Một trận gió lạnh thổi qua, bố cáo trên tường thành bị gió thổi tạo thành âm thanh “loạt soạt” vang vọng, thủ binh đứng ở cửa thành vừa muốn đi vào kiểm tra, bên kia đã truyền đến một tiếng lạch cạch, một quan binh mặc giáp mang vũ khí giơ tay vỗ vào trên bố cáo, dán lại góc giấy bị tróc ra.
"Ơ, Quách Tử An."
Thủ binh nhận ra người quan binh kia, chào hỏi.
"Ngươi về rồi."
Quách Tử An quay đầu nhìn bọn họ, gật gù, tầm mắt lại rơi vào trên bố cáo, tỉ mỉ đọc.
"Tấm bố cáo này bắt hai người, trông giống nhau thật." Một thủ binh nói.
Một thủ binh khác cười ha ha: "Đồ ngu, đây rõ ràng là một người, chắc là biết đóng giả nam nhân hoặc là nữ nhân."
Thủ binh kia nói: "Vậy rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân?" Lại đến gần nhìn bố cáo.
Bố cáo viết vô cùng đơn giản, chỉ nói là nghịch tặc, bất kể là báo cáo hay là bắt lấy đều có trọng thưởng, những chuyện như lai lịch quê quán, làm gì các kiểu đều không có.
Chuyện Tần Đàm Công có âm mưu tạo phản, Bảo Chương đế cơ về triều vội vàng thông báo, lan truyền đến từng châu phủ, đã không còn là bí mật nữa, như vậy dư đảng của Tần Đàm Công chắn chắn còn rất nhiều, bắt nghịch tặc cũng không phải chuyện lạ gì nữa.
"Nghịch tặc này thoạt nhìn tuổi rất nhỏ nhỉ."
"Tuổi nhỏ như vậy đã là nghịch tặc, không biết là có quan hệ gì với Tần Đàm Công?"
Hai thủ binh chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận.
"Quách Tử An, ngươi biết hắn là ai không?"
Nếu như phải nói thì nàng vốn là kẻ địch của Tần Đàm Công, Quách Tử An nhìn thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp trên bố cáo, thật là thú vị, kẻ địch của Tần Đàm Công cũng trở thành nghịch tặc rồi.
"Không biết nữa, ta mấy ngày nay luôn tuần tra ở ngoài." Hắn nói, lại lay động bả vai, khuôn mặt uể oải: "Còn tưởng trở về là có thể nghỉ ngơi một chút cơ nhưng trong thành giới nghiêm không nghỉ ngơi được nữa rồi."
Thủ vệ cửa thành tăng thêm rất nhiều so với lúc trước, trong thành cũng sẽ tăng thêm cảnh giới điều tra, hắn làm quân binh thường trú tại Huỳnh Sa Đạo tự nhiên cũng sẽ bị phân công.
Hai thủ binh đồng tình cười đập bả vai hắn.
"Nghĩ đến những thứ tốt đi, nếu có thể bắt được nghịch tặc này, tiền thưởng rất nhiều đấy." Bọn họ cười nói.
Nàng sẽ đến đây sao?
Chắc là sẽ không.
Đã nhận được tin tức từ Tri Tri đường kinh thành truyền đến, biết được chuyện đã xảy ra, cũng biết Tiết Thanh trốn khỏi kinh thành, đi về đâu thì tạm thời không có tin tức.
Không có tin tức chính là tin tức tốt.
Quách Tử An cười nói: "Ta vào thành nghỉ ngơi chút đã." Nói rồi cáo từ đi khỏi.
Trời sáng gần tới ngày tết ở thành Huỳnh Sa Đạo chính là lúc náo nhiệt nhất, kiểm tra rất nghiêm ngặt, không chỉ cẩn thận đối chiếu tướng mạo, nam nhân còn phải cởi quần áo ra, trước cửa thành ầm ĩ hỗn loạn.
Quách Tử An tự nhiên không cần kiểm tra, lướt qua đám người đang xếp hàng đi vào phía trong, đột nhiên bước chân dừng lại, không khỏi quay đầu, đám người bên cạnh xếp hàng nam nữ già trẻ mang theo người nhà, mang theo bò dê bị nhốt trong cái sọt… Trong ánh mắt hỗn loạn cũng có người nhìn hắn, ví dụ như bà lão lớn tuổi, trẻ nhỏ.
Chỉ là không có ánh mắt sắc bén lúc nãy…
Là ai?
"Nhiều người như vậy." Quách Tử An nhìn qua đám người đang xếp hàng, thu tầm mắt lại, nói với thủ binh: "Có cần ta hỗ trợ hay không?"
Bọn thủ binh cười lắc đầu.
"Tử An lão đệ cũng vất vả rồi."
"Nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Từ khi Quách Tử An này đến Huỳnh Sa Đạo, chăm chỉ chịu khó không than thở mệt nhọc, lúc trước còn có lời đồn hắn là con em nhà quyền quý trong quân nhưng không nhìn ra được chút nào. Hắn bình dị gần gũi với binh lính, không phân lớn nhỏ giàu nghèo, vì vậy rất được hoan nghênh.
Quách Tử An cười cười với bọn họ, không khách khí nữa mà đi vào thành.
Đội ngũ chậm rãi tiến lên phía trước, những người lớn tuổi và trẻ con vẫn may mắn hơn một chút, rất nhanh sẽ được cho đi, thiếu niên nam nữ thì kiểm tra nghiêm ngặt hơn một chút.
"Cởi quần áo ra." Thủ binh nói, nhìn thiếu niên đi tới trước mặt.
Thiếu niên này mặc quần áo xám xịt, giày cũ nát, khuôn mặt gầy gò, giống như đã đi một quãng đường rất dài lại giống như tảng đá vứt tại ven đường sống long đong một thời gian dài.
Nghe được mệnh lệnh, hắn không chần chờ, lưu loát cởi quần áo ra, lộ ra lồng ngực trần trụi gầy gò…
Thủ binh đánh giá một chút rồi ra hiệu xong rồi, lại thuận miệng hỏi: "Làm gì, người ở đâu?"
"Người Huỳnh Sa Đạo." Thiếu niên mở miệng, giọng nói khô khốc ngắn gọn: "Vào thành."
Giọng nói quả thật là của người Huỳnh Sa Đạo, thủ binh liếc hắn một cái, tiểu tử này gầy yếu chất phác, trên người càng là không có chút binh khí nào, khoát tay áo một cái, thiếu niên vừa mặc quần áo vừa đi vào.
Mặc dù cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt, triều đình lại đã xảy ra biến động lớn như vậy nhưng Huỳnh Sa Đạo giống như không bị ảnh hưởng, trên đường vẫn náo nhiệt, thậm chí còn có tiếng pháo truyền đến, sắp sang năm mới rồi.
Thiếu niên đi chầm chậm trên đường, cũng không nhìn ngó khắp nơi, đi qua hai con đường liền tiến thẳng vào một quán rượu bên cạnh, tới gần buổi trưa trong quán rượu có rất nhiều khách, họ bàn luận những chuyện trên trời dưới biển.
"Cũng không có gì lạ, đã sớm đoán được rồi."
"Năm ngoái hoàng hậu nương nương hiển linh, ta đã biết chắc chắn có chuyện lớn xảy ra."
"Hóa ra là Bảo Chương đế cơ về triều rồi."
Trong quán, những người khác thì lại vây quanh hoặc là dựng thẳng tai lắng nghe.
Thiếu niên vẻ mặt thẫn thờ, không có chút hứng thú nào với những náo nhiệt này, theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị ngồi vào một cái bàn ở bên trong.
"Khách quan cần gì?" Tiểu nhị nhiệt tình nói.
"Dưa muối, rượu, bánh bao." Thiếu niên nói.
Ăn kiểu gì vậy? Tiểu nhị hơi kinh ngạc, nhiệt tình giới thiệu các món ăn đặc sắc của quán, bất kể nói thế nào, thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn thẫn thờ không hề bị lay động, quỷ nghèo, tiểu nhị từ bỏ đi ra, dưa muối rượu bánh bao rất nhanh đã được bưng lên.
Thiếu niên cầm bánh bao lên, có người đưa tay cầm bầu rượu lên sau đó ngồi xuống, giơ bầu rượu ngửa đầu uống một hớp.
"Tại sao ngươi lại quay lại?" Quách Tử An để bầu rượu xuống nhìn thiếu niên này, nhỏ giọng hỏi.
Thiếu niên cũng không kinh ngạc khi hắn đột nhiên ngồi xuống, giống như không nhìn thấy, thẫn thờ cắn bánh bao.
"Nàng ở đâu?" Quách Tử An hỏi, chần chờ một lúc, nhìn kỹ thiếu niên này: "Hoàng Cư, ngươi còn nhận ra ta không?"
Lúc đó bọn họ chỉ gặp qua một lần trong đêm tối.
Hoàng Cư liếc hắn một cái, nói: "Ta không biết nàng ở đâu."
Vì vậy bọn họ cũng không ở cùng nhau ư, Tiết Thanh đã trở thành nghịch tặc chạy trốn, Hoàng Cư cũng không có lý do gì lại đi theo nàng, trở lại quê hương của mình cũng rất bình thường, đã tách ra rồi, đã tách ra rồi, Quách Tử An nắm chặt bầu rượu lại ngửa đầu…
"Nàng bảo ta ở đây chờ nàng." Hoàng Cư lại nói.
Quách Tử An suýt chút nữa bị sặc rượu.
"Nàng sẽ đến đây?" Hắn hạ thấp giọng vội vàng nói: "Nàng tới đây làm gì? Thủ binh ở đây cũng không ít hơn kinh thành, quá nguy hiểm."
Hoàng Cư nói: "Không biết."
Nàng không nói cho hắn biết, hắn cũng không hiểu những cái này, nàng bảo hắn tới đây chờ, hắn sẽ đến chờ.
Nguy hiểm sao? Không biết, hắn chỉ biết là lúc trước di chỉ Huỳnh Sa Đạo cũng rất nguy hiểm, nàng vẫn đến đấy thôi.
Quách Tử An nhìn Hoàng Cư cúi đầu chăm chú gặm bánh bao, thở dài, thế nhưng bây giờ không giống trước kia nữa.
Trước đây nàng xông pha nguy hiểm là bởi vì cho rằng mình là Bảo Chương đế cơ, cho rằng đó là việc nàng nên làm vì vậy không sợ nguy hiểm.
Bây giờ nàng không phải nữa, bản thân nàng trái lại thành nơi nguy hiểm nhất, nàng để Hoàng Cư rời khỏi mình, lại chỉ nói với Hoàng Cư đến chỗ quen thuộc nhất sẽ an toàn nhất, là vì để Hoàng Cư yên ổn sinh sống mà thôi.
Nàng muốn những người bên cạnh đều rời xa nàng.
Đến nay Tri Tri đường cũng không nhận được một bức thư trả lời nào của nàng.
Khi biết nàng rời khỏi kinh thành, Tri Tri đường đã bắt đầu hành động, các thiếu niên trong nhà có chuyện làm ăn buôn bán đều đưa ấn có ký hiệu của Tri Tri đường cho các cửa hàng phân tán ở các nơi, còn những người đi làm quan ở nơi khác thì cũng chờ có người để lại ký hiệu của Tri Tri đường.
Tuy rằng hiện nay cũng chưa làm được cái gì nhưng để nàng biết bọn họ đều ở bên cạnh nàng, nàng không phải một mình, mọi người chờ nàng nói phải làm cái gì, làm thế nào, giống như lúc trước cứu Trương Niện vậy.
Nhưng nàng không có một chút hồi âm nào.
Tại sao chuyện lại biến thành như vậy rồi! Quách Tử An ngửa đầu uống từng ngụm rượu lớn.
Rõ ràng nên là lang của ta mà, đi giày trong triều, mặc áo lông cáo, vào gác tía, khoác lụa hồng trù, thật phong lưu…
…..
Chuyện quả nhiên đã biến thành như vậy rồi!
Khi bóng đêm buông xuống, Quách Hoài Xuân đi qua đi lại trong dịch trạm, nhớ đến tình cảnh khi nãy thấy bố cáo bắt lấy nghịch tặc trong đại sảnh trạm dịch. Lúc đó hắn sợ đến suýt chút nữa ngất đi, vẫn còn may đã kịp lúc che miệng Quách Bảo Nhi đang muốn hô to lại, vào giờ phút này hắn cũng không muốn trở thành tiêu điểm chú ý của dịch trạm…
Tiết Thanh trở thành nghịch tặc, tuy rằng không biết nàng vì sao lại trở thành như vậy nhưng lại cảm thấy chuyện hoàn toàn không phải ngoài ý muốn.
Tiểu tử này, lừa nàng dễ dàng như vậy thì thôi, xem kìa, trở thành nghịch tặc rồi…
Đáng sợ, cũng may hắn chạy trốn nhanh, ừ, cũng may hắn đi chậm, bảo Quách Tử Khiêm về Trường An phủ trước, bảo nhị lão gia tam lão gia tiếp tục đi ra ngoài trốn.
Trốn quá đúng lúc rồi! Quách Hoài Xuân đưa tay vỗ xuống chân, tiếp theo Trường An phủ cũng là nơi phiền toái nhất.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, giống như có rất nhiều người đang chạy…
"Sao thế?" Quách Hoài Xuân đẩy cửa ra, cảnh giác hỏi dò.
Hộ vệ đứng ngoài cửa nghe vậy nói: "Lão gia, là quan binh đi qua nghỉ ngơi ở dịch trạm."
Quách Hoài Xuân giật mình nói: "Binh lính của kinh thành à?"
Binh linh của kinh thành đuổi tới đây… Đây chẳng phải là nói Tiết Thanh đang ở đây?
Hộ vệ lắc đầu nói: "Không phải, là Hoài An quân, nói là đổi nơi đóng quân."
Như vậy à, Tần Đàm Công bị bắt, trong quân tất nhiên cũng phải có thay đổi lớn, Quách Hoài Xuân thở một hơi, lại dặn dò: "Tối nay tăng cường nhân thủ."
Hộ vệ trả lời vâng, Quách Hoài Xuân liếc nhìn dịch trạm đèn đuốc sáng choang, lại nhìn bóng đêm xa xa đen như mực.
Bất kể nói thế nào hắn vẫn là may mắn, bảo hộ Tiết Thanh không xảy ra vấn đề gì, sau khi Bảo Chương đế cơ thật sự xuất hiện thì kịp thời thoát khỏi Tiết Thanh, tất cả đều không liên quan gì đến hắn nữa.
Ông trời vẫn là phù hộ hắn, Quách Hoài Xuân lơ mơ niệm niệm vài câu thần phật rồi đóng cửa lại đi vào trong.
……
Nhưng ông trời rất rõ ràng là không phù hộ nàng, bây giờ Tiết Thanh không thể không nhận rõ sự thật này.
Vì Tần Mai bám dai như đỉa lại nhanh nhẹn như chó, nàng từ đầu đến cuối đều không thể thoát khỏi sự đuổi bắt của hắn, càng khỏi nói đến chuyện tìm tới một nơi yên ổn tạm thời có thể đặt chân nghỉ ngơi một chút.
Nàng chỉ có thể không ngừng tìm đường thoát khỏi Tần Mai, thậm chí có lúc còn suy nghĩ không cẩn thận, ví dụ như chưa bao giờ tin tưởng kiểu suy nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất mà người người đều biết.
Nàng vượt qua tầng tầng quan binh, tránh được hộ vệ trong chỗ tối lẫn ngoài sáng ở ngoài cửa, lẻn vào căn phòng hảo hạng rõ ràng là chỉ người có tiền có quyền mới có thể ở này, vốn định nghỉ ngơi một đêm, hoặc là có cơ hội lẩn vào đội ngũ của người này đóng giả tùy tùng hay gì đó.
Nhưng mà tại sao lúc này đứng trước mặt nàng lại là một khuôn mặt quen thuộc.
"Tiết Thanh!" Quách Bảo Nhi trợn tròn mắt, há to miệng: "Nghịch tặc!"
Cũng may tay Tiết Thanh bấm cổ họng của nàng, tiếng la này của nàng chỉ có thể là khẩu hình chứ không phải phát ra tiếng.
"Ơ, Quách Tử An."
Thủ binh nhận ra người quan binh kia, chào hỏi.
"Ngươi về rồi."
Quách Tử An quay đầu nhìn bọn họ, gật gù, tầm mắt lại rơi vào trên bố cáo, tỉ mỉ đọc.
"Tấm bố cáo này bắt hai người, trông giống nhau thật." Một thủ binh nói.
Một thủ binh khác cười ha ha: "Đồ ngu, đây rõ ràng là một người, chắc là biết đóng giả nam nhân hoặc là nữ nhân."
Thủ binh kia nói: "Vậy rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân?" Lại đến gần nhìn bố cáo.
Bố cáo viết vô cùng đơn giản, chỉ nói là nghịch tặc, bất kể là báo cáo hay là bắt lấy đều có trọng thưởng, những chuyện như lai lịch quê quán, làm gì các kiểu đều không có.
Chuyện Tần Đàm Công có âm mưu tạo phản, Bảo Chương đế cơ về triều vội vàng thông báo, lan truyền đến từng châu phủ, đã không còn là bí mật nữa, như vậy dư đảng của Tần Đàm Công chắn chắn còn rất nhiều, bắt nghịch tặc cũng không phải chuyện lạ gì nữa.
"Nghịch tặc này thoạt nhìn tuổi rất nhỏ nhỉ."
"Tuổi nhỏ như vậy đã là nghịch tặc, không biết là có quan hệ gì với Tần Đàm Công?"
Hai thủ binh chỉ chỉ trỏ trỏ nghị luận.
"Quách Tử An, ngươi biết hắn là ai không?"
Nếu như phải nói thì nàng vốn là kẻ địch của Tần Đàm Công, Quách Tử An nhìn thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp trên bố cáo, thật là thú vị, kẻ địch của Tần Đàm Công cũng trở thành nghịch tặc rồi.
"Không biết nữa, ta mấy ngày nay luôn tuần tra ở ngoài." Hắn nói, lại lay động bả vai, khuôn mặt uể oải: "Còn tưởng trở về là có thể nghỉ ngơi một chút cơ nhưng trong thành giới nghiêm không nghỉ ngơi được nữa rồi."
Thủ vệ cửa thành tăng thêm rất nhiều so với lúc trước, trong thành cũng sẽ tăng thêm cảnh giới điều tra, hắn làm quân binh thường trú tại Huỳnh Sa Đạo tự nhiên cũng sẽ bị phân công.
Hai thủ binh đồng tình cười đập bả vai hắn.
"Nghĩ đến những thứ tốt đi, nếu có thể bắt được nghịch tặc này, tiền thưởng rất nhiều đấy." Bọn họ cười nói.
Nàng sẽ đến đây sao?
Chắc là sẽ không.
Đã nhận được tin tức từ Tri Tri đường kinh thành truyền đến, biết được chuyện đã xảy ra, cũng biết Tiết Thanh trốn khỏi kinh thành, đi về đâu thì tạm thời không có tin tức.
Không có tin tức chính là tin tức tốt.
Quách Tử An cười nói: "Ta vào thành nghỉ ngơi chút đã." Nói rồi cáo từ đi khỏi.
Trời sáng gần tới ngày tết ở thành Huỳnh Sa Đạo chính là lúc náo nhiệt nhất, kiểm tra rất nghiêm ngặt, không chỉ cẩn thận đối chiếu tướng mạo, nam nhân còn phải cởi quần áo ra, trước cửa thành ầm ĩ hỗn loạn.
Quách Tử An tự nhiên không cần kiểm tra, lướt qua đám người đang xếp hàng đi vào phía trong, đột nhiên bước chân dừng lại, không khỏi quay đầu, đám người bên cạnh xếp hàng nam nữ già trẻ mang theo người nhà, mang theo bò dê bị nhốt trong cái sọt… Trong ánh mắt hỗn loạn cũng có người nhìn hắn, ví dụ như bà lão lớn tuổi, trẻ nhỏ.
Chỉ là không có ánh mắt sắc bén lúc nãy…
Là ai?
"Nhiều người như vậy." Quách Tử An nhìn qua đám người đang xếp hàng, thu tầm mắt lại, nói với thủ binh: "Có cần ta hỗ trợ hay không?"
Bọn thủ binh cười lắc đầu.
"Tử An lão đệ cũng vất vả rồi."
"Nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Từ khi Quách Tử An này đến Huỳnh Sa Đạo, chăm chỉ chịu khó không than thở mệt nhọc, lúc trước còn có lời đồn hắn là con em nhà quyền quý trong quân nhưng không nhìn ra được chút nào. Hắn bình dị gần gũi với binh lính, không phân lớn nhỏ giàu nghèo, vì vậy rất được hoan nghênh.
Quách Tử An cười cười với bọn họ, không khách khí nữa mà đi vào thành.
Đội ngũ chậm rãi tiến lên phía trước, những người lớn tuổi và trẻ con vẫn may mắn hơn một chút, rất nhanh sẽ được cho đi, thiếu niên nam nữ thì kiểm tra nghiêm ngặt hơn một chút.
"Cởi quần áo ra." Thủ binh nói, nhìn thiếu niên đi tới trước mặt.
Thiếu niên này mặc quần áo xám xịt, giày cũ nát, khuôn mặt gầy gò, giống như đã đi một quãng đường rất dài lại giống như tảng đá vứt tại ven đường sống long đong một thời gian dài.
Nghe được mệnh lệnh, hắn không chần chờ, lưu loát cởi quần áo ra, lộ ra lồng ngực trần trụi gầy gò…
Thủ binh đánh giá một chút rồi ra hiệu xong rồi, lại thuận miệng hỏi: "Làm gì, người ở đâu?"
"Người Huỳnh Sa Đạo." Thiếu niên mở miệng, giọng nói khô khốc ngắn gọn: "Vào thành."
Giọng nói quả thật là của người Huỳnh Sa Đạo, thủ binh liếc hắn một cái, tiểu tử này gầy yếu chất phác, trên người càng là không có chút binh khí nào, khoát tay áo một cái, thiếu niên vừa mặc quần áo vừa đi vào.
Mặc dù cửa thành kiểm tra nghiêm ngặt, triều đình lại đã xảy ra biến động lớn như vậy nhưng Huỳnh Sa Đạo giống như không bị ảnh hưởng, trên đường vẫn náo nhiệt, thậm chí còn có tiếng pháo truyền đến, sắp sang năm mới rồi.
Thiếu niên đi chầm chậm trên đường, cũng không nhìn ngó khắp nơi, đi qua hai con đường liền tiến thẳng vào một quán rượu bên cạnh, tới gần buổi trưa trong quán rượu có rất nhiều khách, họ bàn luận những chuyện trên trời dưới biển.
"Cũng không có gì lạ, đã sớm đoán được rồi."
"Năm ngoái hoàng hậu nương nương hiển linh, ta đã biết chắc chắn có chuyện lớn xảy ra."
"Hóa ra là Bảo Chương đế cơ về triều rồi."
Trong quán, những người khác thì lại vây quanh hoặc là dựng thẳng tai lắng nghe.
Thiếu niên vẻ mặt thẫn thờ, không có chút hứng thú nào với những náo nhiệt này, theo sự chỉ dẫn của tiểu nhị ngồi vào một cái bàn ở bên trong.
"Khách quan cần gì?" Tiểu nhị nhiệt tình nói.
"Dưa muối, rượu, bánh bao." Thiếu niên nói.
Ăn kiểu gì vậy? Tiểu nhị hơi kinh ngạc, nhiệt tình giới thiệu các món ăn đặc sắc của quán, bất kể nói thế nào, thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn thẫn thờ không hề bị lay động, quỷ nghèo, tiểu nhị từ bỏ đi ra, dưa muối rượu bánh bao rất nhanh đã được bưng lên.
Thiếu niên cầm bánh bao lên, có người đưa tay cầm bầu rượu lên sau đó ngồi xuống, giơ bầu rượu ngửa đầu uống một hớp.
"Tại sao ngươi lại quay lại?" Quách Tử An để bầu rượu xuống nhìn thiếu niên này, nhỏ giọng hỏi.
Thiếu niên cũng không kinh ngạc khi hắn đột nhiên ngồi xuống, giống như không nhìn thấy, thẫn thờ cắn bánh bao.
"Nàng ở đâu?" Quách Tử An hỏi, chần chờ một lúc, nhìn kỹ thiếu niên này: "Hoàng Cư, ngươi còn nhận ra ta không?"
Lúc đó bọn họ chỉ gặp qua một lần trong đêm tối.
Hoàng Cư liếc hắn một cái, nói: "Ta không biết nàng ở đâu."
Vì vậy bọn họ cũng không ở cùng nhau ư, Tiết Thanh đã trở thành nghịch tặc chạy trốn, Hoàng Cư cũng không có lý do gì lại đi theo nàng, trở lại quê hương của mình cũng rất bình thường, đã tách ra rồi, đã tách ra rồi, Quách Tử An nắm chặt bầu rượu lại ngửa đầu…
"Nàng bảo ta ở đây chờ nàng." Hoàng Cư lại nói.
Quách Tử An suýt chút nữa bị sặc rượu.
"Nàng sẽ đến đây?" Hắn hạ thấp giọng vội vàng nói: "Nàng tới đây làm gì? Thủ binh ở đây cũng không ít hơn kinh thành, quá nguy hiểm."
Hoàng Cư nói: "Không biết."
Nàng không nói cho hắn biết, hắn cũng không hiểu những cái này, nàng bảo hắn tới đây chờ, hắn sẽ đến chờ.
Nguy hiểm sao? Không biết, hắn chỉ biết là lúc trước di chỉ Huỳnh Sa Đạo cũng rất nguy hiểm, nàng vẫn đến đấy thôi.
Quách Tử An nhìn Hoàng Cư cúi đầu chăm chú gặm bánh bao, thở dài, thế nhưng bây giờ không giống trước kia nữa.
Trước đây nàng xông pha nguy hiểm là bởi vì cho rằng mình là Bảo Chương đế cơ, cho rằng đó là việc nàng nên làm vì vậy không sợ nguy hiểm.
Bây giờ nàng không phải nữa, bản thân nàng trái lại thành nơi nguy hiểm nhất, nàng để Hoàng Cư rời khỏi mình, lại chỉ nói với Hoàng Cư đến chỗ quen thuộc nhất sẽ an toàn nhất, là vì để Hoàng Cư yên ổn sinh sống mà thôi.
Nàng muốn những người bên cạnh đều rời xa nàng.
Đến nay Tri Tri đường cũng không nhận được một bức thư trả lời nào của nàng.
Khi biết nàng rời khỏi kinh thành, Tri Tri đường đã bắt đầu hành động, các thiếu niên trong nhà có chuyện làm ăn buôn bán đều đưa ấn có ký hiệu của Tri Tri đường cho các cửa hàng phân tán ở các nơi, còn những người đi làm quan ở nơi khác thì cũng chờ có người để lại ký hiệu của Tri Tri đường.
Tuy rằng hiện nay cũng chưa làm được cái gì nhưng để nàng biết bọn họ đều ở bên cạnh nàng, nàng không phải một mình, mọi người chờ nàng nói phải làm cái gì, làm thế nào, giống như lúc trước cứu Trương Niện vậy.
Nhưng nàng không có một chút hồi âm nào.
Tại sao chuyện lại biến thành như vậy rồi! Quách Tử An ngửa đầu uống từng ngụm rượu lớn.
Rõ ràng nên là lang của ta mà, đi giày trong triều, mặc áo lông cáo, vào gác tía, khoác lụa hồng trù, thật phong lưu…
…..
Chuyện quả nhiên đã biến thành như vậy rồi!
Khi bóng đêm buông xuống, Quách Hoài Xuân đi qua đi lại trong dịch trạm, nhớ đến tình cảnh khi nãy thấy bố cáo bắt lấy nghịch tặc trong đại sảnh trạm dịch. Lúc đó hắn sợ đến suýt chút nữa ngất đi, vẫn còn may đã kịp lúc che miệng Quách Bảo Nhi đang muốn hô to lại, vào giờ phút này hắn cũng không muốn trở thành tiêu điểm chú ý của dịch trạm…
Tiết Thanh trở thành nghịch tặc, tuy rằng không biết nàng vì sao lại trở thành như vậy nhưng lại cảm thấy chuyện hoàn toàn không phải ngoài ý muốn.
Tiểu tử này, lừa nàng dễ dàng như vậy thì thôi, xem kìa, trở thành nghịch tặc rồi…
Đáng sợ, cũng may hắn chạy trốn nhanh, ừ, cũng may hắn đi chậm, bảo Quách Tử Khiêm về Trường An phủ trước, bảo nhị lão gia tam lão gia tiếp tục đi ra ngoài trốn.
Trốn quá đúng lúc rồi! Quách Hoài Xuân đưa tay vỗ xuống chân, tiếp theo Trường An phủ cũng là nơi phiền toái nhất.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, giống như có rất nhiều người đang chạy…
"Sao thế?" Quách Hoài Xuân đẩy cửa ra, cảnh giác hỏi dò.
Hộ vệ đứng ngoài cửa nghe vậy nói: "Lão gia, là quan binh đi qua nghỉ ngơi ở dịch trạm."
Quách Hoài Xuân giật mình nói: "Binh lính của kinh thành à?"
Binh linh của kinh thành đuổi tới đây… Đây chẳng phải là nói Tiết Thanh đang ở đây?
Hộ vệ lắc đầu nói: "Không phải, là Hoài An quân, nói là đổi nơi đóng quân."
Như vậy à, Tần Đàm Công bị bắt, trong quân tất nhiên cũng phải có thay đổi lớn, Quách Hoài Xuân thở một hơi, lại dặn dò: "Tối nay tăng cường nhân thủ."
Hộ vệ trả lời vâng, Quách Hoài Xuân liếc nhìn dịch trạm đèn đuốc sáng choang, lại nhìn bóng đêm xa xa đen như mực.
Bất kể nói thế nào hắn vẫn là may mắn, bảo hộ Tiết Thanh không xảy ra vấn đề gì, sau khi Bảo Chương đế cơ thật sự xuất hiện thì kịp thời thoát khỏi Tiết Thanh, tất cả đều không liên quan gì đến hắn nữa.
Ông trời vẫn là phù hộ hắn, Quách Hoài Xuân lơ mơ niệm niệm vài câu thần phật rồi đóng cửa lại đi vào trong.
……
Nhưng ông trời rất rõ ràng là không phù hộ nàng, bây giờ Tiết Thanh không thể không nhận rõ sự thật này.
Vì Tần Mai bám dai như đỉa lại nhanh nhẹn như chó, nàng từ đầu đến cuối đều không thể thoát khỏi sự đuổi bắt của hắn, càng khỏi nói đến chuyện tìm tới một nơi yên ổn tạm thời có thể đặt chân nghỉ ngơi một chút.
Nàng chỉ có thể không ngừng tìm đường thoát khỏi Tần Mai, thậm chí có lúc còn suy nghĩ không cẩn thận, ví dụ như chưa bao giờ tin tưởng kiểu suy nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất mà người người đều biết.
Nàng vượt qua tầng tầng quan binh, tránh được hộ vệ trong chỗ tối lẫn ngoài sáng ở ngoài cửa, lẻn vào căn phòng hảo hạng rõ ràng là chỉ người có tiền có quyền mới có thể ở này, vốn định nghỉ ngơi một đêm, hoặc là có cơ hội lẩn vào đội ngũ của người này đóng giả tùy tùng hay gì đó.
Nhưng mà tại sao lúc này đứng trước mặt nàng lại là một khuôn mặt quen thuộc.
"Tiết Thanh!" Quách Bảo Nhi trợn tròn mắt, há to miệng: "Nghịch tặc!"
Cũng may tay Tiết Thanh bấm cổ họng của nàng, tiếng la này của nàng chỉ có thể là khẩu hình chứ không phải phát ra tiếng.
/223
|