Sùng Minh năm thứ 28, cuối tháng 12
Trong những ngày vốn nên vui mừng này, biên quan lại bạo phát đại chiến. Quân đội Dung Quốc suất lĩnh mấy chục vạn đại quân tập kích biên quan Đại Á, quân đội trấn thủ biên quan trở tay không kịp, tin báo liên tục được gửi về, tử thương không ít.
Sùng Minh Đế giận dữ. Vì tướng lãnh trấn thủ biên quan là Úc gia nên Tam hoàng tử cũng bị liên lụy, bị Sùng Minh Đế giận mắng vài câu trước mặt văn võ bá quan, bao gồm cả phụ tử Úc Chính.
Vốn dĩ tình thế đã bất lợi với họ, nếu thật sự không vãn hồi, sau này cuộc chiến đoạt vị sẽ càng gian nan, vì thế Tam hoàng tử chủ động xin đi biên quan giết giặc. Bản thân hắn thích giết chóc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn xuất chinh nên đi theo còn có Úc Bá Phi. Biên quan chiến sự căng thẳng, Tam hoàng tử liền quốc yến cũng không tham gia đã mang theo hai mươi vạn đại quân cùng rất nhiều lương thảo mênh mông xuất phát.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về trùng hợp gặp được đội quân này, Tam hoàng tử mặc áo giáp đỏ cưỡi ngựa chạy vội qua, gót sắt làm tro bụi tung bay.
“Vương gia, Tam hoàng tử có thể đánh thắng quân đội Dung Quốc sao?” An Tử Nhiên buông bức màn, nhìn về phía Phó Vô Thiên lười nhác dựa vào vách xe, tuy nói Địch Giải Dương của Dung Quốc hẳn là nhân vật lợi hại, nhưng Tam hoàng tử thoạt nhìn cũng không đơn giản, đặc biệt là chưa ai được kiến thức bản lĩnh của hắn, càng thêm không đoán được?
Phó Vô Thiên mở mắt, đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Phó Nguyên Dương sống trong nhung lụa nhiều năm, khi đến biên quan, nan đề thứ nhất hắn gặp phải đó là thích ứng với hoàn cảnh, còn bản lĩnh đánh giặc …… A, không phải ai cũng có thiên phú, nếu không Úc Bá Phi vì sao phải đi cùng?”
An Tử Nhiên hiểu rõ gật gật đầu, “Nhưng họ rời đi, triều đình chẳng phải chỉ còn Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử tranh chấp sao, Tam hoàng tử sẽ không sợ khi hắn trở về thì kết cục đã trần ai lạc định sao?”
“Hoàng Thượng không thoái vị sớm như vậy.” Phó Vô Thiên nói một câu ý vị sâu xa.
An Tử Nhiên không hỏi lại.
Không khí ở Quân Tử Thành vẫn chưa bị chiến sự ở biên quan ảnh hưởng. Đối với bá tánh, kế tiếp chính là ngày Tết vui mừng. Tân niên, nhà nhà treo đèn lồng đỏ. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về Quân Tử Thành sau gần nửa năm. Họ vẫn luôn thư từ qua lại với Phó Vương phủ nên dù nửa năm không về, họ vẫn rành mạch thế cục ở Quân Tử Thành.
Nửa năm, không ít tham quan gian thần lần lượt xuống ngựa, tổn thất lớn nhất chính là phái Đại hoàng tử, tiếp theo mới là phái Tam hoàng tử. Còn phái Nhị hoàng tử, hắn làm việc tích thủy bất lậu, cơ hồ không ai có thể bắt được nhược điểm, Sùng Minh Đế cũng càng ngày càng vừa lòng với hắn.
Phái của Đại hoàng tử nguyên khí đại thương. Sau khi Bồ gia đầu nhập vào phái Nhị hoàng tử, không bao lâu sau đã tuôn ra một cọc bí văn về phái Đại hoàng tử. Đó là chuyện xảy ra 5 năm trước, liên quan đến tai họa ở Ích Châu. Lúc ấy, Ích Châu bị lũ lụt nghiêm trọng. Lũ lụt bao phủ rất nhiều thôn trang, tình huống nguy cấp. Sùng Minh Đế lệnh cho Hộ bộ lấy ra gần trăm vạn lượng bạc trắng cứu tế Ích Châu, nhưng số bạc này khi tới Ích Châu còn lại không đến mười vạn lượng.
Khi đó quốc khố còn dư dả nên Sùng Minh Đế mới cam tâm lấy ra trăm vạn lượng bạc. Nhưng theo Ích Châu, Xương Châu cũng xảy ra chuyện, vì thế quốc khố lại bỏ ra năm mươi vạn lượng, lập tức lấy ra nhiều bạc như vậy, Sùng Minh Đế cũng cảm thấy đau lòng.
Mấu chốt là tình hình ở Ích Châu cùng Xương Châu lại không được cải thiện. Số bạc lớn như vậy khi đến tay bá tánh còn không đủ hai mươi vạn lượng, rất nhiều bá tánh vẫn chết chết, thương thương.
Sùng Minh Đế giận dữ, sai người tra rõ việc này. Không ít tham quan bị bắt, của cải bị xung công, nhưng số bạc đó lại không thể tìm về, đi nơi nào không ai biết, Sùng Minh Đế nổi trận lôi đình nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Trên thực tế, hai khoản tiền cứu tế đa phần đều rơi vào tay Đại hoàng tử, những tham quan bị xử trảm lúc đó chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Phụ tử Bồ gia nắm trong tay chứng cứ có liên quan đến án tham ô này, chính là nửa quyển sổ, kỹ càng tỉ mỉ ghi lại số bạc này đã đi đâu, tuy rằng chỉ có một nửa nhưng đủ để chứng minh Đại hoàng tử phạm tội.
Năm đó ngẫu nhiên có được nửa quyển, Bồ Chấn Thành không tiêu hủy, những đại gia tộc như họ làm việc đều phải giấu nghề, nguyên tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không có tác dụng, lại không nghĩ kết cục sẽ đến nhanh như vậy.
Tuy đã nhiều năm, nhưng Sùng Minh Đế hiện tại không vừa mắt Đại hoàng tử, khẳng định sẽ xử lý. Đại hoàng tử vì bảo vệ mình, không thể không lấy thân tín ra chịu tội thay, cuối cùng một đám đều xuống ngựa, chính hắn cũng bị cấm túc.
Trường Tôn Thành Đức vận khí tốt, năm đó không tham dự vào đại án tham ô, nhưng vì là ông ngoại của Đại hoàng tử nên cũng bị liên lụy, Sùng Minh Đế đã không còn tín nhiệm ông như trước.
Phái của Đại hoàng tử liên tiếp bị thương nặng, đã không còn đắc ý như trước. Những quan viêm dựa vào họ cũng sôi nổi thu liễm lời nói việc làm, sợ nếu quá nổi bật thì tiếp theo sẽ đến phiên mình. Có quan viên thậm chí bắt đầu tìm kiếm đường lui. Trường Tôn Thành Đức mặc dù có uy vọng nhưng hành động của Đại hoàng tử làm họ cảm thấy trái tim băng giá, bắt đầu là thông gia Bồ gia, hiện tại là thân tín, về sau nói không chừng sẽ đến họ.
Những việc này đều xảy ra khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên rời đi được hai tháng. Hiện tại, chuyện này dần dần đã bị rất nhiều người quên đi, quốc yến sắp đến nên Đại hoàng tử cũng được cho phép có thể ra phủ tham gia.
Xe ngựa đen quen thuộc dừng trước Phó Vương phủ. Thủ vệ nhàm chán liếc mắt một cái, giật mình.
“Vương gia, Vương phi đã trở lại!” Hắn la lên một tiếng vang dội, mang theo kích động cùng vui sướng rõ ràng.
Rất nhiều người đều nghe thấy, hạ nhân cách đại môn không xa sôi nổi chạy ra, quả nhiên là xe ngựa của Vương gia cùng Vương phi. Từ khi Vương gia Vương phi đi Xương Châu, vương phủ phảng phất thiếu thứ gì. Tuy Vương gia Vương phi ngày thường nói không nhiều lắm, tính cách cũng không phải đặc biệt hoạt bát, nhưng cảm giác có hai người, vương phủ sẽ thực náo nhiệt.
An Tử Nhiên vừa bước lên bậc thang, một viên thịt tròn vo bổ nhào vào chân hắn, thanh âm mềm mại quen thuộc vang lên.
“Ca ca……” Tiểu bao tử ngẩng đầu, hai mắt to đen nhánh nhìn hắn, bên trong như có hơi nước, bé đã gần nửa năm không được gặp ca ca.
Tiểu bao tử không bởi vì bị tách ra lâu mà quên ca ca, ấn tượng ngược lại càng ngày càng sâu, câu đầu tiên khi rời giường chính là ca ca đâu, không thấy ca ca sẽ khóc, Thu Lan ngẫu nhiên không dỗ được, cũng may có lão Vương gia.
Lão Vương gia tuy nghiêm túc nhưng tựa hồ có tình cảm đặc biệt với tiểu bao tử, có mấy lần chủ động hống bé vui vẻ, còn ôm bé xuất phủ đi thấy việc đời, ngẫm lại hình ảnh một lão một tiểu ra cửa, hạ nhân đều thấy manh chết.
Nếu lão Vương gia vẫn là lão ngoan đồng trước đây, mọi người khẳng định không dám cho ông ôm, nhưng khi ông hết bệnh, toàn bộ Phó Vương phủ ngoài Phó đại quản gia, sợ là không ai đáng tin cậy hơn ông.
An Tử Nhiên khom lưng bế bé lên ước lượng, ngô, thật nặng!
“Tử Minh sao càng ngày càng nặng? Cứ như vậy sẽ biến thành đại mập mạp.”
Tiểu bao tử ủy khuất, chậm rãi phản bác: “Tử Minh mới không phải đại béo giấy……” Đã ba tuổi, bé nói chuyện càng rõ ràng, nhưng đầu óc của tiểu hài tử còn chưa hoàn toàn khai hoá nên phản ứng có chút chậm.
An Tử Nhiên nhẹ nhàng cười, vuốt tóc bé, “Được, Tử Minh không phải đại béo giấy, là tiểu béo giấy.”
Đừng nhìn tiểu béo giấy mới ba tuổi, thể trọng lại không nhẹ. Phó Vô Thiên sợ hắn mỏi tay nên muốn bế tiểu mập mạp. An Tử Nhiên không cho, hắn đã lâu không được chơi với đệ đệ, đương nhiên phải tranh thủ thời gian, tiểu béo giấy cũng ôm cổ ca ca, sợ ca ca giao bé cho người khác.
Phó Dịch biết họ trở về, hồi phủ rất sớm, vào bữa cơm chiều thuận miệng hỏi tình hình ở Xương Châu cùng Hồng Châu. An Tử Nhiên đều nhất nhất nói ra, một trăm vạn lượng đã bị hắn xài hết, nhưng theo vải bông càng ngày càng nổi, hắn đã có thể thu hồi vốn, tin tưởng không lâu nữa có thể bù lại toàn bộ phí tổn.
Phó Dịch gật gật đầu: “Danh của vải bông đã truyền tới nơi này, hai đứa phải chuẩn bị tâm lý.”
“Tiểu thúc cứ yên tâm, họ dù biết cũng không thể làm gì Phó Vương phủ, hiện giờ biên quan bùng nổ chiến sự, Hoàng Thượng chỉ sợ cũng không dư thừa tinh lực chú ý những việc này.”
“Về bông, hai đứa có tính toán mở rộng diện tích gieo trồng không?”
An Tử Nhiên không nghĩ hắn sẽ nhắc tới chuyện này, trước khi trở về hắn cũng đã thương lượng với Phó Vô Thiên. Vải bông là vải dệt kiểu mới, thị trường ở Đại Á tựa như khối bọt biển cực lớn, dù rót vào bao nhiêu nước thì trong thời gian ngắn cũng không thể lập tức bão hòa.
“Con tính đưa hạt giống bông tới Xương Châu, để bá tánh ở Xương Châu cũng trồng bông, rồi lại thu mua từ tay họ.”
Xương Châu tuy gặp thiên tai, nhưng trải qua phục hồi, tình huống đã tốt lên rất nhiều, Sùng Minh năm thứ 28 không có thiên tai bùng nổ, thuỷ lợi cũng được bảo đảm, tuy hoàn cảnh khí hậu không tốt bằng A Lí Hương nhưng cũng có nơi thích hợp để trồng bông.
Đương nhiên, quyết định này thế tất sẽ làm cây bông lộ tẩy. An Tử Nhiên tuy muốn độc chiếm thị trường vải bông nhưng hắn cũng biết không thể lâu dài, huống chi hắn đã có phương pháp ứng đối, hơn nữa dù người khác muốn noi theo thì cũng phải hơn một năm sau mới có thể thực hiện, hắn còn có gần hai năm.
Hai người trở về ngày thứ sáu, quốc yến vẫn được cử hành đúng hạn.
Quốc yến năm nay không náo nhiệt như năm trước. Thái Hoàng Thái Hậu chỉ lộ mặt liền hồi Từ Minh cung luôn. Từ khi tiệc mừng thọ xảy ra chuyện như vậy, lão nhân gia thường xuyên ăn chay niệm Phật, ngẫu nhiên ở Phật đường cả ngày, Sùng Minh Đế cùng Hoàng Hậu đi thăm cũng không gặp.
Tính chất của quốc yến năm nay cũng thay đổi. Đại hoàng tử thật vất vả lộ mặt bị phái của Nhị hoàng tử chế nhạo đến sắc mặt xanh hồng luân phiên. Nếu là trước kia, hắn khẳng định đã sớm nổi bão, lúc này hắn lại nhịn xuống, vì giải trừ cấm túc trước hạn, hắn không thể không ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện tốt một chút.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên không được chú ý như năm trước, vì thế hai người lặng lẽ ra ngoài rồi đến Từ Minh cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Hoàng Thái Hậu chỉ không muốn thấy những người khác, hai người họ đến thăm nàng lại rất cao hứng, hàn huyên gần nửa canh giờ mới lưu luyến không rời đi nghỉ ngơi.
Hai người chuẩn bị hồi vương phủ, lại có người chặn đường họ.
Trong những ngày vốn nên vui mừng này, biên quan lại bạo phát đại chiến. Quân đội Dung Quốc suất lĩnh mấy chục vạn đại quân tập kích biên quan Đại Á, quân đội trấn thủ biên quan trở tay không kịp, tin báo liên tục được gửi về, tử thương không ít.
Sùng Minh Đế giận dữ. Vì tướng lãnh trấn thủ biên quan là Úc gia nên Tam hoàng tử cũng bị liên lụy, bị Sùng Minh Đế giận mắng vài câu trước mặt văn võ bá quan, bao gồm cả phụ tử Úc Chính.
Vốn dĩ tình thế đã bất lợi với họ, nếu thật sự không vãn hồi, sau này cuộc chiến đoạt vị sẽ càng gian nan, vì thế Tam hoàng tử chủ động xin đi biên quan giết giặc. Bản thân hắn thích giết chóc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn xuất chinh nên đi theo còn có Úc Bá Phi. Biên quan chiến sự căng thẳng, Tam hoàng tử liền quốc yến cũng không tham gia đã mang theo hai mươi vạn đại quân cùng rất nhiều lương thảo mênh mông xuất phát.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về trùng hợp gặp được đội quân này, Tam hoàng tử mặc áo giáp đỏ cưỡi ngựa chạy vội qua, gót sắt làm tro bụi tung bay.
“Vương gia, Tam hoàng tử có thể đánh thắng quân đội Dung Quốc sao?” An Tử Nhiên buông bức màn, nhìn về phía Phó Vô Thiên lười nhác dựa vào vách xe, tuy nói Địch Giải Dương của Dung Quốc hẳn là nhân vật lợi hại, nhưng Tam hoàng tử thoạt nhìn cũng không đơn giản, đặc biệt là chưa ai được kiến thức bản lĩnh của hắn, càng thêm không đoán được?
Phó Vô Thiên mở mắt, đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Phó Nguyên Dương sống trong nhung lụa nhiều năm, khi đến biên quan, nan đề thứ nhất hắn gặp phải đó là thích ứng với hoàn cảnh, còn bản lĩnh đánh giặc …… A, không phải ai cũng có thiên phú, nếu không Úc Bá Phi vì sao phải đi cùng?”
An Tử Nhiên hiểu rõ gật gật đầu, “Nhưng họ rời đi, triều đình chẳng phải chỉ còn Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử tranh chấp sao, Tam hoàng tử sẽ không sợ khi hắn trở về thì kết cục đã trần ai lạc định sao?”
“Hoàng Thượng không thoái vị sớm như vậy.” Phó Vô Thiên nói một câu ý vị sâu xa.
An Tử Nhiên không hỏi lại.
Không khí ở Quân Tử Thành vẫn chưa bị chiến sự ở biên quan ảnh hưởng. Đối với bá tánh, kế tiếp chính là ngày Tết vui mừng. Tân niên, nhà nhà treo đèn lồng đỏ. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trở về Quân Tử Thành sau gần nửa năm. Họ vẫn luôn thư từ qua lại với Phó Vương phủ nên dù nửa năm không về, họ vẫn rành mạch thế cục ở Quân Tử Thành.
Nửa năm, không ít tham quan gian thần lần lượt xuống ngựa, tổn thất lớn nhất chính là phái Đại hoàng tử, tiếp theo mới là phái Tam hoàng tử. Còn phái Nhị hoàng tử, hắn làm việc tích thủy bất lậu, cơ hồ không ai có thể bắt được nhược điểm, Sùng Minh Đế cũng càng ngày càng vừa lòng với hắn.
Phái của Đại hoàng tử nguyên khí đại thương. Sau khi Bồ gia đầu nhập vào phái Nhị hoàng tử, không bao lâu sau đã tuôn ra một cọc bí văn về phái Đại hoàng tử. Đó là chuyện xảy ra 5 năm trước, liên quan đến tai họa ở Ích Châu. Lúc ấy, Ích Châu bị lũ lụt nghiêm trọng. Lũ lụt bao phủ rất nhiều thôn trang, tình huống nguy cấp. Sùng Minh Đế lệnh cho Hộ bộ lấy ra gần trăm vạn lượng bạc trắng cứu tế Ích Châu, nhưng số bạc này khi tới Ích Châu còn lại không đến mười vạn lượng.
Khi đó quốc khố còn dư dả nên Sùng Minh Đế mới cam tâm lấy ra trăm vạn lượng bạc. Nhưng theo Ích Châu, Xương Châu cũng xảy ra chuyện, vì thế quốc khố lại bỏ ra năm mươi vạn lượng, lập tức lấy ra nhiều bạc như vậy, Sùng Minh Đế cũng cảm thấy đau lòng.
Mấu chốt là tình hình ở Ích Châu cùng Xương Châu lại không được cải thiện. Số bạc lớn như vậy khi đến tay bá tánh còn không đủ hai mươi vạn lượng, rất nhiều bá tánh vẫn chết chết, thương thương.
Sùng Minh Đế giận dữ, sai người tra rõ việc này. Không ít tham quan bị bắt, của cải bị xung công, nhưng số bạc đó lại không thể tìm về, đi nơi nào không ai biết, Sùng Minh Đế nổi trận lôi đình nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
Trên thực tế, hai khoản tiền cứu tế đa phần đều rơi vào tay Đại hoàng tử, những tham quan bị xử trảm lúc đó chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Phụ tử Bồ gia nắm trong tay chứng cứ có liên quan đến án tham ô này, chính là nửa quyển sổ, kỹ càng tỉ mỉ ghi lại số bạc này đã đi đâu, tuy rằng chỉ có một nửa nhưng đủ để chứng minh Đại hoàng tử phạm tội.
Năm đó ngẫu nhiên có được nửa quyển, Bồ Chấn Thành không tiêu hủy, những đại gia tộc như họ làm việc đều phải giấu nghề, nguyên tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không có tác dụng, lại không nghĩ kết cục sẽ đến nhanh như vậy.
Tuy đã nhiều năm, nhưng Sùng Minh Đế hiện tại không vừa mắt Đại hoàng tử, khẳng định sẽ xử lý. Đại hoàng tử vì bảo vệ mình, không thể không lấy thân tín ra chịu tội thay, cuối cùng một đám đều xuống ngựa, chính hắn cũng bị cấm túc.
Trường Tôn Thành Đức vận khí tốt, năm đó không tham dự vào đại án tham ô, nhưng vì là ông ngoại của Đại hoàng tử nên cũng bị liên lụy, Sùng Minh Đế đã không còn tín nhiệm ông như trước.
Phái của Đại hoàng tử liên tiếp bị thương nặng, đã không còn đắc ý như trước. Những quan viêm dựa vào họ cũng sôi nổi thu liễm lời nói việc làm, sợ nếu quá nổi bật thì tiếp theo sẽ đến phiên mình. Có quan viên thậm chí bắt đầu tìm kiếm đường lui. Trường Tôn Thành Đức mặc dù có uy vọng nhưng hành động của Đại hoàng tử làm họ cảm thấy trái tim băng giá, bắt đầu là thông gia Bồ gia, hiện tại là thân tín, về sau nói không chừng sẽ đến họ.
Những việc này đều xảy ra khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên rời đi được hai tháng. Hiện tại, chuyện này dần dần đã bị rất nhiều người quên đi, quốc yến sắp đến nên Đại hoàng tử cũng được cho phép có thể ra phủ tham gia.
Xe ngựa đen quen thuộc dừng trước Phó Vương phủ. Thủ vệ nhàm chán liếc mắt một cái, giật mình.
“Vương gia, Vương phi đã trở lại!” Hắn la lên một tiếng vang dội, mang theo kích động cùng vui sướng rõ ràng.
Rất nhiều người đều nghe thấy, hạ nhân cách đại môn không xa sôi nổi chạy ra, quả nhiên là xe ngựa của Vương gia cùng Vương phi. Từ khi Vương gia Vương phi đi Xương Châu, vương phủ phảng phất thiếu thứ gì. Tuy Vương gia Vương phi ngày thường nói không nhiều lắm, tính cách cũng không phải đặc biệt hoạt bát, nhưng cảm giác có hai người, vương phủ sẽ thực náo nhiệt.
An Tử Nhiên vừa bước lên bậc thang, một viên thịt tròn vo bổ nhào vào chân hắn, thanh âm mềm mại quen thuộc vang lên.
“Ca ca……” Tiểu bao tử ngẩng đầu, hai mắt to đen nhánh nhìn hắn, bên trong như có hơi nước, bé đã gần nửa năm không được gặp ca ca.
Tiểu bao tử không bởi vì bị tách ra lâu mà quên ca ca, ấn tượng ngược lại càng ngày càng sâu, câu đầu tiên khi rời giường chính là ca ca đâu, không thấy ca ca sẽ khóc, Thu Lan ngẫu nhiên không dỗ được, cũng may có lão Vương gia.
Lão Vương gia tuy nghiêm túc nhưng tựa hồ có tình cảm đặc biệt với tiểu bao tử, có mấy lần chủ động hống bé vui vẻ, còn ôm bé xuất phủ đi thấy việc đời, ngẫm lại hình ảnh một lão một tiểu ra cửa, hạ nhân đều thấy manh chết.
Nếu lão Vương gia vẫn là lão ngoan đồng trước đây, mọi người khẳng định không dám cho ông ôm, nhưng khi ông hết bệnh, toàn bộ Phó Vương phủ ngoài Phó đại quản gia, sợ là không ai đáng tin cậy hơn ông.
An Tử Nhiên khom lưng bế bé lên ước lượng, ngô, thật nặng!
“Tử Minh sao càng ngày càng nặng? Cứ như vậy sẽ biến thành đại mập mạp.”
Tiểu bao tử ủy khuất, chậm rãi phản bác: “Tử Minh mới không phải đại béo giấy……” Đã ba tuổi, bé nói chuyện càng rõ ràng, nhưng đầu óc của tiểu hài tử còn chưa hoàn toàn khai hoá nên phản ứng có chút chậm.
An Tử Nhiên nhẹ nhàng cười, vuốt tóc bé, “Được, Tử Minh không phải đại béo giấy, là tiểu béo giấy.”
Đừng nhìn tiểu béo giấy mới ba tuổi, thể trọng lại không nhẹ. Phó Vô Thiên sợ hắn mỏi tay nên muốn bế tiểu mập mạp. An Tử Nhiên không cho, hắn đã lâu không được chơi với đệ đệ, đương nhiên phải tranh thủ thời gian, tiểu béo giấy cũng ôm cổ ca ca, sợ ca ca giao bé cho người khác.
Phó Dịch biết họ trở về, hồi phủ rất sớm, vào bữa cơm chiều thuận miệng hỏi tình hình ở Xương Châu cùng Hồng Châu. An Tử Nhiên đều nhất nhất nói ra, một trăm vạn lượng đã bị hắn xài hết, nhưng theo vải bông càng ngày càng nổi, hắn đã có thể thu hồi vốn, tin tưởng không lâu nữa có thể bù lại toàn bộ phí tổn.
Phó Dịch gật gật đầu: “Danh của vải bông đã truyền tới nơi này, hai đứa phải chuẩn bị tâm lý.”
“Tiểu thúc cứ yên tâm, họ dù biết cũng không thể làm gì Phó Vương phủ, hiện giờ biên quan bùng nổ chiến sự, Hoàng Thượng chỉ sợ cũng không dư thừa tinh lực chú ý những việc này.”
“Về bông, hai đứa có tính toán mở rộng diện tích gieo trồng không?”
An Tử Nhiên không nghĩ hắn sẽ nhắc tới chuyện này, trước khi trở về hắn cũng đã thương lượng với Phó Vô Thiên. Vải bông là vải dệt kiểu mới, thị trường ở Đại Á tựa như khối bọt biển cực lớn, dù rót vào bao nhiêu nước thì trong thời gian ngắn cũng không thể lập tức bão hòa.
“Con tính đưa hạt giống bông tới Xương Châu, để bá tánh ở Xương Châu cũng trồng bông, rồi lại thu mua từ tay họ.”
Xương Châu tuy gặp thiên tai, nhưng trải qua phục hồi, tình huống đã tốt lên rất nhiều, Sùng Minh năm thứ 28 không có thiên tai bùng nổ, thuỷ lợi cũng được bảo đảm, tuy hoàn cảnh khí hậu không tốt bằng A Lí Hương nhưng cũng có nơi thích hợp để trồng bông.
Đương nhiên, quyết định này thế tất sẽ làm cây bông lộ tẩy. An Tử Nhiên tuy muốn độc chiếm thị trường vải bông nhưng hắn cũng biết không thể lâu dài, huống chi hắn đã có phương pháp ứng đối, hơn nữa dù người khác muốn noi theo thì cũng phải hơn một năm sau mới có thể thực hiện, hắn còn có gần hai năm.
Hai người trở về ngày thứ sáu, quốc yến vẫn được cử hành đúng hạn.
Quốc yến năm nay không náo nhiệt như năm trước. Thái Hoàng Thái Hậu chỉ lộ mặt liền hồi Từ Minh cung luôn. Từ khi tiệc mừng thọ xảy ra chuyện như vậy, lão nhân gia thường xuyên ăn chay niệm Phật, ngẫu nhiên ở Phật đường cả ngày, Sùng Minh Đế cùng Hoàng Hậu đi thăm cũng không gặp.
Tính chất của quốc yến năm nay cũng thay đổi. Đại hoàng tử thật vất vả lộ mặt bị phái của Nhị hoàng tử chế nhạo đến sắc mặt xanh hồng luân phiên. Nếu là trước kia, hắn khẳng định đã sớm nổi bão, lúc này hắn lại nhịn xuống, vì giải trừ cấm túc trước hạn, hắn không thể không ở trước mặt phụ hoàng biểu hiện tốt một chút.
An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên không được chú ý như năm trước, vì thế hai người lặng lẽ ra ngoài rồi đến Từ Minh cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu. Thái Hoàng Thái Hậu chỉ không muốn thấy những người khác, hai người họ đến thăm nàng lại rất cao hứng, hàn huyên gần nửa canh giờ mới lưu luyến không rời đi nghỉ ngơi.
Hai người chuẩn bị hồi vương phủ, lại có người chặn đường họ.
/439
|