Hai lão Chu gia lần thứ hai tìm tới Từ phủ là năm ngày sau.
Ngay từ đầu Từ Vĩ Nghiệp nghi ngờ bọn họ có phải có kế hoạch gì hay không, trùng hợp Chu Lung Linh hai ngày trước vì tìm sổ sách vẫn không có ngủ, dẫn đến khuôn mặt thập phần tiều tụy, hắn hoài nghi càng thêm sâu sắc, cho nên hắn để cho Linh Chi mấy ngày tiếp theo nghiêm mật giám thị Chu Lung Linh.
Không qua hai ngày hắn liền từ bỏ cái phỏng đoán này, bởi vì Chu Lung Linh sau đó đều rất an phận, thành thực mà ở trong phòng của mình.
Linh Chi cảm thấy phu nhân có thể là bởi vì tưởng niệm phụ mẫu, cho nên buổi tối mới có thể ngủ không yên, nhiều lần nàng ở ngoài cửa nghe thấy bên trong có âm thanh lăn qua lộn lại.
Từ Vĩ Nghiệp cũng nghĩ là nguyên nhân này, liền tạm thời bỏ đi hoài nghi đối với bọn họ, hai lão Chu gia tới cửa cũng cho rằng chỉ là tưởng niệm Chu Lung Linh mà thôi, hơn nữa lần này An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên không ở, không suy nghĩ nhiều liền đồng ý cho bọn họ gặp mặt nhau.
Lần này, Từ Vĩ Nghiệp không lại cho phép bọn họ nói chuyện riêng.
Hai lão cũng không có kiên trì, cùng nữ nhi nói chuyện nửa nén hương mới bị Từ Vĩ Nghiệp tách ra. (Một nén hương là phương pháp tính thời gian của người xưa, thường thì một nén hương được tính là một canh giờ, một canh giờ thì bằng 2 tiếng đồng hồ. Vậy suy ra nửa nén hương là 1 tiếng:)))
Lưu luyến không rời đi khỏi Từ phủ, hai lão ngựa không ngừng vó về đến nhà, Quản Túc và Thiệu Phi bất ngờ đã ở bên trong chờ bọn họ.
"Các người thực sự sẽ giúp Lung Linh thoát khỏi Từ phủ, đồng thời làm cho hắn không bao giờ có thể tìm đến chúng ta gây phiền phức sao?" Chu lão vẫn là không yên lòng hỏi một câu, này là chuyện trọng đại, nếu như thất bại, Từ Vĩ Nghiệp nhất định sẽ tìm bọn họ gây phiền phức, đến lúc đó chịu khổ nhất định là Lung Linh, nữ nhi của bọn họ đã đủ khổ rồi.
Quản Túc nói: "Đều đến bước này, hai vị còn có cái gì hoài nghi, Vương gia Vương phi chúng ta nếu đã hứa hẹn với nhị vị, liền nhất định sẽ làm được."
Chu lão không có nói cái gì nữa.
Lúc này, Chu lão phụ lại do dự hỏi: "Vị công tử này, nếu như, nếu như các người lấy được sổ sách, A Sơn nó có đúng hay không..."
"Bà nó." Chu lão cảnh cáo bà một câu.
Quản Túc liếc mắt liền biết trong lòng bọn họ đang lo lắng cái gì, đúng sự thật nói: "Chu Sơn cùng Từ Vĩ Nghiệp làm nhiều chuyện xấu như vậy, hắn là trốn không thoát khỏi trách nhiệm."
Thiệu Phi đột nhiên kéo kéo ống tay áo hắn.
Quản Túc quay lại cho hắn một ánh mắt an tâm một chút đừng nóng.
Sắc mặt của hai lão nhân không khỏi chán nản, tuy rằng bọn họ đã đoán được A Sơn không có kết cục tốt, thế nhưng cuối cùng cũng là con của bọn họ, hôm nay lại phải tự tay mình đưa hắn đi chết, tâm hai người đều rất không dễ chịu, bất quá vừa nghĩ tới Lung Linh còn đang ở Từ phủ chịu tội, hai người lại phải ép mình cứng rắn quyết tâm cắt ruột, (kiểu như vì con gái nên dù thương cũng phải dứt ruột buông thằng con trai)
A Sơn hưởng phúc nhiều năm như vậy, hắn phải biết đủ.
Bây giờ nói Chu Lung Linh là hắn đích thân đưa cho Từ Vĩ Nghiệp, hắn phải vì chuyện vô liêm sỉ năm đó tự mình làm ra mà chịu trách nhiệm, đây là hắn thiếu Lung Linh.
"Lung Linh nói nó đã tìm được sổ sách rồi."
Quản Túc và Thiệu Phi trở về đến Từ phủ, hai người ở cửa gặp được Từ Vĩ Nghiệp đang chuẩn bị xuất môn, người sau thấy bọn họ cũng không có sắc mặt tốt, chỉ là hừ lạnh một tiếng liền vội vã xuất môn.
Thiệu Phi hướng bóng lưng của hắn làm thủ thế, "Ngươi cũng chỉ còn lại có mấy ngày nay có thể sung sướng, hai ngày nữa xem ngươi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được."
"Đừng ngây người ra." Quản Túc kéo hắn vào cửa.
Hai người đi thẳng đến căn phòng của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, bọn họ đã sớm đợi tin tức, thành công đem chuyện sổ sách một năm một mười nói. (Một năm một mười: đầu đuôi gốc ngọn, ý nói cặn kẽ chi tiết.)
"Các ngươi nói Từ Vĩ Nghiệp đem sổ sách giấu ở trong phòng của Chu Lung Linh?" An Tử Nhiên nghe xong liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn quả thực không nghĩ tới Từ Vĩ Nghiệp vậy mà còn lớn mật như thế.
Thiệu Phi toét miệng nói: "Cũng không phải như vậy, nghe nói hắn là quang minh chính đại đem sổ sách đặt ở trong rương hắn đưa cho Chu Lung Linh, cái rương giả trang đó đều là Từ Vĩ Nghiệp sai người làm y phục mới cho nàng, thế nhưng Chu Lung Linh bởi vì chán ghét hắn, cho nên vẫn không chịu đụng những y phục này, nghe nói mặt trên đều rơi xuống mấy tầng bụi."
Chu Lung Linh là một nữ tử quật cường cương liệt, nói không chạm nàng thực sự sẽ không đi chạm, Từ Vĩ Nghiệp phỏng chừng nhất định lường trước điểm này, cho nên mới đem đồ để ở nơi đó, không chỉ có lớn mật, hơn nữa rất thông minh.
Chu Lung Linh trước đó vẫn tìm không thấy sổ sách, là bởi vì nàng cho rằng Từ Vĩ Nghiệp không có khả năng đem sổ sách dặt ở trong phòng nàng, đây là một loại hành động tiềm thức, hơn nữa rất có thể là Từ Vĩ Nghiệp cố ý làm cho nàng nhận thức sai, bởi vì hai người mặc dù là phu thê, thế nhưng số lần hành phòng phu thê thật sự cũng không nhiều.
Từ Vĩ Nghiệp ghét bỏ nàng ở trên giường vẫn không nhúc nhích như cổ tử thi, cho nên mỗi lần làm xong sổ sách hắn cũng sẽ nửa đêm rời khỏi, rất ít bước vào gian phòng của nàng.
Đêm đó, Quản Túc ẩn thân vào phòng của Chu Lung Linh, thậm chí dưới tình huống không kinh động Chu Lung Linh vô cùng thuận lợi lấy được sổ sách, có sổ sách, Từ Vĩ Nghiệp vô luận như thế nào đều trốn không thoát, tuy rằng hắn vốn là trốn không thoát.
Bên kia, Từ Vĩ Nghiệp lại không biết mình đã chết đến nơi, lúc này hắn đang trù tính kế hoạch phá hư chuyện tốt của An Tử Nhiên.
"Từ hương trưởng, người đều đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể động thủ."
Một gã nam tử độc nhãn một đạo vết sẹo dữ tợn dọc trên mặt đối với Từ Vĩ Nghiệp nói, một thân ngạo khí nhìn ra được trên tay dính rất nhiều tính mạng, rõ ràng chính là một kẻ tội phạm giết người không chớp mắt. (Độc nhãn: một mắt; Một thân ngạo khí: thói khinh người kiêu ngạo)
Nghe thấy lời của hắn, trong mắt Từ Vĩ Nghiệp thoáng chốc hiện lên một tia âm ngoan, "Tốt, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ta muốn không lưu một người sống."
Nam tử độc nhãn liếc mắt trên dưới quan sát hắn, đột nhiên cười rộ lên, "Từ hương trưởng, ngươi đột nhiên đem kế hoạch đẩy trước thời hạn, có phải hay không đã xảy ra đại sự gì? Còn có, ngươi sẽ không sợ giết bọn họ sẽ bị hoàng thất Đại Á phát hiện sao? Cái Vương gia họ Phó kia tốt xấu gì cũng là thế hệ sau của hoàng thất."
Hắn vẫn luôn biết Từ Vĩ Nghiệp là người gan rất to, rất có dã tâm, nhưng là không nghĩ tới hắn cũng dám đối với thành viên hoàng thất hạ sát thủ.
"Ta không động thủ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ta sao không tiên hạ thủ vi cường, về phần hoàng thất, Sùng Minh đế nếu như biết chuyện này, nói không chừng lão còn có thể cảm tạ ta giúp lão loại trừ một cái đinh trong mắt." Từ Vĩ Nghiệp dự tính trước, hắn đã sớm có thăm dò thật tốt, bằng không cũng không dám phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy. (Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.)
"Lời này làm sao nói như thế?"
Vẻ mặt nam tử độc nhãn hiếu kỳ, hắn là không biết chuyện đã phát sinh ở hoàng thành xa xôi, nhưng bọn hắn hẳn là thúc cháu có quan hệ huyết thống, Sùng Minh đế làm sao sẽ đem cháu của mình trở thành cái đinh trong mắt?
Từ Vĩ Nghiệp nhìn có chút hả hê nói: "Ngươi cho là thúc cháu thì nhất định phải quan hệ hòa hợp sao? Phó Vô Thiên nắm giữ binh quyền Đại Á nhưng không có đứng bên cùng Sùng Minh đế, lão đương nhiên sẽ đem đứa cháu này xem là cái đinh trong mắt, hơn nữa ta cũng không nhất định muốn mạng bọn họ, chỉ cần đem bọn họ khống chế ở trong tay, A Lí Hương sẽ vĩnh viễn đều là của ta." (Mơ!!!!!!!! hứ)
Nhưng mà bởi vì A Lí Hương cách Quân Tử thành quá xa, cho nên hắn căn bản không biết Phó Vô Thiên đã đem binh quyền nộp lên trên.
"Hy vọng kế hoạch của ngươi có thể thành công, chúng ta lúc nào động thủ?"
"Sáng ngày mốt, ta đã cùng Chu phú hộ nói xong rồi, để cho hắn ngày mai hẹn An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên ngày mốt ở Chu gia trang gặp mặt, bọn họ đã đáp ứng, đến lúc đó các ngươi đi trước đến Chu gia trang mai phục."
"Được."
Đảo mắt liền tới ngày ước định.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên sáng sớm người nào cũng không mang theo liền xuất môn.
Thái độ Chu phú hộ khác thường, ngày hôm qua đột nhiên đổi giọng nói muốn đem ruộng đất Bạch Liên hương còn dư kỳ hạn bán cho bọn hắn, cho nên hẹn hắn ở cửa Chu gia trang gặp mặt, nghĩ muốn nói một chút chuyện thù lao.
An Tử Nhiên đồng ý.
Chu phú hộ nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, "Hai vị mời ngồi, Chu gia trang đơn sơ, so ra kém phòng ở Quân Tử thành, thỉnh Vương gia Vương phi thông cảm." Sau đó hắn để cho thủ hạ bưng lên hai chén trà nóng.
An Tử Nhiên liếc nhìn nhiệt khí bốc hơi từ trà, không có chạm đến, trái lại đi thẳng vào vấn đề nói: "Chu trang chủ không cần khách khí, vẫn là trực tiếp nói chính sự đi."
Chu phú hộ lại cười rộ lên, "Vương phi thật đúng là người bận rộn, ngay cả thời gian uống một chén trà cũng không có."
"Nếu biết ta bận, vậy tốc chiến tốc thắng đi." An Tử Nhiên đột nhiên ý vị thâm trường hướng ngoài đại sảnh nhìn thoáng qua, hơn nữa hắn quả thực bề bộn nhiều việc, không có hứng thú cùng y dây dưa.
"Ha ha ha!"
Một tiếng cười quen thuộc đột nhiên từ bên ngoài truyền vào đến, An Tử Nhiên nhìn sang, không bất ngờ thấy thân ảnh Từ Vĩ Nghiệp đi tới, biểu tình có vẻ rất đắc ý, ở phía sau hắn còn theo một nam tử độc nhãn, sắc mặt bất thiện.
"Xem ra Vương phi đã sớm phát hiện ta ở bên ngoài, ngươi đã muốn tốc chiến tốc thắng, ta cũng chỉ có liều mình bồi quân tử."
Hai đôi ngươi sắc bén của hai phu phu rơi vào trên người Từ Vĩ Nghiệp.
Từ Vĩ Nghiệp lần này có phấn khích, chống lại tầm mắt của bọn họ đặc biệt tự tin mà lại không hề nao núng, đột nhiên lạnh lùng nói: "An Tử Nhiên, Phó Vô Thiên, ngày hôm nay chính là ngày chết của các ngươi."
"Từ Vĩ Nghiệp, ngươi thật to gan."
Phó Vô Thiên biểu tình bình tĩnh nhìn y.
Từ Vĩ Nghiệp vỗ vỗ y phục trên người, lơ đễnh, "Vương gia cũng không phải không biết, lá gan Từ Vĩ Nghiệp ta từ trước đến nay chính là đều rất lớn."
Lá gan của hắn nếu là không lớn, dám từ trong tay hoàng thất Đại Á mưu đoạt A Lí Hương sao?
"Xem ra ngươi cũng không sợ chết, như vậy liền coi là Bản vương giết cả nhà ngươi, ngươi cũng sẽ không nháy nửa con mắt." Phó Vô Thiên thủy chung một bộ dáng dấp hời hợt, thật giống như trời sập xuống cũng không thể làm hắn thay đổi.
Nam tử độc nhãn đột nhiên nheo mắt, không biết vì sao, từ mới vừa bắt đầu da mắt của hắn vẫn nháy liên tục không ngừng, đặc biệt sau khi thấy Phó Vô Thiên thì nháy càng lợi hại hơn, nam nhân trong lời đồn này không hổ là chiến thần Đại Á, hiện tại bất quá là mặt đối mặt, y cũng đã mơ hồ có loại khiếp sợ khí thế của hắn.
Ngay từ đầu Từ Vĩ Nghiệp nghi ngờ bọn họ có phải có kế hoạch gì hay không, trùng hợp Chu Lung Linh hai ngày trước vì tìm sổ sách vẫn không có ngủ, dẫn đến khuôn mặt thập phần tiều tụy, hắn hoài nghi càng thêm sâu sắc, cho nên hắn để cho Linh Chi mấy ngày tiếp theo nghiêm mật giám thị Chu Lung Linh.
Không qua hai ngày hắn liền từ bỏ cái phỏng đoán này, bởi vì Chu Lung Linh sau đó đều rất an phận, thành thực mà ở trong phòng của mình.
Linh Chi cảm thấy phu nhân có thể là bởi vì tưởng niệm phụ mẫu, cho nên buổi tối mới có thể ngủ không yên, nhiều lần nàng ở ngoài cửa nghe thấy bên trong có âm thanh lăn qua lộn lại.
Từ Vĩ Nghiệp cũng nghĩ là nguyên nhân này, liền tạm thời bỏ đi hoài nghi đối với bọn họ, hai lão Chu gia tới cửa cũng cho rằng chỉ là tưởng niệm Chu Lung Linh mà thôi, hơn nữa lần này An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên không ở, không suy nghĩ nhiều liền đồng ý cho bọn họ gặp mặt nhau.
Lần này, Từ Vĩ Nghiệp không lại cho phép bọn họ nói chuyện riêng.
Hai lão cũng không có kiên trì, cùng nữ nhi nói chuyện nửa nén hương mới bị Từ Vĩ Nghiệp tách ra. (Một nén hương là phương pháp tính thời gian của người xưa, thường thì một nén hương được tính là một canh giờ, một canh giờ thì bằng 2 tiếng đồng hồ. Vậy suy ra nửa nén hương là 1 tiếng:)))
Lưu luyến không rời đi khỏi Từ phủ, hai lão ngựa không ngừng vó về đến nhà, Quản Túc và Thiệu Phi bất ngờ đã ở bên trong chờ bọn họ.
"Các người thực sự sẽ giúp Lung Linh thoát khỏi Từ phủ, đồng thời làm cho hắn không bao giờ có thể tìm đến chúng ta gây phiền phức sao?" Chu lão vẫn là không yên lòng hỏi một câu, này là chuyện trọng đại, nếu như thất bại, Từ Vĩ Nghiệp nhất định sẽ tìm bọn họ gây phiền phức, đến lúc đó chịu khổ nhất định là Lung Linh, nữ nhi của bọn họ đã đủ khổ rồi.
Quản Túc nói: "Đều đến bước này, hai vị còn có cái gì hoài nghi, Vương gia Vương phi chúng ta nếu đã hứa hẹn với nhị vị, liền nhất định sẽ làm được."
Chu lão không có nói cái gì nữa.
Lúc này, Chu lão phụ lại do dự hỏi: "Vị công tử này, nếu như, nếu như các người lấy được sổ sách, A Sơn nó có đúng hay không..."
"Bà nó." Chu lão cảnh cáo bà một câu.
Quản Túc liếc mắt liền biết trong lòng bọn họ đang lo lắng cái gì, đúng sự thật nói: "Chu Sơn cùng Từ Vĩ Nghiệp làm nhiều chuyện xấu như vậy, hắn là trốn không thoát khỏi trách nhiệm."
Thiệu Phi đột nhiên kéo kéo ống tay áo hắn.
Quản Túc quay lại cho hắn một ánh mắt an tâm một chút đừng nóng.
Sắc mặt của hai lão nhân không khỏi chán nản, tuy rằng bọn họ đã đoán được A Sơn không có kết cục tốt, thế nhưng cuối cùng cũng là con của bọn họ, hôm nay lại phải tự tay mình đưa hắn đi chết, tâm hai người đều rất không dễ chịu, bất quá vừa nghĩ tới Lung Linh còn đang ở Từ phủ chịu tội, hai người lại phải ép mình cứng rắn quyết tâm cắt ruột, (kiểu như vì con gái nên dù thương cũng phải dứt ruột buông thằng con trai)
A Sơn hưởng phúc nhiều năm như vậy, hắn phải biết đủ.
Bây giờ nói Chu Lung Linh là hắn đích thân đưa cho Từ Vĩ Nghiệp, hắn phải vì chuyện vô liêm sỉ năm đó tự mình làm ra mà chịu trách nhiệm, đây là hắn thiếu Lung Linh.
"Lung Linh nói nó đã tìm được sổ sách rồi."
Quản Túc và Thiệu Phi trở về đến Từ phủ, hai người ở cửa gặp được Từ Vĩ Nghiệp đang chuẩn bị xuất môn, người sau thấy bọn họ cũng không có sắc mặt tốt, chỉ là hừ lạnh một tiếng liền vội vã xuất môn.
Thiệu Phi hướng bóng lưng của hắn làm thủ thế, "Ngươi cũng chỉ còn lại có mấy ngày nay có thể sung sướng, hai ngày nữa xem ngươi ngay cả muốn khóc cũng khóc không được."
"Đừng ngây người ra." Quản Túc kéo hắn vào cửa.
Hai người đi thẳng đến căn phòng của An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên, bọn họ đã sớm đợi tin tức, thành công đem chuyện sổ sách một năm một mười nói. (Một năm một mười: đầu đuôi gốc ngọn, ý nói cặn kẽ chi tiết.)
"Các ngươi nói Từ Vĩ Nghiệp đem sổ sách giấu ở trong phòng của Chu Lung Linh?" An Tử Nhiên nghe xong liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, hắn quả thực không nghĩ tới Từ Vĩ Nghiệp vậy mà còn lớn mật như thế.
Thiệu Phi toét miệng nói: "Cũng không phải như vậy, nghe nói hắn là quang minh chính đại đem sổ sách đặt ở trong rương hắn đưa cho Chu Lung Linh, cái rương giả trang đó đều là Từ Vĩ Nghiệp sai người làm y phục mới cho nàng, thế nhưng Chu Lung Linh bởi vì chán ghét hắn, cho nên vẫn không chịu đụng những y phục này, nghe nói mặt trên đều rơi xuống mấy tầng bụi."
Chu Lung Linh là một nữ tử quật cường cương liệt, nói không chạm nàng thực sự sẽ không đi chạm, Từ Vĩ Nghiệp phỏng chừng nhất định lường trước điểm này, cho nên mới đem đồ để ở nơi đó, không chỉ có lớn mật, hơn nữa rất thông minh.
Chu Lung Linh trước đó vẫn tìm không thấy sổ sách, là bởi vì nàng cho rằng Từ Vĩ Nghiệp không có khả năng đem sổ sách dặt ở trong phòng nàng, đây là một loại hành động tiềm thức, hơn nữa rất có thể là Từ Vĩ Nghiệp cố ý làm cho nàng nhận thức sai, bởi vì hai người mặc dù là phu thê, thế nhưng số lần hành phòng phu thê thật sự cũng không nhiều.
Từ Vĩ Nghiệp ghét bỏ nàng ở trên giường vẫn không nhúc nhích như cổ tử thi, cho nên mỗi lần làm xong sổ sách hắn cũng sẽ nửa đêm rời khỏi, rất ít bước vào gian phòng của nàng.
Đêm đó, Quản Túc ẩn thân vào phòng của Chu Lung Linh, thậm chí dưới tình huống không kinh động Chu Lung Linh vô cùng thuận lợi lấy được sổ sách, có sổ sách, Từ Vĩ Nghiệp vô luận như thế nào đều trốn không thoát, tuy rằng hắn vốn là trốn không thoát.
Bên kia, Từ Vĩ Nghiệp lại không biết mình đã chết đến nơi, lúc này hắn đang trù tính kế hoạch phá hư chuyện tốt của An Tử Nhiên.
"Từ hương trưởng, người đều đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể động thủ."
Một gã nam tử độc nhãn một đạo vết sẹo dữ tợn dọc trên mặt đối với Từ Vĩ Nghiệp nói, một thân ngạo khí nhìn ra được trên tay dính rất nhiều tính mạng, rõ ràng chính là một kẻ tội phạm giết người không chớp mắt. (Độc nhãn: một mắt; Một thân ngạo khí: thói khinh người kiêu ngạo)
Nghe thấy lời của hắn, trong mắt Từ Vĩ Nghiệp thoáng chốc hiện lên một tia âm ngoan, "Tốt, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, ta muốn không lưu một người sống."
Nam tử độc nhãn liếc mắt trên dưới quan sát hắn, đột nhiên cười rộ lên, "Từ hương trưởng, ngươi đột nhiên đem kế hoạch đẩy trước thời hạn, có phải hay không đã xảy ra đại sự gì? Còn có, ngươi sẽ không sợ giết bọn họ sẽ bị hoàng thất Đại Á phát hiện sao? Cái Vương gia họ Phó kia tốt xấu gì cũng là thế hệ sau của hoàng thất."
Hắn vẫn luôn biết Từ Vĩ Nghiệp là người gan rất to, rất có dã tâm, nhưng là không nghĩ tới hắn cũng dám đối với thành viên hoàng thất hạ sát thủ.
"Ta không động thủ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, ta sao không tiên hạ thủ vi cường, về phần hoàng thất, Sùng Minh đế nếu như biết chuyện này, nói không chừng lão còn có thể cảm tạ ta giúp lão loại trừ một cái đinh trong mắt." Từ Vĩ Nghiệp dự tính trước, hắn đã sớm có thăm dò thật tốt, bằng không cũng không dám phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy. (Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.)
"Lời này làm sao nói như thế?"
Vẻ mặt nam tử độc nhãn hiếu kỳ, hắn là không biết chuyện đã phát sinh ở hoàng thành xa xôi, nhưng bọn hắn hẳn là thúc cháu có quan hệ huyết thống, Sùng Minh đế làm sao sẽ đem cháu của mình trở thành cái đinh trong mắt?
Từ Vĩ Nghiệp nhìn có chút hả hê nói: "Ngươi cho là thúc cháu thì nhất định phải quan hệ hòa hợp sao? Phó Vô Thiên nắm giữ binh quyền Đại Á nhưng không có đứng bên cùng Sùng Minh đế, lão đương nhiên sẽ đem đứa cháu này xem là cái đinh trong mắt, hơn nữa ta cũng không nhất định muốn mạng bọn họ, chỉ cần đem bọn họ khống chế ở trong tay, A Lí Hương sẽ vĩnh viễn đều là của ta." (Mơ!!!!!!!! hứ)
Nhưng mà bởi vì A Lí Hương cách Quân Tử thành quá xa, cho nên hắn căn bản không biết Phó Vô Thiên đã đem binh quyền nộp lên trên.
"Hy vọng kế hoạch của ngươi có thể thành công, chúng ta lúc nào động thủ?"
"Sáng ngày mốt, ta đã cùng Chu phú hộ nói xong rồi, để cho hắn ngày mai hẹn An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên ngày mốt ở Chu gia trang gặp mặt, bọn họ đã đáp ứng, đến lúc đó các ngươi đi trước đến Chu gia trang mai phục."
"Được."
Đảo mắt liền tới ngày ước định.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên sáng sớm người nào cũng không mang theo liền xuất môn.
Thái độ Chu phú hộ khác thường, ngày hôm qua đột nhiên đổi giọng nói muốn đem ruộng đất Bạch Liên hương còn dư kỳ hạn bán cho bọn hắn, cho nên hẹn hắn ở cửa Chu gia trang gặp mặt, nghĩ muốn nói một chút chuyện thù lao.
An Tử Nhiên đồng ý.
Chu phú hộ nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, "Hai vị mời ngồi, Chu gia trang đơn sơ, so ra kém phòng ở Quân Tử thành, thỉnh Vương gia Vương phi thông cảm." Sau đó hắn để cho thủ hạ bưng lên hai chén trà nóng.
An Tử Nhiên liếc nhìn nhiệt khí bốc hơi từ trà, không có chạm đến, trái lại đi thẳng vào vấn đề nói: "Chu trang chủ không cần khách khí, vẫn là trực tiếp nói chính sự đi."
Chu phú hộ lại cười rộ lên, "Vương phi thật đúng là người bận rộn, ngay cả thời gian uống một chén trà cũng không có."
"Nếu biết ta bận, vậy tốc chiến tốc thắng đi." An Tử Nhiên đột nhiên ý vị thâm trường hướng ngoài đại sảnh nhìn thoáng qua, hơn nữa hắn quả thực bề bộn nhiều việc, không có hứng thú cùng y dây dưa.
"Ha ha ha!"
Một tiếng cười quen thuộc đột nhiên từ bên ngoài truyền vào đến, An Tử Nhiên nhìn sang, không bất ngờ thấy thân ảnh Từ Vĩ Nghiệp đi tới, biểu tình có vẻ rất đắc ý, ở phía sau hắn còn theo một nam tử độc nhãn, sắc mặt bất thiện.
"Xem ra Vương phi đã sớm phát hiện ta ở bên ngoài, ngươi đã muốn tốc chiến tốc thắng, ta cũng chỉ có liều mình bồi quân tử."
Hai đôi ngươi sắc bén của hai phu phu rơi vào trên người Từ Vĩ Nghiệp.
Từ Vĩ Nghiệp lần này có phấn khích, chống lại tầm mắt của bọn họ đặc biệt tự tin mà lại không hề nao núng, đột nhiên lạnh lùng nói: "An Tử Nhiên, Phó Vô Thiên, ngày hôm nay chính là ngày chết của các ngươi."
"Từ Vĩ Nghiệp, ngươi thật to gan."
Phó Vô Thiên biểu tình bình tĩnh nhìn y.
Từ Vĩ Nghiệp vỗ vỗ y phục trên người, lơ đễnh, "Vương gia cũng không phải không biết, lá gan Từ Vĩ Nghiệp ta từ trước đến nay chính là đều rất lớn."
Lá gan của hắn nếu là không lớn, dám từ trong tay hoàng thất Đại Á mưu đoạt A Lí Hương sao?
"Xem ra ngươi cũng không sợ chết, như vậy liền coi là Bản vương giết cả nhà ngươi, ngươi cũng sẽ không nháy nửa con mắt." Phó Vô Thiên thủy chung một bộ dáng dấp hời hợt, thật giống như trời sập xuống cũng không thể làm hắn thay đổi.
Nam tử độc nhãn đột nhiên nheo mắt, không biết vì sao, từ mới vừa bắt đầu da mắt của hắn vẫn nháy liên tục không ngừng, đặc biệt sau khi thấy Phó Vô Thiên thì nháy càng lợi hại hơn, nam nhân trong lời đồn này không hổ là chiến thần Đại Á, hiện tại bất quá là mặt đối mặt, y cũng đã mơ hồ có loại khiếp sợ khí thế của hắn.
/439
|