Vì nghiệm chứng, Địch Giải Dương lập tức đoạt cung tiễn của một người lính. Tiễn pháp của hắn tuy không bách phát bách trúng như Phó Vô Thiên nhưng cũng không tồi.
Mũi tên cắt qua không khí bắn trúng một người lính Đại Á. Người lính ngã xuống, nhưng không ngã xuống tường thành, qua một lát, hắn lại lần nữa đứng lên, trong tay mơ hồ cầm một thứ, chính là mũi tên Địch Giải Dương vừa bắn ra.
Lúc này, họ rốt cuộc xác định, binh lính Đại Á có khả năng bất tử.
Dĩ nhiên, bất tử chỉ là cách nói khoa trương, Địch Giải Dương nhanh chóng liên tưởng đến kiện chiến giáp họ phân tích lần trước. Nhìn bình phàm vô kỳ, ngoài trọng lượng tương đối nhẹ thì họ lúc ấy không phát hiện ưu điểm khác, hiện tại ngẫm lại, hẳn đã bị họ bỏ qua.
“Tướng quân, kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Vài tướng lãnh không biết nên giải quyết tình huống này thế nào. Bên họ đông hơn, chiến thuật biển người có lợi với họ, nhưng nếu quân số của Đại Á không tổn thất nhiều thì ưu thế sẽ biến thành nhược thế.
Cung tiễn và nỏ là bộ phận quan trọng trong quân đội, nếu bộ phận này bị vô hiệu hóa thì tương đương chém đứt một cánh tay.
Địch Giải Dương nhìn tường thành Đại Á, thần sắc âm tình bất định, một lát sau, hắn mở miệng nói: “Tiếp tục tiến công, cung tiễn thủ tạm thời đợi mệnh, gia tăng mức độ công kích.”
“Tướng quân, không ổn đâu, cứ như vậy sẽ chết rất nhiều binh lính.” Lương phó tướng do dự nói, hắn tương đối đồng ý lui binh, sau này lại nghĩ cách.
Địch Giải Dương nâng tay, “Không cần nhiều lời, tuy rằng họ có thể ngăn cản cung tiễn thủ, nhưng bản tướng quân quan sát thấy khôi giáp của binh lính Đại Á tựa hồ không thể ngăn cản đao kiếm.”
“Nhưng vẫn rất bất lợi cho chúng ta a!” Tống tướng quân cũng mở miệng, không có cung tiễn thủ phụ trợ, rất nhiều binh lính vẫn sẽ chết.
“Tướng quân, trước hết nên triệt binh đi.”
Nhất thời, hết người này đến người khác đồng ý rút lui.
Địch Giải Dương nhìn về phía tường thành Đại Á, Phó Vô Thiên đã biến mất, đây là khinh thường hắn, cảm thấy hắn hiện tại đã không phải đối thủ sao?
Tống tướng quân thở dài một hơi, “Tướng quân, lão phu biết ngài nuốt không được khẩu khí này, nhưng cũng phải suy nghĩ cho quân lính, cứ như vậy thì chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng.”
Khuyên nhủ mãi, Địch Giải Dương không thể không đồng ý.
Tiếng kèn triệt binh vang lên, quân đội Dung Quốc khi tới thì khí thế hừng hực lại nhanh chóng phải rút lui. Chỉ chốc lát sau, Tử Vi Quốc cũng không tiếp tục, mười vạn đại quân của họ cũng tổn thất không ít. Lý Nguyên vì chuyện của Trâu Ngọc Thanh cũng đã sớm không có tâm tư chiến đấu tiếp.
Hắn nghĩ sau khi trở về phải viết thư gửi về Tử Vi Quốc, báo cáo lại tình huống nơi này. Trâu Ngọc Thanh đã không thể cứu, tại thời khắc mấu chốt, hắn cũng không có hứng thú đi phụ đạo một tiểu thí hài.
Lúc trước hắn đã cảm thấy khó chịu khi Trâu Ngọc Thanh giữ vị trí Thống soái, đè đầu cưỡi cổ hắn. Hiện tại Trâu Ngọc Thanh yếu đuối vô năng, với hắn mà nói là một cơ hội, cho dù sẽ không thể thăng chức nhưng hắn cũng sẽ nói sự thật.
Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc bại lui, trên tường thành bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. Đây là trận chiến thủ thành nhẹ nhàng nhất họ từng đánh. Dưới chân tường thành, thi thể chồng chất như núi, hơn 80% đều là binh lính của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc, con số tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không ít binh lính kích động chảy nước mắt.
“Thật là không thể tin được, chúng ta có thể đánh bại đại quân của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc.”
“Về sau lại đến, lão tử sẽ không còn sợ hãi.”
“Không sai! Lần sau nhất định phải đánh cho chúng không dám đến nữa!”
……
Thắng lợi quả nhiên là phương pháp nhất có thể ủng hộ sĩ khí, ủng hộ nhân tâm. Bá tánh trong thành biết tin thậm chí còn bắt đầu mở tiệc ăn mừng, chạy trên đường kêu to, phát tiết tức giận mấy năm nay vẫn luôn bị chèn ép.
Trải qua trận thắng này, rất nhiều người càng thêm tin tưởng chỉ có chiến thần mới có thể dẫn dắt quốc gia đi đến thời đại huy hoàng.
Buổi tối, quân doanh Đại Á ăn mừng thắng trận. Lửa trại cháy từ tối đến tận sáng hôm sau.
Đây là ngày họ thả lỏng nhất, không cần lo lắng quân đội Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc sẽ đột nhiên tấn công, thần kinh cũng không cần giống ngày thường căng đến gắt gao. Họ có thể tận tình mồm to ăn thịt, lại uống chút rượu, đây là phúc lợi tốt nhất sau khi thắng trận, tuy không nhiều lắm, mỗi người chỉ có một ly nhưng đủ để con sâu rượu trong bụng đỡ thèm.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ của Thi tướng quân rốt cuộc xuất hiện ở Vạn Dặm thành. Bảy ngày bảy đêm, sợ trên đường xảy ra sơ xuất, mọi người đều tập trung cao độ, tới đích rồi mới dám thả lỏng.
Báo cáo nhiệm vụ xong, Thi tướng quân cùng thủ hạ binh lính về lều trại nghỉ ngơi.
Mười mấy cái rương lớn được đưa đến sân viện của Phó Vô Thiên, bốn phía phái binh lính canh gác nghiêm nghặt, không có sự cho phép của Phó Vô thì ai cũng không thể tiến vào. Trong viện chỉ dư lại ba người, Tề Trường Giang cũng không được thông báo.
Việt Thất có chút kích động. Không thể trách hắn, Cung Vân mặt than mà cũng không thể cầm lòng có chút động dung.
Mười mấy cái rương dán số từ một đến mười sáu. Phó Vô Thiên lấy ra tín điều Vương phi viết cho hắn. Tín điều tràn ngập chữ nhỏ rậm rạp, giới thiệu hiệu quả của các loại bom trong rương sau khi nổ. Rương từ một đến năm là bom bình thường, tiếp theo là tăng thêm các loại mê dược hiệu quả bất đồng.
“Cất giấu cẩn thận, lúc cần thiết lại lấy ra.” Phó Vô Thiên lưu loát nói, đây là vũ khí bí mật của họ, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc một ‘kinh hỉ’.
Há chỉ là kinh hỉ, có thể sẽ làm họ sợ tới mức hồn phi phách tán. Tuy chưa được chính mắt kiến thức uy lực của thứ này, nhưng nghe miêu tả là biết tuyệt đối không tầm thường, có thể làm quân địch sợ tới mức tè ra quần.
Việt Thất cùng Cung Vân đều có chút chờ mong ngày đó đến. Sớm biết vậy thì họ nên giấu nghề, không đánh cho Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc thảm như vậy? Nói giỡn thôi.
Chuyện này không khiến những người khác chú ý, đại đa số họ tối hôm qua cuồng hoan quá chớn, giờ phút này còn đang ngáy trong phòng hoặc lều trại. Thi tướng quân đến cũng chỉ có vài người biết.
Bên kia, Khúc Mộc đi mấy ngày đường rốt cuộc tới Tĩnh Sơn Châu.
Thu được tin tức, Quản Túc cùng Thiệu Phi sáng sớm đã ra đón. Chuẩn bị chỗ cho hai mươi mấy lính hắc giáp xong, họ liền đưa Khúc Mộc và học đồ đi nghỉ ngơi. Đi mấy ngày đường đối với hai người họ thì có chút ăn không tiêu, ngày hôm sau mới đi gặp An Tử Nhiên.
Khúc Mộc là thanh niên diện mạo thanh tú, nhưng vì tính cách ảnh hưởng khiến cho bề ngoài của hắn thoạt nhìn có chút tối tăm, tồn tại cảm hơi thấp.
Học đồ của hắn là một nam nhân thành thật gần ba mươi, họ Du tên Cường. Không biết có phải do vật họp theo loài, tính cách người này cũng không hoạt bát, nhưng không tối tăm như Khúc Mộc, hắn chỉ hơi thẹn thùng, khi khẩn trương thì nói chuyện sẽ lắp bắp, đối mặt với người thân thuộc mới nói chuyện tự tin hơn.
Hai người được đưa tới chỗ An Tử Nhiên. Bởi vì trước đó không được cho biết thân phận của An Tử Nhiên, hai người chỉ tò mò cho nên không cảm thấy khẩn trương. Quản Túc trực tiếp đưa họ tới phòng nghiên cứu hỏa khí.
Đi vào, hai người ngửi thấy mùi gì đó gay mũi, có một thân ảnh đưa lưng về phía họ, tựa hồ đang nghịch cái gì, phát ra tiếng leng keng.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đó xoay người lại, hai người tức khắc có cảm giác bị sáng mù đôi mắt, chưa bao giờ có.
Độ tuổi mười tám, mười chín, mặt mày tinh tế lại thiên hướng thành thục, hoàn toàn không còn vẻ non nớt thiếu niên. Hắn cao hơn hai người họ một chút, trường thân ngọc lập. Có hắn, căn phòng lộn xộn tựa hồ không chướng mắt như vậy.
“Vương phi, Khúc Mộc cùng Du Cường đã tới.”
Quản Túc vừa mới dứt lời, Khúc Mộc cùng Du Cường đã ngây người.
Vương phi? Hai người dù không ưa buôn chuyện cũng nghe nói tướng quân đã cưới vợ, nghe nói là nam nhân, chính là người trước mắt?
Hai người tức khắc khẩn trương lên, khi ba người còn lại còn chưa nói gì đã ‘cộp’ một tiếng quỳ xuống.
“Tiểu nhân khấu kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi.”
Thanh âm nhẹ nhàng như phất qua mặt đột nhiên vang lên, hai người đều sửng sốt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lập tức đứng lên, vẻ mặt có chút co quắp.
An Tử Nhiên tựa hồ không phát hiện họ đang khẩn trương, cầm lấy cái ống vừa mới buông xuống. Đây là phần thân súng hắn yêu cầu thợ rèn làm ra, bên trong chưa có thuốc súng, hắn cũng vừa mới lấy về, còn cần nghiên cứu thêm mới có thể xác định phù hợp hay không.
Hắn đột nhiên đưa cái ống tới trước mặt họ, “Có thể nhìn ra cái ống này để làm gì sao?”
Hai người có chút sững sờ. Du Cường khẩn trương nhìn sư phó, hắn không có tự tin, chỉ có thể dựa vào sư phó.
Hoàn hồn, Khúc Mộc yên lặng tiếp nhận cái ống.
Mũi tên cắt qua không khí bắn trúng một người lính Đại Á. Người lính ngã xuống, nhưng không ngã xuống tường thành, qua một lát, hắn lại lần nữa đứng lên, trong tay mơ hồ cầm một thứ, chính là mũi tên Địch Giải Dương vừa bắn ra.
Lúc này, họ rốt cuộc xác định, binh lính Đại Á có khả năng bất tử.
Dĩ nhiên, bất tử chỉ là cách nói khoa trương, Địch Giải Dương nhanh chóng liên tưởng đến kiện chiến giáp họ phân tích lần trước. Nhìn bình phàm vô kỳ, ngoài trọng lượng tương đối nhẹ thì họ lúc ấy không phát hiện ưu điểm khác, hiện tại ngẫm lại, hẳn đã bị họ bỏ qua.
“Tướng quân, kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Vài tướng lãnh không biết nên giải quyết tình huống này thế nào. Bên họ đông hơn, chiến thuật biển người có lợi với họ, nhưng nếu quân số của Đại Á không tổn thất nhiều thì ưu thế sẽ biến thành nhược thế.
Cung tiễn và nỏ là bộ phận quan trọng trong quân đội, nếu bộ phận này bị vô hiệu hóa thì tương đương chém đứt một cánh tay.
Địch Giải Dương nhìn tường thành Đại Á, thần sắc âm tình bất định, một lát sau, hắn mở miệng nói: “Tiếp tục tiến công, cung tiễn thủ tạm thời đợi mệnh, gia tăng mức độ công kích.”
“Tướng quân, không ổn đâu, cứ như vậy sẽ chết rất nhiều binh lính.” Lương phó tướng do dự nói, hắn tương đối đồng ý lui binh, sau này lại nghĩ cách.
Địch Giải Dương nâng tay, “Không cần nhiều lời, tuy rằng họ có thể ngăn cản cung tiễn thủ, nhưng bản tướng quân quan sát thấy khôi giáp của binh lính Đại Á tựa hồ không thể ngăn cản đao kiếm.”
“Nhưng vẫn rất bất lợi cho chúng ta a!” Tống tướng quân cũng mở miệng, không có cung tiễn thủ phụ trợ, rất nhiều binh lính vẫn sẽ chết.
“Tướng quân, trước hết nên triệt binh đi.”
Nhất thời, hết người này đến người khác đồng ý rút lui.
Địch Giải Dương nhìn về phía tường thành Đại Á, Phó Vô Thiên đã biến mất, đây là khinh thường hắn, cảm thấy hắn hiện tại đã không phải đối thủ sao?
Tống tướng quân thở dài một hơi, “Tướng quân, lão phu biết ngài nuốt không được khẩu khí này, nhưng cũng phải suy nghĩ cho quân lính, cứ như vậy thì chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng.”
Khuyên nhủ mãi, Địch Giải Dương không thể không đồng ý.
Tiếng kèn triệt binh vang lên, quân đội Dung Quốc khi tới thì khí thế hừng hực lại nhanh chóng phải rút lui. Chỉ chốc lát sau, Tử Vi Quốc cũng không tiếp tục, mười vạn đại quân của họ cũng tổn thất không ít. Lý Nguyên vì chuyện của Trâu Ngọc Thanh cũng đã sớm không có tâm tư chiến đấu tiếp.
Hắn nghĩ sau khi trở về phải viết thư gửi về Tử Vi Quốc, báo cáo lại tình huống nơi này. Trâu Ngọc Thanh đã không thể cứu, tại thời khắc mấu chốt, hắn cũng không có hứng thú đi phụ đạo một tiểu thí hài.
Lúc trước hắn đã cảm thấy khó chịu khi Trâu Ngọc Thanh giữ vị trí Thống soái, đè đầu cưỡi cổ hắn. Hiện tại Trâu Ngọc Thanh yếu đuối vô năng, với hắn mà nói là một cơ hội, cho dù sẽ không thể thăng chức nhưng hắn cũng sẽ nói sự thật.
Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc bại lui, trên tường thành bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. Đây là trận chiến thủ thành nhẹ nhàng nhất họ từng đánh. Dưới chân tường thành, thi thể chồng chất như núi, hơn 80% đều là binh lính của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc, con số tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Không ít binh lính kích động chảy nước mắt.
“Thật là không thể tin được, chúng ta có thể đánh bại đại quân của Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc.”
“Về sau lại đến, lão tử sẽ không còn sợ hãi.”
“Không sai! Lần sau nhất định phải đánh cho chúng không dám đến nữa!”
……
Thắng lợi quả nhiên là phương pháp nhất có thể ủng hộ sĩ khí, ủng hộ nhân tâm. Bá tánh trong thành biết tin thậm chí còn bắt đầu mở tiệc ăn mừng, chạy trên đường kêu to, phát tiết tức giận mấy năm nay vẫn luôn bị chèn ép.
Trải qua trận thắng này, rất nhiều người càng thêm tin tưởng chỉ có chiến thần mới có thể dẫn dắt quốc gia đi đến thời đại huy hoàng.
Buổi tối, quân doanh Đại Á ăn mừng thắng trận. Lửa trại cháy từ tối đến tận sáng hôm sau.
Đây là ngày họ thả lỏng nhất, không cần lo lắng quân đội Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc sẽ đột nhiên tấn công, thần kinh cũng không cần giống ngày thường căng đến gắt gao. Họ có thể tận tình mồm to ăn thịt, lại uống chút rượu, đây là phúc lợi tốt nhất sau khi thắng trận, tuy không nhiều lắm, mỗi người chỉ có một ly nhưng đủ để con sâu rượu trong bụng đỡ thèm.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ của Thi tướng quân rốt cuộc xuất hiện ở Vạn Dặm thành. Bảy ngày bảy đêm, sợ trên đường xảy ra sơ xuất, mọi người đều tập trung cao độ, tới đích rồi mới dám thả lỏng.
Báo cáo nhiệm vụ xong, Thi tướng quân cùng thủ hạ binh lính về lều trại nghỉ ngơi.
Mười mấy cái rương lớn được đưa đến sân viện của Phó Vô Thiên, bốn phía phái binh lính canh gác nghiêm nghặt, không có sự cho phép của Phó Vô thì ai cũng không thể tiến vào. Trong viện chỉ dư lại ba người, Tề Trường Giang cũng không được thông báo.
Việt Thất có chút kích động. Không thể trách hắn, Cung Vân mặt than mà cũng không thể cầm lòng có chút động dung.
Mười mấy cái rương dán số từ một đến mười sáu. Phó Vô Thiên lấy ra tín điều Vương phi viết cho hắn. Tín điều tràn ngập chữ nhỏ rậm rạp, giới thiệu hiệu quả của các loại bom trong rương sau khi nổ. Rương từ một đến năm là bom bình thường, tiếp theo là tăng thêm các loại mê dược hiệu quả bất đồng.
“Cất giấu cẩn thận, lúc cần thiết lại lấy ra.” Phó Vô Thiên lưu loát nói, đây là vũ khí bí mật của họ, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc một ‘kinh hỉ’.
Há chỉ là kinh hỉ, có thể sẽ làm họ sợ tới mức hồn phi phách tán. Tuy chưa được chính mắt kiến thức uy lực của thứ này, nhưng nghe miêu tả là biết tuyệt đối không tầm thường, có thể làm quân địch sợ tới mức tè ra quần.
Việt Thất cùng Cung Vân đều có chút chờ mong ngày đó đến. Sớm biết vậy thì họ nên giấu nghề, không đánh cho Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc thảm như vậy? Nói giỡn thôi.
Chuyện này không khiến những người khác chú ý, đại đa số họ tối hôm qua cuồng hoan quá chớn, giờ phút này còn đang ngáy trong phòng hoặc lều trại. Thi tướng quân đến cũng chỉ có vài người biết.
Bên kia, Khúc Mộc đi mấy ngày đường rốt cuộc tới Tĩnh Sơn Châu.
Thu được tin tức, Quản Túc cùng Thiệu Phi sáng sớm đã ra đón. Chuẩn bị chỗ cho hai mươi mấy lính hắc giáp xong, họ liền đưa Khúc Mộc và học đồ đi nghỉ ngơi. Đi mấy ngày đường đối với hai người họ thì có chút ăn không tiêu, ngày hôm sau mới đi gặp An Tử Nhiên.
Khúc Mộc là thanh niên diện mạo thanh tú, nhưng vì tính cách ảnh hưởng khiến cho bề ngoài của hắn thoạt nhìn có chút tối tăm, tồn tại cảm hơi thấp.
Học đồ của hắn là một nam nhân thành thật gần ba mươi, họ Du tên Cường. Không biết có phải do vật họp theo loài, tính cách người này cũng không hoạt bát, nhưng không tối tăm như Khúc Mộc, hắn chỉ hơi thẹn thùng, khi khẩn trương thì nói chuyện sẽ lắp bắp, đối mặt với người thân thuộc mới nói chuyện tự tin hơn.
Hai người được đưa tới chỗ An Tử Nhiên. Bởi vì trước đó không được cho biết thân phận của An Tử Nhiên, hai người chỉ tò mò cho nên không cảm thấy khẩn trương. Quản Túc trực tiếp đưa họ tới phòng nghiên cứu hỏa khí.
Đi vào, hai người ngửi thấy mùi gì đó gay mũi, có một thân ảnh đưa lưng về phía họ, tựa hồ đang nghịch cái gì, phát ra tiếng leng keng.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đó xoay người lại, hai người tức khắc có cảm giác bị sáng mù đôi mắt, chưa bao giờ có.
Độ tuổi mười tám, mười chín, mặt mày tinh tế lại thiên hướng thành thục, hoàn toàn không còn vẻ non nớt thiếu niên. Hắn cao hơn hai người họ một chút, trường thân ngọc lập. Có hắn, căn phòng lộn xộn tựa hồ không chướng mắt như vậy.
“Vương phi, Khúc Mộc cùng Du Cường đã tới.”
Quản Túc vừa mới dứt lời, Khúc Mộc cùng Du Cường đã ngây người.
Vương phi? Hai người dù không ưa buôn chuyện cũng nghe nói tướng quân đã cưới vợ, nghe nói là nam nhân, chính là người trước mắt?
Hai người tức khắc khẩn trương lên, khi ba người còn lại còn chưa nói gì đã ‘cộp’ một tiếng quỳ xuống.
“Tiểu nhân khấu kiến Vương phi.”
“Đứng lên đi.”
Thanh âm nhẹ nhàng như phất qua mặt đột nhiên vang lên, hai người đều sửng sốt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lập tức đứng lên, vẻ mặt có chút co quắp.
An Tử Nhiên tựa hồ không phát hiện họ đang khẩn trương, cầm lấy cái ống vừa mới buông xuống. Đây là phần thân súng hắn yêu cầu thợ rèn làm ra, bên trong chưa có thuốc súng, hắn cũng vừa mới lấy về, còn cần nghiên cứu thêm mới có thể xác định phù hợp hay không.
Hắn đột nhiên đưa cái ống tới trước mặt họ, “Có thể nhìn ra cái ống này để làm gì sao?”
Hai người có chút sững sờ. Du Cường khẩn trương nhìn sư phó, hắn không có tự tin, chỉ có thể dựa vào sư phó.
Hoàn hồn, Khúc Mộc yên lặng tiếp nhận cái ống.
/439
|