Phó Nguyên Phàm thấy hai người đều đang nhìn hắn, cẩn thận nghĩ tức khắc minh bạch ý đường ca.
Phó Nguyên Kiến chịu tội là không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho nên cũng chỉ dư lại hắn, trở thành hoàng đế Đại Á chỉ là vấn đề thời gian. Là hoàng đế Đại Á tương lai, hắn cần thành lập uy tín, mượn sức một ít đại thần có tiếng nói trên triều, trước mắt chính là một cơ hội rất tốt.
Triệu Cương là quan võ nhị phẩm, dĩ vãng lời nói trên triều có lẽ kém Trường Tôn Thành Đức, nhưng hiện tại vài vị đại thần lần lượt thất thế xuống ngựa, triều đình thay máu, địa vị của Triệu Cương lại xông ra. Hơn nữa, bởi vì Nhị hoàng tử, hiện tại rất nhiều đại thần đều sợ nhấc lên quan hệ với Triệu gia sẽ bị giận chó đánh mèo, cho nên Triệu gia khả năng sẽ bị xa cách. Đây là lúc mượn sức hắn trợ giúp Phó Nguyên Phàm.
Triệu Cương cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý Phó Vô Thiên. Ông phát hiện đây cũng là cơ hội của Triệu gia. Trước ông còn lo lắng dù Triệu Nghị cuối cùng không bị vấn tội, tiền đồ chỉ sợ cũng sẽ bị hủy trong một sớm, hiện giờ trước mặt là một con đường rộng thênh thang, nếu không bước lên thì ông thật là già đến hồ đồ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Cương lập tức quỳ trước mặt Phó Nguyên Phàm, “Thần Triệu Cương đại diện cho Triệu gia nguyện cả đời trung thành với Hoàng Thượng, vượt lửa quá sông sẽ không tiếc.”
Phó Nguyên Phàm hoảng sợ, hắn chưa có tự giác của hoàng đế, lập tức nhìn về phía đường ca xin giúp đỡ, Phó Vô Thiên lại làm như không thấy, đành phải tự mình trấn định xuống.
“Cái kia…… Triệu tướng quân không cần như thế, thị phi công đạo, bổn vương đều có phán đoán suy luận, Triệu tướng quân trở về chờ tin tức đi.”
Nghe thế, Triệu Cương có chút thất vọng, nhưng cũng trong dự kiến, chỉ là lời này xuất ra từ miệng Phó Nguyên Phàm vẫn có một chút là lạ.
Triệu Cương đi rồi, Phó Nguyên Phàm lập tức thói cũ nẩy mầm, “Đường ca, vừa rồi ta biểu hiện thế nào?”
Phó Vô Thiên vừa rút mấy phần tấu chương trên bàn án, vừa trả lời: “Miễn cưỡng còn có thể, cuối cùng còn biết muốn kéo dài thời gian, nhưng kế tiếp phải làm gì? Ngươi biết không?”
Đây là chuẩn bị khảo hắn?
Phó Nguyên Phàm chép chép lưỡi, thật cẩn thận đáp: “Trước để Triệu tướng quân đợi một thời gian, đến khi ông ấy ngày càng sốt ruột, ngày càng lo lắng thì đặc xá cho Triệu Nghị cùng Phó Nguyên Kiến. Đến lúc đó, Triệu tướng quân sẽ rất cảm kích, càng thêm thiệt tình trung thành làm việc đúng không?” Do do dự dự nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy mình vẫn rất là thông minh, trước kia hắn khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy, càng thêm không nghĩ sâu như vậy.
“Ngươi muốn đặc xá Triệu Nghị cùng Phó Nguyên Kiến thế nào?”
Phó Nguyên Phàm suy nghĩ một chút, “Nói họ không tham dự vào kế hoạch của Phó Nguyên Thành, không liên quan đến cái chết của Đại hoàng tử cùng phụ hoàng?”
Phó Vô Thiên giơ tay ném một phần tấu chương.
“Ai u!” Phó Nguyên Phàm không phản ứng kịp nên trúng chưởng, may mắn không phải nghiên mực.
“Đầu óc bị ván cửa kẹp hay sao, ngươi nếu rửa tội họ đến sạch sẽ, về sau còn lấy cái gì kiềm chế Triệu Cương. Triệu Cương cảm kích ngươi không phải giả, nhưng phân cảm kích này sẽ kéo dài bao lâu không ai biết. Đến khi không còn cảm kích ngươi nữa, tại sao Triệu Cương không nâng cháu ngoại của ông ấy lên hoàng đế mà để mặc một hoàng tử không đúng tí nào ngươi lên ngôi, đã hiểu sao?”
Phó Nguyên Phàm bị ván cửa kẹp đầu ũ rũ, “Đã hiểu.”
“Làm người phải lưu một đường, không chỉ đối với người khác, cũng là đối với chính mình, đặc biệt là sau khi làm hoàng đế, ngươi nếu không tính toán tỉ mỉ, về sau bị ăn da hủy cốt người chính là ngươi.” Phó Vô Thiên khắc cốt minh tâm giáo dục.
“Ta hiểu ta hiểu, ta về sau nhất định tính toán tỉ mỉ, vì mình lưu một đường, người khác nói gì ta sẽ không hoàn toàn tin tưởng.” Phó Nguyên Phàm khổ bức tiếp thu giáo dục đến từ đường ca.
Hắn biết ngay sẽ là thế này mà, làm hoàng đế không khác gì ngồi xổm địa lao.
Phó Vô Thiên lựa ra mấy tấu chương ném lên cái bàn bên cạnh, “Trước chạng vạng, xem hết những tấu chương này, xem xong thì viết cảm tưởng của bản thân, có vấn đề không hiểu cũng ghi hết lại, ngày mai bổn vương tới kiểm tra, nhớ kỹ, phải tự mình hoàn thành.” Công đạo xong, Phó Vô Thiên liền đi.
Phó Nguyên Phàm dại ra nhìn đống tấu chương trên bàn, ít cũng phải mấy chục bản, trước chạng vạng, một canh giờ nữa là chạng vạng rồi còn đâu, chân mềm nhũn.
“Đại Hắc, mau đỡ bổn vương.”
Đại Hắc bình tĩnh đỡ lấy cánh tay chủ tử.
Phó Vô Thiên trở về Phó Vương phủ, cũng biết tin thẩm thẩm mang thai. Sau khi xảy ra nhiều chuyện sốt ruột như vậy, cuối cùng có một chuyện đáng để cao hứng.
Nhưng tới giờ cơm chiều, hắn lại không cảm thấy có bao nhiêu cao hứng. Lão Vương gia vì chiếu cố Trịnh Quân Kỳ, cố ý phân phó đầu bếp không làm nhiều món dầu mỡ, cho nên cơm chiều lấy đồ chay là chủ.
Phó Vô Thiên thuộc chủ nghĩa không thịt không vui, mỗi bữa đều phải ăn thịt. Ở quân doanh không chú ý như trong phủ, cho nên thường xuyên là một cái chân dê hoặc chân hươu cứ thế ăn, hiện tại chín phần là rau, màu sắc rực rỡ một mảnh, nào còn có tâm tình ăn uống.
An Tử Nhiên rất rõ khẩu vị hắn, liền chuyển đĩa thịt kho tàu duy nhất trên bàn cơm tới trước mặt hắn.
“Vẫn là Vương phi của bổn vương săn sóc.” Phó Vô Thiên đá bay tâm tình không thoải mái, cầm đũa gắp cho An Tử Nhiên một khối thịt kho tàu.
Cơm chiều do Vương đầu bếp làm. Nội loạn cũng ảnh hưởng đến An gia tửu lầu, cũng may không nghiêm trọng, hơn nữa đồ đệ của Vương đầu bếp đã có thể một mình đảm đương một phía, cho nên ông tới Phó Vương phủ hỗ trợ. Vương đầu bếp ở Đại Á coi như số một số hai, ngay cả lão Vương gia đều thích.
Hai phu phu cùng chung một đĩa thịt. Khi lão Vương gia hỏi thăm con dâu xong, thịt kho tàu đã bị hai người ăn hết. Lão nhân gia trừng mắt, thịt kho tàu cũng là món ông thích nhất, cho nên mới bảo Vương đầu bếp chỉ làm một đĩa thức ăn.
“Hai đứa……”
Phó Vô Thiên đẩy mấy món chưa được động đến trước mặt lão Vương gia, “Tổ phụ, thẩm thẩm không ăn được mấy, món này có chút thịt, tổ phụ tạm chấp nhận, hai tháng nữa là có thể ăn thịt.”
Lão Vương gia thiếu chút nữa cắn lưỡi.
Phó Dịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ra mặt giúp lão Vương gia giải vây: “Có chuyện muốn nói với cả nhà, đại phu nói Quân Kỳ nôn nghén có thể sẽ nhiều hơn thai phụ bình thường, cho nên từ ngày mai ta và Quân Kỳ sẽ dùng bữa trong phòng.”
Không ai phản bác, bao gồm lão Vương gia.
Vào đêm, bụng Trịnh Quân Kỳ quả nhiên làm ầm lên, đồ ăn tất cả bị nàng nôn ra. Đó là đồ ăn dành cho thai phụ, sẽ không cảm thấy buồn nôn mới đúng. Chưa đến một tháng đã lăn lộn người lớn như vậy, sau khi sinh nói không chừng là một tiểu bá vương.
Tuy rằng lăn lộn người, nhưng lão nhân nghĩ tương đối nhiều, cảm thấy thai nhi hiện tại rất có sức sống, có nghĩa sau này sẽ là một cái bánh bao béo khỏe dễ nuôi, cũng sẽ tương đối thông minh.
Bên kia, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên nằm trong chăn tâm sự. Vì bồi dưỡng Phó Nguyên Phàm thành một hoàng đế xứng chức, về sau Phó Vô Thiên có thể sẽ xuyên tiến cung. Còn phải tổ chức nghi thức đăng cơ, việc nhiều không kể xiết. Hai phu phu kế tiếp sẽ không có nhiều thời gian ở chung.
“Vương gia, ngày mai ta tính toán ra khỏi thành một chuyến.” An Tử Nhiên gối lên cánh tay Phó Vô Thiên nói.
“Xương Châu?”
“Không phải, đi tiểu nông trường. Mấy ngày hôm trước ta đã muốn đi, ta không yên tâm hai người đặt hàng lần trước.”
“Cần bổn vương đi cùng sao?”
An Tử Nhiên xoay người nằm lên ngực hắn, khóe miệng câu lên ý cười nhàn nhạt, “Không cần, Vương gia vẫn mau chóng làm Phó Nguyên Phàm trở thành một hoàng đế đủ tư cách đi, nghi thức đăng cơ chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Lại thượng thư mới nhậm chức đang chuẩn bị. Nửa tháng sau chính là ngày tốt.”
Lâm thượng thư đã bị Phó Vô Thiên hái mũ cánh chuồn, chiếu thư truyền ngôi nếu là giả, Lâm thượng thư đương nhiên có vấn đề. Còn Hình bộ Tưởng thượng thư, hắn là quân cờ dấu người tai mắt Phó Nguyên Thành cùng Lâm thượng thư cố ý kéo vào, hoàn toàn không biết gì, bị lợi dụng mà thôi.
Phó Vô Thiên đột nhiên xoay người đè hắn dưới thân, chóp mũi thân mật cọ gương mặt hắn, trầm thấp nói: “Vương phi, chuyện của ngày mai thì ngày mai lại bàn, chúng ta nên làm chuyện buổi tối nên làm.” Nói rồi hôn lấy môi hắn.
……
Sáng hôm sau, không đợi An Tử Nhiên xuất phát, tiểu nông trường vùng ngoại ô lại truyền đến tin khẩn cấp. Đêm qua có hắc ảnh xông vào tiểu nông trường, muốn trộm công thức khử trắng ngưu cốt, có mấy lính gác bị đả thương, nhưng không nghiêm trọng.
Phó Vô Thiên nghe nói chuyện này nên không tiến cung, bảo Cát Khiêm An đi thay, sau đó đi cùng An Tử Nhiên ra khỏi thành.
Tiểu nông trường kỳ thật đã không thể xem như tiểu. Xưởng chạm trổ mở rộng, công việc ở tiểu nông trường cũng bắt đầu tăng thêm, mỗi ngày cần rất nhiều ngưu cốt. Chủ lò mổ đã không cung cấp kịp nên An Tử Nhiên lại hợp tác thêm với mộ lò mổ.
Hiện tại quy mô đã mở rộng gấp hai, nhân thủ cũng không thể không gia tăng, bởi vì vẫn luôn tường an không có việc gì cho nên không tự chủ được lơi lỏng vài phần, cũng may An Tử Nhiên có nhắc nhở mới không tạo thành tổn thất lớn.
Phó Nguyên Kiến chịu tội là không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho nên cũng chỉ dư lại hắn, trở thành hoàng đế Đại Á chỉ là vấn đề thời gian. Là hoàng đế Đại Á tương lai, hắn cần thành lập uy tín, mượn sức một ít đại thần có tiếng nói trên triều, trước mắt chính là một cơ hội rất tốt.
Triệu Cương là quan võ nhị phẩm, dĩ vãng lời nói trên triều có lẽ kém Trường Tôn Thành Đức, nhưng hiện tại vài vị đại thần lần lượt thất thế xuống ngựa, triều đình thay máu, địa vị của Triệu Cương lại xông ra. Hơn nữa, bởi vì Nhị hoàng tử, hiện tại rất nhiều đại thần đều sợ nhấc lên quan hệ với Triệu gia sẽ bị giận chó đánh mèo, cho nên Triệu gia khả năng sẽ bị xa cách. Đây là lúc mượn sức hắn trợ giúp Phó Nguyên Phàm.
Triệu Cương cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý Phó Vô Thiên. Ông phát hiện đây cũng là cơ hội của Triệu gia. Trước ông còn lo lắng dù Triệu Nghị cuối cùng không bị vấn tội, tiền đồ chỉ sợ cũng sẽ bị hủy trong một sớm, hiện giờ trước mặt là một con đường rộng thênh thang, nếu không bước lên thì ông thật là già đến hồ đồ.
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Cương lập tức quỳ trước mặt Phó Nguyên Phàm, “Thần Triệu Cương đại diện cho Triệu gia nguyện cả đời trung thành với Hoàng Thượng, vượt lửa quá sông sẽ không tiếc.”
Phó Nguyên Phàm hoảng sợ, hắn chưa có tự giác của hoàng đế, lập tức nhìn về phía đường ca xin giúp đỡ, Phó Vô Thiên lại làm như không thấy, đành phải tự mình trấn định xuống.
“Cái kia…… Triệu tướng quân không cần như thế, thị phi công đạo, bổn vương đều có phán đoán suy luận, Triệu tướng quân trở về chờ tin tức đi.”
Nghe thế, Triệu Cương có chút thất vọng, nhưng cũng trong dự kiến, chỉ là lời này xuất ra từ miệng Phó Nguyên Phàm vẫn có một chút là lạ.
Triệu Cương đi rồi, Phó Nguyên Phàm lập tức thói cũ nẩy mầm, “Đường ca, vừa rồi ta biểu hiện thế nào?”
Phó Vô Thiên vừa rút mấy phần tấu chương trên bàn án, vừa trả lời: “Miễn cưỡng còn có thể, cuối cùng còn biết muốn kéo dài thời gian, nhưng kế tiếp phải làm gì? Ngươi biết không?”
Đây là chuẩn bị khảo hắn?
Phó Nguyên Phàm chép chép lưỡi, thật cẩn thận đáp: “Trước để Triệu tướng quân đợi một thời gian, đến khi ông ấy ngày càng sốt ruột, ngày càng lo lắng thì đặc xá cho Triệu Nghị cùng Phó Nguyên Kiến. Đến lúc đó, Triệu tướng quân sẽ rất cảm kích, càng thêm thiệt tình trung thành làm việc đúng không?” Do do dự dự nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy mình vẫn rất là thông minh, trước kia hắn khẳng định sẽ không nghĩ nhiều như vậy, càng thêm không nghĩ sâu như vậy.
“Ngươi muốn đặc xá Triệu Nghị cùng Phó Nguyên Kiến thế nào?”
Phó Nguyên Phàm suy nghĩ một chút, “Nói họ không tham dự vào kế hoạch của Phó Nguyên Thành, không liên quan đến cái chết của Đại hoàng tử cùng phụ hoàng?”
Phó Vô Thiên giơ tay ném một phần tấu chương.
“Ai u!” Phó Nguyên Phàm không phản ứng kịp nên trúng chưởng, may mắn không phải nghiên mực.
“Đầu óc bị ván cửa kẹp hay sao, ngươi nếu rửa tội họ đến sạch sẽ, về sau còn lấy cái gì kiềm chế Triệu Cương. Triệu Cương cảm kích ngươi không phải giả, nhưng phân cảm kích này sẽ kéo dài bao lâu không ai biết. Đến khi không còn cảm kích ngươi nữa, tại sao Triệu Cương không nâng cháu ngoại của ông ấy lên hoàng đế mà để mặc một hoàng tử không đúng tí nào ngươi lên ngôi, đã hiểu sao?”
Phó Nguyên Phàm bị ván cửa kẹp đầu ũ rũ, “Đã hiểu.”
“Làm người phải lưu một đường, không chỉ đối với người khác, cũng là đối với chính mình, đặc biệt là sau khi làm hoàng đế, ngươi nếu không tính toán tỉ mỉ, về sau bị ăn da hủy cốt người chính là ngươi.” Phó Vô Thiên khắc cốt minh tâm giáo dục.
“Ta hiểu ta hiểu, ta về sau nhất định tính toán tỉ mỉ, vì mình lưu một đường, người khác nói gì ta sẽ không hoàn toàn tin tưởng.” Phó Nguyên Phàm khổ bức tiếp thu giáo dục đến từ đường ca.
Hắn biết ngay sẽ là thế này mà, làm hoàng đế không khác gì ngồi xổm địa lao.
Phó Vô Thiên lựa ra mấy tấu chương ném lên cái bàn bên cạnh, “Trước chạng vạng, xem hết những tấu chương này, xem xong thì viết cảm tưởng của bản thân, có vấn đề không hiểu cũng ghi hết lại, ngày mai bổn vương tới kiểm tra, nhớ kỹ, phải tự mình hoàn thành.” Công đạo xong, Phó Vô Thiên liền đi.
Phó Nguyên Phàm dại ra nhìn đống tấu chương trên bàn, ít cũng phải mấy chục bản, trước chạng vạng, một canh giờ nữa là chạng vạng rồi còn đâu, chân mềm nhũn.
“Đại Hắc, mau đỡ bổn vương.”
Đại Hắc bình tĩnh đỡ lấy cánh tay chủ tử.
Phó Vô Thiên trở về Phó Vương phủ, cũng biết tin thẩm thẩm mang thai. Sau khi xảy ra nhiều chuyện sốt ruột như vậy, cuối cùng có một chuyện đáng để cao hứng.
Nhưng tới giờ cơm chiều, hắn lại không cảm thấy có bao nhiêu cao hứng. Lão Vương gia vì chiếu cố Trịnh Quân Kỳ, cố ý phân phó đầu bếp không làm nhiều món dầu mỡ, cho nên cơm chiều lấy đồ chay là chủ.
Phó Vô Thiên thuộc chủ nghĩa không thịt không vui, mỗi bữa đều phải ăn thịt. Ở quân doanh không chú ý như trong phủ, cho nên thường xuyên là một cái chân dê hoặc chân hươu cứ thế ăn, hiện tại chín phần là rau, màu sắc rực rỡ một mảnh, nào còn có tâm tình ăn uống.
An Tử Nhiên rất rõ khẩu vị hắn, liền chuyển đĩa thịt kho tàu duy nhất trên bàn cơm tới trước mặt hắn.
“Vẫn là Vương phi của bổn vương săn sóc.” Phó Vô Thiên đá bay tâm tình không thoải mái, cầm đũa gắp cho An Tử Nhiên một khối thịt kho tàu.
Cơm chiều do Vương đầu bếp làm. Nội loạn cũng ảnh hưởng đến An gia tửu lầu, cũng may không nghiêm trọng, hơn nữa đồ đệ của Vương đầu bếp đã có thể một mình đảm đương một phía, cho nên ông tới Phó Vương phủ hỗ trợ. Vương đầu bếp ở Đại Á coi như số một số hai, ngay cả lão Vương gia đều thích.
Hai phu phu cùng chung một đĩa thịt. Khi lão Vương gia hỏi thăm con dâu xong, thịt kho tàu đã bị hai người ăn hết. Lão nhân gia trừng mắt, thịt kho tàu cũng là món ông thích nhất, cho nên mới bảo Vương đầu bếp chỉ làm một đĩa thức ăn.
“Hai đứa……”
Phó Vô Thiên đẩy mấy món chưa được động đến trước mặt lão Vương gia, “Tổ phụ, thẩm thẩm không ăn được mấy, món này có chút thịt, tổ phụ tạm chấp nhận, hai tháng nữa là có thể ăn thịt.”
Lão Vương gia thiếu chút nữa cắn lưỡi.
Phó Dịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ra mặt giúp lão Vương gia giải vây: “Có chuyện muốn nói với cả nhà, đại phu nói Quân Kỳ nôn nghén có thể sẽ nhiều hơn thai phụ bình thường, cho nên từ ngày mai ta và Quân Kỳ sẽ dùng bữa trong phòng.”
Không ai phản bác, bao gồm lão Vương gia.
Vào đêm, bụng Trịnh Quân Kỳ quả nhiên làm ầm lên, đồ ăn tất cả bị nàng nôn ra. Đó là đồ ăn dành cho thai phụ, sẽ không cảm thấy buồn nôn mới đúng. Chưa đến một tháng đã lăn lộn người lớn như vậy, sau khi sinh nói không chừng là một tiểu bá vương.
Tuy rằng lăn lộn người, nhưng lão nhân nghĩ tương đối nhiều, cảm thấy thai nhi hiện tại rất có sức sống, có nghĩa sau này sẽ là một cái bánh bao béo khỏe dễ nuôi, cũng sẽ tương đối thông minh.
Bên kia, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên nằm trong chăn tâm sự. Vì bồi dưỡng Phó Nguyên Phàm thành một hoàng đế xứng chức, về sau Phó Vô Thiên có thể sẽ xuyên tiến cung. Còn phải tổ chức nghi thức đăng cơ, việc nhiều không kể xiết. Hai phu phu kế tiếp sẽ không có nhiều thời gian ở chung.
“Vương gia, ngày mai ta tính toán ra khỏi thành một chuyến.” An Tử Nhiên gối lên cánh tay Phó Vô Thiên nói.
“Xương Châu?”
“Không phải, đi tiểu nông trường. Mấy ngày hôm trước ta đã muốn đi, ta không yên tâm hai người đặt hàng lần trước.”
“Cần bổn vương đi cùng sao?”
An Tử Nhiên xoay người nằm lên ngực hắn, khóe miệng câu lên ý cười nhàn nhạt, “Không cần, Vương gia vẫn mau chóng làm Phó Nguyên Phàm trở thành một hoàng đế đủ tư cách đi, nghi thức đăng cơ chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Lại thượng thư mới nhậm chức đang chuẩn bị. Nửa tháng sau chính là ngày tốt.”
Lâm thượng thư đã bị Phó Vô Thiên hái mũ cánh chuồn, chiếu thư truyền ngôi nếu là giả, Lâm thượng thư đương nhiên có vấn đề. Còn Hình bộ Tưởng thượng thư, hắn là quân cờ dấu người tai mắt Phó Nguyên Thành cùng Lâm thượng thư cố ý kéo vào, hoàn toàn không biết gì, bị lợi dụng mà thôi.
Phó Vô Thiên đột nhiên xoay người đè hắn dưới thân, chóp mũi thân mật cọ gương mặt hắn, trầm thấp nói: “Vương phi, chuyện của ngày mai thì ngày mai lại bàn, chúng ta nên làm chuyện buổi tối nên làm.” Nói rồi hôn lấy môi hắn.
……
Sáng hôm sau, không đợi An Tử Nhiên xuất phát, tiểu nông trường vùng ngoại ô lại truyền đến tin khẩn cấp. Đêm qua có hắc ảnh xông vào tiểu nông trường, muốn trộm công thức khử trắng ngưu cốt, có mấy lính gác bị đả thương, nhưng không nghiêm trọng.
Phó Vô Thiên nghe nói chuyện này nên không tiến cung, bảo Cát Khiêm An đi thay, sau đó đi cùng An Tử Nhiên ra khỏi thành.
Tiểu nông trường kỳ thật đã không thể xem như tiểu. Xưởng chạm trổ mở rộng, công việc ở tiểu nông trường cũng bắt đầu tăng thêm, mỗi ngày cần rất nhiều ngưu cốt. Chủ lò mổ đã không cung cấp kịp nên An Tử Nhiên lại hợp tác thêm với mộ lò mổ.
Hiện tại quy mô đã mở rộng gấp hai, nhân thủ cũng không thể không gia tăng, bởi vì vẫn luôn tường an không có việc gì cho nên không tự chủ được lơi lỏng vài phần, cũng may An Tử Nhiên có nhắc nhở mới không tạo thành tổn thất lớn.
/439
|