Các thái y đều quen thuộc nữ đệ tử Huệ Cô của Dương Tĩnh Xương. Bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể vào nhà Tống Nguyên, thay phiên định kỳ ở đây, thời điểm còn lại là ở Thái Y viện làm nhiệm vụ. Khi không cần thăm khám, hoặc không trị bệnh ở Tống gia, nếu có chút thuốc cần đưa qua, Dương Tĩnh Xương sẽ sai đệ tử Huệ Cô mang tới, lâu dần tất cả mọi người đều rất quen thuộc. Huệ Cô học y cũng không tệ lắm, có đôi khi còn hỗ trợ một chút, hôm nay tới đây vừa lúc gặp phải Tống phu nhân phát bệnh, nàng chắc chắn sẽ ở lại, nhìn xem có cần giúp gì hay không. Các thái y nhìn nàng gật đầu, Dương Tĩnh Xương ngoắc nàng ý bảo lại đây, nói:
“Đi từ từ thôi.”
Chờ qua tới, Huệ Cô đứng ở phía sau Dương Tĩnh Xương, hai tay nắm lại cúi đầu đứng đó, trong nhà Tống Nguyên tiếng gào khóc liên tục truyền đến. Nam nhân rất ít người rơi lệ, càng không cần phải nói khóc lớn như thế, các thái y đều nhẹ nhàng thở dài. Bọn họ thân là thái y, ấn tượng đối với Tống Nguyên không giống bá tánh và các đại thần, cái nhìn thấy chính là những gì diễn ra ở trong gia trạch của Tống Nguyên.
Nơi này có ít người theo Tống Nguyên gần mười năm, Tống phu nhân bị bệnh, Tống Nguyên đối đãi với Tống phu nhân như thế nào, dùng dược liệu quý hiếm khó tìm được ra sao, sắc nấu tốn công như thế nào, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ ra sao, bọn họ là rõ ràng nhất, mạng của Tống phu nhân là do Tống Nguyên và Tống Anh liều mạng kéo dài mười năm.
Dân gian đều nói Tống Nguyên quan to hậu lộc, quyền thế ngút trời, là dùng mạng của vợ, con trai, con gái đổi lấy, nhưng bọn họ xem ra, nếu có thể, Tống Nguyên nguyện ý lấy quan to lộc hậu quyền thế đổi lấy con cái bình an. Nói ra có lẽ không ai tin, nếu không phải bọn họ đích thân cảm nhận nhiều năm thì ngay cả bọn họ cũng không tin. Con người mà, luôn nói không rõ được. Các thái y đứng lặng ở trong sân, nghe tiếng nam nhân gào khóc ở bên trong, bọn hạ nhân ở hậu viện đau buồn, bọn họ quen nhìn sinh ly tử biệt cũng rất xúc động. Người mất đi đau buồn khó chịu nhưng còn có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhanh Tống Anh đã triệu tập hạ nhân an bài hậu sự cho Tống phu nhân. Vì Tống Nguyên ghét những vật không may mắn kia nên trong nhà không có chuẩn bị đồ dùng cho tang lễ, nhưng với quyền thế của Tống Nguyên, chuẩn bị mấy thứ này không phải vấn đề, chỉ hơi rối một chút mà thôi.
Cảnh xuân tươi đẹp trong gia trạch rút đi, tuy Tống trạch vội vàng nhưng rất nhanh đã gọn gàng ngăn nắp như lúc ban đầu, hộ vệ Tống gia thì gia tăng ba tầng, trong lúc tang lễ đề phòng kiểm tra càng nghiêm ngặt, Tống Anh lại dẫn Tống Hổ Tử tới tiền viện cảm tạ các quan viên tới an ủi.
Nhìn Tống Anh trầm tĩnh sắp xếp tất cả công việc, còn chủ nhân Tống gia là Tống Nguyên thì giống như hài tử khóc không biết trời đâu đất đâu, tuy có câu trẻ con nhà nghèo sớm hiểu chuyện không thích hợp dùng ở nơi này nhưng đại ý đã không sai biệt lắm.
Mặc kệ đám quan viên ở đây ngày thường xem thường Tống Nguyên như thế nào, lúc này cũng thu hồi vẻ vui cười, nhìn thấy một nữ nhi và một nhi tử ngốc nghếch bận rộn, bọn họ lấy thân phận viên chức hoặc thúc bá tới hỗ trợ lo liệu tang lễ. Tang lễ của phu nhân một vị đại quan áo đỏ cũng không phải việc nhỏ, rất nhanh cả triều đình đều bận rộn. Đến lúc chiều tà buông xuống, Tống Anh mới ngồi xuống nghỉ tạm, các thái y cũng được mời tới. Thời điểm đám người Dương Tĩnh Xương tới, trong phòng có chút náo nhiệt.
Tống Nguyên khóc ở bên giường Tống phu nhân, bảy tám hạ nhân ở bên trong cũng đau buồn theo, ở gian ngoài Tống Anh ngồi cho Tống Hổ Tử ăn cơm, Tống Hổ Tử ngồi trong một đống đồ chơi, vừa chơi vừa y y nha nha kêu không rõ, Tống Anh thuần thục lại kiên nhẫn chơi với nó, thừa lúc nó vui vẻ thì đút một muỗng cơm.
Tuy không hiểu Tống phu nhân qua đời nhưng ước chừng là bị tiếng khóc bên kia quấy nhiễu, Tống Hổ Tử càng táo bạo hơn ngày thường, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm rú, lúc không vui giơ tay đánh rơi chén cơm trong tay Tống Anh. Cơm canh bắn lên người nàng, đám nha hoàn vú nuôi vội tiến lên lau giúp, Tống Anh dọn dẹp sơ một chút, cũng không đổi quần áo mới, lần nữa bưng chén cơm khác lên... Chuyện này xảy ra quá nhiều lần nên luôn chuẩn bị rất nhiều thức ăn để ở trên bếp lò bên cạnh.
“Làm phiền mọi người lo lắng lâu như vậy.”
Tống Anh vừa đút cơm vừa nhìn các thái y nói. Các thái y đều thi lễ thở dài, khuyên Tống Anh nén đau buồn.
“Ta không có việc gì.”
Tống Anh nói, vẻ mặt bình tĩnh, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng cho Tống Hổ Tử.
“Sau này mọi người không cần tới đây giống như trước nữa, đợi an táng mẹ xong, ta sẽ đưa tạ lễ đến quý phủ của các vị.”
Các thái y lại nói lời cảm tạ, có Tống tiểu thư, quả nhiên sẽ không bị “giận chó đánh mèo”.
“Nhưng có chuyện còn phải làm phiền các vị một chút, khoảng thời gian này mỗi ngày để hai ba người tới nhà của ta.”
Tống Anh nói, mắt nhìn vào gian trong.
“Ta sợ cha ta chịu không nổi.”
Các thái y đều gật đầu đồng ý.
“Xin tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ an bài chuyện này.”
Dương Tĩnh Xương nói. Tống Anh gật đầu nói:
“Trời đã không còn sớm, các vị đều bận rộn cả ngày, hãy trở về hết đi.”
Nàng duỗi tay lấy ra món đồ chơi bị bẻ gãy một nửa ở trong miệng Tống Hổ Tử, nhỏ giọng khuyên bảo, lại lau mặt cho nó. Đám người Dương Tĩnh Xương thi lễ cáo lui, Huệ Cô không có tư cách vào, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, lúc này cũng theo các vị thái y lui về phía sau, chợt nghe Tống Anh mở miệng:
“Dương lão đại phu.”
Nàng nói.
“Ngươi bảo nữ đồ đệ ở lại ta dùng mấy ngày.”
Huệ Cô? Dương Tĩnh Xương dừng bước. Mấy đại phu khác thì hiểu rõ, chủ động mở miệng nói:
“Đúng vậy, an bài người cho Tống đại nhân, cũng phải có người chăm sóc Tống tiểu thư mới được.”
Tống Nguyên đau buồn khóc không biết trời đâu đất đâu, tuy Tống Anh không có như hắn nhưng dồn tinh thần xử lý tang lễ càng hao tâm tổn sức, có nữ y ở bên người sẽ rất tiện. Dương Tĩnh Xương gật đầu, quay người gọi Huệ Cô, mấy đại phu tránh ra nhìn nữ hài tử đứng ở cạnh cửa. Thiền Y cất bước đi vào.
“Huệ Cô, làm phiền muội mấy ngày.”
Tống Anh nói. Thiền Y thường tới Tống trạch, tuy rất ít đến trước mặt Tống phu nhân nhưng dù sao cũng ở nội trạch nên đã gặp qua và nhận ra Tống Anh.
“Không dám.”
Thiền Y thi lễ, ngẩng đầu nhìn Tống Anh, nghiêm túc gật đầu.
“Ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Tống Anh gật đầu, tiếp tục sửa sang lại vạt áo cho Tống Hổ Tử, sau đó nói chuyện với nó, như vậy là ổn rồi, để một nữ học đồ làm chút việc nhỏ ấy không có vấn đề, các thái y lui ra. Thiền Y đưa mọi người ra cửa, nhưng không đi theo ra ngoài mà đứng yên ở cạnh cửa. Dương Tĩnh Xương nhìn nàng nói:
“Hừm… Có cái gì không hiểu thì hỏi, không được tự ý làm bậy.”
Thiền Y gật đầu, lại cười nói:
“Sư phụ yên tâm đi, con biết rồi.”
Các đại phu khác cười nói:
“Lão Dương yên tâm đi, nữ đệ tử này của ngươi trò giỏi hơn thầy đó.”
“Không cần lo lắng, có chúng ta đây.”
Có thái y trấn an, Dương Tĩnh Xương cười nói:
“Nàng còn chưa xuất sư, phải dặn dò một chút.”
Thấy Thiền Y như vậy, lão cũng không cần nhiều lời nữa mà đi theo các đại phu ra ngoài. Trước cửa Tống trạch treo đèn lồng màu trắng, hộ vệ vây tầng tầng, trời đã xế chiều nhưng ngựa xe không dứt, trước cửa không có chút rối loạn, người ra vào đều bị điều tra rất kỹ. Dương Tĩnh Xương đi ra khỏi Tống trạch rất dễ dàng nhưng muốn đi vào sẽ không thể tùy tiện như vậy, lão quay đầu lại nhìn, sau đó ngồi xe ngựa rời đi, mấy đại phu khác trên xe xuống xe ở ven đường, mãi đến khi trong xe chỉ còn Dương Tĩnh Xương, khuôn mặt nhẹ nhàng chậm rãi trầm xuống. Chuyện này hợp lý lại không hợp lý. Tống gia làm tang lễ, cần một nữ y hầu hạ là hợp lý. Chỉ là... Thiền Y... tay Dương Tĩnh Xương để trên đầu gối không khỏi chà xát, nghĩ tới câu nói kia của Thiền Y, con mới vừa tới đã nghe tin Tống phu nhân... Nghĩ tới Tống phu nhân đột nhiên phát bệnh qua đời, nghĩ tới đám đại phu ngậm miệng không dám nói chuyện... Ui chao, Dương Tĩnh Xương cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó nhưng lại không có manh mối. Làm sao ăn nói với Tiết Thanh đây? Lúc trước vì sao Thiền Y đến kinh thành, Tiết Thanh đã nói rõ ràng với lão. Đó là một bức thư dùng nước thuốc viết, phải ngâm ở trong nước mới hiện ra, bị Tông Chu chọn vào cung, lấy cái chết để đánh tráo. Thiền Y đã chết, Huệ Cô tân sinh, xin cho nàng ở lại bên cạnh để được tự do. Nhưng hiện nay Huệ Cô đã rời khỏi hắn, bước vào Tống trạch. Đó là Tống trạch a, nếu không được cho phép, dù chắp cánh cũng bay không ra. Dương Tĩnh Xương xoa xoa đầu gối, nhìn ra cửa sổ bị gió thổi bay màn che, nghĩ đến Tiết Thanh, hiện tại Tiết Thanh ra sao? Nghe nói thiếu chút nữa đã chết... đã sắp vào mùa đông, ở kinh thành chết hơi nhiều người a.
....
“Lại chết người?”
Tiết Thanh nằm ở trên giường mở mắt, há miệng ra. Không nói nữa mà bỏ một miếng lê vào trong miệng.
“Thiếu gia, lạnh không?”
Tỳ nữ ngồi ở đầu giường dịu dàng hỏi. Tiết Thanh nhai kẽo kẹt kẽo kẹt, ậm ờ nói:
“Không lạnh không lạnh, chỉ là hơi nhỏ, nhai không đã.”
Tỳ nữ vâng một tiếng, cắt miếng lê lớn hơn một chút. Tứ Hạt tiên sinh ở bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm. Tiết Thanh nhắm mắt lại nói:
“Nói tiếng người giùm đi.”
Tứ Hạt tiên sinh nuốt miếng lê trong miệng xuống, từ trên đùi tỳ nữ ngẩng đầu nói:
“Miệng con cũng không bị thương, cũng nên biết đủ rồi, xa hoa lãng phí.”
Tiết Thanh giơ tay lên nói:
“Tiên sinh, người đã gặp qua loại xa hoa lãng phí thương tích đầy người này sao?”
Tứ Hạt tiên sinh ho nhẹ một tiếng nói:
“Nếu là người xui xẻo... vậy con biết ai chết không?”
Tiết Thanh nói:
“Quản ai chết làm gì, không phải con chết là được.”
Sau đó há mồm tiếp một miếng lê đưa tới, gật gật đầu.
“Không sai, không sai.”
Tỳ nữ vui vẻ cười rộ lên.
“Những người nên thông báo con đều thông báo rồi?”
Tiết Thanh hỏi, nhìn Tứ Hạt tiên sinh nằm ở trên giường sát cửa sổ, một tỳ nữ ở phía trước đút hoa quả, một người khác ở phía sau đấm chân. Tứ Hạt tiên sinh nói:
“Những bức thư con viết đều được đưa qua, yên tâm đi, con xem bọn họ không ai tới thăm con cả.”
Tiết Thanh than nhẹ một tiếng nói:
“Để bọn họ biết con bình an là tốt rồi, đừng tới thăm con, chỗ này của con… không bình an.”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đều đột nhiên đứng dậy.
“Dọn dẹp một chút đi.”
Tứ Hạt tiên sinh nói.
Ba tỳ nữ có chút vội vàng lại thuần thục xuống giường, động tác nhanh chóng sửa sang lại quần áo không chỉnh tề, bỏ hoa quả vào hộp đồ ăn, một người đứng yên ở góc phòng, hai người đứng ở trước bàn châm trà rót nước...
“Thanh Tử thiếu gia, Khang đại nhân tới.”
Bên ngoài vang lên giọng của Tề Sưu. Tỳ nữ đứng ở góc phòng tiến lên mở cửa, Khang Đại đi vào, nhìn lão giả ngồi ở mép giường nhắm mắt nhíu mày bắt mạch, lại nhìn thiếu niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch...
“Âu Dương tiên sinh, hắn thế nào rồi?”
Khang Đại nhỏ giọng hỏi. Tứ Hạt tiên sinh mở mắt ra, ừm một tiếng nói:
“Không tốt lắm, lần tới đưa thêm rượu ngon thịt ngon... và nhiều thuốc bổ thêm một chút.”
Tuy phương pháp chữa bệnh có chút cổ quái nhưng tướng gia nói hết thảy nghe hắn an bài, Khang Đại vâng một tiếng, Tiết Thanh mở mắt ra. Đám nha hoàn đứng ở trong phòng châm trà rót nước và Tứ Hạt tiên sinh đều lui ra ngoài.
“Khang đại nhân, ta đỡ hơn nhiều rồi.”
Tiết Thanh nói.
Khang Đại hỏi thăm vài câu rồi mới nói:
“Phu nhân của Tống Nguyên qua đời, đã hạ táng nhiều ngày.”
Vừa rồi Tứ Hạt tiên sinh còn chưa nói xong, hóa ra là phu nhân của Tống Nguyên, Tiết Thanh ừm một tiếng, không có ấn tượng gì, nghe nói bị bệnh nhiều năm đã sắp chết. Đối với người vô tội nàng không có ý nguyền rủa hay vui sướng khi người gặp họa, dù sao cũng là người. Khang Đại tạm dừng một chút mới nói tiếp:
“Người có muốn đi viếng hay không?”
Ai? Tiết Thanh nhìn hắn nói:
“Ý của tướng gia?”
Khang Đại nói:
“Cũng không phải, chỉ là rất nhiều quan viên trong triều đều đi...”
Tiết Thanh không đợi hắn nói xong liền xua tay:
“Ta không cần thiết phải làm như vậy, đã không chết không dứt, ta không cần nhìn mặt mũi của hắn.”
Lại cười.
“Nếu như đi, có thể tìm cơ hội giết hắn...”
Khang Đại vội nói:
“Không nên không nên, bên đó rất nguy hiểm.”
Tiết Thanh cười ha ha nói:
“Ta nói giỡn thôi, ta đương nhiên biết.”
Khang Đại cười, lại thở dài:
“Tinh thần của người không tệ, trong lòng ta cũng dễ chịu một chút.”
Hốc mắt hắn đỏ lên. Tiết Thanh cười cười:
“Không có việc gì.”
Không có nói chuyện này nữa. Khang Đại lại nói chút chuyện trong triều, thấy vẻ mặt của Tiết Thanh hơi ủ rũ liền vội cáo từ rời đi.
“Hắn đã nói, tất nhiên không phải thuận miệng nói, sao ngươi không đi thử?”
Tứ Hạt tiên sinh tiến vào hỏi.
“Xem bọn họ làm cái gì sao?”
Vẻ ủ rũ trên mặt Tiết Thanh biết mất không còn chút dấu vết gì nữa, nằm ở trên giường quơ quơ nói:
“Về sau bọn họ làm gì nói gì ta đều phải suy xét kỹ, chỗ bọn hắn muốn ta đi ta đều không đi.”
……
“Nàng không đi?”
Trần Thịnh nhìn Khang Đại nói. Khang Đại gật đầu:
“Nàng khẳng định không đi.”
Việc này không cần hỏi cũng biết. Trần Thịnh ừm một tiếng:
“Đúng vậy, nàng khẳng định sẽ không đi.”
Giọng nói có chút cổ quái, vẻ mặt phức tạp. Khang Đại khó hiểu nói:
“Vì sao tướng gia muốn nàng đi Tống gia bái tế?”
Trần Thịnh ừm một tiếng, phất tay áo ngồi xuống, nói:
“Không có gì, ta muốn nàng đi để biểu hiện ra sự không sợ cùng với cảnh cáo, thanh danh càng tăng lên.”
Thì ra là thế, Khang Đại cười nói:
“Không cần, cho Tống Nguyên chút mặt mũi đi.”
Nhìn vẻ mặt của Trần Thịnh, chần chờ một chút lại nói.
“Nếu không ta lại đi nói với nàng ý của tướng gia...”
Trần Thịnh giơ tay ngăn lại:
“Không cần, ta nghĩ như vậy cũng không đúng, nàng còn bị thương, không đi được nơi nào mới đúng.”
Nói thêm lần nữa, hài tử thông tuệ nhạy bén kia khẳng định sẽ phát hiện không đúng, thôi, vừa nãy mình hỏi đã thất thố. Khang Đại gật đầu đồng ý, thấy tinh thần của Trần Thịnh tựa hồ có chút mỏi mệt, mấy ngày nay trong triều đúng là thời điểm loạn nhất, liền cáo từ lui xuống, trong nhà chỉ còn lại có Trần Thịnh.
Bóng đêm dần dần bao phủ, vẻ mặt hắn mơ màng không rõ, chỉ nghe được một tiếng thở dài.
“Không thể đi a, cũng không biết, không có cách nào.”
…….
Đêm càng khuya, ngựa xe ở ngoài Tống trạch đã tản đi, không gian an tĩnh lại, trong Tống trạch đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, treo đầy vải trắng, trong tầm mắt là cả một vùng màu trắng, tựa hồ như tuyết rơi bao trùm. Trong hậu viện, Tống Nguyên đã ngừng khóc, người ngồi ở trước bàn, vẻ mặt có chút ngơ ngơ, ăn hết một chén canh do tỳ nữ đưa tới. Tống Anh cũng ăn xong buông chén, hỏi Hổ Tử ngủ chưa, nghe nói đã ngủ liền bảo các tỳ nữ lui ra, ánh mắt nhìn vào trong góc phòng, nơi đó có một nữ hài tử đang nghiêm túc nhìn bếp lò.
“Huệ Cô.”
Tống Anh nói:
“Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Thiền Y nghe tiếng đi ra, tuy bộ dạng có chút nhút nhát nhưng cử chỉ tự nhiên hào phóng nói:
“Tiểu thư, buổi tối người có dùng dược thiện không?”
Tống Anh nhìn nàng cười cười nói:
“Không cần, hiện giờ vẫn không cần.”
Lại nói:
“Ngươi không cần căng thẳng, ta cảm thấy thân thể không thoải mái sẽ tìm ngươi, những lúc khác ngươi cứ tùy ý là được.”
Thiền Y gật đầu, thi lễ lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại có hai cha con, Quý Trọng từ bên ngoài đi vào nói:
“Tiểu thư, bây giờ phải xử lý hết những người này?”
“Đi từ từ thôi.”
Chờ qua tới, Huệ Cô đứng ở phía sau Dương Tĩnh Xương, hai tay nắm lại cúi đầu đứng đó, trong nhà Tống Nguyên tiếng gào khóc liên tục truyền đến. Nam nhân rất ít người rơi lệ, càng không cần phải nói khóc lớn như thế, các thái y đều nhẹ nhàng thở dài. Bọn họ thân là thái y, ấn tượng đối với Tống Nguyên không giống bá tánh và các đại thần, cái nhìn thấy chính là những gì diễn ra ở trong gia trạch của Tống Nguyên.
Nơi này có ít người theo Tống Nguyên gần mười năm, Tống phu nhân bị bệnh, Tống Nguyên đối đãi với Tống phu nhân như thế nào, dùng dược liệu quý hiếm khó tìm được ra sao, sắc nấu tốn công như thế nào, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ ra sao, bọn họ là rõ ràng nhất, mạng của Tống phu nhân là do Tống Nguyên và Tống Anh liều mạng kéo dài mười năm.
Dân gian đều nói Tống Nguyên quan to hậu lộc, quyền thế ngút trời, là dùng mạng của vợ, con trai, con gái đổi lấy, nhưng bọn họ xem ra, nếu có thể, Tống Nguyên nguyện ý lấy quan to lộc hậu quyền thế đổi lấy con cái bình an. Nói ra có lẽ không ai tin, nếu không phải bọn họ đích thân cảm nhận nhiều năm thì ngay cả bọn họ cũng không tin. Con người mà, luôn nói không rõ được. Các thái y đứng lặng ở trong sân, nghe tiếng nam nhân gào khóc ở bên trong, bọn hạ nhân ở hậu viện đau buồn, bọn họ quen nhìn sinh ly tử biệt cũng rất xúc động. Người mất đi đau buồn khó chịu nhưng còn có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhanh Tống Anh đã triệu tập hạ nhân an bài hậu sự cho Tống phu nhân. Vì Tống Nguyên ghét những vật không may mắn kia nên trong nhà không có chuẩn bị đồ dùng cho tang lễ, nhưng với quyền thế của Tống Nguyên, chuẩn bị mấy thứ này không phải vấn đề, chỉ hơi rối một chút mà thôi.
Cảnh xuân tươi đẹp trong gia trạch rút đi, tuy Tống trạch vội vàng nhưng rất nhanh đã gọn gàng ngăn nắp như lúc ban đầu, hộ vệ Tống gia thì gia tăng ba tầng, trong lúc tang lễ đề phòng kiểm tra càng nghiêm ngặt, Tống Anh lại dẫn Tống Hổ Tử tới tiền viện cảm tạ các quan viên tới an ủi.
Nhìn Tống Anh trầm tĩnh sắp xếp tất cả công việc, còn chủ nhân Tống gia là Tống Nguyên thì giống như hài tử khóc không biết trời đâu đất đâu, tuy có câu trẻ con nhà nghèo sớm hiểu chuyện không thích hợp dùng ở nơi này nhưng đại ý đã không sai biệt lắm.
Mặc kệ đám quan viên ở đây ngày thường xem thường Tống Nguyên như thế nào, lúc này cũng thu hồi vẻ vui cười, nhìn thấy một nữ nhi và một nhi tử ngốc nghếch bận rộn, bọn họ lấy thân phận viên chức hoặc thúc bá tới hỗ trợ lo liệu tang lễ. Tang lễ của phu nhân một vị đại quan áo đỏ cũng không phải việc nhỏ, rất nhanh cả triều đình đều bận rộn. Đến lúc chiều tà buông xuống, Tống Anh mới ngồi xuống nghỉ tạm, các thái y cũng được mời tới. Thời điểm đám người Dương Tĩnh Xương tới, trong phòng có chút náo nhiệt.
Tống Nguyên khóc ở bên giường Tống phu nhân, bảy tám hạ nhân ở bên trong cũng đau buồn theo, ở gian ngoài Tống Anh ngồi cho Tống Hổ Tử ăn cơm, Tống Hổ Tử ngồi trong một đống đồ chơi, vừa chơi vừa y y nha nha kêu không rõ, Tống Anh thuần thục lại kiên nhẫn chơi với nó, thừa lúc nó vui vẻ thì đút một muỗng cơm.
Tuy không hiểu Tống phu nhân qua đời nhưng ước chừng là bị tiếng khóc bên kia quấy nhiễu, Tống Hổ Tử càng táo bạo hơn ngày thường, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng gầm rú, lúc không vui giơ tay đánh rơi chén cơm trong tay Tống Anh. Cơm canh bắn lên người nàng, đám nha hoàn vú nuôi vội tiến lên lau giúp, Tống Anh dọn dẹp sơ một chút, cũng không đổi quần áo mới, lần nữa bưng chén cơm khác lên... Chuyện này xảy ra quá nhiều lần nên luôn chuẩn bị rất nhiều thức ăn để ở trên bếp lò bên cạnh.
“Làm phiền mọi người lo lắng lâu như vậy.”
Tống Anh vừa đút cơm vừa nhìn các thái y nói. Các thái y đều thi lễ thở dài, khuyên Tống Anh nén đau buồn.
“Ta không có việc gì.”
Tống Anh nói, vẻ mặt bình tĩnh, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng cho Tống Hổ Tử.
“Sau này mọi người không cần tới đây giống như trước nữa, đợi an táng mẹ xong, ta sẽ đưa tạ lễ đến quý phủ của các vị.”
Các thái y lại nói lời cảm tạ, có Tống tiểu thư, quả nhiên sẽ không bị “giận chó đánh mèo”.
“Nhưng có chuyện còn phải làm phiền các vị một chút, khoảng thời gian này mỗi ngày để hai ba người tới nhà của ta.”
Tống Anh nói, mắt nhìn vào gian trong.
“Ta sợ cha ta chịu không nổi.”
Các thái y đều gật đầu đồng ý.
“Xin tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ an bài chuyện này.”
Dương Tĩnh Xương nói. Tống Anh gật đầu nói:
“Trời đã không còn sớm, các vị đều bận rộn cả ngày, hãy trở về hết đi.”
Nàng duỗi tay lấy ra món đồ chơi bị bẻ gãy một nửa ở trong miệng Tống Hổ Tử, nhỏ giọng khuyên bảo, lại lau mặt cho nó. Đám người Dương Tĩnh Xương thi lễ cáo lui, Huệ Cô không có tư cách vào, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, lúc này cũng theo các vị thái y lui về phía sau, chợt nghe Tống Anh mở miệng:
“Dương lão đại phu.”
Nàng nói.
“Ngươi bảo nữ đồ đệ ở lại ta dùng mấy ngày.”
Huệ Cô? Dương Tĩnh Xương dừng bước. Mấy đại phu khác thì hiểu rõ, chủ động mở miệng nói:
“Đúng vậy, an bài người cho Tống đại nhân, cũng phải có người chăm sóc Tống tiểu thư mới được.”
Tống Nguyên đau buồn khóc không biết trời đâu đất đâu, tuy Tống Anh không có như hắn nhưng dồn tinh thần xử lý tang lễ càng hao tâm tổn sức, có nữ y ở bên người sẽ rất tiện. Dương Tĩnh Xương gật đầu, quay người gọi Huệ Cô, mấy đại phu tránh ra nhìn nữ hài tử đứng ở cạnh cửa. Thiền Y cất bước đi vào.
“Huệ Cô, làm phiền muội mấy ngày.”
Tống Anh nói. Thiền Y thường tới Tống trạch, tuy rất ít đến trước mặt Tống phu nhân nhưng dù sao cũng ở nội trạch nên đã gặp qua và nhận ra Tống Anh.
“Không dám.”
Thiền Y thi lễ, ngẩng đầu nhìn Tống Anh, nghiêm túc gật đầu.
“Ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Tống Anh gật đầu, tiếp tục sửa sang lại vạt áo cho Tống Hổ Tử, sau đó nói chuyện với nó, như vậy là ổn rồi, để một nữ học đồ làm chút việc nhỏ ấy không có vấn đề, các thái y lui ra. Thiền Y đưa mọi người ra cửa, nhưng không đi theo ra ngoài mà đứng yên ở cạnh cửa. Dương Tĩnh Xương nhìn nàng nói:
“Hừm… Có cái gì không hiểu thì hỏi, không được tự ý làm bậy.”
Thiền Y gật đầu, lại cười nói:
“Sư phụ yên tâm đi, con biết rồi.”
Các đại phu khác cười nói:
“Lão Dương yên tâm đi, nữ đệ tử này của ngươi trò giỏi hơn thầy đó.”
“Không cần lo lắng, có chúng ta đây.”
Có thái y trấn an, Dương Tĩnh Xương cười nói:
“Nàng còn chưa xuất sư, phải dặn dò một chút.”
Thấy Thiền Y như vậy, lão cũng không cần nhiều lời nữa mà đi theo các đại phu ra ngoài. Trước cửa Tống trạch treo đèn lồng màu trắng, hộ vệ vây tầng tầng, trời đã xế chiều nhưng ngựa xe không dứt, trước cửa không có chút rối loạn, người ra vào đều bị điều tra rất kỹ. Dương Tĩnh Xương đi ra khỏi Tống trạch rất dễ dàng nhưng muốn đi vào sẽ không thể tùy tiện như vậy, lão quay đầu lại nhìn, sau đó ngồi xe ngựa rời đi, mấy đại phu khác trên xe xuống xe ở ven đường, mãi đến khi trong xe chỉ còn Dương Tĩnh Xương, khuôn mặt nhẹ nhàng chậm rãi trầm xuống. Chuyện này hợp lý lại không hợp lý. Tống gia làm tang lễ, cần một nữ y hầu hạ là hợp lý. Chỉ là... Thiền Y... tay Dương Tĩnh Xương để trên đầu gối không khỏi chà xát, nghĩ tới câu nói kia của Thiền Y, con mới vừa tới đã nghe tin Tống phu nhân... Nghĩ tới Tống phu nhân đột nhiên phát bệnh qua đời, nghĩ tới đám đại phu ngậm miệng không dám nói chuyện... Ui chao, Dương Tĩnh Xương cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó nhưng lại không có manh mối. Làm sao ăn nói với Tiết Thanh đây? Lúc trước vì sao Thiền Y đến kinh thành, Tiết Thanh đã nói rõ ràng với lão. Đó là một bức thư dùng nước thuốc viết, phải ngâm ở trong nước mới hiện ra, bị Tông Chu chọn vào cung, lấy cái chết để đánh tráo. Thiền Y đã chết, Huệ Cô tân sinh, xin cho nàng ở lại bên cạnh để được tự do. Nhưng hiện nay Huệ Cô đã rời khỏi hắn, bước vào Tống trạch. Đó là Tống trạch a, nếu không được cho phép, dù chắp cánh cũng bay không ra. Dương Tĩnh Xương xoa xoa đầu gối, nhìn ra cửa sổ bị gió thổi bay màn che, nghĩ đến Tiết Thanh, hiện tại Tiết Thanh ra sao? Nghe nói thiếu chút nữa đã chết... đã sắp vào mùa đông, ở kinh thành chết hơi nhiều người a.
....
“Lại chết người?”
Tiết Thanh nằm ở trên giường mở mắt, há miệng ra. Không nói nữa mà bỏ một miếng lê vào trong miệng.
“Thiếu gia, lạnh không?”
Tỳ nữ ngồi ở đầu giường dịu dàng hỏi. Tiết Thanh nhai kẽo kẹt kẽo kẹt, ậm ờ nói:
“Không lạnh không lạnh, chỉ là hơi nhỏ, nhai không đã.”
Tỳ nữ vâng một tiếng, cắt miếng lê lớn hơn một chút. Tứ Hạt tiên sinh ở bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm. Tiết Thanh nhắm mắt lại nói:
“Nói tiếng người giùm đi.”
Tứ Hạt tiên sinh nuốt miếng lê trong miệng xuống, từ trên đùi tỳ nữ ngẩng đầu nói:
“Miệng con cũng không bị thương, cũng nên biết đủ rồi, xa hoa lãng phí.”
Tiết Thanh giơ tay lên nói:
“Tiên sinh, người đã gặp qua loại xa hoa lãng phí thương tích đầy người này sao?”
Tứ Hạt tiên sinh ho nhẹ một tiếng nói:
“Nếu là người xui xẻo... vậy con biết ai chết không?”
Tiết Thanh nói:
“Quản ai chết làm gì, không phải con chết là được.”
Sau đó há mồm tiếp một miếng lê đưa tới, gật gật đầu.
“Không sai, không sai.”
Tỳ nữ vui vẻ cười rộ lên.
“Những người nên thông báo con đều thông báo rồi?”
Tiết Thanh hỏi, nhìn Tứ Hạt tiên sinh nằm ở trên giường sát cửa sổ, một tỳ nữ ở phía trước đút hoa quả, một người khác ở phía sau đấm chân. Tứ Hạt tiên sinh nói:
“Những bức thư con viết đều được đưa qua, yên tâm đi, con xem bọn họ không ai tới thăm con cả.”
Tiết Thanh than nhẹ một tiếng nói:
“Để bọn họ biết con bình an là tốt rồi, đừng tới thăm con, chỗ này của con… không bình an.”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đều đột nhiên đứng dậy.
“Dọn dẹp một chút đi.”
Tứ Hạt tiên sinh nói.
Ba tỳ nữ có chút vội vàng lại thuần thục xuống giường, động tác nhanh chóng sửa sang lại quần áo không chỉnh tề, bỏ hoa quả vào hộp đồ ăn, một người đứng yên ở góc phòng, hai người đứng ở trước bàn châm trà rót nước...
“Thanh Tử thiếu gia, Khang đại nhân tới.”
Bên ngoài vang lên giọng của Tề Sưu. Tỳ nữ đứng ở góc phòng tiến lên mở cửa, Khang Đại đi vào, nhìn lão giả ngồi ở mép giường nhắm mắt nhíu mày bắt mạch, lại nhìn thiếu niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch...
“Âu Dương tiên sinh, hắn thế nào rồi?”
Khang Đại nhỏ giọng hỏi. Tứ Hạt tiên sinh mở mắt ra, ừm một tiếng nói:
“Không tốt lắm, lần tới đưa thêm rượu ngon thịt ngon... và nhiều thuốc bổ thêm một chút.”
Tuy phương pháp chữa bệnh có chút cổ quái nhưng tướng gia nói hết thảy nghe hắn an bài, Khang Đại vâng một tiếng, Tiết Thanh mở mắt ra. Đám nha hoàn đứng ở trong phòng châm trà rót nước và Tứ Hạt tiên sinh đều lui ra ngoài.
“Khang đại nhân, ta đỡ hơn nhiều rồi.”
Tiết Thanh nói.
Khang Đại hỏi thăm vài câu rồi mới nói:
“Phu nhân của Tống Nguyên qua đời, đã hạ táng nhiều ngày.”
Vừa rồi Tứ Hạt tiên sinh còn chưa nói xong, hóa ra là phu nhân của Tống Nguyên, Tiết Thanh ừm một tiếng, không có ấn tượng gì, nghe nói bị bệnh nhiều năm đã sắp chết. Đối với người vô tội nàng không có ý nguyền rủa hay vui sướng khi người gặp họa, dù sao cũng là người. Khang Đại tạm dừng một chút mới nói tiếp:
“Người có muốn đi viếng hay không?”
Ai? Tiết Thanh nhìn hắn nói:
“Ý của tướng gia?”
Khang Đại nói:
“Cũng không phải, chỉ là rất nhiều quan viên trong triều đều đi...”
Tiết Thanh không đợi hắn nói xong liền xua tay:
“Ta không cần thiết phải làm như vậy, đã không chết không dứt, ta không cần nhìn mặt mũi của hắn.”
Lại cười.
“Nếu như đi, có thể tìm cơ hội giết hắn...”
Khang Đại vội nói:
“Không nên không nên, bên đó rất nguy hiểm.”
Tiết Thanh cười ha ha nói:
“Ta nói giỡn thôi, ta đương nhiên biết.”
Khang Đại cười, lại thở dài:
“Tinh thần của người không tệ, trong lòng ta cũng dễ chịu một chút.”
Hốc mắt hắn đỏ lên. Tiết Thanh cười cười:
“Không có việc gì.”
Không có nói chuyện này nữa. Khang Đại lại nói chút chuyện trong triều, thấy vẻ mặt của Tiết Thanh hơi ủ rũ liền vội cáo từ rời đi.
“Hắn đã nói, tất nhiên không phải thuận miệng nói, sao ngươi không đi thử?”
Tứ Hạt tiên sinh tiến vào hỏi.
“Xem bọn họ làm cái gì sao?”
Vẻ ủ rũ trên mặt Tiết Thanh biết mất không còn chút dấu vết gì nữa, nằm ở trên giường quơ quơ nói:
“Về sau bọn họ làm gì nói gì ta đều phải suy xét kỹ, chỗ bọn hắn muốn ta đi ta đều không đi.”
……
“Nàng không đi?”
Trần Thịnh nhìn Khang Đại nói. Khang Đại gật đầu:
“Nàng khẳng định không đi.”
Việc này không cần hỏi cũng biết. Trần Thịnh ừm một tiếng:
“Đúng vậy, nàng khẳng định sẽ không đi.”
Giọng nói có chút cổ quái, vẻ mặt phức tạp. Khang Đại khó hiểu nói:
“Vì sao tướng gia muốn nàng đi Tống gia bái tế?”
Trần Thịnh ừm một tiếng, phất tay áo ngồi xuống, nói:
“Không có gì, ta muốn nàng đi để biểu hiện ra sự không sợ cùng với cảnh cáo, thanh danh càng tăng lên.”
Thì ra là thế, Khang Đại cười nói:
“Không cần, cho Tống Nguyên chút mặt mũi đi.”
Nhìn vẻ mặt của Trần Thịnh, chần chờ một chút lại nói.
“Nếu không ta lại đi nói với nàng ý của tướng gia...”
Trần Thịnh giơ tay ngăn lại:
“Không cần, ta nghĩ như vậy cũng không đúng, nàng còn bị thương, không đi được nơi nào mới đúng.”
Nói thêm lần nữa, hài tử thông tuệ nhạy bén kia khẳng định sẽ phát hiện không đúng, thôi, vừa nãy mình hỏi đã thất thố. Khang Đại gật đầu đồng ý, thấy tinh thần của Trần Thịnh tựa hồ có chút mỏi mệt, mấy ngày nay trong triều đúng là thời điểm loạn nhất, liền cáo từ lui xuống, trong nhà chỉ còn lại có Trần Thịnh.
Bóng đêm dần dần bao phủ, vẻ mặt hắn mơ màng không rõ, chỉ nghe được một tiếng thở dài.
“Không thể đi a, cũng không biết, không có cách nào.”
…….
Đêm càng khuya, ngựa xe ở ngoài Tống trạch đã tản đi, không gian an tĩnh lại, trong Tống trạch đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, treo đầy vải trắng, trong tầm mắt là cả một vùng màu trắng, tựa hồ như tuyết rơi bao trùm. Trong hậu viện, Tống Nguyên đã ngừng khóc, người ngồi ở trước bàn, vẻ mặt có chút ngơ ngơ, ăn hết một chén canh do tỳ nữ đưa tới. Tống Anh cũng ăn xong buông chén, hỏi Hổ Tử ngủ chưa, nghe nói đã ngủ liền bảo các tỳ nữ lui ra, ánh mắt nhìn vào trong góc phòng, nơi đó có một nữ hài tử đang nghiêm túc nhìn bếp lò.
“Huệ Cô.”
Tống Anh nói:
“Ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Thiền Y nghe tiếng đi ra, tuy bộ dạng có chút nhút nhát nhưng cử chỉ tự nhiên hào phóng nói:
“Tiểu thư, buổi tối người có dùng dược thiện không?”
Tống Anh nhìn nàng cười cười nói:
“Không cần, hiện giờ vẫn không cần.”
Lại nói:
“Ngươi không cần căng thẳng, ta cảm thấy thân thể không thoải mái sẽ tìm ngươi, những lúc khác ngươi cứ tùy ý là được.”
Thiền Y gật đầu, thi lễ lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại có hai cha con, Quý Trọng từ bên ngoài đi vào nói:
“Tiểu thư, bây giờ phải xử lý hết những người này?”
/223
|