Triệu Nghị đến ủng hộ sĩ khí. Đám người đang hoảng loạn lại lần nữa bốc cháy hy vọng, nhìn quân số, bên họ có vẻ nhiều hơn một chút.
Binh mã của Úc Bá Phi đã tổn thất khi công thành, hiện giờ chỉ còn trên dưới bảy vạn. Triệu Nghị mang tới tám vạn đại quân, tính cả mấy ngàn cấm vệ quân ở Quân Tử Thành thì đã có trên tám vạn, tuy không nhiều nhưng ít nhất có thể gia tăng phần thắng.
Phó Nguyên Thành lo lắng hai vạn binh còn lại của Phó Nguyên Dương sẽ chạy tới, lập tức lệnh cho Triệu Nghị bắt họ lại. Phó Nguyên Dương cũng không muốn kéo lâu, họ lo lắng Phó Nguyên Thành có hiệp nghị với Phó Vương phủ, bởi vì đến bây giờ vẫn không thấy Phó Vô Thiên, sợ họ có hậu chiêu.
Nháy mắt, hai bên liền đánh nhau rồi. Tiếng gào rống, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm phẫn nộ hòa vào nhau, máu chảy thành sông, bá tánh phụ cận đã sớm chạy hết.
Phụ cận hoàng cung ngày thường rất ít có người đi qua. Hai quân dây dưa cơ hồ giết đỏ cả mắt, một người tiếp một người ngã xuống, tiếng kêu rên cơ hồ vang vọng không trung xám xịt.
Không trung dần sáng, thái dương từ phía đông mọc lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa cung một mảnh huyết sắc, thi thể cùng máu tươi đầy đất. Hai quân không ngừng giơ đao trong tay, chém xuống là lấy đi một mạng người, trường đao đâm vào cổ, máu bắn lên mặt, binh lính không kịp lau, đao trong tay đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Thảm thiết không đủ để hình dung hình ảnh trước cửa cung. Cửa cung sớm bị mở ra, Phó Nguyên Thành cùng cấm vệ quân đã sớm lao tới. Cấm vệ quân đều là binh lính có tố chất được huấn luyện, lợi hại hơn binh của Úc Bá Phi một chút.
Nửa canh giờ sau, càng nhiều binh của Úc Bá Phi ngã xuống. Nhưng đến lúc này rồi, đã không còn ai so đo nhiều như vậy. Trong một mảnh hỗn loạn, Phó Nguyên Dương rút trường kiếm bên hông dữ tợn nhằm phía Phó Nguyên Thành.
“Hoàng Thượng cẩn thận!” Chu Thành thấy Phó Nguyên Dương sát khí đầy mình xông tới, lập tức kéo Phó Nguyên Thành hộ ở đằng sau, hơn nữa lớn tiếng cảnh báo.
Phó Nguyên Thành lại đẩy Chu Thành ra, nhặt thanh đao trên mặt đất tiếp chiêu.
‘Choang’ một tiếng, lưỡi dao va chạm phát ra tiếng vang mãnh liệt.
Hai huynh đệ đều hận đối phương không chết, xuống tay không chút lưu tình. Tuy là hoàng tử nhưng ngày thường họ cũng tập võ, đều biết võ công, đánh lên cũng ngang sức. Chỉ một hồi, hai người đã ra mấy chục chiêu.
Thái dương hoàn toàn lên, bốn phía chỉ còn lại tiếng chém tiếng giết.
Úc Bá Phi chém một người cấm vệ, máu bắn trên mặt hắn, thiếu chút nữa vào mắt, không cấm lui ra phía sau vài bước, trong tầm mắt đều là thi thể cùng máu tươi, bên tai ong ong giống như có thanh âm hỗn loạn gì, vẻ mặt hơi chút hoảng hốt.
Úc Bá Phi hất hất đầu, không phải giết quá nhiều rồi xuất hiện ảo giác chứ, cứ cảm thấy có tiếng bước chân chỉnh tề đang tới gần, từng đợt từng đợt, như quân đội chân chính được huấn luyện nghiêm khắc. Suy nghĩ vừa hiện lên, Úc Bá Phi bỗng trừng lớn mắt.
“Không……” Tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì thanh âm càng lúc càng lớn, giống như đang tiến về phía họ.
Úc Bá Phi đột nhiên quay đầu, không có một bóng người. Nhưng cuối con phố tiêu điều dần xuất hiện một đội quân mặc áo giáp đen, từng hàng chỉnh tề, toàn thân tản ra sát khí lạnh lẽo bức người, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sát phạt huyết tinh rèn luyện qua năm này tháng nọ. Đây mới là quân đội chân chính tắm máu chiến trường, hắn chỉ nhìn thấy ở đúng một nơi.
Đó chính là biên quan! Úc Bá Phi khó có thể tin nhìn phía trước. Khi nhìn rõ tướng lãnh, hắn chỉ còn lại một suy nghĩ, quân đội biên quan tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắc giáp quân xuất hiện làm các binh lính giết đỏ cả mắt rồi đều bình tĩnh lại, bắt đầu không biết làm sao. Họ không rõ tại sao có thêm một đội quân xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia bất an cùng sợ hãi.
Hắc giáp quân nhanh chóng vây quanh họ, trong miệng phát ra tiếng quát chỉnh tề, thanh âm cực lớn làm không khí như xuất hiện gợn sóng. Binh lính bị khí thế của họ làm kinh sợ, không biết làm sao đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, vẻ mặt mờ mịt.
Đột nhiên xuất hiện thế lực thứ ba, họ phải làm thế nào đây?
Dẫn đầu có hai tướng lãnh, một người trong đó là Mã tướng quân trấn thủ biên quan. Úc Bá Phi ở biên quan sinh hoạt hơn nửa năm, rất quen thuộc vị Mã tướng quân này. Còn người kia, hắn không biết, chỉ cảm thấy quen mắt mà thôi.
“Việt Thất?” Đúng lúc này, Phó Nguyên Thành khó có thể tin hô lên.
Nghe vậy, Úc Bá Phi biến sắc, hắn nhớ ra rồi, người này hắn đã gặp một lần, chỉ là lúc ấy không nhìn kỹ nên ấn tượng không sâu. Nhưng đây không phải chính yếu, bởi vì Việt Thất là thủ hạ của Phó Vô Thiên.
Hắn nếu xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là do Phó Vô Thiên?
Lúc này, đội quân hắc giáp đột nhiên từ giữa tách ra một lối đi rộng đủ cho ba bốn người sóng vai đi qua, phía cuối đường có ba người cưỡi ngựa. Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên, trong thế giới tĩnh lặng phi thường rõ ràng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên ba người, đặc biệt là người đi giữa. Khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sắc bén, một thân khí thế nghiêm nghị bức người, liếc mắt qua nhìn hắn, rồi rốt cuộc không thể rời mắt. (Himeko: hứ, làm màu.)
Thấy hắn, mấy người Phó Nguyên Thành đều xanh mét. Hắn chính là Phó Vô Thiên tạm thời bị mọi người quên, hiện giờ lại xuất hiện rất phong độ, còn mang theo một đội quân hắc giáp tính sơ không dưới mười vạn, có cảm giác họ đều bị Phó Vô Thiên tính kế.
Hắc mã dừng lại trước họ không xa, trên mặt đất là máu đỏ chói mắt. Ngửi thấy mùi máu nồng đậm, hắc mã tựa hồ cũng bực bội đá đá chân.
Mọi người nhìn mặt Phó Vô Thiên mặt không biểu cảm lại bá khí trắc lậu, không dám thở mạnh.
“Thật là náo nhiệt, sao không tiếp tục?” Phó Vô Thiên từ trên cao nhìn xuống nhìn, lời nói lãnh khốc vô tình lập tức truyền tới tai mọi người, ngữ khí không phập phồng lại nghe ra một tia hài hước.
Phó Nguyên Thành cảm thấy hắn bị Phó Vô Thiên hung hăng tát một cái, trên mặt đã sớm không còn ánh sáng, ánh mắt Phó Vô Thiên làm hắn cảm thấy mình giống con hát.
“Vô Thiên đường đệ tới vừa lúc, mau bắt phản tặc Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi.” Phó Nguyên Thành không nghĩ ngay lúc này phân rõ giới hạn với Phó Vô Thiên, hiện tại hắn vẫn cần Phó Vô Thiên hỗ trợ xử lý Phó Nguyên Dương, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi lập tức nắm chặt tay, trên mặt xuất hiện một tia không cam lòng, họ thật vất vả đi đến bước này, thắng lợi đã ở trước mắt, Phó Vô Thiên xuất hiện đánh vỡ kế hoạch của họ.
Phó Vô Thiên lại không làm theo lời Phó Nguyên Thành.Hoàng cung yên tĩnh chỉ có tiếng gió gào thét bên tai, còn có tiếng tim đập không ngừng ngày càng rõ.
Sắc mặt Phó Nguyên Thành ngày càng khó coi. Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi như lại thấy được ánh sáng hy vọng, trong mắt một lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa.
Phó Nguyên Dương lập tức đứng ra nói: “Vô Thiên, ngươi không cần tin tưởng Phó Nguyên Thành. Chiếu thư truyền ngôi là giả, là Phó Nguyên Thành làm giả. Thời gian hắn giúp phụ hoàng xử lý triều chính, hắn có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng, có ngọc tỉ và bắt chước nét chữ dễ như trở bàn tay. Cái chết của phụ hoàng, ta hoài nghi cũng là do hắn. Người như vậy căn bản không xứng làm hoàng đế.”
“Hừ, trẫm không xứng, chẳng lẽ đồ phản tặc ngươi xứng sao? Đó chỉ là cái cớ của ngươi mà thôi.” Phó Nguyên Thành cười lạnh phản bác.
Hai người ngươi một câu ta một câu phản bác, đều hy vọng có thể kéo Phó Vô Thiên về phía mình, lại đều không nghĩ tới, nếu Phó Vô Thiên không giúp ai thì sao?
Một lát sau, hai người mới đồng thời nhìn lại Phó Vô Thiên.
Phó Nguyên Thành khá thấp thỏm, bởi vì hành động của Phó Vô Thiên hắn một chút cũng không hiểu được, có thể nghĩ, Phó Vô Thiên căn bản không tính hợp tác với hắn, cho nên hắn sờ không rõ người này rốt cuộc nghĩ cái gì.
Phó Vô Thiên đảo mắt qua hai người, cuối cùng dừng trên Úc Bá Phi, khóe miệng giơ lên độ cung tàn khốc, “Dám có gan tạo phản thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả. Bổn vương thân là Đại Á chiến thần, tuyệt không nuông chiều loại người này, bắt lấy Úc Bá Phi.”
Úc Bá Phi biến sắc.
Lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, “Mạt tướng tuân mệnh.”
Úc Bá Phi ngẩng đầu, nhìn nam nhân đi ra từ đội quân hắc giáp, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đến giờ phút này hắn còn cái gì không rõ.
Người mà hắn luôn cảm thấy không có khả năng phản bội từ ban đầu đã không phải người của hắn. Cái gọi là trung thành và tận tâm chưa bao giờ dành cho hắn, hắn vậy mà luôn buồn cười cho rằng Cung Vân là thủ hạ của hắn.
Không sai, người này chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân Cung Vân, người mà ngay cả Phó Nguyên Thành đều đã từng tin tưởng.
Sau khi Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương xông vào Quân Tử Thành, chính Cung Vân đã mở cửa thành cho hắc giáp quân tiến quân thần tốc.
Binh mã của Úc Bá Phi đã tổn thất khi công thành, hiện giờ chỉ còn trên dưới bảy vạn. Triệu Nghị mang tới tám vạn đại quân, tính cả mấy ngàn cấm vệ quân ở Quân Tử Thành thì đã có trên tám vạn, tuy không nhiều nhưng ít nhất có thể gia tăng phần thắng.
Phó Nguyên Thành lo lắng hai vạn binh còn lại của Phó Nguyên Dương sẽ chạy tới, lập tức lệnh cho Triệu Nghị bắt họ lại. Phó Nguyên Dương cũng không muốn kéo lâu, họ lo lắng Phó Nguyên Thành có hiệp nghị với Phó Vương phủ, bởi vì đến bây giờ vẫn không thấy Phó Vô Thiên, sợ họ có hậu chiêu.
Nháy mắt, hai bên liền đánh nhau rồi. Tiếng gào rống, tiếng kêu thảm thiết, thanh âm phẫn nộ hòa vào nhau, máu chảy thành sông, bá tánh phụ cận đã sớm chạy hết.
Phụ cận hoàng cung ngày thường rất ít có người đi qua. Hai quân dây dưa cơ hồ giết đỏ cả mắt, một người tiếp một người ngã xuống, tiếng kêu rên cơ hồ vang vọng không trung xám xịt.
Không trung dần sáng, thái dương từ phía đông mọc lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa cung một mảnh huyết sắc, thi thể cùng máu tươi đầy đất. Hai quân không ngừng giơ đao trong tay, chém xuống là lấy đi một mạng người, trường đao đâm vào cổ, máu bắn lên mặt, binh lính không kịp lau, đao trong tay đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Thảm thiết không đủ để hình dung hình ảnh trước cửa cung. Cửa cung sớm bị mở ra, Phó Nguyên Thành cùng cấm vệ quân đã sớm lao tới. Cấm vệ quân đều là binh lính có tố chất được huấn luyện, lợi hại hơn binh của Úc Bá Phi một chút.
Nửa canh giờ sau, càng nhiều binh của Úc Bá Phi ngã xuống. Nhưng đến lúc này rồi, đã không còn ai so đo nhiều như vậy. Trong một mảnh hỗn loạn, Phó Nguyên Dương rút trường kiếm bên hông dữ tợn nhằm phía Phó Nguyên Thành.
“Hoàng Thượng cẩn thận!” Chu Thành thấy Phó Nguyên Dương sát khí đầy mình xông tới, lập tức kéo Phó Nguyên Thành hộ ở đằng sau, hơn nữa lớn tiếng cảnh báo.
Phó Nguyên Thành lại đẩy Chu Thành ra, nhặt thanh đao trên mặt đất tiếp chiêu.
‘Choang’ một tiếng, lưỡi dao va chạm phát ra tiếng vang mãnh liệt.
Hai huynh đệ đều hận đối phương không chết, xuống tay không chút lưu tình. Tuy là hoàng tử nhưng ngày thường họ cũng tập võ, đều biết võ công, đánh lên cũng ngang sức. Chỉ một hồi, hai người đã ra mấy chục chiêu.
Thái dương hoàn toàn lên, bốn phía chỉ còn lại tiếng chém tiếng giết.
Úc Bá Phi chém một người cấm vệ, máu bắn trên mặt hắn, thiếu chút nữa vào mắt, không cấm lui ra phía sau vài bước, trong tầm mắt đều là thi thể cùng máu tươi, bên tai ong ong giống như có thanh âm hỗn loạn gì, vẻ mặt hơi chút hoảng hốt.
Úc Bá Phi hất hất đầu, không phải giết quá nhiều rồi xuất hiện ảo giác chứ, cứ cảm thấy có tiếng bước chân chỉnh tề đang tới gần, từng đợt từng đợt, như quân đội chân chính được huấn luyện nghiêm khắc. Suy nghĩ vừa hiện lên, Úc Bá Phi bỗng trừng lớn mắt.
“Không……” Tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì thanh âm càng lúc càng lớn, giống như đang tiến về phía họ.
Úc Bá Phi đột nhiên quay đầu, không có một bóng người. Nhưng cuối con phố tiêu điều dần xuất hiện một đội quân mặc áo giáp đen, từng hàng chỉnh tề, toàn thân tản ra sát khí lạnh lẽo bức người, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở sát phạt huyết tinh rèn luyện qua năm này tháng nọ. Đây mới là quân đội chân chính tắm máu chiến trường, hắn chỉ nhìn thấy ở đúng một nơi.
Đó chính là biên quan! Úc Bá Phi khó có thể tin nhìn phía trước. Khi nhìn rõ tướng lãnh, hắn chỉ còn lại một suy nghĩ, quân đội biên quan tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hắc giáp quân xuất hiện làm các binh lính giết đỏ cả mắt rồi đều bình tĩnh lại, bắt đầu không biết làm sao. Họ không rõ tại sao có thêm một đội quân xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia bất an cùng sợ hãi.
Hắc giáp quân nhanh chóng vây quanh họ, trong miệng phát ra tiếng quát chỉnh tề, thanh âm cực lớn làm không khí như xuất hiện gợn sóng. Binh lính bị khí thế của họ làm kinh sợ, không biết làm sao đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, vẻ mặt mờ mịt.
Đột nhiên xuất hiện thế lực thứ ba, họ phải làm thế nào đây?
Dẫn đầu có hai tướng lãnh, một người trong đó là Mã tướng quân trấn thủ biên quan. Úc Bá Phi ở biên quan sinh hoạt hơn nửa năm, rất quen thuộc vị Mã tướng quân này. Còn người kia, hắn không biết, chỉ cảm thấy quen mắt mà thôi.
“Việt Thất?” Đúng lúc này, Phó Nguyên Thành khó có thể tin hô lên.
Nghe vậy, Úc Bá Phi biến sắc, hắn nhớ ra rồi, người này hắn đã gặp một lần, chỉ là lúc ấy không nhìn kỹ nên ấn tượng không sâu. Nhưng đây không phải chính yếu, bởi vì Việt Thất là thủ hạ của Phó Vô Thiên.
Hắn nếu xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là do Phó Vô Thiên?
Lúc này, đội quân hắc giáp đột nhiên từ giữa tách ra một lối đi rộng đủ cho ba bốn người sóng vai đi qua, phía cuối đường có ba người cưỡi ngựa. Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên, trong thế giới tĩnh lặng phi thường rõ ràng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên ba người, đặc biệt là người đi giữa. Khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sắc bén, một thân khí thế nghiêm nghị bức người, liếc mắt qua nhìn hắn, rồi rốt cuộc không thể rời mắt. (Himeko: hứ, làm màu.)
Thấy hắn, mấy người Phó Nguyên Thành đều xanh mét. Hắn chính là Phó Vô Thiên tạm thời bị mọi người quên, hiện giờ lại xuất hiện rất phong độ, còn mang theo một đội quân hắc giáp tính sơ không dưới mười vạn, có cảm giác họ đều bị Phó Vô Thiên tính kế.
Hắc mã dừng lại trước họ không xa, trên mặt đất là máu đỏ chói mắt. Ngửi thấy mùi máu nồng đậm, hắc mã tựa hồ cũng bực bội đá đá chân.
Mọi người nhìn mặt Phó Vô Thiên mặt không biểu cảm lại bá khí trắc lậu, không dám thở mạnh.
“Thật là náo nhiệt, sao không tiếp tục?” Phó Vô Thiên từ trên cao nhìn xuống nhìn, lời nói lãnh khốc vô tình lập tức truyền tới tai mọi người, ngữ khí không phập phồng lại nghe ra một tia hài hước.
Phó Nguyên Thành cảm thấy hắn bị Phó Vô Thiên hung hăng tát một cái, trên mặt đã sớm không còn ánh sáng, ánh mắt Phó Vô Thiên làm hắn cảm thấy mình giống con hát.
“Vô Thiên đường đệ tới vừa lúc, mau bắt phản tặc Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi.” Phó Nguyên Thành không nghĩ ngay lúc này phân rõ giới hạn với Phó Vô Thiên, hiện tại hắn vẫn cần Phó Vô Thiên hỗ trợ xử lý Phó Nguyên Dương, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi lập tức nắm chặt tay, trên mặt xuất hiện một tia không cam lòng, họ thật vất vả đi đến bước này, thắng lợi đã ở trước mắt, Phó Vô Thiên xuất hiện đánh vỡ kế hoạch của họ.
Phó Vô Thiên lại không làm theo lời Phó Nguyên Thành.Hoàng cung yên tĩnh chỉ có tiếng gió gào thét bên tai, còn có tiếng tim đập không ngừng ngày càng rõ.
Sắc mặt Phó Nguyên Thành ngày càng khó coi. Phó Nguyên Dương cùng Úc Bá Phi như lại thấy được ánh sáng hy vọng, trong mắt một lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa.
Phó Nguyên Dương lập tức đứng ra nói: “Vô Thiên, ngươi không cần tin tưởng Phó Nguyên Thành. Chiếu thư truyền ngôi là giả, là Phó Nguyên Thành làm giả. Thời gian hắn giúp phụ hoàng xử lý triều chính, hắn có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng, có ngọc tỉ và bắt chước nét chữ dễ như trở bàn tay. Cái chết của phụ hoàng, ta hoài nghi cũng là do hắn. Người như vậy căn bản không xứng làm hoàng đế.”
“Hừ, trẫm không xứng, chẳng lẽ đồ phản tặc ngươi xứng sao? Đó chỉ là cái cớ của ngươi mà thôi.” Phó Nguyên Thành cười lạnh phản bác.
Hai người ngươi một câu ta một câu phản bác, đều hy vọng có thể kéo Phó Vô Thiên về phía mình, lại đều không nghĩ tới, nếu Phó Vô Thiên không giúp ai thì sao?
Một lát sau, hai người mới đồng thời nhìn lại Phó Vô Thiên.
Phó Nguyên Thành khá thấp thỏm, bởi vì hành động của Phó Vô Thiên hắn một chút cũng không hiểu được, có thể nghĩ, Phó Vô Thiên căn bản không tính hợp tác với hắn, cho nên hắn sờ không rõ người này rốt cuộc nghĩ cái gì.
Phó Vô Thiên đảo mắt qua hai người, cuối cùng dừng trên Úc Bá Phi, khóe miệng giơ lên độ cung tàn khốc, “Dám có gan tạo phản thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả. Bổn vương thân là Đại Á chiến thần, tuyệt không nuông chiều loại người này, bắt lấy Úc Bá Phi.”
Úc Bá Phi biến sắc.
Lúc này, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, “Mạt tướng tuân mệnh.”
Úc Bá Phi ngẩng đầu, nhìn nam nhân đi ra từ đội quân hắc giáp, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, đến giờ phút này hắn còn cái gì không rõ.
Người mà hắn luôn cảm thấy không có khả năng phản bội từ ban đầu đã không phải người của hắn. Cái gọi là trung thành và tận tâm chưa bao giờ dành cho hắn, hắn vậy mà luôn buồn cười cho rằng Cung Vân là thủ hạ của hắn.
Không sai, người này chính là Phó thống lĩnh cấm vệ quân Cung Vân, người mà ngay cả Phó Nguyên Thành đều đã từng tin tưởng.
Sau khi Úc Bá Phi cùng Phó Nguyên Dương xông vào Quân Tử Thành, chính Cung Vân đã mở cửa thành cho hắc giáp quân tiến quân thần tốc.
/439
|