Tống Nguyên có lẽ sẽ chết nhưng Hoàng Cư cũng không sống được.
Nàng sẽ tận mắt nhìn Hoàng Cư lao vào chỗ chết à?
Trời ạ!
Trong lúc suy nghĩ, tảng đá đen trước cửa đã mang theo tuyết trên đất lao vào Tống Nguyên đang xuống ngựa.
Rầm, Tống Nguyên không bị đánh ngã, mà vung nắm đấm đón tiếp tảng đá.
Áo choàng bay lên, mũ rơi xuống. Ánh đuốc sáng ngời chiếu lên khuôn mặt vốn không phải của Tống Nguyên.
Đó là kẻ thay thế.
Hoàng Cư bị đánh trúng nhưng không rơi xuống đất, mà cưỡng chế uốn người sát qua thế thân của Tống Nguyên, đánh tới đám người đằng sau.
Tất cả đều chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.
Mãi cho tới khi Hoàng Cư đâm vào trong đám hộ vệ, tiếng hô tiếng quát trước cửa Tống gia mới vang lên.
Những tiếng keng keng không ngừng vang lên. Vô số đao kiếm bổ xuống Hoàng Cư đang rơi xuống đất. Hoàng Cư không có binh khí, bản thân hắn chính là vũ khí. Không có chiêu thức cao siêu gì, chỉ có tốc độ và sự linh hoạt nhạy bén, nhảy lên trong từng tầng hộ vệ, tránh được công kích, lao vọt qua, cho tới khi tiếp cận một người...
Soạt... Hoàng Cư nhảy lên, giơ tay túm được quần áo của người đó. Nhưng chỉ là quần áo, bởi bắp chân của hắn đã bị một thanh kiếm đâm trúng.
Với lực cản trong nháy mắt ấy, chủ nhân quần áo được hộ vệ của hắn ôm lùi ra sau.
Áo choàng rất dày bị xé rách, tay áo của một cánh tay cũng bị xé ra, để lộ da thịt.
"Giết hắn! Giết hắn đi!"
Mũ rơi xuống, áo choàng rơi ra, để lộ khuôn mặt Tống Nguyên, sắc mặt đầy kinh hãi và tức giận.
Tiếng xé gió từ bốn phương tám hướng đánh tới Hoàng Cư, vốn bị thương đang rơi xuống đất. Tống Nguyên được từng tầng hộ vệ che giấu đi tới cổng.
Hoàng Cư vẫn như một tảng đá, trong một mảng đao quang kiếm ảnh, hắn đánh thẳng tới phía trước.
Không phải không thoát ra khỏi lưới được, là hắn không muốn ra, lăn lộn, không cam lòng...
......
Đúng là muốn chết.
"Tiên..." Tiết Thanh bật thốt lên định gọi, lại nuốt lại.
Không có tiên sinh nữa rồi.
Mặc dù lúc này nàng không tiện ra mặt nhưng không còn ai khác nữa. Cho tới bây giờ đều không có ai khác, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân.
Tiết Thanh giơ tay cởi áo choàng trên người xuống, kèm theo tuyết bay lên, người như bọc kén tằm rơi xuống.
Tuyết không hề nhẹ nhàng bay lên mà như lưỡi đao chém xuống.
Keng, tiếng binh khí vang lên. Cùng với tiếng kêu rên, đám người ngã xuống. Đám hộ vệ thành từng tầng lớp, không vội không loạn kia lập tức hỗn loạn.
"Còn thích khách nữa!"
Tiếng hô vang lên khắp nơi.
Trong cái hỗn loạn ấy, một bóng người nhảy lên giữa không trung, sau đó rơi xuống đất, mũi chân điểm nhẹ lướt qua đám hộ vệ như khiên như giáp kia. Chưa thấy người tới, nhưng đám hộ vệ cảm giác như cây liễu bị gió thổi qua.
Người kia không có binh khí, cũng không tấn công, chỉ như chim én lướt qua, xách Hoàng Cư dưới đất lên, như ánh sáng vọt tới phố...
Thích khách! Định chạy!
"Đuổi theo!"
Đám thị vệ phản ứng lại như mũi kiếm lao theo.
Tống Nguyên đã lui vào trong cổng. Cổng đóng lại. Vô số hộ vệ lao ra, bóng người cũng xuất hiện trên các phòng ốc, che chở Tống Nguyên, kín không kẽ hở.
Sắc mặt Tống Nguyên tái nhợt nhưng hắn không bối rối lắm. Hắn đã trải qua vô số trận ám sát, nhưng lúc này đây ánh mắt vẫn ánh lên vẻ hoảng sợ và phẫn nộ. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay trần, bên trên có một vết sẹo rất lớn.
Vết sẹo này gợi lại ký ức không tốt đẹp lắm.
Lúc trước bị tên Chung Thế Tam hay Hoàng gì gì đó dùng răng độc cắn, may là Đoàn Sơn phản ứng kịp, cắt thịt để tránh độc xâm nhập mà mất mạng, nhưng vẫn để lại di chứng. Lúc trời âm u, mưa hay tuyết rơi thì sẽ đau đớn như thịt đang rữa nát, giống như lúc này.
Tống Nguyên giơ tay đè cánh tay kia lại, thật chặt, nghiến răng, không biết là đau hay hận.
"Bắt cho ta! Ta không cần sống!" Hắn tức giận quát lên.
Một thị vệ bước tới, cẩn thận phủ thêm áo choàng cho hắn, nói: "Thuộc hạ vô dụng."
Tống Nguyên trầm giọng nói: "Cũng không phải do các ngươi vô dụng. Lúc trước đám thích khách kia chỉ là đám ô hợp, giờ thì khác."
Thị vệ chần chờ: "Đại nhân biết thích khách đêm nay là ai?"
Tống Nguyên nói: "Tối nay ai muốn ta chết?"
Thị vệ nghĩ, rồi nói: "Tần Đàm Công."
Thuộc hạ của Tần Đàm Công không phải đám ô hợp, rất nhiều kẻ tài giỏi. Ví dụ như ban nãy kẻ tới là Phụ Tá Đắc Lực, giờ chỉ sợ Tống Nguyên đã chết...
Tuy Phụ Tá Đắc Lực đã chết nhưng ai dám cam đoan không có kẻ nào lợi hại như hắn.
Tên thích khách vừa rồi cũng rất đáng sợ.
Nếu không phải có thế thân cho Tống Nguyên từ trước, sợ là khó tránh được. Lại càng khỏi nói tới người xuất hiện lúc sau tới mang tên thích khách đi. Hắn không ra tay, chỉ dễ dàng bắt lấy thích khách mà đi, không ai cản được. Nếu hắn không tới cứu thích khách, mà lao tới Tống Nguyên thì sao? Ai có thể cản được?
Chỉ nghĩ tới điều ấy, thị vệ lập tức toát một tầng mồ hôi sau lưng, cúi đầu, vẻ mặt đầy nặng nề: "Đại nhân, chúng tiểu nhân sẽ phái thêm người ngay."
Tống Nguyên ừ một tiếng, không nói gì thêm, bước nhanh vào trong. Đám nô bộc đều chạy ra nghênh đón. Đèn đuốc sáng trưng, chậu than ấm áp nhưng không biết là vẻ mộc mạc sau đám tang hay do tuyết trắng mà thứ đập vào mắt là sự lạnh lẽo, không cảm nhận được bất cứ hơi người nào.
Thị vệ cúi đầu đi theo, vẫn còn tiếp tục ý nghĩa ban nãy: "Nhưng vì sao thích khách lại từ bỏ?"
"Không trúng thì ngừng, đó chính là những gì sát thủ làm." Tống Nguyên nói: "Lúc này cả thành nơi nào cũng có binh lính, bọn họ thật sự cho là không gì không làm được à?"
Cũng rất có lý, thị vệ gật đầu, nhìn Tống Nguyên đi vào trong phòng, có tôi tớ tiến lên cởi áo choàng, lại có tỳ nữ dâng canh nóng và y phục.
Tống Nguyên nhận lấy canh nóng, uống, xua tan đi cái lạnh trên người, vẻ mỏi mệt hiện lên trên khuôn mặt.
"Đại nhân nghỉ sớm đi ạ, ngày mai còn phải vào triều." Thị vệ cáo lui.
Tống Nguyên không rửa mặt nghỉ ngơi, mà hỏi: "Hôm nay thiếu gia như thế nào?"
Vú già nói: "Rất ngoan, ăn cơm đúng giờ, không ồn ào, giờ đã ngủ rồi."
Tống Nguyên vui mừng, lại nghĩ tới gì mà vẻ mặt phức tạp một lúc, rồi nói: "Nó đâu? Có ở cùng Hổ Tử không?"
Tuy không nói tên là gì nhưng vú già cũng hiểu, chần chừ một lát rồi nói: "Tiểu thư... đang ngắm tuyết."
Không trả lời là có ở cùng Hổ Tử hay không.
Nói như vậy, Tống Nguyên có thể hiểu là tiểu thư ở cùng Hổ Tử, sau khi Hổ Tử ngủ mới đi ngắm tuyết, mà không cần bà ta nói là tiểu thư hoàn toàn không ở cùng Hổ Tử, mà vẫn luôn ngắm tuyết, uống rượu ăn thịt...
Dù sao Hổ Tử không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn nghe lời bà ta, đó là sự thật.
Ngắm tuyết? Tống Nguyên cau mày lại, như vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, phất tay áo đi vào trong phòng.
......
Phịch, Hoàng Cư bị ném xuống đất như một tảng đá. Tuyết dày lập tức bị nén xuống thành một cái hố. Tảng đá định nhảy vọt lên nhưng bị một bàn chân giẫm xuống. Chân nhỏ, đi giầy da hươu, mép váy đung đưa, trông rất nhẹ nhàng. Hoàng Cư lại chẳng thể cử động được, tuyết trên đất chiếu lên khuôn mặt hắn, bướng bỉnh, không chịu khuất phục.
Tiết Thanh nhìn hắn, nói: "Ngươi như thế này chính là giết người? Ta dạy ngươi lâu như vậy, ngươi học thành thế này?"
Hoàng Cư hờ hững nhìn nàng, nói: "Ngươi dạy ta giết người nhưng không dạy ta giết cha ngươi như thế nào."
Tiết Thanh im lặng, đột nhiên nhấc chân lên. Hoàng Cư vừa định đứng vọt dây, chân lại đạp xuống nhanh như tia chớp, đạp cho hắn nằm rạp trên mặt tuyết. Nhìn như chỉ là một lần nhấc lên đạp xuống nhưng thực ra đã là mấy lần... Tuyết tung bay, rơi rào rào xuống.
"Có bản lĩnh rồi à!"
"Còn biết cãi lại nữa!
"Còn biết triết học nữa!"
"Tôn sư trọng đạo đâu rồi! Học thói xấu này với ai vậy!"
"Nói tới thầy..."
"Âu Dương tiên sinh chạy đi đâu rồi?"
......
Tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên tĩnh của đêm tuyết ở kinh thành. Dưới ánh đuốc, tuyết bay lung tung. Nhiều đội binh giáp đi qua các con đường.
Tiếng ồn ào khiến đám dân chúng vốn cảnh giác phải tỉnh giấc, bất an suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì nữa.
Ngồi trên cửa sổ của tòa lầu cao nhất của một gian tửu lâu, nhìn đám quan binh giơ đuốc chạy qua, Tiết Thanh mặt không chút thay đổi, nhìn Hoàng Cư đang ngồi xổm dưới đất.
"Ngươi giỏi thật, lại chạy ra khỏi tay hắn." Nàng nói, hay là cố ý thả cho chạy? Lười nghĩ, cũng không cần phải nghĩ, nuốt câu Tứ Hạt tiên sinh mang ngươi đi nơi nào, nói gì, giờ đang ở đâu, làm gì... trở lại.
Đi thì đi, có gì hay ho đâu mà hỏi.
Hoàng Cư ôm đầu gối, chỉ ừ.
"Ông ta nói với ngươi?" Tiết Thanh lại hỏi: "Hôm đó lúc mang ngươi đi có nói về ta?"
Lúc này Hoàng Cư ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chưa kịp biểu đạt điều gì, Tiết Thanh đã bước lên, giơ tay cốc đầu hắn.
"Ngươi nhìn cái gì? Sao ngươi lại tức giận? Ta cố ý lừa ngươi à? Ta còn không có chỗ để tức đây." Nàng nghiến răng quát.
Ánh mắt của Hoàng Cư bị cái cốc đầu của nàng đánh cho tan đi vẻ bực dọc kia, người nhảy dựng lên...
"Đến đây, đánh với ta, đánh với nữ nhi của kẻ thù của ngươi." Tiết Thanh đã bày sẵn tư thế.
Hoàng Cư đứng nguyên tại chỗ, thân mình căng ra.
Tiết Thanh vẫn tiếp tục nói.
"Có phải rất tức giận không?"
"Có phải cảm thấy mắt bị mù chứ gì."
"Không phải đâu, ông trời đang chơi ngươi đó."
"Ngươi có biết thế gọi là gì không? Là nhận giặc làm cha."
Hoàng Cư đứng im, chợt nói: "Ta không nhận giặc làm cha."
Tiết Thanh xùy một tiếng, cười nói: "Sao lại không? Ngươi nhận nữ nhi của kẻ thù làm sư phụ, đây không phải là nhận giặc làm cha à?"
Dường như có tiếng thở hổn hển trong lầu các tối om. Hoàng Cư quay người sang bên kia, ngồi xổm xuống đất, không động đậy.
Tiết Thanh giơ nắm tay, giữ nguyên tư thế kia một lát, sau đó cũng phất tay, quay người ngồi xổm theo hướng khác.
Cả tòa lầu im lặng, không có tiếng động gì.
Dường như rất lâu, mà lại như chỉ trong khoảnh khắc.
"Dạy ngươi lâu như vậy, còn xem ta giết người vài lần, thế mà ban nãy ngươi làm chẳng đúng chút nào." Tiết Thanh rầu rĩ nói: "Đó là giết người à? Đó là ngươi đang lao đầu vào chỗ chết."
Hoàng Cư ngồi sau lưng, vẫn im lặng.
Tiết Thanh không cần hắn trả lời, nhìn đầu gối mình.
"Sát thủ phải làm cái gì? Giết người."
Chẳng lẽ vừa rồi không phải giết người?
"Cái ngươi làm gọi là trả thù."
"Giết người là như thế nào? Chính là giết người. Trong mắt chỉ có người, không phân chia nam nữ già trẻ, cũng không có thân thiết hay thù oán."
"Ngươi muốn giết Tống Nguyên, kết quả thì sao? Ngươi thậm chí còn không nhận ra đâu là Tống Nguyên. Đây chính là giết người à? Đây là lao vào chỗ chết!"
"Một chiêu không trúng, ngươi còn không đi. Ngươi đang giết người hay đang liều mạng?
"Ngươi ngu xuẩn như vậy, đúng là làm mất mặt ta. Ngươi nói xem, ta nên cứu ngươi hay nhìn ngươi chết?"
"Bất kể thế nào, nhận giặc làm cha thì cũng là cha, một ngày làm cha... Ta không muốn có người giống ta, mắng người khác nhưng trong lòng thì lại mắng chính mình."
Lời này có phần vòng vèo, dù sao những gì nàng nói rất ít khi hiểu được. Hơn nữa mặc kệ là nghe hiểu hay không, không ảnh hưởng tới việc nàng nói liên hồi... Hoàng Cư thờ ơ, bất động.
Giọng Tiết Thanh tiếp tục vang lên sau lưng.
"Ta cũng không thể nói là đứng nói chuyện mà không đau lưng."
"Ông trời đùa ngươi, cũng đùa ta."
"Ta chọc ai nào? Ta đang yên đang lành, bỗng thành kẻ đi ngang qua?"
Sau đó là một chuỗi những từ nghe càng không hiểu gì gì đó. Hoàng Cư thờ ơ không động đậy, nghe Tiết Thanh huyên thuyên một hồi rồi thở ra một hơi thật mạnh.
"Ông ta mang ngươi đi, rồi an bài ngươi như nào?" Nàng buồn bực hỏi.
Hoàng Cư đờ đẫn một khắc, buồn bực nói: "Trói ta lại rồi ném vào phòng."
Tiếng cười vang lên sau lưng.
"Vậy mà ngươi còn chạy được, giỏi đấy." Tiết Thanh nói, cười đến rồi ngừng cười rất nhanh.
Tiếng cười tan, lầu các lại im lặng.
Tiết Thanh nói: "Nên làm gì bây giờ? Ta cũng không biết. Vậy đơn giản chút." Nàng quay đầu nhìn Hoàng Cư: "Bây giờ ngươi không giết được hắn, chờ đã."
Hoàng Cư vẫn không động đậy, ôm gối ngồi trong bóng đêm.
Tiết Thanh thở ra một hơi, đứng dậy.
"Ta biết ngươi không quan tâm mình sống hay chết, ông trời cũng không quan tâm, không ai quan tâm. Nhưng ta nghĩ, nếu sống thì phải sống hết mình, chết cũng phải chết đáng giá. Đều sống cả mà..." Nàng nói, nhìn bầu trời đêm bên ngoài kia, sau đó từng bước đi ra ngoài.
Còn chưa nói hết, nhưng lời và người đã tiêu tan.
Hoàng Cư ngồi nguyên tại chỗ, dường như vô tri vô giác. Nhưng một lát sau, hắn chậm rãi di chuyển đôi tay về phía bắp chăn. Nơi đó miệng vết thương đang rất đau đớn, chỉ là lúc nàng mang hắn đi thì đã cầm máu và xé vải buộc lại.
Đương nhiên là xé quần áo của Hoàng Cư.
......
Cổng của Tống gia đóng kín, đèn đuốc sáng ngời như trước. Tuyết đọng trước cửa đã được dọn đi. Dấu vết đánh nhau ban nãy cũng bị quét sạch.
Tiết Thanh không vào từ cửa chính, mà vòng ra đằng sau rồi nhảy vào. Lúc này đêm đã khuya nhưng vừa tới gần sân mình ở, Tiết Thanh dừng chân lại. Trong sân đằng trước nơi đèn đuốc sáng trưng, Tống Nguyên mặt mày sa sầm, đứng nơi đó.
"Ngươi đi đâu vậy?" Hắn lạnh lùng nói.
Nàng sẽ tận mắt nhìn Hoàng Cư lao vào chỗ chết à?
Trời ạ!
Trong lúc suy nghĩ, tảng đá đen trước cửa đã mang theo tuyết trên đất lao vào Tống Nguyên đang xuống ngựa.
Rầm, Tống Nguyên không bị đánh ngã, mà vung nắm đấm đón tiếp tảng đá.
Áo choàng bay lên, mũ rơi xuống. Ánh đuốc sáng ngời chiếu lên khuôn mặt vốn không phải của Tống Nguyên.
Đó là kẻ thay thế.
Hoàng Cư bị đánh trúng nhưng không rơi xuống đất, mà cưỡng chế uốn người sát qua thế thân của Tống Nguyên, đánh tới đám người đằng sau.
Tất cả đều chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.
Mãi cho tới khi Hoàng Cư đâm vào trong đám hộ vệ, tiếng hô tiếng quát trước cửa Tống gia mới vang lên.
Những tiếng keng keng không ngừng vang lên. Vô số đao kiếm bổ xuống Hoàng Cư đang rơi xuống đất. Hoàng Cư không có binh khí, bản thân hắn chính là vũ khí. Không có chiêu thức cao siêu gì, chỉ có tốc độ và sự linh hoạt nhạy bén, nhảy lên trong từng tầng hộ vệ, tránh được công kích, lao vọt qua, cho tới khi tiếp cận một người...
Soạt... Hoàng Cư nhảy lên, giơ tay túm được quần áo của người đó. Nhưng chỉ là quần áo, bởi bắp chân của hắn đã bị một thanh kiếm đâm trúng.
Với lực cản trong nháy mắt ấy, chủ nhân quần áo được hộ vệ của hắn ôm lùi ra sau.
Áo choàng rất dày bị xé rách, tay áo của một cánh tay cũng bị xé ra, để lộ da thịt.
"Giết hắn! Giết hắn đi!"
Mũ rơi xuống, áo choàng rơi ra, để lộ khuôn mặt Tống Nguyên, sắc mặt đầy kinh hãi và tức giận.
Tiếng xé gió từ bốn phương tám hướng đánh tới Hoàng Cư, vốn bị thương đang rơi xuống đất. Tống Nguyên được từng tầng hộ vệ che giấu đi tới cổng.
Hoàng Cư vẫn như một tảng đá, trong một mảng đao quang kiếm ảnh, hắn đánh thẳng tới phía trước.
Không phải không thoát ra khỏi lưới được, là hắn không muốn ra, lăn lộn, không cam lòng...
......
Đúng là muốn chết.
"Tiên..." Tiết Thanh bật thốt lên định gọi, lại nuốt lại.
Không có tiên sinh nữa rồi.
Mặc dù lúc này nàng không tiện ra mặt nhưng không còn ai khác nữa. Cho tới bây giờ đều không có ai khác, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân.
Tiết Thanh giơ tay cởi áo choàng trên người xuống, kèm theo tuyết bay lên, người như bọc kén tằm rơi xuống.
Tuyết không hề nhẹ nhàng bay lên mà như lưỡi đao chém xuống.
Keng, tiếng binh khí vang lên. Cùng với tiếng kêu rên, đám người ngã xuống. Đám hộ vệ thành từng tầng lớp, không vội không loạn kia lập tức hỗn loạn.
"Còn thích khách nữa!"
Tiếng hô vang lên khắp nơi.
Trong cái hỗn loạn ấy, một bóng người nhảy lên giữa không trung, sau đó rơi xuống đất, mũi chân điểm nhẹ lướt qua đám hộ vệ như khiên như giáp kia. Chưa thấy người tới, nhưng đám hộ vệ cảm giác như cây liễu bị gió thổi qua.
Người kia không có binh khí, cũng không tấn công, chỉ như chim én lướt qua, xách Hoàng Cư dưới đất lên, như ánh sáng vọt tới phố...
Thích khách! Định chạy!
"Đuổi theo!"
Đám thị vệ phản ứng lại như mũi kiếm lao theo.
Tống Nguyên đã lui vào trong cổng. Cổng đóng lại. Vô số hộ vệ lao ra, bóng người cũng xuất hiện trên các phòng ốc, che chở Tống Nguyên, kín không kẽ hở.
Sắc mặt Tống Nguyên tái nhợt nhưng hắn không bối rối lắm. Hắn đã trải qua vô số trận ám sát, nhưng lúc này đây ánh mắt vẫn ánh lên vẻ hoảng sợ và phẫn nộ. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay trần, bên trên có một vết sẹo rất lớn.
Vết sẹo này gợi lại ký ức không tốt đẹp lắm.
Lúc trước bị tên Chung Thế Tam hay Hoàng gì gì đó dùng răng độc cắn, may là Đoàn Sơn phản ứng kịp, cắt thịt để tránh độc xâm nhập mà mất mạng, nhưng vẫn để lại di chứng. Lúc trời âm u, mưa hay tuyết rơi thì sẽ đau đớn như thịt đang rữa nát, giống như lúc này.
Tống Nguyên giơ tay đè cánh tay kia lại, thật chặt, nghiến răng, không biết là đau hay hận.
"Bắt cho ta! Ta không cần sống!" Hắn tức giận quát lên.
Một thị vệ bước tới, cẩn thận phủ thêm áo choàng cho hắn, nói: "Thuộc hạ vô dụng."
Tống Nguyên trầm giọng nói: "Cũng không phải do các ngươi vô dụng. Lúc trước đám thích khách kia chỉ là đám ô hợp, giờ thì khác."
Thị vệ chần chờ: "Đại nhân biết thích khách đêm nay là ai?"
Tống Nguyên nói: "Tối nay ai muốn ta chết?"
Thị vệ nghĩ, rồi nói: "Tần Đàm Công."
Thuộc hạ của Tần Đàm Công không phải đám ô hợp, rất nhiều kẻ tài giỏi. Ví dụ như ban nãy kẻ tới là Phụ Tá Đắc Lực, giờ chỉ sợ Tống Nguyên đã chết...
Tuy Phụ Tá Đắc Lực đã chết nhưng ai dám cam đoan không có kẻ nào lợi hại như hắn.
Tên thích khách vừa rồi cũng rất đáng sợ.
Nếu không phải có thế thân cho Tống Nguyên từ trước, sợ là khó tránh được. Lại càng khỏi nói tới người xuất hiện lúc sau tới mang tên thích khách đi. Hắn không ra tay, chỉ dễ dàng bắt lấy thích khách mà đi, không ai cản được. Nếu hắn không tới cứu thích khách, mà lao tới Tống Nguyên thì sao? Ai có thể cản được?
Chỉ nghĩ tới điều ấy, thị vệ lập tức toát một tầng mồ hôi sau lưng, cúi đầu, vẻ mặt đầy nặng nề: "Đại nhân, chúng tiểu nhân sẽ phái thêm người ngay."
Tống Nguyên ừ một tiếng, không nói gì thêm, bước nhanh vào trong. Đám nô bộc đều chạy ra nghênh đón. Đèn đuốc sáng trưng, chậu than ấm áp nhưng không biết là vẻ mộc mạc sau đám tang hay do tuyết trắng mà thứ đập vào mắt là sự lạnh lẽo, không cảm nhận được bất cứ hơi người nào.
Thị vệ cúi đầu đi theo, vẫn còn tiếp tục ý nghĩa ban nãy: "Nhưng vì sao thích khách lại từ bỏ?"
"Không trúng thì ngừng, đó chính là những gì sát thủ làm." Tống Nguyên nói: "Lúc này cả thành nơi nào cũng có binh lính, bọn họ thật sự cho là không gì không làm được à?"
Cũng rất có lý, thị vệ gật đầu, nhìn Tống Nguyên đi vào trong phòng, có tôi tớ tiến lên cởi áo choàng, lại có tỳ nữ dâng canh nóng và y phục.
Tống Nguyên nhận lấy canh nóng, uống, xua tan đi cái lạnh trên người, vẻ mỏi mệt hiện lên trên khuôn mặt.
"Đại nhân nghỉ sớm đi ạ, ngày mai còn phải vào triều." Thị vệ cáo lui.
Tống Nguyên không rửa mặt nghỉ ngơi, mà hỏi: "Hôm nay thiếu gia như thế nào?"
Vú già nói: "Rất ngoan, ăn cơm đúng giờ, không ồn ào, giờ đã ngủ rồi."
Tống Nguyên vui mừng, lại nghĩ tới gì mà vẻ mặt phức tạp một lúc, rồi nói: "Nó đâu? Có ở cùng Hổ Tử không?"
Tuy không nói tên là gì nhưng vú già cũng hiểu, chần chừ một lát rồi nói: "Tiểu thư... đang ngắm tuyết."
Không trả lời là có ở cùng Hổ Tử hay không.
Nói như vậy, Tống Nguyên có thể hiểu là tiểu thư ở cùng Hổ Tử, sau khi Hổ Tử ngủ mới đi ngắm tuyết, mà không cần bà ta nói là tiểu thư hoàn toàn không ở cùng Hổ Tử, mà vẫn luôn ngắm tuyết, uống rượu ăn thịt...
Dù sao Hổ Tử không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn nghe lời bà ta, đó là sự thật.
Ngắm tuyết? Tống Nguyên cau mày lại, như vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, phất tay áo đi vào trong phòng.
......
Phịch, Hoàng Cư bị ném xuống đất như một tảng đá. Tuyết dày lập tức bị nén xuống thành một cái hố. Tảng đá định nhảy vọt lên nhưng bị một bàn chân giẫm xuống. Chân nhỏ, đi giầy da hươu, mép váy đung đưa, trông rất nhẹ nhàng. Hoàng Cư lại chẳng thể cử động được, tuyết trên đất chiếu lên khuôn mặt hắn, bướng bỉnh, không chịu khuất phục.
Tiết Thanh nhìn hắn, nói: "Ngươi như thế này chính là giết người? Ta dạy ngươi lâu như vậy, ngươi học thành thế này?"
Hoàng Cư hờ hững nhìn nàng, nói: "Ngươi dạy ta giết người nhưng không dạy ta giết cha ngươi như thế nào."
Tiết Thanh im lặng, đột nhiên nhấc chân lên. Hoàng Cư vừa định đứng vọt dây, chân lại đạp xuống nhanh như tia chớp, đạp cho hắn nằm rạp trên mặt tuyết. Nhìn như chỉ là một lần nhấc lên đạp xuống nhưng thực ra đã là mấy lần... Tuyết tung bay, rơi rào rào xuống.
"Có bản lĩnh rồi à!"
"Còn biết cãi lại nữa!
"Còn biết triết học nữa!"
"Tôn sư trọng đạo đâu rồi! Học thói xấu này với ai vậy!"
"Nói tới thầy..."
"Âu Dương tiên sinh chạy đi đâu rồi?"
......
Tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên tĩnh của đêm tuyết ở kinh thành. Dưới ánh đuốc, tuyết bay lung tung. Nhiều đội binh giáp đi qua các con đường.
Tiếng ồn ào khiến đám dân chúng vốn cảnh giác phải tỉnh giấc, bất an suy đoán xem đã xảy ra chuyện gì nữa.
Ngồi trên cửa sổ của tòa lầu cao nhất của một gian tửu lâu, nhìn đám quan binh giơ đuốc chạy qua, Tiết Thanh mặt không chút thay đổi, nhìn Hoàng Cư đang ngồi xổm dưới đất.
"Ngươi giỏi thật, lại chạy ra khỏi tay hắn." Nàng nói, hay là cố ý thả cho chạy? Lười nghĩ, cũng không cần phải nghĩ, nuốt câu Tứ Hạt tiên sinh mang ngươi đi nơi nào, nói gì, giờ đang ở đâu, làm gì... trở lại.
Đi thì đi, có gì hay ho đâu mà hỏi.
Hoàng Cư ôm đầu gối, chỉ ừ.
"Ông ta nói với ngươi?" Tiết Thanh lại hỏi: "Hôm đó lúc mang ngươi đi có nói về ta?"
Lúc này Hoàng Cư ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chưa kịp biểu đạt điều gì, Tiết Thanh đã bước lên, giơ tay cốc đầu hắn.
"Ngươi nhìn cái gì? Sao ngươi lại tức giận? Ta cố ý lừa ngươi à? Ta còn không có chỗ để tức đây." Nàng nghiến răng quát.
Ánh mắt của Hoàng Cư bị cái cốc đầu của nàng đánh cho tan đi vẻ bực dọc kia, người nhảy dựng lên...
"Đến đây, đánh với ta, đánh với nữ nhi của kẻ thù của ngươi." Tiết Thanh đã bày sẵn tư thế.
Hoàng Cư đứng nguyên tại chỗ, thân mình căng ra.
Tiết Thanh vẫn tiếp tục nói.
"Có phải rất tức giận không?"
"Có phải cảm thấy mắt bị mù chứ gì."
"Không phải đâu, ông trời đang chơi ngươi đó."
"Ngươi có biết thế gọi là gì không? Là nhận giặc làm cha."
Hoàng Cư đứng im, chợt nói: "Ta không nhận giặc làm cha."
Tiết Thanh xùy một tiếng, cười nói: "Sao lại không? Ngươi nhận nữ nhi của kẻ thù làm sư phụ, đây không phải là nhận giặc làm cha à?"
Dường như có tiếng thở hổn hển trong lầu các tối om. Hoàng Cư quay người sang bên kia, ngồi xổm xuống đất, không động đậy.
Tiết Thanh giơ nắm tay, giữ nguyên tư thế kia một lát, sau đó cũng phất tay, quay người ngồi xổm theo hướng khác.
Cả tòa lầu im lặng, không có tiếng động gì.
Dường như rất lâu, mà lại như chỉ trong khoảnh khắc.
"Dạy ngươi lâu như vậy, còn xem ta giết người vài lần, thế mà ban nãy ngươi làm chẳng đúng chút nào." Tiết Thanh rầu rĩ nói: "Đó là giết người à? Đó là ngươi đang lao đầu vào chỗ chết."
Hoàng Cư ngồi sau lưng, vẫn im lặng.
Tiết Thanh không cần hắn trả lời, nhìn đầu gối mình.
"Sát thủ phải làm cái gì? Giết người."
Chẳng lẽ vừa rồi không phải giết người?
"Cái ngươi làm gọi là trả thù."
"Giết người là như thế nào? Chính là giết người. Trong mắt chỉ có người, không phân chia nam nữ già trẻ, cũng không có thân thiết hay thù oán."
"Ngươi muốn giết Tống Nguyên, kết quả thì sao? Ngươi thậm chí còn không nhận ra đâu là Tống Nguyên. Đây chính là giết người à? Đây là lao vào chỗ chết!"
"Một chiêu không trúng, ngươi còn không đi. Ngươi đang giết người hay đang liều mạng?
"Ngươi ngu xuẩn như vậy, đúng là làm mất mặt ta. Ngươi nói xem, ta nên cứu ngươi hay nhìn ngươi chết?"
"Bất kể thế nào, nhận giặc làm cha thì cũng là cha, một ngày làm cha... Ta không muốn có người giống ta, mắng người khác nhưng trong lòng thì lại mắng chính mình."
Lời này có phần vòng vèo, dù sao những gì nàng nói rất ít khi hiểu được. Hơn nữa mặc kệ là nghe hiểu hay không, không ảnh hưởng tới việc nàng nói liên hồi... Hoàng Cư thờ ơ, bất động.
Giọng Tiết Thanh tiếp tục vang lên sau lưng.
"Ta cũng không thể nói là đứng nói chuyện mà không đau lưng."
"Ông trời đùa ngươi, cũng đùa ta."
"Ta chọc ai nào? Ta đang yên đang lành, bỗng thành kẻ đi ngang qua?"
Sau đó là một chuỗi những từ nghe càng không hiểu gì gì đó. Hoàng Cư thờ ơ không động đậy, nghe Tiết Thanh huyên thuyên một hồi rồi thở ra một hơi thật mạnh.
"Ông ta mang ngươi đi, rồi an bài ngươi như nào?" Nàng buồn bực hỏi.
Hoàng Cư đờ đẫn một khắc, buồn bực nói: "Trói ta lại rồi ném vào phòng."
Tiếng cười vang lên sau lưng.
"Vậy mà ngươi còn chạy được, giỏi đấy." Tiết Thanh nói, cười đến rồi ngừng cười rất nhanh.
Tiếng cười tan, lầu các lại im lặng.
Tiết Thanh nói: "Nên làm gì bây giờ? Ta cũng không biết. Vậy đơn giản chút." Nàng quay đầu nhìn Hoàng Cư: "Bây giờ ngươi không giết được hắn, chờ đã."
Hoàng Cư vẫn không động đậy, ôm gối ngồi trong bóng đêm.
Tiết Thanh thở ra một hơi, đứng dậy.
"Ta biết ngươi không quan tâm mình sống hay chết, ông trời cũng không quan tâm, không ai quan tâm. Nhưng ta nghĩ, nếu sống thì phải sống hết mình, chết cũng phải chết đáng giá. Đều sống cả mà..." Nàng nói, nhìn bầu trời đêm bên ngoài kia, sau đó từng bước đi ra ngoài.
Còn chưa nói hết, nhưng lời và người đã tiêu tan.
Hoàng Cư ngồi nguyên tại chỗ, dường như vô tri vô giác. Nhưng một lát sau, hắn chậm rãi di chuyển đôi tay về phía bắp chăn. Nơi đó miệng vết thương đang rất đau đớn, chỉ là lúc nàng mang hắn đi thì đã cầm máu và xé vải buộc lại.
Đương nhiên là xé quần áo của Hoàng Cư.
......
Cổng của Tống gia đóng kín, đèn đuốc sáng ngời như trước. Tuyết đọng trước cửa đã được dọn đi. Dấu vết đánh nhau ban nãy cũng bị quét sạch.
Tiết Thanh không vào từ cửa chính, mà vòng ra đằng sau rồi nhảy vào. Lúc này đêm đã khuya nhưng vừa tới gần sân mình ở, Tiết Thanh dừng chân lại. Trong sân đằng trước nơi đèn đuốc sáng trưng, Tống Nguyên mặt mày sa sầm, đứng nơi đó.
"Ngươi đi đâu vậy?" Hắn lạnh lùng nói.
/223
|