Cự nhân vọt ra, một côn giáng xuống, tam đại Hóa Thần trong kiếm trận phát hiện nguy hiểm, thế nhưng đã chậm, bọn họ không kịp khống chế đại trận tiến hành phản kích.
Ngay lúc nguy hiểm, một Hóa Thần chân tôn rống to một tiếng, động thân bay ra, khống chế kiếm trận bên cạnh mình, ra sức chống lại một côn giáng tới.
Một côn giáng xuống, va đúng ngay vào hắn, chỉ thế thấy một tiếng đùng vang lên!
Trên bầu trời, hào quang vô tận bùng nổ, phạm vi mấy trăm dặm đều bị hào quang này bao phủ. Sau đó là sóng xung kích, bốn phía nổ vang, một vụ nổ thật lớn sinh ra ở trên không, đùng!
Cho dù là Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng ở trong vụ nổ này cũng bị chấn ra ngoài trăm dặm. Trong thủy kính gần Lạc Ly xuất hiện một con số, tam đại Hóa Thần của đối phương biến mất một người, Nguyên Anh chết ba người, Kim Đan chết bảy mươi tám người, Trúc Cơ chết bốn trăm hai mươi bốn người.
Một kích này không giết được nhiều tu sĩ, không hề đạt tới con số mà Lạc Ly đã dự đoán.
Nguyên nhân là bởi vì Hóa Thần đã chết trận. Ngay thời khắc mấu chốt vừa nãy thì hắn đã động thân bay ra, kháng cự một kích này, trước lực lượng đáng sợ này, Hóa Thần chết trận, thế nhưng cái chết của hắn đã cứu vớt vô số đệ tử trong môn phái, bằng không số người chết ít nhất cũng tăng gấp đôi.
Hắn xả thân, Tam Thiên kiếm trận lập tức phân giải, hóa thành rất nhiều điểm kiếm quang, mượn đó tránh được một kích đáng sợ này, sau đó những kiếm quang đó lập tức tổ hợp lại với nhau!
Thế nhưng Lạc Ly nhướng mày, vừa nãy pháp tướng xuất hiện cách đó một trăm dặm rồi mới giáng xuống một côn, thật ra không cần như vậy mà hoàn toàn có thể đập thẳng, ít nhất có thể đánh chết tu sĩ của đối phương gấp đôi. Bởi vì hiện hình ngoài trăm dặm nên mới khiến đối phương cảnh giác, mới có Hóa Thần phản ứng kịp, chống cự lại một kích này, không biết vì sao Thiên Nhai tổ sư lại làm như thế?
Sau côn đó, tuy đối phương tổn thất thảm trọng nhưng lập tức trọng tổ kiếm trận, nháy mắt trong hư không xuất hiện một kiếm trận thật lớn, giống như hoa sen bạch kim, trải rộng nghìn trượng, ngạo nghễ đối kháng với Thánh Tổ Ma pháp tướng!
Trong kiếm trận hoa sen truyền tới một thanh âm:
“Không hay, là Hỗn Nguyên tông, là Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng, pháp tướng vô địch bốn vạn năm trước, chúng ta trốn thôi!”
Sau đó một thanh âm khác xuất hiện: “Không thể trốn, đối mặt với pháp tướng này, chỉ có thể chiến, không thể trốn. Đây là kinh nghiệm vô số tiên hiền đúc kết!”
“Chỉ cần chúng ta có một người chạy thoát, sau một ngày một đem, bọn họ sẽ chết hết, chúng ta có vô thượng độn thuật, vì sao không trốn?”
“Đây là kinh nghiệm của tổ tông, không thể trốn, mọi người chịu đựng, liều mạng với bọn họ!”
Đây là đối thoại của hai Hóa Thần chân tôn, bọn họ xuất hiện tranh chấp. Bốn chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, thế nhưng toàn bộ đám người Lạc Ly đều có thể nghe được, đây là do thần thông của Phá nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng làm ra.
Thánh Tổ Ma pháp tướng bay ra trăm dặm, đã sớm ổn định thân hình, thế nhưng lại không phát động công kích, chờ đợi đối phương tổ hợp chiến trận, nghe lén đối phương nói chuyện trong chiến trận.
Hắn nắm mạnh một nắm vào hư không, trong tay xuất hiện một cây thương, mũi thương làm từ đá, thân thương là cây gắn lông chim, thậm chí còn có một số gai nhọn chưa được tước sạch. Sau đó hắn làm ra động tác ném cây thương này về phía kiếm trận hoa sen của đối phương.
Cùng động tác này, nháy mắt, trên hư không hóa ra mấy chục vạn cây thương, đều do nguyên khí hóa thành. Giống như vật thực, đánh về phía đối phương.
Giống như mưa bão, giống như nước lũ!
Hóa Thần chân tôn của đối phương quát lên: “Kiếm chuyển liên hoa, thiên địa tuyệt diệt!”
Theo mệnh lệnh của hắn, bạch liên bắt đầu chuyển động, vô số kiếm quang bay múa, hình thành bão kiếm đáng sợ. Tất cả mũi thương ném qua đều bị xé nát, phân giải.
Thế nhưng Lạc Ly phát hiện, Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng chăm chú nhìn một điểm trong hoa sen. Giống như đang tìm kiếm gì đó. Hắn nâng tay lên, cầm cây thương thực sự trong tay, ném đi!
Cú ném này, vô thanh vô tức. Hơn nữa trong nháy mắt, Lạc Ly có cảm giác, tinh khí thần khắp cả người mình đều biến mất theo cú ném này.
Thương ném ra, cả người hắn không còn sức lực, không chỉ hắn, nguyên cả Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng đều như thế, nhìn thì cao nghìn trượng, nhưng thực ra thì không hề có một chút sức mạnh nào cả, chỉ là một cái vỏ rỗng, toàn bộ sức mạnh đều dồn hết vào trong cây thương, ném ra!
Cây thương vọt bắn, không có thanh âm hào quang, vô thanh vô tức, xông qua không gian trăm dặm, đâm về phía đối phương.
Chỉ thấy kiếm trận hoa sen khổng lồ của đối phương xuất hiện một lổ thủng thật lớn, giống như bị một cái miệng vô hình nuốt lấy. Cùng sự xuất hiện của lổ thủng đó là một tiếng hét thảm!
Lạc Ly nhìn qua đó, trên thủy kính xuất hiện một vài chữ, tam đại Hóa Thần của đối phương lại biến mất một người, Nguyên Anh chết một người, Kim Đan chết bảy người, Trúc Cơ chết hai mươi sáu người!
Đây đều là uy lực của một thương đó!
Phát ra một kích đó, Thánh Tổ Ma pháp tướng giống như cự viện, đánh mạnh vào ngực mình, phát ra tiếng rống ô ô ô, giống như một con tinh tinh đang biểu hiện thực lực của mình.
Vừa dã man vừa nguyên thủy!
Nhưng đây là giả, nguyên cả pháp tướng đã không còn chút sức lực nào cả, mọi người ai nấy đều sa sút, chỉ có thể liều mạng rút linh khí trong ngũ pháp thánh địa ra khôi phục tinh khí thần.
Nếu như đối phương công kích thì đám Lạc Ly chỉ có thể bại vọng. Thế nhưng trong kiếm trận hoa sen của đối phương, Hóa Thần chân tôn còn sống quát lên:
“Mọi người đừng sợ, đây là Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng, chỉ cần chúng ta chạy thoát một người, sau một ngày một đem, bọn họ sẽ chết hết!
Cho nên chúng ta phải chạy, như vậy cũng là chiến đấu, hễ còn người sống thì sẽ chiến thắng!
Mọi người nghe lệnh, dưới Kim Đan thì tổ hợp Huyết Đấu kiếm trận, cuốn lấy đối phương, ngoài Kim Đan thì hóa sinh Quang Độn kiếm trận, đều tự phân tán, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy xa, chạy được một người thì thoát một người, chỉ cần sống sót một ngày một đêm thì chúng ta sẽ thắng!”
Hóa Thần chân tôn này không chiến mà chạy, đưa toàn bộ Trúc Cơ ra làm pháo hôi, để bọn họ cuốn lấy Hỗn Nguyên tông, mọi người còn lại thì chạy trốn!
Theo lời hắn nói, đùng một tiếng, hoa sen hóa thành vô tận hào quang, bay ra bốn phía, người nhanh nhất đã độn quang đột phá không gian chạy được vạn dặm.
Nháy mắt, Lạc Ly đã hiểu dụng ý của Thiên Nhai tổ sư: công tâm, trảm thủ!
Trận chiến này, mục đích chính của hắn là đánh chết tam đại Hóa Thần!
Kích thứ nhất, cố ý cho đối phương thời gian phản ứng, bức người dũng cảm trong tam đại Hóa Thần phải vọt ra chống lại, sau đó đánh chết đối phương, giết chết linh hồn của kẻ địch!
Còn lại hai người, một thương vừa nãy diệt sát Hóa Thần chân tôn chủ trương chiến đấu tới cùng. Hóa Thần chân tôn cuối cùng thì chỉ muốn chạy trốn, gì mà cảnh cáo tiên hiền để lại khi gặp phải trận này, hắn hoàn toàn không coi ra gì. Hơn bốn vạn năm trận này mới xuất hiện trở lại nhân gian, hắn không tin mình không chạy thoát được.
Ngay lúc nguy hiểm, một Hóa Thần chân tôn rống to một tiếng, động thân bay ra, khống chế kiếm trận bên cạnh mình, ra sức chống lại một côn giáng tới.
Một côn giáng xuống, va đúng ngay vào hắn, chỉ thế thấy một tiếng đùng vang lên!
Trên bầu trời, hào quang vô tận bùng nổ, phạm vi mấy trăm dặm đều bị hào quang này bao phủ. Sau đó là sóng xung kích, bốn phía nổ vang, một vụ nổ thật lớn sinh ra ở trên không, đùng!
Cho dù là Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng ở trong vụ nổ này cũng bị chấn ra ngoài trăm dặm. Trong thủy kính gần Lạc Ly xuất hiện một con số, tam đại Hóa Thần của đối phương biến mất một người, Nguyên Anh chết ba người, Kim Đan chết bảy mươi tám người, Trúc Cơ chết bốn trăm hai mươi bốn người.
Một kích này không giết được nhiều tu sĩ, không hề đạt tới con số mà Lạc Ly đã dự đoán.
Nguyên nhân là bởi vì Hóa Thần đã chết trận. Ngay thời khắc mấu chốt vừa nãy thì hắn đã động thân bay ra, kháng cự một kích này, trước lực lượng đáng sợ này, Hóa Thần chết trận, thế nhưng cái chết của hắn đã cứu vớt vô số đệ tử trong môn phái, bằng không số người chết ít nhất cũng tăng gấp đôi.
Hắn xả thân, Tam Thiên kiếm trận lập tức phân giải, hóa thành rất nhiều điểm kiếm quang, mượn đó tránh được một kích đáng sợ này, sau đó những kiếm quang đó lập tức tổ hợp lại với nhau!
Thế nhưng Lạc Ly nhướng mày, vừa nãy pháp tướng xuất hiện cách đó một trăm dặm rồi mới giáng xuống một côn, thật ra không cần như vậy mà hoàn toàn có thể đập thẳng, ít nhất có thể đánh chết tu sĩ của đối phương gấp đôi. Bởi vì hiện hình ngoài trăm dặm nên mới khiến đối phương cảnh giác, mới có Hóa Thần phản ứng kịp, chống cự lại một kích này, không biết vì sao Thiên Nhai tổ sư lại làm như thế?
Sau côn đó, tuy đối phương tổn thất thảm trọng nhưng lập tức trọng tổ kiếm trận, nháy mắt trong hư không xuất hiện một kiếm trận thật lớn, giống như hoa sen bạch kim, trải rộng nghìn trượng, ngạo nghễ đối kháng với Thánh Tổ Ma pháp tướng!
Trong kiếm trận hoa sen truyền tới một thanh âm:
“Không hay, là Hỗn Nguyên tông, là Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng, pháp tướng vô địch bốn vạn năm trước, chúng ta trốn thôi!”
Sau đó một thanh âm khác xuất hiện: “Không thể trốn, đối mặt với pháp tướng này, chỉ có thể chiến, không thể trốn. Đây là kinh nghiệm vô số tiên hiền đúc kết!”
“Chỉ cần chúng ta có một người chạy thoát, sau một ngày một đem, bọn họ sẽ chết hết, chúng ta có vô thượng độn thuật, vì sao không trốn?”
“Đây là kinh nghiệm của tổ tông, không thể trốn, mọi người chịu đựng, liều mạng với bọn họ!”
Đây là đối thoại của hai Hóa Thần chân tôn, bọn họ xuất hiện tranh chấp. Bốn chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, thế nhưng toàn bộ đám người Lạc Ly đều có thể nghe được, đây là do thần thông của Phá nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng làm ra.
Thánh Tổ Ma pháp tướng bay ra trăm dặm, đã sớm ổn định thân hình, thế nhưng lại không phát động công kích, chờ đợi đối phương tổ hợp chiến trận, nghe lén đối phương nói chuyện trong chiến trận.
Hắn nắm mạnh một nắm vào hư không, trong tay xuất hiện một cây thương, mũi thương làm từ đá, thân thương là cây gắn lông chim, thậm chí còn có một số gai nhọn chưa được tước sạch. Sau đó hắn làm ra động tác ném cây thương này về phía kiếm trận hoa sen của đối phương.
Cùng động tác này, nháy mắt, trên hư không hóa ra mấy chục vạn cây thương, đều do nguyên khí hóa thành. Giống như vật thực, đánh về phía đối phương.
Giống như mưa bão, giống như nước lũ!
Hóa Thần chân tôn của đối phương quát lên: “Kiếm chuyển liên hoa, thiên địa tuyệt diệt!”
Theo mệnh lệnh của hắn, bạch liên bắt đầu chuyển động, vô số kiếm quang bay múa, hình thành bão kiếm đáng sợ. Tất cả mũi thương ném qua đều bị xé nát, phân giải.
Thế nhưng Lạc Ly phát hiện, Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng chăm chú nhìn một điểm trong hoa sen. Giống như đang tìm kiếm gì đó. Hắn nâng tay lên, cầm cây thương thực sự trong tay, ném đi!
Cú ném này, vô thanh vô tức. Hơn nữa trong nháy mắt, Lạc Ly có cảm giác, tinh khí thần khắp cả người mình đều biến mất theo cú ném này.
Thương ném ra, cả người hắn không còn sức lực, không chỉ hắn, nguyên cả Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng đều như thế, nhìn thì cao nghìn trượng, nhưng thực ra thì không hề có một chút sức mạnh nào cả, chỉ là một cái vỏ rỗng, toàn bộ sức mạnh đều dồn hết vào trong cây thương, ném ra!
Cây thương vọt bắn, không có thanh âm hào quang, vô thanh vô tức, xông qua không gian trăm dặm, đâm về phía đối phương.
Chỉ thấy kiếm trận hoa sen khổng lồ của đối phương xuất hiện một lổ thủng thật lớn, giống như bị một cái miệng vô hình nuốt lấy. Cùng sự xuất hiện của lổ thủng đó là một tiếng hét thảm!
Lạc Ly nhìn qua đó, trên thủy kính xuất hiện một vài chữ, tam đại Hóa Thần của đối phương lại biến mất một người, Nguyên Anh chết một người, Kim Đan chết bảy người, Trúc Cơ chết hai mươi sáu người!
Đây đều là uy lực của một thương đó!
Phát ra một kích đó, Thánh Tổ Ma pháp tướng giống như cự viện, đánh mạnh vào ngực mình, phát ra tiếng rống ô ô ô, giống như một con tinh tinh đang biểu hiện thực lực của mình.
Vừa dã man vừa nguyên thủy!
Nhưng đây là giả, nguyên cả pháp tướng đã không còn chút sức lực nào cả, mọi người ai nấy đều sa sút, chỉ có thể liều mạng rút linh khí trong ngũ pháp thánh địa ra khôi phục tinh khí thần.
Nếu như đối phương công kích thì đám Lạc Ly chỉ có thể bại vọng. Thế nhưng trong kiếm trận hoa sen của đối phương, Hóa Thần chân tôn còn sống quát lên:
“Mọi người đừng sợ, đây là Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng, chỉ cần chúng ta chạy thoát một người, sau một ngày một đem, bọn họ sẽ chết hết!
Cho nên chúng ta phải chạy, như vậy cũng là chiến đấu, hễ còn người sống thì sẽ chiến thắng!
Mọi người nghe lệnh, dưới Kim Đan thì tổ hợp Huyết Đấu kiếm trận, cuốn lấy đối phương, ngoài Kim Đan thì hóa sinh Quang Độn kiếm trận, đều tự phân tán, có thể chạy được bao xa thì chạy bấy xa, chạy được một người thì thoát một người, chỉ cần sống sót một ngày một đêm thì chúng ta sẽ thắng!”
Hóa Thần chân tôn này không chiến mà chạy, đưa toàn bộ Trúc Cơ ra làm pháo hôi, để bọn họ cuốn lấy Hỗn Nguyên tông, mọi người còn lại thì chạy trốn!
Theo lời hắn nói, đùng một tiếng, hoa sen hóa thành vô tận hào quang, bay ra bốn phía, người nhanh nhất đã độn quang đột phá không gian chạy được vạn dặm.
Nháy mắt, Lạc Ly đã hiểu dụng ý của Thiên Nhai tổ sư: công tâm, trảm thủ!
Trận chiến này, mục đích chính của hắn là đánh chết tam đại Hóa Thần!
Kích thứ nhất, cố ý cho đối phương thời gian phản ứng, bức người dũng cảm trong tam đại Hóa Thần phải vọt ra chống lại, sau đó đánh chết đối phương, giết chết linh hồn của kẻ địch!
Còn lại hai người, một thương vừa nãy diệt sát Hóa Thần chân tôn chủ trương chiến đấu tới cùng. Hóa Thần chân tôn cuối cùng thì chỉ muốn chạy trốn, gì mà cảnh cáo tiên hiền để lại khi gặp phải trận này, hắn hoàn toàn không coi ra gì. Hơn bốn vạn năm trận này mới xuất hiện trở lại nhân gian, hắn không tin mình không chạy thoát được.
/2323
|