“… Tội thần là người cầm cờ cho tiên đế xuất hành…”
Một người lớn tiếng nói trong đại điện.
Tiên đế xuất hành vào tháng năm năm Thái Bình thứ ba, kinh thành đang vào mùa đẹp nhất, cây xanh bóng râm trăm hoa đua nở.
Thông tin hoàng đế sắp xuất hành đã được truyền đi rất lâu, khi cấm quân chạy trên phố lớn, nghi trượng của hoàng gia từ từ kéo dài hướng về phía cổng thành trước cửa cung, khoảnh khắc nước sạch được tưới trên đường trải đất vàng, cả kinh thành đều sôi sục.
Đi trước nhất là lục tượng, theo sau là bách kỵ, có hai trăm người cầm cờ, một trăm người của cung đình cùng nhau bước về phía trước.
Theo sau bọn họ là Thiên Giám ty, nghi trượng của mã đội lục quân và Kim Ngô vệ gần vạn người, rồi sau đó mới là các quan của triều đình.
Trong số các quan đứng trong đại điện có không ít người có mặt vào lúc đó, lúc này vẻ mặt có hơi mơ màng, dường như lại quay trở về cái hôm chen chúc trong đám người mênh mông đi trên đường đến kinh thành.
Bọn họ quay đầu lại thì nhìn thấy các tể tướng, đây là những người đi gần cuối dẫn đường và cũng là người dẫn đường xa giá của hoàng đế.
Lúc đó, cũng là Trần Thịnh và Vương Liệt Dương.
Không ít quan lại trong điện ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn Trần Thịnh và Vương Liệt Dương đứng ở trước điện… giống như bây giờ, chỉ là, tầm mắt của họ vượt qua Trần Thịnh và Vương Liệt Dương mà hướng về phía ghế rồng, ghế rồng trống không, quạt đuôi trĩ khẽ lay chậm chạp giống như lại xuất hiện một bóng người cao lớn.
Long bào vàng chói, mũ miện đẹp đẽ, thân hình cao to tuấn tú, khí thế phi phàm của vị hoàng đế đang độ tráng niên, ngồi trên ngọc lộ cao lớn một cách đoan chính, uy nghiêm.
Xa giá của hoàng hậu đi theo sau, hoàng hậu đương độ xuân thì đích thân mang mũ phượng và khăn quàng vai đến.
Hoàng đế và hoàng hậu đi trên đường lớn, vạn dân khấu lạy hô to vạn tuế, cả kinh thành giống như một cơn địa chấn.
Đại sự đây.
Chỉ là không ngờ một tháng sau…
“… Tội thần tận mắt nhìn thấy Tần Đàm Công và bệ hạ xảy ra tranh cãi dưới dốc núi… Bệ hạ rời đi trước… Tần Đàm Công đuổi theo sau rồi không thấy bóng dáng…”
“… Lúc đó thần đang trấn giữ nam doanh, Tần Đàm Công rời đi vào lúc đêm, thần… lúc đó thần không dám ngăn cản… cũng không hề hỏi để báo lên… Thận đáng tội chết…”
“… Lúc đó thần nhận chức dịch thừa ở Kiều Bình dịch, tận mắt nhìn thấy Tần Đàm Công dẫn một trăm Hắc Giáp vệ đi về hướng Bình Lương quan, tất cả đều mang cung nỏ đao kiếm trọng khí… Ba ngày sau Bình Lương quan bị tập kích và tiêu diệt…”
“… Lúc đó thần hộ vệ tiền doanh cho bệ hạ, hôm ấy đến phiên thần trực nhưng lại bị đổi, đây là chuyện chưa từng xảy ra… Sau khi trời sáng thì biết tin bệ hạ bị bệnh nặng…”
“… Thật ra thông tin bệ hạ bệnh nặng không phải là sau khi trời sáng, lúc đó thần đang quản khố, đêm ấy ngủ không yên giấc, nghe thấy bên ngoài có người kêu cứu, lúc ấy sợ không dám hó hé… nhưng thần lại nhận ra giọng nói đó, là Chung thái giám cận thị của bệ hạ, sau khi trời sáng thì phát hiện Chung thái giám đã chết, nói là sợ tội tự vẫn…”
Tiếng kể lại trong điện câu này nối tiếp câu kia, Tiết Thanh đứng ở trắc điện nghe rõ mồn một và đã phác họa được cơ bản tình hình xảy ra lúc đó.
Tần Đàm Công và hoàng đế đã xảy ra tranh chấp, có lẽ là rất gay gắt, sau đó Tần Đàm Công tự ý rời khỏi chỗ ở của hoàng đế, dẫn binh ra ngoài, chiếm một cửa quan quan trọng gần đó, có thể ngăn chặn đại quân tăng viện, sau đó quay về lại nơi trú quân, thay đổi thủ vệ tối hôm đó rồi giết hoàng đế.
Mọi chuyện rất đột ngột nhưng đây lại không phải là chuyện xảy ra đột ngột, chắc chắn Tần Đàm Công đã có sắp xếp trước, bày bố hoàn hảo, hành động nhanh gọn. Tuy có hơi thiếu sót nhưng không ảnh hưởng nhiều đến chuyện đại sự… Nếu không thì những nhân chứng này cũng sẽ không đợi tới mười năm sau mới ra mặt.
Bây giờ mới ra mặt không hiệu quả bằng mười năm trước, bởi vì quá nhiều dấu vết đã bị phai mờ theo thời gian.
Đang suy nghĩ thì bỗng truyền đến tiếng cười của Tần Đàm Công.
“Hoang đường.”
“Đây mà gọi là chứng cứ gì?”
“Ngươi thấy ta tranh cãi với tiên đế, vậy các vị đang có mặt có ai chưa từng thấy ta với tiên đế cãi nhau?”
“Ta và tiên đế có tranh chấp trước giờ không phải là bí mật, trước đây ta dám làm như vậy thì bây giờ cũng dám nói như vậy.”
“Về phần ngươi, ta rời khỏi nơi đóng quân cũng không phải là một hai lần, tại sao ngươi không ngăn cản tra hỏi? Đó là vì mấy lần trước ngươi đã biết ta có thủ dụ của bệ hạ.”
“Bây giờ ngươi đến chỉ ta có tội thì ta lại nhớ ra, người nên bị hỏi tội là ngươi mới đúng, dù có nhiều lần thấy ta ra vào có thủ dụ của bệ hạ nhưng ngươi cũng không thể không tra hỏi, lúc đó ta đã định trị tội ngươi rồi, chỉ là tiên đế xảy ra chuyện rối ren nên tha cho ngươi thôi.”
“Bây giờ ngươi đã quay trở lại, vậy thì ta hỏi tội lại đi.”
“Còn ngươi, bị đổi, quân lệnh như núi, nếu đổi ắt phải có lý do, không lẽ còn phải giải thích với một tiểu binh như ngươi sao? Có lệnh không tuân theo, lén lút trách móc, mê hoặc lòng quân, nếu ngươi còn tự nhận là lính thì bây giờ ngươi hãy trả lời ta, ngươi làm như vậy thì phạm tội gì trong quân đội?”
“Về việc tại sao Chung thái giám lại kêu cứu thì chắc là Trần tướng gia và Vương tướng gia biết, cho đến hôm nay cũng không có gì để nói, lúc đó bệ hạ đang trong tình huống như vậy, các tướng gia phải hỏi tội kẻ hầu hạ, Chung thái giám sợ tội bỏ trốn bị binh vệ giết ngay tại chỗ.”
Tần Đàm Công vịn đai ngọc đi từ trước điện đến trước mặt tám người đó, từ trên cao nhìn xuống.
“Nói tới nói lui vẫn chỉ là những giả thuyết hoang đường, từ khi tiên đế mất, lời đồn đại này vẫn cứ tiếp diễn, cho đến mười năm sau cũng vẫn không có nội dung gì mới.” Hắn nói, rồi lại nhìn mọi người đang ở trong điện:
“Lúc tiên đế còn sống, ai ai cũng đều nói Tần Đàm Công ta được sủng ái mà ngang ngược, ví như ở ngoài không nghe điều lệnh, ăn mặc tiêu dùng quá mức cho phép, ức hiếp người khác, sỉ nhục mệnh quan triều đình, ngày nào cũng có tấu chương tố cáo, tiên đế không còn nữa thì ai nấy đều nói ta có quyền nên hống hách, mưu hại tiên đế, dựa vào thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, những điều này ta đã nghe chán rồi.”
Trần Thịnh nói: “Vậy tại sao mười năm trước Tần công gia lại dẫn binh truy sát Ngũ Đố quân?”
Trong điện bỗng nhiên lặng ngắt.
Bắt đầu rồi! Hỏi tội Tần Đàm Công tất nhiên phải do người cùng địa vị là Trần tướng gia hỏi mới được, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Trần Thịnh.
Tần Đàm Công cũng quay đầu lại, nói: “Ngũ Đố quân ư? Tội của loạn quân không nên giết sao?”
Trần Thịnh nói: “Vậy Tông Chu thu thập các nữ tử trong dân gian lại là vì điều gì?”
Tần Đàm Công xoay người lại, đối mặt với Trần Thịnh, nói: “Đương nhiên là để cho cung điện được sung túc, cũng là tận hiếu với thái hậu.”
Trần Thịnh cười cười, nói: “Tần công gia, lời này chúng tôi cũng đã nghe nhiều năm nên ngán rồi, bây giờ có một cách nói mới mẻ có thể nghe thử xem sao.” Nói xong giơ tay nói: “Mời Ngũ Đố quân Đốc đại nhân.”
Các quan lại đang có mặt cũng ít nhiều nghe nói đến Ngũ Đố quân, nhưng danh xưng Đốc đại nhân này thì có hơi lạ, trong điện vang lên tiếng hỏi han nho nhỏ, nội thị đã truyền gọi từng người một. Có người từ ngoài đi vào, quan lại chia thành hai bên quay đầu nhìn ra, lúc này nắng đã lên cao còn đại điện thì âm u, bóng người đàn ông cao lớn đứng ở cửa nơi sáng tối giao nhau, nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt.
Hắn rảo bước vào trong điện, bước chân vững vàng thân hình cao lớn, tuy chỉ mặc áo vải nhưng vẫn không che được khí thế uy vũ.
Đây chính là thủ lĩnh của Ngũ Đố quân do các binh lính đầu trộm đuôi cướp vi phạm quân kỷ cấu thành do tiên đế lập ra sao, trông có vẻ như không giống phường đầu trộm đuôi cướp.
……
Tiết Thanh nhón chân nhìn Đốc, Đốc và nàng cùng nhau đến nhà Trần Thịnh.
Đây là lần đầu tiên Đốc và Trần Thịnh gặp nhau, họ không nói nhiều, Trần Thịnh nói một câu “vất vả rồi”, Đốc đáp lại là “bổn phận của thần”. Tiết Thanh đã nhờ Tứ Hạt tiên sinh nói với Đốc là vết thương của nàng không sao, cũng không có gì nhiều, nàng ngồi xe ngựa cùng Trần Thịnh vào cung, Đốc thì ở cửa cung đợi cho gọi theo như quy tắc.
Đa số quan lại trong đại điện thấy rất lạ đối với người đàn ông vô công vô thưởng rất ít khi đề cập đến trong triều đình này, nhưng có một người không hề xa lạ, Tần Đàm Công quay người nhìn về phía Đốc đang đi tới.
Đốc không còn ngụy trang như trước đây mà để lộ khuôn mặt sạch sẽ nhuốm màu sương gió. Tuy mặc áo vải nhưng không hề sợ sệt khi đi giữa các quan lại lớn nhỏ, cũng không hề khiếp sợ khi bước vào đại điện hoàng cung nơi ở của thiên tử.
Lần đầu tiên đến đây gặp thiên tử hắn cũng không hề sợ sệt, thiên tử ngồi trên ghế rồng, đưa tay chỉ Tần Đàm Công đang đứng bên cạnh, nói: “Đốc, Tần Đàm Công theo trẫm học văn thao võ lược, còn ngươi thì học theo thói hoang dã, trẫm muốn xem thử ngươi với Tần Đàm Công ai lợi hại hơn.”
Người với người đều có thể rất lợi hại, lúc đó hắn đáp như vậy, đại thái giám dẫn hắn vào cầm phất trần đứng sau chọc vào người hắn, có lẽ là chưa thấy ai trâng tráo trước mặt bệ hạ như vậy, hoàng đế bật cười, tiếng cười vang vọng khắp điện, bên tai, khiến lỗ tai hắn ong ong… Hoàng đế cũng là một người rất lợi hại.
Đốc ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía trước không có thiên tử, chỉ có Tần Đàm Công.
Tần Đàm Công nhìn hắn, đưa tay chỉ, nói: “Người đâu, bắt tên tội phạm Đốc này lại.” Giọng hắn không vang dội nhưng cũng đủ vang khắp đại điện.
Nhưng Kim Ngô vệ đứng hầu hai bên điện hình như không nghe thấy mà vẫn đứng yên.
Trần Thịnh nói: “Tần công gia đừng vội bắt người, để người ta nói xong đã.”
Tần Đàm Công nói: “Bản thân hắn là phạm nhân, lời nói của hắn có gì đáng nghe.”
“Không sai, bắt lấy hắn.” Tống Nguyên quát theo, đứng ra khỏi đội hình hai bên: “Binh bộ hình bộ đều đang truy bắt khâm phạm này! Khâm phạm này lại dám nghênh ngang vào triều, Trần tướng gia, ngài là đang bao che…”
Rất nhiều người đằng sau phụ họa theo, trong điện bỗng chốc tranh cãi ầm ĩ.
“Tại sao các người lại truy bắt ta?” Giọng của Đốc cũng vang lên ngay sau đó, hắn không nhìn đám người Tống Nguyên mà chỉ nhìn Tần Đàm Công: “Và ai là người định tội ta là khâm phạm?”
“Đây là việc đã được định luận từ mười năm trước, hôm nay ngươi mới đến hỏi tại sao?” Tần Đàm Công nói: “Là ai sai khiến ngươi, mười năm sau khi tiên đế chết ngươi lại muốn chạy ra chất vấn?”
……
Mặc kệ các ngươi nói gì, mặc kệ là ai đến nói gì, Tần Đàm Công đều chỉ ra một điều, lúc đó các ngươi không nói, im lặng chính là mặc nhận không có vấn đề gì, vậy thì bây giờ có mở miệng nói mình bị người khác sai khiến cũng sẽ bị cho là tâm bất chính và hiển nhiên lời nói của ngươi cũng không đáng tin.
Tiết Thanh đang ở trắc điện gật gù.
Nhiều quan lại trong điện cũng đều gật gù, chụm đầu ghé tai nghị luận xôn xao.
“Tại sao trước đây ta không đến chất vấn, trong lòng Tần công gia biết rõ nhất.” Đốc không bị lời nghị luận trong điện ảnh hưởng, vẫn chỉ nhìn Tần Đàm Công: “Vì ngài đang truy giết ta, ngăn cản ta.”
Tần Đàm Công nói: “Đó là vì ngươi là tội phạm, đương nhiên ta phải truy bắt ngươi rồi.”
Đốc nói: “Không, không phải vì ta là tội phạm, mà là vì ngài là tội phạm, ngài đã giết tiên đế, giết hoàng hậu…”
Giọng hắn cao vút vang lên trong đại điện, lấn át cả tiếng nghị luận ồn ào, truyền đến tai mỗi người rất rõ ràng.
“… Rồi lại truy giết Bảo Chương đế cơ do ta cứu.”
Tiếng ồn ào trong điện bỗng dưng biến mất, Vương Liệt Dương vẫn luôn im lặng đứng một bên xem náo nhiệt dừng lại khẽ gật đầu, hai mắt đục ngầu bỗng nhiên ngưng thần.
Bảo Chương đế cơ, đây đúng là cách nói mới mẻ.
Không, không đúng, hắn nói là Bảo Chương đế cơ được cứu!
Được cứu! Còn sống!
Vương Liệt Dương vội bước tới trước một bước, không nhìn Đốc mà trừng mắt nhìn Trần Thịnh.
Sự việc không đúng!
Trần Thịnh không nhìn hắn, đứng thẳng người nhìn đại điện, rồi tiếp lời Đốc, nói: “Tần công gia, Bảo Chương đế cơ được cứu thật ra cũng không phải điều gì mới mẻ đối với ngài, đây là việc mà ngài đã biết từ sớm nên ngài mới truy giết Ngũ Đố quân, nên Tông Chu mới ra sức thu thập các nữ tử trong dân gian, nhìn xem độ tuổi của những cô gái đó đi, đều là độ tuổi của Bảo Chương đế cơ.”
Các quan trong triều đình cũng không lạ với việc Tông Chu tuyển cung nữ, lúc đầu đã gây ra không ít vụ án khuynh gia bại sản, có điều đã chứng minh được Tần Đàm Công và thái hậu lạm dụng uy quyền, nhưng lại không nghĩ tới điều này, bây giờ nghĩ lại…
Bảo Chương đế cơ! Vẫn còn sống?! Việc này…
“Tông Chu là cận thị của tiên đế và hoàng hậu năm xưa, cũng là người rất thân với Bảo Chương đế cơ, hãy nhìn xem những nữ tử được hắn chọn đều có kết cục gì, không phải chết thì cũng là không rõ tung tích.”
“Đây đâu phải là tuyển cung nữ, đây rõ ràng là giết người, thà giết lầm một nghìn người còn hơn bỏ sót một người.”
Giọng Trần Thịnh càng ngày càng cao, cũng vang vọng trong đại điện, người cũng tiến về trước một bước, chỉ vào Tần Đàm Công.
“Tần Đàm Công, không ai không biết tội ác ngươi giết vua, truy giết hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ, ngươi lừa được thiên hạ sao?”
Nói xong rồi lại cất tiếng.
“Tiết Thanh!”
……
Tiết Thanh?
Trương Liên Đường đứng ở cuối hàng giật mình, lúc này gọi Tiết Thanh làm gì?
Lúc này gọi Tiết Thanh cũng không có gì, Tiết Thanh cũng là nhân chứng, không, không, không đúng, thứ tự không đúng…
Tiết Thanh là nạn nhân bị Tần Đàm Công truy giết, nếu phải ra mặt thì phải xuất hiện trước tên Đốc này chứ…
Trương Liên Đường chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, tiếng bước chân đã vang lên bên tai, hắn quay đầu nhìn hai thái giám đang dìu một người đi vào, mặc áo quan đội mũ quan nhưng áo quan thì lại dày cộm, cổ áo còn lơi lỏng để lộ vải băng màu trắng, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiết Thanh đi ngang qua trước mặt hắn.
“Tiết Thanh, sao ngươi lại bị truy giết?” Trần Thịnh đứng ở trước hỏi.
Tiết Thanh đứng lại, đa tạ thái giám đã dìu đỡ, người có hơi lảo đảo nhưng vẫn đứng vững, thi lễ đáp: “Vì thần muốn đòi lại công bằng cho tiên sinh của thần.”
Trần Thịnh hỏi: “Tại sao tiên sinh của ngươi lại chết?”
Tiết Thanh đáp: “Tiên sinh của thần vì tra án Tần Đàm Công giết vua mà chết.”
Trần Thịnh hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”
Tiết Thanh đáp: “Thần đến từ phủ Trường An.”
Trần Thịnh hỏi: “Ngươi có biết Đốc đại nhân không?”
Tiết Thanh nhìn Đốc ở bên cạnh, gật đầu với hắn: “Biết.”
Biết?
Cuộc đối thoại của họ rất nhanh chóng, từ khi Tiết Thanh bước vào không có lấy cơ hội nói chuyện với người khác, người hỏi người đáp và chủ đề cũng được chuyển đổi rất đột ngột, các quan lại trong điện nhất thời không theo kịp.
Tiết Thanh cũng biết Đốc đại nhân sao?
Ngũ Đố quân?
Tại sao? Chuyện như thế nào vậy? Hắn không phải là thư sinh, với lại, hắn biết Đốc, không phải chứng tỏ Thanh Hà tiên sinh cũng biết sao? Nếu vậy thì ban đầu Đốc và Thanh Hà tiên sinh đều cùng… tra án Tần Đàm Công giết vua rồi…
Bên này vẫn còn đang rối loạn trong suy nghĩ thì ở bên kia Trần Thịnh lại lên tiếng.
“Tiết Thanh, tháo mũ của ngươi xuống đi.”
Mũ?
Quan viên sững người, ngước mắt nhìn thì thấy Tiết Thanh đã răm rắp làm theo lấy mũ quan xuống, mũ vừa rơi ra thì đầu và người cũng hơi chao đảo, mái tóc đen dài xõa xuống tựa như thác nước…
Mềm mại đen bóng, tạo nên sóng nước ở sau lưng…
……
Tựa như sóng nước lấp lánh, Trương Liên Đường đứng phía sau khẽ nhắm mắt lại.
Tiết Thanh à.
Bùi Yên Tử đứng ở một bên khác vẫn luôn cụp mắt cũng ngẩng đầu lên mở mắt ra.
Kích thích quá.
Người vẫn luôn một biểu cảm từ đầu đến cuối là Liễu Xuân Dương, hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn phía trước, chân tướng đã hiện ra rồi, trong tình huống như thế nào thì yêu quái mới như vậy… bàn tay để bên người nắm chặt lại.
Một người lớn tiếng nói trong đại điện.
Tiên đế xuất hành vào tháng năm năm Thái Bình thứ ba, kinh thành đang vào mùa đẹp nhất, cây xanh bóng râm trăm hoa đua nở.
Thông tin hoàng đế sắp xuất hành đã được truyền đi rất lâu, khi cấm quân chạy trên phố lớn, nghi trượng của hoàng gia từ từ kéo dài hướng về phía cổng thành trước cửa cung, khoảnh khắc nước sạch được tưới trên đường trải đất vàng, cả kinh thành đều sôi sục.
Đi trước nhất là lục tượng, theo sau là bách kỵ, có hai trăm người cầm cờ, một trăm người của cung đình cùng nhau bước về phía trước.
Theo sau bọn họ là Thiên Giám ty, nghi trượng của mã đội lục quân và Kim Ngô vệ gần vạn người, rồi sau đó mới là các quan của triều đình.
Trong số các quan đứng trong đại điện có không ít người có mặt vào lúc đó, lúc này vẻ mặt có hơi mơ màng, dường như lại quay trở về cái hôm chen chúc trong đám người mênh mông đi trên đường đến kinh thành.
Bọn họ quay đầu lại thì nhìn thấy các tể tướng, đây là những người đi gần cuối dẫn đường và cũng là người dẫn đường xa giá của hoàng đế.
Lúc đó, cũng là Trần Thịnh và Vương Liệt Dương.
Không ít quan lại trong điện ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn Trần Thịnh và Vương Liệt Dương đứng ở trước điện… giống như bây giờ, chỉ là, tầm mắt của họ vượt qua Trần Thịnh và Vương Liệt Dương mà hướng về phía ghế rồng, ghế rồng trống không, quạt đuôi trĩ khẽ lay chậm chạp giống như lại xuất hiện một bóng người cao lớn.
Long bào vàng chói, mũ miện đẹp đẽ, thân hình cao to tuấn tú, khí thế phi phàm của vị hoàng đế đang độ tráng niên, ngồi trên ngọc lộ cao lớn một cách đoan chính, uy nghiêm.
Xa giá của hoàng hậu đi theo sau, hoàng hậu đương độ xuân thì đích thân mang mũ phượng và khăn quàng vai đến.
Hoàng đế và hoàng hậu đi trên đường lớn, vạn dân khấu lạy hô to vạn tuế, cả kinh thành giống như một cơn địa chấn.
Đại sự đây.
Chỉ là không ngờ một tháng sau…
“… Tội thần tận mắt nhìn thấy Tần Đàm Công và bệ hạ xảy ra tranh cãi dưới dốc núi… Bệ hạ rời đi trước… Tần Đàm Công đuổi theo sau rồi không thấy bóng dáng…”
“… Lúc đó thần đang trấn giữ nam doanh, Tần Đàm Công rời đi vào lúc đêm, thần… lúc đó thần không dám ngăn cản… cũng không hề hỏi để báo lên… Thận đáng tội chết…”
“… Lúc đó thần nhận chức dịch thừa ở Kiều Bình dịch, tận mắt nhìn thấy Tần Đàm Công dẫn một trăm Hắc Giáp vệ đi về hướng Bình Lương quan, tất cả đều mang cung nỏ đao kiếm trọng khí… Ba ngày sau Bình Lương quan bị tập kích và tiêu diệt…”
“… Lúc đó thần hộ vệ tiền doanh cho bệ hạ, hôm ấy đến phiên thần trực nhưng lại bị đổi, đây là chuyện chưa từng xảy ra… Sau khi trời sáng thì biết tin bệ hạ bị bệnh nặng…”
“… Thật ra thông tin bệ hạ bệnh nặng không phải là sau khi trời sáng, lúc đó thần đang quản khố, đêm ấy ngủ không yên giấc, nghe thấy bên ngoài có người kêu cứu, lúc ấy sợ không dám hó hé… nhưng thần lại nhận ra giọng nói đó, là Chung thái giám cận thị của bệ hạ, sau khi trời sáng thì phát hiện Chung thái giám đã chết, nói là sợ tội tự vẫn…”
Tiếng kể lại trong điện câu này nối tiếp câu kia, Tiết Thanh đứng ở trắc điện nghe rõ mồn một và đã phác họa được cơ bản tình hình xảy ra lúc đó.
Tần Đàm Công và hoàng đế đã xảy ra tranh chấp, có lẽ là rất gay gắt, sau đó Tần Đàm Công tự ý rời khỏi chỗ ở của hoàng đế, dẫn binh ra ngoài, chiếm một cửa quan quan trọng gần đó, có thể ngăn chặn đại quân tăng viện, sau đó quay về lại nơi trú quân, thay đổi thủ vệ tối hôm đó rồi giết hoàng đế.
Mọi chuyện rất đột ngột nhưng đây lại không phải là chuyện xảy ra đột ngột, chắc chắn Tần Đàm Công đã có sắp xếp trước, bày bố hoàn hảo, hành động nhanh gọn. Tuy có hơi thiếu sót nhưng không ảnh hưởng nhiều đến chuyện đại sự… Nếu không thì những nhân chứng này cũng sẽ không đợi tới mười năm sau mới ra mặt.
Bây giờ mới ra mặt không hiệu quả bằng mười năm trước, bởi vì quá nhiều dấu vết đã bị phai mờ theo thời gian.
Đang suy nghĩ thì bỗng truyền đến tiếng cười của Tần Đàm Công.
“Hoang đường.”
“Đây mà gọi là chứng cứ gì?”
“Ngươi thấy ta tranh cãi với tiên đế, vậy các vị đang có mặt có ai chưa từng thấy ta với tiên đế cãi nhau?”
“Ta và tiên đế có tranh chấp trước giờ không phải là bí mật, trước đây ta dám làm như vậy thì bây giờ cũng dám nói như vậy.”
“Về phần ngươi, ta rời khỏi nơi đóng quân cũng không phải là một hai lần, tại sao ngươi không ngăn cản tra hỏi? Đó là vì mấy lần trước ngươi đã biết ta có thủ dụ của bệ hạ.”
“Bây giờ ngươi đến chỉ ta có tội thì ta lại nhớ ra, người nên bị hỏi tội là ngươi mới đúng, dù có nhiều lần thấy ta ra vào có thủ dụ của bệ hạ nhưng ngươi cũng không thể không tra hỏi, lúc đó ta đã định trị tội ngươi rồi, chỉ là tiên đế xảy ra chuyện rối ren nên tha cho ngươi thôi.”
“Bây giờ ngươi đã quay trở lại, vậy thì ta hỏi tội lại đi.”
“Còn ngươi, bị đổi, quân lệnh như núi, nếu đổi ắt phải có lý do, không lẽ còn phải giải thích với một tiểu binh như ngươi sao? Có lệnh không tuân theo, lén lút trách móc, mê hoặc lòng quân, nếu ngươi còn tự nhận là lính thì bây giờ ngươi hãy trả lời ta, ngươi làm như vậy thì phạm tội gì trong quân đội?”
“Về việc tại sao Chung thái giám lại kêu cứu thì chắc là Trần tướng gia và Vương tướng gia biết, cho đến hôm nay cũng không có gì để nói, lúc đó bệ hạ đang trong tình huống như vậy, các tướng gia phải hỏi tội kẻ hầu hạ, Chung thái giám sợ tội bỏ trốn bị binh vệ giết ngay tại chỗ.”
Tần Đàm Công vịn đai ngọc đi từ trước điện đến trước mặt tám người đó, từ trên cao nhìn xuống.
“Nói tới nói lui vẫn chỉ là những giả thuyết hoang đường, từ khi tiên đế mất, lời đồn đại này vẫn cứ tiếp diễn, cho đến mười năm sau cũng vẫn không có nội dung gì mới.” Hắn nói, rồi lại nhìn mọi người đang ở trong điện:
“Lúc tiên đế còn sống, ai ai cũng đều nói Tần Đàm Công ta được sủng ái mà ngang ngược, ví như ở ngoài không nghe điều lệnh, ăn mặc tiêu dùng quá mức cho phép, ức hiếp người khác, sỉ nhục mệnh quan triều đình, ngày nào cũng có tấu chương tố cáo, tiên đế không còn nữa thì ai nấy đều nói ta có quyền nên hống hách, mưu hại tiên đế, dựa vào thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, những điều này ta đã nghe chán rồi.”
Trần Thịnh nói: “Vậy tại sao mười năm trước Tần công gia lại dẫn binh truy sát Ngũ Đố quân?”
Trong điện bỗng nhiên lặng ngắt.
Bắt đầu rồi! Hỏi tội Tần Đàm Công tất nhiên phải do người cùng địa vị là Trần tướng gia hỏi mới được, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Trần Thịnh.
Tần Đàm Công cũng quay đầu lại, nói: “Ngũ Đố quân ư? Tội của loạn quân không nên giết sao?”
Trần Thịnh nói: “Vậy Tông Chu thu thập các nữ tử trong dân gian lại là vì điều gì?”
Tần Đàm Công xoay người lại, đối mặt với Trần Thịnh, nói: “Đương nhiên là để cho cung điện được sung túc, cũng là tận hiếu với thái hậu.”
Trần Thịnh cười cười, nói: “Tần công gia, lời này chúng tôi cũng đã nghe nhiều năm nên ngán rồi, bây giờ có một cách nói mới mẻ có thể nghe thử xem sao.” Nói xong giơ tay nói: “Mời Ngũ Đố quân Đốc đại nhân.”
Các quan lại đang có mặt cũng ít nhiều nghe nói đến Ngũ Đố quân, nhưng danh xưng Đốc đại nhân này thì có hơi lạ, trong điện vang lên tiếng hỏi han nho nhỏ, nội thị đã truyền gọi từng người một. Có người từ ngoài đi vào, quan lại chia thành hai bên quay đầu nhìn ra, lúc này nắng đã lên cao còn đại điện thì âm u, bóng người đàn ông cao lớn đứng ở cửa nơi sáng tối giao nhau, nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt.
Hắn rảo bước vào trong điện, bước chân vững vàng thân hình cao lớn, tuy chỉ mặc áo vải nhưng vẫn không che được khí thế uy vũ.
Đây chính là thủ lĩnh của Ngũ Đố quân do các binh lính đầu trộm đuôi cướp vi phạm quân kỷ cấu thành do tiên đế lập ra sao, trông có vẻ như không giống phường đầu trộm đuôi cướp.
……
Tiết Thanh nhón chân nhìn Đốc, Đốc và nàng cùng nhau đến nhà Trần Thịnh.
Đây là lần đầu tiên Đốc và Trần Thịnh gặp nhau, họ không nói nhiều, Trần Thịnh nói một câu “vất vả rồi”, Đốc đáp lại là “bổn phận của thần”. Tiết Thanh đã nhờ Tứ Hạt tiên sinh nói với Đốc là vết thương của nàng không sao, cũng không có gì nhiều, nàng ngồi xe ngựa cùng Trần Thịnh vào cung, Đốc thì ở cửa cung đợi cho gọi theo như quy tắc.
Đa số quan lại trong đại điện thấy rất lạ đối với người đàn ông vô công vô thưởng rất ít khi đề cập đến trong triều đình này, nhưng có một người không hề xa lạ, Tần Đàm Công quay người nhìn về phía Đốc đang đi tới.
Đốc không còn ngụy trang như trước đây mà để lộ khuôn mặt sạch sẽ nhuốm màu sương gió. Tuy mặc áo vải nhưng không hề sợ sệt khi đi giữa các quan lại lớn nhỏ, cũng không hề khiếp sợ khi bước vào đại điện hoàng cung nơi ở của thiên tử.
Lần đầu tiên đến đây gặp thiên tử hắn cũng không hề sợ sệt, thiên tử ngồi trên ghế rồng, đưa tay chỉ Tần Đàm Công đang đứng bên cạnh, nói: “Đốc, Tần Đàm Công theo trẫm học văn thao võ lược, còn ngươi thì học theo thói hoang dã, trẫm muốn xem thử ngươi với Tần Đàm Công ai lợi hại hơn.”
Người với người đều có thể rất lợi hại, lúc đó hắn đáp như vậy, đại thái giám dẫn hắn vào cầm phất trần đứng sau chọc vào người hắn, có lẽ là chưa thấy ai trâng tráo trước mặt bệ hạ như vậy, hoàng đế bật cười, tiếng cười vang vọng khắp điện, bên tai, khiến lỗ tai hắn ong ong… Hoàng đế cũng là một người rất lợi hại.
Đốc ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía trước không có thiên tử, chỉ có Tần Đàm Công.
Tần Đàm Công nhìn hắn, đưa tay chỉ, nói: “Người đâu, bắt tên tội phạm Đốc này lại.” Giọng hắn không vang dội nhưng cũng đủ vang khắp đại điện.
Nhưng Kim Ngô vệ đứng hầu hai bên điện hình như không nghe thấy mà vẫn đứng yên.
Trần Thịnh nói: “Tần công gia đừng vội bắt người, để người ta nói xong đã.”
Tần Đàm Công nói: “Bản thân hắn là phạm nhân, lời nói của hắn có gì đáng nghe.”
“Không sai, bắt lấy hắn.” Tống Nguyên quát theo, đứng ra khỏi đội hình hai bên: “Binh bộ hình bộ đều đang truy bắt khâm phạm này! Khâm phạm này lại dám nghênh ngang vào triều, Trần tướng gia, ngài là đang bao che…”
Rất nhiều người đằng sau phụ họa theo, trong điện bỗng chốc tranh cãi ầm ĩ.
“Tại sao các người lại truy bắt ta?” Giọng của Đốc cũng vang lên ngay sau đó, hắn không nhìn đám người Tống Nguyên mà chỉ nhìn Tần Đàm Công: “Và ai là người định tội ta là khâm phạm?”
“Đây là việc đã được định luận từ mười năm trước, hôm nay ngươi mới đến hỏi tại sao?” Tần Đàm Công nói: “Là ai sai khiến ngươi, mười năm sau khi tiên đế chết ngươi lại muốn chạy ra chất vấn?”
……
Mặc kệ các ngươi nói gì, mặc kệ là ai đến nói gì, Tần Đàm Công đều chỉ ra một điều, lúc đó các ngươi không nói, im lặng chính là mặc nhận không có vấn đề gì, vậy thì bây giờ có mở miệng nói mình bị người khác sai khiến cũng sẽ bị cho là tâm bất chính và hiển nhiên lời nói của ngươi cũng không đáng tin.
Tiết Thanh đang ở trắc điện gật gù.
Nhiều quan lại trong điện cũng đều gật gù, chụm đầu ghé tai nghị luận xôn xao.
“Tại sao trước đây ta không đến chất vấn, trong lòng Tần công gia biết rõ nhất.” Đốc không bị lời nghị luận trong điện ảnh hưởng, vẫn chỉ nhìn Tần Đàm Công: “Vì ngài đang truy giết ta, ngăn cản ta.”
Tần Đàm Công nói: “Đó là vì ngươi là tội phạm, đương nhiên ta phải truy bắt ngươi rồi.”
Đốc nói: “Không, không phải vì ta là tội phạm, mà là vì ngài là tội phạm, ngài đã giết tiên đế, giết hoàng hậu…”
Giọng hắn cao vút vang lên trong đại điện, lấn át cả tiếng nghị luận ồn ào, truyền đến tai mỗi người rất rõ ràng.
“… Rồi lại truy giết Bảo Chương đế cơ do ta cứu.”
Tiếng ồn ào trong điện bỗng dưng biến mất, Vương Liệt Dương vẫn luôn im lặng đứng một bên xem náo nhiệt dừng lại khẽ gật đầu, hai mắt đục ngầu bỗng nhiên ngưng thần.
Bảo Chương đế cơ, đây đúng là cách nói mới mẻ.
Không, không đúng, hắn nói là Bảo Chương đế cơ được cứu!
Được cứu! Còn sống!
Vương Liệt Dương vội bước tới trước một bước, không nhìn Đốc mà trừng mắt nhìn Trần Thịnh.
Sự việc không đúng!
Trần Thịnh không nhìn hắn, đứng thẳng người nhìn đại điện, rồi tiếp lời Đốc, nói: “Tần công gia, Bảo Chương đế cơ được cứu thật ra cũng không phải điều gì mới mẻ đối với ngài, đây là việc mà ngài đã biết từ sớm nên ngài mới truy giết Ngũ Đố quân, nên Tông Chu mới ra sức thu thập các nữ tử trong dân gian, nhìn xem độ tuổi của những cô gái đó đi, đều là độ tuổi của Bảo Chương đế cơ.”
Các quan trong triều đình cũng không lạ với việc Tông Chu tuyển cung nữ, lúc đầu đã gây ra không ít vụ án khuynh gia bại sản, có điều đã chứng minh được Tần Đàm Công và thái hậu lạm dụng uy quyền, nhưng lại không nghĩ tới điều này, bây giờ nghĩ lại…
Bảo Chương đế cơ! Vẫn còn sống?! Việc này…
“Tông Chu là cận thị của tiên đế và hoàng hậu năm xưa, cũng là người rất thân với Bảo Chương đế cơ, hãy nhìn xem những nữ tử được hắn chọn đều có kết cục gì, không phải chết thì cũng là không rõ tung tích.”
“Đây đâu phải là tuyển cung nữ, đây rõ ràng là giết người, thà giết lầm một nghìn người còn hơn bỏ sót một người.”
Giọng Trần Thịnh càng ngày càng cao, cũng vang vọng trong đại điện, người cũng tiến về trước một bước, chỉ vào Tần Đàm Công.
“Tần Đàm Công, không ai không biết tội ác ngươi giết vua, truy giết hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ, ngươi lừa được thiên hạ sao?”
Nói xong rồi lại cất tiếng.
“Tiết Thanh!”
……
Tiết Thanh?
Trương Liên Đường đứng ở cuối hàng giật mình, lúc này gọi Tiết Thanh làm gì?
Lúc này gọi Tiết Thanh cũng không có gì, Tiết Thanh cũng là nhân chứng, không, không, không đúng, thứ tự không đúng…
Tiết Thanh là nạn nhân bị Tần Đàm Công truy giết, nếu phải ra mặt thì phải xuất hiện trước tên Đốc này chứ…
Trương Liên Đường chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, tiếng bước chân đã vang lên bên tai, hắn quay đầu nhìn hai thái giám đang dìu một người đi vào, mặc áo quan đội mũ quan nhưng áo quan thì lại dày cộm, cổ áo còn lơi lỏng để lộ vải băng màu trắng, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tiết Thanh đi ngang qua trước mặt hắn.
“Tiết Thanh, sao ngươi lại bị truy giết?” Trần Thịnh đứng ở trước hỏi.
Tiết Thanh đứng lại, đa tạ thái giám đã dìu đỡ, người có hơi lảo đảo nhưng vẫn đứng vững, thi lễ đáp: “Vì thần muốn đòi lại công bằng cho tiên sinh của thần.”
Trần Thịnh hỏi: “Tại sao tiên sinh của ngươi lại chết?”
Tiết Thanh đáp: “Tiên sinh của thần vì tra án Tần Đàm Công giết vua mà chết.”
Trần Thịnh hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”
Tiết Thanh đáp: “Thần đến từ phủ Trường An.”
Trần Thịnh hỏi: “Ngươi có biết Đốc đại nhân không?”
Tiết Thanh nhìn Đốc ở bên cạnh, gật đầu với hắn: “Biết.”
Biết?
Cuộc đối thoại của họ rất nhanh chóng, từ khi Tiết Thanh bước vào không có lấy cơ hội nói chuyện với người khác, người hỏi người đáp và chủ đề cũng được chuyển đổi rất đột ngột, các quan lại trong điện nhất thời không theo kịp.
Tiết Thanh cũng biết Đốc đại nhân sao?
Ngũ Đố quân?
Tại sao? Chuyện như thế nào vậy? Hắn không phải là thư sinh, với lại, hắn biết Đốc, không phải chứng tỏ Thanh Hà tiên sinh cũng biết sao? Nếu vậy thì ban đầu Đốc và Thanh Hà tiên sinh đều cùng… tra án Tần Đàm Công giết vua rồi…
Bên này vẫn còn đang rối loạn trong suy nghĩ thì ở bên kia Trần Thịnh lại lên tiếng.
“Tiết Thanh, tháo mũ của ngươi xuống đi.”
Mũ?
Quan viên sững người, ngước mắt nhìn thì thấy Tiết Thanh đã răm rắp làm theo lấy mũ quan xuống, mũ vừa rơi ra thì đầu và người cũng hơi chao đảo, mái tóc đen dài xõa xuống tựa như thác nước…
Mềm mại đen bóng, tạo nên sóng nước ở sau lưng…
……
Tựa như sóng nước lấp lánh, Trương Liên Đường đứng phía sau khẽ nhắm mắt lại.
Tiết Thanh à.
Bùi Yên Tử đứng ở một bên khác vẫn luôn cụp mắt cũng ngẩng đầu lên mở mắt ra.
Kích thích quá.
Người vẫn luôn một biểu cảm từ đầu đến cuối là Liễu Xuân Dương, hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn phía trước, chân tướng đã hiện ra rồi, trong tình huống như thế nào thì yêu quái mới như vậy… bàn tay để bên người nắm chặt lại.
/223
|