An gia tại Quân Tử thành không có sản nghiệp nào.
Năm đó An Thường Phú quả thực cũng từng nghĩ tới việc đến Quân Tử thành phát triển, nhưng một người quyền quý hắn đã từng hiếu kính ngân lượng nói cho hắn, những mối quan hệ ở Quân Tử thành phức tạp rắc rối, không cẩn thận thì sẽ táng gia bại sản.
An gia mặc dù là đại địa chủ ở An Viễn Huyền, nhưng nhìn khắp Đại Á vương triều thì cũng chỉ là một cái thương nhân hạng ba mà thôi, trong mắt một ít đại nhân vật ở Quân Tử thành, bọn họ muốn bóp chết một thị trấn nhỏ liền dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy, từ đó về sau, An Thường Phú không còn đề cập đến chuyện này nữa, an an phận phận làm đại địa chủ ở An Viễn Huyền.
Đoàn người An Tử Nhiên kể cả hạ nhân thì có mười lăm người.
Không có khả năng an bài tất cả ở khách điếm, chi tiêu ở Quân Tử thành lớn hơn ở An Viễn Huyền rất nhiều, một tháng sẽ tốn một khoản lớn, An gia dù có tiền thì cũng không thể tiêu xài phung phí được.
Bởi vì không biết phải ngốc ở Quân Tử thành bao lâu, An Tử Nhiên quyết định thuê một biệt viện, tốn chút ngân lượng mới nhờ người tìm được, biệt việt không quá xa hoa, cũng không gần đoạn đường phồn hoa, được cái tương đối nhiều phòng, có thể để trên dưới hai mươi người trụ lại, hắn chỉ thuê một tháng, tiền thuê là hai trăm.
Ngày hôm sau, tất cả dọn vào biệt viện, ban ngày mọi người mệt đến rã rời, buổi tối vừa qua giờ Hợi (10h tối), biệt viện đã là một mảnh im ắng, đa số đều đang ngủ.
An Tử Nhiên đứng ngoài hành lang nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, mơ hồ có vài chiếc lá sen, khung cảnh cô linh tiêu điều, trên mặt nước là một vầng trăng tròn, qua một hồi, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Đúng lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, Thu Lan trên tay là một chiếc đèn nhỏ đi tới, làm ngọn đèn sáng thêm một chút mới lên tiếng:”Đại thiếu gia, đem đã khuya, ngài nên đi ngủ sớm một chút.”
“Ta biết, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” An Tử Nhiên đi vào phòng.
Thu Lan lên tiếng rồi lui ra ngoài, ánh đèn rất nhanh liền biến mất.
An Tử Nhiên lấy ra từ trong ngực một chiếc túi hương, là chiếc túi An lão Thái gia lưu lại, ban đầu còn tưởng lão thái gia muốn dặn dò điều gì, hắn mở ra mới biết, bên trong là một ít tin tức về hôn ước, kỳ thực chỉ là một cái tên mà thôi.
Phó Phong Chính,tri kỷ của lão thái gia năm ấy, cùng lão nhân gia xưng huynh gọi đệ.
An Tử Nhiên nhìn xong, trong lòng cũng không có ý kiến gì, ngay cả đối phương có thân phận gì, làm cái gì, trong nhà có bao nhiêu người cũng không biết, thế vậy mà lại qua loa kết thông gia, xem ra An lão thái gia đọc sách đều đọc đến ngốc, bất quá nếu không có hành động ngốc nghếch này, hiện tại mới thực đau đầu.
Sáng hôm sau, An Tử Nhiên chuẩn bị một phen rồi mang Thu Lan xuất môn.
Nếu đối phương thực sự là người có thân phận địa vị ở Quân Tử thành, hắn rất nhanh sẽ nghe ngóng được, liền tính sai, đối phương thực sự chỉ là một cái thương nhân, mất thêm nhiều thời gian là được.
Nhưng An Tử Nhiên cũng không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao đã qua mười năm.
Địa phương tốt nhất để hỏi thăm tin tức là tửu lâu và câu lan viện (kĩ viện), bọn họ không thích hợp tới câu lan viện, vì vậy họ đi tới một tửu lâu, tửu lâu Tam Tuyền, không phải là tửu lâu tốt nhất, nhưng khách nhân ra vào rất đông, đứng bên ngoài thôi cũng đã nghe được âm thanh bàn luận bên trong.
“Đi, cùng ta vào xem sao.”
An Tử Nhiên không chút do dự đi vào.
Thu Lan không biết Đại thiếu gi muốn làm gì, chỉ có thể theo sát hắn, lần này nếu không phải Tô Tử không có biện pháp đi được, thì người bên cạnh Đại thiếu gia sẽ là y.
“Khách quan, xin hỏi ngài muốn một bàn tại đại sảnh hay là trong nhã gian?” Tiểu nhị chạy tới, nhìn An Tử Nhiên trên người có một tia quý khí, vội vàng chào đón.
“Nhã gian đi.” An Tử Nhiên nói.
Đại sảnh rất ầm ĩ, nếu muốn hỏi thăm gì, bị nhiều người biết cũng không hay lắm.
“Được rồi, mời khách quan theo tiểu nhân đi lên.”
Ba người lên lầu hai, tiểu nhị đưa họ đến gian số một, mở ra cửu sổ màu nâu đỏ là có thể nhìn đến từng nhóm người quần tam tụ ngũ uống rượu, bát quái về quân tử thành dưới lầu.
Tiểu nhị rất nhanh rót cho họ một chén trà nóng hầm hập.
Năm đó An Thường Phú quả thực cũng từng nghĩ tới việc đến Quân Tử thành phát triển, nhưng một người quyền quý hắn đã từng hiếu kính ngân lượng nói cho hắn, những mối quan hệ ở Quân Tử thành phức tạp rắc rối, không cẩn thận thì sẽ táng gia bại sản.
An gia mặc dù là đại địa chủ ở An Viễn Huyền, nhưng nhìn khắp Đại Á vương triều thì cũng chỉ là một cái thương nhân hạng ba mà thôi, trong mắt một ít đại nhân vật ở Quân Tử thành, bọn họ muốn bóp chết một thị trấn nhỏ liền dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy, từ đó về sau, An Thường Phú không còn đề cập đến chuyện này nữa, an an phận phận làm đại địa chủ ở An Viễn Huyền.
Đoàn người An Tử Nhiên kể cả hạ nhân thì có mười lăm người.
Không có khả năng an bài tất cả ở khách điếm, chi tiêu ở Quân Tử thành lớn hơn ở An Viễn Huyền rất nhiều, một tháng sẽ tốn một khoản lớn, An gia dù có tiền thì cũng không thể tiêu xài phung phí được.
Bởi vì không biết phải ngốc ở Quân Tử thành bao lâu, An Tử Nhiên quyết định thuê một biệt viện, tốn chút ngân lượng mới nhờ người tìm được, biệt việt không quá xa hoa, cũng không gần đoạn đường phồn hoa, được cái tương đối nhiều phòng, có thể để trên dưới hai mươi người trụ lại, hắn chỉ thuê một tháng, tiền thuê là hai trăm.
Ngày hôm sau, tất cả dọn vào biệt viện, ban ngày mọi người mệt đến rã rời, buổi tối vừa qua giờ Hợi (10h tối), biệt viện đã là một mảnh im ắng, đa số đều đang ngủ.
An Tử Nhiên đứng ngoài hành lang nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, mơ hồ có vài chiếc lá sen, khung cảnh cô linh tiêu điều, trên mặt nước là một vầng trăng tròn, qua một hồi, hắn mới thu hồi tầm mắt.
Đúng lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, Thu Lan trên tay là một chiếc đèn nhỏ đi tới, làm ngọn đèn sáng thêm một chút mới lên tiếng:”Đại thiếu gia, đem đã khuya, ngài nên đi ngủ sớm một chút.”
“Ta biết, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” An Tử Nhiên đi vào phòng.
Thu Lan lên tiếng rồi lui ra ngoài, ánh đèn rất nhanh liền biến mất.
An Tử Nhiên lấy ra từ trong ngực một chiếc túi hương, là chiếc túi An lão Thái gia lưu lại, ban đầu còn tưởng lão thái gia muốn dặn dò điều gì, hắn mở ra mới biết, bên trong là một ít tin tức về hôn ước, kỳ thực chỉ là một cái tên mà thôi.
Phó Phong Chính,tri kỷ của lão thái gia năm ấy, cùng lão nhân gia xưng huynh gọi đệ.
An Tử Nhiên nhìn xong, trong lòng cũng không có ý kiến gì, ngay cả đối phương có thân phận gì, làm cái gì, trong nhà có bao nhiêu người cũng không biết, thế vậy mà lại qua loa kết thông gia, xem ra An lão thái gia đọc sách đều đọc đến ngốc, bất quá nếu không có hành động ngốc nghếch này, hiện tại mới thực đau đầu.
Sáng hôm sau, An Tử Nhiên chuẩn bị một phen rồi mang Thu Lan xuất môn.
Nếu đối phương thực sự là người có thân phận địa vị ở Quân Tử thành, hắn rất nhanh sẽ nghe ngóng được, liền tính sai, đối phương thực sự chỉ là một cái thương nhân, mất thêm nhiều thời gian là được.
Nhưng An Tử Nhiên cũng không ôm quá nhiều hi vọng, dù sao đã qua mười năm.
Địa phương tốt nhất để hỏi thăm tin tức là tửu lâu và câu lan viện (kĩ viện), bọn họ không thích hợp tới câu lan viện, vì vậy họ đi tới một tửu lâu, tửu lâu Tam Tuyền, không phải là tửu lâu tốt nhất, nhưng khách nhân ra vào rất đông, đứng bên ngoài thôi cũng đã nghe được âm thanh bàn luận bên trong.
“Đi, cùng ta vào xem sao.”
An Tử Nhiên không chút do dự đi vào.
Thu Lan không biết Đại thiếu gi muốn làm gì, chỉ có thể theo sát hắn, lần này nếu không phải Tô Tử không có biện pháp đi được, thì người bên cạnh Đại thiếu gia sẽ là y.
“Khách quan, xin hỏi ngài muốn một bàn tại đại sảnh hay là trong nhã gian?” Tiểu nhị chạy tới, nhìn An Tử Nhiên trên người có một tia quý khí, vội vàng chào đón.
“Nhã gian đi.” An Tử Nhiên nói.
Đại sảnh rất ầm ĩ, nếu muốn hỏi thăm gì, bị nhiều người biết cũng không hay lắm.
“Được rồi, mời khách quan theo tiểu nhân đi lên.”
Ba người lên lầu hai, tiểu nhị đưa họ đến gian số một, mở ra cửu sổ màu nâu đỏ là có thể nhìn đến từng nhóm người quần tam tụ ngũ uống rượu, bát quái về quân tử thành dưới lầu.
Tiểu nhị rất nhanh rót cho họ một chén trà nóng hầm hập.
/439
|