Hai ngày sau, An Tử Nhiên nhẹ nhàng được sở hữu vài khu mỏ. Ngoài ra, hắn còn muốn các khu mỏ khác nhau, ngày sau sẽ dùng đến nên hắn mua trước.
Các thương nhân hối lộ Dương Hà Sơn cùng hầu phủ, cấu kết với nhau làm việc xấu cũng bị định tội theo mức độ nghiêm trọng. Khu mỏ của họ cũng bị thu hồi.
Công nhân không vì thế mà bị thất nghiệp. Khu mỏ vẫn hoạt động bình thường trên danh nghĩa của quan phủ, tiền lương cho công nhân đều lấy từ tư khố của Dương Hà Sơn cùng hầu phủ. Một phần để lại ở bảo khố của phủ nha làm dự phòng, còn lại đều đầu tư vào kiến thiết Tĩnh Sơn Châu.
Tĩnh Sơn Châu lạc hậu một phần cũng do giao thông bế tắc.
Dương Hà Sơn tuy muốn kiếm nhiều bạc nhưng lại không muốn chi bạc ra mở đường cho Tĩnh Sơn Châu, đến bây giờ đều là đường núi gập ghềnh, phí chuyên chở khoáng sản khai thác được vì thế mà rất tốn kém. Dương Hà Sơn nghĩ mọi cách, cuối cùng tính kế tới bá tánh, cắt xén tiền công, cho họ một cái giá cả cực thấp.
Bá tánh vì sinh hoạt, cho dù mỗi tháng tiền công rất thấp, họ cũng chỉ có thể khuất phục, nếu không cả nhà sẽ đói chết.
An Tử Nhiên muốn phát triển Tĩnh Sơn Châu thành một khu công nghiệp. Vì một tiền cảnh sáng lạn, giai đoạn đầu cần không ít vốn đầu tư, cũng may hắn hiện tại đã không thiếu bạc.
Kế hoạch được giao cho Dư tri phủ mới nhậm chức. Kế hoạch thực kỹ càng tỉ mỉ, các hạng mục phí dụng đều liệt kê, vừa xem là hiểu. Dư tri phủ xem qua, không nói hai lời liền tìm người phó thác. Không phải bởi vì Vương phi định ra kế hoạch này, mà là với Tĩnh Sơn Châu, nó xác thật chỉ trăm lợi mà không một hại.
Tĩnh Sơn Châu từ giờ khắc này đã bắt đầu oanh oanh liệt liệt chuyển mình.
Nửa tháng sau, xưởng công binh của An Tử Nhiên rốt cuộc hoàn thành, nhanh hơn dự kiến, cũng lớn hơn rất nhiều.
Dương Hà Sơn cùng hầu phủ rơi đài, một vài thương nhân sôi nổi bán xưởng. Xưởng đều là có sẵn, có chút cũ nhưng còn có thể dùng. Hơn nữa, bởi vì chủ nhân của xưởng thông đồng làm bậy với Dương Hà Sơn, các khu xưởng đó đều khá lớn, có rất nhiều công nhân.
Vì không để họ thất nghiệp không có chén cơm ăn, An Tử Nhiên đều mua lại các xưởng xung quanh, vừa lúc hắn cũng muốn tuyển thêm nhân công, hơn nữa khai thác mỏ cũng yêu cầu nhân thủ.
Biết mình sẽ không thất nghiệp, các công nhân đều thật cao hứng.
Chiêu công xong, các khu xưởng lại tiếp tục khởi công. Xưởng công binh của An Tử Nhiên lại không hoạt động ngay. Trừ Kali nitrat, hắn còn muốn lưu huỳnh cùng than củi. Lưu huỳnh tương đối dễ tìm, than củi lại nhiều chủng loại, phải dùng loại nào cũng có chú ý.
Than củi được chế từ gỗ qua quá trình chưng khô gỗ, phân hủy trong điều kiện nhiệt độ cao để tách Cacbon ra khỏi các thành phần khác. (Himeko: dòng này là tui bê nguyên từ Wikipedia ra.)
Vì sản xuất than củi, An Tử Nhiên dành riêng ra một nhà xưởng. Sản xuất than củi yêu cầu kỹ thuật, nhưng Tĩnh Sơn Châu không thiếu người tài. Cung Vân chỉ mất một ngày đã tìm được mười mấy lão công nhân tay nghề rất lợi hại, thêm vài công nhân hỗ trợ, xưởng than củi chỉ mất năm ngày đã hoàn thành.
Sáng hôm nay, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên xuất hiện ở xưởng công binh. Cung Vân đã vận chuyển tới khá nhiều lưu huỳnh. Kali nitrat vẫn trong giai đoạn khai thác, thứ này cần cẩn thận, cũng may là có sẵn.
Trương Sinh ban đầu làm việc cho một thương nhân. Thương nhân kia đã rơi đài, ngọn núi của hắn đã bị An Tử Nhiên tiếp nhận, nhưng hắn còn cần một đốc công nên Trương Sinh có kinh nghiệm đã được thuê.
Chiều qua, hắn mang theo công nhân đưa số Kali nitrat đầu tiên đến xưởng.
“Muốn làm gì?” Phó Vô Thiên thấy hắn đột nhiên đeo găng tay.
An Tử Nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, “Không phải Vương gia vẫn hy vọng sao? Nguyên vật liệu đã đủ, kế tiếp đương nhiên là thí nghiệm thứ Vương gia muốn, nó được gọi là hỏa dược.”
“Hỏa dược?”
“Phải. Thành phần chính của nó là Kali nitrat cùng lưu huỳnh, than củi là phụ. Thứ này không đặc biệt cần người điều khiển, chỉ cần có tác động ngoại lực thích hợp, nó có thể nhanh chóng tự thiêu đốt theo quy luật, sinh ra khí cực nóng, còn uy lực thế nào thì phải xem cách phối chế.”
“Vương phi biết?”
An Tử Nhiên sâu xa hắn một cái, “Biết một chút.”
Hắn chơi súng nên đương nhiên có nghiên cứu. Nhưng hỏa dược là thứ xa xưa, hắn chỉ biết đại khái cách phối chế, cụ thể còn cần thí nghiệm mới có thể hoàn thành, cho nên yêu cầu thời gian.
Phó Vô Thiên không hỏi hắn sao lại biết, “Cần bổn vương hỗ trợ sao?”
“Đương nhiên, bằng không sao lại bắt Vương gia đọc những tri thức đó.” An Tử Nhiên xoay người, nhìn hắn lộ ra một cái cười nhàn nhạt.
Phó Vô Thiên nhớ tới thư tịch Vương phi cho hắn xem hai tối trước, đều có liên quan đến ba loại thành phần, bên trong đại khái đều viết về cách xử lý. Nội dung không nhiều lắm, thông tục dễ hiểu, lập tức đoán được Vương phi đã sớm có chuẩn bị.
“Cần bổn vương làm thế nào?”
Hỏa dược dù sao cũng là thứ kinh thế hãi tục, không thể cho quá nhiều người biết. Ngày sau nếu thí nghiệm thành công, Phó Vô Thiên chỉ sợ sẽ phải điều quân đội tới đây bảo hộ mới được.
“Hỏa dược có thể dùng cho xạ kích và bạo phá. Tỉ lệ thành phần cho hỏa dược xạ kích là tiêu chín lưu một, mà tỉ lệ cho hỏa dược bạo phá là tiêu bảy lưu ba. Với tình huống của chúng ta hiện tại, xạ kích có thể tạm gác sang một bên, hiện tại không nóng nảy thí nghiệm.” An Tử Nhiên đặt hết đồ lên bàn, vừa giới thiệu cho Phó Vô Thiên cùng Cung Vân. (Himeko: tiêu chính là diêm tiêu, kali nitrat; lưu là lưu huỳnh.)
“Uy lực thế nào?” Phó Vô Thiên hỏi.
“Phải xem phối chế thế nào, nghiêm trọng thì hồn phi phách tán, tan xương nát thịt.”
“Có thể thao tác ở cự ly xa sao?”
“Đương nhiên có thể.”
……
Cung Vân ổn trọng lãnh khốc cũng cảm thấy ngữ khí của hai người quá bình tĩnh. Hắn cũng đánh giặc, biết rõ thứ này một khi xuất hiện trên chiến trường thì uy lực sẽ có bao nhiêu lớn. Đây là một lần cải cách hình thức chiến tranh, mang cho Đại Á, thậm chí cả thế giới một bước ngoặt lịch sử.
Vũ khí phổ biến trên chiến trường hiện tại là nỏ. Trải qua mấy thế hệ nghiên cứu, nhiều loại nỏ có lực sát thương cường đại đã xuất hiện, tỷ như nỏ liên hoàn, nỏ thần* vv… (Himeko:神臂弩, vì có chữ Thần nên tui dịch nôm na. Ai biết tên chính xác thì chỉ tui với.)
Nhưng điều khiển nó lại là binh lính, có lẽ sẽ có thiên tài trăm phát trăm trúng xuất hiện, nhưng người này có khi mười năm cũng không tất sẽ xuất hiện, cho nên binh lính vẫn sẽ thất thủ. Đã lãng phí nhân lực lại lãng phí vật lực, tài lực.
Hỏa dược thì khác, dù không trúng mục tiêu thì lực sát thương của nó cũng khá lớn, quả thực chính là quái vật.
Nhưng chưa nhìn thấy vật thật, rất nhiều chuyện còn chưa thể kết luận. Cung Vân không nghĩ nữa, đến lúc đó lại nói.
Nhưng không chờ họ nghiên cứu ra, Phó Nguyên Phàm vô cùng lo lắng gửi cấp tốc một phong thư tới. Việt Thất nhận tin chạy về giao cho Phó Vô Thiên.
Nội dung liên quan đến Dung Quốc, lúc này đã khác lần trước. Năm trước Dung Quốc cũng xảy ra nội loạn, tương đối bất hạnh là, Dung Quốc không có tướng lãnh đủ sức trực tiếp trấn áp nội loạn. Tân Hoàng kế vị, lực lượng của hoàng thất đã bị suy yếu.
Thập hoàng tử của Dung Quốc đã soán vị. Quân chủ tiền nhiệm đã lập Thái Tử, nhưng Thập hoàng tử rất có dã tâm, khi Thái Tử sắp kế vị thì cấu kết với Tử Vi Quốc đánh bại Thái Tử, cuối cùng thành công trở thành quân chủ tân nhiệm.
Địch Giải Dương lúc trước bị triệu hồi cũng vì nguyên nhân này. Hắn thuộc phe Thái Tử, đáng tiếc vận khí không tốt.
Địch Giải Dương vội vàng chạy về hoàng thành. Thái Tử đã bị Thập hoàng tử giết, các hoàng tử khác cũng bị đối phương tiên hạ thủ vi cường tiêu diệt. Toàn bộ hoàng thất, ngoài các công chúa đã xuất giá cũng chỉ dư lại Thập hoàng tử, nói cách khác, Địch Giải Dương đã không có lựa chọn nào khác.
Địch Giải Dương là người thông minh, thăm dò tình thế rồi, hắn cùng cấp dưới cũng quy phục Thập hoàng tử, trở thành một mãnh tướng của hắn.
Tân Hoàng coi trọng Địch Giải Dương, rất thưởng thức tài năng hắn tuy hắn đã từng nhiều lần thua Phó Vô Thiên. Nhưng hiện giờ khác rồi, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ, cái gọi là thần thoại về chiến thần bị đánh vỡ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tử Vi Quốc là quốc gia mạnh nhất trong ngũ đại quốc, bất luận là binh lực hay số dân, diện tích đều là đệ nhất trong ngũ đại quốc. Nếu không liên thủ, bốn quốc gia còn lại căn bản không thể đơn lẻ đối phó.
Nhưng Tử Vi Quốc cùng Đại Á chưa từng phát sinh xung đột. Hai nước không có chung đường biên giới, trung gian có Dung Quốc, nhiều nhất chỉ có mậu dịch lui tới, nhưng chưa bao giờ phát sinh sự vụ gì không thoải mái.
Cho nên Tử Vi Quốc liên thủ với Dung Quốc tiến công Đại Á, Phó Nguyên Phàm tỏ vẻ không hiểu.
Không hiểu cũng vẫn phải đánh giặc.
Phó Nguyên Phàm hiện tại không tín nhiệm những đại tướng trong triều, lúc trước Dung Quốc tấn công Đại Á, một đám không dám đứng ra, hắn còn có thể trông cậy gì vào họ?
Tướng lãnh mà chưa đánh đã nhận thua, đưa họ đến biên quan tương đương với tiên cáo Đại Á sẽ thất bại, hắn không ngốc như vậy. Hiện tại hai nước liên thủ, chỉ có đường ca mới có thể đánh bại họ.
Các thương nhân hối lộ Dương Hà Sơn cùng hầu phủ, cấu kết với nhau làm việc xấu cũng bị định tội theo mức độ nghiêm trọng. Khu mỏ của họ cũng bị thu hồi.
Công nhân không vì thế mà bị thất nghiệp. Khu mỏ vẫn hoạt động bình thường trên danh nghĩa của quan phủ, tiền lương cho công nhân đều lấy từ tư khố của Dương Hà Sơn cùng hầu phủ. Một phần để lại ở bảo khố của phủ nha làm dự phòng, còn lại đều đầu tư vào kiến thiết Tĩnh Sơn Châu.
Tĩnh Sơn Châu lạc hậu một phần cũng do giao thông bế tắc.
Dương Hà Sơn tuy muốn kiếm nhiều bạc nhưng lại không muốn chi bạc ra mở đường cho Tĩnh Sơn Châu, đến bây giờ đều là đường núi gập ghềnh, phí chuyên chở khoáng sản khai thác được vì thế mà rất tốn kém. Dương Hà Sơn nghĩ mọi cách, cuối cùng tính kế tới bá tánh, cắt xén tiền công, cho họ một cái giá cả cực thấp.
Bá tánh vì sinh hoạt, cho dù mỗi tháng tiền công rất thấp, họ cũng chỉ có thể khuất phục, nếu không cả nhà sẽ đói chết.
An Tử Nhiên muốn phát triển Tĩnh Sơn Châu thành một khu công nghiệp. Vì một tiền cảnh sáng lạn, giai đoạn đầu cần không ít vốn đầu tư, cũng may hắn hiện tại đã không thiếu bạc.
Kế hoạch được giao cho Dư tri phủ mới nhậm chức. Kế hoạch thực kỹ càng tỉ mỉ, các hạng mục phí dụng đều liệt kê, vừa xem là hiểu. Dư tri phủ xem qua, không nói hai lời liền tìm người phó thác. Không phải bởi vì Vương phi định ra kế hoạch này, mà là với Tĩnh Sơn Châu, nó xác thật chỉ trăm lợi mà không một hại.
Tĩnh Sơn Châu từ giờ khắc này đã bắt đầu oanh oanh liệt liệt chuyển mình.
Nửa tháng sau, xưởng công binh của An Tử Nhiên rốt cuộc hoàn thành, nhanh hơn dự kiến, cũng lớn hơn rất nhiều.
Dương Hà Sơn cùng hầu phủ rơi đài, một vài thương nhân sôi nổi bán xưởng. Xưởng đều là có sẵn, có chút cũ nhưng còn có thể dùng. Hơn nữa, bởi vì chủ nhân của xưởng thông đồng làm bậy với Dương Hà Sơn, các khu xưởng đó đều khá lớn, có rất nhiều công nhân.
Vì không để họ thất nghiệp không có chén cơm ăn, An Tử Nhiên đều mua lại các xưởng xung quanh, vừa lúc hắn cũng muốn tuyển thêm nhân công, hơn nữa khai thác mỏ cũng yêu cầu nhân thủ.
Biết mình sẽ không thất nghiệp, các công nhân đều thật cao hứng.
Chiêu công xong, các khu xưởng lại tiếp tục khởi công. Xưởng công binh của An Tử Nhiên lại không hoạt động ngay. Trừ Kali nitrat, hắn còn muốn lưu huỳnh cùng than củi. Lưu huỳnh tương đối dễ tìm, than củi lại nhiều chủng loại, phải dùng loại nào cũng có chú ý.
Than củi được chế từ gỗ qua quá trình chưng khô gỗ, phân hủy trong điều kiện nhiệt độ cao để tách Cacbon ra khỏi các thành phần khác. (Himeko: dòng này là tui bê nguyên từ Wikipedia ra.)
Vì sản xuất than củi, An Tử Nhiên dành riêng ra một nhà xưởng. Sản xuất than củi yêu cầu kỹ thuật, nhưng Tĩnh Sơn Châu không thiếu người tài. Cung Vân chỉ mất một ngày đã tìm được mười mấy lão công nhân tay nghề rất lợi hại, thêm vài công nhân hỗ trợ, xưởng than củi chỉ mất năm ngày đã hoàn thành.
Sáng hôm nay, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên xuất hiện ở xưởng công binh. Cung Vân đã vận chuyển tới khá nhiều lưu huỳnh. Kali nitrat vẫn trong giai đoạn khai thác, thứ này cần cẩn thận, cũng may là có sẵn.
Trương Sinh ban đầu làm việc cho một thương nhân. Thương nhân kia đã rơi đài, ngọn núi của hắn đã bị An Tử Nhiên tiếp nhận, nhưng hắn còn cần một đốc công nên Trương Sinh có kinh nghiệm đã được thuê.
Chiều qua, hắn mang theo công nhân đưa số Kali nitrat đầu tiên đến xưởng.
“Muốn làm gì?” Phó Vô Thiên thấy hắn đột nhiên đeo găng tay.
An Tử Nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, “Không phải Vương gia vẫn hy vọng sao? Nguyên vật liệu đã đủ, kế tiếp đương nhiên là thí nghiệm thứ Vương gia muốn, nó được gọi là hỏa dược.”
“Hỏa dược?”
“Phải. Thành phần chính của nó là Kali nitrat cùng lưu huỳnh, than củi là phụ. Thứ này không đặc biệt cần người điều khiển, chỉ cần có tác động ngoại lực thích hợp, nó có thể nhanh chóng tự thiêu đốt theo quy luật, sinh ra khí cực nóng, còn uy lực thế nào thì phải xem cách phối chế.”
“Vương phi biết?”
An Tử Nhiên sâu xa hắn một cái, “Biết một chút.”
Hắn chơi súng nên đương nhiên có nghiên cứu. Nhưng hỏa dược là thứ xa xưa, hắn chỉ biết đại khái cách phối chế, cụ thể còn cần thí nghiệm mới có thể hoàn thành, cho nên yêu cầu thời gian.
Phó Vô Thiên không hỏi hắn sao lại biết, “Cần bổn vương hỗ trợ sao?”
“Đương nhiên, bằng không sao lại bắt Vương gia đọc những tri thức đó.” An Tử Nhiên xoay người, nhìn hắn lộ ra một cái cười nhàn nhạt.
Phó Vô Thiên nhớ tới thư tịch Vương phi cho hắn xem hai tối trước, đều có liên quan đến ba loại thành phần, bên trong đại khái đều viết về cách xử lý. Nội dung không nhiều lắm, thông tục dễ hiểu, lập tức đoán được Vương phi đã sớm có chuẩn bị.
“Cần bổn vương làm thế nào?”
Hỏa dược dù sao cũng là thứ kinh thế hãi tục, không thể cho quá nhiều người biết. Ngày sau nếu thí nghiệm thành công, Phó Vô Thiên chỉ sợ sẽ phải điều quân đội tới đây bảo hộ mới được.
“Hỏa dược có thể dùng cho xạ kích và bạo phá. Tỉ lệ thành phần cho hỏa dược xạ kích là tiêu chín lưu một, mà tỉ lệ cho hỏa dược bạo phá là tiêu bảy lưu ba. Với tình huống của chúng ta hiện tại, xạ kích có thể tạm gác sang một bên, hiện tại không nóng nảy thí nghiệm.” An Tử Nhiên đặt hết đồ lên bàn, vừa giới thiệu cho Phó Vô Thiên cùng Cung Vân. (Himeko: tiêu chính là diêm tiêu, kali nitrat; lưu là lưu huỳnh.)
“Uy lực thế nào?” Phó Vô Thiên hỏi.
“Phải xem phối chế thế nào, nghiêm trọng thì hồn phi phách tán, tan xương nát thịt.”
“Có thể thao tác ở cự ly xa sao?”
“Đương nhiên có thể.”
……
Cung Vân ổn trọng lãnh khốc cũng cảm thấy ngữ khí của hai người quá bình tĩnh. Hắn cũng đánh giặc, biết rõ thứ này một khi xuất hiện trên chiến trường thì uy lực sẽ có bao nhiêu lớn. Đây là một lần cải cách hình thức chiến tranh, mang cho Đại Á, thậm chí cả thế giới một bước ngoặt lịch sử.
Vũ khí phổ biến trên chiến trường hiện tại là nỏ. Trải qua mấy thế hệ nghiên cứu, nhiều loại nỏ có lực sát thương cường đại đã xuất hiện, tỷ như nỏ liên hoàn, nỏ thần* vv… (Himeko:神臂弩, vì có chữ Thần nên tui dịch nôm na. Ai biết tên chính xác thì chỉ tui với.)
Nhưng điều khiển nó lại là binh lính, có lẽ sẽ có thiên tài trăm phát trăm trúng xuất hiện, nhưng người này có khi mười năm cũng không tất sẽ xuất hiện, cho nên binh lính vẫn sẽ thất thủ. Đã lãng phí nhân lực lại lãng phí vật lực, tài lực.
Hỏa dược thì khác, dù không trúng mục tiêu thì lực sát thương của nó cũng khá lớn, quả thực chính là quái vật.
Nhưng chưa nhìn thấy vật thật, rất nhiều chuyện còn chưa thể kết luận. Cung Vân không nghĩ nữa, đến lúc đó lại nói.
Nhưng không chờ họ nghiên cứu ra, Phó Nguyên Phàm vô cùng lo lắng gửi cấp tốc một phong thư tới. Việt Thất nhận tin chạy về giao cho Phó Vô Thiên.
Nội dung liên quan đến Dung Quốc, lúc này đã khác lần trước. Năm trước Dung Quốc cũng xảy ra nội loạn, tương đối bất hạnh là, Dung Quốc không có tướng lãnh đủ sức trực tiếp trấn áp nội loạn. Tân Hoàng kế vị, lực lượng của hoàng thất đã bị suy yếu.
Thập hoàng tử của Dung Quốc đã soán vị. Quân chủ tiền nhiệm đã lập Thái Tử, nhưng Thập hoàng tử rất có dã tâm, khi Thái Tử sắp kế vị thì cấu kết với Tử Vi Quốc đánh bại Thái Tử, cuối cùng thành công trở thành quân chủ tân nhiệm.
Địch Giải Dương lúc trước bị triệu hồi cũng vì nguyên nhân này. Hắn thuộc phe Thái Tử, đáng tiếc vận khí không tốt.
Địch Giải Dương vội vàng chạy về hoàng thành. Thái Tử đã bị Thập hoàng tử giết, các hoàng tử khác cũng bị đối phương tiên hạ thủ vi cường tiêu diệt. Toàn bộ hoàng thất, ngoài các công chúa đã xuất giá cũng chỉ dư lại Thập hoàng tử, nói cách khác, Địch Giải Dương đã không có lựa chọn nào khác.
Địch Giải Dương là người thông minh, thăm dò tình thế rồi, hắn cùng cấp dưới cũng quy phục Thập hoàng tử, trở thành một mãnh tướng của hắn.
Tân Hoàng coi trọng Địch Giải Dương, rất thưởng thức tài năng hắn tuy hắn đã từng nhiều lần thua Phó Vô Thiên. Nhưng hiện giờ khác rồi, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ, cái gọi là thần thoại về chiến thần bị đánh vỡ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Tử Vi Quốc là quốc gia mạnh nhất trong ngũ đại quốc, bất luận là binh lực hay số dân, diện tích đều là đệ nhất trong ngũ đại quốc. Nếu không liên thủ, bốn quốc gia còn lại căn bản không thể đơn lẻ đối phó.
Nhưng Tử Vi Quốc cùng Đại Á chưa từng phát sinh xung đột. Hai nước không có chung đường biên giới, trung gian có Dung Quốc, nhiều nhất chỉ có mậu dịch lui tới, nhưng chưa bao giờ phát sinh sự vụ gì không thoải mái.
Cho nên Tử Vi Quốc liên thủ với Dung Quốc tiến công Đại Á, Phó Nguyên Phàm tỏ vẻ không hiểu.
Không hiểu cũng vẫn phải đánh giặc.
Phó Nguyên Phàm hiện tại không tín nhiệm những đại tướng trong triều, lúc trước Dung Quốc tấn công Đại Á, một đám không dám đứng ra, hắn còn có thể trông cậy gì vào họ?
Tướng lãnh mà chưa đánh đã nhận thua, đưa họ đến biên quan tương đương với tiên cáo Đại Á sẽ thất bại, hắn không ngốc như vậy. Hiện tại hai nước liên thủ, chỉ có đường ca mới có thể đánh bại họ.
/439
|