An gia tửu lầu ở Quân Tử Thành có ba nhà, từ lúc ban đầu được nhiệt liệt hưởng ứng đến bây giờ đã dần ổn định xuống. Hiện giờ, hamburger đã thành sự lựa chọn của rất nhiều người.
Tửu lầu mỗi ngày có thể bán ước chừng năm trăm cái hamburger. Đây là lượng tiêu thụ trung bình, dao động không lớn, cho nên tửu lầu mỗi ngày đều chỉ làm năm trăm cái. Bởi vậy mà ngẫu nhiên sẽ có người không mua được, có người sẽ chạy đến tửu lầu ở tập khu khác để mua.
An Tử Nhiên giao An gia tửu lầu cho Trác Hải Đường. Trác Hải Đường tuy là thư sinh nhưng hắn ở sòng bạc Thiên Long một thời gian, thường xuyên đi theo Trương Thiên Trung, mưa dầm thấm đất cũng học được không ít thứ.
Hắn học đi đôi với hành, ứng dụng lý luận với tửu lâu, hiệu quả không tệ lắm. Hiện tại, mấy tửu lầu phát triển không ngừng, Trác Hải Đường thậm chí còn suy xét mở rộng An gia tửu lầu lớn hơn nữa. Nhưng đây chỉ là ý tưởng của hắn, cụ thể còn phải xem ý An Tử Nhiên.
“Công tử, ghế lô của ngài ở lầu hai phòng chữ Thiên số mười.” Trác Hải Đường vừa nói, vừa đưa một thẻ bài cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên nhận thẻ bài, nhướng mày nói: “Số mười?”
Nghe vậy, Trác Hải Đường cười vui sướng, “Bởi vì chín phòng đầu đã có người đặt trước.”
An gia tửu lầu có ba loại ghế lô là Thiên, Địa, Nhân. Phòng chữ Thiên là tốt nhất, chỉ có mười gian. Đồ ăn của tửu lầu rất được hoan nghênh, rất nhiều đại quan quý nhân đều thích đến đây ăn cơm hoặc bàn chuyện. Họ thông thường sẽ đặt trước phòng chữ ‘Thiên’, cho nên cần thường xuyên chầu trực, nếu không sẽ hết chỗ.
Trác Hải Đường lấy ra phòng số 10 là bởi người đặt phòng có việc không thể tới, nên hủy hẹn.
“Làm không tồi.” An Tử Nhiên khen ngợi vỗ vai hắn một cái.
Khó có khi được khen ngợi, Trác Hải Đường ngây ngô cười. Khóe miệng An Tử Nhiên gợi lên ý cười nhàn nhạt, rồi mới xoay người lên lầu hai.
Phó Vô Thiên đi qua, đột nhiên nói: “Thất thần cái gì, còn không mau đi tiếp khách.”
Trác Hải Đường thình lình bị dọa nhảy dựng, khi phản ứng lại đối phương vừa nói gì, thân ảnh hai người đã biến mất ở cửa thang lầu, không cấm nói thầm một câu, “Chiến thần trong truyền thuyết sao không giống trong lời đồn?”
Phó Dịch và Trịnh Quân Kỳ đến cùng lúc, Nam tập khu cách Đông tập khu hơi xa nhau nên họ tới tương đối trễ. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đã gọi đồ ăn, đều là những món ăn chiêu bài. Món ăn chiêu bài đều là tâm huyết của Vương đầu bếp cùng Khương Ngọc nên giá tương đối đắt.
“Tiểu thúc, Trịnh cô nương, mau ngồi.” An Tử Nhiên vội vàng đứng dậy mời.
Hắn tựa hồ không chú ý xưng hô với Phó Dịch, nhưng Trịnh Quân Kỳ lại chú ý tới. Thấy Phó Dịch cùng Phó Vô Thiên đều không phản bác, vẻ mặt nàng có chút vi diệu.
Trịnh Quân Kỳ nhớ Vương phi lần trước gọi Phó Dịch là Dịch thúc, hiện giờ lại sửa lại, chẳng lẽ Phó lão Vương gia đã nhận Phó Dịch làm nghĩa tử? Không ai giải thích cho nàng nên nàng chỉ có thể tạm thời đè lại nghi vẫn trong lòng.
Nói được vài câu, Trác Hải Đường và tiểu nhị mang đồ ăn lên. Một bàn đầy đồ ăn, hương khí phác mũi. Mấy người tức khắc có cảm giác đói.
Trịnh Quân Kỳ ở trong lòng thở dài một hơi. Lần bàn chuyện làm ăn trước, nàng cùng một thương nhân đến An gia tửu lầu một lần. Khi đó là ở phòng chữ Nhân, vị thương nhân kia thực thích đồ ăn ở An gia tửu lầu, một hơi gọi những vài món. Một bữa ăn mà tốn những mười lượng bạc, lúc ấy nàng đã lưu lại ấn tượng thật sâu.
Trịnh gia tuy là nhà giàu, nhưng từ khi xảy ra chuyện, mỗi bữa đều thật sự túng quẫn, dần dà nàng hình thành thói quen tiết kiệm.
“Ăn cơm trước, ăn xong bàn lại chính sự.” Phó Dịch lên tiếng, nghiễm nhiên một bộ tư thế chủ nhân.
Trịnh Quân Kỳ lại phát hiện hiện tượng dị thường. Vương gia Vương phi tựa hồ đều thực nghe lời Phó Dịch, làm nghi hoặc trong lòng nàng ngày càng đậm, đầy bụng tâm sự nên ăn không nhiều lắm.
Một bàn đồ ăn đa phần đều vào bụng Phó Vô Thiên. An Tử Nhiên gọi nhiều món như vậy kỳ thật cũng là vì nghĩ đến lượng ăn của Phó Vô Thiên.
Sau khi ăn xong, Trác Hải Đường lại tự mình mang lên một ấm hồng trà. Hương khí hồng trà hòa tan mùi dầu mỡ trong miệng, ngay cả Phó Vô Thiên không quá thích uống trà cũng uống hai ly.
Phó Dịch rót ly trà cho Trịnh Quân Kỳ, sau đó mới mở miệng: “Quân Kỳ, còn nhớ chuyện chúng ta nói hôm qua sao?”
Trịnh Quân Kỳ hồ nghi nhìn hắn một cái, gật gật đầu: “Đương nhiên nhớ, là về vị thương nhân vải bông ở Xương Châu cùng Hồng Châu.” Trước khi tới, nàng còn tưởng Phó Dịch chuẩn bị giới thiệu nàng với vị thương nhân vải bông kia, bởi vì hắn nói sẽ cho nàng một kinh hỉ.
Nhưng khi thấy Vương gia cùng Vương phi, nàng không nghĩ tới chuyện đó nữa, trong nháy mắt thậm chí nghĩ sai rồi, cho rằng Phó Dịch muốn chính thức giới thiệu nàng với Phó Vương phủ. Lại nghĩ đến quan hệ của hai người còn chưa xác định, nàng lại yên lặng bỏ suy nghĩ này.
“Vị thương nhân vải bông kia chính là Vương phi.” Phó Dịch nhẹ giọng cười, ném ra quả bom rất có uy lực.
Trịnh Quân Kỳ kinh ngạc, trong nháy mắt không có phản ứng gì. An Tử Nhiên nhìn lại nàng, đạm đạm cười xem như thừa nhận. Nếu muốn hợp tác thì đương nhiên phải công khai thân phận, hơn nữa hắn có dự cảm, tiểu thúc cùng nàng không bao lâu nữa sẽ có tiến triển.
“Này……” Trịnh Quân Kỳ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, nàng từng đoán thân phận của người kia, không ngờ đối phương lại là người quen. Nàng không phải tiểu cô nương chưa hiểu việc đời, nhanh chóng tiếp thu sự thật.
Nàng nhìn An Tử Nhiên vẻ mặt đạm nhiên, trong lòng rất bội phục, từ An gia tửu lầu đến thương nhân vải bông, mỗi phen sự nghiệp đều thực thành công. Nàng không hề biết, bom không chỉ có một quả.
“Quân Kỳ, ta nhớ ngươi từng nói Trịnh gia ở Nam tập khu có nhà xưởng cũ, hiện tại nó bị bỏ trống đúng không?” Phó Dịch chủ động đánh vỡ trầm mặc.
Biết thân phận của An Tử Nhiên, Trịnh Quân Kỳ cũng biết mục đích Phó Dịch. Ngày hôm qua, nàng còn nói với hắn nếu có thể mua được vải bông từ vị thương nhân vải bông để tự mình bán, tuyệt đối là có kiếm vô bồi, kết quả hôm nay đã thực hiện được.
Trịnh Quân Kỳ mịt mờ liếc nhìn Phó Dịch một cái. Càng tiếp xúc với hắn, nàng càng bị hắn hấp dẫn. Nàng hiện giờ không nghi ngờ gì nữa, theo thời gian, nàng sẽ bị trầm luân.
“Đúng là có. Đó là nhà xưởng đầu tiên Trịnh gia mở khi dọn đến Quân Tử Thành. Khi Trịnh gia xuống dốc, không thể nuôi nổi nhiều công nhân nên xưởng bị bỏ trống. Khi đó, cha ta không nghĩ con phố kia sau này sẽ phát triển. Có không ít người muốn mua nhưng cha ta vẫn muốn sau này mở lại xưởng, liền không bán. Đáng tiếc nguyện vọng đó vẫn chưa thể thực hiện.”
Phó Dịch không ngờ còn có chuyện này.
Trịnh Quân Kỳ tựa nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười cười nói: “Nếu mọi người muốn mua thì bán cũng không sao. Nhà xưởng đó tuy có vị trí tốt, nhưng với Trịnh gia lại không quan trọng như vậy. Về sau Trịnh gia nếu muốn mở nhà xưởng thì không nhất định phải ở nơi đó.”
“Vậy đa tạ Trịnh cô nương.” An Tử Nhiên nhàn nhạt cười. Nhà xưởng kia hắn tính quy hoạch thành kho hàng, cũng bởi vì vị trí tốt nên có thể trực tiếp chuyển thành cửa hàng, phí chút thời gian trang hoàng thôi.
Bốn người lại nói thêm chút chuyện khác. Vì cảm tạ Trịnh Quân Kỳ bán xưởng cho hắn, An Tử Nhiên hứa hẹn sẽ bàn một phần vải bông cho Trịnh gia. Trịnh gia tuy sản xuất xe dệt nhưng Trịnh Quân Kỳ đã sớm muốn làm thêm gì đó, nhưng vẫn do dự chưa quyết thôi. Đề nghị của An Tử Nhiên giải quyết bối rối của nàng, nhưng cửa hiệu thì nàng phải tự tìm.
Đa số thương nhân trong Quân Tử Thành đều biết Trịnh Quân Kỳ, từ khi nàng có mối làm ăn với Phó Dịch, nếu nàng đi tìm những người đó, đối phương hơn phân nửa sẽ bán cửa hàng cho nàng.
Nói chi tiết xong, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên rời đi trước.
Ghế lô chỉ còn lại Phó Dịch cùng Trịnh Quân Kỳ, không khí lập tức an tĩnh lại. Trịnh Quân Kỳ phát hiện chỉ có nàng cùng Phó Dịch, tâm tình hưng phấn tức khắc lạnh xuống. Khi đơn độc đối mặt với Phó Dịch, nàng không thể tỏ ra phóng khoáng như với những người khác, khuôn mặt nhanh hiện lên một mạt xấu hổ.
“Cái kia… Phó đại ca, cám ơn đã giúp ta những việc này.” Trịnh Quân Kỳ do dự một chút liền chủ động đánh vỡ trầm mặc, nếu không có hắn, có lẽ hiện tại nàng vẫn đang đau khổ tìm kiếm cách giải quyết nguy cơ của Trịnh gia.
Phó Dịch cười buông chén trà, định cầm lấy ấm trà lại rót một ly, Trịnh Quân Kỳ tay mắt lanh lẹ đoạt lấy, ân cần châm trà cho hắn, “Nếu ngươi gọi ta một tiếng Phó đại ca, cần gì phải khách khí như vậy, giúp ngươi là chuyện nên làm.”
Trịnh Quân Kỳ đột nhiên cảm thấy mặt hơi nó ng lên. Tại sao lại nói vậy, không phải như nàng nghĩ đấy chứ? Hẳn là không có khả năng, trong ấn tượng, Phó Dịch vẫn luôn săn sóc như vậy, có lẽ hắn chỉ đang khách sáo.
Ở trong lòng tìm lý do tự an ủi, Trịnh Quân Kỳ thúc ép bản thân không nghĩ nhiều, nàng ngẩng đầu, đáp lại: “Mặc kệ nói như thế nào, đây là lời cảm tạ từ đày lòng ta. Không có Phó đại ca, Trịnh gia không thể được như hiện tại, một tiếng cám ơn là cần thiết.”
Phó Dịch không nói gì, đôi mắt lại chứa đầy thâm ý nhìn nàng. Người trong Phó Vương phủ có một đặc điểm tương đồng, đó chính là ánh mắt đặc biệt thâm thúy, đặc biệt là khi nhìn thẳng vào một người, đối phương không tự giác có cảm giác bị hút vào.
Trịnh Quân Kỳ hoảng hốt, vội vàng dời tầm mắt.
Nhìn phản ứng của nàng, Phó Dịch ở trong lòng thầm than một tiếng. Không thể phủ nhận hắn có hảo cảm với Trịnh Quân Kỳ. Hắn cũng nhìn ra được Trịnh Quân Kỳ hẳn cũng giống hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút chần chừ, cưới một cô nương trẻ hơn hắn hơn mười tuổi? Hắn còn muốn nghĩ lại.
“Quân Kỳ, chuyện cửa hàng để ta giúp ngươi xử lý.” Phó Dịch chủ động nói sang chuyện khác.
Trịnh Quân Kỳ lắc đầu, “Cái này ta có thể tự giải quyết, không cần phiền toái Phó đại ca.” Nàng đã làm phiền hắn quá nhiều chuyện.
Nghe vậy, Phó Dịch mới phát hiện mình không nói rõ, “Không phiền toái, hai ngày nữa ta sẽ bàn chuyện làm ăn với một thương nhân. Người kia ở Nam tập khu có một cửa hàng bỏ không. Vì là người quen nên giá cả sẽ tương đối tiện nghi.”
Trịnh Quân Kỳ nghe vậy thì không kiên trì nữa, “Vậy phiền toái Phó đại ca. Nếu thuận lợi thì hôm nào ta mời ngươi bữa cơm.”
Phó Dịch cười cười, “Được.”
Tửu lầu mỗi ngày có thể bán ước chừng năm trăm cái hamburger. Đây là lượng tiêu thụ trung bình, dao động không lớn, cho nên tửu lầu mỗi ngày đều chỉ làm năm trăm cái. Bởi vậy mà ngẫu nhiên sẽ có người không mua được, có người sẽ chạy đến tửu lầu ở tập khu khác để mua.
An Tử Nhiên giao An gia tửu lầu cho Trác Hải Đường. Trác Hải Đường tuy là thư sinh nhưng hắn ở sòng bạc Thiên Long một thời gian, thường xuyên đi theo Trương Thiên Trung, mưa dầm thấm đất cũng học được không ít thứ.
Hắn học đi đôi với hành, ứng dụng lý luận với tửu lâu, hiệu quả không tệ lắm. Hiện tại, mấy tửu lầu phát triển không ngừng, Trác Hải Đường thậm chí còn suy xét mở rộng An gia tửu lầu lớn hơn nữa. Nhưng đây chỉ là ý tưởng của hắn, cụ thể còn phải xem ý An Tử Nhiên.
“Công tử, ghế lô của ngài ở lầu hai phòng chữ Thiên số mười.” Trác Hải Đường vừa nói, vừa đưa một thẻ bài cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên nhận thẻ bài, nhướng mày nói: “Số mười?”
Nghe vậy, Trác Hải Đường cười vui sướng, “Bởi vì chín phòng đầu đã có người đặt trước.”
An gia tửu lầu có ba loại ghế lô là Thiên, Địa, Nhân. Phòng chữ Thiên là tốt nhất, chỉ có mười gian. Đồ ăn của tửu lầu rất được hoan nghênh, rất nhiều đại quan quý nhân đều thích đến đây ăn cơm hoặc bàn chuyện. Họ thông thường sẽ đặt trước phòng chữ ‘Thiên’, cho nên cần thường xuyên chầu trực, nếu không sẽ hết chỗ.
Trác Hải Đường lấy ra phòng số 10 là bởi người đặt phòng có việc không thể tới, nên hủy hẹn.
“Làm không tồi.” An Tử Nhiên khen ngợi vỗ vai hắn một cái.
Khó có khi được khen ngợi, Trác Hải Đường ngây ngô cười. Khóe miệng An Tử Nhiên gợi lên ý cười nhàn nhạt, rồi mới xoay người lên lầu hai.
Phó Vô Thiên đi qua, đột nhiên nói: “Thất thần cái gì, còn không mau đi tiếp khách.”
Trác Hải Đường thình lình bị dọa nhảy dựng, khi phản ứng lại đối phương vừa nói gì, thân ảnh hai người đã biến mất ở cửa thang lầu, không cấm nói thầm một câu, “Chiến thần trong truyền thuyết sao không giống trong lời đồn?”
Phó Dịch và Trịnh Quân Kỳ đến cùng lúc, Nam tập khu cách Đông tập khu hơi xa nhau nên họ tới tương đối trễ. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đã gọi đồ ăn, đều là những món ăn chiêu bài. Món ăn chiêu bài đều là tâm huyết của Vương đầu bếp cùng Khương Ngọc nên giá tương đối đắt.
“Tiểu thúc, Trịnh cô nương, mau ngồi.” An Tử Nhiên vội vàng đứng dậy mời.
Hắn tựa hồ không chú ý xưng hô với Phó Dịch, nhưng Trịnh Quân Kỳ lại chú ý tới. Thấy Phó Dịch cùng Phó Vô Thiên đều không phản bác, vẻ mặt nàng có chút vi diệu.
Trịnh Quân Kỳ nhớ Vương phi lần trước gọi Phó Dịch là Dịch thúc, hiện giờ lại sửa lại, chẳng lẽ Phó lão Vương gia đã nhận Phó Dịch làm nghĩa tử? Không ai giải thích cho nàng nên nàng chỉ có thể tạm thời đè lại nghi vẫn trong lòng.
Nói được vài câu, Trác Hải Đường và tiểu nhị mang đồ ăn lên. Một bàn đầy đồ ăn, hương khí phác mũi. Mấy người tức khắc có cảm giác đói.
Trịnh Quân Kỳ ở trong lòng thở dài một hơi. Lần bàn chuyện làm ăn trước, nàng cùng một thương nhân đến An gia tửu lầu một lần. Khi đó là ở phòng chữ Nhân, vị thương nhân kia thực thích đồ ăn ở An gia tửu lầu, một hơi gọi những vài món. Một bữa ăn mà tốn những mười lượng bạc, lúc ấy nàng đã lưu lại ấn tượng thật sâu.
Trịnh gia tuy là nhà giàu, nhưng từ khi xảy ra chuyện, mỗi bữa đều thật sự túng quẫn, dần dà nàng hình thành thói quen tiết kiệm.
“Ăn cơm trước, ăn xong bàn lại chính sự.” Phó Dịch lên tiếng, nghiễm nhiên một bộ tư thế chủ nhân.
Trịnh Quân Kỳ lại phát hiện hiện tượng dị thường. Vương gia Vương phi tựa hồ đều thực nghe lời Phó Dịch, làm nghi hoặc trong lòng nàng ngày càng đậm, đầy bụng tâm sự nên ăn không nhiều lắm.
Một bàn đồ ăn đa phần đều vào bụng Phó Vô Thiên. An Tử Nhiên gọi nhiều món như vậy kỳ thật cũng là vì nghĩ đến lượng ăn của Phó Vô Thiên.
Sau khi ăn xong, Trác Hải Đường lại tự mình mang lên một ấm hồng trà. Hương khí hồng trà hòa tan mùi dầu mỡ trong miệng, ngay cả Phó Vô Thiên không quá thích uống trà cũng uống hai ly.
Phó Dịch rót ly trà cho Trịnh Quân Kỳ, sau đó mới mở miệng: “Quân Kỳ, còn nhớ chuyện chúng ta nói hôm qua sao?”
Trịnh Quân Kỳ hồ nghi nhìn hắn một cái, gật gật đầu: “Đương nhiên nhớ, là về vị thương nhân vải bông ở Xương Châu cùng Hồng Châu.” Trước khi tới, nàng còn tưởng Phó Dịch chuẩn bị giới thiệu nàng với vị thương nhân vải bông kia, bởi vì hắn nói sẽ cho nàng một kinh hỉ.
Nhưng khi thấy Vương gia cùng Vương phi, nàng không nghĩ tới chuyện đó nữa, trong nháy mắt thậm chí nghĩ sai rồi, cho rằng Phó Dịch muốn chính thức giới thiệu nàng với Phó Vương phủ. Lại nghĩ đến quan hệ của hai người còn chưa xác định, nàng lại yên lặng bỏ suy nghĩ này.
“Vị thương nhân vải bông kia chính là Vương phi.” Phó Dịch nhẹ giọng cười, ném ra quả bom rất có uy lực.
Trịnh Quân Kỳ kinh ngạc, trong nháy mắt không có phản ứng gì. An Tử Nhiên nhìn lại nàng, đạm đạm cười xem như thừa nhận. Nếu muốn hợp tác thì đương nhiên phải công khai thân phận, hơn nữa hắn có dự cảm, tiểu thúc cùng nàng không bao lâu nữa sẽ có tiến triển.
“Này……” Trịnh Quân Kỳ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, nàng từng đoán thân phận của người kia, không ngờ đối phương lại là người quen. Nàng không phải tiểu cô nương chưa hiểu việc đời, nhanh chóng tiếp thu sự thật.
Nàng nhìn An Tử Nhiên vẻ mặt đạm nhiên, trong lòng rất bội phục, từ An gia tửu lầu đến thương nhân vải bông, mỗi phen sự nghiệp đều thực thành công. Nàng không hề biết, bom không chỉ có một quả.
“Quân Kỳ, ta nhớ ngươi từng nói Trịnh gia ở Nam tập khu có nhà xưởng cũ, hiện tại nó bị bỏ trống đúng không?” Phó Dịch chủ động đánh vỡ trầm mặc.
Biết thân phận của An Tử Nhiên, Trịnh Quân Kỳ cũng biết mục đích Phó Dịch. Ngày hôm qua, nàng còn nói với hắn nếu có thể mua được vải bông từ vị thương nhân vải bông để tự mình bán, tuyệt đối là có kiếm vô bồi, kết quả hôm nay đã thực hiện được.
Trịnh Quân Kỳ mịt mờ liếc nhìn Phó Dịch một cái. Càng tiếp xúc với hắn, nàng càng bị hắn hấp dẫn. Nàng hiện giờ không nghi ngờ gì nữa, theo thời gian, nàng sẽ bị trầm luân.
“Đúng là có. Đó là nhà xưởng đầu tiên Trịnh gia mở khi dọn đến Quân Tử Thành. Khi Trịnh gia xuống dốc, không thể nuôi nổi nhiều công nhân nên xưởng bị bỏ trống. Khi đó, cha ta không nghĩ con phố kia sau này sẽ phát triển. Có không ít người muốn mua nhưng cha ta vẫn muốn sau này mở lại xưởng, liền không bán. Đáng tiếc nguyện vọng đó vẫn chưa thể thực hiện.”
Phó Dịch không ngờ còn có chuyện này.
Trịnh Quân Kỳ tựa nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười cười nói: “Nếu mọi người muốn mua thì bán cũng không sao. Nhà xưởng đó tuy có vị trí tốt, nhưng với Trịnh gia lại không quan trọng như vậy. Về sau Trịnh gia nếu muốn mở nhà xưởng thì không nhất định phải ở nơi đó.”
“Vậy đa tạ Trịnh cô nương.” An Tử Nhiên nhàn nhạt cười. Nhà xưởng kia hắn tính quy hoạch thành kho hàng, cũng bởi vì vị trí tốt nên có thể trực tiếp chuyển thành cửa hàng, phí chút thời gian trang hoàng thôi.
Bốn người lại nói thêm chút chuyện khác. Vì cảm tạ Trịnh Quân Kỳ bán xưởng cho hắn, An Tử Nhiên hứa hẹn sẽ bàn một phần vải bông cho Trịnh gia. Trịnh gia tuy sản xuất xe dệt nhưng Trịnh Quân Kỳ đã sớm muốn làm thêm gì đó, nhưng vẫn do dự chưa quyết thôi. Đề nghị của An Tử Nhiên giải quyết bối rối của nàng, nhưng cửa hiệu thì nàng phải tự tìm.
Đa số thương nhân trong Quân Tử Thành đều biết Trịnh Quân Kỳ, từ khi nàng có mối làm ăn với Phó Dịch, nếu nàng đi tìm những người đó, đối phương hơn phân nửa sẽ bán cửa hàng cho nàng.
Nói chi tiết xong, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên rời đi trước.
Ghế lô chỉ còn lại Phó Dịch cùng Trịnh Quân Kỳ, không khí lập tức an tĩnh lại. Trịnh Quân Kỳ phát hiện chỉ có nàng cùng Phó Dịch, tâm tình hưng phấn tức khắc lạnh xuống. Khi đơn độc đối mặt với Phó Dịch, nàng không thể tỏ ra phóng khoáng như với những người khác, khuôn mặt nhanh hiện lên một mạt xấu hổ.
“Cái kia… Phó đại ca, cám ơn đã giúp ta những việc này.” Trịnh Quân Kỳ do dự một chút liền chủ động đánh vỡ trầm mặc, nếu không có hắn, có lẽ hiện tại nàng vẫn đang đau khổ tìm kiếm cách giải quyết nguy cơ của Trịnh gia.
Phó Dịch cười buông chén trà, định cầm lấy ấm trà lại rót một ly, Trịnh Quân Kỳ tay mắt lanh lẹ đoạt lấy, ân cần châm trà cho hắn, “Nếu ngươi gọi ta một tiếng Phó đại ca, cần gì phải khách khí như vậy, giúp ngươi là chuyện nên làm.”
Trịnh Quân Kỳ đột nhiên cảm thấy mặt hơi nó ng lên. Tại sao lại nói vậy, không phải như nàng nghĩ đấy chứ? Hẳn là không có khả năng, trong ấn tượng, Phó Dịch vẫn luôn săn sóc như vậy, có lẽ hắn chỉ đang khách sáo.
Ở trong lòng tìm lý do tự an ủi, Trịnh Quân Kỳ thúc ép bản thân không nghĩ nhiều, nàng ngẩng đầu, đáp lại: “Mặc kệ nói như thế nào, đây là lời cảm tạ từ đày lòng ta. Không có Phó đại ca, Trịnh gia không thể được như hiện tại, một tiếng cám ơn là cần thiết.”
Phó Dịch không nói gì, đôi mắt lại chứa đầy thâm ý nhìn nàng. Người trong Phó Vương phủ có một đặc điểm tương đồng, đó chính là ánh mắt đặc biệt thâm thúy, đặc biệt là khi nhìn thẳng vào một người, đối phương không tự giác có cảm giác bị hút vào.
Trịnh Quân Kỳ hoảng hốt, vội vàng dời tầm mắt.
Nhìn phản ứng của nàng, Phó Dịch ở trong lòng thầm than một tiếng. Không thể phủ nhận hắn có hảo cảm với Trịnh Quân Kỳ. Hắn cũng nhìn ra được Trịnh Quân Kỳ hẳn cũng giống hắn, nhưng trong lòng vẫn có chút chần chừ, cưới một cô nương trẻ hơn hắn hơn mười tuổi? Hắn còn muốn nghĩ lại.
“Quân Kỳ, chuyện cửa hàng để ta giúp ngươi xử lý.” Phó Dịch chủ động nói sang chuyện khác.
Trịnh Quân Kỳ lắc đầu, “Cái này ta có thể tự giải quyết, không cần phiền toái Phó đại ca.” Nàng đã làm phiền hắn quá nhiều chuyện.
Nghe vậy, Phó Dịch mới phát hiện mình không nói rõ, “Không phiền toái, hai ngày nữa ta sẽ bàn chuyện làm ăn với một thương nhân. Người kia ở Nam tập khu có một cửa hàng bỏ không. Vì là người quen nên giá cả sẽ tương đối tiện nghi.”
Trịnh Quân Kỳ nghe vậy thì không kiên trì nữa, “Vậy phiền toái Phó đại ca. Nếu thuận lợi thì hôm nào ta mời ngươi bữa cơm.”
Phó Dịch cười cười, “Được.”
/439
|