Hoàng đế khai quốc của Đại Chu triều chiếm được thiên hạ là dựa vào võ công hơn người, sau đó thì giống như những hoàng đế khác trong lịch sử, dùng văn hóa giáo dục thiên hạ nhưng cũng có vài vị hoàng đế thích tập võ. Tiên đế chính là một người xuất sắc trong số đó, lúc trẻ đã mặc giáp xách thương chạy tới chạy lui ở trong cung, bị đại thần trách cứ nhưng không thay đổi, sau khi lớn lên càng thích người có võ công xuất chúng, bên người có rất nhiều võ tướng như Tần Đàm Công…
Người đời luôn nói Tần Đàm Công võ công cao cường nhưng lại không có bao nhiêu người tận mắt thấy qua, hắn ở trong kinh thành an ổn giống như những quan viên khác, uy danh đều là từ trong quân truyền ra. Còn vị Ngũ Đố quân Đốc này, các triều thần lại càng xa lạ, trừ các đại thần quân chính thông qua danh sách quan viên biết có người này, xuất thân binh lính bình thường, ở trong quân luyện được võ công cao cường, giết địch, chiến công nhiều không kể xiết. Nhưng bởi vì tính cách kiêu ngạo mà liên tiếp phạm thượng, công lao lớn như thế nhưng qua mười năm vẫn chỉ là binh lính bình thường, hoàng đế nghe nói rất tò mò, lệnh diện thánh, sau đó nổi hứng xây dựng nên Ngũ Đố quân, toàn quyền giao cho Đốc hắn.
Nhưng sau đó cũng không có công lớn kinh thiên động địa gì, không giống Tần Đàm Công thắng rất nhiều trận chiến thần kỳ, chỉ ngẫu nhiên được nhắc đến trong chiến báo quân công, ví dụ như Ngũ Đố quân dọ thám biết tin tức, sau đó bài binh bố trận đại hoạch toàn thắng, hoặc Ngũ Đố quân đánh bất ngờ, chủ lực quân địch bại lộ, rồi sau đó bị đánh tan…
Sau khi tiên đế mất, Ngũ Đố quân bị định tội là phản quân, vẫn luôn bị quân đội triều đình đuổi bắt, vốn là loại trộm gà bắt chó, hoàng đế nhất thời nổi hứng chơi đùa mới có chút danh tiếng, mọi người cũng không để ý.
Không ngờ hôm nay lại lần nữa nghe được Ngũ Đố quân, còn gặp được Đốc, hóa ra bị đuổi giết nhiều năm như vậy là bởi vì cứu đế cơ. Cũng không ngờ trong ngoài nhiều Kim Ngô vệ như vậy, Tống Anh... Không, Bảo Chương đế cơ lại lệnh Đốc tới bắt Tần Đàm Công. Đây là có ý gì, vì tỏ vẻ coi trọng tín nhiệm, để Đốc lập công lớn...
Ý niệm này hiện lên, liền thấy nam nhân vốn đứng ở trong điện khoanh tay kia nhảy lên, người giống như cự thạch đập về phía Tần Đàm Công. Xung quanh nổi lên gió xoáy, tầng tầng Kim Ngô vệ giống như rừng ngã trái ngã phải, lại giống như bị lợi kiếm bổ ra.
Nam nhân kia cường tráng như cự thạch, lại nhẹ nhàng như chim yến, chớp mắt liền đến trước mặt Tần Đàm Công. Tần Đàm Công ngẩng đầu, lách người, nâng một tay lên ngăn cản. Trong điện vang lên thanh âm ong ong khi thân thể ma sát với không khí, chỉ thấy Đốc rõ ràng đã tới trước mắt lại bị ném ra ngoài giống như cục đá.
Phịch một tiếng, tiếng binh khí va chạm leng keng, tiếng người ồn ào, đám Kim Ngô vệ dày đặc hoàn toàn té ngã ở trên mặt đất, còn tiếng phịch kia là Đốc bị ném văng ra đánh vào một cây cột... Vẻ mặt của đám quan viên bốn phía hoảng sợ. Chỉ nhẹ nhàng vung lên… đã có lực lượng lớn như vậy! Đốc đánh tới lực đạo tấn công mãnh liệt như thế nào bọn họ cảm nhận được, còn Tần Đàm Công phản kích nhẹ nhàng ra sao bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy, tình cảnh này vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Tuy không phải người luyện võ, cũng biết trên đời này có võ giả rất lợi hại nhưng lợi hại đến nhường này lại chưa từng tưởng tượng đến, đơn giản là sử dụng mười tám loại binh khí, vượt nóc băng tường, dời đá đoạn thạch gì đó...
Hóa ra trừ những cái kia, người còn có thể phát ra lực lượng cùng khí tức quỷ dị như thế. Thời điểm Đốc nhảy lên đạp tới, Tần Đàm Công vung tay ngăn cản, toàn bộ không khí trong đại điện như bị ngưng tụ đè nén, sau đó nứt toác. Đám Kim Ngô vệ cách hai người bọn họ gần nhất ngã xuống đất, Kim Ngô vệ đứng ở nơi xa bảo vệ đám quan viên thì thân hình lay động, có người tuổi già sức yếu lui về phía sau vài bước. Thật đáng sợ! Đây quả thực không phải người có thể làm được! Ai cũng nói Tần Đàm Công quyền hành khủng bố nhưng không ngờ hắn ngoài quyền hành, con người cũng khủng bố như vậy, nếu hắn muốn động thủ, trong điện này ai có thể làm gì được hắn? Quá nguy hiểm! Giờ này khắc mới biết được ở trong điện này nguy hiểm bao nhiêu.
“Hộ giá!”
“Thoái lui!”
Bốn phía phát ra tiếng la, càng có nhiều quan viên mời Bảo Chương đế cơ lập tức rời đi. Tống Anh vẫn nửa quỳ ở bên cạnh thi thể Hồ Minh, sau khi lệnh Đốc bắt Tần Đàm Công, tựa hồ mọi chuyện ở trong điện không quan hệ gì tới nàng, lúc này nghe các quan viên khuyên bảo, Trần Thịnh, Tống Nguyên cũng mời nàng nhanh chóng rời chính điện.
“Không sao.”
Nàng nói, lại nhìn về phía đại điện.
“Mười năm trước tuổi còn nhỏ, không thấy được phụ hoàng, mẫu hậu bị người giết hại như thế nào, mười năm này tuy gần ngay trước mắt nhưng ta không thể gặp người, chỉ có thể nghe, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy Tần Đàm Công, ta phải nhìn hắn thật kỹ.”
Tuy là nữ tử nhưng giống như tiên đế, làm người tâm chí kiên định, đám quan viên cảm thán. Trần Thịnh nói:
“Nhưng Tần Đàm Công thực quá nguy hiểm, xem ra Đốc không phải đối thủ của hắn.”
Vẻ mặt của Tống Nguyên không có quá khẩn trương, nói:
“Có Quý Trọng ở đây.”
Trần Thịnh nhìn người trẻ tuổi đứng ở bên cạnh Tống Anh, hắn cũng giống như trong điện không có phát sinh chuyện gì, ảnh vệ là sự tồn tại thần bí nhất bên cạnh thiên tử, hơn nữa bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ một người, chính là thiên tử, chỉ cần thiên tử không việc gì, những người khác cho dù là hoàng hậu, hoàng tử chết cũng sẽ làm ngơ.
Bọn họ sẽ không rời thiên tử nửa bước, địch tới liền giết, địch đi không đuổi. Lúc trước bọn họ hoài nghi hoàng đế bị hại, chính là bởi vì ảnh vệ của hoàng đế biến mất không thấy. Võ công của ảnh vệ như thế nào đám người Trần Thịnh không biết nhưng tiên đế thân là hoàng đế, ở trong hoàng cung, không có quá nhiều nguy hiểm. Thế nhưng Tống Anh lại không giống, mười năm này người luôn ở hiểm cảnh, đề phòng Tần Đàm Công truy tra, Hắc Giáp vệ dò xét, còn có Tống Nguyên không ngừng gây chuyện, lại bình an không có việc gì, ảnh vệ này tất nhiên trải qua thực tiễn chứng minh, thấy Tống Nguyên bình tĩnh như thế liền biết. Trần Thịnh không khuyên nữa.
Tống Anh nói:
“Đốc cũng chưa bại.”
Bên kia sau khi phịch một tiếng, Đốc vẫn không ngã xuống đất, thời điểm hắn đâm tới cây cột đã thay đổi tư thế ở giữa không trung, thân mình cuộn tròn, hai chân đạp mạnh cây cột, người lại bắn trở về, so với lúc trước càng thêm dũng mãnh, các Kim Ngô vệ thoái lui như thủy triều, Tần Đàm Công giơ tay, nhưng lúc này Đốc không bị đẩy ra, nắm tay cùng bàn tay va chạm... Không có thanh âm thân thể chạm vào nhau bang bang, cũng không có tiếng gào thét đánh nhau, chỉ có tiếng vỡ vụn kẽo kẹt.
“Đánh hay không đánh a?”
Thái y nói thầm một tiếng, nghe không còn náo nhiệt như lúc đánh nhau khi nãy. Đánh, hơn nữa đã giao thủ mười chiêu, mặt đất dưới chân bọn họ bị đạp nứt, không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, thoạt nhìn là nắm tay và bàn tay nhưng kỳ thật là toàn thân đều đối chiến, Tiết Thanh nghĩ, võ công của Đốc nàng biết một ít, chủ yếu là ngạnh công, còn Tần Đàm Công thì trước đó có nghe thấy, thế nhưng không lường được, bởi vì võ công của hắn giống như Đốc...
Tiết Thanh vẫn ở trong lòng ngực của Liễu Xuân Dương, bám lên bờ vai hắn, thoạt nhìn hai người giống như ôm nhau, thái y hỏi cũng không hỏi, nếu hỏi tiểu tử mắt hạnh này nói mình mệt mỏi đổi tư thế thì sao? Tự chuốc lấy mất mặt...
Tiết Thanh nhíu mày, võ công của Tần Đàm Công và Đốc tương đồng, tựa hồ là không phân cao thấp, nhưng Tần Đàm Công luôn thắng Đốc một chiêu, thắng một chiêu hai chiêu cũng không tính là gì, thời điểm nàng chiến đấu với người khác thậm chí luôn thua, chỉ cần cuối cùng thắng là được. Thế nhưng luôn thắng một chiêu đây là khống chế, khống chế sẽ ý nghĩa cao hơn người khác, còn nữa, dù học võ công giống nhau, nhưng mỗi người thi triển ra lại bất đồng, mà mỗi lần Tần Đàm Công ra tay lại giống như Đốc, Đốc ra chiêu gì hắn ra chiêu đó...
Thực lực của Tần Đàm Công này tuyệt đối không chỉ có như vậy, nhưng nàng không cách nào phân biệt hay nghiên cứu ra... Đây là nguyên nhân mà Tứ Hạt tiên sinh chết sống không đồng ý đề nghị ám sát Tần Đàm Công của nàng, lại còn châm chọc mỉa mai sao? Ý niệm này hiện lên, Tiết Thanh cụp mi, đầu ghé sát cổ của Liễu Xuân Dương, than nhẹ. Cũng có thể là nguyên nhân khác, lão vì sao nghe nàng như thế... cũng có thể lại tưởng nhiều hơn một chút, tỷ như vì sao khi đó thấy chết mà không cứu... Rất nhiều nghi hoặc khó có thể lý giải, nhưng hiện tại không phải thời điểm nghĩ tới cái này, nghi hoặc lý giải được thì lý giải, không cần suy nghĩ, không bổ ích chút nào, không cần bị cảm xúc vây khốn. Tiết Thanh ngẩng đầu, Liễu Xuân Dương vội duỗi tay đè lại, bên kia truyền đến một tiếng vang lớn...
“Cửa hỏng rồi!”
“Bắt lấy Tần Đàm Công!”
“Đuổi theo!”
Tiếng la, tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân chấn động. Thái y đứng lên, ló đầu qua tấm bình phong nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy cửa đại điện đã nát một cánh, vụn gỗ văng tung tóe, Kim Ngô vệ thì như thủy triều bước qua lỗ hổng lao ra ngoài, tiếng ồn ào náo động rung trời, đã nhìn không thấy bóng dáng của Tần Đàm Công và Đốc...
“Hắn chạy không thoát!”
Trong đại điện, tiếng hô của Tống Nguyên quanh quẩn.
“Trong hoàng thành này hắn chắp cánh cũng khó thoát! Bọn hắn chắp cánh cũng khó thoát!”
Bên này Tống Anh phân phó mấy quan viên chiếu cố thi thể của Hồ Minh, đứng dậy cất bước đi ra ngoài điện.
“Điện hạ.”
Trần Thịnh hô.
“Bên ngoài rất hung hiểm, không nên bất cẩn.”
Tống Anh nói không sao, sau đó giẫm lên cửa điện vỡ vụn đi ra ngoài, Quý Trọng đi theo ở phía sau nàng, đám người Tống Nguyên, Trần Thịnh đuổi theo, các quan viên khác cũng nhanh chân theo sau.
Trương Liên Đường, Bùi Yên Tử hơi chậm một chút, liếc nhìn nhau, Kim Ngô vệ thủ ở bên trắc điện cũng đã đuổi bắt Tần Đàm Công, hai người vừa muốn cất bước đi qua, cửa trắc điện cũng bị phá hỏng, Liễu Xuân Dương ôm Tiết Thanh chạy ra ngoài, chớp mắt liền lao xuống bậc thang...
“Hử! Không phải nàng còn bị thương sao?”
Thái y đuổi theo ở phía sau, không biết làm sao hô.
“Chạy cái gì chứ.”
“Y thuật của ngươi không cao, ta muốn đi tìm thần y.”
Liễu Xuân Dương nói, đầu cũng không quay lại. Ta ngay cả khám bệnh còn chưa khám, sao đã bảo y thuật của mình không cao? Thái y đã tức giận, lại uất ức.
“Thừa dịp loạn.”
Trương Liên Đường nói.
Thừa dịp loạn, muốn ra khỏi hoàng thành cũng không chỉ có người liên can tới Tần Đàm Công... Trương Liên Đường, Bùi Yên Tử chạy như bay đuổi theo. Trong hoàng thành, tiếng bước chân, tiếng binh khí va chạm, tiếng người kêu la… cực kỳ hỗn loạn. Lúc này hỗn loạn không chỉ ở trong hoàng cung, bốn cửa thành đóng chặt, trong thành binh mã chạy băng băng, dân chúng ở trên phố đều bị hạ lệnh tránh lui, quán trà quán rượu hay nhà dân ở lân cận đều được lệnh đóng cửa, nếu không đao kiếm không có mắt, tử thương tự chịu. Toàn bộ kinh thành trong nháy mắt áo giáp gót sắt, tiếng đao kiếm chém giết truyền ra.
“Tróc nã phản nghịch.”
“Hạ vũ khí không giết.”
Tiếng la không ngừng.
Đó là cấm quân hô to khi phá cửa vào các phủ đệ có liên quan, trong kinh thành, bốn phương tám hướng có mấy chục phủ trạch bị phá, có nhà trấn thủ không phản kháng, có nhà thì gia đinh hộ vệ đối kháng quan binh, ánh lửa khói đen thỉnh thoảng bốc lên...
Dân chúng trốn ở trong nhà rất kinh hãi, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại có mưu phản? Nhưng giờ khắc này cũng biết lợi hại, trốn ở trong nhà không dám thò đầu ra. Dịch quán Tây Lương cũng bị binh mã vây quanh, Tác Thịnh Huyền được một đám hộ vệ vây quanh đứng ở trong viện, nhìn các quan binh điều tra, không tức giận, chỉ là vẻ mặt tò mò.
“Tần Đàm Công mưu phản?”
Hắn hỏi.
“Thiệt hay giả? Sao không nghe phong thanh gì cả.”
Quan viên phụng lệnh tiến đến điều tra vẻ mặt đờ đẫn nói:
“Người làm việc đại nghịch đều như thế, rất giỏi ngụy trang.”
Tác Thịnh Huyền nói:
“Nhưng Tần Đàm Công mưu phản không liên quan gì tới Tần Mai, các ngươi bắt hắn cũng vô dụng.”
Lão tử mưu phản đương nhiên phải bắt nhi tử, sao lại bảo vô dụng, chưa nghe câu nhổ cỏ phải trừ tận gốc sao? Năm đó Tây Lương vương không phải giết bảy huynh đệ, bao gồm cả nhi tử của bọn họ mới lên vương vị sao, giả nhân từ cái gì, quan viên kia cười gượng vài tiếng.
“Đại nhân.”
Quan binh điều tra các nơi chạy đến bẩm báo:
“Không tìm được Tần Mai.”
Quan viên nhìn về phía Tác Thịnh Huyền nói:
“Điện hạ, đây là chuyện quốc gia đại sự, mong ngài không nên che chở Tần Mai, giao hắn ra đi.”
Tác Thịnh Huyền nhún vai nói:
“Ta không có che chở hắn, hắn đã sớm đi rồi, không có ở chỗ này.”
Thiệt hay giả? Quan viên kia hồ nghi.
“Hắn cần ta che chở sao.”
Tác Thịnh Huyền nói:
“Hắn đi tìm cha hắn.”
Vậy… mẹ kiếp sao ngươi không nói sớm, quan viên kia tức giận. Vẻ mặt của Tác Thịnh Huyền vô tội:
“Ai bảo các ngươi không nói Tần Đàm Công mưu nghịch, tiến vào liền bắt người, ta còn tưởng là Tần Mai mưu nghịch chứ.”
Tần Đàm Công mưu nghịch cùng Tần Mai mưu nghịch có gì khác nhau sao! Lão tử và nhi tử cùng ở trên một dây thừng là chạy không thoát, Tác Thịnh Huyền này còn giả ngốc, đợi đến lúc quốc triều, lại tính sổ với Tây Lương các ngươi! Quan viên kia vung tay áo:
“Đi!”
.......
Hoàng cung đại điện, trên quảng trường, cấm quân rậm rạp giống như thủy triều nhưng ngay sau đó lại thoái lui, theo sự thoái lui của binh sĩ, bên trong lộ ra một bãi đất trống, quan bào trên người nam nhân ở trong đó vẫn rất sạch sẽ, nhấc chân cất bước giống như đi thượng triều lúc trước. Phịch một tiếng, nam nhân ở trước người hắn bị đẩy rơi xuống đất, đá xanh ở trên quảng trường bị đập nát, vỡ ra như mạng nhện, nhưng lúc này, nắm tay của Đốc đập trúng ngực Tần Đàm Công, làm bước chân bình thản của hắn ngừng lại, lui về phía sau một bước, khóe miệng có máu chảy ra. Loại một kích như bọn họ, nếu không đả thương người sẽ đả thương chính mình.
Quần áo của Đốc đã lộn xộn, vỡ vụn, lộ ra cánh tay, ngực dính đầy vết máu, không phải phun ra hay vết thương chảy máu, mà dày đặc giống như mạng nhện, chảy ra từng vết máu, lau xong lại chảy ra một lớp, vừa nhìn giống như vết thương nhỏ nhưng nhìn kỹ sẽ làm da đầu tê dại... Hắn lại đứng lên lần nữa, không thèm để ý thương thế trên người. Tần Đàm Công nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng, nói:
“Đã lâu không gặp, ngươi cũng có chút tiến bộ.”
Đốc nói:
“Nhờ ngươi rèn luyện mười năm.”
Tần Đàm Công cười cười, đang nói chuyện, bốn phía truyền đến tiếng soạt soạt, cấm quân ở xung quanh thoái lui, trên thành lâu xuất hiện vô số cung thủ, dưới ánh mặt trời, cung tiễn sáng loáng nhắm vào người Tần Đàm Công.
“Tần Đàm Công, nếu ngươi không bó tay chịu trói, sẽ giết chết bất luận tội.”
Tiếng quát của tướng lĩnh truyền đến.
“Hôm nay ngươi đừng nghĩ đến việc có thể ra khỏi hoàng cung.”
Tần Đàm Công ngẩng đầu nhìn chung quanh, vẻ mặt rất bình tĩnh, mãi cho đến khi một tiếng kêu truyền đến.
“Cha!”
Người đời luôn nói Tần Đàm Công võ công cao cường nhưng lại không có bao nhiêu người tận mắt thấy qua, hắn ở trong kinh thành an ổn giống như những quan viên khác, uy danh đều là từ trong quân truyền ra. Còn vị Ngũ Đố quân Đốc này, các triều thần lại càng xa lạ, trừ các đại thần quân chính thông qua danh sách quan viên biết có người này, xuất thân binh lính bình thường, ở trong quân luyện được võ công cao cường, giết địch, chiến công nhiều không kể xiết. Nhưng bởi vì tính cách kiêu ngạo mà liên tiếp phạm thượng, công lao lớn như thế nhưng qua mười năm vẫn chỉ là binh lính bình thường, hoàng đế nghe nói rất tò mò, lệnh diện thánh, sau đó nổi hứng xây dựng nên Ngũ Đố quân, toàn quyền giao cho Đốc hắn.
Nhưng sau đó cũng không có công lớn kinh thiên động địa gì, không giống Tần Đàm Công thắng rất nhiều trận chiến thần kỳ, chỉ ngẫu nhiên được nhắc đến trong chiến báo quân công, ví dụ như Ngũ Đố quân dọ thám biết tin tức, sau đó bài binh bố trận đại hoạch toàn thắng, hoặc Ngũ Đố quân đánh bất ngờ, chủ lực quân địch bại lộ, rồi sau đó bị đánh tan…
Sau khi tiên đế mất, Ngũ Đố quân bị định tội là phản quân, vẫn luôn bị quân đội triều đình đuổi bắt, vốn là loại trộm gà bắt chó, hoàng đế nhất thời nổi hứng chơi đùa mới có chút danh tiếng, mọi người cũng không để ý.
Không ngờ hôm nay lại lần nữa nghe được Ngũ Đố quân, còn gặp được Đốc, hóa ra bị đuổi giết nhiều năm như vậy là bởi vì cứu đế cơ. Cũng không ngờ trong ngoài nhiều Kim Ngô vệ như vậy, Tống Anh... Không, Bảo Chương đế cơ lại lệnh Đốc tới bắt Tần Đàm Công. Đây là có ý gì, vì tỏ vẻ coi trọng tín nhiệm, để Đốc lập công lớn...
Ý niệm này hiện lên, liền thấy nam nhân vốn đứng ở trong điện khoanh tay kia nhảy lên, người giống như cự thạch đập về phía Tần Đàm Công. Xung quanh nổi lên gió xoáy, tầng tầng Kim Ngô vệ giống như rừng ngã trái ngã phải, lại giống như bị lợi kiếm bổ ra.
Nam nhân kia cường tráng như cự thạch, lại nhẹ nhàng như chim yến, chớp mắt liền đến trước mặt Tần Đàm Công. Tần Đàm Công ngẩng đầu, lách người, nâng một tay lên ngăn cản. Trong điện vang lên thanh âm ong ong khi thân thể ma sát với không khí, chỉ thấy Đốc rõ ràng đã tới trước mắt lại bị ném ra ngoài giống như cục đá.
Phịch một tiếng, tiếng binh khí va chạm leng keng, tiếng người ồn ào, đám Kim Ngô vệ dày đặc hoàn toàn té ngã ở trên mặt đất, còn tiếng phịch kia là Đốc bị ném văng ra đánh vào một cây cột... Vẻ mặt của đám quan viên bốn phía hoảng sợ. Chỉ nhẹ nhàng vung lên… đã có lực lượng lớn như vậy! Đốc đánh tới lực đạo tấn công mãnh liệt như thế nào bọn họ cảm nhận được, còn Tần Đàm Công phản kích nhẹ nhàng ra sao bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy, tình cảnh này vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Tuy không phải người luyện võ, cũng biết trên đời này có võ giả rất lợi hại nhưng lợi hại đến nhường này lại chưa từng tưởng tượng đến, đơn giản là sử dụng mười tám loại binh khí, vượt nóc băng tường, dời đá đoạn thạch gì đó...
Hóa ra trừ những cái kia, người còn có thể phát ra lực lượng cùng khí tức quỷ dị như thế. Thời điểm Đốc nhảy lên đạp tới, Tần Đàm Công vung tay ngăn cản, toàn bộ không khí trong đại điện như bị ngưng tụ đè nén, sau đó nứt toác. Đám Kim Ngô vệ cách hai người bọn họ gần nhất ngã xuống đất, Kim Ngô vệ đứng ở nơi xa bảo vệ đám quan viên thì thân hình lay động, có người tuổi già sức yếu lui về phía sau vài bước. Thật đáng sợ! Đây quả thực không phải người có thể làm được! Ai cũng nói Tần Đàm Công quyền hành khủng bố nhưng không ngờ hắn ngoài quyền hành, con người cũng khủng bố như vậy, nếu hắn muốn động thủ, trong điện này ai có thể làm gì được hắn? Quá nguy hiểm! Giờ này khắc mới biết được ở trong điện này nguy hiểm bao nhiêu.
“Hộ giá!”
“Thoái lui!”
Bốn phía phát ra tiếng la, càng có nhiều quan viên mời Bảo Chương đế cơ lập tức rời đi. Tống Anh vẫn nửa quỳ ở bên cạnh thi thể Hồ Minh, sau khi lệnh Đốc bắt Tần Đàm Công, tựa hồ mọi chuyện ở trong điện không quan hệ gì tới nàng, lúc này nghe các quan viên khuyên bảo, Trần Thịnh, Tống Nguyên cũng mời nàng nhanh chóng rời chính điện.
“Không sao.”
Nàng nói, lại nhìn về phía đại điện.
“Mười năm trước tuổi còn nhỏ, không thấy được phụ hoàng, mẫu hậu bị người giết hại như thế nào, mười năm này tuy gần ngay trước mắt nhưng ta không thể gặp người, chỉ có thể nghe, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy Tần Đàm Công, ta phải nhìn hắn thật kỹ.”
Tuy là nữ tử nhưng giống như tiên đế, làm người tâm chí kiên định, đám quan viên cảm thán. Trần Thịnh nói:
“Nhưng Tần Đàm Công thực quá nguy hiểm, xem ra Đốc không phải đối thủ của hắn.”
Vẻ mặt của Tống Nguyên không có quá khẩn trương, nói:
“Có Quý Trọng ở đây.”
Trần Thịnh nhìn người trẻ tuổi đứng ở bên cạnh Tống Anh, hắn cũng giống như trong điện không có phát sinh chuyện gì, ảnh vệ là sự tồn tại thần bí nhất bên cạnh thiên tử, hơn nữa bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ một người, chính là thiên tử, chỉ cần thiên tử không việc gì, những người khác cho dù là hoàng hậu, hoàng tử chết cũng sẽ làm ngơ.
Bọn họ sẽ không rời thiên tử nửa bước, địch tới liền giết, địch đi không đuổi. Lúc trước bọn họ hoài nghi hoàng đế bị hại, chính là bởi vì ảnh vệ của hoàng đế biến mất không thấy. Võ công của ảnh vệ như thế nào đám người Trần Thịnh không biết nhưng tiên đế thân là hoàng đế, ở trong hoàng cung, không có quá nhiều nguy hiểm. Thế nhưng Tống Anh lại không giống, mười năm này người luôn ở hiểm cảnh, đề phòng Tần Đàm Công truy tra, Hắc Giáp vệ dò xét, còn có Tống Nguyên không ngừng gây chuyện, lại bình an không có việc gì, ảnh vệ này tất nhiên trải qua thực tiễn chứng minh, thấy Tống Nguyên bình tĩnh như thế liền biết. Trần Thịnh không khuyên nữa.
Tống Anh nói:
“Đốc cũng chưa bại.”
Bên kia sau khi phịch một tiếng, Đốc vẫn không ngã xuống đất, thời điểm hắn đâm tới cây cột đã thay đổi tư thế ở giữa không trung, thân mình cuộn tròn, hai chân đạp mạnh cây cột, người lại bắn trở về, so với lúc trước càng thêm dũng mãnh, các Kim Ngô vệ thoái lui như thủy triều, Tần Đàm Công giơ tay, nhưng lúc này Đốc không bị đẩy ra, nắm tay cùng bàn tay va chạm... Không có thanh âm thân thể chạm vào nhau bang bang, cũng không có tiếng gào thét đánh nhau, chỉ có tiếng vỡ vụn kẽo kẹt.
“Đánh hay không đánh a?”
Thái y nói thầm một tiếng, nghe không còn náo nhiệt như lúc đánh nhau khi nãy. Đánh, hơn nữa đã giao thủ mười chiêu, mặt đất dưới chân bọn họ bị đạp nứt, không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, thoạt nhìn là nắm tay và bàn tay nhưng kỳ thật là toàn thân đều đối chiến, Tiết Thanh nghĩ, võ công của Đốc nàng biết một ít, chủ yếu là ngạnh công, còn Tần Đàm Công thì trước đó có nghe thấy, thế nhưng không lường được, bởi vì võ công của hắn giống như Đốc...
Tiết Thanh vẫn ở trong lòng ngực của Liễu Xuân Dương, bám lên bờ vai hắn, thoạt nhìn hai người giống như ôm nhau, thái y hỏi cũng không hỏi, nếu hỏi tiểu tử mắt hạnh này nói mình mệt mỏi đổi tư thế thì sao? Tự chuốc lấy mất mặt...
Tiết Thanh nhíu mày, võ công của Tần Đàm Công và Đốc tương đồng, tựa hồ là không phân cao thấp, nhưng Tần Đàm Công luôn thắng Đốc một chiêu, thắng một chiêu hai chiêu cũng không tính là gì, thời điểm nàng chiến đấu với người khác thậm chí luôn thua, chỉ cần cuối cùng thắng là được. Thế nhưng luôn thắng một chiêu đây là khống chế, khống chế sẽ ý nghĩa cao hơn người khác, còn nữa, dù học võ công giống nhau, nhưng mỗi người thi triển ra lại bất đồng, mà mỗi lần Tần Đàm Công ra tay lại giống như Đốc, Đốc ra chiêu gì hắn ra chiêu đó...
Thực lực của Tần Đàm Công này tuyệt đối không chỉ có như vậy, nhưng nàng không cách nào phân biệt hay nghiên cứu ra... Đây là nguyên nhân mà Tứ Hạt tiên sinh chết sống không đồng ý đề nghị ám sát Tần Đàm Công của nàng, lại còn châm chọc mỉa mai sao? Ý niệm này hiện lên, Tiết Thanh cụp mi, đầu ghé sát cổ của Liễu Xuân Dương, than nhẹ. Cũng có thể là nguyên nhân khác, lão vì sao nghe nàng như thế... cũng có thể lại tưởng nhiều hơn một chút, tỷ như vì sao khi đó thấy chết mà không cứu... Rất nhiều nghi hoặc khó có thể lý giải, nhưng hiện tại không phải thời điểm nghĩ tới cái này, nghi hoặc lý giải được thì lý giải, không cần suy nghĩ, không bổ ích chút nào, không cần bị cảm xúc vây khốn. Tiết Thanh ngẩng đầu, Liễu Xuân Dương vội duỗi tay đè lại, bên kia truyền đến một tiếng vang lớn...
“Cửa hỏng rồi!”
“Bắt lấy Tần Đàm Công!”
“Đuổi theo!”
Tiếng la, tiếng binh khí va chạm, tiếng bước chân chấn động. Thái y đứng lên, ló đầu qua tấm bình phong nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy cửa đại điện đã nát một cánh, vụn gỗ văng tung tóe, Kim Ngô vệ thì như thủy triều bước qua lỗ hổng lao ra ngoài, tiếng ồn ào náo động rung trời, đã nhìn không thấy bóng dáng của Tần Đàm Công và Đốc...
“Hắn chạy không thoát!”
Trong đại điện, tiếng hô của Tống Nguyên quanh quẩn.
“Trong hoàng thành này hắn chắp cánh cũng khó thoát! Bọn hắn chắp cánh cũng khó thoát!”
Bên này Tống Anh phân phó mấy quan viên chiếu cố thi thể của Hồ Minh, đứng dậy cất bước đi ra ngoài điện.
“Điện hạ.”
Trần Thịnh hô.
“Bên ngoài rất hung hiểm, không nên bất cẩn.”
Tống Anh nói không sao, sau đó giẫm lên cửa điện vỡ vụn đi ra ngoài, Quý Trọng đi theo ở phía sau nàng, đám người Tống Nguyên, Trần Thịnh đuổi theo, các quan viên khác cũng nhanh chân theo sau.
Trương Liên Đường, Bùi Yên Tử hơi chậm một chút, liếc nhìn nhau, Kim Ngô vệ thủ ở bên trắc điện cũng đã đuổi bắt Tần Đàm Công, hai người vừa muốn cất bước đi qua, cửa trắc điện cũng bị phá hỏng, Liễu Xuân Dương ôm Tiết Thanh chạy ra ngoài, chớp mắt liền lao xuống bậc thang...
“Hử! Không phải nàng còn bị thương sao?”
Thái y đuổi theo ở phía sau, không biết làm sao hô.
“Chạy cái gì chứ.”
“Y thuật của ngươi không cao, ta muốn đi tìm thần y.”
Liễu Xuân Dương nói, đầu cũng không quay lại. Ta ngay cả khám bệnh còn chưa khám, sao đã bảo y thuật của mình không cao? Thái y đã tức giận, lại uất ức.
“Thừa dịp loạn.”
Trương Liên Đường nói.
Thừa dịp loạn, muốn ra khỏi hoàng thành cũng không chỉ có người liên can tới Tần Đàm Công... Trương Liên Đường, Bùi Yên Tử chạy như bay đuổi theo. Trong hoàng thành, tiếng bước chân, tiếng binh khí va chạm, tiếng người kêu la… cực kỳ hỗn loạn. Lúc này hỗn loạn không chỉ ở trong hoàng cung, bốn cửa thành đóng chặt, trong thành binh mã chạy băng băng, dân chúng ở trên phố đều bị hạ lệnh tránh lui, quán trà quán rượu hay nhà dân ở lân cận đều được lệnh đóng cửa, nếu không đao kiếm không có mắt, tử thương tự chịu. Toàn bộ kinh thành trong nháy mắt áo giáp gót sắt, tiếng đao kiếm chém giết truyền ra.
“Tróc nã phản nghịch.”
“Hạ vũ khí không giết.”
Tiếng la không ngừng.
Đó là cấm quân hô to khi phá cửa vào các phủ đệ có liên quan, trong kinh thành, bốn phương tám hướng có mấy chục phủ trạch bị phá, có nhà trấn thủ không phản kháng, có nhà thì gia đinh hộ vệ đối kháng quan binh, ánh lửa khói đen thỉnh thoảng bốc lên...
Dân chúng trốn ở trong nhà rất kinh hãi, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại có mưu phản? Nhưng giờ khắc này cũng biết lợi hại, trốn ở trong nhà không dám thò đầu ra. Dịch quán Tây Lương cũng bị binh mã vây quanh, Tác Thịnh Huyền được một đám hộ vệ vây quanh đứng ở trong viện, nhìn các quan binh điều tra, không tức giận, chỉ là vẻ mặt tò mò.
“Tần Đàm Công mưu phản?”
Hắn hỏi.
“Thiệt hay giả? Sao không nghe phong thanh gì cả.”
Quan viên phụng lệnh tiến đến điều tra vẻ mặt đờ đẫn nói:
“Người làm việc đại nghịch đều như thế, rất giỏi ngụy trang.”
Tác Thịnh Huyền nói:
“Nhưng Tần Đàm Công mưu phản không liên quan gì tới Tần Mai, các ngươi bắt hắn cũng vô dụng.”
Lão tử mưu phản đương nhiên phải bắt nhi tử, sao lại bảo vô dụng, chưa nghe câu nhổ cỏ phải trừ tận gốc sao? Năm đó Tây Lương vương không phải giết bảy huynh đệ, bao gồm cả nhi tử của bọn họ mới lên vương vị sao, giả nhân từ cái gì, quan viên kia cười gượng vài tiếng.
“Đại nhân.”
Quan binh điều tra các nơi chạy đến bẩm báo:
“Không tìm được Tần Mai.”
Quan viên nhìn về phía Tác Thịnh Huyền nói:
“Điện hạ, đây là chuyện quốc gia đại sự, mong ngài không nên che chở Tần Mai, giao hắn ra đi.”
Tác Thịnh Huyền nhún vai nói:
“Ta không có che chở hắn, hắn đã sớm đi rồi, không có ở chỗ này.”
Thiệt hay giả? Quan viên kia hồ nghi.
“Hắn cần ta che chở sao.”
Tác Thịnh Huyền nói:
“Hắn đi tìm cha hắn.”
Vậy… mẹ kiếp sao ngươi không nói sớm, quan viên kia tức giận. Vẻ mặt của Tác Thịnh Huyền vô tội:
“Ai bảo các ngươi không nói Tần Đàm Công mưu nghịch, tiến vào liền bắt người, ta còn tưởng là Tần Mai mưu nghịch chứ.”
Tần Đàm Công mưu nghịch cùng Tần Mai mưu nghịch có gì khác nhau sao! Lão tử và nhi tử cùng ở trên một dây thừng là chạy không thoát, Tác Thịnh Huyền này còn giả ngốc, đợi đến lúc quốc triều, lại tính sổ với Tây Lương các ngươi! Quan viên kia vung tay áo:
“Đi!”
.......
Hoàng cung đại điện, trên quảng trường, cấm quân rậm rạp giống như thủy triều nhưng ngay sau đó lại thoái lui, theo sự thoái lui của binh sĩ, bên trong lộ ra một bãi đất trống, quan bào trên người nam nhân ở trong đó vẫn rất sạch sẽ, nhấc chân cất bước giống như đi thượng triều lúc trước. Phịch một tiếng, nam nhân ở trước người hắn bị đẩy rơi xuống đất, đá xanh ở trên quảng trường bị đập nát, vỡ ra như mạng nhện, nhưng lúc này, nắm tay của Đốc đập trúng ngực Tần Đàm Công, làm bước chân bình thản của hắn ngừng lại, lui về phía sau một bước, khóe miệng có máu chảy ra. Loại một kích như bọn họ, nếu không đả thương người sẽ đả thương chính mình.
Quần áo của Đốc đã lộn xộn, vỡ vụn, lộ ra cánh tay, ngực dính đầy vết máu, không phải phun ra hay vết thương chảy máu, mà dày đặc giống như mạng nhện, chảy ra từng vết máu, lau xong lại chảy ra một lớp, vừa nhìn giống như vết thương nhỏ nhưng nhìn kỹ sẽ làm da đầu tê dại... Hắn lại đứng lên lần nữa, không thèm để ý thương thế trên người. Tần Đàm Công nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng, nói:
“Đã lâu không gặp, ngươi cũng có chút tiến bộ.”
Đốc nói:
“Nhờ ngươi rèn luyện mười năm.”
Tần Đàm Công cười cười, đang nói chuyện, bốn phía truyền đến tiếng soạt soạt, cấm quân ở xung quanh thoái lui, trên thành lâu xuất hiện vô số cung thủ, dưới ánh mặt trời, cung tiễn sáng loáng nhắm vào người Tần Đàm Công.
“Tần Đàm Công, nếu ngươi không bó tay chịu trói, sẽ giết chết bất luận tội.”
Tiếng quát của tướng lĩnh truyền đến.
“Hôm nay ngươi đừng nghĩ đến việc có thể ra khỏi hoàng cung.”
Tần Đàm Công ngẩng đầu nhìn chung quanh, vẻ mặt rất bình tĩnh, mãi cho đến khi một tiếng kêu truyền đến.
“Cha!”
/223
|