Tiết Thanh.
Quả nhiên ở Huỳnh Sa Đạo.
Trên tường thành là một mảng yên tĩnh chết chóc.
Cái tên này bọn họ không hề xa lạ, từ sau khi lăng mộ hoàng hậu lần nữa bị sụt lún, bọn họ bày binh bố trận, tăng cường điều tra, trong thành, ngoài thành đều đào sâu ba thước đất, chính là để tìm Tiết Thanh, bọn họ tin rằng lăng mộ hoàng hậu sụt lún chắc chắn có liên quan đến Tiết Thanh.
Nhưng khi Tiết Thanh thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ, vậy mà cảm thấy không tin được, thậm chí trong chốc lát không biết nên làm gì, nên làm thế nào.
Bắt… bắt lấy! Nghịch tặc!
Tri phủ và Hồ tướng quân sau khi đình trệ chốc lát, âm thanh từ lồng ngực lao ra khỏi cổ họng…
Nhưng có âm thanh còn sớm hơn so với bọn họ một bước.
Ngựa chiến ngoài cửa thành hất hơi một cái đào móng xuống đất, Tiết Thanh ngồi trên lưng ngựa cầm chắc dây cương lần nữa cất cao giọng.
“Hoặc nói, ta là Bảo Chương đế cơ.”
Lời của tri phủ và Hồ tướng quân đến bên miệng liền bị chặn trở lại, thần sắc lại một lần nữa đình trệ.
Câu nói này bọn họ cũng không xa lạ, trên triều đình đề báo, không biết lời viết trên truyền đơn ở đâu mạo truyền ra, lời này bọn họ không xem nhiều cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà hành sự.
Nhưng lúc câu nói này vang lên ở bên tai, lại vừa cảm thấy không biết nên nghĩ thế nào, nhìn thế nào, lần nữa không biết làm thế nào.
Giọng nói của Tiết Thanh lại vang lên như là đã cho câu trả lời.
“Cho nên hãy mở cửa thành, nghênh tiếp ta đi.”
Mở cửa thành… Hồ tướng quân giật mình một cái tỉnh lại.
“Không, không được.” Hắn nói, theo giọng nói thốt ra, cả người thoát khỏi sự ràng buộc cứng nhắc, nhìn nữ hài tử cưỡi trên lưng ngựa trước cửa thành.
Nàng cũng như ba trăm chúng nam nhân ở phía sau lưng kia, chỉ mặc áo vải đơn giản nhưng lại không giống, đám nam nhân kia mặc dù mặc áo vải nhưng cầm theo các loại binh khí, còn nàng trong tay lại không có bất kỳ vật gì, một đôi tay cầm dây cương, dường như là lần đầu tiên cưỡi ngựa sợ bị rơi xuống.
Cho nên những người kia là hộ tống nàng xông qua quân trận đến dưới cổng thành, sau đó để nàng hô lên những câu nói kia đầu độc lòng quân.
“Bảo Chương đế cơ hiện đang ở triều đường.” Giọng của tri phủ vang lên: “Ngươi hãy thôi hồ ngôn loạn ngữ đi! Nhanh nhanh bó tay chịu trói…”
Lời của hắn nói đến đây, Hồ tướng quân liền cắt ngang.
“Bắt lấy!” Hắn gầm lên, chỉ về phía nữ hài tử trước cổng thành.
Bắt lấy! Trong lúc đánh giết lẫn nhau đao thương không có mắt, không phải chiêu hàng, mà là bắt lấy, mệnh lệnh triều đình là truy nã nhưng trong quân lại nhận được mệnh lệnh là nghịch tặc phải giết không được tha.
Binh lính truyền lệnh giơ lên cờ lệnh, phía sau lại có tiếng ồn ào truyền đến…
“Đại nhân, đại nhân…”
Là lính truyền lệnh của bốn cửa thành bên kia, thất thủ rồi sao?
“Đại nhân, bọn chúng xông trận áp sát tường thành rồi.”
Áp sát tường thành là như thế nào? Thành của Huỳnh Sa Đạo tường cao lại sâu dày, không có mấy nghìn người thì nằm mơ cũng đừng nói chuyện công thành, càng huống hồ mấy nghìn người cũng không nhất định có thể công được thành, quân đóng ở Huỳnh Sa Đạo cũng có đến vạn người.
“Không phải, đại nhân, bọn chúng không có công thành.”
Vậy làm gì? Hồ tướng quân nhịn không được quay đầu, cũng giống như bên này đứng như vậy không động đậy?
“Bọn chúng...” Binh lính truyền lệnh ngẩng đầu lên, trong tay cầm một cây tiễn trúc, trên tiễn trúc buộc một trang giấy, lúc này đã bị rách ra lung lay sắp rơi… “Bắn cái này vào trong thành”.
Đây là cái gì? Hồ tướng quân giơ tay tháo mảnh giấy trên cây tiễn xuống.
.....
Giương cung đáp tiễn, động tác của ba trăm kỵ binh này rất nhanh, bắn tiễn nhanh, tiễn bay rất nhanh nhưng đối với binh lính thủ vệ trên tường thành không có uy hiếp gì quá lớn, người lùn như bọn họ dùng lỗ châu mai dùng khiên giáp phòng hộ nhìn từng đạo ánh sáng trắng lóe qua trên đỉnh đầu…
Có những mũi tên bay qua rơi vào trên tường thành, đại đa số đều vượt qua tường thành bay vào trong thành.
Một tên binh lính nâng khiên giáp chạy nhanh bị một mũi tên bắn trúng, phát ra một tiếng kêu gào, người cũng ngã quỳ xuống đất, nhưng đau đớn không ghê gớm như trong tưởng tượng, hắn bất giác nhìn xuống cánh tay của mình, cảm thấy mũi tên này có chút kỳ lạ…
“Bọn họ lui rồi!”
Binh lính ngoài tường thành bên này bỗng nhiên hét lên.
Lui rồi?
Đám binh lính trốn sau khiên giáp đứng dậy nhìn xuống, quả nhiên thấy đám người rút lui rất nhanh như lúc đến.
Bọn họ không phải đến công thành ư? Là đến để đe dọa người sao?
Phù một tiếng, đám binh lính bị thương nhổ mũi tên cắm trên cánh tay ra, vết thương chảy máu, nhưng… đây là một cây tiễn trúc, hơn nữa không có mũi tên, trên thân tiễn quấn một tờ giấy, theo lực độ mũi tên bắn ra tờ giấy cũng bị bung ra, một nửa treo trên mũi tên, máu nhiễm đỏ cả một mảng.
“Đây là gì?” Hắn dừng lại tiếng kêu đau hỏi.
Đám binh lính vốn muốn cứu trợ hắn vây quanh dừng động tác lại, không có mũi tên sắt thì lực sát thương sẽ nhỏ đi rất nhiều, binh lính có cánh tay bị bắn tổn thương cũng không còn kêu đau nữa, tầm mắt mọi người đều rơi vào trên tờ giấy.
Soạt một tiếng, có người tháo tờ giấy xuống.
......
Hơn ba trăm cây tiễn bắn vượt qua tường thành bay vào trong thành, trên phố đã được dọn sạch theo tiếng kèn phát lệnh phát ra trước đó, cho nên sẽ không làm hại đến người dân, trúc tiễn bắn rơi lộn xộn, nhưng cũng có rất nhiều mũi tên mang theo tờ giấy không rơi xuống đất mà là bị rách bay trong không trung, tờ giấy mỏng manh thoát khỏi sự ràng buộc, bay loạn phần phật, bay qua đường phố, hiên nhà, tản ra khắp nội thành.
“Đây là gì?”
Có người ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn tờ giấy bay lật trong không trung rơi vào vườn, liền đóng cửa nhằm ngăn chặn người từ bên ngoài xông vào trong, nhưng lại không thể che kín bầu trời, nhìn những trang giấy đâm vào trên cây ở trong vườn phiêu động phần phật, người này không nhịn được hiếu kỳ liền chạy ra bên ngoài xem.
Phụ nhân trong phòng ôm chặt cánh tay hắn: “Cha nó, không thể ra ngoài a.”
Lúc tiếng kèn phát lệnh có địch tập kích thổi lên, cả thành hoảng loạn, né tránh ở trong nhà, cảm nhận được mặt đất run rẩy và âm thanh gào thét chết chóc, không biết kẻ địch là ai, tình hình chiến đấu thế nào, càng không biết đạo thành có trấn thủ được không, người trẻ tuổi hoang mang không rõ ràng, người già lại có thể miêu tả sự sợ hãi một cách rõ ràng.
“Hai mươi mấy năm trước, người Tây Lương tàn sát vào sâu cảnh địa Đại Chu, ta đã nhìn qua tình cảnh một thành trì sau khi bị công phá.
“Thành bị phá sẽ giết hại dân trong thành, đến cả súc vật cũng đều không bỏ qua a.”
Giết dân trong thành ư? Giống với Huỳnh Sa Đạo thành trước kia bị lửa lớn thiêu hủy như vậy sao? Vậy thực ra cũng là giết dân trong thành rồi.
Cho nên nói, Huỳnh Sa Đạo thành lại sắp biến thành một di chỉ rồi sao?
“Nếu thành thật bị phá rồi, cánh cửa phòng này của chúng ta còn tác dụng gì.” Nam nhân thở dài nói: “Hay là trước lúc chết không hối hận đi.”
Không hối tiếc đương nhiên là không thể, nhưng đối với tình hình trước mắt, nghi vấn lớn nhất là tờ giấy bay trên không trung rơi xuống là gì trái lại có thể đủ để giải quyết tâm nguyện này.
Nam nhân đẩy phụ nhân ra đi ra cửa, giơ tay đi cà nhắc gỡ tờ giấy từ trên cây xuống.
.....
Răng Vàng Khè ở gần cửa thành chạy ra ngoài cửa, nhặt được một cây tiễn ở trên phố, dưới sự chú ý của ông chủ tiệm xe ngựa nhanh chóng chạy về, cửa bị đóng lại kêu “cạch” một tiếng.
“Ngươi a, cái tên tinh mắt này, phía trên này có cái gì?” Ông chủ tiệm xe ngựa thở dốc căng thẳng hỏi: “Cứ đòi chạy ra, bị bắn chết rồi thì ngươi làm sao?”
Răng Vàng Khè nhìn tiễn trúc trong tay, nói: “Không chết được, ngay cả mũi tên cũng không có.”
Đúng là không có, ông chủ nhìn cây tiễn trong tay Răng Vàng Khè, kỳ lạ, đây là có tác dụng gì…
Trên cây tiễn này quấn giấy còn chưa kịp xé rách đã rơi xuống trên mặt đất, theo sự lay động vang lên rào rào, Răng Vàng Khè giơ tay gỡ giấy xuống.
“Dùng để làm cái này.” Hắn nói: “Đại khái là giống với việc dán cáo thị vậy.”
Dán cáo thị gì? Ông chủ vẫn chưa hỏi thì giọng của Răng Vàng Khè đã vang lên:
“Ta là Tiết Thanh, ta là Bảo Chương đế cơ thật, ta đến thành Huỳnh Sa Đạo rồi.”
Trên giấy viết một câu ngắn gọn, lời nói rơi xuống, sau đó là một mảng đình trệ.
Mộ trận gió thổi qua, tờ giấy cầm trong tay Răng Vàng Khè lay động, tầm mắt mơ hồ rồi, âm thanh phát ra vang lên đánh vỡ sự im lặng.
“Ta là Tiết Thanh, ta là Bảo Chương đế cơ thật, ta đến thành Huỳnh Sa Đạo rồi.”
Giọng nói khô chát của Răng Vàng Khè lần nữa vang lên, từng chữ, từng chữ, tờ giấy trong tay lần nữa rung lắc dữ dội, vang lên tiếng sàn sạt.
“Ta, ta.” Giọng của hắn run rẩy, dường như thở dốc không ra hơi, đọc mãi không ra lời viết ở trên giấy.
Nói xong câu này hắn liền mạnh mẽ quay người lạch cạch kéo cửa ra.
Ông chủ tiệm xe ngựa giật mình một cái định thần lại, ngươi điên rồi, ngươi muốn làm cái gì còn không nói ra, Răng Vàng Khè đã xông ra ngoài rồi.
Đã mở cửa làm ăn bảy tám năm nay, giải thích vô số lần về truyền kỳ của Huỳnh Sa Đạo, vào lúc này giọng nói vang vọng sắc bén trước giờ chưa từng có vang thấu khắp phố phường, đập mở vô số cánh cửa đang đóng chặt trong nội thành.
“Hoàng hậu nương nương hiển linh rồi! Đế cơ thật đến rồi!”
“Đế cơ thật gặp nạn đến rồi! Đế cơ thật đến rồi!”
“Nhanh ra đi a! Nhanh ra ngoài nghênh đón Bảo Chương đế cơ a!”
.....
Từng trận ồn ào náo động trong thành truyền đến, càng ngày càng dữ dội, Hồ tướng quân cầm tờ giấy trong tay ngẩng đầu nhìn lên.
“Đại nhân, những kẻ kia sau khi bắn ra những mũi tên này đã rút lui rồi.” Giọng nói của binh lính truyền lệnh cũng tiếp tục vang lên.
Bọn chúng đương nhiên rút lui rồi, bọn chúng vốn dĩ không phải đến để công thành mà là đầu độc dân chúng.
“Người đâu, người đâu.” Tri phủ đoạt tờ giấy từ trong tay Hồ tướng quân, nhìn lời viết trên giấy sắc mặt kinh ngạc giận dữ, lớn tiếng hét lên: “Thu lại hết tất cả những thứ này ở trong thành! Không cho phép truyền bá!”
Bên ngoài bị người vây thành, mặc dù nhân số không nhiều nhưng rất lợi hại, làm gì còn chú ý điều khiển binh lực đi khám xét trong thành, chuyện này quan trọng nhất là… Hồ tướng quân liền bẻ gãy ken két cây trúc tiễn trong tay.
“Bắt lấy bọn chúng!” Hắn lần nữa hét lên.
Hiệu lệnh binh huy động cờ lệnh, ngoài cửa thành binh mã vốn chần chừ bắt đầu di chuyển, vấy lên khói bụi cuồn cuộn chen lẫn vào giữa ba trăm kỵ mã bao vây công thành, như nước biển cuồn cuộn bổ nhào về cô đảo. Thế nhưng ba trăm kỵ mã kia lại bất động như cũ, chỉ có Tiết Thanh kia…
Tiết Thanh thúc ngựa đi quanh một vòng, nhìn về đám binh mã trước sau vây tới, lại ngẩng đầu nhìn lên tường thành.
“Ôi, các ngươi không mở cửa thành cho ta sao?” Nàng hét lên: “Vậy ta tự mình tiến vào thành.”
Tự mình tiến vào thành là ý gì? Hồ tướng quân và tri phủ đứng trên thành thần sắc khẩn trương nhìn về nữ hài tử này, thấy nàng nói xong, thả dây cương trong tay ra, giơ hai tay ra sau.
“Thương đâu.” Nàng nói.
Kèm theo âm thanh vang lên, sau người có nam nhân ném cây thương dài trong tay lên.
Tiết Thanh tiếp được cây thương dài thúc ngựa nửa quay tại chỗ, mặt hướng về quân trận trước cửa thành.
Nàng muốn làm gì? Tay Hồ tướng quân và tri phủ đặt trên tường thành bất giác nắm chặt, nhìn nữ hài tử này giơ thương dài đặt ngang trước người, Tiết Thanh biết công phu, hơn nữa bọn họ đã nghe qua công phu không kém, thế nên nàng là muốn…
Pằng một tiếng, bên tai dường như có âm thanh truyền đến, Hồ tướng quân và tri phủ cùng nhìn vào người đều trợn to mắt, Tiết Thanh đó bẻ gãy đầu thương rồi!
Cho nên lực khí thật lớn? Dọa người sao?
“Các ngươi đều là nam nhân tốt của Đại Chu ta, nam nhân tốt không nên chết trong tay bản thân mình, ta chỉ là muốn vào thành, ta không làm hại tính mệnh các ngươi.
Giọng nữ sáng trong truyền đến, đầu thương vừa ném, thương dài không có đầu liền múa.
“Ta đến đây.”
Ngựa chiến vốn yên tĩnh giơ móng vuốt hí lên, Tiết Thanh ngồi trên lưng ngựa tay cầm thương dài, một người một ngựa nghênh tiếp quân trận.
“Nàng muốn, một mình xông trận!” Tri phủ lao đến đầu tường thành hét lên.
Còn cần ngươi phải nói sao! Ai cũng không phải kẻ mù! Trong lòng Hồ tướng quân hò hét, tầm mắt dán chặt vào nữ tử đang chạy, không thể, không, không thể!
Hai bên cùng chạy, tốc độ rất nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt một người cưỡi ngựa liền xông vào quân trận, con ngựa mang theo người như cá bơi vào lòng biển.
Binh lính trong quân trận tuy rằng kinh hãi nhưng quân lệnh khiến bọn họ tuyệt không thể lưu tình nghênh chiến.
Ba chiếc đao lớn chặt về phía Tiết Thanh, Tiết Thanh không chút trốn tránh, thương dài trong tay hoặc nói là côn dài thẳng đứng nghênh tiếp đao dài… tốc độ côn dài rất nhanh, khi dao dài chưa đến trước người thì đã đặt trước ngực binh lính.
Đinh…đinh…đinh, như mưa đánh vào đĩa sắt.
Không phải một chỗ mà là vạn chỗ.
Theo cây thương dài vẫy động trong vòng cung trước người, đám binh lính trước mặt lớp lớp đổ rạp xuống đất, ngựa chiến hí lên, đám binh lính rơi xuống không kịp tránh thoát bị giẫm lên phát ra tiếng kêu đau đớn.
Trường côn của Tiết Thanh không hề dừng lại, mượn một điểm cuối cùng, người đã xuyên qua, đồng thời cánh tay vừa lắc, trường côn bổ nghiêng vào đám binh lính vừa nghênh đến, trường côn rơi vào trên bả vai đám lính, tên binh lính kia phát ra tiếng gào, người bị đánh rơi xuống ngựa.
Đây không phải là một côn như cũ, mà là vạn côn.
Trường côn của Tiết Thanh vút vút vẫy động trái phải, nhìn như khua động không hề có kết cấu nhưng côn không rơi vào không trung, từng tên binh lính như hạt đậu trong cái mẹt bị xóc lên rơi xuống từ trên lưng ngựa.
Sao có thể!
Quá nhanh rồi!
Quá lợi hại rồi!
Đứng trên tường thành nhìn xuống cảnh này còn kinh hãi hơn, nữ tử áo đen đó bỗng chốc như một đạo ánh sáng đen, cơ hồ trong chớp mắt xông qua hai mươi trượng, những nơi đã đi qua như loạn quyền đánh xuống một quyền một lỗ.
Thế không thể ngăn chặn!
Hơn nữa, nàng thật không có làm người bị thương.
Trường côn của nàng điểm trên người binh lính, không có xuyên thấu, chỉ là chọc bọn họ rơi xuống ngựa, trường côn của nàng bổ xuống, không phải rơi trên đầu binh lính mà là bả vai, chỉ là đánh bọn họ mất thăng bằng rơi xuống ngựa.
Còn sau khi rơi xuống đất ngã bị thương, bị ngựa giẫm bị thương, việc đó thật sự là thần tiên cũng quản không được.
Việc này còn khó hơn so với làm người bị thương! Đồng thời nàng vẫn là tránh được không để xảy ra tình huống bị thương.
Binh lính ở trong quân trận đều là tê liệt giết lẫn nhau dưới sự kiểm soát quân mệnh nhưng không thể thủ hạ lưu tình.
Tốc độ của nàng nhanh nhưng ngựa cuối cùng vẫn là ngựa, chịu trở ngại, bốn phía bao vây, kèm theo tiếng hô và một phiến thương dài áp xuống, như quạt hương bồ lập tức che lại thân hình trên lưng ngựa.
Được, bắt lấy nàng! Hồ tướng quân đứng trên tường thành tay cuộn thành nắm đấm, nhưng một khắc sau, thương dài áp xuống bung ra như hoa nở, có người từ bên trong vọt lên, đôi tay cầm ngang trường côn, chân đạp lên lưng ngựa…
Trường côn vung lên, thương dài tung bay, người nửa bay lên không trung giơ chân… lại là một mảng đổ rạp.
Quân trận trở nên lung lay, ngựa chiến điên cuồng chạy loạn, binh lính lăn lộn trên đất gào thét đau đớn, khiến đám binh tướng phía xa cuối cùng từ trong quán tính chiến đấu tỉnh lại, kinh hãi, không thể tin được, lại kinh sợ nhìn về nữ hài tử kia.
Nữ hài tử đó đang giẫm lượt qua bả vai của một tên lính, nàng không còn ngựa nữa nhưng người lại vẫn chạy nhanh trong quân trận như cũ.
Dường như trong chốc lát liền xông đến trước mặt bọn họ.
“Đại nhân, phóng tiễn đi!” Một tên tùy tùng hét lên.
Đây vốn dĩ chính là không chặn nổi!
Nhưng phóng tiễn cũng không kịp nữa rồi! Trong lòng Hồ tướng quân cũng hô hào điên cuồng, nữ hài tử đó đã xông qua quân trận rồi.
Quân trận phía xa cuối cùng cũng xông qu, nhưng lại dừng lại trước ba trăm kỵ mã kia.
Ba trăm kỵ mã dường như không nhìn thấy bọn họ đến, chỉ yên tĩnh nhìn nữ hài tử xông giết bên này, trong tay bọn họ cầm thương dài đã thu lại, căn bản không có nửa tư thái nghênh chiến …
Vậy bọn họ còn đánh không?
Quân trận lưỡng lự, tướng quan không biết xoay sở như thế nào, móng ngựa đạp đạp, không giết lẫn nhau, tầm mắt bọn họ cũng rơi vào trước tường thành.
Quân trận cách tường thành vẫn còn mười trượng, không có bả vai binh lính, Tiết Thanh rơi xuống, mũi chân nhẹ đáp, như chim yến bay nhanh vút qua.
“Phóng tiễn! Phóng tiễn!” Trên tường thành truyền đến tiếng hét.
Âm thanh mũi tên hình trăng lưỡi liềm tựa hồ vang lên bên tai, Tiết Thanh đã đến dưới tường thành, tường thành cao dày nặng, hình thể bằng phẳng…
“Công phu hai đời đều dùng ở tại thời khắc này.” Nàng hô lên, phát ra một tiếng gào thấp, rút tay ra từ sau người, một sợi thép được vải bao lại chích điểm tường thành, đồng thời người cũng áp lên, kèm theo thân ảnh chập cheng, nữ hài tử men theo tường thành đi lên.
Cơ hồ vịn trèo, lại dường như chạy trên mặt đất bằng phẳng…
Cảnh tượng không thể tưởng tượng được này khiến quân trận hỗn loạn, sự ồn ào náo động trên tường thành dường như bị đóng băng lại, binh lính cầm cung nỏ trên tường thành cũng thừ người ra.
Chỉ trong nháy mắt, nữ hài tử đó dưới ánh mắt dõi theo của quần chúng leo lên tường thành, kèm theo một tiếng rít, sợi thép va vào tường thành, người trở mình nhảy vọt lên, vượt qua đám binh lính há to miệng đang cầm cung nỏ, lăn mình trên không trung rơi xuống một bên tường thành.
Cheng một tiếng vang lên, sợi thép cắm trên mặt tường.
“Ta là Bảo Chương đế cơ.” Tiết Thanh hô lên, đứng trên tường thành cầm chắc sợi thép, đồng thời tay lắc một cái, rào rào một tiếng, tấm vải quấn quanh sợi thép được mở ra.
Đó không phải là vải, là một lá cờ.
Nền trắng chữ đen, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào.
“Bảo Chương đế cơ!”
Trong cửa thành chính có một đám quần chúng từ ngõ phố xông ra, già trẻ trai gái, chạy phía trước là Răng Vàng Khè, hắn đúng lúc nghe được tiếng hô này, sau đó ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời sáng rõ, nhìn thấy thân ảnh nữ hài tử đứng trên cổng thành cùng lá cờ lay động trong gió.
Hắn nhìn thấy rõ chữ viết ở trên, liền “phù” một tiếng quỳ xuống, hắn khàn giọng như bị đứt phổi gào lên.
“Bảo Chương đế cơ!”
Phía sau hắn, đám dân chúng ồn ào náo động cũng quỳ xuống theo, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trên tường thành.
“Bảo Chương đế cơ!”
“Bảo Chương đế cơ!”
Tiếng hô như sấm, vang thấu cửa thành.
……
“Bây giờ, ta là đang nằm mơ sao?
Hồ tướng quân đứng trên tường thành, nhìn cảnh tượng trước mắt, lẩm bẩm nói.
Quả nhiên ở Huỳnh Sa Đạo.
Trên tường thành là một mảng yên tĩnh chết chóc.
Cái tên này bọn họ không hề xa lạ, từ sau khi lăng mộ hoàng hậu lần nữa bị sụt lún, bọn họ bày binh bố trận, tăng cường điều tra, trong thành, ngoài thành đều đào sâu ba thước đất, chính là để tìm Tiết Thanh, bọn họ tin rằng lăng mộ hoàng hậu sụt lún chắc chắn có liên quan đến Tiết Thanh.
Nhưng khi Tiết Thanh thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ, vậy mà cảm thấy không tin được, thậm chí trong chốc lát không biết nên làm gì, nên làm thế nào.
Bắt… bắt lấy! Nghịch tặc!
Tri phủ và Hồ tướng quân sau khi đình trệ chốc lát, âm thanh từ lồng ngực lao ra khỏi cổ họng…
Nhưng có âm thanh còn sớm hơn so với bọn họ một bước.
Ngựa chiến ngoài cửa thành hất hơi một cái đào móng xuống đất, Tiết Thanh ngồi trên lưng ngựa cầm chắc dây cương lần nữa cất cao giọng.
“Hoặc nói, ta là Bảo Chương đế cơ.”
Lời của tri phủ và Hồ tướng quân đến bên miệng liền bị chặn trở lại, thần sắc lại một lần nữa đình trệ.
Câu nói này bọn họ cũng không xa lạ, trên triều đình đề báo, không biết lời viết trên truyền đơn ở đâu mạo truyền ra, lời này bọn họ không xem nhiều cũng không nghĩ nhiều, chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà hành sự.
Nhưng lúc câu nói này vang lên ở bên tai, lại vừa cảm thấy không biết nên nghĩ thế nào, nhìn thế nào, lần nữa không biết làm thế nào.
Giọng nói của Tiết Thanh lại vang lên như là đã cho câu trả lời.
“Cho nên hãy mở cửa thành, nghênh tiếp ta đi.”
Mở cửa thành… Hồ tướng quân giật mình một cái tỉnh lại.
“Không, không được.” Hắn nói, theo giọng nói thốt ra, cả người thoát khỏi sự ràng buộc cứng nhắc, nhìn nữ hài tử cưỡi trên lưng ngựa trước cửa thành.
Nàng cũng như ba trăm chúng nam nhân ở phía sau lưng kia, chỉ mặc áo vải đơn giản nhưng lại không giống, đám nam nhân kia mặc dù mặc áo vải nhưng cầm theo các loại binh khí, còn nàng trong tay lại không có bất kỳ vật gì, một đôi tay cầm dây cương, dường như là lần đầu tiên cưỡi ngựa sợ bị rơi xuống.
Cho nên những người kia là hộ tống nàng xông qua quân trận đến dưới cổng thành, sau đó để nàng hô lên những câu nói kia đầu độc lòng quân.
“Bảo Chương đế cơ hiện đang ở triều đường.” Giọng của tri phủ vang lên: “Ngươi hãy thôi hồ ngôn loạn ngữ đi! Nhanh nhanh bó tay chịu trói…”
Lời của hắn nói đến đây, Hồ tướng quân liền cắt ngang.
“Bắt lấy!” Hắn gầm lên, chỉ về phía nữ hài tử trước cổng thành.
Bắt lấy! Trong lúc đánh giết lẫn nhau đao thương không có mắt, không phải chiêu hàng, mà là bắt lấy, mệnh lệnh triều đình là truy nã nhưng trong quân lại nhận được mệnh lệnh là nghịch tặc phải giết không được tha.
Binh lính truyền lệnh giơ lên cờ lệnh, phía sau lại có tiếng ồn ào truyền đến…
“Đại nhân, đại nhân…”
Là lính truyền lệnh của bốn cửa thành bên kia, thất thủ rồi sao?
“Đại nhân, bọn chúng xông trận áp sát tường thành rồi.”
Áp sát tường thành là như thế nào? Thành của Huỳnh Sa Đạo tường cao lại sâu dày, không có mấy nghìn người thì nằm mơ cũng đừng nói chuyện công thành, càng huống hồ mấy nghìn người cũng không nhất định có thể công được thành, quân đóng ở Huỳnh Sa Đạo cũng có đến vạn người.
“Không phải, đại nhân, bọn chúng không có công thành.”
Vậy làm gì? Hồ tướng quân nhịn không được quay đầu, cũng giống như bên này đứng như vậy không động đậy?
“Bọn chúng...” Binh lính truyền lệnh ngẩng đầu lên, trong tay cầm một cây tiễn trúc, trên tiễn trúc buộc một trang giấy, lúc này đã bị rách ra lung lay sắp rơi… “Bắn cái này vào trong thành”.
Đây là cái gì? Hồ tướng quân giơ tay tháo mảnh giấy trên cây tiễn xuống.
.....
Giương cung đáp tiễn, động tác của ba trăm kỵ binh này rất nhanh, bắn tiễn nhanh, tiễn bay rất nhanh nhưng đối với binh lính thủ vệ trên tường thành không có uy hiếp gì quá lớn, người lùn như bọn họ dùng lỗ châu mai dùng khiên giáp phòng hộ nhìn từng đạo ánh sáng trắng lóe qua trên đỉnh đầu…
Có những mũi tên bay qua rơi vào trên tường thành, đại đa số đều vượt qua tường thành bay vào trong thành.
Một tên binh lính nâng khiên giáp chạy nhanh bị một mũi tên bắn trúng, phát ra một tiếng kêu gào, người cũng ngã quỳ xuống đất, nhưng đau đớn không ghê gớm như trong tưởng tượng, hắn bất giác nhìn xuống cánh tay của mình, cảm thấy mũi tên này có chút kỳ lạ…
“Bọn họ lui rồi!”
Binh lính ngoài tường thành bên này bỗng nhiên hét lên.
Lui rồi?
Đám binh lính trốn sau khiên giáp đứng dậy nhìn xuống, quả nhiên thấy đám người rút lui rất nhanh như lúc đến.
Bọn họ không phải đến công thành ư? Là đến để đe dọa người sao?
Phù một tiếng, đám binh lính bị thương nhổ mũi tên cắm trên cánh tay ra, vết thương chảy máu, nhưng… đây là một cây tiễn trúc, hơn nữa không có mũi tên, trên thân tiễn quấn một tờ giấy, theo lực độ mũi tên bắn ra tờ giấy cũng bị bung ra, một nửa treo trên mũi tên, máu nhiễm đỏ cả một mảng.
“Đây là gì?” Hắn dừng lại tiếng kêu đau hỏi.
Đám binh lính vốn muốn cứu trợ hắn vây quanh dừng động tác lại, không có mũi tên sắt thì lực sát thương sẽ nhỏ đi rất nhiều, binh lính có cánh tay bị bắn tổn thương cũng không còn kêu đau nữa, tầm mắt mọi người đều rơi vào trên tờ giấy.
Soạt một tiếng, có người tháo tờ giấy xuống.
......
Hơn ba trăm cây tiễn bắn vượt qua tường thành bay vào trong thành, trên phố đã được dọn sạch theo tiếng kèn phát lệnh phát ra trước đó, cho nên sẽ không làm hại đến người dân, trúc tiễn bắn rơi lộn xộn, nhưng cũng có rất nhiều mũi tên mang theo tờ giấy không rơi xuống đất mà là bị rách bay trong không trung, tờ giấy mỏng manh thoát khỏi sự ràng buộc, bay loạn phần phật, bay qua đường phố, hiên nhà, tản ra khắp nội thành.
“Đây là gì?”
Có người ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn tờ giấy bay lật trong không trung rơi vào vườn, liền đóng cửa nhằm ngăn chặn người từ bên ngoài xông vào trong, nhưng lại không thể che kín bầu trời, nhìn những trang giấy đâm vào trên cây ở trong vườn phiêu động phần phật, người này không nhịn được hiếu kỳ liền chạy ra bên ngoài xem.
Phụ nhân trong phòng ôm chặt cánh tay hắn: “Cha nó, không thể ra ngoài a.”
Lúc tiếng kèn phát lệnh có địch tập kích thổi lên, cả thành hoảng loạn, né tránh ở trong nhà, cảm nhận được mặt đất run rẩy và âm thanh gào thét chết chóc, không biết kẻ địch là ai, tình hình chiến đấu thế nào, càng không biết đạo thành có trấn thủ được không, người trẻ tuổi hoang mang không rõ ràng, người già lại có thể miêu tả sự sợ hãi một cách rõ ràng.
“Hai mươi mấy năm trước, người Tây Lương tàn sát vào sâu cảnh địa Đại Chu, ta đã nhìn qua tình cảnh một thành trì sau khi bị công phá.
“Thành bị phá sẽ giết hại dân trong thành, đến cả súc vật cũng đều không bỏ qua a.”
Giết dân trong thành ư? Giống với Huỳnh Sa Đạo thành trước kia bị lửa lớn thiêu hủy như vậy sao? Vậy thực ra cũng là giết dân trong thành rồi.
Cho nên nói, Huỳnh Sa Đạo thành lại sắp biến thành một di chỉ rồi sao?
“Nếu thành thật bị phá rồi, cánh cửa phòng này của chúng ta còn tác dụng gì.” Nam nhân thở dài nói: “Hay là trước lúc chết không hối hận đi.”
Không hối tiếc đương nhiên là không thể, nhưng đối với tình hình trước mắt, nghi vấn lớn nhất là tờ giấy bay trên không trung rơi xuống là gì trái lại có thể đủ để giải quyết tâm nguyện này.
Nam nhân đẩy phụ nhân ra đi ra cửa, giơ tay đi cà nhắc gỡ tờ giấy từ trên cây xuống.
.....
Răng Vàng Khè ở gần cửa thành chạy ra ngoài cửa, nhặt được một cây tiễn ở trên phố, dưới sự chú ý của ông chủ tiệm xe ngựa nhanh chóng chạy về, cửa bị đóng lại kêu “cạch” một tiếng.
“Ngươi a, cái tên tinh mắt này, phía trên này có cái gì?” Ông chủ tiệm xe ngựa thở dốc căng thẳng hỏi: “Cứ đòi chạy ra, bị bắn chết rồi thì ngươi làm sao?”
Răng Vàng Khè nhìn tiễn trúc trong tay, nói: “Không chết được, ngay cả mũi tên cũng không có.”
Đúng là không có, ông chủ nhìn cây tiễn trong tay Răng Vàng Khè, kỳ lạ, đây là có tác dụng gì…
Trên cây tiễn này quấn giấy còn chưa kịp xé rách đã rơi xuống trên mặt đất, theo sự lay động vang lên rào rào, Răng Vàng Khè giơ tay gỡ giấy xuống.
“Dùng để làm cái này.” Hắn nói: “Đại khái là giống với việc dán cáo thị vậy.”
Dán cáo thị gì? Ông chủ vẫn chưa hỏi thì giọng của Răng Vàng Khè đã vang lên:
“Ta là Tiết Thanh, ta là Bảo Chương đế cơ thật, ta đến thành Huỳnh Sa Đạo rồi.”
Trên giấy viết một câu ngắn gọn, lời nói rơi xuống, sau đó là một mảng đình trệ.
Mộ trận gió thổi qua, tờ giấy cầm trong tay Răng Vàng Khè lay động, tầm mắt mơ hồ rồi, âm thanh phát ra vang lên đánh vỡ sự im lặng.
“Ta là Tiết Thanh, ta là Bảo Chương đế cơ thật, ta đến thành Huỳnh Sa Đạo rồi.”
Giọng nói khô chát của Răng Vàng Khè lần nữa vang lên, từng chữ, từng chữ, tờ giấy trong tay lần nữa rung lắc dữ dội, vang lên tiếng sàn sạt.
“Ta, ta.” Giọng của hắn run rẩy, dường như thở dốc không ra hơi, đọc mãi không ra lời viết ở trên giấy.
Nói xong câu này hắn liền mạnh mẽ quay người lạch cạch kéo cửa ra.
Ông chủ tiệm xe ngựa giật mình một cái định thần lại, ngươi điên rồi, ngươi muốn làm cái gì còn không nói ra, Răng Vàng Khè đã xông ra ngoài rồi.
Đã mở cửa làm ăn bảy tám năm nay, giải thích vô số lần về truyền kỳ của Huỳnh Sa Đạo, vào lúc này giọng nói vang vọng sắc bén trước giờ chưa từng có vang thấu khắp phố phường, đập mở vô số cánh cửa đang đóng chặt trong nội thành.
“Hoàng hậu nương nương hiển linh rồi! Đế cơ thật đến rồi!”
“Đế cơ thật gặp nạn đến rồi! Đế cơ thật đến rồi!”
“Nhanh ra đi a! Nhanh ra ngoài nghênh đón Bảo Chương đế cơ a!”
.....
Từng trận ồn ào náo động trong thành truyền đến, càng ngày càng dữ dội, Hồ tướng quân cầm tờ giấy trong tay ngẩng đầu nhìn lên.
“Đại nhân, những kẻ kia sau khi bắn ra những mũi tên này đã rút lui rồi.” Giọng nói của binh lính truyền lệnh cũng tiếp tục vang lên.
Bọn chúng đương nhiên rút lui rồi, bọn chúng vốn dĩ không phải đến để công thành mà là đầu độc dân chúng.
“Người đâu, người đâu.” Tri phủ đoạt tờ giấy từ trong tay Hồ tướng quân, nhìn lời viết trên giấy sắc mặt kinh ngạc giận dữ, lớn tiếng hét lên: “Thu lại hết tất cả những thứ này ở trong thành! Không cho phép truyền bá!”
Bên ngoài bị người vây thành, mặc dù nhân số không nhiều nhưng rất lợi hại, làm gì còn chú ý điều khiển binh lực đi khám xét trong thành, chuyện này quan trọng nhất là… Hồ tướng quân liền bẻ gãy ken két cây trúc tiễn trong tay.
“Bắt lấy bọn chúng!” Hắn lần nữa hét lên.
Hiệu lệnh binh huy động cờ lệnh, ngoài cửa thành binh mã vốn chần chừ bắt đầu di chuyển, vấy lên khói bụi cuồn cuộn chen lẫn vào giữa ba trăm kỵ mã bao vây công thành, như nước biển cuồn cuộn bổ nhào về cô đảo. Thế nhưng ba trăm kỵ mã kia lại bất động như cũ, chỉ có Tiết Thanh kia…
Tiết Thanh thúc ngựa đi quanh một vòng, nhìn về đám binh mã trước sau vây tới, lại ngẩng đầu nhìn lên tường thành.
“Ôi, các ngươi không mở cửa thành cho ta sao?” Nàng hét lên: “Vậy ta tự mình tiến vào thành.”
Tự mình tiến vào thành là ý gì? Hồ tướng quân và tri phủ đứng trên thành thần sắc khẩn trương nhìn về nữ hài tử này, thấy nàng nói xong, thả dây cương trong tay ra, giơ hai tay ra sau.
“Thương đâu.” Nàng nói.
Kèm theo âm thanh vang lên, sau người có nam nhân ném cây thương dài trong tay lên.
Tiết Thanh tiếp được cây thương dài thúc ngựa nửa quay tại chỗ, mặt hướng về quân trận trước cửa thành.
Nàng muốn làm gì? Tay Hồ tướng quân và tri phủ đặt trên tường thành bất giác nắm chặt, nhìn nữ hài tử này giơ thương dài đặt ngang trước người, Tiết Thanh biết công phu, hơn nữa bọn họ đã nghe qua công phu không kém, thế nên nàng là muốn…
Pằng một tiếng, bên tai dường như có âm thanh truyền đến, Hồ tướng quân và tri phủ cùng nhìn vào người đều trợn to mắt, Tiết Thanh đó bẻ gãy đầu thương rồi!
Cho nên lực khí thật lớn? Dọa người sao?
“Các ngươi đều là nam nhân tốt của Đại Chu ta, nam nhân tốt không nên chết trong tay bản thân mình, ta chỉ là muốn vào thành, ta không làm hại tính mệnh các ngươi.
Giọng nữ sáng trong truyền đến, đầu thương vừa ném, thương dài không có đầu liền múa.
“Ta đến đây.”
Ngựa chiến vốn yên tĩnh giơ móng vuốt hí lên, Tiết Thanh ngồi trên lưng ngựa tay cầm thương dài, một người một ngựa nghênh tiếp quân trận.
“Nàng muốn, một mình xông trận!” Tri phủ lao đến đầu tường thành hét lên.
Còn cần ngươi phải nói sao! Ai cũng không phải kẻ mù! Trong lòng Hồ tướng quân hò hét, tầm mắt dán chặt vào nữ tử đang chạy, không thể, không, không thể!
Hai bên cùng chạy, tốc độ rất nhanh, cơ hồ là trong chớp mắt một người cưỡi ngựa liền xông vào quân trận, con ngựa mang theo người như cá bơi vào lòng biển.
Binh lính trong quân trận tuy rằng kinh hãi nhưng quân lệnh khiến bọn họ tuyệt không thể lưu tình nghênh chiến.
Ba chiếc đao lớn chặt về phía Tiết Thanh, Tiết Thanh không chút trốn tránh, thương dài trong tay hoặc nói là côn dài thẳng đứng nghênh tiếp đao dài… tốc độ côn dài rất nhanh, khi dao dài chưa đến trước người thì đã đặt trước ngực binh lính.
Đinh…đinh…đinh, như mưa đánh vào đĩa sắt.
Không phải một chỗ mà là vạn chỗ.
Theo cây thương dài vẫy động trong vòng cung trước người, đám binh lính trước mặt lớp lớp đổ rạp xuống đất, ngựa chiến hí lên, đám binh lính rơi xuống không kịp tránh thoát bị giẫm lên phát ra tiếng kêu đau đớn.
Trường côn của Tiết Thanh không hề dừng lại, mượn một điểm cuối cùng, người đã xuyên qua, đồng thời cánh tay vừa lắc, trường côn bổ nghiêng vào đám binh lính vừa nghênh đến, trường côn rơi vào trên bả vai đám lính, tên binh lính kia phát ra tiếng gào, người bị đánh rơi xuống ngựa.
Đây không phải là một côn như cũ, mà là vạn côn.
Trường côn của Tiết Thanh vút vút vẫy động trái phải, nhìn như khua động không hề có kết cấu nhưng côn không rơi vào không trung, từng tên binh lính như hạt đậu trong cái mẹt bị xóc lên rơi xuống từ trên lưng ngựa.
Sao có thể!
Quá nhanh rồi!
Quá lợi hại rồi!
Đứng trên tường thành nhìn xuống cảnh này còn kinh hãi hơn, nữ tử áo đen đó bỗng chốc như một đạo ánh sáng đen, cơ hồ trong chớp mắt xông qua hai mươi trượng, những nơi đã đi qua như loạn quyền đánh xuống một quyền một lỗ.
Thế không thể ngăn chặn!
Hơn nữa, nàng thật không có làm người bị thương.
Trường côn của nàng điểm trên người binh lính, không có xuyên thấu, chỉ là chọc bọn họ rơi xuống ngựa, trường côn của nàng bổ xuống, không phải rơi trên đầu binh lính mà là bả vai, chỉ là đánh bọn họ mất thăng bằng rơi xuống ngựa.
Còn sau khi rơi xuống đất ngã bị thương, bị ngựa giẫm bị thương, việc đó thật sự là thần tiên cũng quản không được.
Việc này còn khó hơn so với làm người bị thương! Đồng thời nàng vẫn là tránh được không để xảy ra tình huống bị thương.
Binh lính ở trong quân trận đều là tê liệt giết lẫn nhau dưới sự kiểm soát quân mệnh nhưng không thể thủ hạ lưu tình.
Tốc độ của nàng nhanh nhưng ngựa cuối cùng vẫn là ngựa, chịu trở ngại, bốn phía bao vây, kèm theo tiếng hô và một phiến thương dài áp xuống, như quạt hương bồ lập tức che lại thân hình trên lưng ngựa.
Được, bắt lấy nàng! Hồ tướng quân đứng trên tường thành tay cuộn thành nắm đấm, nhưng một khắc sau, thương dài áp xuống bung ra như hoa nở, có người từ bên trong vọt lên, đôi tay cầm ngang trường côn, chân đạp lên lưng ngựa…
Trường côn vung lên, thương dài tung bay, người nửa bay lên không trung giơ chân… lại là một mảng đổ rạp.
Quân trận trở nên lung lay, ngựa chiến điên cuồng chạy loạn, binh lính lăn lộn trên đất gào thét đau đớn, khiến đám binh tướng phía xa cuối cùng từ trong quán tính chiến đấu tỉnh lại, kinh hãi, không thể tin được, lại kinh sợ nhìn về nữ hài tử kia.
Nữ hài tử đó đang giẫm lượt qua bả vai của một tên lính, nàng không còn ngựa nữa nhưng người lại vẫn chạy nhanh trong quân trận như cũ.
Dường như trong chốc lát liền xông đến trước mặt bọn họ.
“Đại nhân, phóng tiễn đi!” Một tên tùy tùng hét lên.
Đây vốn dĩ chính là không chặn nổi!
Nhưng phóng tiễn cũng không kịp nữa rồi! Trong lòng Hồ tướng quân cũng hô hào điên cuồng, nữ hài tử đó đã xông qua quân trận rồi.
Quân trận phía xa cuối cùng cũng xông qu, nhưng lại dừng lại trước ba trăm kỵ mã kia.
Ba trăm kỵ mã dường như không nhìn thấy bọn họ đến, chỉ yên tĩnh nhìn nữ hài tử xông giết bên này, trong tay bọn họ cầm thương dài đã thu lại, căn bản không có nửa tư thái nghênh chiến …
Vậy bọn họ còn đánh không?
Quân trận lưỡng lự, tướng quan không biết xoay sở như thế nào, móng ngựa đạp đạp, không giết lẫn nhau, tầm mắt bọn họ cũng rơi vào trước tường thành.
Quân trận cách tường thành vẫn còn mười trượng, không có bả vai binh lính, Tiết Thanh rơi xuống, mũi chân nhẹ đáp, như chim yến bay nhanh vút qua.
“Phóng tiễn! Phóng tiễn!” Trên tường thành truyền đến tiếng hét.
Âm thanh mũi tên hình trăng lưỡi liềm tựa hồ vang lên bên tai, Tiết Thanh đã đến dưới tường thành, tường thành cao dày nặng, hình thể bằng phẳng…
“Công phu hai đời đều dùng ở tại thời khắc này.” Nàng hô lên, phát ra một tiếng gào thấp, rút tay ra từ sau người, một sợi thép được vải bao lại chích điểm tường thành, đồng thời người cũng áp lên, kèm theo thân ảnh chập cheng, nữ hài tử men theo tường thành đi lên.
Cơ hồ vịn trèo, lại dường như chạy trên mặt đất bằng phẳng…
Cảnh tượng không thể tưởng tượng được này khiến quân trận hỗn loạn, sự ồn ào náo động trên tường thành dường như bị đóng băng lại, binh lính cầm cung nỏ trên tường thành cũng thừ người ra.
Chỉ trong nháy mắt, nữ hài tử đó dưới ánh mắt dõi theo của quần chúng leo lên tường thành, kèm theo một tiếng rít, sợi thép va vào tường thành, người trở mình nhảy vọt lên, vượt qua đám binh lính há to miệng đang cầm cung nỏ, lăn mình trên không trung rơi xuống một bên tường thành.
Cheng một tiếng vang lên, sợi thép cắm trên mặt tường.
“Ta là Bảo Chương đế cơ.” Tiết Thanh hô lên, đứng trên tường thành cầm chắc sợi thép, đồng thời tay lắc một cái, rào rào một tiếng, tấm vải quấn quanh sợi thép được mở ra.
Đó không phải là vải, là một lá cờ.
Nền trắng chữ đen, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào.
“Bảo Chương đế cơ!”
Trong cửa thành chính có một đám quần chúng từ ngõ phố xông ra, già trẻ trai gái, chạy phía trước là Răng Vàng Khè, hắn đúng lúc nghe được tiếng hô này, sau đó ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời sáng rõ, nhìn thấy thân ảnh nữ hài tử đứng trên cổng thành cùng lá cờ lay động trong gió.
Hắn nhìn thấy rõ chữ viết ở trên, liền “phù” một tiếng quỳ xuống, hắn khàn giọng như bị đứt phổi gào lên.
“Bảo Chương đế cơ!”
Phía sau hắn, đám dân chúng ồn ào náo động cũng quỳ xuống theo, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trên tường thành.
“Bảo Chương đế cơ!”
“Bảo Chương đế cơ!”
Tiếng hô như sấm, vang thấu cửa thành.
……
“Bây giờ, ta là đang nằm mơ sao?
Hồ tướng quân đứng trên tường thành, nhìn cảnh tượng trước mắt, lẩm bẩm nói.
/223
|