Binh mã ở ngoài thành nhanh chóng chạy tới, ngăn cản dân chúng ở ngoài di chỉ Huỳnh Sa Đạo nhưng không thể xua đi hết, cũng không thể ngăn cản tầm mắt của mọi người.
Vượt qua binh mã có thể thấy trong vùng hoang dã phía trước xương trắng ngổn ngang, hình người không hoàn chỉnh, nơi này một xương chân, bên kia một cái xương sườn, chỗ kia điểm thêm cái đầu lâu, dưới ánh mặt trời rạng rỡ của mùa xuân hiện lên ánh xanh trắng khiến người ta rợn cả tóc gáy.
"Chúng ta không biết chuyện gì cả, không phải chúng ta làm."
"Dọa chết người rồi."
"Ta muốn về nhà ta muốn về nhà."
Bị quan binh vây trong di chỉ Huỳnh Sa Đạo là một đám người, lúc này đang kêu khóc om sòm, lo sợ tới thất hồn lạc phách.
"Răng Vàng Khè." Tướng quân nhận ra một người trong đó, quát lên: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Răng Vàng Khè không khóc kêu cũng không nơm nớp lo sợ, vẫn luôn quỳ ngồi dưới đất trong miệng lẩm bẩm, lời quát hỏi của tướng quân khiến hắn tỉnh người.
"Đây là hoàng hậu nương nương hiển linh." Hắn kích động hô lên: "Là hoàng hậu nương nương hiển linh." Nhảy cẫng lên vẫy tay: "Chính mắt ta nhìn thấy hoàng hậu nương nương hiển linh!" Lại túm lấy mấy người đàn ông bên cạnh: "Các ngươi thật là may mắn, các ngươi được tận mắt nhìn thấy hoàng hậu nương nương hiển linh."
Điên cuồng! Quan binh quát bảo Răng Vàng Khè ngồi xuống, bên này hỗn loạn còn chưa ngừng lại càng thêm ồn ào ầm ĩ.
"Hoàng hậu nương nương hiển linh!"
"Hoàng hậu nương nương đó!"
Dân chúng ùn ùn xúm lại rồi tản ra, vừa muốn tới gần lại vừa sợ nhìn cô bé trong đó đi tới, cô bé nước mắt rơi đầy mặt, vẻ mặt đau khổ.
"Hoàng hậu nương nương muốn nói gì?"
"Tại sao khóc vậy, xảy ra chuyện gì?"
Là có tai họa gì sao? Chẳng lẽ giống như vụ hỏa hoạn mười năm trước sao... Có mấy phụ nhân lớn tuổi không khỏi sợ hãi quỳ xuống đất, còn có người khóc lên, tiếng khóc truyền ra khiến càng nhiều người khóc theo.
Tiếng vó ngựa vội vàng vang lên nhóm quan binh mắng nhiếc, dân chúng kinh hoảng bị xua đuổi, một đám quan viên sắc mặt xanh mét đi tới.
"Ngươi!" Tri phủ Huỳnh Sa Đạo chỉ Tiểu Dung gầm lên: "Dám to gan tác quái!"
Tiểu Dung nhìn hắn vẻ mặt kinh hoàng, nước mắt vẫn không ngừng: "Đại nhân, ta không có, đại nhân, ta cũng không muốn khóc, ta không dừng được..." Vừa nói vừa vươn tay nhào tới phía hắn: "Đại nhân cứu ta, đại nhanh nhanh cứu ta."
Các quan viên sợ hãi lui về phía sau một bước.
Vẻ mặt vừa hoảng vừa giận: "Đứng lại!"
Tiểu Dung dừng lại, hai tay che mặt nước mắt từ trong kẽ ngón tay chảy xuống.
Dân chúng vây xung quanh thấy vậy không đành lòng, có người còn khóc có quỳ xuống rối rít kêu "đại nhân."
"Đây là có chuyện gì?"
"Tại sao không hỏi chuyện gì xảy ra? Ngược lại tới la mắng Tiểu Dung cô nương."
"Tiểu Dung cô nương cũng không có làm gì!"
Cho dù có lượng lớn quan binh ở đây nhưng nếu thật sự làm ầm ĩ cũng không dễ thu dọn hậu quả, các quan viên sắc mặt xanh mét. Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
......
"Đây là hài cốt người Huỳnh Sa Đạo còn sống khi đó."
Hai quan viên chỉ xương trắng trên vùng hoang dã.
Các quan viên tiến lên tỉ mỉ xem xét xương trắng, còn có thể thấy xiềng xích treo trên một thanh xương đùi.
"Lúc trước, người may mắn còn sống chưa tới ngàn người, đều bị xiềng xích cột lại, rất nhiều người sau khi chết đi thì chôn trong đất cát tại chỗ này, hóa thành xương trắng."
Thì ra là như vậy, các quan viên gật đầu một cái.
"Lần này là do động đất nên mới trồi lên..."
Động đất!
"Tại sao lại động đất? Động đất ở đâu?" Có người vội vã hỏi.
Lời còn chưa dứt, trong vùng hoang dã phía trước có một nhóm quân lính phóng ngựa chạy nhanh tới: "Đại nhân, tra được rồi, động đất là ở bên kia." Bọn họ vươn tay chỉ một phía.
Bên kia không xa lạ gì, chính là lăng hoàng hậu. Sau khi lăng hoàng hậu sụp đổ thì đã có sửa chữa qua, nhưng bây giờ...
Các quan viên đứng ở ngoài lăng hoàng hậu, nhìn cái hố to giống như bị quả đấm của người khổng lồ đập cho lõm xuống, trong nháy mắt giống như lại trở về thời điểm năm ngoái.
"Sao lại sụp thế này?" Tri phủ ngẩng đầu lên lẩm bẩm.
Sau lưng trong gió xuân truyền tới tiếng khóc tiếng kêu trầm bổng, dù là ban ngày nghe thấy cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Chuyện lăng hoàng hậu sụp đổ không thể gạt được dân chúng, ban ngày người không già không mù mắt thường đều có thể thấy, kinh hoảng trong nháy mắt cuốn tới thành Huỳnh Sa Đạo.
Quả nhiên là hoàng hậu nương nương hiển linh!
Cách nói này cũng như gió thổi quét khắp cả thành, các quan viên không biết làm sao càng thêm sứt đầu mẻ trán. Có biện pháp gì đâu, năm ngoái lăng hoàng hậu sụp, triều đình cũng thầm chấp nhận cách nói hoàng hậu nương nương hiển linh này, sau đó đào quan quách của hoàng hậu nương nương từ trong địa cung ra, dời về hoàng lăng trong kinh thành.
Chỉ là lần trước vì thi quân tử mới trừ ác linh, vậy thì lần này là bởi vì cái gì?
Dân chúng đều chạy ra ngoài, bên trong thành thay đổi thành một nơi trống trải bừa bãi, giá treo đòn gánh giấy tờ bay tán loạn.
Những tờ giấy kia là cáo thị truy nã phỉ tặc lúc trước quan binh phát ra dọc con phố này, một chủ quán sửa sang lại trước cửa quán mình, trong lúc vô tình quét qua cáo thị, trợn to mắt vẻ mặt kinh ngạc không thể tin, vươn tay nhặt lên nhìn chằm chằm tờ cáo thị, vẻ mặt bừng tình.
"Cho nên đây chính là nguyên nhân hoàng hậu nương nương lại hiển linh, Tiểu Dung cô nương không ngừng khóc, thật sự là hoàng hậu nương nương đang khóc..." Hắn lẩm bẩm nói, sau đó giơ cao cáo thị trong tay giống như phát điên chạy ra phía ngoài thành: "Người đâu nhanh tới."
"Hoàng hậu nương nương hiển linh!"
"Hoàng hậu nương nương nói chuyện!"
......
"Hiện nay có Tống Nguyên đoạt quốc, đế cơ thật gặp nạn ở dân gian, bị xem là phỉ tặc..."
Một văn lại đọc tới đây, bị các quan viên đứng trước mặt quát bảo ngưng lại, đoạt lấy một xấp cáo thị tức giận xem. Những cáo thị này hình thức giống hệt tờ quan phủ phát nhưng nội dung...
"Trên đường có rất nhiều cáo thị đều biến thành nội dung này." Văn lại bất an nói.
"Nói bậy gì đó!" Tri phủ quát lên: "Tại sao cáo thị biến thành như vậy!"
Bởi vì dân chúng đều nói là do hoàng hậu nương nương biến nội dung cáo thị do quan phủ ban thành như vậy, dù sao đây cũng không phải là nội dung lúc đầu, đây là thần tích... Văn lại ngượng ngùng.
"Đây vốn không phải là cáo thị quan phủ phát ra, đây rõ ràng là có người làm loạn!" Tri phủ đại nhân sắc mặt xanh mét nói.
Làm loạn còn không nhỏ.
Đầu tiên là lăng hoàng hậu sụp đổ, sau đó chính là cáo thị đầy đường, đây là sớm có âm mưu làm một loạt động tác.
Có liên quan tới Tiết Thanh kia, nói không chừng Tiết Thanh đã tới nơi này của chúng ta!
Tri phủ hít sâu một hơi nôn nóng nói: "Nhanh báo lên!"
Các quan viên nơi này đều loạn cào cào, bên ngoài có người hốt hoảng chạy tới kêu "không xong."
"Đám binh lính muốn bắt Tiểu Dung, dân chúng ồn ào."
Tri phủ hừ nói: "Đó chỉ là một đứa lừa gạt giả điên giả ngu lừa ăn lừa uống, chẳng qua khi đó Trần tướng gia cũng tin nàng thấy hoàng hậu nương nương báo mộng, làm sao có thể tùy tiện động vào nàng! Sau này chắc chắn sẽ thu thập nàng, nhưng không phải bây giờ, bây giờ bắt nàng là đổ dầu vào lửa!"
Cả đám vội vàng chạy ra phía ngoài.
Hoàng hôn hạ xuống, cửa thành bốn phía Huỳnh Sa Đạo đóng kín chỉ có quan binh đưa tin chạy lao ra, bên ngoài thành quan binh trải rộng, bên trong thành cũng đang lùng bắt khắp nơi, đèn đuốc sáng trưng, hỗn loạn huyên náo cả thành giống như hỏa hoạn.
Bên chỗ ở của quan binh, bước chân hỗn loạn, đại đa số khoác tạm giáp trụ vội vàng đi ra ngoài, lại có một tên lính đi vào bên trong.
"Quách Tử An." Hắn gọi, đẩy một cánh cửa phòng ra: "Đừng ngủ, tất cả mọi người đều phải đi tuần tra... Hả?"
Trong phòng mờ tối không có bóng người.
Binh lính này đưa tay gãi đầu một cái.
"Đã đi rồi sao?"
......
Trong bóng đêm, tiếng vó ngựa lao nhanh qua rồi dần dần đi xa không biết vang lên bao nhiêu lần, trong vùng hoang dã khôi phục sự yên tĩnh, xương trắng rải rác lóe lên ánh sáng xanh, một cái tay từ dưới đất vươn lên, người giống như sâu bò ra, giống như nhập thành một thể với đất cát này, xuất hiện không có chút đột ngột nào.
Người bò lổm ngổm trên đất nhìn về phía lăng hoàng hậu, nơi đó đuốc sáng trưng như dải ngân hà, bên này không có bất kỳ vật cản nào nên nhìn một cái là có thể nhìn khắp vùng hoang dã, đối với quan binh mà nói không phải chỗ quan trọng. Chỗ quan trọng của bọn họ chính là nơi xảy ra sụp đổ, lăng hoàng hậu.
Quách Tử An lấy tay che miệng lại ngăn cản âm thanh, ngực lộ ra bên ngoài đất cát phập phồng dữ dội.
"Đa tạ." Hắn nói giọng khàn khàn.
Lúc trước, thời điểm xiềng xích rơi xuống, Hoàng Cư ở trên cao kéo hắn lôi ra ngoài, lúc ấy ngọn lửa dưới chân đã cháy hừng hực, sau khi ra ngoài Hoàng Cư mang hắn chạy nhanh rồi nhào vào trong đất cát. Nhìn rõ ràng là đất cát bằng phẳng cứng rắn lại có một cái hố sâu, hai người ẩn nấp tránh thoát sự lục soát của quan binh.
Hoàng Cư không nói gì, Quách Tử An cũng không nói thêm gì nữa yên lặng một khắc hít sâu một hơi, hai tay chống một cái nhảy ra khỏi cái hố sâu.
"Ta đi." Hắn nói, không phải rời đi mà là đi về phía lăng hoàng hậu đèn đuốc sáng ngời kia.
Hoàng Cư nói: "Bây giờ ngươi cũng có thể bị hoài nghi."
Quách Tử An không giống hắn, có đồng bạn có cấp trên, vào thời điểm này, toàn bộ binh mã của Huỳnh Sa Đạo đều bị điều động, thiếu một người là hắn sẽ bị phát hiện.
Bây giờ hẳn là trốn hoặc rời khỏi nơi này.
Quách Tử An lắc đầu: "Bây giờ ta cũng chỉ là có thể bị hoài nghi, cho dù bắt ta lại, cũng chỉ là do hoài nghi, đây là chuyện của một mình ta. Nhưng nếu ta cứ như vậy biến mất thì càng chứng tỏ ta thật sự có vấn đề, hơn nữa lúc đó đã không còn là chuyện của một mình ta nữa."
Quay đầu lại nhướng mày với Hoàng Cư.
"Ngươi cứ yên tâm ẩn núp đi, ta sẽ không bán đứng ngươi."
Hoàng Cư vẻ mặt thẫn thờ, không cảm thấy lời này buồn cười cũng không cảm thấy ấm áp, không nói gì thêm, nhìn Quách Tử An chạy gấp về phía lăng hoàng hậu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Vô số văn thư cũng giống như thiêu thân lao về phía kinh thành.
"Chuyện này không lừa dối được." Trần Thịnh nói, nhìn văn thư tán loạn trên bàn, đều là nói về một chuyện.
Tống Nguyên đoạt quốc, đế cơ thật gặp nạn ở dân gian. Những lời này giống như nấm mọc sau mưa.
Lòng dân kinh hoảng.
Vượt qua binh mã có thể thấy trong vùng hoang dã phía trước xương trắng ngổn ngang, hình người không hoàn chỉnh, nơi này một xương chân, bên kia một cái xương sườn, chỗ kia điểm thêm cái đầu lâu, dưới ánh mặt trời rạng rỡ của mùa xuân hiện lên ánh xanh trắng khiến người ta rợn cả tóc gáy.
"Chúng ta không biết chuyện gì cả, không phải chúng ta làm."
"Dọa chết người rồi."
"Ta muốn về nhà ta muốn về nhà."
Bị quan binh vây trong di chỉ Huỳnh Sa Đạo là một đám người, lúc này đang kêu khóc om sòm, lo sợ tới thất hồn lạc phách.
"Răng Vàng Khè." Tướng quân nhận ra một người trong đó, quát lên: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Răng Vàng Khè không khóc kêu cũng không nơm nớp lo sợ, vẫn luôn quỳ ngồi dưới đất trong miệng lẩm bẩm, lời quát hỏi của tướng quân khiến hắn tỉnh người.
"Đây là hoàng hậu nương nương hiển linh." Hắn kích động hô lên: "Là hoàng hậu nương nương hiển linh." Nhảy cẫng lên vẫy tay: "Chính mắt ta nhìn thấy hoàng hậu nương nương hiển linh!" Lại túm lấy mấy người đàn ông bên cạnh: "Các ngươi thật là may mắn, các ngươi được tận mắt nhìn thấy hoàng hậu nương nương hiển linh."
Điên cuồng! Quan binh quát bảo Răng Vàng Khè ngồi xuống, bên này hỗn loạn còn chưa ngừng lại càng thêm ồn ào ầm ĩ.
"Hoàng hậu nương nương hiển linh!"
"Hoàng hậu nương nương đó!"
Dân chúng ùn ùn xúm lại rồi tản ra, vừa muốn tới gần lại vừa sợ nhìn cô bé trong đó đi tới, cô bé nước mắt rơi đầy mặt, vẻ mặt đau khổ.
"Hoàng hậu nương nương muốn nói gì?"
"Tại sao khóc vậy, xảy ra chuyện gì?"
Là có tai họa gì sao? Chẳng lẽ giống như vụ hỏa hoạn mười năm trước sao... Có mấy phụ nhân lớn tuổi không khỏi sợ hãi quỳ xuống đất, còn có người khóc lên, tiếng khóc truyền ra khiến càng nhiều người khóc theo.
Tiếng vó ngựa vội vàng vang lên nhóm quan binh mắng nhiếc, dân chúng kinh hoảng bị xua đuổi, một đám quan viên sắc mặt xanh mét đi tới.
"Ngươi!" Tri phủ Huỳnh Sa Đạo chỉ Tiểu Dung gầm lên: "Dám to gan tác quái!"
Tiểu Dung nhìn hắn vẻ mặt kinh hoàng, nước mắt vẫn không ngừng: "Đại nhân, ta không có, đại nhân, ta cũng không muốn khóc, ta không dừng được..." Vừa nói vừa vươn tay nhào tới phía hắn: "Đại nhân cứu ta, đại nhanh nhanh cứu ta."
Các quan viên sợ hãi lui về phía sau một bước.
Vẻ mặt vừa hoảng vừa giận: "Đứng lại!"
Tiểu Dung dừng lại, hai tay che mặt nước mắt từ trong kẽ ngón tay chảy xuống.
Dân chúng vây xung quanh thấy vậy không đành lòng, có người còn khóc có quỳ xuống rối rít kêu "đại nhân."
"Đây là có chuyện gì?"
"Tại sao không hỏi chuyện gì xảy ra? Ngược lại tới la mắng Tiểu Dung cô nương."
"Tiểu Dung cô nương cũng không có làm gì!"
Cho dù có lượng lớn quan binh ở đây nhưng nếu thật sự làm ầm ĩ cũng không dễ thu dọn hậu quả, các quan viên sắc mặt xanh mét. Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
......
"Đây là hài cốt người Huỳnh Sa Đạo còn sống khi đó."
Hai quan viên chỉ xương trắng trên vùng hoang dã.
Các quan viên tiến lên tỉ mỉ xem xét xương trắng, còn có thể thấy xiềng xích treo trên một thanh xương đùi.
"Lúc trước, người may mắn còn sống chưa tới ngàn người, đều bị xiềng xích cột lại, rất nhiều người sau khi chết đi thì chôn trong đất cát tại chỗ này, hóa thành xương trắng."
Thì ra là như vậy, các quan viên gật đầu một cái.
"Lần này là do động đất nên mới trồi lên..."
Động đất!
"Tại sao lại động đất? Động đất ở đâu?" Có người vội vã hỏi.
Lời còn chưa dứt, trong vùng hoang dã phía trước có một nhóm quân lính phóng ngựa chạy nhanh tới: "Đại nhân, tra được rồi, động đất là ở bên kia." Bọn họ vươn tay chỉ một phía.
Bên kia không xa lạ gì, chính là lăng hoàng hậu. Sau khi lăng hoàng hậu sụp đổ thì đã có sửa chữa qua, nhưng bây giờ...
Các quan viên đứng ở ngoài lăng hoàng hậu, nhìn cái hố to giống như bị quả đấm của người khổng lồ đập cho lõm xuống, trong nháy mắt giống như lại trở về thời điểm năm ngoái.
"Sao lại sụp thế này?" Tri phủ ngẩng đầu lên lẩm bẩm.
Sau lưng trong gió xuân truyền tới tiếng khóc tiếng kêu trầm bổng, dù là ban ngày nghe thấy cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Chuyện lăng hoàng hậu sụp đổ không thể gạt được dân chúng, ban ngày người không già không mù mắt thường đều có thể thấy, kinh hoảng trong nháy mắt cuốn tới thành Huỳnh Sa Đạo.
Quả nhiên là hoàng hậu nương nương hiển linh!
Cách nói này cũng như gió thổi quét khắp cả thành, các quan viên không biết làm sao càng thêm sứt đầu mẻ trán. Có biện pháp gì đâu, năm ngoái lăng hoàng hậu sụp, triều đình cũng thầm chấp nhận cách nói hoàng hậu nương nương hiển linh này, sau đó đào quan quách của hoàng hậu nương nương từ trong địa cung ra, dời về hoàng lăng trong kinh thành.
Chỉ là lần trước vì thi quân tử mới trừ ác linh, vậy thì lần này là bởi vì cái gì?
Dân chúng đều chạy ra ngoài, bên trong thành thay đổi thành một nơi trống trải bừa bãi, giá treo đòn gánh giấy tờ bay tán loạn.
Những tờ giấy kia là cáo thị truy nã phỉ tặc lúc trước quan binh phát ra dọc con phố này, một chủ quán sửa sang lại trước cửa quán mình, trong lúc vô tình quét qua cáo thị, trợn to mắt vẻ mặt kinh ngạc không thể tin, vươn tay nhặt lên nhìn chằm chằm tờ cáo thị, vẻ mặt bừng tình.
"Cho nên đây chính là nguyên nhân hoàng hậu nương nương lại hiển linh, Tiểu Dung cô nương không ngừng khóc, thật sự là hoàng hậu nương nương đang khóc..." Hắn lẩm bẩm nói, sau đó giơ cao cáo thị trong tay giống như phát điên chạy ra phía ngoài thành: "Người đâu nhanh tới."
"Hoàng hậu nương nương hiển linh!"
"Hoàng hậu nương nương nói chuyện!"
......
"Hiện nay có Tống Nguyên đoạt quốc, đế cơ thật gặp nạn ở dân gian, bị xem là phỉ tặc..."
Một văn lại đọc tới đây, bị các quan viên đứng trước mặt quát bảo ngưng lại, đoạt lấy một xấp cáo thị tức giận xem. Những cáo thị này hình thức giống hệt tờ quan phủ phát nhưng nội dung...
"Trên đường có rất nhiều cáo thị đều biến thành nội dung này." Văn lại bất an nói.
"Nói bậy gì đó!" Tri phủ quát lên: "Tại sao cáo thị biến thành như vậy!"
Bởi vì dân chúng đều nói là do hoàng hậu nương nương biến nội dung cáo thị do quan phủ ban thành như vậy, dù sao đây cũng không phải là nội dung lúc đầu, đây là thần tích... Văn lại ngượng ngùng.
"Đây vốn không phải là cáo thị quan phủ phát ra, đây rõ ràng là có người làm loạn!" Tri phủ đại nhân sắc mặt xanh mét nói.
Làm loạn còn không nhỏ.
Đầu tiên là lăng hoàng hậu sụp đổ, sau đó chính là cáo thị đầy đường, đây là sớm có âm mưu làm một loạt động tác.
Có liên quan tới Tiết Thanh kia, nói không chừng Tiết Thanh đã tới nơi này của chúng ta!
Tri phủ hít sâu một hơi nôn nóng nói: "Nhanh báo lên!"
Các quan viên nơi này đều loạn cào cào, bên ngoài có người hốt hoảng chạy tới kêu "không xong."
"Đám binh lính muốn bắt Tiểu Dung, dân chúng ồn ào."
Tri phủ hừ nói: "Đó chỉ là một đứa lừa gạt giả điên giả ngu lừa ăn lừa uống, chẳng qua khi đó Trần tướng gia cũng tin nàng thấy hoàng hậu nương nương báo mộng, làm sao có thể tùy tiện động vào nàng! Sau này chắc chắn sẽ thu thập nàng, nhưng không phải bây giờ, bây giờ bắt nàng là đổ dầu vào lửa!"
Cả đám vội vàng chạy ra phía ngoài.
Hoàng hôn hạ xuống, cửa thành bốn phía Huỳnh Sa Đạo đóng kín chỉ có quan binh đưa tin chạy lao ra, bên ngoài thành quan binh trải rộng, bên trong thành cũng đang lùng bắt khắp nơi, đèn đuốc sáng trưng, hỗn loạn huyên náo cả thành giống như hỏa hoạn.
Bên chỗ ở của quan binh, bước chân hỗn loạn, đại đa số khoác tạm giáp trụ vội vàng đi ra ngoài, lại có một tên lính đi vào bên trong.
"Quách Tử An." Hắn gọi, đẩy một cánh cửa phòng ra: "Đừng ngủ, tất cả mọi người đều phải đi tuần tra... Hả?"
Trong phòng mờ tối không có bóng người.
Binh lính này đưa tay gãi đầu một cái.
"Đã đi rồi sao?"
......
Trong bóng đêm, tiếng vó ngựa lao nhanh qua rồi dần dần đi xa không biết vang lên bao nhiêu lần, trong vùng hoang dã khôi phục sự yên tĩnh, xương trắng rải rác lóe lên ánh sáng xanh, một cái tay từ dưới đất vươn lên, người giống như sâu bò ra, giống như nhập thành một thể với đất cát này, xuất hiện không có chút đột ngột nào.
Người bò lổm ngổm trên đất nhìn về phía lăng hoàng hậu, nơi đó đuốc sáng trưng như dải ngân hà, bên này không có bất kỳ vật cản nào nên nhìn một cái là có thể nhìn khắp vùng hoang dã, đối với quan binh mà nói không phải chỗ quan trọng. Chỗ quan trọng của bọn họ chính là nơi xảy ra sụp đổ, lăng hoàng hậu.
Quách Tử An lấy tay che miệng lại ngăn cản âm thanh, ngực lộ ra bên ngoài đất cát phập phồng dữ dội.
"Đa tạ." Hắn nói giọng khàn khàn.
Lúc trước, thời điểm xiềng xích rơi xuống, Hoàng Cư ở trên cao kéo hắn lôi ra ngoài, lúc ấy ngọn lửa dưới chân đã cháy hừng hực, sau khi ra ngoài Hoàng Cư mang hắn chạy nhanh rồi nhào vào trong đất cát. Nhìn rõ ràng là đất cát bằng phẳng cứng rắn lại có một cái hố sâu, hai người ẩn nấp tránh thoát sự lục soát của quan binh.
Hoàng Cư không nói gì, Quách Tử An cũng không nói thêm gì nữa yên lặng một khắc hít sâu một hơi, hai tay chống một cái nhảy ra khỏi cái hố sâu.
"Ta đi." Hắn nói, không phải rời đi mà là đi về phía lăng hoàng hậu đèn đuốc sáng ngời kia.
Hoàng Cư nói: "Bây giờ ngươi cũng có thể bị hoài nghi."
Quách Tử An không giống hắn, có đồng bạn có cấp trên, vào thời điểm này, toàn bộ binh mã của Huỳnh Sa Đạo đều bị điều động, thiếu một người là hắn sẽ bị phát hiện.
Bây giờ hẳn là trốn hoặc rời khỏi nơi này.
Quách Tử An lắc đầu: "Bây giờ ta cũng chỉ là có thể bị hoài nghi, cho dù bắt ta lại, cũng chỉ là do hoài nghi, đây là chuyện của một mình ta. Nhưng nếu ta cứ như vậy biến mất thì càng chứng tỏ ta thật sự có vấn đề, hơn nữa lúc đó đã không còn là chuyện của một mình ta nữa."
Quay đầu lại nhướng mày với Hoàng Cư.
"Ngươi cứ yên tâm ẩn núp đi, ta sẽ không bán đứng ngươi."
Hoàng Cư vẻ mặt thẫn thờ, không cảm thấy lời này buồn cười cũng không cảm thấy ấm áp, không nói gì thêm, nhìn Quách Tử An chạy gấp về phía lăng hoàng hậu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Vô số văn thư cũng giống như thiêu thân lao về phía kinh thành.
"Chuyện này không lừa dối được." Trần Thịnh nói, nhìn văn thư tán loạn trên bàn, đều là nói về một chuyện.
Tống Nguyên đoạt quốc, đế cơ thật gặp nạn ở dân gian. Những lời này giống như nấm mọc sau mưa.
Lòng dân kinh hoảng.
/223
|