“Để tưởng nhớ đến sự hy sinh của Mộc Dương, người ta đã gọi con sông này là sông Mộc Dương
Con sông này chính là đại thế giới này hóa thành, vì vậy trong sông thường có bảo vật, vô số tiên nhân đến bên sông để tìm bảo vật, và cũng có vô số tiên nhân vì thế mà một bước lên trời.
Sau mỗi ba ngàn năm, sông Mộc Dương sẽ lại xảy ra một trận sóng lớn giống như đại thế giới trước kia, theo cơn thủy triều này, sẽ có vô sỗ linh bảo chảy ra khỏi tiên hạch, đây chính là cơ duyên của chúng ta.”
Lạc Ly lần đầu tiên nghe thấy truyền thuyết này, gật đầu nói: “Thì ra là thế.”
Nhất thời, Lạc Ly liền hiểu rõ mục đích mà Diệt Độ kim tiên muốn hắn đến đây.
Ngồi trong phi thuyền, Lạc Ly à Thiên Cương Phi bắt đầu trò chuyện, thỉnh thoảng Nguyên Trần của Thái Hoàn tông cũng góp lời, ba người cùng tán gẫu vô cùng ăn ý.
Chỉ có Ninh Tĩnh là vẫn nhìn Lạc Ly với ánh mắt khinh thường, căn bản không xem lạc Ly ra gì.
Thiên Cương Phi cười lạnh, không vừa ý với thái độ của Ninh Tĩnh, đột nhiên nói: “Lạc Ly tiên hữu, lần trước từ biệt, không ngờ chỉ trong bảy năm không gặp, vậy mà ngươi đã tấn thăng lên Huyền tiên thật trọng thiên.
Ta đang nghi ngờ, có phải ngươi có năng lực chuyển thế không?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời cả Nguyên Trần và Ninh Tĩnh đều cả kinh, bảy năm tăng bảy trọng thiên? Tốc độ gì vậy?”
Ninh Tĩnh không kiềm chế được liền nói: “Tà môn ngoại đạo, đi ngược tự nhiên.”
Nhưng Nguyên Trần lại nói: “Khí tức mạnh mẽ, tiên thiên chính tông! Lợi hại! Đúng là lợi hại!”
Lạc Ly cũng không trả lời, đột nhiên phi thuyền dừng lại, bọn họ đã đến bên bờ sông Mộc Dương.
Dòng sông Mộc Dương này chính là dòng sông lơ lửng trên không tring, bất luận là ngươi đến từ hướng nào, đều đứng trước mặt sông.
Xa xa nhìn lại, dòng sông này như đang đổ về phía trước.
Dòng sông này dài ngàn dặm, nước chảy ào ào, nhìn xuống lòng sông sâu thăm thẳm.
Trên mặt sông thỉnh thoảng lại xuất hiện những dòng xoáy lớn, dòng xoáy đó tạo thảnh những hố đen lớn trên mặt sông, người đứng trên không trung nhìn vào hố đen đó có cảm giác như mình đang bị hút vào.
Trên không trung phía trên dòng sông Mộc Dương xuất hiện vô số tiên nhân và tiên linh, bọn họ bay lượn trên không trung, cẩn thận quan sát mặt sông.
Trong dòng nước xuất hiện những tia sáng, những tia sáng đó là ánh sáng của linh bảo, nhất thời, có tiên nhân lao vào dòng sông, đoạt lấy linh bảo.
“Oành oành oành” một tràng những tiếng nổ lớn từ phía lòng sông vang lên, đột nhiên trên mặt sông xuất hiện những đợt sóng cao mấy trăm dặm, từng đợt từng đợt sóng đánh vào không trung, mỗi đợt sóng nước dâng lên hạ xuống, lập tức có vài ba tiên nhân không chú ý liền bị sóng cuốn vào giữa sông
Những cột sóng này dâng lên liền lộ ra lòng sông.
Có thể nhìn thấy vô số thủy linh kỳ dị ẩn hiện trong lòng sông, có kẻ như giao long, có kẻ như cự giải, còn có người như thủy nguyên, bọn họ lao về phía những tiên nhân vừa bị cuốn vào lòng sông.
Những tiên nhân bị cuốn vào này lập tức vùng vẫn. nhưng cũng chỉ có một tiên nhân có thể thoát ra và bay lên khỏi mặt nước, trốn vào trong không trung, những tiên nhân khác lập tức biến mất.
Mặc dù sông Mộc Dương đã hóa thành một phần của tiên giới, nhưng mà những thủy linh trong đó vẫn không thể quên mối hạn năm đó, một trận đấu nhỏ cũng chính là thể hiện cho mối hận của hai bộ tộc.
Lạc Ly gật đầu nói: “Thật hay cho một dòng sông Mộc Dương!”
Thiên Cương Phi gật đầu, nói: “Đại thủy triều sẽ lập tức trào đến, trước tiên chúng ta hãy đi tìm một cột trụ, bằng không, đợi khi chúng đến rồi, muốn tìm chỗ an toàn cũng khó.”
Nói xong hắn hắn điều chỉnh xa giá hướng về phía dòng sông.
Lạc Ly nhìn về bốn phía, đột nhiên nói: “Ở đây không có tiên giới sao?”
Dòng Mộc Dương nằm ở biên giới của tiên vực, quả nhiên không có tiên giới nào tồn tại.
Nguyên Trần – Thái hòa tông chậm rãi nói: “Đúng là như thế, đây chính là do Tiên Đế bố trí, trong vòng bán kính ba ngàn dặm đều không có bắt cứ một tiên giới nào.
Trong phạm vi ba ngàn dặm, dưới áp chế của thiên địa, không có sinh linh nào có thể tấn thăng lên Địa tiên.
Cho nên Địa tiên rất khó có thể đến sông Mộc Dương, những tiên nhân đều đây đều bị áp chế, cao nhất chỉ có thể là Huyền tiên.
Cũng giống như vậy, toàn bộ thủy linh trong sông Mộc Dương cũng không thể đạt tới Địa tiên cảnh, như vậy để chặt đứt hy vọng có thể phục hưng lại đại thế giới Thủy linh.
Biện pháp này vô cùng hiệu quả, suốt bảy ngàn năm nay, đại thế giới Thủy linh chỉ có thể là một phần trong tiên giới, không có khả năng phục hưng.”
Lạc Ly hỏi: “Vậy chúng ta đến đâu để giữ an toàn không?
Thiên Cương Phi nói: “Mặc dù không có tiên giới của Địa tiên, nhưng mà lại có tiên phủ.
Vô số tiền bối vì muốn nắm được cơ duyên ở sông Mộc Dương mà đến đây xây thành phủ để nghỉ chân.
Bên bờ Mộc Dương có chín mươi chín tiên phủ, danh dương tiên giới.
Nhưng chọn tiên phủ ngừng chân cũng cực kỳ quan trọng.
Đợi cho con nước lớn bốc lên đến vạn dặm, tất cả chỉ còn là biển lớn mênh mông.
Chỉ có duy nhất tiên phủ là nói có thể dừng chân, cho nên phải chọn tiên phủ thật cẩn thận, có thể sống sót được qua con nước lớn này mới là điểm quan trọng nhất.
Thiên Cương Phi tựa như vô cùng quen thuộc với chuyện này, dưới sự dẫn đường của hắn, mọi người đi đến nơi xa nhất của sông Mộc Dương.
Sông Mộc Dương nước sông chảy xiết, mang theo cơn sóng lấp lánh, như một mảnh ngọc cắt ngang bầu trời.
Phía xa ngàn dặm còn xuất hiện một thành phố trôi nổi.
Tuy thành phố đó không phải là tiên giới, nhưng lại là một phi thành vô cùng lớn, Lạc Ly tưởng sẽ ở chỗ này, nhưng Thiên Cương Phi lắc đầu nói:
“Đây chính là thành Vân Hà, là tiên phủ của Vân An tông, ta không tán thành mọi người dừng chân ở đây.
Nói cho cùng Vân An tông quá yếu, nếu gặp phải một trận thủy triều dữ dội, chỗ này sẽ không trụ được.”
Nói xong, Thiên Cương Phi dẫn mọi người tiếp tục phi độn, lại đi qua hai phi thành nữa, nhưng cũng không dừng chân.
Đến phi thành thứ tư, Thiên Cương Phi gật đầu nói: “Đây chính là Thiên long thành, chính là phi thành do Thần Long giáo xây lên.
Thần Long giáo vốn là Long tộc thành tiên, giỏi về khống chế nước, ở đây, cho dù thủy triều của Mộc Dương có dữ dằn đến mấy thì vẫn an toàn.
Chúng ta sẽ dừng chân ở đây.”
Nói xong, hắn dẫn đám người Lạc Ly bay về hướng đó.
Năm đó, Thần Long giáo ở linh thổ hồng hoang giới kết thù với Lạc Ly, nhưng hiện tại, khi Lạc Ly đến tiên giới đã biến hoán tiên thể, dù có mối thù đó, nhưng e rằng đối phương cũng không nhận ra mình, nên Lạc Ly cũng yên tâm tiến vào.
Đây là một tòa thành di động, tường thành được làm bằng linh thạch vô cùng hùng vĩ, thành tường cao trăm trượng. kiến trúc bên trong cũng vô cùng đồ sộ, đẹp đẽ.
Thiên Cương Phi dẫn mọi người đến đây, cả phi thành có cấm chế phong ấn, chỉ có cửa thành là có thể ra vào.
Giữa cửa thành không có người ra vào.
Con sông này chính là đại thế giới này hóa thành, vì vậy trong sông thường có bảo vật, vô số tiên nhân đến bên sông để tìm bảo vật, và cũng có vô số tiên nhân vì thế mà một bước lên trời.
Sau mỗi ba ngàn năm, sông Mộc Dương sẽ lại xảy ra một trận sóng lớn giống như đại thế giới trước kia, theo cơn thủy triều này, sẽ có vô sỗ linh bảo chảy ra khỏi tiên hạch, đây chính là cơ duyên của chúng ta.”
Lạc Ly lần đầu tiên nghe thấy truyền thuyết này, gật đầu nói: “Thì ra là thế.”
Nhất thời, Lạc Ly liền hiểu rõ mục đích mà Diệt Độ kim tiên muốn hắn đến đây.
Ngồi trong phi thuyền, Lạc Ly à Thiên Cương Phi bắt đầu trò chuyện, thỉnh thoảng Nguyên Trần của Thái Hoàn tông cũng góp lời, ba người cùng tán gẫu vô cùng ăn ý.
Chỉ có Ninh Tĩnh là vẫn nhìn Lạc Ly với ánh mắt khinh thường, căn bản không xem lạc Ly ra gì.
Thiên Cương Phi cười lạnh, không vừa ý với thái độ của Ninh Tĩnh, đột nhiên nói: “Lạc Ly tiên hữu, lần trước từ biệt, không ngờ chỉ trong bảy năm không gặp, vậy mà ngươi đã tấn thăng lên Huyền tiên thật trọng thiên.
Ta đang nghi ngờ, có phải ngươi có năng lực chuyển thế không?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời cả Nguyên Trần và Ninh Tĩnh đều cả kinh, bảy năm tăng bảy trọng thiên? Tốc độ gì vậy?”
Ninh Tĩnh không kiềm chế được liền nói: “Tà môn ngoại đạo, đi ngược tự nhiên.”
Nhưng Nguyên Trần lại nói: “Khí tức mạnh mẽ, tiên thiên chính tông! Lợi hại! Đúng là lợi hại!”
Lạc Ly cũng không trả lời, đột nhiên phi thuyền dừng lại, bọn họ đã đến bên bờ sông Mộc Dương.
Dòng sông Mộc Dương này chính là dòng sông lơ lửng trên không tring, bất luận là ngươi đến từ hướng nào, đều đứng trước mặt sông.
Xa xa nhìn lại, dòng sông này như đang đổ về phía trước.
Dòng sông này dài ngàn dặm, nước chảy ào ào, nhìn xuống lòng sông sâu thăm thẳm.
Trên mặt sông thỉnh thoảng lại xuất hiện những dòng xoáy lớn, dòng xoáy đó tạo thảnh những hố đen lớn trên mặt sông, người đứng trên không trung nhìn vào hố đen đó có cảm giác như mình đang bị hút vào.
Trên không trung phía trên dòng sông Mộc Dương xuất hiện vô số tiên nhân và tiên linh, bọn họ bay lượn trên không trung, cẩn thận quan sát mặt sông.
Trong dòng nước xuất hiện những tia sáng, những tia sáng đó là ánh sáng của linh bảo, nhất thời, có tiên nhân lao vào dòng sông, đoạt lấy linh bảo.
“Oành oành oành” một tràng những tiếng nổ lớn từ phía lòng sông vang lên, đột nhiên trên mặt sông xuất hiện những đợt sóng cao mấy trăm dặm, từng đợt từng đợt sóng đánh vào không trung, mỗi đợt sóng nước dâng lên hạ xuống, lập tức có vài ba tiên nhân không chú ý liền bị sóng cuốn vào giữa sông
Những cột sóng này dâng lên liền lộ ra lòng sông.
Có thể nhìn thấy vô số thủy linh kỳ dị ẩn hiện trong lòng sông, có kẻ như giao long, có kẻ như cự giải, còn có người như thủy nguyên, bọn họ lao về phía những tiên nhân vừa bị cuốn vào lòng sông.
Những tiên nhân bị cuốn vào này lập tức vùng vẫn. nhưng cũng chỉ có một tiên nhân có thể thoát ra và bay lên khỏi mặt nước, trốn vào trong không trung, những tiên nhân khác lập tức biến mất.
Mặc dù sông Mộc Dương đã hóa thành một phần của tiên giới, nhưng mà những thủy linh trong đó vẫn không thể quên mối hạn năm đó, một trận đấu nhỏ cũng chính là thể hiện cho mối hận của hai bộ tộc.
Lạc Ly gật đầu nói: “Thật hay cho một dòng sông Mộc Dương!”
Thiên Cương Phi gật đầu, nói: “Đại thủy triều sẽ lập tức trào đến, trước tiên chúng ta hãy đi tìm một cột trụ, bằng không, đợi khi chúng đến rồi, muốn tìm chỗ an toàn cũng khó.”
Nói xong hắn hắn điều chỉnh xa giá hướng về phía dòng sông.
Lạc Ly nhìn về bốn phía, đột nhiên nói: “Ở đây không có tiên giới sao?”
Dòng Mộc Dương nằm ở biên giới của tiên vực, quả nhiên không có tiên giới nào tồn tại.
Nguyên Trần – Thái hòa tông chậm rãi nói: “Đúng là như thế, đây chính là do Tiên Đế bố trí, trong vòng bán kính ba ngàn dặm đều không có bắt cứ một tiên giới nào.
Trong phạm vi ba ngàn dặm, dưới áp chế của thiên địa, không có sinh linh nào có thể tấn thăng lên Địa tiên.
Cho nên Địa tiên rất khó có thể đến sông Mộc Dương, những tiên nhân đều đây đều bị áp chế, cao nhất chỉ có thể là Huyền tiên.
Cũng giống như vậy, toàn bộ thủy linh trong sông Mộc Dương cũng không thể đạt tới Địa tiên cảnh, như vậy để chặt đứt hy vọng có thể phục hưng lại đại thế giới Thủy linh.
Biện pháp này vô cùng hiệu quả, suốt bảy ngàn năm nay, đại thế giới Thủy linh chỉ có thể là một phần trong tiên giới, không có khả năng phục hưng.”
Lạc Ly hỏi: “Vậy chúng ta đến đâu để giữ an toàn không?
Thiên Cương Phi nói: “Mặc dù không có tiên giới của Địa tiên, nhưng mà lại có tiên phủ.
Vô số tiền bối vì muốn nắm được cơ duyên ở sông Mộc Dương mà đến đây xây thành phủ để nghỉ chân.
Bên bờ Mộc Dương có chín mươi chín tiên phủ, danh dương tiên giới.
Nhưng chọn tiên phủ ngừng chân cũng cực kỳ quan trọng.
Đợi cho con nước lớn bốc lên đến vạn dặm, tất cả chỉ còn là biển lớn mênh mông.
Chỉ có duy nhất tiên phủ là nói có thể dừng chân, cho nên phải chọn tiên phủ thật cẩn thận, có thể sống sót được qua con nước lớn này mới là điểm quan trọng nhất.
Thiên Cương Phi tựa như vô cùng quen thuộc với chuyện này, dưới sự dẫn đường của hắn, mọi người đi đến nơi xa nhất của sông Mộc Dương.
Sông Mộc Dương nước sông chảy xiết, mang theo cơn sóng lấp lánh, như một mảnh ngọc cắt ngang bầu trời.
Phía xa ngàn dặm còn xuất hiện một thành phố trôi nổi.
Tuy thành phố đó không phải là tiên giới, nhưng lại là một phi thành vô cùng lớn, Lạc Ly tưởng sẽ ở chỗ này, nhưng Thiên Cương Phi lắc đầu nói:
“Đây chính là thành Vân Hà, là tiên phủ của Vân An tông, ta không tán thành mọi người dừng chân ở đây.
Nói cho cùng Vân An tông quá yếu, nếu gặp phải một trận thủy triều dữ dội, chỗ này sẽ không trụ được.”
Nói xong, Thiên Cương Phi dẫn mọi người tiếp tục phi độn, lại đi qua hai phi thành nữa, nhưng cũng không dừng chân.
Đến phi thành thứ tư, Thiên Cương Phi gật đầu nói: “Đây chính là Thiên long thành, chính là phi thành do Thần Long giáo xây lên.
Thần Long giáo vốn là Long tộc thành tiên, giỏi về khống chế nước, ở đây, cho dù thủy triều của Mộc Dương có dữ dằn đến mấy thì vẫn an toàn.
Chúng ta sẽ dừng chân ở đây.”
Nói xong, hắn dẫn đám người Lạc Ly bay về hướng đó.
Năm đó, Thần Long giáo ở linh thổ hồng hoang giới kết thù với Lạc Ly, nhưng hiện tại, khi Lạc Ly đến tiên giới đã biến hoán tiên thể, dù có mối thù đó, nhưng e rằng đối phương cũng không nhận ra mình, nên Lạc Ly cũng yên tâm tiến vào.
Đây là một tòa thành di động, tường thành được làm bằng linh thạch vô cùng hùng vĩ, thành tường cao trăm trượng. kiến trúc bên trong cũng vô cùng đồ sộ, đẹp đẽ.
Thiên Cương Phi dẫn mọi người đến đây, cả phi thành có cấm chế phong ấn, chỉ có cửa thành là có thể ra vào.
Giữa cửa thành không có người ra vào.
/2323
|