Thời tiết hơi chút biến lạnh, thời tiết đã không còn nóng như tháng 7.
An Tử Nhiên phát hiện Thiệu Phi và Quản Túc cũng như thời tiết chợt nổi lên chút biến hóa, ngày hôm qua còn cứng đờ đến như là chuẩn bị cả đời không qua lại với nhau, hôm nay lại tràn ngập không khí quỷ dị.
Thiệu Phi bình thường khi thấy Quản Túc thì hừ lạnh một tiếng, sau đó xụ mặt, lần này đầu cũng không ngẩng, trên mặt thậm chí xuất hiện mạt đỏ ửng cổ quái, tuy hai người vẫn ngồi mặt đối mặt, nhưng không khí quanh họ như xuất hiện bong bóng hồng?
Đây chắc là ảo giác!
“Thiệu Phi.” An Tử Nhiên đột nhiên gọi một tiếng.
Thiệu Phi một hồi lâu mới phản ứng lại, “Vương phi gọi ta?”
An Tử Nhiên nói: “Lát nữa ta cùng Vương gia muốn đi sắp xếp chuyện chiêu công ở xưởng, công trường ở Mai Huyện giao cho ngươi cùng Quản Túc.” Thiệu Phi tuy không làm được đại sự nhưng xử lý mấy việc nhỏ này vẫn rất đáng tin cậy.
Bình thường, Thiệu Phi nhất định sẽ lập tức đồng ý, lúc này hắn lại do dự, ấp a ấp úng nói: “Vương phi, có thể để Việt Thất đi cùng…cùng Quản Túc không, ta không đi đâu.”
“Đây là vì sao?”
Thiệu Phi nghẹn nửa ngày mới phun ra một lý do, “Ta…không muốn ra ngoài.”
An Tử Nhiên liếc Quản Túc một cái, thấy hắn bình tĩnh không có phản ứng gì, “Được rồi.” Tuy lý do này một chút cũng không chính đáng.
Một lát sau, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi trước, Quản Túc cùng Việt Thất theo sau. Nhưng trước khi đi, Quản Túc kéo Thiệu Phi một mực muốn trốn ra một góc nói mấy câu, rằng hắn có thể cho Thiệu Phi thời gian để ngẫm lại, nhưng sẽ không cho hắn trốn tránh lâu, nói xong liền cùng Việt Thất rời đi.
Thiệu Phi đỏ mặt nằm liệt ghế trên, rốt cuộc chỉ còn lại mình hắn. Lúc sáng tỉnh ngủ rồi phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, hắn vẫn luôn không có thời gian ngẫm lại, đầu óc vẫn luôn trong trạng thái hỗn độn, hiện giờ rốt cuộc có thời gian, nhưng trong đầu vẫn lặp đi lặp lại câu Quản Túc nói trước khi rời đi.
Ý của hắn, có phải có nghĩa Quản Túc thích hắn? Không biết tại sao khi nghĩ vậy, Thiệu Phi trong lòng lại có chút mừng.
Không thể không nói, Quản Túc còn hiểu Thiệu Phi hơn cả chính bản thân Thiệu Phi, nếu hắn đột nhiên thổ lộ với Thiệu Phi, gia hỏa này rất có thể sẽ trực tiếp lờ đi mà không dùng đầu óc tự hỏi, nhưng để Thiệu Phi dần hiểu ra chính hắn kỳ thật cũng thích Quản Túc, kết quả sẽ khác ngay.
Trên đời còn gì hạnh phúc hơn lưỡng tình tương duyệt?
Thiệu Phi chưa từng nghĩ hắn tương lai sẽ ở bên một nam nhân, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến người đứng bên Quản Túc không phải hắn, hắn lại thấy khó chịu, hắn quả nhiên cũng thích Quản Túc.
Nháy mắt chải vuốt xong tâm tình, Thiệu Phi thấy cả người thả lỏng, nếu Quản Túc thích hắn, vậy không có biện pháp, hắn sẽ cố mà tiếp thu gia hỏa âm hiểm này, nghĩ vậy, Thiệu Phi không khỏi cười trộm.
Quản Túc thích hắn! Ha ha! Người này ngày thường thích khi dễ hắn, bây giờ phong thuỷ xoay chuyển rồi, hắn nếu không mượn cơ hội trả thù lại thì hắn không tên Thiệu Phi.
“Thiệu công tử muốn uống trà sao?”
Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên đánh gãy suy nghĩ của hắn. Thiệu Phi ngẩng đầu thấy gương mặt trái xoan xinh đẹp của Tiểu Thanh, ngày hôm qua cảm thấy thập phần chán ghét, hôm nay hắn thấy thật đồng tình với nàng.
“Ta không thích uống trà, rót cho ta chén nước đi.”
Tiểu Thanh trợn tròn mắt, phản ứng này tựa hồ không đúng lắm, nàng nhớ ngày hôm qua Thiệu công tử nhìn nàng như hận không thể lập tức làm nàng biến mất, hôm nay sao đột nhiên lại cười với nàng, chẳng lẽ hắn không tức giận? Hay là đã xảy ra chuyện gì nàng không biết?
Thiệu Phi thấy nàng không phản ứng, không cấm nhăn lại mi: “Ta nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao?”
Tiểu Thanh phản ứng lại, “Dạ, nô tì lập tức đi.”
Chạy ra đại sảnh, Tiểu Thanh vẫn chưa thể cởi bỏ nghi hoặc, nghĩ thầm lại tìm một cơ hội khác là được, nàng nếu có thể phá hư một lần thì có thể phá hư lần nữa, nàng đã chịu đủ ngày tháng làm nha hoàn, nữ tử mĩ mạo như nàng nên được nam nhân cẩn thận che chở trong lòng bàn tay mới đúng. (Himeko: rất tiếc khi tương lai cô sẽ bị nam nhân bóp nát trong lòng bàn tay.)
Kha Vũ đi ra từ phòng bếp trùng hợp gặp Tiểu Thanh, thấy nàng nhìn thẳng lướt qua trước mắt, không khỏi nhăn lại mi. Từ lần đó, hai người mỗi lần chạm mặt đều chưa nói một lời, tình bạn nhiều năm cứ như vậy mất đi. Tiểu Thanh lần này còn không liếc nàng một cái.
Lúc này, nha hoàn Tiểu Hồng quan hệ tương đối tốt với Kha Vũ đi tới, thấy Kha Vũ nhìn bóng dáng Tiểu Thanh nhăn mày, liền hỏi: “Kha Vũ, ngươi và Tiểu Thanh có phải cãi nhau không?” Tiểu Hồng cùng thôn với hai người nên biết họ là thanh mai trúc mã, ngày hôm qua đã cảm thấy hai người có chút không thích hợp.
Kha Vũ lắc đầu, không đáp lời.
Tiểu Hồng do dự một chút, nói: “Kha Vũ, không phải ta muốn nói xấu Tiểu Thanh, kỳ thật ta cảm thấy, Tiểu Thanh có chút không tốt lắm, ngươi không nên thân thiết với nàng thì tốt hơn.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Kha Vũ không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, có chút ngoài ý muốn.
Tiểu Hồng nghĩ nghĩ liền nhỏ giọng nói: “Đêm qua, ta thấy Tiểu Thanh đi tìm Quản công tử, ngươi ngẫm lại, một cô nương chưa xuất giá hơn nửa đêm đi đến phòng nam nhân, nếu truyền ra thì sẽ rất không tốt, mọi người khẳng định sẽ cảm thấy cô nương này không biết kiềm chế, Tiểu Thanh nếu biết tự ái thì không nên làm như vậy, nàng không phải nha hoàn hầu hạ Quản công tử, không có việc gì thì chạy tới đó làm gì, tám phần là muốn câu dẫn Quản công tử.”
Trước kia nàng đã cảm thấy Tiểu Thanh có dã tâm rất lớn, nàng thường nói sẽ gả cho một nam nhân có tiền lợi hại lại thực anh tuấn, người khác chỉ coi nàng nói chuyện cho vui, nhưng nàng lại cảm thấy Tiểu Thanh nói thật.
Vốn dĩ cũng không có gì, nữ nhân nào mà không có mộng tưởng bay lên cành cao biến phượng hoàng? Nhưng nếu dùng thủ đoạn không chính đáng thì có vấn đề.
“Kha Vũ, ta vốn không muốn nói cho ngươi nhưng lại không thể không nói, Tiểu Thanh luôn dùng sắc đẹp câu dẫn hạ nhân để bọn họ làm việc thay nàng, mình thì lười biếng, rất nhiều nha hoàn đều có ý kiến, bởi vì ngươi thân với nàng cho nên mới không nói cho ngươi.”
Kha Vũ lần này thật sự ngoài ý muốn. Tiểu Hồng phức tạp nhìn nàng, kỳ thật Kha Vũ lớn lên cũng không tồi, chỉ là không thích xem náo nhiệt, nhưng nàng rất nhiệt tình, cũng không có quá nhiều tâm tư nên rất nhiều người đều nguyện ý lui tới với nàng, người như Kha Vũ không cần tốn tâm tư phòng bị.
Tiểu Hồng rất hâm mộ Kha Vũ. Gia cảnh của Kha Vũ không tốt lắm nhưng có được rất nhiều thứ nữ nhân không có được, nàng được học, cha nàng là thư sinh, từ nhỏ đã được cha hun đúc nên trở thành cô nương tài tình có kiến thức, nghe nói có vài người nhà giàu từng tới nhà nàng cầu hôn, nhưng cha nàng chướng mắt nên cự tuyệt.
Giờ cơm.
Thiệu Phi đã khôi phục bản tính rộng rãi hoạt bát, nhanh đến An Tử Nhiên kinh ngạc không thôi. Đó là chỗ tốt của sinh vật đơn bào, phiền não tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng Quản Túc còn chưa chính miệng nói thích Thiệu Phi, cho nên Thiệu Phi không chủ động giảng hòa, tuy rằng lúc trước Quản Túc làm vậy là để hắn hiểu ra.
Quản Túc nhìn ra ý tưởng của hắn, vì thế chủ động dịch đến bên hắn. Hai người nhanh chóng đơn giản hòa hảo.
Việt Thất nhìn hai người tú ân ái, cảm thấy đôi mắt sắp bị lóe mù, tối hôm qua hắn hẳn nên nỗ lực làm hai người hiểu lầm sâu hơn một chút mới đúng?
Ăn cơm xong, mọi người từng người trở về phòng.
Tiểu Thanh quyết định thử một lần liền lại lần nữa đi đến phòng Quản Túc. Lúc này, nàng đã tỉ mỉ trang điểm, quần áo là trang phục của hạ nhân, nhưng trên mặt dặm phấn, tóc cũng cài một cây trâm. Nàng dùng một lượng bạc tích cóp để mua, thực quý, nhưng thật xinh đẹp.
Tiểu Thanh gõ cửa vài lần. Chờ một lát, không có người đáp lại. Tiểu Thanh chưa từ bỏ ý định, lại gõ vài lần, nàng đã hỏi thăm, Quản công tử hẳn là ở trong phòng mới đúng. Lúc nàng không thể không từ bỏ thời điểm, cửa phòng phòng bên lại mở, kẽo kẹt một tiếng, có người từ bên trong đi ra.
Tiểu Thanh tưởng là Thiệu Phi, nghiêng đầu nhìn lại thấy người nàng đang tìm, vẻ mặt kinh ngạc: “Quản công tử, sao lại…” Lại ở trong phòng Thiệu công tử…
“Ngươi có việc?” Quản Túc không kiên nhẫn hỏi.
Tiểu Thanh bị nét không kiên nhẫn trên mặt hắn làm đau đớn, mới một ngày mà tình huống đã trở nên khác xa tưởng tượng, hai người không phải nên cãi nhau sao? Còn Quản công tử, ngày hôm qua rõ ràng còn cùng nàng nói nói cười cười…
Suy nghĩ này tuyệt đối là ảo tưởng của nàng. Cái mà nàng gọi là nói nói cười cười kỳ thật chỉ có mình nàng mà thôi, Quản Túc cũng không kiên nhẫn, chỉ là không biểu hiện rõ ràng, mà hiện tại, hắn phóng đại sự không kiên nhẫn gấp mấy trăm lần, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Đúng lúc này, Thiệu Phi cũng đi ra, hắn thò đầu ra từ dưới nách Quản Túc, vừa thấy Tiểu Thanh liền oán giận nói: “Sao lại là ngươi?”
Tiểu Thanh chỉ cảm thấy cả người đều đang run rẩy, nàng chỉ là một cô nương có khuôn mặt xinh đẹp mà thôi, nếu không đối tượng nàng câu dẫn sẽ không phải Quản Túc mà là Phó Vô Thiên, thấy như vậy, nàng lập tức đoán được mình bị lợi dụng, cảm thấy ủy khuất, nàng bụm mặt chạy đi.
“Nữ nhân này có chuyện gì vậy?” Thiệu Phi kinh ngạc, từ khi biết tâm tư Quản Túc, hắn cho rằng Tiểu Thanh là Quản Túc cố ý tìm tới, lại không biết nàng cũng có ý đồ với Quản Túc.
“Mặc kệ nàng, chỉ là một người râu ria, chúng ta trở về phòng ngủ.” Quản Túc giữ chặt tay hắn muốn vào phòng.
Thiệu Phi lại đẩy hắn ra, “Về phòng ngươi mà ngủ.” Sau đó ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại.
Quản Túc sờ sờ cái mũi thiếu chút nữa bị đập vào, đây là qua cầu rút ván?
Tiểu Thanh chạy không cẩn thận đụng phải Kha Vũ, ngọn đèn dầu rơi trên mặt đất vụt tắt.
“Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy?” Kha Vũ trong nháy mắt nhìn thấy nước mắt và thần sắc không cam lòng của Tiểu Thanh, kinh ngạc vội vàng hỏi.
Tiểu Thanh oán hận nhìn nàng, “Ngươi hiện tại vừa lòng, ta xác thật không có kết cục tốt, nhờ phúc của ngươi, ta bị người đùa bỡn như con khỉ.”
Kha Vũ không hiểu ra sao, “Tiểu Thanh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
“Nha hoàn thì làm sao, nha hoàn thì không thể theo đuổi mộng tưởng sao? Dựa vào cái gì lấy tình cảm của ta ra đùa bỡn, ta cũng là người, ta cũng có tôn nghiêm!” Tiểu Thanh cuồng loạn quát, tựa như muốn đem hết ủy khuất trong lòng phát tiết trên người Kha Vũ.
Thấy bạn tốt như vậy, Kha Vũ rất khó chịu, tuy rằng Tiểu Thanh trước không nghe nàng khuyên, nhưng hai người nói thế nào cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, nàng trọng tình, tình bạn này rất khó nói vứt bỏ liền vứt bỏ.
“Tiểu Thanh……”
Tiểu Thanh dùng sức đẩy tay nàng ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần ngươi giả mù sa mưa, ta hiện tại bị người cười nhạo, ngươi hẳn là vừa lòng.” Nói xong liền chạy đi.
Kha Vũ vội vàng nhặt đèn trên mặt đất, khi muốn đuổi theo, Tiểu Thanh đã chạy không thấy bóng dáng. Nàng lo lắng Tiểu Thanh sẽ luẩn quẩn trong lòng liền đi tìm, tìm gần nửa canh giờ cũng chưa tìm được người, khi trở lại chỗ ở, Tiểu Hồng nói Tiểu Thanh nửa canh giờ trước đã trở lại, lúc sau vẫn nhốt mình trong phòng không ra, không biết có phải đang khóc hay không.
Kha Vũ rất khổ sở, Tiểu Thanh tính cách tuy không tốt lắm, nhưng nàng cảm thấy Tiểu Thanh bản tính vẫn là thiện lương, chỉ vì bần cùng nên bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến lời nàng nói nửa canh giờ trước, Kha Vũ không cấm nhăn lại mi.
“Hỗn đản!” Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng Tiểu Thanh phẫn hận.
Kha Vũ trong lòng âm thầm làm ra quyết định.
An Tử Nhiên phát hiện Thiệu Phi và Quản Túc cũng như thời tiết chợt nổi lên chút biến hóa, ngày hôm qua còn cứng đờ đến như là chuẩn bị cả đời không qua lại với nhau, hôm nay lại tràn ngập không khí quỷ dị.
Thiệu Phi bình thường khi thấy Quản Túc thì hừ lạnh một tiếng, sau đó xụ mặt, lần này đầu cũng không ngẩng, trên mặt thậm chí xuất hiện mạt đỏ ửng cổ quái, tuy hai người vẫn ngồi mặt đối mặt, nhưng không khí quanh họ như xuất hiện bong bóng hồng?
Đây chắc là ảo giác!
“Thiệu Phi.” An Tử Nhiên đột nhiên gọi một tiếng.
Thiệu Phi một hồi lâu mới phản ứng lại, “Vương phi gọi ta?”
An Tử Nhiên nói: “Lát nữa ta cùng Vương gia muốn đi sắp xếp chuyện chiêu công ở xưởng, công trường ở Mai Huyện giao cho ngươi cùng Quản Túc.” Thiệu Phi tuy không làm được đại sự nhưng xử lý mấy việc nhỏ này vẫn rất đáng tin cậy.
Bình thường, Thiệu Phi nhất định sẽ lập tức đồng ý, lúc này hắn lại do dự, ấp a ấp úng nói: “Vương phi, có thể để Việt Thất đi cùng…cùng Quản Túc không, ta không đi đâu.”
“Đây là vì sao?”
Thiệu Phi nghẹn nửa ngày mới phun ra một lý do, “Ta…không muốn ra ngoài.”
An Tử Nhiên liếc Quản Túc một cái, thấy hắn bình tĩnh không có phản ứng gì, “Được rồi.” Tuy lý do này một chút cũng không chính đáng.
Một lát sau, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đi trước, Quản Túc cùng Việt Thất theo sau. Nhưng trước khi đi, Quản Túc kéo Thiệu Phi một mực muốn trốn ra một góc nói mấy câu, rằng hắn có thể cho Thiệu Phi thời gian để ngẫm lại, nhưng sẽ không cho hắn trốn tránh lâu, nói xong liền cùng Việt Thất rời đi.
Thiệu Phi đỏ mặt nằm liệt ghế trên, rốt cuộc chỉ còn lại mình hắn. Lúc sáng tỉnh ngủ rồi phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, hắn vẫn luôn không có thời gian ngẫm lại, đầu óc vẫn luôn trong trạng thái hỗn độn, hiện giờ rốt cuộc có thời gian, nhưng trong đầu vẫn lặp đi lặp lại câu Quản Túc nói trước khi rời đi.
Ý của hắn, có phải có nghĩa Quản Túc thích hắn? Không biết tại sao khi nghĩ vậy, Thiệu Phi trong lòng lại có chút mừng.
Không thể không nói, Quản Túc còn hiểu Thiệu Phi hơn cả chính bản thân Thiệu Phi, nếu hắn đột nhiên thổ lộ với Thiệu Phi, gia hỏa này rất có thể sẽ trực tiếp lờ đi mà không dùng đầu óc tự hỏi, nhưng để Thiệu Phi dần hiểu ra chính hắn kỳ thật cũng thích Quản Túc, kết quả sẽ khác ngay.
Trên đời còn gì hạnh phúc hơn lưỡng tình tương duyệt?
Thiệu Phi chưa từng nghĩ hắn tương lai sẽ ở bên một nam nhân, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến người đứng bên Quản Túc không phải hắn, hắn lại thấy khó chịu, hắn quả nhiên cũng thích Quản Túc.
Nháy mắt chải vuốt xong tâm tình, Thiệu Phi thấy cả người thả lỏng, nếu Quản Túc thích hắn, vậy không có biện pháp, hắn sẽ cố mà tiếp thu gia hỏa âm hiểm này, nghĩ vậy, Thiệu Phi không khỏi cười trộm.
Quản Túc thích hắn! Ha ha! Người này ngày thường thích khi dễ hắn, bây giờ phong thuỷ xoay chuyển rồi, hắn nếu không mượn cơ hội trả thù lại thì hắn không tên Thiệu Phi.
“Thiệu công tử muốn uống trà sao?”
Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên đánh gãy suy nghĩ của hắn. Thiệu Phi ngẩng đầu thấy gương mặt trái xoan xinh đẹp của Tiểu Thanh, ngày hôm qua cảm thấy thập phần chán ghét, hôm nay hắn thấy thật đồng tình với nàng.
“Ta không thích uống trà, rót cho ta chén nước đi.”
Tiểu Thanh trợn tròn mắt, phản ứng này tựa hồ không đúng lắm, nàng nhớ ngày hôm qua Thiệu công tử nhìn nàng như hận không thể lập tức làm nàng biến mất, hôm nay sao đột nhiên lại cười với nàng, chẳng lẽ hắn không tức giận? Hay là đã xảy ra chuyện gì nàng không biết?
Thiệu Phi thấy nàng không phản ứng, không cấm nhăn lại mi: “Ta nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao?”
Tiểu Thanh phản ứng lại, “Dạ, nô tì lập tức đi.”
Chạy ra đại sảnh, Tiểu Thanh vẫn chưa thể cởi bỏ nghi hoặc, nghĩ thầm lại tìm một cơ hội khác là được, nàng nếu có thể phá hư một lần thì có thể phá hư lần nữa, nàng đã chịu đủ ngày tháng làm nha hoàn, nữ tử mĩ mạo như nàng nên được nam nhân cẩn thận che chở trong lòng bàn tay mới đúng. (Himeko: rất tiếc khi tương lai cô sẽ bị nam nhân bóp nát trong lòng bàn tay.)
Kha Vũ đi ra từ phòng bếp trùng hợp gặp Tiểu Thanh, thấy nàng nhìn thẳng lướt qua trước mắt, không khỏi nhăn lại mi. Từ lần đó, hai người mỗi lần chạm mặt đều chưa nói một lời, tình bạn nhiều năm cứ như vậy mất đi. Tiểu Thanh lần này còn không liếc nàng một cái.
Lúc này, nha hoàn Tiểu Hồng quan hệ tương đối tốt với Kha Vũ đi tới, thấy Kha Vũ nhìn bóng dáng Tiểu Thanh nhăn mày, liền hỏi: “Kha Vũ, ngươi và Tiểu Thanh có phải cãi nhau không?” Tiểu Hồng cùng thôn với hai người nên biết họ là thanh mai trúc mã, ngày hôm qua đã cảm thấy hai người có chút không thích hợp.
Kha Vũ lắc đầu, không đáp lời.
Tiểu Hồng do dự một chút, nói: “Kha Vũ, không phải ta muốn nói xấu Tiểu Thanh, kỳ thật ta cảm thấy, Tiểu Thanh có chút không tốt lắm, ngươi không nên thân thiết với nàng thì tốt hơn.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Kha Vũ không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, có chút ngoài ý muốn.
Tiểu Hồng nghĩ nghĩ liền nhỏ giọng nói: “Đêm qua, ta thấy Tiểu Thanh đi tìm Quản công tử, ngươi ngẫm lại, một cô nương chưa xuất giá hơn nửa đêm đi đến phòng nam nhân, nếu truyền ra thì sẽ rất không tốt, mọi người khẳng định sẽ cảm thấy cô nương này không biết kiềm chế, Tiểu Thanh nếu biết tự ái thì không nên làm như vậy, nàng không phải nha hoàn hầu hạ Quản công tử, không có việc gì thì chạy tới đó làm gì, tám phần là muốn câu dẫn Quản công tử.”
Trước kia nàng đã cảm thấy Tiểu Thanh có dã tâm rất lớn, nàng thường nói sẽ gả cho một nam nhân có tiền lợi hại lại thực anh tuấn, người khác chỉ coi nàng nói chuyện cho vui, nhưng nàng lại cảm thấy Tiểu Thanh nói thật.
Vốn dĩ cũng không có gì, nữ nhân nào mà không có mộng tưởng bay lên cành cao biến phượng hoàng? Nhưng nếu dùng thủ đoạn không chính đáng thì có vấn đề.
“Kha Vũ, ta vốn không muốn nói cho ngươi nhưng lại không thể không nói, Tiểu Thanh luôn dùng sắc đẹp câu dẫn hạ nhân để bọn họ làm việc thay nàng, mình thì lười biếng, rất nhiều nha hoàn đều có ý kiến, bởi vì ngươi thân với nàng cho nên mới không nói cho ngươi.”
Kha Vũ lần này thật sự ngoài ý muốn. Tiểu Hồng phức tạp nhìn nàng, kỳ thật Kha Vũ lớn lên cũng không tồi, chỉ là không thích xem náo nhiệt, nhưng nàng rất nhiệt tình, cũng không có quá nhiều tâm tư nên rất nhiều người đều nguyện ý lui tới với nàng, người như Kha Vũ không cần tốn tâm tư phòng bị.
Tiểu Hồng rất hâm mộ Kha Vũ. Gia cảnh của Kha Vũ không tốt lắm nhưng có được rất nhiều thứ nữ nhân không có được, nàng được học, cha nàng là thư sinh, từ nhỏ đã được cha hun đúc nên trở thành cô nương tài tình có kiến thức, nghe nói có vài người nhà giàu từng tới nhà nàng cầu hôn, nhưng cha nàng chướng mắt nên cự tuyệt.
Giờ cơm.
Thiệu Phi đã khôi phục bản tính rộng rãi hoạt bát, nhanh đến An Tử Nhiên kinh ngạc không thôi. Đó là chỗ tốt của sinh vật đơn bào, phiền não tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng Quản Túc còn chưa chính miệng nói thích Thiệu Phi, cho nên Thiệu Phi không chủ động giảng hòa, tuy rằng lúc trước Quản Túc làm vậy là để hắn hiểu ra.
Quản Túc nhìn ra ý tưởng của hắn, vì thế chủ động dịch đến bên hắn. Hai người nhanh chóng đơn giản hòa hảo.
Việt Thất nhìn hai người tú ân ái, cảm thấy đôi mắt sắp bị lóe mù, tối hôm qua hắn hẳn nên nỗ lực làm hai người hiểu lầm sâu hơn một chút mới đúng?
Ăn cơm xong, mọi người từng người trở về phòng.
Tiểu Thanh quyết định thử một lần liền lại lần nữa đi đến phòng Quản Túc. Lúc này, nàng đã tỉ mỉ trang điểm, quần áo là trang phục của hạ nhân, nhưng trên mặt dặm phấn, tóc cũng cài một cây trâm. Nàng dùng một lượng bạc tích cóp để mua, thực quý, nhưng thật xinh đẹp.
Tiểu Thanh gõ cửa vài lần. Chờ một lát, không có người đáp lại. Tiểu Thanh chưa từ bỏ ý định, lại gõ vài lần, nàng đã hỏi thăm, Quản công tử hẳn là ở trong phòng mới đúng. Lúc nàng không thể không từ bỏ thời điểm, cửa phòng phòng bên lại mở, kẽo kẹt một tiếng, có người từ bên trong đi ra.
Tiểu Thanh tưởng là Thiệu Phi, nghiêng đầu nhìn lại thấy người nàng đang tìm, vẻ mặt kinh ngạc: “Quản công tử, sao lại…” Lại ở trong phòng Thiệu công tử…
“Ngươi có việc?” Quản Túc không kiên nhẫn hỏi.
Tiểu Thanh bị nét không kiên nhẫn trên mặt hắn làm đau đớn, mới một ngày mà tình huống đã trở nên khác xa tưởng tượng, hai người không phải nên cãi nhau sao? Còn Quản công tử, ngày hôm qua rõ ràng còn cùng nàng nói nói cười cười…
Suy nghĩ này tuyệt đối là ảo tưởng của nàng. Cái mà nàng gọi là nói nói cười cười kỳ thật chỉ có mình nàng mà thôi, Quản Túc cũng không kiên nhẫn, chỉ là không biểu hiện rõ ràng, mà hiện tại, hắn phóng đại sự không kiên nhẫn gấp mấy trăm lần, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Đúng lúc này, Thiệu Phi cũng đi ra, hắn thò đầu ra từ dưới nách Quản Túc, vừa thấy Tiểu Thanh liền oán giận nói: “Sao lại là ngươi?”
Tiểu Thanh chỉ cảm thấy cả người đều đang run rẩy, nàng chỉ là một cô nương có khuôn mặt xinh đẹp mà thôi, nếu không đối tượng nàng câu dẫn sẽ không phải Quản Túc mà là Phó Vô Thiên, thấy như vậy, nàng lập tức đoán được mình bị lợi dụng, cảm thấy ủy khuất, nàng bụm mặt chạy đi.
“Nữ nhân này có chuyện gì vậy?” Thiệu Phi kinh ngạc, từ khi biết tâm tư Quản Túc, hắn cho rằng Tiểu Thanh là Quản Túc cố ý tìm tới, lại không biết nàng cũng có ý đồ với Quản Túc.
“Mặc kệ nàng, chỉ là một người râu ria, chúng ta trở về phòng ngủ.” Quản Túc giữ chặt tay hắn muốn vào phòng.
Thiệu Phi lại đẩy hắn ra, “Về phòng ngươi mà ngủ.” Sau đó ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại.
Quản Túc sờ sờ cái mũi thiếu chút nữa bị đập vào, đây là qua cầu rút ván?
Tiểu Thanh chạy không cẩn thận đụng phải Kha Vũ, ngọn đèn dầu rơi trên mặt đất vụt tắt.
“Tiểu Thanh, ngươi làm sao vậy?” Kha Vũ trong nháy mắt nhìn thấy nước mắt và thần sắc không cam lòng của Tiểu Thanh, kinh ngạc vội vàng hỏi.
Tiểu Thanh oán hận nhìn nàng, “Ngươi hiện tại vừa lòng, ta xác thật không có kết cục tốt, nhờ phúc của ngươi, ta bị người đùa bỡn như con khỉ.”
Kha Vũ không hiểu ra sao, “Tiểu Thanh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
“Nha hoàn thì làm sao, nha hoàn thì không thể theo đuổi mộng tưởng sao? Dựa vào cái gì lấy tình cảm của ta ra đùa bỡn, ta cũng là người, ta cũng có tôn nghiêm!” Tiểu Thanh cuồng loạn quát, tựa như muốn đem hết ủy khuất trong lòng phát tiết trên người Kha Vũ.
Thấy bạn tốt như vậy, Kha Vũ rất khó chịu, tuy rằng Tiểu Thanh trước không nghe nàng khuyên, nhưng hai người nói thế nào cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, nàng trọng tình, tình bạn này rất khó nói vứt bỏ liền vứt bỏ.
“Tiểu Thanh……”
Tiểu Thanh dùng sức đẩy tay nàng ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần ngươi giả mù sa mưa, ta hiện tại bị người cười nhạo, ngươi hẳn là vừa lòng.” Nói xong liền chạy đi.
Kha Vũ vội vàng nhặt đèn trên mặt đất, khi muốn đuổi theo, Tiểu Thanh đã chạy không thấy bóng dáng. Nàng lo lắng Tiểu Thanh sẽ luẩn quẩn trong lòng liền đi tìm, tìm gần nửa canh giờ cũng chưa tìm được người, khi trở lại chỗ ở, Tiểu Hồng nói Tiểu Thanh nửa canh giờ trước đã trở lại, lúc sau vẫn nhốt mình trong phòng không ra, không biết có phải đang khóc hay không.
Kha Vũ rất khổ sở, Tiểu Thanh tính cách tuy không tốt lắm, nhưng nàng cảm thấy Tiểu Thanh bản tính vẫn là thiện lương, chỉ vì bần cùng nên bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến lời nàng nói nửa canh giờ trước, Kha Vũ không cấm nhăn lại mi.
“Hỗn đản!” Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng Tiểu Thanh phẫn hận.
Kha Vũ trong lòng âm thầm làm ra quyết định.
/439
|