Bao sương bên cạnh
Đại Hắc bị công tử nhà hắn hù dọa đến tâm can run rẩy, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép.
Hắn vẫn cho là công tử nhà hắn tự có chừng mực của người, tuy rằng đôi khi tính cách chợt có chút đùa giỡn, thế nhưng tuyệt đại đa số thời gian đều rất nghiêm chỉnh.
Kết quả một người nghiêm chỉnh như thế, lại đang ở trong sòng bạc liên tục thua một vạn lượn bạc, đây cũng không phải là một trăm lượng hay một nghìn lượng, mà chân chính lại là vàng bạc thật, cứ như vậy thua mất.
Đại Hắc não biến thành màu đen, hắn có loại cảm giác chết chắc.
“Công công công… Công tử…”
Người bị kích thích quá lớn mà đã bất tỉnh Đại Hắc rốt cục yếu ớt tỉnh lại, nói gián đoạn.
Lời còn chưa nói hết, công tử nhà hắn một cái tát liền vỗ trúng đầu của hắn, “Đông” một tiếng, Đại Hắc ót đập trên mặt bàn, rốt cục thanh tỉnh.
“Công tử?”
Đại Hắc bưng ót vẻ mặt cầu xin.
Nam tử tuấn lãng trừng mắt liếc hắn, “Công cái gì công, bản công tử cũng không phải thái giám, lại thêm một câu công công nữa, cẩn thận bản công tử vỗ bẹp ngươi.”
Đại Hắc kinh hãi “Thế nhưng công tử, ngài thua một vạn lượng, khoản bạc này phải như thế nào trả?”
Thân là cận vệ công tử, Đại Hắc chính là phi thường rõ ràng tư khố công tử nhà hắn có bao nhiêu bạc, nói lời không khách khí, có mấy lượng bạc cũng không tệ, kỳ thực thu nhập hàng năm của công tử không ít, thế nhưng tiêu dùng cũng lớn, hơn nữa hắn cùng người khác cũng không giống nhau, hắn điều không phải sống phóng túng tìm hoa khôi, mà là thi họa.
Công tử thích tranh chữ bằng mực đen, tài văn chương của hắn cũng không tệ, bất quá công tử rất thích thu thập thi họa của danh nhân danh sư, mặc dù là một ham thích tốn bạc, thế nhưng thi họa nổi danh quả thật có giá trị sưu tầm, thế nhưng then chốt là ở đây, công tử một khi đã gặp được bức tranh, quyển sách mà mình thích, mặc kệ đối phương ra giá bao nhiêu, hắn đều trực tiếp mua, cũng chưa bao giờ theo đối phương mặc cả giá, vì vậy tiêu xài hàng năm đều cực nhiều.
Nếu không phải công tử không cần dựa vào chính mình kiếm sống, bọn hắn bây giờ liền ngay cả ăn đều có vấn đề, trong tất cả các huynh đệ của công tử, pha trộn đến người có loại tình trạng này như công tử thật đúng là hiếm thấy.
Nói đến một vạn lượng, nam tử tuấn lãng cũng trầm mặc.
Chính hắn cũng không có nghĩ tới vận khí sẽ kém đến như vậy, lần thứ nhất có lẽ là trùng hợp, thế nhưng liên tục nhiều lần như vậy, vậy tuyệt đối không thể nào là trùng hợp nữa, mầ là môi thần bám vào người.
Nam tử tuấn lãng ngay từ đầu liền chưa nghĩ ra phải trả khoản bạc như nào, hắn cùng Trương Thiên Trung nói muốn gặp được người quản sự đích thực phía sau kỳ thực chỉ là thuận thế mượn cớ mà thôi, thế nhưng thân phận là thực sự không có khả năng tiết lộ ra ngoài, nếu không mặt mũi liền thực sự không còn.
“Công tử…”
Đại Hắc vừa thấy biểu tình của công tử nhà hắn chỉ biết xong đời.
Nam tử tuấn lãng trừng mắt liếc hắn, “Ta còn chưa có chết, vẻ mặt cầu xin làm cái gì?”
Đại Hắc thở dài một hơi, làm hộ vệ thật không dễ dàng, làm hộ vệ công tử càng thêm không dễ dàng!
Trong thời gian hai chủ tớ tranh cãi, cửa bao sương rốt cục bị người từ bên ngoài đẩy ra, nghe được âm thanh, hai chủ tớ quay đầu chỉnh tề nhìn sang, vừa nhìn người tới, con ngươi nam tử tuấn lãng không khỏi trợn to một chút.
Người đi tới là một thiếu niên có dung mạo tuấn tú, ngũ quan xinh xắn lộ ra một tia đạm mạc, một thân áo choàng màu nguyệt nha trân quý làm nổi bật vẻ đẹp tuấn tú nhã nhặn, tuy rằng trên người hắn truyền lại một tia nhàn nhạt xa cách, thế nhưng lại cứ làm cho người nhìn không khỏi rời mắt được.
Đại Hắc lập tức thu hồi vẻ khóc tang trên mặt, do dự nói rằng: “Vị công tử này, ngài có đúng hay không đi nhầm bao sương, ở đây…”
“Đại Hắc!”
Nam tử tuấn lãng phản ứng kịp vội ho một câu.
Đại Hắc nhất thời im bặt.
Nam tử tuấn lãng đứng lên đi tới trước mặt hắn, trên dưới quan sát liếc mắt hắn, ngay thẳng chắp tay lễ phép nói rằng: “Vị công tử này xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ họ An.” Thiếu niên không mặn không lạt đáp.
Nam tử tuấn lãng cười nói:”Nguyên lai là An công tử, hạnh ngộ, chẳng hay An công tử có chuyện gì?”
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Điều không phải ngươi muốn gặp ta sao?’
Chủ tớ hai người nhất thời mãnh liệt chấn động, đều trợn tròn mắt.
“Ngươi chính là chủ nhân chân chính của sòng bạc Thiên Long?” Nam tử tuấn lãng ngốc lăng một lát mới phản ứng được, biểu tình giống như nhìn thấy quỷ, bởi vì thiếu niên quá trẻ tuổi, hắn vẫn cho là chủ nhân sòng bạc chắc là một người trung niên, chỉ có người trung niên mới có quyết đoán bực này, dầu gì cũng phải là người hơn hai mươi tuổi, thế nhưng thiếu niên ở trước mắt rõ ràng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.
“Có vấn đề gì?” An Tử Nhiên nheo mắt lại.
Đại Hắc bật thốt lên: “Quá trẻ tuổi!”
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, chợt nói ngay vào điểm chính: “Vị công tử này, hiện tại ngươi đã nhìn thấy ta rồi, ngươi có thể đem số bạc mà ngươi thua ở đây trả sao?”
Nam tử tuấn lãng thầm nghĩ một tiếng không xong, nhanh cười làm lành nói: “An công tử, ta đã từng nói như vậy, thế nhưng bản công tử…hiện tại không có mang theo, ngươi cũng biết, vạn lượng bạc điều không phải số lượng nhỏ, ta nhất thời không có nhiều như vậy hiện ngân, cho nên có thể hay không cho ta thêm mấy ngày, để cho ta đi kiếm?”
An Tử Nhiên chế nhạo cười một tiếng:”Như vậy, công tử là dự định nói không giữ lời?”
“Điều không phải!” Nam tử tuấn lãng lập tức phủ định, giọng nói uyển chuyển lại chân thành nói rằng: “An công tử, ta không có lừa ngươi, trên người ta quả thực không có đem nhiều bạc như vậy, ngươi suy nghĩ một chút, ai sẽ giống nhau đem theo trên người một vạn lượng ngân phiếu? Lại không phải người ngu, có đúng hay không?”
“Người thường quả thực không có khả năng đem nhiều như vậy…”
Nam tử tuấn lãng mừng rỡ, “Xem đi, ngươi cũng cảm thấy như vậy đi, nếu như ngươi không tin, ta có thể đem thủ hạ tối trọng yếu của ta Đại Hắc lưu lại, bảy ngày sau, ta nhất định sẽ cầm một vạn lượng chuộc hắn về, ngươi thấy thế nào?”
“Công tử?”
Đại Hắc không thể tin nhìn công tử nhà hắn.
Công tử dĩ nhiên muốn đem hắn lưu lại gán nợ, điều này sao lại có thể?!
Hắn so với ai khác đều rõ ràng Sở công tử ngay cả một trăm lượng đều cầm không được, chớ nói chi là một vạn lượng, thật muốn lưu lại, hắn bây giờ đã muốn đi trở về rồi.
Nam tử tuấn lãng cảnh cáo trừng mắt liếc hắn, không được cãi lại!
Đại Hắc cảm thấy rất ủy khuất, hắn tuyệt đối là người hộ vệ đầu tiên bị chủ tử cầm đến gán nợ trong lịch sử Đại Á, khổ nhất là bị uy hiếp, không có công bằng.
“Bảy ngày ta xem là thiếu đi?” An Tử Nhiên thản nhiên nói.
Nam tử tuấn lãng sửng sốt một chút, “Cái này…Ách, thật là có chút thiếu, An công tử nếu không ngại, cũng có thể lại kéo dài thêm một chút …”
An Tử Nhiên cắt đứt lời của hắn, “Theo ta thấy, kéo dài thêm ngươi cũng không góp được con số này, ta nói đúng hay không, Lục hoàng tử?”
Phó Nguyên Phàm ngây người.
Đại Hắc càng là một bộ biểu tình bị sét đánh trúng.
“Làm sao ngươi biết thân phận của ta?” Phó Nguyên Phàm rốt cục phản ứng kịp, lập tức lui về phía sau hai bước thiếu chút nữa đụng vào bàn, thở gấp một hơi, kinh ngạc nhìn y, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua người này, số lần xuất hiện ở trước mặt người cũng không nhiều, đối phương làm sao có thể nhận thức hắn? Thế nhưng y lại chính xác kêu lên bài danh của mình.
“Tự nhiên là bản vương nói cho hắn biết.”
Kèm theo những lời này, một thân ảnh cao lớn từ sau An Tử Nhiên đi tới.
Phó Nguyên Phàm vừa nhìn thấy hình dáng của hắn, biểu tình trong nháy mắt rạn nứt, “Đường đường đường …. Đường ca?”
Sùng Minh đế có năm vị hoàng tử, duy nhất lại kêu Phó Vô Thiên đường ca, cũng chỉ có hắn, bởi vì trong năm người hắn là người duy nhất tiêu dao tự tại nhất, là hoàng tử đối ngôi vị hoàng đế hoàn toàn không có hứng thú, tuy rằng có thể cùng mẫu phi hắn có điểm quan hệ, thế nhưng quan hệ cũng không lớn, chủ yếu vẫn là bản tâm.
Phó Vô Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn, “Một đoạn thời gian không gặp, Nguyên Phàm biểu đệ càng ngày càng khiến bản vương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Phó Nguyên Phàm mạnh nhìn về phía An Tử Nhiên, thiếu niên họ An, hắn nhớ kỹ Vương phi của đường ca cũng là họ An, sẽ không phải như là hắn nghĩ đi?
“Còn không mau tới ra mắt đường tẩu ngươi?” Phó Vô Thiên nắm lấy hông An Tử Nhiên kéo lại.
An Tử Nhiên ở giữa dưới tầm nhìn hai người vuốt ve tay hắn, bất mãn nhíu mày nói: “Ta cũng không phải nữ nhân, tẩu cái gì tẩu, vẫn là gọi An công tử liền…”
“Đường tẩu!”
Phó Nguyên Phàm chợt kêu không chỉ có cắt đứt An Tử Nhiên đang nói, còn đem hắn một giây tiếp theo càng hoảng sợ, mặt của hắn liền đen.
Phó Vô Thiên trong ngực nhẹ nhàng chấn động.
“Lục hoàng tử, cho dù ngươi tên là Đắc Tái, bạc vẫn là phải trả.” An Tử Nhiên mặt lạnh.
Phó Nguyên Phàm lần thứ hai trợn tròn mắt, ý định ban đầu của hắn là muốn kéo gần quan hệ, kết quả dĩ nhiên hoàn toàn ngược lại… Hắn sai rồi, có thể làm lại một lần sao?
“…Kỳ thực ta còn chưa nói hết.”
An Tử Nhiên mặt không thay đổi nhìn hắn.
Phó Nguyên Phàm kiên trì: “Ta muốn nói là, đường tẩu đương nhiên không được, đường… ngài là thiên chân vạn xác nam nhân, phải gọi đường phu mới đúng!”
Đại Hắc trợn to hai mắt nhìn điện hạ nhà mình, cả người đều dọa, điện hạ, ngài ngông nghênh đi? Thế nào dễ dàng như vậy liền gục ngã, ngài đều không phải thường nói văn nhân nên kiêu ngạo băng sương, không vì đấu gạo khom lưng, bạc cũng giống vậy, thế nào bây giờ nói gục ngã liền gục ngã?
An Tử Nhiên trầm mặc nhìn hắn.
Phó Nguyên Phàm bị nhìn thấu tâm, nhưng là vì vạn lượng bạc, hắn chỉ có thể mặt dày.
“Được rồi.” Phó Vô Thiên ra cứu vớt hắn.
Phó Nguyên Phàm lập tức cảm kích nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên thản nhiên nói: “Không muốn trả vạn lượng bạc cũng không phải không được, thế nhưng có một điều kiện.”
Phó Nguyên Phàm mong đợi nhìn hắn, “Điều kiện gì?”
“Ngươi bây giờ đã biết sòng bạc Thiên Long là ta mở, như vậy ngươi cũng nên biết sòng bạc cùng cửu đại sòng bạc cạnh tranh, đặc biệt là sòng bạc Bảo Hoa, La Dương sẽ không từ bỏ ý đồ, ta cần phải có người giúp ta kiềm chế bọn họ, trong thời gian ta không ở Quân Tử thành chiếu cố sòng bạc Thiên Long, không để cho bọn họ có cơ hội có thể lợi dụng, nếu như ngươi đáp ứng, một vạn lượng xóa bỏ.”
“Cái này…” Phó Nguyên Phàm do dự.
Phụ hoàng không thích những huynh đệ bọn họ làm việc buôn bán, cho nên hắn vẫn an phận thủ thường, đương nhiên, hắn không có hứng thú kinh thương cũng là một nguyên nhân trọng yếu, thế nhưng hắn biết mấy vị ca ca khác sau lưng đều có dính dáng đến việc này, không đúng dịp chính là, hắn vừa vặn biết sòng bạc Bảo Hoa là người nào mở.
Bây giờ rất ít người biết sòng bạc Thiên Long là do Vương phi đường ca mở, thế nhưng sau đó nhất định sẽ có một ngày sang tỏ, đến lúc đó chuyện hắn giúp sòng bạc Thiên Long nhất định sẽ truyền tới tai của các ca ca, bọn họ nhất định sẽ cho là bọn hắn là cùng một phe, hắn thầm nghĩ tiêu diêu tự tại qua cả đời, cho tới bây giờ không muốn phải trải qua những còng phiền phức này.
Phó Nguyên Phàm đáng thương nhìn hắn, “Có thế hay không đổi cái khác?”
An Tử Nhiên buông tay. “Một vạn lượng.”
Phó Nguyên Phàm khuôn mặt sụp đổ, nếu như sớm biết rằng sẽ biến thành như vậy, hắn nhất định sẽ nhịn xuống không cá cược.
“Ngươi còn có một chút thời gian để suy xét.”
“….Một chút là bao nhiêu?”
“Một khắc chung.”
“…”Quả nhiên chỉ có một chút thời gian.
Xoắn xuýt một hồi, Phó Nguyên Phàm ngẩng đầu, nhãn thần kiên định, “Ta có thể đáp ứng giúp ngươi chiếu cố sòng bạc Thiên Long, bất quá ta muốn ngươi cũng biết, ta tuy rằng có địa vị hoàng tử, thế nhưng ở trong triều thế lực cũng không như mấy ca ca, cho nên ta chỉ có thể làm hết sức.”
Há chỉ không bằng, căn bản là không có, bởi vì thân phận mẫu phi tương đối mẫn cảm, cho nên hắn vẫn không dám lập bang kéo phái, chỉ sợ phụ hoàng hiểu lầm hắn, do đó cướp đoạt tự do của hắn.
Hoàng tử vô dụng nhất Đại Á hắn tuyệt đối có thế xếp đệ nhất.
“Điểm ấy ngươi yên tâm, ta sẽ để cho Cát Khiêm An giúp ngươi.” An Tử Nhiên gật đầu nói, trên đường đến đây hắn đã cùng Phó Vô Thiên thương lượng qua, trừ hắn ra Cát Khiêm An là người rõ ràng nhất các việc làm cùng sản nghiệp của hắn, có y ở, hắn cũng có thể yên tâm.
Dầu gì Phó Nguyên Phàm, hắn cũng là một vị hoàng tử, đây mới là nguyên nhân An Tử Nhiên nhìn trúng hắn, về phần năng lực của hắn, nửa điểm cũng không có suy xét qua.
Như vậy, Phó Nguyên Phàm cũng yên tâm.
Hắn biết Cát Khiêm An là một trong những kiện tướng đắc lực bên người đường ca.
Không có ở lại sòng bạc quá lâu, Phó Nguyên Phàm mang theo tâm linh đã bị thương Đại Hắc trở về nhà.
Lần này đi ra tổng kết câu nói đầu tiên là thường phu nhân lỗ Binh.
。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。
Môi thần: thần xui xẻo.
Bản tâm: tâm tư của bản thân.
Đại Hắc bị công tử nhà hắn hù dọa đến tâm can run rẩy, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép.
Hắn vẫn cho là công tử nhà hắn tự có chừng mực của người, tuy rằng đôi khi tính cách chợt có chút đùa giỡn, thế nhưng tuyệt đại đa số thời gian đều rất nghiêm chỉnh.
Kết quả một người nghiêm chỉnh như thế, lại đang ở trong sòng bạc liên tục thua một vạn lượn bạc, đây cũng không phải là một trăm lượng hay một nghìn lượng, mà chân chính lại là vàng bạc thật, cứ như vậy thua mất.
Đại Hắc não biến thành màu đen, hắn có loại cảm giác chết chắc.
“Công công công… Công tử…”
Người bị kích thích quá lớn mà đã bất tỉnh Đại Hắc rốt cục yếu ớt tỉnh lại, nói gián đoạn.
Lời còn chưa nói hết, công tử nhà hắn một cái tát liền vỗ trúng đầu của hắn, “Đông” một tiếng, Đại Hắc ót đập trên mặt bàn, rốt cục thanh tỉnh.
“Công tử?”
Đại Hắc bưng ót vẻ mặt cầu xin.
Nam tử tuấn lãng trừng mắt liếc hắn, “Công cái gì công, bản công tử cũng không phải thái giám, lại thêm một câu công công nữa, cẩn thận bản công tử vỗ bẹp ngươi.”
Đại Hắc kinh hãi “Thế nhưng công tử, ngài thua một vạn lượng, khoản bạc này phải như thế nào trả?”
Thân là cận vệ công tử, Đại Hắc chính là phi thường rõ ràng tư khố công tử nhà hắn có bao nhiêu bạc, nói lời không khách khí, có mấy lượng bạc cũng không tệ, kỳ thực thu nhập hàng năm của công tử không ít, thế nhưng tiêu dùng cũng lớn, hơn nữa hắn cùng người khác cũng không giống nhau, hắn điều không phải sống phóng túng tìm hoa khôi, mà là thi họa.
Công tử thích tranh chữ bằng mực đen, tài văn chương của hắn cũng không tệ, bất quá công tử rất thích thu thập thi họa của danh nhân danh sư, mặc dù là một ham thích tốn bạc, thế nhưng thi họa nổi danh quả thật có giá trị sưu tầm, thế nhưng then chốt là ở đây, công tử một khi đã gặp được bức tranh, quyển sách mà mình thích, mặc kệ đối phương ra giá bao nhiêu, hắn đều trực tiếp mua, cũng chưa bao giờ theo đối phương mặc cả giá, vì vậy tiêu xài hàng năm đều cực nhiều.
Nếu không phải công tử không cần dựa vào chính mình kiếm sống, bọn hắn bây giờ liền ngay cả ăn đều có vấn đề, trong tất cả các huynh đệ của công tử, pha trộn đến người có loại tình trạng này như công tử thật đúng là hiếm thấy.
Nói đến một vạn lượng, nam tử tuấn lãng cũng trầm mặc.
Chính hắn cũng không có nghĩ tới vận khí sẽ kém đến như vậy, lần thứ nhất có lẽ là trùng hợp, thế nhưng liên tục nhiều lần như vậy, vậy tuyệt đối không thể nào là trùng hợp nữa, mầ là môi thần bám vào người.
Nam tử tuấn lãng ngay từ đầu liền chưa nghĩ ra phải trả khoản bạc như nào, hắn cùng Trương Thiên Trung nói muốn gặp được người quản sự đích thực phía sau kỳ thực chỉ là thuận thế mượn cớ mà thôi, thế nhưng thân phận là thực sự không có khả năng tiết lộ ra ngoài, nếu không mặt mũi liền thực sự không còn.
“Công tử…”
Đại Hắc vừa thấy biểu tình của công tử nhà hắn chỉ biết xong đời.
Nam tử tuấn lãng trừng mắt liếc hắn, “Ta còn chưa có chết, vẻ mặt cầu xin làm cái gì?”
Đại Hắc thở dài một hơi, làm hộ vệ thật không dễ dàng, làm hộ vệ công tử càng thêm không dễ dàng!
Trong thời gian hai chủ tớ tranh cãi, cửa bao sương rốt cục bị người từ bên ngoài đẩy ra, nghe được âm thanh, hai chủ tớ quay đầu chỉnh tề nhìn sang, vừa nhìn người tới, con ngươi nam tử tuấn lãng không khỏi trợn to một chút.
Người đi tới là một thiếu niên có dung mạo tuấn tú, ngũ quan xinh xắn lộ ra một tia đạm mạc, một thân áo choàng màu nguyệt nha trân quý làm nổi bật vẻ đẹp tuấn tú nhã nhặn, tuy rằng trên người hắn truyền lại một tia nhàn nhạt xa cách, thế nhưng lại cứ làm cho người nhìn không khỏi rời mắt được.
Đại Hắc lập tức thu hồi vẻ khóc tang trên mặt, do dự nói rằng: “Vị công tử này, ngài có đúng hay không đi nhầm bao sương, ở đây…”
“Đại Hắc!”
Nam tử tuấn lãng phản ứng kịp vội ho một câu.
Đại Hắc nhất thời im bặt.
Nam tử tuấn lãng đứng lên đi tới trước mặt hắn, trên dưới quan sát liếc mắt hắn, ngay thẳng chắp tay lễ phép nói rằng: “Vị công tử này xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ họ An.” Thiếu niên không mặn không lạt đáp.
Nam tử tuấn lãng cười nói:”Nguyên lai là An công tử, hạnh ngộ, chẳng hay An công tử có chuyện gì?”
An Tử Nhiên liếc mắt nhìn hắn, “Điều không phải ngươi muốn gặp ta sao?’
Chủ tớ hai người nhất thời mãnh liệt chấn động, đều trợn tròn mắt.
“Ngươi chính là chủ nhân chân chính của sòng bạc Thiên Long?” Nam tử tuấn lãng ngốc lăng một lát mới phản ứng được, biểu tình giống như nhìn thấy quỷ, bởi vì thiếu niên quá trẻ tuổi, hắn vẫn cho là chủ nhân sòng bạc chắc là một người trung niên, chỉ có người trung niên mới có quyết đoán bực này, dầu gì cũng phải là người hơn hai mươi tuổi, thế nhưng thiếu niên ở trước mắt rõ ràng chỉ có mười sáu mười bảy tuổi.
“Có vấn đề gì?” An Tử Nhiên nheo mắt lại.
Đại Hắc bật thốt lên: “Quá trẻ tuổi!”
An Tử Nhiên nhìn hắn một cái, chợt nói ngay vào điểm chính: “Vị công tử này, hiện tại ngươi đã nhìn thấy ta rồi, ngươi có thể đem số bạc mà ngươi thua ở đây trả sao?”
Nam tử tuấn lãng thầm nghĩ một tiếng không xong, nhanh cười làm lành nói: “An công tử, ta đã từng nói như vậy, thế nhưng bản công tử…hiện tại không có mang theo, ngươi cũng biết, vạn lượng bạc điều không phải số lượng nhỏ, ta nhất thời không có nhiều như vậy hiện ngân, cho nên có thể hay không cho ta thêm mấy ngày, để cho ta đi kiếm?”
An Tử Nhiên chế nhạo cười một tiếng:”Như vậy, công tử là dự định nói không giữ lời?”
“Điều không phải!” Nam tử tuấn lãng lập tức phủ định, giọng nói uyển chuyển lại chân thành nói rằng: “An công tử, ta không có lừa ngươi, trên người ta quả thực không có đem nhiều bạc như vậy, ngươi suy nghĩ một chút, ai sẽ giống nhau đem theo trên người một vạn lượng ngân phiếu? Lại không phải người ngu, có đúng hay không?”
“Người thường quả thực không có khả năng đem nhiều như vậy…”
Nam tử tuấn lãng mừng rỡ, “Xem đi, ngươi cũng cảm thấy như vậy đi, nếu như ngươi không tin, ta có thể đem thủ hạ tối trọng yếu của ta Đại Hắc lưu lại, bảy ngày sau, ta nhất định sẽ cầm một vạn lượng chuộc hắn về, ngươi thấy thế nào?”
“Công tử?”
Đại Hắc không thể tin nhìn công tử nhà hắn.
Công tử dĩ nhiên muốn đem hắn lưu lại gán nợ, điều này sao lại có thể?!
Hắn so với ai khác đều rõ ràng Sở công tử ngay cả một trăm lượng đều cầm không được, chớ nói chi là một vạn lượng, thật muốn lưu lại, hắn bây giờ đã muốn đi trở về rồi.
Nam tử tuấn lãng cảnh cáo trừng mắt liếc hắn, không được cãi lại!
Đại Hắc cảm thấy rất ủy khuất, hắn tuyệt đối là người hộ vệ đầu tiên bị chủ tử cầm đến gán nợ trong lịch sử Đại Á, khổ nhất là bị uy hiếp, không có công bằng.
“Bảy ngày ta xem là thiếu đi?” An Tử Nhiên thản nhiên nói.
Nam tử tuấn lãng sửng sốt một chút, “Cái này…Ách, thật là có chút thiếu, An công tử nếu không ngại, cũng có thể lại kéo dài thêm một chút …”
An Tử Nhiên cắt đứt lời của hắn, “Theo ta thấy, kéo dài thêm ngươi cũng không góp được con số này, ta nói đúng hay không, Lục hoàng tử?”
Phó Nguyên Phàm ngây người.
Đại Hắc càng là một bộ biểu tình bị sét đánh trúng.
“Làm sao ngươi biết thân phận của ta?” Phó Nguyên Phàm rốt cục phản ứng kịp, lập tức lui về phía sau hai bước thiếu chút nữa đụng vào bàn, thở gấp một hơi, kinh ngạc nhìn y, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua người này, số lần xuất hiện ở trước mặt người cũng không nhiều, đối phương làm sao có thể nhận thức hắn? Thế nhưng y lại chính xác kêu lên bài danh của mình.
“Tự nhiên là bản vương nói cho hắn biết.”
Kèm theo những lời này, một thân ảnh cao lớn từ sau An Tử Nhiên đi tới.
Phó Nguyên Phàm vừa nhìn thấy hình dáng của hắn, biểu tình trong nháy mắt rạn nứt, “Đường đường đường …. Đường ca?”
Sùng Minh đế có năm vị hoàng tử, duy nhất lại kêu Phó Vô Thiên đường ca, cũng chỉ có hắn, bởi vì trong năm người hắn là người duy nhất tiêu dao tự tại nhất, là hoàng tử đối ngôi vị hoàng đế hoàn toàn không có hứng thú, tuy rằng có thể cùng mẫu phi hắn có điểm quan hệ, thế nhưng quan hệ cũng không lớn, chủ yếu vẫn là bản tâm.
Phó Vô Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn biểu tình kinh ngạc trên mặt hắn, “Một đoạn thời gian không gặp, Nguyên Phàm biểu đệ càng ngày càng khiến bản vương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Phó Nguyên Phàm mạnh nhìn về phía An Tử Nhiên, thiếu niên họ An, hắn nhớ kỹ Vương phi của đường ca cũng là họ An, sẽ không phải như là hắn nghĩ đi?
“Còn không mau tới ra mắt đường tẩu ngươi?” Phó Vô Thiên nắm lấy hông An Tử Nhiên kéo lại.
An Tử Nhiên ở giữa dưới tầm nhìn hai người vuốt ve tay hắn, bất mãn nhíu mày nói: “Ta cũng không phải nữ nhân, tẩu cái gì tẩu, vẫn là gọi An công tử liền…”
“Đường tẩu!”
Phó Nguyên Phàm chợt kêu không chỉ có cắt đứt An Tử Nhiên đang nói, còn đem hắn một giây tiếp theo càng hoảng sợ, mặt của hắn liền đen.
Phó Vô Thiên trong ngực nhẹ nhàng chấn động.
“Lục hoàng tử, cho dù ngươi tên là Đắc Tái, bạc vẫn là phải trả.” An Tử Nhiên mặt lạnh.
Phó Nguyên Phàm lần thứ hai trợn tròn mắt, ý định ban đầu của hắn là muốn kéo gần quan hệ, kết quả dĩ nhiên hoàn toàn ngược lại… Hắn sai rồi, có thể làm lại một lần sao?
“…Kỳ thực ta còn chưa nói hết.”
An Tử Nhiên mặt không thay đổi nhìn hắn.
Phó Nguyên Phàm kiên trì: “Ta muốn nói là, đường tẩu đương nhiên không được, đường… ngài là thiên chân vạn xác nam nhân, phải gọi đường phu mới đúng!”
Đại Hắc trợn to hai mắt nhìn điện hạ nhà mình, cả người đều dọa, điện hạ, ngài ngông nghênh đi? Thế nào dễ dàng như vậy liền gục ngã, ngài đều không phải thường nói văn nhân nên kiêu ngạo băng sương, không vì đấu gạo khom lưng, bạc cũng giống vậy, thế nào bây giờ nói gục ngã liền gục ngã?
An Tử Nhiên trầm mặc nhìn hắn.
Phó Nguyên Phàm bị nhìn thấu tâm, nhưng là vì vạn lượng bạc, hắn chỉ có thể mặt dày.
“Được rồi.” Phó Vô Thiên ra cứu vớt hắn.
Phó Nguyên Phàm lập tức cảm kích nhìn về phía hắn.
An Tử Nhiên thản nhiên nói: “Không muốn trả vạn lượng bạc cũng không phải không được, thế nhưng có một điều kiện.”
Phó Nguyên Phàm mong đợi nhìn hắn, “Điều kiện gì?”
“Ngươi bây giờ đã biết sòng bạc Thiên Long là ta mở, như vậy ngươi cũng nên biết sòng bạc cùng cửu đại sòng bạc cạnh tranh, đặc biệt là sòng bạc Bảo Hoa, La Dương sẽ không từ bỏ ý đồ, ta cần phải có người giúp ta kiềm chế bọn họ, trong thời gian ta không ở Quân Tử thành chiếu cố sòng bạc Thiên Long, không để cho bọn họ có cơ hội có thể lợi dụng, nếu như ngươi đáp ứng, một vạn lượng xóa bỏ.”
“Cái này…” Phó Nguyên Phàm do dự.
Phụ hoàng không thích những huynh đệ bọn họ làm việc buôn bán, cho nên hắn vẫn an phận thủ thường, đương nhiên, hắn không có hứng thú kinh thương cũng là một nguyên nhân trọng yếu, thế nhưng hắn biết mấy vị ca ca khác sau lưng đều có dính dáng đến việc này, không đúng dịp chính là, hắn vừa vặn biết sòng bạc Bảo Hoa là người nào mở.
Bây giờ rất ít người biết sòng bạc Thiên Long là do Vương phi đường ca mở, thế nhưng sau đó nhất định sẽ có một ngày sang tỏ, đến lúc đó chuyện hắn giúp sòng bạc Thiên Long nhất định sẽ truyền tới tai của các ca ca, bọn họ nhất định sẽ cho là bọn hắn là cùng một phe, hắn thầm nghĩ tiêu diêu tự tại qua cả đời, cho tới bây giờ không muốn phải trải qua những còng phiền phức này.
Phó Nguyên Phàm đáng thương nhìn hắn, “Có thế hay không đổi cái khác?”
An Tử Nhiên buông tay. “Một vạn lượng.”
Phó Nguyên Phàm khuôn mặt sụp đổ, nếu như sớm biết rằng sẽ biến thành như vậy, hắn nhất định sẽ nhịn xuống không cá cược.
“Ngươi còn có một chút thời gian để suy xét.”
“….Một chút là bao nhiêu?”
“Một khắc chung.”
“…”Quả nhiên chỉ có một chút thời gian.
Xoắn xuýt một hồi, Phó Nguyên Phàm ngẩng đầu, nhãn thần kiên định, “Ta có thể đáp ứng giúp ngươi chiếu cố sòng bạc Thiên Long, bất quá ta muốn ngươi cũng biết, ta tuy rằng có địa vị hoàng tử, thế nhưng ở trong triều thế lực cũng không như mấy ca ca, cho nên ta chỉ có thể làm hết sức.”
Há chỉ không bằng, căn bản là không có, bởi vì thân phận mẫu phi tương đối mẫn cảm, cho nên hắn vẫn không dám lập bang kéo phái, chỉ sợ phụ hoàng hiểu lầm hắn, do đó cướp đoạt tự do của hắn.
Hoàng tử vô dụng nhất Đại Á hắn tuyệt đối có thế xếp đệ nhất.
“Điểm ấy ngươi yên tâm, ta sẽ để cho Cát Khiêm An giúp ngươi.” An Tử Nhiên gật đầu nói, trên đường đến đây hắn đã cùng Phó Vô Thiên thương lượng qua, trừ hắn ra Cát Khiêm An là người rõ ràng nhất các việc làm cùng sản nghiệp của hắn, có y ở, hắn cũng có thể yên tâm.
Dầu gì Phó Nguyên Phàm, hắn cũng là một vị hoàng tử, đây mới là nguyên nhân An Tử Nhiên nhìn trúng hắn, về phần năng lực của hắn, nửa điểm cũng không có suy xét qua.
Như vậy, Phó Nguyên Phàm cũng yên tâm.
Hắn biết Cát Khiêm An là một trong những kiện tướng đắc lực bên người đường ca.
Không có ở lại sòng bạc quá lâu, Phó Nguyên Phàm mang theo tâm linh đã bị thương Đại Hắc trở về nhà.
Lần này đi ra tổng kết câu nói đầu tiên là thường phu nhân lỗ Binh.
。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。。
Môi thần: thần xui xẻo.
Bản tâm: tâm tư của bản thân.
/439
|