Tờ giấy thứ tư, cũng chính là tờ giấy sau cùng.
An Tử Nhiên cũng không có dặn dò phụ nhân để cho bọn họ làm nhiệm vụ gì sau mới có thể cầm được tờ giấy, bởi vì thời gian không còn kịp nữa, cho nên lúc này đây bọn họ trực tiếp cầm tới tay.
Hai người nguyên bản vốn có chút kinh ngạc, thế nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy nội dung phía trên tờ giấy cũng biết tại sao.
Nội dung tờ giấy ngạc nhiên cùng đại hội thi đấu đèn không có bất cứ quan hệ gì, bất quá đối với hai người mà nói trái lại càng thú vị, bởi vì đối phương yêu cầu bọn họ ở trước khi đại hội thi đấu đèn tìm ra người đạt ba hạng đèn đầu giành được khen thưởng đem bọn họ tìm ra, đó là một nhiệm vụ khó khăn lại vừa không tính là nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, lý do rất đơn giản.
Trải qua mấy vòng trò chơi, bọn họ đã đại khái nghe ngóng được quần áo và tướng mạo của hai người, nghe hình dung hẳn là hai nam tử có bề ngoài rất xuất sắc, người như thế thông thường rất bắt mắt.
Chân chính khó khăn lầ tham gia đại hội thi đấu đèn quá nhiều người, đặc biệt đại hội thi đấu đèn đã đến giai đoạn cuối cùng, bởi vì liên quan đến tính toán phiếu, đoàn người hầu như chen chúc thành một khối, muốn tìm được hai người dưới tình huống như vậy độ khó liền gia tăng không ít.
Mặc dù như thế, hai người lại cảm thấy rất thú vị.
Loại trò chơi tìm người này bọn họ còn chưa có chơi qua, hơn nữa người là có tính chất lưu động, không giống hai nhiệm vụ trước, ở trong mắt bọn họ kỳ thực rất đơn giản, trái lại không có tính khiêu chiến quá lớn.
Nam nhân xuất sắc đều có chung một tính chất, chính là nhiệm vụ càng khó khăn càng có thể làm cho bọn họ dấy lên ý chí chiến đấu.
“Xem ra chúng ta phải tách ra đi rồi.”
Nam nhân nhìn đoàn người phía trước rậm rạp chằng chịt người, hai người cứ như vậy chen vào, sợ rằng đến sáng sớm ngày mai cũng không nhất định có thể tìm được hai người kia, cho nên tất phải tách nhau ra tìm.
Nam tử nho nhã nói: “Chỉ có thể như vậy.”
Tiếp đó, hai người liền một trái một phải tách ra đi vào.
Tính toán phiếu là một phân đoạn trọng yếu nhất của đại hội thi đấu đèn, mặc dù có ngọn đèn đạt được nhiều số phiếu lại làm cho thời gian kéo dài, thế nhưng không ai cảm thấy sốt ruột, hơn nữa đại hội thi đấu đèn cũng có đối sách tương ứng, bọn họ mời hai mươi người cùng nhau điếm phiếu, mỗi người điếm một cái rương, có thể điếm sai, thế nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến thứ tự ba hạng đầu, không ai lại so đo.
Lúc này, hai mươi tên thủ vệ đại hội mặc y phục cùng màu mỗi người đều mở một cái rương trước mặt mình.
Những cái rương này đều tương đối nhẹ, bởi vì trình tự tính toán phiếu đều dựa theo trọng lượng xếp hàng, từ nhẹ đến nặng, vì là lưu lại một chút hồi hộp phần sau, mà sau lưng rương có dán tên của người chủ ngọn đèn.
Không lâu lắm, đằng trước đã có mười mấy người tính toán số phiếu xong, những người này đều có số phiếu không cao, nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai trăm tờ, khoảng cách bình quân số phiếu tên hạng thứ ba còn kém xa lắm, có người thất vọng, có người khuẩn trương, cái rương của mình xuất hiện càng chậm liền đại biểu càng có hi vọng đoạt được ba hạng đầu.
Bất quá không phải tất cả mọi người điều đứng ở chỗ này chờ kết quả cuối cùng.
Ngọn đèn ở đại hội thi đấu đèn cũng không có thu hồi, vẫn đang đặt triển lãm trên đài, từng hàng qua đi, thiếu cái rương che lấp, hình ảnh thoạt nhìn càng đồ sộ, đủ mọi màu sắc, rực rỡ nhiều màu.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên bước chậm ở trong một loạt ngọn đèn phía trước, hai người đều không nói gì, ánh trăng bao phủ dưới bóng đêm, xung quanh không còn đoàn người chen chút, bầu không khí cũng có vẻ yên bình.
An Tử Nhiên đột nhiên dừng lại ở phía trước một ngọn đèn.
Tầm mắt của Phó Vô Thiên rơi vào trên ngọn đèn, “Ngọn đèn này trái lại rất độc đáo.”
An Tử Nhiên nhàn nhạt câu hạ khóe miệng, đối với người cổ đại mà nói đúng là tương đối độc đáo, bởi vì ngọn đèn trừ bỏ tùy ý có thể thấy được tạo hình phổ biến, tỷ như ngọn đèn bọn họ thấy trên sạp đang bán phía trước.
Chủ nhân của ngọn đèn này phải là một cô nương khéo tay, nàng thậm chí rất có thể đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, cho nên nàng mới làm ra ngọn đèn hai tiểu đồng tử một nam một nữ, tiểu đồng tử tựa như tiểu đại nhân làm tư thế chắp tay chúc tết cho đối phương, nụ cười của hai người rất xán lạn, quan trọng nhất là có thể làm cho bọn họ lây nhiễm tươi cười, khiến cho An Tử Nhiên nhớ tới tiểu bao tử ở trong phủ.
Hắn đời này nếu như không có gì ngoài ý muốn chắc là sẽ không có hài tử, cho nên hắn dự định bồi dưỡng tiểu bao tử, sản nghiệp Quân Tử thành tạm thời không đề cập tới, sản nghiệp An gia ở An Viễn Huyền là nhất định hắn phải kế thừa.
“Chúng ta trở về đi.”
An Tử Nhiên xoay người đối với Phó Vô Thiên bên cạnh nói rằng.
Phó Vô Thiên không hỏi hắn vì sao đột nhiên phải đi về, thời gian khi y dừng lại nhìn ngọn đèn hắn liền đại khái đoán được Vương phi hắn trong lòng đang suy nghĩ gì, bất quá…
“Không chơi trò chơi nhỏ?”
An Tử Nhiên lắc đầu, “Ngươi nghe thanh âm, tính toán phiếu tựa hồ cũng nhanh kết thúc, lúc này còn chưa có tới, xem ra là không có hy vọng rồi.”
“Bản vương thật tò mò, nếu như đối phương thực sự tìm tới rồi, Vương phi định cho hắn một cái dạng gì kinh hỷ?” Phó Vô Thiên nói, trên đường hắn đã biết nội dung tờ giấy thứ nhất, luôn nghĩ hỏi vấn đề này.
“Ta còn chưa nghĩ ra.” An Tử Nhiên rất không xấu hổ nói rằng. Ngay từ đầu hắn kỳ thực là tồn tại tâm tư trêu đùa đối phương, hơn nữa trò chơi nhỏ chỉ là đột nhiên tâm huyết, trên người làm sao có thể mang theo các loại đồ vật khen thưởng? “Bất quá…. kinh hỷ cũng là bởi vì người mà khác nhau.”
Phó Vô Thiên nói: “Làm sao bởi vì người mà phương pháp khác nhau?”
An Tử Nhiên nêu ví dụ nói: “Nếu đối phương là một thư sinh bần cùng, ngươi nghĩ ta cho hắn mười lượng bạc có được tính là một kinh hỷ hay không?”
“Tính! Như vậy nếu như đối phương không thiếu bạc đâu?”
An Tử Nhiên do dự, cái này tương đối phiền toái, hắn còn chưa nghĩ ra, ánh mắt đột nhiên rơi vào bức tranh hắn cầm trên tay, mặc dù là họa sư có một chút danh tiếng, thế nhưng đưa cho Trác Hải Đường có lẽ sẽ tương đối kinh hỷ, Trác Hải Đường là họa sư hắn mời tới.
“Rốt cuộc tìm được!”
Đúng lúc này, một thanh âm ưu nhã đột nhiên từ phía sau bọn họ tiến đến, không xoay người, bọn họ cũng cảm giác được tầm mắt của đối phương rơi trên người bọn họ, không cần hỏi, “Tìm được rồi” trong miệng hắn nhất định là chỉ tìm được bọn họ.
An Tử Nhiên kinh ngạc xoay người, hắn không nghĩ tới dĩ nhiên thật sự có người vớt ngọn đèn của hắn, còn cố ý bồi hắn chơi trò chơi nhỏ nhàm chán này, ngoài ý muốn nhất, hắn thực sự ở trong đại hội thi đấu đèn tìm được bọn họ, nam tử đi đến có một phong độ nhẹ nhàng, khí chất nho nhã.
“Vô Thiên?”
Nguyên bản khóe miệng nam tử nho nhã mỉm cười, sau khi nhìn đến Phó Vô Thiên bên cạnh An Tử Nhiên bỗng nhiên biến mất, trên mặt trở thành vẻ kinh ngạc chợt lóe lên.
Phó Vô Thiên so với hắn bình tĩnh hơn nhiều, thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ngay cả biểu tình thay đổi một chút cũng không có, trái lại hướng hắn nhàn nhạt hé miệng, “Nhị hoàng tử.”
Lần này đến phiên An Tử Nhiên kinh ngạc.
Người này chính là nhị hoàng tử Phó Nguyên Thành, hiện giữ chức hộ bộ thượng thư, người này bề ngoài tao nhã, vốn có tính chất lừa gạt, khiêm tốn nhún nhường, không kiêu căng, khôn khéo tài giỏi, mà lại có thiên phú trị quốc rất cao, ở trên người hắn chưa từng có xuất hiện qua một từ ngữ không tốt nào.
Hắn là hoàng tử giữa năm hoàng tử của Sùng Minh đế rất có tài năng lãnh đạo, còn muốn có được nhân tâm hơn đại hoàng tử và tam hoàng tử, cho nên hai người đều coi hắn trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Phó Nguyên Thành tuy rằng không giống Phó Nguyên Võ và Phó Nguyên Dương có mẫu tộc có thể dựa vào, thế nhưng hắn cũng là hoàng tử không thể khinh thường nhất, ngoài năng lực của bản thân hắn ra, quan trọng hơn là hắn có hoàng đệ ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến trung thành và giúp đỡ.
Mẫu phi của ngũ hoàng tử Vân phi là người Triệu gia, tổ tiên Triệu gia là khai quốc công thần, lúc còn trẻ vì Đại Á lập được công lao hiển hách, tổ tiên đều là xuất thân tưởng lĩnh, đến hai đời phụ thân Vân Phi và đệ đệ này, tuy rằng bởi vì bị phụ tử Phó Khiếu che lấp hào quang, thế nhưng vẫn không thể khinh thường.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Phó Vô Thiên bị Sùng Minh đế thu đi binh quyền sau cùng rất có thể sẽ rơi xuống vào trong tay phụ tử Triệu gia, Phó Nguyên Thành có ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến ủng hộ, đủ để bù đắp hoàn cảnh xấu không có mẫu tộc của hắn.
Song phương cũng không có nghĩ tới sẽ có loại duyên phận này.
Lúc này, cùng Phó Nguyên Thành phân công nhau tìm người, Triệu Nghị cũng thấy bọn họ, hắn là đệ đệ của Vân Phi, hai tỷ muội kém số tuổi khá lớn, bởi vì Triệu Nghị là Triệu Cương hơn ba mươi tuổi mới cùng phu nhân hạ sinh, bởi vậy tuổi cùng Phó Nguyên Thành không sai biệt lắm, cho nên mới có thể cùng đi chung.
“Triệu Nghị tiếp kiến quận vương.”
Thấy An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, Triệu Nghị trong mắt nhanh chóng hiện lên một vẻ kinh ngạc, bất quá hắn rất nhanh thì phản ứng kịp, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng y hành lễ.
Phó Nguyên Thành nở nụ cười một chút, nhìn hai người nói: “Quả nhiên đủ kinh hỉ.” Sau đó hắn lại nhìn về phía An Tử Nhiên, “Vị này nói vậy chính là Vương phi đường đệ Vô Thiên, sớm nghe nói qua đệ muội, vẫn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên cùng nghe đồn không giống nhau.”
An Tử Nhiên nhàn nhạt hướng hắn gật đầu một cái, không thân cận, ngược lại có vẻ xa lánh.
Phó Nguyên Thành vẫn chưa chú ý, lấy ra bốn tờ giấy dọc theo đường đi, “Bốn tờ giấy này chắc hẳn chính là đệ muội viết đi?”
Hắn thấy qua chữ của Phó Vô Thiên, bao la hùng vĩ rộng lớn, không ai bằng, nếu như chữ trên tờ giấy là y viết, hắn liếc mắt là có thể nhận ra.
An Tử Nhiên trả lời: “Là do ta viết.”
Phó Nguyên Thành cười nói: “Trò chơi nhỏ rất thú vị.”
An Tử Nhiên đơn giản nói: “Đa tạ khích lệ!”
Phó Nguyên Thành nhìn ánh mắt của hắn nhất thời trở nên ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc, hứng thú thú vị), tính tình này thật là đủ đạm mạc, bất quá so với hắn tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, nghe nói hắn là con của địa chủ huyện thành nhỏ, nhìn hắn nhưng một chút cũng nhìn không ra tới hắn có một tia sợ hãi, nếu như sớm biết rằng Vương phi Phó Vô Thiên thú vị như vậy, hắn nhất định sớm một chút đến Phó vương phủ bái phỏng (thăm hỏi).
An Tử Nhiên không thích ánh mắt của hắn, cảm giác như là đang nhìn một kiện vật phẩm.
Phó Vô Thiên làm như không biết ý nghĩ của y, sau khi nói mấy câu khách sáo liền tìm cái cớ mang theo vương phi của hắn rời khỏi đại hội thi đấu đèn.
Sau cùng gác lại một bên gặp phải hai người, hành trình tết hoa đăng này vẫn là rất tốt đẹp.
An Tử Nhiên cũng không có dặn dò phụ nhân để cho bọn họ làm nhiệm vụ gì sau mới có thể cầm được tờ giấy, bởi vì thời gian không còn kịp nữa, cho nên lúc này đây bọn họ trực tiếp cầm tới tay.
Hai người nguyên bản vốn có chút kinh ngạc, thế nhưng sau khi bọn hắn nhìn thấy nội dung phía trên tờ giấy cũng biết tại sao.
Nội dung tờ giấy ngạc nhiên cùng đại hội thi đấu đèn không có bất cứ quan hệ gì, bất quá đối với hai người mà nói trái lại càng thú vị, bởi vì đối phương yêu cầu bọn họ ở trước khi đại hội thi đấu đèn tìm ra người đạt ba hạng đèn đầu giành được khen thưởng đem bọn họ tìm ra, đó là một nhiệm vụ khó khăn lại vừa không tính là nhiệm vụ đặc biệt khó khăn, lý do rất đơn giản.
Trải qua mấy vòng trò chơi, bọn họ đã đại khái nghe ngóng được quần áo và tướng mạo của hai người, nghe hình dung hẳn là hai nam tử có bề ngoài rất xuất sắc, người như thế thông thường rất bắt mắt.
Chân chính khó khăn lầ tham gia đại hội thi đấu đèn quá nhiều người, đặc biệt đại hội thi đấu đèn đã đến giai đoạn cuối cùng, bởi vì liên quan đến tính toán phiếu, đoàn người hầu như chen chúc thành một khối, muốn tìm được hai người dưới tình huống như vậy độ khó liền gia tăng không ít.
Mặc dù như thế, hai người lại cảm thấy rất thú vị.
Loại trò chơi tìm người này bọn họ còn chưa có chơi qua, hơn nữa người là có tính chất lưu động, không giống hai nhiệm vụ trước, ở trong mắt bọn họ kỳ thực rất đơn giản, trái lại không có tính khiêu chiến quá lớn.
Nam nhân xuất sắc đều có chung một tính chất, chính là nhiệm vụ càng khó khăn càng có thể làm cho bọn họ dấy lên ý chí chiến đấu.
“Xem ra chúng ta phải tách ra đi rồi.”
Nam nhân nhìn đoàn người phía trước rậm rạp chằng chịt người, hai người cứ như vậy chen vào, sợ rằng đến sáng sớm ngày mai cũng không nhất định có thể tìm được hai người kia, cho nên tất phải tách nhau ra tìm.
Nam tử nho nhã nói: “Chỉ có thể như vậy.”
Tiếp đó, hai người liền một trái một phải tách ra đi vào.
Tính toán phiếu là một phân đoạn trọng yếu nhất của đại hội thi đấu đèn, mặc dù có ngọn đèn đạt được nhiều số phiếu lại làm cho thời gian kéo dài, thế nhưng không ai cảm thấy sốt ruột, hơn nữa đại hội thi đấu đèn cũng có đối sách tương ứng, bọn họ mời hai mươi người cùng nhau điếm phiếu, mỗi người điếm một cái rương, có thể điếm sai, thế nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến thứ tự ba hạng đầu, không ai lại so đo.
Lúc này, hai mươi tên thủ vệ đại hội mặc y phục cùng màu mỗi người đều mở một cái rương trước mặt mình.
Những cái rương này đều tương đối nhẹ, bởi vì trình tự tính toán phiếu đều dựa theo trọng lượng xếp hàng, từ nhẹ đến nặng, vì là lưu lại một chút hồi hộp phần sau, mà sau lưng rương có dán tên của người chủ ngọn đèn.
Không lâu lắm, đằng trước đã có mười mấy người tính toán số phiếu xong, những người này đều có số phiếu không cao, nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai trăm tờ, khoảng cách bình quân số phiếu tên hạng thứ ba còn kém xa lắm, có người thất vọng, có người khuẩn trương, cái rương của mình xuất hiện càng chậm liền đại biểu càng có hi vọng đoạt được ba hạng đầu.
Bất quá không phải tất cả mọi người điều đứng ở chỗ này chờ kết quả cuối cùng.
Ngọn đèn ở đại hội thi đấu đèn cũng không có thu hồi, vẫn đang đặt triển lãm trên đài, từng hàng qua đi, thiếu cái rương che lấp, hình ảnh thoạt nhìn càng đồ sộ, đủ mọi màu sắc, rực rỡ nhiều màu.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên bước chậm ở trong một loạt ngọn đèn phía trước, hai người đều không nói gì, ánh trăng bao phủ dưới bóng đêm, xung quanh không còn đoàn người chen chút, bầu không khí cũng có vẻ yên bình.
An Tử Nhiên đột nhiên dừng lại ở phía trước một ngọn đèn.
Tầm mắt của Phó Vô Thiên rơi vào trên ngọn đèn, “Ngọn đèn này trái lại rất độc đáo.”
An Tử Nhiên nhàn nhạt câu hạ khóe miệng, đối với người cổ đại mà nói đúng là tương đối độc đáo, bởi vì ngọn đèn trừ bỏ tùy ý có thể thấy được tạo hình phổ biến, tỷ như ngọn đèn bọn họ thấy trên sạp đang bán phía trước.
Chủ nhân của ngọn đèn này phải là một cô nương khéo tay, nàng thậm chí rất có thể đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, cho nên nàng mới làm ra ngọn đèn hai tiểu đồng tử một nam một nữ, tiểu đồng tử tựa như tiểu đại nhân làm tư thế chắp tay chúc tết cho đối phương, nụ cười của hai người rất xán lạn, quan trọng nhất là có thể làm cho bọn họ lây nhiễm tươi cười, khiến cho An Tử Nhiên nhớ tới tiểu bao tử ở trong phủ.
Hắn đời này nếu như không có gì ngoài ý muốn chắc là sẽ không có hài tử, cho nên hắn dự định bồi dưỡng tiểu bao tử, sản nghiệp Quân Tử thành tạm thời không đề cập tới, sản nghiệp An gia ở An Viễn Huyền là nhất định hắn phải kế thừa.
“Chúng ta trở về đi.”
An Tử Nhiên xoay người đối với Phó Vô Thiên bên cạnh nói rằng.
Phó Vô Thiên không hỏi hắn vì sao đột nhiên phải đi về, thời gian khi y dừng lại nhìn ngọn đèn hắn liền đại khái đoán được Vương phi hắn trong lòng đang suy nghĩ gì, bất quá…
“Không chơi trò chơi nhỏ?”
An Tử Nhiên lắc đầu, “Ngươi nghe thanh âm, tính toán phiếu tựa hồ cũng nhanh kết thúc, lúc này còn chưa có tới, xem ra là không có hy vọng rồi.”
“Bản vương thật tò mò, nếu như đối phương thực sự tìm tới rồi, Vương phi định cho hắn một cái dạng gì kinh hỷ?” Phó Vô Thiên nói, trên đường hắn đã biết nội dung tờ giấy thứ nhất, luôn nghĩ hỏi vấn đề này.
“Ta còn chưa nghĩ ra.” An Tử Nhiên rất không xấu hổ nói rằng. Ngay từ đầu hắn kỳ thực là tồn tại tâm tư trêu đùa đối phương, hơn nữa trò chơi nhỏ chỉ là đột nhiên tâm huyết, trên người làm sao có thể mang theo các loại đồ vật khen thưởng? “Bất quá…. kinh hỷ cũng là bởi vì người mà khác nhau.”
Phó Vô Thiên nói: “Làm sao bởi vì người mà phương pháp khác nhau?”
An Tử Nhiên nêu ví dụ nói: “Nếu đối phương là một thư sinh bần cùng, ngươi nghĩ ta cho hắn mười lượng bạc có được tính là một kinh hỷ hay không?”
“Tính! Như vậy nếu như đối phương không thiếu bạc đâu?”
An Tử Nhiên do dự, cái này tương đối phiền toái, hắn còn chưa nghĩ ra, ánh mắt đột nhiên rơi vào bức tranh hắn cầm trên tay, mặc dù là họa sư có một chút danh tiếng, thế nhưng đưa cho Trác Hải Đường có lẽ sẽ tương đối kinh hỷ, Trác Hải Đường là họa sư hắn mời tới.
“Rốt cuộc tìm được!”
Đúng lúc này, một thanh âm ưu nhã đột nhiên từ phía sau bọn họ tiến đến, không xoay người, bọn họ cũng cảm giác được tầm mắt của đối phương rơi trên người bọn họ, không cần hỏi, “Tìm được rồi” trong miệng hắn nhất định là chỉ tìm được bọn họ.
An Tử Nhiên kinh ngạc xoay người, hắn không nghĩ tới dĩ nhiên thật sự có người vớt ngọn đèn của hắn, còn cố ý bồi hắn chơi trò chơi nhỏ nhàm chán này, ngoài ý muốn nhất, hắn thực sự ở trong đại hội thi đấu đèn tìm được bọn họ, nam tử đi đến có một phong độ nhẹ nhàng, khí chất nho nhã.
“Vô Thiên?”
Nguyên bản khóe miệng nam tử nho nhã mỉm cười, sau khi nhìn đến Phó Vô Thiên bên cạnh An Tử Nhiên bỗng nhiên biến mất, trên mặt trở thành vẻ kinh ngạc chợt lóe lên.
Phó Vô Thiên so với hắn bình tĩnh hơn nhiều, thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, ngay cả biểu tình thay đổi một chút cũng không có, trái lại hướng hắn nhàn nhạt hé miệng, “Nhị hoàng tử.”
Lần này đến phiên An Tử Nhiên kinh ngạc.
Người này chính là nhị hoàng tử Phó Nguyên Thành, hiện giữ chức hộ bộ thượng thư, người này bề ngoài tao nhã, vốn có tính chất lừa gạt, khiêm tốn nhún nhường, không kiêu căng, khôn khéo tài giỏi, mà lại có thiên phú trị quốc rất cao, ở trên người hắn chưa từng có xuất hiện qua một từ ngữ không tốt nào.
Hắn là hoàng tử giữa năm hoàng tử của Sùng Minh đế rất có tài năng lãnh đạo, còn muốn có được nhân tâm hơn đại hoàng tử và tam hoàng tử, cho nên hai người đều coi hắn trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Phó Nguyên Thành tuy rằng không giống Phó Nguyên Võ và Phó Nguyên Dương có mẫu tộc có thể dựa vào, thế nhưng hắn cũng là hoàng tử không thể khinh thường nhất, ngoài năng lực của bản thân hắn ra, quan trọng hơn là hắn có hoàng đệ ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến trung thành và giúp đỡ.
Mẫu phi của ngũ hoàng tử Vân phi là người Triệu gia, tổ tiên Triệu gia là khai quốc công thần, lúc còn trẻ vì Đại Á lập được công lao hiển hách, tổ tiên đều là xuất thân tưởng lĩnh, đến hai đời phụ thân Vân Phi và đệ đệ này, tuy rằng bởi vì bị phụ tử Phó Khiếu che lấp hào quang, thế nhưng vẫn không thể khinh thường.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Phó Vô Thiên bị Sùng Minh đế thu đi binh quyền sau cùng rất có thể sẽ rơi xuống vào trong tay phụ tử Triệu gia, Phó Nguyên Thành có ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến ủng hộ, đủ để bù đắp hoàn cảnh xấu không có mẫu tộc của hắn.
Song phương cũng không có nghĩ tới sẽ có loại duyên phận này.
Lúc này, cùng Phó Nguyên Thành phân công nhau tìm người, Triệu Nghị cũng thấy bọn họ, hắn là đệ đệ của Vân Phi, hai tỷ muội kém số tuổi khá lớn, bởi vì Triệu Nghị là Triệu Cương hơn ba mươi tuổi mới cùng phu nhân hạ sinh, bởi vậy tuổi cùng Phó Nguyên Thành không sai biệt lắm, cho nên mới có thể cùng đi chung.
“Triệu Nghị tiếp kiến quận vương.”
Thấy An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, Triệu Nghị trong mắt nhanh chóng hiện lên một vẻ kinh ngạc, bất quá hắn rất nhanh thì phản ứng kịp, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng y hành lễ.
Phó Nguyên Thành nở nụ cười một chút, nhìn hai người nói: “Quả nhiên đủ kinh hỉ.” Sau đó hắn lại nhìn về phía An Tử Nhiên, “Vị này nói vậy chính là Vương phi đường đệ Vô Thiên, sớm nghe nói qua đệ muội, vẫn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay vừa thấy, quả nhiên cùng nghe đồn không giống nhau.”
An Tử Nhiên nhàn nhạt hướng hắn gật đầu một cái, không thân cận, ngược lại có vẻ xa lánh.
Phó Nguyên Thành vẫn chưa chú ý, lấy ra bốn tờ giấy dọc theo đường đi, “Bốn tờ giấy này chắc hẳn chính là đệ muội viết đi?”
Hắn thấy qua chữ của Phó Vô Thiên, bao la hùng vĩ rộng lớn, không ai bằng, nếu như chữ trên tờ giấy là y viết, hắn liếc mắt là có thể nhận ra.
An Tử Nhiên trả lời: “Là do ta viết.”
Phó Nguyên Thành cười nói: “Trò chơi nhỏ rất thú vị.”
An Tử Nhiên đơn giản nói: “Đa tạ khích lệ!”
Phó Nguyên Thành nhìn ánh mắt của hắn nhất thời trở nên ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc, hứng thú thú vị), tính tình này thật là đủ đạm mạc, bất quá so với hắn tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, nghe nói hắn là con của địa chủ huyện thành nhỏ, nhìn hắn nhưng một chút cũng nhìn không ra tới hắn có một tia sợ hãi, nếu như sớm biết rằng Vương phi Phó Vô Thiên thú vị như vậy, hắn nhất định sớm một chút đến Phó vương phủ bái phỏng (thăm hỏi).
An Tử Nhiên không thích ánh mắt của hắn, cảm giác như là đang nhìn một kiện vật phẩm.
Phó Vô Thiên làm như không biết ý nghĩ của y, sau khi nói mấy câu khách sáo liền tìm cái cớ mang theo vương phi của hắn rời khỏi đại hội thi đấu đèn.
Sau cùng gác lại một bên gặp phải hai người, hành trình tết hoa đăng này vẫn là rất tốt đẹp.
/439
|