“Tống Nguyên, ngươi dám!”
“Muộn thêm mấy ngày nữa, mấy ngày nữa thì lũ tặc quân Tây Lương đã vào được trung tâm của Đại Chu ta rồi!”
Tiếng nói đầy tức giận của Vương Liệt Dương vang vọng khắp căn phòng.
Tùy tùng trong phủ của Tống Nguyên vội vã chạy tới nhưng đều bị những thị vệ của Vương Liệt Dương ngăn lại. Chức vị tể tướng cao như vậy có thể dạy dỗ được bách quan.
Tất nhiên, bách quan không phải ai cũng sẽ nghe theo lời dạy này. Ví dụ Tống Nguyên này. Nhưng mà lần này, trong phòng không có những tiếng tranh cãi hay to tiếng gì cả.
Sắc mặt Tống Nguyên vẫn rất bình tĩnh, hắn đáp: “Không hề, tướng gia, bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn đi theo Tần Công Đàm vì thế ta rất hiểu về tình hình chiến sự ở biên giới phía Đông Bắc.
Quân lính phòng vệ trong và ngoài thành đều do Vương Liệt Dương quản lý, thế nhưng Tần Đàm Công lại nắm hoàn toàn trong tay quyền điều khiển binh mã, không ai có thể can thiệp vào. Từ ngày hắn bị bắt đi thì toàn bộ mọi quyền hành đều hiển nhiên chuyển hết cho Tống Nguyên.
“Vương đại nhân ngươi không được nói lý thuyết suông.”
Tống Nguyên đáp: “Quân Tây Lương hung hăng vượt qua biên giới, chúng ỷ vào quân mạnh mà đánh nhanh rút gọn. Qua khu vực biên giới thì chúng sẽ không khác nào rơi vào một vũng lầy, vì thế chúng ta có đủ thời gian để đối phó với bọn chúng.” Hắn đặt văn kiện xuống bàn, tiếp tục nói: “Huống hồ bây giờ đã là thời cơ quan trọng, sắp sửa đến lúc chiến đấu lại rút binh là điều vô cùng tối kỵ.”
“Sắp khai chiến? Ai đấu với ai? Ở đây đâu có chiến sự gì chứ. Đây là Huỳnh Sa Đạo, chúng ta đến đây để điều tra chuyện cửa lăng mộ. Đây là một chuyện vô cùng quan trọng có liên quan đến huyết thống hoàng thất.”
Tống Nguyên nhìn Vương Liệt Dương, nói: “Tướng gia, nếu đã là một chuyện đại sự như vậy tại sao ngài vẫn chưa tiến vào thành Huỳnh Sa Đạo?”
Tống Nguyên không phải là cùng đến đây với Vương Liệt Dương mà là sau khi đám người Vương Liệt Dương đến nơi thì hắn mới đến. Rồi bọn họ cũng chỉ trú chân tại ở một nơi cách khá xa, bởi vì hắn gặp phải sự ngăn cản của quân đóng tại Huỳnh Sa Đạo.
Thực ra thì quân đóng tại Huỳnh Sa Đạo không hề ngăn cản quân của bọn họ tiến lại gần. Trên đường đi, đoàn quân của Vương Liệt Dương đã thể hiện rõ thân phận cũng như mục đích đến của bọn họ. Tri phủ của Huỳnh Sa Đạo biết được còn ra khỏi thành, cách thành ba mươi dặm để đón tiếp.
Hiện tại, ngoài Vương Liệt Dương ra thì các quan lại phụ trách việc thẩm tra chuyện lần này đều đã đến Huỳnh Sa Đạo thành.
“Tướng gia không tin văn kiện được gửi tới từ kinh thành, cũng không tin mối nghi vấn của bọn họ. Cứ nhất định phải đích thân đến tận đây, đến rồi thì lại không tự mình đi hỏi thăm, xem xét. Vậy đến lúc đó ngài rốt cuộc là tin hay không tin bọn họ?” Tống Nguyên hỏi.
Vương Liệt Dương nhìn lại hắn: “Người ta không tin tưởng chính là ngươi, Tống đại nhân, mục đích mà ngươi đến đây trong lòng ta vô cùng hiểu rõ.”
“Mục đích mà ta đến đây chỉ là để bảo vệ tướng gia các ngài, dù sao Huỳnh Sa Đạo cũng có binh mã, với lại lòng này bây giờ đã khác rồi.”
“Bảo vệ, ta không dám để ngươi bảo vệ, ta chân trước vừa bước vào thành, chân sau có thể đã bị giết một cách không rõ ràng rồi. Tống đại nhân, bây giờ không phải là đang trên triều, cũng không có văn võ bá quan ở đây. Ngươi không cần giả ngây giả ngốc để diễn kịch nữa đâu.”
Tống Nguyên gật đầu, đáp: “Đúng, tướng gia người nói không sai. Ta đến đây không phải để bảo vệ các ngươi, càng không có một chút hứng thú gì với với việc điều tra cả. Ta đến đây là để tiêu diệt mấy tên phản tặc này.”
Vương Liệt Dương lạnh lùng nói: “Lý do là mấy tên phản tặc đó cưỡng ép hoặc là giết hại quan lại bọn ta?”
Tống Nguyên lắc đầu, đứng dậy nói: “Không không, tất nhiên là không phải… Bất kể là bọn chúng có chèn ép gì các ngài không thì bọn ta đều phải tiêu diệt bọn chúng. Ta vốn dĩ là không để ý đến chân tướng là gì. Chuyện này, chân tướng duy nhất chính là ta phải trừng phạt nữ nhi ngỗ ngược lòng lang dạ sói kia, thay trời hành đạo!”
Vương Liệt Dương gằn giọng: “Tống Nguyên, nhà ngươi bây giờ không còn là dịch thừa nữa. Nữ nhi của ngươi cũng không còn đơn giản là con của một quan lại nhỏ nữa. Chuyện sống chết của các ngươi không còn là của bản thân nữa mà là của tất cả người trong thiên hạ này.”
Tống Nguyên cao giọng đáp trả: “Thứ mà người trong thiên hạ này muốn chỉ có công đạo. Tống Nguyên ta tự tay giết nữ nhi của mình chính là đòi lại công bằng cho bọn họ.” Hắn vừa nhìn Vương Liệt Dương, vừa cất giọng hờ hững: “Trong lòng Vương tướng gia ngài vốn dĩ cũng không quan tâm đó là kẻ phản tặc hay là đế cơ thực sự. Bây giờ không phải trong triều nên ngài cũng không cần ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm làm gì.”
“Xem ra ta không thể khuyên nhủ được Tống đại nhân rồi.” Vương Liệt Dương nói với hắn.
Tống Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, Vương tướng gia, lần này ngài đến đây không phải để tìm hiểu thật giả vụ lăng mộ ở Huỳnh Sa Đạo mà là đến để xem những tên phản tặc kia sẽ bị tiêu diệt như thế nào.”
Vương Liệt Dương đáp: “Vậy thì ta cần phải lấy lại công bằng cho người dân trong thiên hạ, dù sao cũng không thể để điện hạ phải mang nỗi ô danh.”
Tống Nguyên lên tiếng: “Tất nhiên, chuyện này không liên quan gì đến điện hạ. Đây đều là do Tống Nguyên ta làm, chính ta sẽ đưa ra câu trả lười thích đáng cho mọi người.”
“Người đâu...” Không đợi Vương Liệt Dương nói thêm câu gì, Tống Nguyên đã cất giọng gọi.
Phía bên ngoài đám thị vệ hai bên giằng co nhìn nhau, không khí vô cùng căng thẳng.
Vương Liệt Dương không hề biểu lộ sắc mặt sợ hãi, đến phẫn nộ cũng không có.
“Ta và tướng gia ngài đều biết là ở tại đây, ta không làm gì được tướng gia và tướng gia cũng không làm gì được ta.” Tống Nguyên nói: “Vậy thì mời tướng gia hãy rời khỏi chỗ của ta. Ngài làm việc của ngài, còn ta, cũng có việc của riêng mình. Còn chuyện về sau thì để sau hẵng nói, ta chỉ cần xin ba ngày này thôi.”
Vương Liệt Dương gật đầu, nói: “Tống đại nhân, nếu đây là lựa chọn của riêng ngươi thì ngươi đừng có hối hận.” Nói xong liền quay người rời đi.
Trong phủ, những tiếng chân hỗn loạn xa dần.
Tống Nguyên đứng ở cửa, đưa mắt nhìn cả phủ đã yên tĩnh lại, nói: “Ta từ trước đến giờ dều không hối hận. Dù là mười năm trước hay mười năm sau cũng sẽ không hối hận!”
“Đại nhân, ngài thật sự tạm dừng việc điều quân đến biên giới sao?” Một người tùy tùng bước lên, nhỏ giọng hỏi: “Đó là ý chỉ của điện hạ, ngài làm như vậy là trái với ý chỉ. Chuyện này lại liên quan đến binh mã quốc gia đại sự. Chỉ e là điện hạ sẽ không tha thứ cho ngài, hơn nữa, hành động này sẽ khiến điện hạ phải nhận lấy sự hổ thẹn cùng chê trách.”
Tống Nguyên là dưỡng phụ của Tống Anh, là một trọng thần trong triều. Nếu hắn làm như vậy thì hiển nhiên những ngời khác đều nghĩ rằng đó là ý của Tống Anh.
Tống Nguyên vẫn đứng đó, lên tiếng đáp: “Ta biết, chuyện ta làm lúc này rất không không đúng lúc. Ta cũng biết điện hạ sẽ không đồng ý. Người luôn yêu thương, lo lắng cho đất nước, dân chúng, không bao giờ để tâm đến những nguy khó do bè lũ tiểu nhân nham hiểm gây nên. Nhưng dựa vào đâu mà bệ hạ phải chịu sự ức hiếp của bọn chúng. Vậy nên hãy để kẻ tiểu nhân là ta đích thân thay người diệt trừ lũ tiểu nhân gian ác này đi. Sau khi giải quyết xong ta sẽ tự sát để trả lại công bằng cho dân chúng trong thiên hạ.”
Đám tùy tùng đều cúi đầu, gọi hắn một tiếng “Đại nhân.”
Tống Nguyên nói tiếp: “Ta biết, việc ta làm sẽ khiến điện hạ phải mang tiếng xấu, bị chê trách. Thế nhưng trong cả quãng đường làm vua của ngài thì đây chỉ là một chuyện nhỏ. Những tên phản tặc đó chết rồi, ta cũng chết, người chết thì chỉ như những ngọn đèn đã tắt. Sự ồn ào trong thiên hạ cũng sẽ dần dần biến mất.” Trên khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười: “Như vậy Tống Nguyên ta sẽ hoàn thành được việc hoàng hậu nương nương giao phó, có nhắm mắt cũng an lòng.”
Tùy tùng cúi đầu, gọi tiếp hai chữ: “Đại nhân.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tống Nguyên biến mất, trả lại vẻ bình tĩnh thường thấy, hắn nói: “Nữ nhi của ta đáng lẽ đã chết từ mười năm trước, chỉ là ông trời thương tình cho nó thêm mười năm, nó lại không biết quý trọng phúc đức này mà đi làm loạn. Huỳnh Sa Đạo lần đó lại lần nữa rơi vào cảnh đại hỏa đốt thành chính là sự trừng phạt của ông trời.” Nói xong liền nhìn đám tùy tùng: “Đã chuẩn bị xong dầu hầu chưa?”
Tùy tùng vẫn cúi đầu vâng mệnh.
Tống Nguyên ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, một mảng trời tối đen không nhìn thấy nổi một vì sao. Hắn cau mày lại, tay bấu chặt lấy eo, sắc mặt đau đớn nhưng trong mặt lại thoáng ý cười.
“Trời sắp sửa mưa rồi, Huỳnh Sa Đạo mỗi năm vào thời điểm này đều là dông tố bão bùng.”
Hắn quay người đi vào trong phòng, lẩm bẩm: “Bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn không hề thay đổi.” Hắn chợt dừng lại, quay đầu: “Truyền lệnh của ta, bảo Đốc dẫn đầu, giải cứu những đại nhân đang bị mắc kẹt ở thành Huỳnh Sa Đạo.”
……
“Sắp mưa rồi!”
Trong đêm tối, có tiếng người vang lên dưới khung cửa sổ. Giọng nói này vừa trầm thấp lại bất ngờ. Những người ở trong phòng đều không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Có người nhảy vọt ra từ cửa sổ. Sau đó trong phủ phát ra những tiếng: “Vù, vù…”
Những người đang lo lắng đến mất ngủ đều hoảng sợ đứng cả dậy. Vội vã chạy ra ngoài thì nhìn thấy dưới ánh đèn sáng trưng ở chỗ của phòng có hai người đang đứng đó.
Là một nữ tử đang kéo tay một người thiếu niên.
Nữ tử là người mà mới vừa nãy ngồi trước mặt nói chuyện với bọn họ - Tiết Thanh. Còn người thiếu niên này thì là lần đầu tiên họ gặp.
“Ở đâu mưa rồi vậy? Ngươi lên cơn gì thế?” Tiết Thanh hỏi.
Hoàng Cư nói: “Ta là người Huỳnh Sa Đạo nên ta biết khi nào trời sẽ mưa.”
“Ta không phải là người ở đây nhưng ta cũng biết, nhà ngươi đắc ý gì chứ.” Tiết Thanh đáp trả hắn.
Câu vừa rồi hắn đâu có thể hiện đắc ý gì chứ... Hoàng Cư không nói gì nữa, dù sao thì không đôi co với nữ tử này là đúng rồi.
“Mưa thì làm sao? Đêm nổi gió thì phóng hỏa, tối đen thì giết người toàn là lừa bịp cả. Thời tiết không phải là điều kiện để giết người.”
“Ngươi tưởng là trời mưa thì ngươi sẽ có thể chạy ra ngoài giết tên Tống Nguyên à?”
Tiếng nói của nữ nhi vang lên ở cửa, những người đang nói chuyện ở trong phòng không hiểu. Cái gì mà giết người phóng hỏa? Nhưng khi nghe đến câu cuối là đã hiểu ra được phần nào rồi.
Một vị quan lắc đầu, lên tiếng: “Hành thích Tống Nguyên là một việc không thể được đâu. Tạm thời chưa nói đến quây lính vây quanh thành tầng tầng lớp lớp, cứ coi như là có thể trà trộn để đi ra thì cũng không có cách nào tiếp cận được hắn.”
“Đúng vậy. Tên Tống Nguyên này khi đến đây nhất định đã có sự chuẩn bị, chắc chắn đã có sự phòng bị chu đáo.” Một vị quan khác cau mày lại nói: “Muốn giết hắn thì khó lắm đấy.”
Tiết Thanh lên tiếng: “Việc trà trộn vào đám quân để đi ra ngoài cũng không nhất thiết phải giết Tống Nguyên để giải quyết cục diện khó khăn.” Vừa nói nàng vừa quay người đi vào trong phòng, rồi lại quay đầu liếc Hoàng Cư một cái: “Đi sang bên kia ngồi xổm.”
Hoàng Cư ấm ức không nói gì nhưng vẫn theo Tiết Thanh đi vào trong phòng. Khi mọi người nhìn ra bên ngoài cửa thì đã không thấy hắn đâu rồi.
Cũng không biết người đó là ai… Hộ vệ ư… hay là ảnh vệ. Đế cơ điện hạ mà, chỉ là tên ảnh vệ này nhìn có vẻ không đáng tin cho lắm. Đám người trong phòng mỗi người một suy nghĩ, sau đó liền nhớ tới lời của Tiết Thanh.
“Người đó…” Một vị quan hơi ấp úng, bỏ qua vấn đề khó khăn với cách xưng hô thì những lời nói tiếp theo lại mạch lạc vô cùng: “Muốn đi tìm Vương tướng gia sao? Cũng không được.” Người đó chợt thở dài một cái: “Đến bây giờ Vương tướng gia vẫn chưa xuất hiện, cũng không có tin tức gì gửi đến. Chắc chắn đã bị tên Tống Nguyên khống chế rồi.”
Một vị quan khác gật đầu: “Tuy rằng Vương tướng gia cũng có binh mã bảo vệ nhưng cũng hoàn toàn không thể nắm trong tay số binh mã mà tên Tống Nguyên điều đến. Chỉ có thể tự bảo vệ lấy chính mình thôi.”
Tiết Thanh lắc đầu: “Không, ta không nói là sẽ đi tìm Vương tướng gia. Không cần chúng ta phải tìm thì ngài ấy cũng sẽ tiếp tục bảo vệ chúng ta. Cho nên không cần tốn sức đi tìm ngài ấy, người chúng ta phải tìm là người có số binh mã bị tên Tống Nguyên khống chế.”
Người đó là ai? Những người ở đó đều có chút khó hiểu.
Chợt một người đàn ông ngồi trong góc vẫn luôn yên lặng bỗng đứng lên, gọi tên một người là “Đốc đại nhân”
Tiết Thanh nhìn hắn, gật đầu: “Phải, Tiểu Khang ca, chúng ta sẽ đi tìm Đốc đại nhân.”
Khang Niên lại không lập tức tuân lệnh của nàng mà chỉ cười khổ: “Tìm Đốc đại nhân cũng không có ích gì đâu. Nếu như có tác dụng thì ngài ấy đã không xuất hiện ở chỗ này.”
Đốc đại nhân là ai, mọi người ở đó đều tranh nhau biểu đạt sự nghi vấn. Đó là vị đại thần trung thành nhất với tiên đế và triều đình.
“Ta sẽ thuyết phục ngài ấy.” Tiết Thanh khẳng định chắc nịch.
Thuyết phục Đốc đại nhân phản lại triều đình thì cũng khó như việc thuyết phục Tống Nguyên Tiết Thanh nàng chính là đế cơ thật vậy. Các quan viên nói thầm trong lòng.
“Hơn nữa, quan hệ giữa Đốc và chúng ta, ai nấy đều biết cả. Lần này, dù là dùng đến hắn nhưng chắc chắn phải đề phòng hắn. Cứ cho là có thể thuyết phục được hắn thì chúng ta có bao nhiêu binh mã dùng được.” Có người lắc đầu nói.
Tiết Thanh chỉ mỉm cười: “Chỉ cần thuyết phục được Đốc đại nhân thì chuyện binh mã không còn là vấn đề.”
Các quan lại còn định nói thêm gì nữa thì Tiết Thanh liền hít hít mũi nói: “Chuẩn bị mưa rồi, chuyện không thể chậm trễ.” Nói rồi nàng phất tay với Khang Niên, “Tiểu Khang ca, chúng ta xuất phát thôi.”
Lần này, Khang Niên lập tức nhận lệnh.
“Muộn thêm mấy ngày nữa, mấy ngày nữa thì lũ tặc quân Tây Lương đã vào được trung tâm của Đại Chu ta rồi!”
Tiếng nói đầy tức giận của Vương Liệt Dương vang vọng khắp căn phòng.
Tùy tùng trong phủ của Tống Nguyên vội vã chạy tới nhưng đều bị những thị vệ của Vương Liệt Dương ngăn lại. Chức vị tể tướng cao như vậy có thể dạy dỗ được bách quan.
Tất nhiên, bách quan không phải ai cũng sẽ nghe theo lời dạy này. Ví dụ Tống Nguyên này. Nhưng mà lần này, trong phòng không có những tiếng tranh cãi hay to tiếng gì cả.
Sắc mặt Tống Nguyên vẫn rất bình tĩnh, hắn đáp: “Không hề, tướng gia, bao nhiêu năm qua ta vẫn luôn đi theo Tần Công Đàm vì thế ta rất hiểu về tình hình chiến sự ở biên giới phía Đông Bắc.
Quân lính phòng vệ trong và ngoài thành đều do Vương Liệt Dương quản lý, thế nhưng Tần Đàm Công lại nắm hoàn toàn trong tay quyền điều khiển binh mã, không ai có thể can thiệp vào. Từ ngày hắn bị bắt đi thì toàn bộ mọi quyền hành đều hiển nhiên chuyển hết cho Tống Nguyên.
“Vương đại nhân ngươi không được nói lý thuyết suông.”
Tống Nguyên đáp: “Quân Tây Lương hung hăng vượt qua biên giới, chúng ỷ vào quân mạnh mà đánh nhanh rút gọn. Qua khu vực biên giới thì chúng sẽ không khác nào rơi vào một vũng lầy, vì thế chúng ta có đủ thời gian để đối phó với bọn chúng.” Hắn đặt văn kiện xuống bàn, tiếp tục nói: “Huống hồ bây giờ đã là thời cơ quan trọng, sắp sửa đến lúc chiến đấu lại rút binh là điều vô cùng tối kỵ.”
“Sắp khai chiến? Ai đấu với ai? Ở đây đâu có chiến sự gì chứ. Đây là Huỳnh Sa Đạo, chúng ta đến đây để điều tra chuyện cửa lăng mộ. Đây là một chuyện vô cùng quan trọng có liên quan đến huyết thống hoàng thất.”
Tống Nguyên nhìn Vương Liệt Dương, nói: “Tướng gia, nếu đã là một chuyện đại sự như vậy tại sao ngài vẫn chưa tiến vào thành Huỳnh Sa Đạo?”
Tống Nguyên không phải là cùng đến đây với Vương Liệt Dương mà là sau khi đám người Vương Liệt Dương đến nơi thì hắn mới đến. Rồi bọn họ cũng chỉ trú chân tại ở một nơi cách khá xa, bởi vì hắn gặp phải sự ngăn cản của quân đóng tại Huỳnh Sa Đạo.
Thực ra thì quân đóng tại Huỳnh Sa Đạo không hề ngăn cản quân của bọn họ tiến lại gần. Trên đường đi, đoàn quân của Vương Liệt Dương đã thể hiện rõ thân phận cũng như mục đích đến của bọn họ. Tri phủ của Huỳnh Sa Đạo biết được còn ra khỏi thành, cách thành ba mươi dặm để đón tiếp.
Hiện tại, ngoài Vương Liệt Dương ra thì các quan lại phụ trách việc thẩm tra chuyện lần này đều đã đến Huỳnh Sa Đạo thành.
“Tướng gia không tin văn kiện được gửi tới từ kinh thành, cũng không tin mối nghi vấn của bọn họ. Cứ nhất định phải đích thân đến tận đây, đến rồi thì lại không tự mình đi hỏi thăm, xem xét. Vậy đến lúc đó ngài rốt cuộc là tin hay không tin bọn họ?” Tống Nguyên hỏi.
Vương Liệt Dương nhìn lại hắn: “Người ta không tin tưởng chính là ngươi, Tống đại nhân, mục đích mà ngươi đến đây trong lòng ta vô cùng hiểu rõ.”
“Mục đích mà ta đến đây chỉ là để bảo vệ tướng gia các ngài, dù sao Huỳnh Sa Đạo cũng có binh mã, với lại lòng này bây giờ đã khác rồi.”
“Bảo vệ, ta không dám để ngươi bảo vệ, ta chân trước vừa bước vào thành, chân sau có thể đã bị giết một cách không rõ ràng rồi. Tống đại nhân, bây giờ không phải là đang trên triều, cũng không có văn võ bá quan ở đây. Ngươi không cần giả ngây giả ngốc để diễn kịch nữa đâu.”
Tống Nguyên gật đầu, đáp: “Đúng, tướng gia người nói không sai. Ta đến đây không phải để bảo vệ các ngươi, càng không có một chút hứng thú gì với với việc điều tra cả. Ta đến đây là để tiêu diệt mấy tên phản tặc này.”
Vương Liệt Dương lạnh lùng nói: “Lý do là mấy tên phản tặc đó cưỡng ép hoặc là giết hại quan lại bọn ta?”
Tống Nguyên lắc đầu, đứng dậy nói: “Không không, tất nhiên là không phải… Bất kể là bọn chúng có chèn ép gì các ngài không thì bọn ta đều phải tiêu diệt bọn chúng. Ta vốn dĩ là không để ý đến chân tướng là gì. Chuyện này, chân tướng duy nhất chính là ta phải trừng phạt nữ nhi ngỗ ngược lòng lang dạ sói kia, thay trời hành đạo!”
Vương Liệt Dương gằn giọng: “Tống Nguyên, nhà ngươi bây giờ không còn là dịch thừa nữa. Nữ nhi của ngươi cũng không còn đơn giản là con của một quan lại nhỏ nữa. Chuyện sống chết của các ngươi không còn là của bản thân nữa mà là của tất cả người trong thiên hạ này.”
Tống Nguyên cao giọng đáp trả: “Thứ mà người trong thiên hạ này muốn chỉ có công đạo. Tống Nguyên ta tự tay giết nữ nhi của mình chính là đòi lại công bằng cho bọn họ.” Hắn vừa nhìn Vương Liệt Dương, vừa cất giọng hờ hững: “Trong lòng Vương tướng gia ngài vốn dĩ cũng không quan tâm đó là kẻ phản tặc hay là đế cơ thực sự. Bây giờ không phải trong triều nên ngài cũng không cần ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm làm gì.”
“Xem ra ta không thể khuyên nhủ được Tống đại nhân rồi.” Vương Liệt Dương nói với hắn.
Tống Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, Vương tướng gia, lần này ngài đến đây không phải để tìm hiểu thật giả vụ lăng mộ ở Huỳnh Sa Đạo mà là đến để xem những tên phản tặc kia sẽ bị tiêu diệt như thế nào.”
Vương Liệt Dương đáp: “Vậy thì ta cần phải lấy lại công bằng cho người dân trong thiên hạ, dù sao cũng không thể để điện hạ phải mang nỗi ô danh.”
Tống Nguyên lên tiếng: “Tất nhiên, chuyện này không liên quan gì đến điện hạ. Đây đều là do Tống Nguyên ta làm, chính ta sẽ đưa ra câu trả lười thích đáng cho mọi người.”
“Người đâu...” Không đợi Vương Liệt Dương nói thêm câu gì, Tống Nguyên đã cất giọng gọi.
Phía bên ngoài đám thị vệ hai bên giằng co nhìn nhau, không khí vô cùng căng thẳng.
Vương Liệt Dương không hề biểu lộ sắc mặt sợ hãi, đến phẫn nộ cũng không có.
“Ta và tướng gia ngài đều biết là ở tại đây, ta không làm gì được tướng gia và tướng gia cũng không làm gì được ta.” Tống Nguyên nói: “Vậy thì mời tướng gia hãy rời khỏi chỗ của ta. Ngài làm việc của ngài, còn ta, cũng có việc của riêng mình. Còn chuyện về sau thì để sau hẵng nói, ta chỉ cần xin ba ngày này thôi.”
Vương Liệt Dương gật đầu, nói: “Tống đại nhân, nếu đây là lựa chọn của riêng ngươi thì ngươi đừng có hối hận.” Nói xong liền quay người rời đi.
Trong phủ, những tiếng chân hỗn loạn xa dần.
Tống Nguyên đứng ở cửa, đưa mắt nhìn cả phủ đã yên tĩnh lại, nói: “Ta từ trước đến giờ dều không hối hận. Dù là mười năm trước hay mười năm sau cũng sẽ không hối hận!”
“Đại nhân, ngài thật sự tạm dừng việc điều quân đến biên giới sao?” Một người tùy tùng bước lên, nhỏ giọng hỏi: “Đó là ý chỉ của điện hạ, ngài làm như vậy là trái với ý chỉ. Chuyện này lại liên quan đến binh mã quốc gia đại sự. Chỉ e là điện hạ sẽ không tha thứ cho ngài, hơn nữa, hành động này sẽ khiến điện hạ phải nhận lấy sự hổ thẹn cùng chê trách.”
Tống Nguyên là dưỡng phụ của Tống Anh, là một trọng thần trong triều. Nếu hắn làm như vậy thì hiển nhiên những ngời khác đều nghĩ rằng đó là ý của Tống Anh.
Tống Nguyên vẫn đứng đó, lên tiếng đáp: “Ta biết, chuyện ta làm lúc này rất không không đúng lúc. Ta cũng biết điện hạ sẽ không đồng ý. Người luôn yêu thương, lo lắng cho đất nước, dân chúng, không bao giờ để tâm đến những nguy khó do bè lũ tiểu nhân nham hiểm gây nên. Nhưng dựa vào đâu mà bệ hạ phải chịu sự ức hiếp của bọn chúng. Vậy nên hãy để kẻ tiểu nhân là ta đích thân thay người diệt trừ lũ tiểu nhân gian ác này đi. Sau khi giải quyết xong ta sẽ tự sát để trả lại công bằng cho dân chúng trong thiên hạ.”
Đám tùy tùng đều cúi đầu, gọi hắn một tiếng “Đại nhân.”
Tống Nguyên nói tiếp: “Ta biết, việc ta làm sẽ khiến điện hạ phải mang tiếng xấu, bị chê trách. Thế nhưng trong cả quãng đường làm vua của ngài thì đây chỉ là một chuyện nhỏ. Những tên phản tặc đó chết rồi, ta cũng chết, người chết thì chỉ như những ngọn đèn đã tắt. Sự ồn ào trong thiên hạ cũng sẽ dần dần biến mất.” Trên khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười: “Như vậy Tống Nguyên ta sẽ hoàn thành được việc hoàng hậu nương nương giao phó, có nhắm mắt cũng an lòng.”
Tùy tùng cúi đầu, gọi tiếp hai chữ: “Đại nhân.”
Nụ cười trên khuôn mặt Tống Nguyên biến mất, trả lại vẻ bình tĩnh thường thấy, hắn nói: “Nữ nhi của ta đáng lẽ đã chết từ mười năm trước, chỉ là ông trời thương tình cho nó thêm mười năm, nó lại không biết quý trọng phúc đức này mà đi làm loạn. Huỳnh Sa Đạo lần đó lại lần nữa rơi vào cảnh đại hỏa đốt thành chính là sự trừng phạt của ông trời.” Nói xong liền nhìn đám tùy tùng: “Đã chuẩn bị xong dầu hầu chưa?”
Tùy tùng vẫn cúi đầu vâng mệnh.
Tống Nguyên ngước nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, một mảng trời tối đen không nhìn thấy nổi một vì sao. Hắn cau mày lại, tay bấu chặt lấy eo, sắc mặt đau đớn nhưng trong mặt lại thoáng ý cười.
“Trời sắp sửa mưa rồi, Huỳnh Sa Đạo mỗi năm vào thời điểm này đều là dông tố bão bùng.”
Hắn quay người đi vào trong phòng, lẩm bẩm: “Bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn không hề thay đổi.” Hắn chợt dừng lại, quay đầu: “Truyền lệnh của ta, bảo Đốc dẫn đầu, giải cứu những đại nhân đang bị mắc kẹt ở thành Huỳnh Sa Đạo.”
……
“Sắp mưa rồi!”
Trong đêm tối, có tiếng người vang lên dưới khung cửa sổ. Giọng nói này vừa trầm thấp lại bất ngờ. Những người ở trong phòng đều không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Có người nhảy vọt ra từ cửa sổ. Sau đó trong phủ phát ra những tiếng: “Vù, vù…”
Những người đang lo lắng đến mất ngủ đều hoảng sợ đứng cả dậy. Vội vã chạy ra ngoài thì nhìn thấy dưới ánh đèn sáng trưng ở chỗ của phòng có hai người đang đứng đó.
Là một nữ tử đang kéo tay một người thiếu niên.
Nữ tử là người mà mới vừa nãy ngồi trước mặt nói chuyện với bọn họ - Tiết Thanh. Còn người thiếu niên này thì là lần đầu tiên họ gặp.
“Ở đâu mưa rồi vậy? Ngươi lên cơn gì thế?” Tiết Thanh hỏi.
Hoàng Cư nói: “Ta là người Huỳnh Sa Đạo nên ta biết khi nào trời sẽ mưa.”
“Ta không phải là người ở đây nhưng ta cũng biết, nhà ngươi đắc ý gì chứ.” Tiết Thanh đáp trả hắn.
Câu vừa rồi hắn đâu có thể hiện đắc ý gì chứ... Hoàng Cư không nói gì nữa, dù sao thì không đôi co với nữ tử này là đúng rồi.
“Mưa thì làm sao? Đêm nổi gió thì phóng hỏa, tối đen thì giết người toàn là lừa bịp cả. Thời tiết không phải là điều kiện để giết người.”
“Ngươi tưởng là trời mưa thì ngươi sẽ có thể chạy ra ngoài giết tên Tống Nguyên à?”
Tiếng nói của nữ nhi vang lên ở cửa, những người đang nói chuyện ở trong phòng không hiểu. Cái gì mà giết người phóng hỏa? Nhưng khi nghe đến câu cuối là đã hiểu ra được phần nào rồi.
Một vị quan lắc đầu, lên tiếng: “Hành thích Tống Nguyên là một việc không thể được đâu. Tạm thời chưa nói đến quây lính vây quanh thành tầng tầng lớp lớp, cứ coi như là có thể trà trộn để đi ra thì cũng không có cách nào tiếp cận được hắn.”
“Đúng vậy. Tên Tống Nguyên này khi đến đây nhất định đã có sự chuẩn bị, chắc chắn đã có sự phòng bị chu đáo.” Một vị quan khác cau mày lại nói: “Muốn giết hắn thì khó lắm đấy.”
Tiết Thanh lên tiếng: “Việc trà trộn vào đám quân để đi ra ngoài cũng không nhất thiết phải giết Tống Nguyên để giải quyết cục diện khó khăn.” Vừa nói nàng vừa quay người đi vào trong phòng, rồi lại quay đầu liếc Hoàng Cư một cái: “Đi sang bên kia ngồi xổm.”
Hoàng Cư ấm ức không nói gì nhưng vẫn theo Tiết Thanh đi vào trong phòng. Khi mọi người nhìn ra bên ngoài cửa thì đã không thấy hắn đâu rồi.
Cũng không biết người đó là ai… Hộ vệ ư… hay là ảnh vệ. Đế cơ điện hạ mà, chỉ là tên ảnh vệ này nhìn có vẻ không đáng tin cho lắm. Đám người trong phòng mỗi người một suy nghĩ, sau đó liền nhớ tới lời của Tiết Thanh.
“Người đó…” Một vị quan hơi ấp úng, bỏ qua vấn đề khó khăn với cách xưng hô thì những lời nói tiếp theo lại mạch lạc vô cùng: “Muốn đi tìm Vương tướng gia sao? Cũng không được.” Người đó chợt thở dài một cái: “Đến bây giờ Vương tướng gia vẫn chưa xuất hiện, cũng không có tin tức gì gửi đến. Chắc chắn đã bị tên Tống Nguyên khống chế rồi.”
Một vị quan khác gật đầu: “Tuy rằng Vương tướng gia cũng có binh mã bảo vệ nhưng cũng hoàn toàn không thể nắm trong tay số binh mã mà tên Tống Nguyên điều đến. Chỉ có thể tự bảo vệ lấy chính mình thôi.”
Tiết Thanh lắc đầu: “Không, ta không nói là sẽ đi tìm Vương tướng gia. Không cần chúng ta phải tìm thì ngài ấy cũng sẽ tiếp tục bảo vệ chúng ta. Cho nên không cần tốn sức đi tìm ngài ấy, người chúng ta phải tìm là người có số binh mã bị tên Tống Nguyên khống chế.”
Người đó là ai? Những người ở đó đều có chút khó hiểu.
Chợt một người đàn ông ngồi trong góc vẫn luôn yên lặng bỗng đứng lên, gọi tên một người là “Đốc đại nhân”
Tiết Thanh nhìn hắn, gật đầu: “Phải, Tiểu Khang ca, chúng ta sẽ đi tìm Đốc đại nhân.”
Khang Niên lại không lập tức tuân lệnh của nàng mà chỉ cười khổ: “Tìm Đốc đại nhân cũng không có ích gì đâu. Nếu như có tác dụng thì ngài ấy đã không xuất hiện ở chỗ này.”
Đốc đại nhân là ai, mọi người ở đó đều tranh nhau biểu đạt sự nghi vấn. Đó là vị đại thần trung thành nhất với tiên đế và triều đình.
“Ta sẽ thuyết phục ngài ấy.” Tiết Thanh khẳng định chắc nịch.
Thuyết phục Đốc đại nhân phản lại triều đình thì cũng khó như việc thuyết phục Tống Nguyên Tiết Thanh nàng chính là đế cơ thật vậy. Các quan viên nói thầm trong lòng.
“Hơn nữa, quan hệ giữa Đốc và chúng ta, ai nấy đều biết cả. Lần này, dù là dùng đến hắn nhưng chắc chắn phải đề phòng hắn. Cứ cho là có thể thuyết phục được hắn thì chúng ta có bao nhiêu binh mã dùng được.” Có người lắc đầu nói.
Tiết Thanh chỉ mỉm cười: “Chỉ cần thuyết phục được Đốc đại nhân thì chuyện binh mã không còn là vấn đề.”
Các quan lại còn định nói thêm gì nữa thì Tiết Thanh liền hít hít mũi nói: “Chuẩn bị mưa rồi, chuyện không thể chậm trễ.” Nói rồi nàng phất tay với Khang Niên, “Tiểu Khang ca, chúng ta xuất phát thôi.”
Lần này, Khang Niên lập tức nhận lệnh.
/223
|