Đến lúc này cả hai thiên địa linh thủy thiếu hai giọt, không đủ một phần thiên địa linh thủy. Thế nhưng Lạc Ly nắm giữ Biện Tài thuật, hắn bắt đầu thi pháp, chậm rãi đặt linh thạch vào thiên địa linh thủy, chậm rãi uẩn dưỡng, nửa năm sau chúng nó sẽ khôi phục lại ba mươi sáu giọt, đủ số một phần.
Lạc Ly cất hết hai thiên địa linh thủy, hắn bắt đầu ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt nghiên cứu!
Hai tháng sau thí luyện Phá Kén Trọng Sinh sẽ bắt đầu, thí luyện này kiểm tra lý giải cùng độ nắm giữ của đệ tử ngoại môn với Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy. Mà hai Hỗn Nguyên Lục Tuyệt này, Lạc Ly vẫn chưa bắt đầu tu luyện, thế nhưng hắn đã báo danh tham gia thí luyện lần này.
Thời gian gấp gáp, chỉ hai tháng, Lạc Ly phải nắm giữ Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, đến lúc đó trên cửu môn thí luyện, phá môn thông qua!
Lạc Ly cất hết toàn bộ thiên địa linh vật, những bảo bối đó tạm thời không có tác dụng quá lớn với Lạc ly, nhưng khi tiến vào nội môn Hỗn Nguyên tông thì những bảo bối đó sẽ trở nên quan trọng. Giá trị lớn nhất của Hỗn Nguyên tông đó là bảo vật xây dựng Động Thiên Thiên Địa, vật có giá trị thứ hai là thiên địa linh vật.
Thu hồi thiên địa linh vật, Lạc Ly tĩnh tâm vô niệm, đưa thân thể mình vào trạng thái tốt nhất, hắn chuẩn bị tu luyện Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy.
Đúng lúc này, ngọc bài môn phái đột nhiên truyền tới một đạo thần niệm, có người gõ cửa.
Lạc Ly sửng sốt, trước đó hắn đã bố trí, chỉ cần mình tu luyện, chỉ có vài người đặc biệt đến gõ cửa thì ngọc bài môn phái mới nhắc nhở hắn, những người khác thì ngọc bài môn phái sẽ không thông báo, là ai tới gõ cửa nhỉ?
Lạc Ly đứng dậy, tạm dừng tu luyện, đi tới đại môn, đến cửa động phủ của mình, sử dụng pháp trận nhìn ra bên ngoài. Sửng sốt, không ngờ ngươi tới lại là Thiên Đô sư huynh.
Thiên Đô sư huynh là đệ tử của Hổ Thiện Chân Nhân, truyền thuyết kiếp trước của hắn là cao nhân Đô Thiên Giáo, thậm chí có thể là Tiên mê trần. Nhập môn trăm năm, đã sáng chế năm Chúng Sinh Lâm đại đạo: Cự Quy Đạo, Băng Ma Đạo, Thánh Bằng Đạo, Chiến Quỷ Đạo, Huyền Thư Đạo! Lần trước ở Thiên Lãng Môn, Lạc Ly được hắn tặng một con Lôi Bằng…
“Sao lại là hắn, hắn muốn gì?”
Lạc Ly hơi chần chờ, nhưng vẫn mở cửa ngay lập tức, nói: “Ra mắt Thiên Đô sư huynh!”
Thiên Đô sắc mặt âm trầm, nói: “Mấy tháng không gặp, bản lãnh của Lạc Ly sư đệ thật giỏi.”
Lạc Ly sửng sốt, hắn có cảm giác kỳ quái, Thiên Đô sư huynh tới đây để vấn tội. Hắn nói: “Mời sư huynh vào, sư huynh mau vào trong.”
Lạc Ly mời Thiên Đô sư huynh vào trong phòng. Lập tức pha trà, lấy linh quả ra chiêu đãi sư huynh.
Thiên Đô sư huynh sắc mặt âm trầm, chờ Lạc Ly làm xong, nói:
“Lạc Ly sư đệ, không biết Lôi Bằng khỏe chứ?”
Lời này vừa ra, Lạc Ly nhất thời ngậm miệng, đang muốn giải thích thì Thiên Đô sư huynh nói tiếp:
“Tuy ta đã tặng con Lôi Bằng đó cho ngươi, sống chết do ngươi. Bất kể ngươi bán đi hay bị chết trận, bị người khác đánh nhừ thì cũng là số mệnh của nó. Nhưng không biết vì sao tối hôm qua ngươi vô cớ hành hạ nó tới chết?
Lôi Bằng bị chủ nhân hành hạ tới chết. Rên rĩ mà chết. Vật đó do thần niệm của ta sáng tạo, lòng ta cảm ứng được nỗi đau đó, cho nên cố ý tới đây hỏi Lạc Ly sư đệ. Nó không tốt ở chỗ nào, vì sao lại hành hạ nó tới chết như thế?”
Nói tới đây, Thiên Đô sư huynh nhìn Lạc Ly, hai mắt đứng im, một loại khí thế cường đại khó diễn tả bằng lời chậm rãi xuất hiện trên người hắn.
Lạc Ly giận dữ trong lòng, nói: “Đáng hận, đáng hận!”
Thì ra là như vậy, hôm qua Phạm Vô Kiếp bị mình đánh bại hoàn toàn, sau khi trở về thì ôm hận trong lòng, cuối cùng trút lửa giận của mình lên trên người Lôi Bằng, hành hạ Lôi Bằng tới chết, bị Thiên Đô sư huynh cảm ứng được, tới đây vấn tội.
Lạc Ly mở miệng nói: “Thiên Đô sư huynh, chuyện là thế này!”
Hắn kể lại chuyện mình vì muốn thuê phi chu nên không thể không bán Lôi Bằng, kết quả bị lừa, bị Phạm Vô Kiếp mua. Hôm qua mình đại thắng Phạm Vô Kiếp, đối phương lấy Lôi Bằng ra trút giận. Chậm rãi nói hết toàn bộ mọi chuyện.
Trong quá trình nói chuyện này, Lạc Ly cảm nhận thấy chân nguyên biến hóa, Thiên Đô sư huynh im lặng sử dụng bí pháp dò xét lời của mình là thật hay giả.
Nghe Lạc Ly giải thích, Thiên Đô sư huynh nhìn Lạc Ly, thần sắc thay đổi, không còn âm trầm nữa, hắn nói:
“Lôi Bằng tặng ngươi rồi, bất kể ngươi bán hay tặng người khác thì cũng là chuyện bình thường. Xem ra chuyện này đúng là không liên quan với ngươi. Được rồi, ta đã hỏi rõ chuyện này rồi, ta đi đây!”
Nói xong, Thiên Đô sư huynh đứng lên muốn rời khỏi. Lạc Ly đưa tay giữ Thiên Đô sư huynh lại, nói:
“Sư huynh chậm đã! Ta có một chuyện muốn nhờ.”
Thiên Đồ sư huynh liếc nhìn Lạc Ly một cái nói: “Ngươi còn chuyện gì nữa?”
Lạc Ly đưa tay lấy ra mười hồ lô rượu, nói: “Thiên Đô sư huynh, tiểu đệ thuê phi chi, trước khi tới Quan Tây Mão Châu, nhân duyên trùng hợp nhận được một ít linh tửu. Mười bình Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này, cảm phiền sư huynh đưa rượu này cho Hổ Thiện tiền bối, nhằm báo đáp ân cứu mạng của Hổ Thiện tiền bối lúc trước.”
Thiên Đô sư huynh nhìn những hồ lô rươu đó, sửng sốt, nói: “Thì ra rượu này xuất phát từ tay ngươi! Đoạn thời gian trước rượu này bị nội môn đoạt điên cuồng, thứ tốt, thứ tốt!”
Lạc Ly đưa tay, lại lấy ra mười bình, nói: “Thiên Đô sư huynh, mười bình Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này là tặng cho ngươi, còn có Thất Trúc sư huynh. Lúc trước ở Thiên Lãng môn cũng nhờ hai vị sư huynh giúp đỡ.”
Đây mới là mục đích của Lạc Ly. Mình bán chiến sủng của người ta, cũng vì nguyên nhân đó mà chết. Tuy đối phương không nói nhưng tâm lý nhất định không thoải mái. Cho nên Lạc Ly nhanh chóng dâng linh tửu. Vốn, tác dụng của rượu chính là như thế.
Thiên Đô sư huynh nhìn Thái Bạch Chân Long Túy Tiên Tửu, không khỏi thay đổi sắc mặt âm trầm, từ từ trên mặt xuất hiện nét cười, nói:
“Tốt, tốt, người gặp có phần, tiểu tử tốt!
Bắt người tay ngắn. Thôi quên vậy, ta sẽ không tính toán với ngươi. Thế nhưng ta cũng không thể lấy không linh tửu của ngươi.
Lạc Ly sư đệ, ngươi vừa mới thông qua thí luyện Vạn Ti Luyện Hình, thí luyện tiếp theo chắc là Phá Kén Trọng Sinh? Ngươi có tu Bàn Cổ Phủ, có từng sử dụng pháp này chưa?”
Lạc Ly cung kính hồi đáp: “Ta vẫn chưa tu luyện Bàn Cổ Phủ, chưa từng sử dụng qua pháp này!”
Thiên Đô sư huynh gật đầu nói: “May mắn, may mắn, ta vẫn chưa tới muộn!”
Hắn mở miệng nói: “Lạc Ly, thí luyện Phá Kén Trọng Sinh này dấu diếm huyền cơ!
Môn khảo thí này, bề ngoài là thí luyện ứng dụng Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, tu sĩ bị nhốt vào trong ám kiển, phải sử dụng Bàn Cổ Phủ hoặc Phá Giáp Trùy để thoát ra khỏi kén thì mới quá quan. Mười người thì chỉ có ba bốn người mới có thể thông qua, hơn nữa trong ba bốn người này, chín phần là sử dụng Phá Giáp Trùy để chui ra khỏi ám kiển. Bởi vì dùng Phá Giáp Trùy để phá vỡ ám kiển sẽ dễ hơn dùng Bàn Cổ Phủ gấp đôi!
Thế nhưng bọn họ đã sai rồi. Lạc Ly, ta hỏi ngươi. Ngươi có biết câu chuyện Bàn Cổ mở trời không?”Lạc Ly đáp: “Ta biết. Truyền thuyết, thiên địa ngày nay của chúng ta vốn là một mảng hỗn độn, không ánh sáng không bóng tối, không sinh không linh. Sau đó Bàn Cổ sinh ra trong hỗn độn, không cam lòng yên tĩnh ảm diệt như thế, bổ tách hỗn độn, khai thiên tích địa, thanh khí bay lên làm trời, trọc khí lắng xuống làm đất!”
Thiên Đô sư huynh gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như Hỗn Nguyên lục tuyệt gọi là Bàn Cổ Phủ, lại là Phá Kén Trọng Sinh, với tính cách của các tổ sư chúng ta thì sao lại không có vấn đề chứ! Ám kiển đó còn gọi là Huyền Hỗn Độn Toái Phiến, chính là chí bảo toái phiến mà tổ sư Vương Dương Minh lưu lại, lưu lại cơ duyên cho hậu nhân.
Ngươi nhớ kĩ, sau khi nắm giữ Bàn Cổ Phủ thì không được sử dụng nó dù chỉ một lần. Bàn Cổ Phủ ẩn chứa sức mạnh thay trời đổi đất, phá diệt càn khôn, không được thiên địa bao dung, chỉ cần sử dụng một lần, thiên địa sẽ nhận định, sẽ không còn ý nghĩa nào nữa.
Chờ khi ngươi thí luyện, ngươi ở trong Huyền Hỗn Độn, nhớ phát ra búa Bàn Cổ Phủ thứ nhất của ngươi, đánh nát ám kiển. Đến khi đó ngươi sẽ biết huyền cơ trong chuyện này!”
Lạc Ly ôm quyền nói: “Đa tạ sư huynh chỉ điểm!”
Thiên Đô sư huynh cười ha ha một tiếng, nói: “Đừng nói bí mật này có bất cứ ai khác, mỗi người đều có duyên pháp của mình. Chỗ tốt trong huyền cơ sẽ không làm Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này của ngươi thất vọng.”
Thiên Đô nói xong những lời đó, hắn đưa tay ra, toàn bộ hồ lô rượu đều biến mất, bị hắn thu lấy. Hắn đứng lên rời khỏi, Lạc Ly cung kính đưa tiễn, đi được hai bước, Thiên Đô sư huynh như nhớ tới gì đó, nói:
“Đúng rồi, còn một vấn đề nữa, điều kiện tiên quyết của chuyện này là ngươi phải phá vỡ ám kiển trong một kích, nếu phá không ra thì cũng không có ý nghĩa nữa!
Biết bao năm thí luyện, mười người chỉ có ba bốn người có thể thông qua, ngươi nghĩ thật kĩ, tự mình nắm chắc!”
Thiên Đô sư huynh đi khỏi, Lạc Ly thở dài một tiếng, không khỏi chau mày, hôm nay Thiên Đô sư huynh tới đây vấn tôi? Hay cố ý truyền thụ bí pháp này?
Mặc kệ. May mà mình chưa tu luyện Bàn Cổ Phủ, không bổ búa nào. Thế nhưng phải phá ám kiển trong một búa chắc hẳn rất khó, bằng không cũng không nói mười người chỉ có ba bốn người có thể thông qua thí luyện này.
Lạc Ly thở dài một tiếng, thí luyện càng tiến tới thì càng khó khăn, Lạc Ly tràn trề phấn khích!
“Ngoài ra vẫn còn một chuyện, Phạm Vô Kiếp lừa mua Lôi Bằng của ta chưa tính, đã thế còn hành hạ tới chết, đáng hận, ta phải để hắn trả giá lớn!”
“Còn có Tinh Châu Xương gia, giúp đỡ Phạm Vô Kiếp lừa ta, chờ sau khi ta tiến vào Hỗn Nguyên tông nội môn, ta sẽ khiến các ngươi hối hận!”
Lạc Ly hít sâu một hơi, trở về phòng tu luyện, lập tức bình tâm tĩnh khí, bắt đầu nghiên cứu Bàn Cổ Phủ.
Bàn Cổ Phủ là mượn ý khai thiên tích địa của Bàn Cổ để tạo ra Trung Thiên Thế Giới, một búa bổ ra, vạn vật tách biệt, lực phách thiên địa, không gì không tách, hoành hành vô kỵ.
Hỗn Nguyên pháp thuật này là do Hỗn Nguyên tông căn cứ vào nguyên lí của Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng của Càn Khôn Giáo cải tạo mà thành, trong đó còn có tâm pháp Hỗn Độn Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn, còn có tâm pháp Sinh Sinh Bất Tức Quyết của Tạo Hóa Tông. Chính vì như thế sẽ không có chuyện sau khi xuất ra một chưởng Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng thì thân thể vô lực, lại có tất cả oai phá diệt của Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn.
Sau khi Lạc Ly tu luyện pháp này thì nhanh chóng biết vì sao mọi người đều dùng Phá Giáp Trùy để phá kén. Bởi vì Bàn Cổ Phủ quá khó tu luyện.
Bất kể tâm pháp pháp thuật hay pháp quyết pháp thuật, hay lộ tuyến vận chuyển linh khí đều rất gian nan. Lại còn không thể bổ ra búa nào. Tu luyện như thế, thật sự khó, khó, khó!
Phá Giáp Trùy thì khác, pháp này dùng nguyên lý xoay tròn đầu nhọn đâm thủng tất cả, chuyên môn đối phó pháp thuật hoặc pháp khí phòng ngự cường đại. Một trùy đánh ra một thứ phá, hay chui mạnh vào cơ thể, nội bộ bùng nổ, ai đỡ ai chết. Thuật này chuyên môn đối phó người tu tiên Luyện Khí kỳ sử dụng pháp khí phi kiếm. Chỉ cần một trùy hạ xuống, đối phương sẽ tuyệt đối không thể sử dụng pháp khí công kích nữa.
Phá Giáp Trùy thông tục dễ hiểu, học một cái là biết, hơn nữa uy lực cường đại, đâm trời phá đất, vô kiên bất tồi, tác dụng vô hạn, cách biệt một trời một vực với Bàn Cổ Phủ.
Lạc Ly bế quan tu luyện, hơn mười ngày trôi qua, Bàn Cổ Phủ không có tiến triển. Còn Phá Giáp Trùy hắn không định tu luyện thì chỉ luyện vài lần đã xuất hiện pháp thuật chân chủng, điều này khiến Lạc Ly dở khóc dở cười.
Có một hôm, Lạc Ly chậm rãi đứng lên, hắn quyết định dừng việc bế quan tu luyện, đi ra ngoài một chút. Nếu cứ khổ tu minh tưởng thì ngược lại sẽ dễ lâm vào cục diện bế tắc, có khi kết hợp lao động nghỉ ngơi mới là vương đạo tu luyện.
Rời khỏi nhà đá, Lạc Ly đi chậm rãi trong ngoại môn, nhất thời cảm thấy không đúng, ngoại môn có thay đổi!
Trước kia ngoại môn tuy nói có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm tu sĩ, nhưng ngoại môn quá lớn, khoảng chừng mấy trăm dặm, bình thường đi trên đường lớn căn bản không nhìn thấy bao nhiêu người hoạt động. Nhưng hôm nay thì khác, khắp nơi đều là người, ngươi ta tấp nập.
Những tu sĩ đó tụ tập lại cùng với nhau, giống như đang trò chuyện gì đó. Hoặc đi đường vội vàng, hoặc đứng trên đường lớn yên lặng ngẩn người, hoặc ngồi dưới đất khóc thương. Muôn hình muôn trạng, loại người nào cũng có. Chuyện gì đây?
Lạc Ly chần chờ, lập tức hỏi vài bạn tốt của mình, nhưng đám người Dạ Khinh Phong dường như có chuyện, ngọc bài môn phái truyền tin rất nhiều, Lạc Ly căn bản không có cách liên hệ.
Lạc Ly cau mày, tùy ý đi lại trên đường lớn, từ từ Lạc Ly nhìn ra môn đạo. Rất nhiều tu sĩ trên đường cái đều đeo hành lí, bọn họ sắp sửa rời khỏi Hỗn Nguyên tông ngoại môn.
Đột nhiên có người gọi: “Lạc Ly sư đệ, Lạc Ly sư đệ!”
Lạc Ly nhìn qua, đúng là Phong Tử Hư. Hắn cũng đi dạo một mình trên đường lớn, nhìn thấy Lạc Ly thì gọi lại.
Tuy Phong Tử Hư thua Lạc Ly một thiên địa linh vật nhưng hắn thua tâm phục khẩu phục, trái lại có ý thành tâm kết giao với Lạc Ly.
Lạc Ly lập tức đi qua, ôm quyền nói: “Ra mắt Tử Hư sư huynh!”
Phong Tử Hư nhập môn sớm hơn Lạc Ly nửa năm, cho nên hắn là sư huynh.
Sau đó Lạc Ly chỉ vào đám người hỗn loạn, hỏi: “Tử Hư sư huynh, chuyện gì vậy?”
Phong Tử Hư mỉm cười trả lời: “Mỗi năm một lần! Gần đây Hỗn Nguyên tông có đệ tử mới nhập môn!
Cứ cách một năm thì ngoại môn Hỗn Nguyên tông đều tiến hành một lần bình xét lớn, bình xét này được bảo mật, căn cứ vào biểu hiện của toàn bộ đệ tử ngoại môn như tốc độ tu luyện, thái độ tu luyện, tiến triển tu luyện, số lần hoàn thành nhiệm vụ, trình độ hoàn thành, số lượng hiến vật phẩm, vân vân, cuối cùng nhận định một vài tu sĩ mất đi tâm tiến thủ, hoặc tu sĩ không thích hợp với Hỗn Nguyên tông, sau đó cho bọn họ mấy ngày để rời khỏi ngoại môn”
Lạc Ly cất hết hai thiên địa linh thủy, hắn bắt đầu ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt nghiên cứu!
Hai tháng sau thí luyện Phá Kén Trọng Sinh sẽ bắt đầu, thí luyện này kiểm tra lý giải cùng độ nắm giữ của đệ tử ngoại môn với Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy. Mà hai Hỗn Nguyên Lục Tuyệt này, Lạc Ly vẫn chưa bắt đầu tu luyện, thế nhưng hắn đã báo danh tham gia thí luyện lần này.
Thời gian gấp gáp, chỉ hai tháng, Lạc Ly phải nắm giữ Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, đến lúc đó trên cửu môn thí luyện, phá môn thông qua!
Lạc Ly cất hết toàn bộ thiên địa linh vật, những bảo bối đó tạm thời không có tác dụng quá lớn với Lạc ly, nhưng khi tiến vào nội môn Hỗn Nguyên tông thì những bảo bối đó sẽ trở nên quan trọng. Giá trị lớn nhất của Hỗn Nguyên tông đó là bảo vật xây dựng Động Thiên Thiên Địa, vật có giá trị thứ hai là thiên địa linh vật.
Thu hồi thiên địa linh vật, Lạc Ly tĩnh tâm vô niệm, đưa thân thể mình vào trạng thái tốt nhất, hắn chuẩn bị tu luyện Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy.
Đúng lúc này, ngọc bài môn phái đột nhiên truyền tới một đạo thần niệm, có người gõ cửa.
Lạc Ly sửng sốt, trước đó hắn đã bố trí, chỉ cần mình tu luyện, chỉ có vài người đặc biệt đến gõ cửa thì ngọc bài môn phái mới nhắc nhở hắn, những người khác thì ngọc bài môn phái sẽ không thông báo, là ai tới gõ cửa nhỉ?
Lạc Ly đứng dậy, tạm dừng tu luyện, đi tới đại môn, đến cửa động phủ của mình, sử dụng pháp trận nhìn ra bên ngoài. Sửng sốt, không ngờ ngươi tới lại là Thiên Đô sư huynh.
Thiên Đô sư huynh là đệ tử của Hổ Thiện Chân Nhân, truyền thuyết kiếp trước của hắn là cao nhân Đô Thiên Giáo, thậm chí có thể là Tiên mê trần. Nhập môn trăm năm, đã sáng chế năm Chúng Sinh Lâm đại đạo: Cự Quy Đạo, Băng Ma Đạo, Thánh Bằng Đạo, Chiến Quỷ Đạo, Huyền Thư Đạo! Lần trước ở Thiên Lãng Môn, Lạc Ly được hắn tặng một con Lôi Bằng…
“Sao lại là hắn, hắn muốn gì?”
Lạc Ly hơi chần chờ, nhưng vẫn mở cửa ngay lập tức, nói: “Ra mắt Thiên Đô sư huynh!”
Thiên Đô sắc mặt âm trầm, nói: “Mấy tháng không gặp, bản lãnh của Lạc Ly sư đệ thật giỏi.”
Lạc Ly sửng sốt, hắn có cảm giác kỳ quái, Thiên Đô sư huynh tới đây để vấn tội. Hắn nói: “Mời sư huynh vào, sư huynh mau vào trong.”
Lạc Ly mời Thiên Đô sư huynh vào trong phòng. Lập tức pha trà, lấy linh quả ra chiêu đãi sư huynh.
Thiên Đô sư huynh sắc mặt âm trầm, chờ Lạc Ly làm xong, nói:
“Lạc Ly sư đệ, không biết Lôi Bằng khỏe chứ?”
Lời này vừa ra, Lạc Ly nhất thời ngậm miệng, đang muốn giải thích thì Thiên Đô sư huynh nói tiếp:
“Tuy ta đã tặng con Lôi Bằng đó cho ngươi, sống chết do ngươi. Bất kể ngươi bán đi hay bị chết trận, bị người khác đánh nhừ thì cũng là số mệnh của nó. Nhưng không biết vì sao tối hôm qua ngươi vô cớ hành hạ nó tới chết?
Lôi Bằng bị chủ nhân hành hạ tới chết. Rên rĩ mà chết. Vật đó do thần niệm của ta sáng tạo, lòng ta cảm ứng được nỗi đau đó, cho nên cố ý tới đây hỏi Lạc Ly sư đệ. Nó không tốt ở chỗ nào, vì sao lại hành hạ nó tới chết như thế?”
Nói tới đây, Thiên Đô sư huynh nhìn Lạc Ly, hai mắt đứng im, một loại khí thế cường đại khó diễn tả bằng lời chậm rãi xuất hiện trên người hắn.
Lạc Ly giận dữ trong lòng, nói: “Đáng hận, đáng hận!”
Thì ra là như vậy, hôm qua Phạm Vô Kiếp bị mình đánh bại hoàn toàn, sau khi trở về thì ôm hận trong lòng, cuối cùng trút lửa giận của mình lên trên người Lôi Bằng, hành hạ Lôi Bằng tới chết, bị Thiên Đô sư huynh cảm ứng được, tới đây vấn tội.
Lạc Ly mở miệng nói: “Thiên Đô sư huynh, chuyện là thế này!”
Hắn kể lại chuyện mình vì muốn thuê phi chu nên không thể không bán Lôi Bằng, kết quả bị lừa, bị Phạm Vô Kiếp mua. Hôm qua mình đại thắng Phạm Vô Kiếp, đối phương lấy Lôi Bằng ra trút giận. Chậm rãi nói hết toàn bộ mọi chuyện.
Trong quá trình nói chuyện này, Lạc Ly cảm nhận thấy chân nguyên biến hóa, Thiên Đô sư huynh im lặng sử dụng bí pháp dò xét lời của mình là thật hay giả.
Nghe Lạc Ly giải thích, Thiên Đô sư huynh nhìn Lạc Ly, thần sắc thay đổi, không còn âm trầm nữa, hắn nói:
“Lôi Bằng tặng ngươi rồi, bất kể ngươi bán hay tặng người khác thì cũng là chuyện bình thường. Xem ra chuyện này đúng là không liên quan với ngươi. Được rồi, ta đã hỏi rõ chuyện này rồi, ta đi đây!”
Nói xong, Thiên Đô sư huynh đứng lên muốn rời khỏi. Lạc Ly đưa tay giữ Thiên Đô sư huynh lại, nói:
“Sư huynh chậm đã! Ta có một chuyện muốn nhờ.”
Thiên Đồ sư huynh liếc nhìn Lạc Ly một cái nói: “Ngươi còn chuyện gì nữa?”
Lạc Ly đưa tay lấy ra mười hồ lô rượu, nói: “Thiên Đô sư huynh, tiểu đệ thuê phi chi, trước khi tới Quan Tây Mão Châu, nhân duyên trùng hợp nhận được một ít linh tửu. Mười bình Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này, cảm phiền sư huynh đưa rượu này cho Hổ Thiện tiền bối, nhằm báo đáp ân cứu mạng của Hổ Thiện tiền bối lúc trước.”
Thiên Đô sư huynh nhìn những hồ lô rươu đó, sửng sốt, nói: “Thì ra rượu này xuất phát từ tay ngươi! Đoạn thời gian trước rượu này bị nội môn đoạt điên cuồng, thứ tốt, thứ tốt!”
Lạc Ly đưa tay, lại lấy ra mười bình, nói: “Thiên Đô sư huynh, mười bình Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này là tặng cho ngươi, còn có Thất Trúc sư huynh. Lúc trước ở Thiên Lãng môn cũng nhờ hai vị sư huynh giúp đỡ.”
Đây mới là mục đích của Lạc Ly. Mình bán chiến sủng của người ta, cũng vì nguyên nhân đó mà chết. Tuy đối phương không nói nhưng tâm lý nhất định không thoải mái. Cho nên Lạc Ly nhanh chóng dâng linh tửu. Vốn, tác dụng của rượu chính là như thế.
Thiên Đô sư huynh nhìn Thái Bạch Chân Long Túy Tiên Tửu, không khỏi thay đổi sắc mặt âm trầm, từ từ trên mặt xuất hiện nét cười, nói:
“Tốt, tốt, người gặp có phần, tiểu tử tốt!
Bắt người tay ngắn. Thôi quên vậy, ta sẽ không tính toán với ngươi. Thế nhưng ta cũng không thể lấy không linh tửu của ngươi.
Lạc Ly sư đệ, ngươi vừa mới thông qua thí luyện Vạn Ti Luyện Hình, thí luyện tiếp theo chắc là Phá Kén Trọng Sinh? Ngươi có tu Bàn Cổ Phủ, có từng sử dụng pháp này chưa?”
Lạc Ly cung kính hồi đáp: “Ta vẫn chưa tu luyện Bàn Cổ Phủ, chưa từng sử dụng qua pháp này!”
Thiên Đô sư huynh gật đầu nói: “May mắn, may mắn, ta vẫn chưa tới muộn!”
Hắn mở miệng nói: “Lạc Ly, thí luyện Phá Kén Trọng Sinh này dấu diếm huyền cơ!
Môn khảo thí này, bề ngoài là thí luyện ứng dụng Bàn Cổ Phủ cùng Phá Giáp Trùy, tu sĩ bị nhốt vào trong ám kiển, phải sử dụng Bàn Cổ Phủ hoặc Phá Giáp Trùy để thoát ra khỏi kén thì mới quá quan. Mười người thì chỉ có ba bốn người mới có thể thông qua, hơn nữa trong ba bốn người này, chín phần là sử dụng Phá Giáp Trùy để chui ra khỏi ám kiển. Bởi vì dùng Phá Giáp Trùy để phá vỡ ám kiển sẽ dễ hơn dùng Bàn Cổ Phủ gấp đôi!
Thế nhưng bọn họ đã sai rồi. Lạc Ly, ta hỏi ngươi. Ngươi có biết câu chuyện Bàn Cổ mở trời không?”Lạc Ly đáp: “Ta biết. Truyền thuyết, thiên địa ngày nay của chúng ta vốn là một mảng hỗn độn, không ánh sáng không bóng tối, không sinh không linh. Sau đó Bàn Cổ sinh ra trong hỗn độn, không cam lòng yên tĩnh ảm diệt như thế, bổ tách hỗn độn, khai thiên tích địa, thanh khí bay lên làm trời, trọc khí lắng xuống làm đất!”
Thiên Đô sư huynh gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như Hỗn Nguyên lục tuyệt gọi là Bàn Cổ Phủ, lại là Phá Kén Trọng Sinh, với tính cách của các tổ sư chúng ta thì sao lại không có vấn đề chứ! Ám kiển đó còn gọi là Huyền Hỗn Độn Toái Phiến, chính là chí bảo toái phiến mà tổ sư Vương Dương Minh lưu lại, lưu lại cơ duyên cho hậu nhân.
Ngươi nhớ kĩ, sau khi nắm giữ Bàn Cổ Phủ thì không được sử dụng nó dù chỉ một lần. Bàn Cổ Phủ ẩn chứa sức mạnh thay trời đổi đất, phá diệt càn khôn, không được thiên địa bao dung, chỉ cần sử dụng một lần, thiên địa sẽ nhận định, sẽ không còn ý nghĩa nào nữa.
Chờ khi ngươi thí luyện, ngươi ở trong Huyền Hỗn Độn, nhớ phát ra búa Bàn Cổ Phủ thứ nhất của ngươi, đánh nát ám kiển. Đến khi đó ngươi sẽ biết huyền cơ trong chuyện này!”
Lạc Ly ôm quyền nói: “Đa tạ sư huynh chỉ điểm!”
Thiên Đô sư huynh cười ha ha một tiếng, nói: “Đừng nói bí mật này có bất cứ ai khác, mỗi người đều có duyên pháp của mình. Chỗ tốt trong huyền cơ sẽ không làm Thái Bạch Chân Tiên Túy Long Tửu này của ngươi thất vọng.”
Thiên Đô nói xong những lời đó, hắn đưa tay ra, toàn bộ hồ lô rượu đều biến mất, bị hắn thu lấy. Hắn đứng lên rời khỏi, Lạc Ly cung kính đưa tiễn, đi được hai bước, Thiên Đô sư huynh như nhớ tới gì đó, nói:
“Đúng rồi, còn một vấn đề nữa, điều kiện tiên quyết của chuyện này là ngươi phải phá vỡ ám kiển trong một kích, nếu phá không ra thì cũng không có ý nghĩa nữa!
Biết bao năm thí luyện, mười người chỉ có ba bốn người có thể thông qua, ngươi nghĩ thật kĩ, tự mình nắm chắc!”
Thiên Đô sư huynh đi khỏi, Lạc Ly thở dài một tiếng, không khỏi chau mày, hôm nay Thiên Đô sư huynh tới đây vấn tôi? Hay cố ý truyền thụ bí pháp này?
Mặc kệ. May mà mình chưa tu luyện Bàn Cổ Phủ, không bổ búa nào. Thế nhưng phải phá ám kiển trong một búa chắc hẳn rất khó, bằng không cũng không nói mười người chỉ có ba bốn người có thể thông qua thí luyện này.
Lạc Ly thở dài một tiếng, thí luyện càng tiến tới thì càng khó khăn, Lạc Ly tràn trề phấn khích!
“Ngoài ra vẫn còn một chuyện, Phạm Vô Kiếp lừa mua Lôi Bằng của ta chưa tính, đã thế còn hành hạ tới chết, đáng hận, ta phải để hắn trả giá lớn!”
“Còn có Tinh Châu Xương gia, giúp đỡ Phạm Vô Kiếp lừa ta, chờ sau khi ta tiến vào Hỗn Nguyên tông nội môn, ta sẽ khiến các ngươi hối hận!”
Lạc Ly hít sâu một hơi, trở về phòng tu luyện, lập tức bình tâm tĩnh khí, bắt đầu nghiên cứu Bàn Cổ Phủ.
Bàn Cổ Phủ là mượn ý khai thiên tích địa của Bàn Cổ để tạo ra Trung Thiên Thế Giới, một búa bổ ra, vạn vật tách biệt, lực phách thiên địa, không gì không tách, hoành hành vô kỵ.
Hỗn Nguyên pháp thuật này là do Hỗn Nguyên tông căn cứ vào nguyên lí của Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng của Càn Khôn Giáo cải tạo mà thành, trong đó còn có tâm pháp Hỗn Độn Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn, còn có tâm pháp Sinh Sinh Bất Tức Quyết của Tạo Hóa Tông. Chính vì như thế sẽ không có chuyện sau khi xuất ra một chưởng Phá Thể Vô Hành Càn Khôn Chưởng thì thân thể vô lực, lại có tất cả oai phá diệt của Bàn Cổ Phủ của Hằng Vũ Môn.
Sau khi Lạc Ly tu luyện pháp này thì nhanh chóng biết vì sao mọi người đều dùng Phá Giáp Trùy để phá kén. Bởi vì Bàn Cổ Phủ quá khó tu luyện.
Bất kể tâm pháp pháp thuật hay pháp quyết pháp thuật, hay lộ tuyến vận chuyển linh khí đều rất gian nan. Lại còn không thể bổ ra búa nào. Tu luyện như thế, thật sự khó, khó, khó!
Phá Giáp Trùy thì khác, pháp này dùng nguyên lý xoay tròn đầu nhọn đâm thủng tất cả, chuyên môn đối phó pháp thuật hoặc pháp khí phòng ngự cường đại. Một trùy đánh ra một thứ phá, hay chui mạnh vào cơ thể, nội bộ bùng nổ, ai đỡ ai chết. Thuật này chuyên môn đối phó người tu tiên Luyện Khí kỳ sử dụng pháp khí phi kiếm. Chỉ cần một trùy hạ xuống, đối phương sẽ tuyệt đối không thể sử dụng pháp khí công kích nữa.
Phá Giáp Trùy thông tục dễ hiểu, học một cái là biết, hơn nữa uy lực cường đại, đâm trời phá đất, vô kiên bất tồi, tác dụng vô hạn, cách biệt một trời một vực với Bàn Cổ Phủ.
Lạc Ly bế quan tu luyện, hơn mười ngày trôi qua, Bàn Cổ Phủ không có tiến triển. Còn Phá Giáp Trùy hắn không định tu luyện thì chỉ luyện vài lần đã xuất hiện pháp thuật chân chủng, điều này khiến Lạc Ly dở khóc dở cười.
Có một hôm, Lạc Ly chậm rãi đứng lên, hắn quyết định dừng việc bế quan tu luyện, đi ra ngoài một chút. Nếu cứ khổ tu minh tưởng thì ngược lại sẽ dễ lâm vào cục diện bế tắc, có khi kết hợp lao động nghỉ ngơi mới là vương đạo tu luyện.
Rời khỏi nhà đá, Lạc Ly đi chậm rãi trong ngoại môn, nhất thời cảm thấy không đúng, ngoại môn có thay đổi!
Trước kia ngoại môn tuy nói có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm tu sĩ, nhưng ngoại môn quá lớn, khoảng chừng mấy trăm dặm, bình thường đi trên đường lớn căn bản không nhìn thấy bao nhiêu người hoạt động. Nhưng hôm nay thì khác, khắp nơi đều là người, ngươi ta tấp nập.
Những tu sĩ đó tụ tập lại cùng với nhau, giống như đang trò chuyện gì đó. Hoặc đi đường vội vàng, hoặc đứng trên đường lớn yên lặng ngẩn người, hoặc ngồi dưới đất khóc thương. Muôn hình muôn trạng, loại người nào cũng có. Chuyện gì đây?
Lạc Ly chần chờ, lập tức hỏi vài bạn tốt của mình, nhưng đám người Dạ Khinh Phong dường như có chuyện, ngọc bài môn phái truyền tin rất nhiều, Lạc Ly căn bản không có cách liên hệ.
Lạc Ly cau mày, tùy ý đi lại trên đường lớn, từ từ Lạc Ly nhìn ra môn đạo. Rất nhiều tu sĩ trên đường cái đều đeo hành lí, bọn họ sắp sửa rời khỏi Hỗn Nguyên tông ngoại môn.
Đột nhiên có người gọi: “Lạc Ly sư đệ, Lạc Ly sư đệ!”
Lạc Ly nhìn qua, đúng là Phong Tử Hư. Hắn cũng đi dạo một mình trên đường lớn, nhìn thấy Lạc Ly thì gọi lại.
Tuy Phong Tử Hư thua Lạc Ly một thiên địa linh vật nhưng hắn thua tâm phục khẩu phục, trái lại có ý thành tâm kết giao với Lạc Ly.
Lạc Ly lập tức đi qua, ôm quyền nói: “Ra mắt Tử Hư sư huynh!”
Phong Tử Hư nhập môn sớm hơn Lạc Ly nửa năm, cho nên hắn là sư huynh.
Sau đó Lạc Ly chỉ vào đám người hỗn loạn, hỏi: “Tử Hư sư huynh, chuyện gì vậy?”
Phong Tử Hư mỉm cười trả lời: “Mỗi năm một lần! Gần đây Hỗn Nguyên tông có đệ tử mới nhập môn!
Cứ cách một năm thì ngoại môn Hỗn Nguyên tông đều tiến hành một lần bình xét lớn, bình xét này được bảo mật, căn cứ vào biểu hiện của toàn bộ đệ tử ngoại môn như tốc độ tu luyện, thái độ tu luyện, tiến triển tu luyện, số lần hoàn thành nhiệm vụ, trình độ hoàn thành, số lượng hiến vật phẩm, vân vân, cuối cùng nhận định một vài tu sĩ mất đi tâm tiến thủ, hoặc tu sĩ không thích hợp với Hỗn Nguyên tông, sau đó cho bọn họ mấy ngày để rời khỏi ngoại môn”
/2323
|