tách rời khoảng cách, lập tức khởi động pháp trận trong đại điện, diệt sát người nọ.
Vương Ngũ rống lớn, vọt về phía trước, thế nhưng một trượng này lại giống như đại hải vô tận, từng đợt sóng quét tới, vô cùng vô tận, tiến về phía trước một bước, khó như lên trời!
Thế nhưng Vương Ngũ vẫn tiến về trước, thế nhưng mỗi bước tiến chỉ ba tấc, cự nhân cũng từ từ biến đổi, từ Đại Địa Cự Nhân hóa thành Khoa Phụ Cự Nhân, rồi lại biến thành Độc Nhãn Cự Nhân, lại biến thành Lục Tí Cự Nhân, lại biến thành Bích Hải Cự Nhân, lại biến thành Huyết Long Cự Nhân, lại biến thành Thái Thản Cự Nhân, lại biến thành Lôi Tinh Cự Nhân…
Nháy mắt, Vương Ngũ biến hóa hơn hai mươi lần, mỗi lần biến hóa là mỗi lần tiến tới ba tấc, nháy mắt đã tới trước người Lãng Thiên Quyển.
Trên người Lãng Thiên Quyển phát ra hào quang, đây là độn thuật, hắn muốn viễn độn, thế nhưng Vương Ngũ xông lên quá nhanh, độn thuật vừa khởi động, đối phương đã đi tới trước người hắn, sau đó Vương Ngũ ôm một cái!
Cái ôm này, ôm Lãng Thiên Quyển vào ngực, sau đó dùng sức, trên người Lãng Thiên Quyển tỏa ra vô số ánh sáng, đó là pháp trận phòng ngự của đủ loại pháp bảo pháp bào, thế nhưng trong lòng Vương Ngũ vẫn phát ra tiếng răng rắc, cả người Lãng Thiên Quyển bị Vương Ngũ dùng sức xé thành thịt vụn, hóa thành một bãi thịt nát, tươi sống xé chết!
Mọi người há hốc mồm, chỉ mới nháy mắt mà thôi, thậm chí còn chưa tới nháy mắt, đường đường Thiên Lãng môn tông chủ đã bị giết chết như thế, mọi người choáng váng!
Trong đống thịt vụn đột nhiên bay ra một đạo hào quang, một viên Kim Đan muốn viễn độn.
Đây là bản mạng kim đan của Lãng Thiên Quyển, chỉ cần kim đan này chạy thoát thì có thể đầu thai lần nữa, hoặc đoạt xá trùng sinh, Vương Ngũ rống lớn: “A Tửu!”
Nháy mắt, một đạo kiếm quang chớp lóe sau lưng Vương Ngũ, đây là kiếm ý như huyễn như vụ, Kim Đan phi độn hóa thành ngàn vạn mảnh nhỏ, lập tức tiêu tán.
/2323
|