Ở thế kỷ 21, trang điểm có thể nói là một hình thức nghệ thuật, một bữa thịnh yến dành cho thị giác, sự thần kỳ đạt tới một loại mỹ cảm chấn động.
Nhưng ở thời cổ đại mà các phương diện đều lạc hậu, muốn tinh thông hoá trang rất khó. Mọi người chỉ có thể dùng son phấn đơn giản che đi tì vết trên mặt, hoàn toàn không thần kỳ đến độ có thể biến nam thành nữ.
Đây chỉ là một nguyên nhân. Gương đồng mờ mờ, tầm nhìn không tốt. Trong phòng An Tử Nhiên cũng có gương đồng, nam nhân không cần đến gương nhiều như nữ nhân nên hắn chưa bao giờ để ý, nhưng hắn thấy muốn nhìn rõ các chi tiết trên mặt là rất khó.
Thẩm thẩm biến mặt mình thành mặt mèo, hắn tuy rất câm nín nhưng cũng thực thông cảm cho nàng.
Ăn sáng xong, bốn người đến đại đường. Trịnh Quân Kỳ rất hứng thú với người mà Tử Nhiên nhắc tới. Nàng cho rằng An Tử Nhiên hẳn là không hứng thú với phương diện này, không có tiếp xúc gì mấy, không ngờ hắn có người quen trong nghề.
“Tử Nhiên, nhanh giới thiệu người kia, nàng rốt cuộc là ai?” Mới vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đã gấp gáp mở miệng, nàng thấy người thông thạo trang điểm đều là nữ.
An Tử Nhiên không lập tức trả lời, chậm rì rì uống ngụm trà, “Thẩm thẩm cho con xem hộp trang điểm.”
Trịnh Quân Kỳ lập tức lấy hộp trang điểm ra.
An Tử Nhiên mở ra. Hộp trang điểm của Trịnh Quân Kỳ đầy đủ mọi thứ: hương phấn, bông tơ, bông dặm phấn, gương đồng (Tác giả: còn thiếu gì không ⊙?⊙), nhíp, trâm cài đầu, phấn mặt, châm y, vân vân và mây mây. Trước kia, Trịnh Quân Kỳ sẽ không mang nhiều như vậy, nhưng từ khi mở Điểm Trang Các, nàng cũng học các phu nhân khác, nhét cho đầy hộp trang điểm của mình.
Nhưng hắn không chịu nổi, mấy thứ thượng vàng hạ cám trộn lẫn, căn bản không tách ra phân loại, một phần là do hộp trang điểm chỉ có hai tầng, đồ vật quá nhiều, hai tầng căn bản không đủ dùng.
“Làm sao vậy?” Trịnh Quân Kỳ thấy hắn nhăn mày, không rõ nguyên do hỏi.
An Tử Nhiên lắc đầu nói: “Thẩm thẩm, có thời gian làm hộp trang điểm lớn một chút. Hộp trang điểm nhỏ như vậy, nếu người khác nhìn thấy nó bừa bộn thế này, nhất định sẽ cho rằng thẩm thẩm là người rất lôi thôi.”
Trịnh Quân Kỳ gật gật đầu, có lý.
An Tử Nhiên bày hết gương đồng, mi bút, hương phấn, phấn mặt, bông dặm phấn ra bàn. Hành động của hắn tức khắc làm Trịnh Quân Kỳ cảm thấy nghi hoặc, đây là muốn dạy nàng nên bày thế nào sao? Lại nói, Tử Nhiên sao biết mấy thứ này?
An Tử Nhiên cầm lên hộp hương phấn. Hương phấn làm từ ngô, ngô có tính hơi tính, thoa lên sẽ không dễ bị tróc ra. Đồ dùng thời cổ không toàn diện bằng đời sau cho nên không thể chuẩn bị đầy đủ hết.
“Làm gì vậy?” Trịnh Quân Kỳ thấy An Tử Nhiên đi tới gần nàng, hoảng sợ, theo phản xạ ngồi sâu vào ghế, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
“Đừng nhúc nhích.” An Tử Nhiên thấp giọng quát.
Trước dùng khăn lau sạch mặt nàng (Himeko: tẩy trang), sau đó dùng bông dặm một ít trang phấn bắt đầu thoa lên.
Trang phấn có thể che đậy tì vết, làm đều màu da nên chất phấn cần tinh tế, hơn nữa không thể vón cục, nếu không mặt sẽ trở nên gồ ghề lồi lõm. (Himeko: đây là tích hợp kem nền và kem che khuyết điểm hử?)
Cảm nhận được tay An Tử Nhiên đang ở trên mặt nhích tới nhích lui, Trịnh Quân Kỳ không dám thở mạnh. Một nam nhân tới gần giúp nàng hoá trang, nàng chưa từng thể nghiệm loại chuyện này, đầu óc nháy mắt biến thành hồ nhão.
Hai nam nhân ngồi nhìn khi thấyAn Tử Nhiên lấy ra đồ hoá trang đã mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, họ không thể ngờ được An Tử Nhiên biết hoá trang, hơn nữa có vẻ rất tinh thông. Hai người lại phát hiện một mặt mà An Tử Nhiên không muốn ai biết.
Phó Vô Thiên rốt cuộc biết tại sao Vương phi lúc trước khi nói đến hoá trang lại có vẻ kỳ quái như vậy. Một nam nhân lại biết hoá trang, xác thật là một chuyện kỳ quái, khó trách Vương phi không muốn bị ai biết.
An Tử Nhiên làm rất nhanh, khi hắn xoay người để lộ mặt Trịnh Quân Kỳ chỉ có trang phấn, hai người đồng thời lộ vẻ ngạc nhiên.
Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc có thể thở mạnh, nàng đã sắp nghẹn chết. Khuôn mặt thoa phấn lại không có cảm giác lắc mạnh một chút là trang phấn sẽ rơi xuống, cảm giác như không có gì cả. Nàng ngẩng đầu, thấy Phó Vô Thiên cùng Phó Dịch đang nhìn chằm chằm.
“Thế nào?” Trịnh Quân Kỳ có chút khẩn trương hỏi.
Phó Dịch đột nhiên khụ một tiếng, “Thật xinh đẹp.” Hắn không ngờ Tử Nhiên có thể biến thê tử trở nên xinh đẹp như vậy, tuy rằng hắn không để ý thê tử đẹp hay không, nhưng này cũng coi như một loại kinh diễm.
Trịnh Quân Kỳ cảm thấy hắn phản ứng rất kỳ quái, không tin, lập tức cầm lấy gương đồng đặt bên cạnh. Qua gương, nàng có cảm giác đang nhìn một người xa lạ, chỉ một chút trang phấn đã làm màu da thoạt nhìn tinh tế hơn, còn tố nhã thanh đạm, quả thực không thể tin được.
“Tử Nhiên thật là lợi hại, có phải như vậy là được rồi?” Trịnh Quân Kỳ kinh ngạc vạn phần, chỉ sử dụng trang phấn đã làm nàng khá nhìn hơn các phu nhân kia.
An Tử Nhiên cầm mi bút cùng cái nhíp đi tới, “Còn chưa được, để con họa xong lại nhìn hiệu quả. Kế tiếp là lông mày. Hình dáng lông mày quyết định khí chất, rất quan trọng. Bước này có thể sẽ hơi đau, thẩm thẩm nhịn một chút.”
Trịnh Quân Kỳ còn nghi hoặc vì sao lại đau, lông mày đột nhiên bị nhổ, ai u một tiếng, nàng chưa từng sửa lông mày, bị đau đớn nhất thời không chịu được.
“Từ từ, chờ… chờ một chút.” Trịnh Quân Kỳ vội vàng ngăn cản An Tử Nhiên, che lông mày yên lặng rơi lệ, vì biến xinh đẹp mà phải chịu đau, nàng tình nguyện không cần.
“Không sao chứ?” Phó Dịch quan tâm hỏi, thê tử kêu thảm như vậy, hắn cũng có cảm giác thật sự rất đau.
Phó Vô Thiên lại không bày tỏ gì, ánh mắt vẫn luôn dán lên người Vương phi, nhìn nhất cử nhất động của Vương phi không chớp mắt.
An Tử Nhiên đứng đắn nói: “Thẩm thẩm, lông mày của thẩm thẩm có điểm thô, giống lông mày của nam nhân, mặc dù có thần nhưng không nhu mĩ. Khi đặt mình trong một đống nữ nhân, thẩm thẩm sẽ phát hiện mình giống nam nhân.”
Trịnh Quân Kỳ, Phó Dịch: “……”
Phó Vô Thiên ‘xuy’ một tiếng cười ra.
Một lát sau, Trịnh Quân Kỳ yên lặng bỏ tay xuống, suy yếu nói: “Tiếp tục đi, ta chịu được.”
Phó Dịch tức khắc câm nín.
Kế tiếp, sau những tiếng hít khí không ngừng, An Tử Nhiên rốt cuộc tỉa xong, cặp lông mày thô tráng đã gầy đi một nửa.
Trịnh Quân Kỳ dùng gương đồng kiểm tra, toàn thân đều choáng váng, này này này…… Này cũng quá khó coi!
Phó Dịch nhìn cũng có chút buồn cười. Trịnh Quân Kỳ lộ ra vẻ mặt khó coi, sớm biết vậy thì không tỉa lông mày, bị đau mà lông mày vẫn khó coi như vậy, nàng sao dám ra ngoài nữa.
“Thẩm thẩm, Vương phi còn chưa hoạ mi.” Phó Vô Thiên bắt chéo nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của thẩm thẩm, liền đoán được nàng đang nghĩ cái gì, nữ nhân ai cũng yêu cái đẹp.
Nghe vậy, Trịnh Quân Kỳ mới phát hiện An Tử Nhiên buông cái nhíp rồi cầm lấy hộp trang phấn, thoa một chút lên lông mày, một lát sau mới bắt đầu vẽ.
Mi bút (Himeko: chì kẻ mày) làm từ thạch đại, cũng có tên thạch mặc (*), nữ nhân đều dùng thứ này để vẽ lông mày.
(*)石墨: đá graphite
Mới được tỉa xong, hai bên mày đều hồng hồng, mi bút có chút thô ráp nên có chút đau, nhưng vẫn có thể chịu được. Vẽ xong, An Tử Nhiên không lấy gương cho nàng xem, trực tiếp lấy phấn mặt, ở thế kỷ 21 gọi là phấn má hồng.
Thoa phấn mặt là theo sở thích cá nhân, nếu thích đậm thì thoa nhiều một chút, nhưng trong mắt An Tử Nhiên thì không khác gì mông khỉ, chỉ người diễn kịch mới thoa nhiều như vậy. Hơn nữa thoa phấn mặt chủ yếu vì làm mình có huyết sắc, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng thoa một chút, có khí sắc tốt là được.
Cuối cùng là son môi, son môi có dạng sáp, thứ này bình thường chỉ nhà có tiền mới có thể dùng, nhà nghèo thường chỉ cần giấy hồng, nhấp một chút là được.
Toàn bộ cần ba mươi phút. Tốc độ của An Tử Nhiên đã rất mau, một nữ tử trang điểm một canh giờ chắc cũng chưa xong.
Hắn trực tiếp đưa gương đồng cho nàng, “Được rồi.”
Trịnh Quân Kỳ không lập tức xem, nàng nhìn về phía Phó Dịch, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn xem có được không, lại phát hiện hắn đang không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia kinh diễm.
“Đẹp, đẹp sao?”
Phó Dịch kinh ngạc cảm thán một tiếng, “Đẹp vô cùng.”
Tâm tình của Trịnh Quân Kỳ thoáng chốc trở nên vi diệu.
Nhưng ở thời cổ đại mà các phương diện đều lạc hậu, muốn tinh thông hoá trang rất khó. Mọi người chỉ có thể dùng son phấn đơn giản che đi tì vết trên mặt, hoàn toàn không thần kỳ đến độ có thể biến nam thành nữ.
Đây chỉ là một nguyên nhân. Gương đồng mờ mờ, tầm nhìn không tốt. Trong phòng An Tử Nhiên cũng có gương đồng, nam nhân không cần đến gương nhiều như nữ nhân nên hắn chưa bao giờ để ý, nhưng hắn thấy muốn nhìn rõ các chi tiết trên mặt là rất khó.
Thẩm thẩm biến mặt mình thành mặt mèo, hắn tuy rất câm nín nhưng cũng thực thông cảm cho nàng.
Ăn sáng xong, bốn người đến đại đường. Trịnh Quân Kỳ rất hứng thú với người mà Tử Nhiên nhắc tới. Nàng cho rằng An Tử Nhiên hẳn là không hứng thú với phương diện này, không có tiếp xúc gì mấy, không ngờ hắn có người quen trong nghề.
“Tử Nhiên, nhanh giới thiệu người kia, nàng rốt cuộc là ai?” Mới vừa ngồi xuống, Trịnh Quân Kỳ đã gấp gáp mở miệng, nàng thấy người thông thạo trang điểm đều là nữ.
An Tử Nhiên không lập tức trả lời, chậm rì rì uống ngụm trà, “Thẩm thẩm cho con xem hộp trang điểm.”
Trịnh Quân Kỳ lập tức lấy hộp trang điểm ra.
An Tử Nhiên mở ra. Hộp trang điểm của Trịnh Quân Kỳ đầy đủ mọi thứ: hương phấn, bông tơ, bông dặm phấn, gương đồng (Tác giả: còn thiếu gì không ⊙?⊙), nhíp, trâm cài đầu, phấn mặt, châm y, vân vân và mây mây. Trước kia, Trịnh Quân Kỳ sẽ không mang nhiều như vậy, nhưng từ khi mở Điểm Trang Các, nàng cũng học các phu nhân khác, nhét cho đầy hộp trang điểm của mình.
Nhưng hắn không chịu nổi, mấy thứ thượng vàng hạ cám trộn lẫn, căn bản không tách ra phân loại, một phần là do hộp trang điểm chỉ có hai tầng, đồ vật quá nhiều, hai tầng căn bản không đủ dùng.
“Làm sao vậy?” Trịnh Quân Kỳ thấy hắn nhăn mày, không rõ nguyên do hỏi.
An Tử Nhiên lắc đầu nói: “Thẩm thẩm, có thời gian làm hộp trang điểm lớn một chút. Hộp trang điểm nhỏ như vậy, nếu người khác nhìn thấy nó bừa bộn thế này, nhất định sẽ cho rằng thẩm thẩm là người rất lôi thôi.”
Trịnh Quân Kỳ gật gật đầu, có lý.
An Tử Nhiên bày hết gương đồng, mi bút, hương phấn, phấn mặt, bông dặm phấn ra bàn. Hành động của hắn tức khắc làm Trịnh Quân Kỳ cảm thấy nghi hoặc, đây là muốn dạy nàng nên bày thế nào sao? Lại nói, Tử Nhiên sao biết mấy thứ này?
An Tử Nhiên cầm lên hộp hương phấn. Hương phấn làm từ ngô, ngô có tính hơi tính, thoa lên sẽ không dễ bị tróc ra. Đồ dùng thời cổ không toàn diện bằng đời sau cho nên không thể chuẩn bị đầy đủ hết.
“Làm gì vậy?” Trịnh Quân Kỳ thấy An Tử Nhiên đi tới gần nàng, hoảng sợ, theo phản xạ ngồi sâu vào ghế, vẻ mặt có chút hoảng loạn.
“Đừng nhúc nhích.” An Tử Nhiên thấp giọng quát.
Trước dùng khăn lau sạch mặt nàng (Himeko: tẩy trang), sau đó dùng bông dặm một ít trang phấn bắt đầu thoa lên.
Trang phấn có thể che đậy tì vết, làm đều màu da nên chất phấn cần tinh tế, hơn nữa không thể vón cục, nếu không mặt sẽ trở nên gồ ghề lồi lõm. (Himeko: đây là tích hợp kem nền và kem che khuyết điểm hử?)
Cảm nhận được tay An Tử Nhiên đang ở trên mặt nhích tới nhích lui, Trịnh Quân Kỳ không dám thở mạnh. Một nam nhân tới gần giúp nàng hoá trang, nàng chưa từng thể nghiệm loại chuyện này, đầu óc nháy mắt biến thành hồ nhão.
Hai nam nhân ngồi nhìn khi thấyAn Tử Nhiên lấy ra đồ hoá trang đã mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, họ không thể ngờ được An Tử Nhiên biết hoá trang, hơn nữa có vẻ rất tinh thông. Hai người lại phát hiện một mặt mà An Tử Nhiên không muốn ai biết.
Phó Vô Thiên rốt cuộc biết tại sao Vương phi lúc trước khi nói đến hoá trang lại có vẻ kỳ quái như vậy. Một nam nhân lại biết hoá trang, xác thật là một chuyện kỳ quái, khó trách Vương phi không muốn bị ai biết.
An Tử Nhiên làm rất nhanh, khi hắn xoay người để lộ mặt Trịnh Quân Kỳ chỉ có trang phấn, hai người đồng thời lộ vẻ ngạc nhiên.
Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc có thể thở mạnh, nàng đã sắp nghẹn chết. Khuôn mặt thoa phấn lại không có cảm giác lắc mạnh một chút là trang phấn sẽ rơi xuống, cảm giác như không có gì cả. Nàng ngẩng đầu, thấy Phó Vô Thiên cùng Phó Dịch đang nhìn chằm chằm.
“Thế nào?” Trịnh Quân Kỳ có chút khẩn trương hỏi.
Phó Dịch đột nhiên khụ một tiếng, “Thật xinh đẹp.” Hắn không ngờ Tử Nhiên có thể biến thê tử trở nên xinh đẹp như vậy, tuy rằng hắn không để ý thê tử đẹp hay không, nhưng này cũng coi như một loại kinh diễm.
Trịnh Quân Kỳ cảm thấy hắn phản ứng rất kỳ quái, không tin, lập tức cầm lấy gương đồng đặt bên cạnh. Qua gương, nàng có cảm giác đang nhìn một người xa lạ, chỉ một chút trang phấn đã làm màu da thoạt nhìn tinh tế hơn, còn tố nhã thanh đạm, quả thực không thể tin được.
“Tử Nhiên thật là lợi hại, có phải như vậy là được rồi?” Trịnh Quân Kỳ kinh ngạc vạn phần, chỉ sử dụng trang phấn đã làm nàng khá nhìn hơn các phu nhân kia.
An Tử Nhiên cầm mi bút cùng cái nhíp đi tới, “Còn chưa được, để con họa xong lại nhìn hiệu quả. Kế tiếp là lông mày. Hình dáng lông mày quyết định khí chất, rất quan trọng. Bước này có thể sẽ hơi đau, thẩm thẩm nhịn một chút.”
Trịnh Quân Kỳ còn nghi hoặc vì sao lại đau, lông mày đột nhiên bị nhổ, ai u một tiếng, nàng chưa từng sửa lông mày, bị đau đớn nhất thời không chịu được.
“Từ từ, chờ… chờ một chút.” Trịnh Quân Kỳ vội vàng ngăn cản An Tử Nhiên, che lông mày yên lặng rơi lệ, vì biến xinh đẹp mà phải chịu đau, nàng tình nguyện không cần.
“Không sao chứ?” Phó Dịch quan tâm hỏi, thê tử kêu thảm như vậy, hắn cũng có cảm giác thật sự rất đau.
Phó Vô Thiên lại không bày tỏ gì, ánh mắt vẫn luôn dán lên người Vương phi, nhìn nhất cử nhất động của Vương phi không chớp mắt.
An Tử Nhiên đứng đắn nói: “Thẩm thẩm, lông mày của thẩm thẩm có điểm thô, giống lông mày của nam nhân, mặc dù có thần nhưng không nhu mĩ. Khi đặt mình trong một đống nữ nhân, thẩm thẩm sẽ phát hiện mình giống nam nhân.”
Trịnh Quân Kỳ, Phó Dịch: “……”
Phó Vô Thiên ‘xuy’ một tiếng cười ra.
Một lát sau, Trịnh Quân Kỳ yên lặng bỏ tay xuống, suy yếu nói: “Tiếp tục đi, ta chịu được.”
Phó Dịch tức khắc câm nín.
Kế tiếp, sau những tiếng hít khí không ngừng, An Tử Nhiên rốt cuộc tỉa xong, cặp lông mày thô tráng đã gầy đi một nửa.
Trịnh Quân Kỳ dùng gương đồng kiểm tra, toàn thân đều choáng váng, này này này…… Này cũng quá khó coi!
Phó Dịch nhìn cũng có chút buồn cười. Trịnh Quân Kỳ lộ ra vẻ mặt khó coi, sớm biết vậy thì không tỉa lông mày, bị đau mà lông mày vẫn khó coi như vậy, nàng sao dám ra ngoài nữa.
“Thẩm thẩm, Vương phi còn chưa hoạ mi.” Phó Vô Thiên bắt chéo nhìn vẻ mặt không ngừng biến hóa của thẩm thẩm, liền đoán được nàng đang nghĩ cái gì, nữ nhân ai cũng yêu cái đẹp.
Nghe vậy, Trịnh Quân Kỳ mới phát hiện An Tử Nhiên buông cái nhíp rồi cầm lấy hộp trang phấn, thoa một chút lên lông mày, một lát sau mới bắt đầu vẽ.
Mi bút (Himeko: chì kẻ mày) làm từ thạch đại, cũng có tên thạch mặc (*), nữ nhân đều dùng thứ này để vẽ lông mày.
(*)石墨: đá graphite
Mới được tỉa xong, hai bên mày đều hồng hồng, mi bút có chút thô ráp nên có chút đau, nhưng vẫn có thể chịu được. Vẽ xong, An Tử Nhiên không lấy gương cho nàng xem, trực tiếp lấy phấn mặt, ở thế kỷ 21 gọi là phấn má hồng.
Thoa phấn mặt là theo sở thích cá nhân, nếu thích đậm thì thoa nhiều một chút, nhưng trong mắt An Tử Nhiên thì không khác gì mông khỉ, chỉ người diễn kịch mới thoa nhiều như vậy. Hơn nữa thoa phấn mặt chủ yếu vì làm mình có huyết sắc, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng thoa một chút, có khí sắc tốt là được.
Cuối cùng là son môi, son môi có dạng sáp, thứ này bình thường chỉ nhà có tiền mới có thể dùng, nhà nghèo thường chỉ cần giấy hồng, nhấp một chút là được.
Toàn bộ cần ba mươi phút. Tốc độ của An Tử Nhiên đã rất mau, một nữ tử trang điểm một canh giờ chắc cũng chưa xong.
Hắn trực tiếp đưa gương đồng cho nàng, “Được rồi.”
Trịnh Quân Kỳ không lập tức xem, nàng nhìn về phía Phó Dịch, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn xem có được không, lại phát hiện hắn đang không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia kinh diễm.
“Đẹp, đẹp sao?”
Phó Dịch kinh ngạc cảm thán một tiếng, “Đẹp vô cùng.”
Tâm tình của Trịnh Quân Kỳ thoáng chốc trở nên vi diệu.
/439
|