Quốc gia nào cũng có thương nhân buôn lậu. Vì được nhiều ích lợi, họ thông qua con đường buôn lậu bí ẩn buôn bán các loại hàng hóa, trốn được khoản thuế kếch xù.
Thương nhân buôn lậu thường có lai lịch bí ẩn người khác không tưởng tượng được. Họ thông qua con đường nào đó mà có được những thứ không bao giờ xuất hiện trên thị trường hoặc là bị quốc gia nghiêm cấm, tỷ như phấn anh túc.
Phó Nguyên Kiến ngẫu nhiên quen được với một thương nhân buôn lậu.
Thương nhân buôn lậu kia mới đầu thì không biết thân phận của hắn, khi phát hiện ra, muốn chạy trốn lại bị bắt chẹt nhược điểm, không thể không giúp Phó Nguyên Kiến. Đối phương rất cẩn thận, rốt cuộc buôn lậu là phạm tội, luật pháp Đại Á cũng có văn bản quy định rõ ràng, nhưng nếu có người quen giới thiệu thì sẽ mau rất nhiều.
Phó Nguyên Kiến là một thương nhân đứng đắn, hợp tác với tên thương nhân buôn lậu kia xong nhưng xác thật không cử báo hắn. Tên thương nhân buôn lậu kia tuy vẫn có chút lo lắng, nhưng nếu Phó Nguyên Kiến tìm tới thì hắn vẫn sẽ ra mặt.
An Tử Nhiên nhờ Phó Nguyên Kiến giúp hắn tìm ra thương nhân buôn lậu đó.
Phó Nguyên Kiến không cự tuyệt, ngày hôm sau đã phái người đi liên hệ, đối phương nhanh chóng đáp lại. Hai bên hẹn gặp ở chỗ cũ gặp, chính là địa điểm giao dịch lúc trước, một gian nhà ngói ở Nam tập khu. Ở Nam tập khu hạng người tam giáo cửu lưu nào cũng có, xuất hiện một người bộ dạng khả nghi cũng sẽ không làm ai lạ lẫm.
Tới thời gian ước định, đối phương đúng giờ xuất hiện. Đó là một người trung niên mập họ Chu, nghe nói hành nghề đã hai mươi mấy năm, là người có kinh ngiệm trong giới. Lúc này, nếu Phó Nguyên Kiến không tự mình ra mặt thì hắn sẽ không xuất hiện.
Thấy trong phòng không chỉ có mình Phó Nguyên Kiến, Chu lão bản hơi sửng sốt, nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi, xoay người không nói hai lời đã muốn đi. Thiệu Phi từ một góc lao ra chặn lại.
Chu lão bản trong lòng biết mình hôm nay không chạy được, xoay người nhìn về phía Phó Nguyên Kiến, “Ngũ hoàng tử, Chu mỗ không đắc tội ngài, vì sao phải lừa Chu mỗ?”
“Bổn vương lừa ngươi khi nào, bổn vương từ đầu tới cuối không nói chỉ có mình bổn vương tới gặp ngươi. Hơn nữa, phản ứng của ngươi không khỏi quá mức đi?” Phó Nguyên Kiến không thấy có gì mà phải kích động.
Chu lão bản lạnh lùng nói: “Ngũ hoàng tử cho rằng Chu mỗ không biết sao, vị công tử này rõ ràng chính là Vương phi của Phó Vương phủ, Chu mỗ nói đúng không?” Họ làm nghề này, rất nhiều người đều phải tránh đi, Phó Vương phủ chính là đối tượng e sợ số một.
An Tử Nhiên đứng lên, “Chu lão bản quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, nhưng chúng ta không phải tới gây sự, chỉ có một việc muốn hỏi mà thôi.”
Chu lão bản nhìn thanh niên kém mình gần hai mươi tuổi có ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, trước kia chỉ nghe nói, không ngờ có thể được tận mắt nhìn thấy Vương phi, tựa hồ có chút không giống lời đồn. Thấy đối phương không giống như đang nói dối, liền định tâm.
“Không biết Vương phi muốn hỏi cái gì?”
“Về phấn anh túc Ngũ hoàng tử nhờ ngươi tìm, ngươi ngoài bán cho Ngũ hoàng tử, còn bán cho ai?” An Tử Nhiên đi thẳng vào vấn đề, hắn dám chắc đối phương không dám nói dối.
Chu lão bản sửng sốt một chút, chợt lắc đầu, “Không có, ta chỉ bán cho mình Ngũ hoàng tử. Thứ này rất khó cầu, Chu mỗ có đường dây cũng không lấy được nhiều……”
Lời còn chưa nói xong, Chu lão bản như nghĩ đến cái gì, đột nhiên biến sắc. An Tử Nhiên chú ý tới sắc mặt hắn biến hóa, truy vấn: “Chu lão bản nhớ ra cái gì?”
Chu lão bản giật giật khóe mắt, nhìn nhìn An Tử Nhiên và Phó Nguyên Kiến, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật, ngữ khí trở nên thật cẩn thận, “Thật ra, ta lúc trước tìm người mua thứ này, đối phương cho ta hai bọc nhỏ, nhưng người của ta ở trên đường đánh mất một bao. Ta đã phái người quay trở lại tìm, nhưng không tìm được.”
“Ý là bị nhặt mất phải không?”
Chu lão bản xấu hổ nói, “Ta cũng không ngờ sẽ bị nhặt nhanh như vậy, người của ta lúc ấy không chọn đi nơi người nhiều, hắn phát hiện mất một bao thì cũng đi tìm, nhưng mới ba mươi phút đã bị người khác nhặt đi rồi.”
“Các ngươi không biết rốt cuộc là ai nhặt đi sao?”
“Thứ kia là hàng cấm, ai dám lộ ra, nhưng mà…” Chu lão bản đột nhiên ngừng lại, giống như nhớ tới cái gì.
“Nhưng mà cái gì?”
“Người nhặt đi rất có thể ở tại con phố kia. Vị trí con phố tương đối khuất, trừ bỏ nơi đó người cơ bản sẽ không có ai tùy ý đi lại. Ta nhớ rõ lúc ấy vừa vặn là giờ Dậu, thái dương mới vừa xuống núi.”
Tuy rằng không có được đáp án mong muốn, nhưng tốt xấu vẫn có chút manh mối. An Tử Nhiên hỏi rõ vị trí con phố và con đường người của Chu lão bản đi qua, sau đó cáo từ. Chu lão bản thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra phải hoãn kế hoạch lại.
Con phố kia nằm ở Tây tập khu. Tây tập khu có đa số là thương nhân, mà thương nhân cũng phân ba bảy loại, của cải phong phú thì tòa nhà liền lớn, bề mặt trang hoàng đẹp mắt. Của cải không hậu thì tự nhiên nhà sẽ kém hơn.
Con phố Chu lão bản nói tới không dài lắm, nhà dân không có mấy. Ngoài một vài thương nhân kinh doanh buôn bán nhỏ, còn có một phần là người kinh thương hoặc đầu tư thất bại, bị phá sản nên không thể không bán nhà lớn rồi dọn đến đây.
Khi An Tử Nhiên tới đó, thái dương cũng sắp xuống núi, tà dương chiếu lên phòng ốc đơn sơ hai bên đường, nam nhân ra ngoài làm việc lục tục về nhà. Ba người, có cả Phó Nguyên Kiến đứng trong một góc nhìn cảnh người qua kẻ lại vội vàng.
Nếu thật sự có người nhặt đi bao phấn anh túc kia, đối phương khẳng định sẽ tò mò là thứ gì. Giả thiết phấn anh túc dùng để hại Trịnh Quân Kỳ xuất phát từ nơi này, như vậy đối phương ít nhất đã thử rồi cho nên biết công hiệu của nó. Một điểm mấu chốt nữa, người kia rất có thể có thù oán với Trịnh Quân Kỳ.
“Vương phi, như vậy cũng không phải biện pháp, không bằng tìm người điều tra?” Thiệu Phi thấy trời sắp tối, nhịn không được mở miệng.
“Cũng tốt.” An Tử Nhiên cũng không nghĩ trong hôm nay có thể tìm ra hung thủ.
Lúc họ chuẩn bị rời đi, hắn lơ đãng thoáng thấy một người có chút quen mắt.
“Sao vậy, Vương phi?” Thiệu Phi thấy Vương phi đột nhiên dừng chân, nhìn theo tầm mắt hắn lại không phát hiện cái gì.
“Không có gì, đi thôi.” An Tử Nhiên thu hồi tầm mắt quay đi, Thiệu Phi vội vàng đuổi kịp.
Phó Nguyên Kiến cảm thấy hắn thật là không có việc gì đi tìm việc, thật không biết vì sao sẽ cùng tới đây, rõ ràng đã không liên quan đến hắn. Khi trở lại Phó Vương phủ, hắn lại bất ngờ nghe An Tử Nhiên mời hắn vào dùng bữa.
Phó Nguyên Kiến vội vàng cự tuyệt. Hắn và Phó Vương phủ rất ít lui tới, hơn nữa Phó Vương phủ gần nhất tựa hồ đã xảy ra chuyện, hắn đi vào chỉ biết càng xấu hổ.
An Tử Nhiên không thuyết phục thêm, vốn là lời khách sáo, “Có một việc muốn nhờ Kiến Vương giúp, không biết có thuận tiện hay không?”
Phó Nguyên Kiến đại khái biết hắn muốn nói gì, “Có phải muốn bổn vương điều tra các hộ gia đình trên con phố kia?”
“Không sai.”
“Được rồi.” Phó Nguyên Kiến đáp ứng, dù sao hắn cũng phần nào liên quan.
Hơn nữa, hắn cũng rất hiếu kì rốt cuộc là ai muốn mạng phu nhân và hài tử chưa xuất thế của Phó Dịch, kia chính là mệnh căn tử của Phó Vương phủ, ai dám động? Lá gan không phải lớn bình thường.
Họ bên này vừa có chút tiến triển, bên Phó Dịch lại hoàn toàn đứt manh mối bởi vì bà vú cắn lưỡi tự sát, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn. Phó Dịch thực hối hận không sớm tự mình đi thẩm vấn đối phương, hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào phần anh túc.
Cũng may Phó Nguyên Kiến tương đối ra sức, không tới ba ngày đã thu thập xong bối cảnh của tất cả các hộ gia đình trên con phố kia. Hắn đã lọc ra những hộ tương đối khả nghi mới giao cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên cầm một chồng tư liệu thật dày, phân những hộ gia đình không có vấn đề lớn qua một bên, lại phân ra một phần cho tiểu thúc cùng Thiệu Phi. Trong số tư liệu, hắn quả nhiên thấy người quen, chứng tỏ ba ngày trước hắn không nhìn lầm, người kia chính là chồng trước của An Khả Tâm, Lâm Hâm.
Lâm gia nghèo túng hơn trước kia vài lần. Thì ra Lâm Hâm từ rất sớm liền đã lên thuyền của Phó Nguyên Võ, nguyên tưởng rằng đầu nhập vào Phó Nguyên Võ thì có thể làm Lâm gia phong cảnh vô hạn, há biết Phó Nguyên Võ lại thất bại.
Bởi vì Lâm gia không chịu ảnh hưởng quá lớn, rốt cuộc Lâm gia chưa bao giờ được Phó Nguyên Võ tín nhiệm, Lâm Hâm cũng nhanh chóng phủi sạch quan hệ. Nhưng ác mộng của Lâm gia bắt đầu không phải từ Phó Nguyên Võ rơi đài, mà là nhị phòng và tam phòng của hắn.
Ngoài dự kiến của rất nhiều người, Lâm gia cũng có chút tài sản, nhưng lại bị hai phụ nhân ánh mắt thiển cận phá đổ. Hai người liên thủ cuốn đi bảy tám phần tài sản của Lâm gia rồi rời Quân Tử Thành.
Thương nhân buôn lậu thường có lai lịch bí ẩn người khác không tưởng tượng được. Họ thông qua con đường nào đó mà có được những thứ không bao giờ xuất hiện trên thị trường hoặc là bị quốc gia nghiêm cấm, tỷ như phấn anh túc.
Phó Nguyên Kiến ngẫu nhiên quen được với một thương nhân buôn lậu.
Thương nhân buôn lậu kia mới đầu thì không biết thân phận của hắn, khi phát hiện ra, muốn chạy trốn lại bị bắt chẹt nhược điểm, không thể không giúp Phó Nguyên Kiến. Đối phương rất cẩn thận, rốt cuộc buôn lậu là phạm tội, luật pháp Đại Á cũng có văn bản quy định rõ ràng, nhưng nếu có người quen giới thiệu thì sẽ mau rất nhiều.
Phó Nguyên Kiến là một thương nhân đứng đắn, hợp tác với tên thương nhân buôn lậu kia xong nhưng xác thật không cử báo hắn. Tên thương nhân buôn lậu kia tuy vẫn có chút lo lắng, nhưng nếu Phó Nguyên Kiến tìm tới thì hắn vẫn sẽ ra mặt.
An Tử Nhiên nhờ Phó Nguyên Kiến giúp hắn tìm ra thương nhân buôn lậu đó.
Phó Nguyên Kiến không cự tuyệt, ngày hôm sau đã phái người đi liên hệ, đối phương nhanh chóng đáp lại. Hai bên hẹn gặp ở chỗ cũ gặp, chính là địa điểm giao dịch lúc trước, một gian nhà ngói ở Nam tập khu. Ở Nam tập khu hạng người tam giáo cửu lưu nào cũng có, xuất hiện một người bộ dạng khả nghi cũng sẽ không làm ai lạ lẫm.
Tới thời gian ước định, đối phương đúng giờ xuất hiện. Đó là một người trung niên mập họ Chu, nghe nói hành nghề đã hai mươi mấy năm, là người có kinh ngiệm trong giới. Lúc này, nếu Phó Nguyên Kiến không tự mình ra mặt thì hắn sẽ không xuất hiện.
Thấy trong phòng không chỉ có mình Phó Nguyên Kiến, Chu lão bản hơi sửng sốt, nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi, xoay người không nói hai lời đã muốn đi. Thiệu Phi từ một góc lao ra chặn lại.
Chu lão bản trong lòng biết mình hôm nay không chạy được, xoay người nhìn về phía Phó Nguyên Kiến, “Ngũ hoàng tử, Chu mỗ không đắc tội ngài, vì sao phải lừa Chu mỗ?”
“Bổn vương lừa ngươi khi nào, bổn vương từ đầu tới cuối không nói chỉ có mình bổn vương tới gặp ngươi. Hơn nữa, phản ứng của ngươi không khỏi quá mức đi?” Phó Nguyên Kiến không thấy có gì mà phải kích động.
Chu lão bản lạnh lùng nói: “Ngũ hoàng tử cho rằng Chu mỗ không biết sao, vị công tử này rõ ràng chính là Vương phi của Phó Vương phủ, Chu mỗ nói đúng không?” Họ làm nghề này, rất nhiều người đều phải tránh đi, Phó Vương phủ chính là đối tượng e sợ số một.
An Tử Nhiên đứng lên, “Chu lão bản quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, nhưng chúng ta không phải tới gây sự, chỉ có một việc muốn hỏi mà thôi.”
Chu lão bản nhìn thanh niên kém mình gần hai mươi tuổi có ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, trước kia chỉ nghe nói, không ngờ có thể được tận mắt nhìn thấy Vương phi, tựa hồ có chút không giống lời đồn. Thấy đối phương không giống như đang nói dối, liền định tâm.
“Không biết Vương phi muốn hỏi cái gì?”
“Về phấn anh túc Ngũ hoàng tử nhờ ngươi tìm, ngươi ngoài bán cho Ngũ hoàng tử, còn bán cho ai?” An Tử Nhiên đi thẳng vào vấn đề, hắn dám chắc đối phương không dám nói dối.
Chu lão bản sửng sốt một chút, chợt lắc đầu, “Không có, ta chỉ bán cho mình Ngũ hoàng tử. Thứ này rất khó cầu, Chu mỗ có đường dây cũng không lấy được nhiều……”
Lời còn chưa nói xong, Chu lão bản như nghĩ đến cái gì, đột nhiên biến sắc. An Tử Nhiên chú ý tới sắc mặt hắn biến hóa, truy vấn: “Chu lão bản nhớ ra cái gì?”
Chu lão bản giật giật khóe mắt, nhìn nhìn An Tử Nhiên và Phó Nguyên Kiến, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật, ngữ khí trở nên thật cẩn thận, “Thật ra, ta lúc trước tìm người mua thứ này, đối phương cho ta hai bọc nhỏ, nhưng người của ta ở trên đường đánh mất một bao. Ta đã phái người quay trở lại tìm, nhưng không tìm được.”
“Ý là bị nhặt mất phải không?”
Chu lão bản xấu hổ nói, “Ta cũng không ngờ sẽ bị nhặt nhanh như vậy, người của ta lúc ấy không chọn đi nơi người nhiều, hắn phát hiện mất một bao thì cũng đi tìm, nhưng mới ba mươi phút đã bị người khác nhặt đi rồi.”
“Các ngươi không biết rốt cuộc là ai nhặt đi sao?”
“Thứ kia là hàng cấm, ai dám lộ ra, nhưng mà…” Chu lão bản đột nhiên ngừng lại, giống như nhớ tới cái gì.
“Nhưng mà cái gì?”
“Người nhặt đi rất có thể ở tại con phố kia. Vị trí con phố tương đối khuất, trừ bỏ nơi đó người cơ bản sẽ không có ai tùy ý đi lại. Ta nhớ rõ lúc ấy vừa vặn là giờ Dậu, thái dương mới vừa xuống núi.”
Tuy rằng không có được đáp án mong muốn, nhưng tốt xấu vẫn có chút manh mối. An Tử Nhiên hỏi rõ vị trí con phố và con đường người của Chu lão bản đi qua, sau đó cáo từ. Chu lão bản thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra phải hoãn kế hoạch lại.
Con phố kia nằm ở Tây tập khu. Tây tập khu có đa số là thương nhân, mà thương nhân cũng phân ba bảy loại, của cải phong phú thì tòa nhà liền lớn, bề mặt trang hoàng đẹp mắt. Của cải không hậu thì tự nhiên nhà sẽ kém hơn.
Con phố Chu lão bản nói tới không dài lắm, nhà dân không có mấy. Ngoài một vài thương nhân kinh doanh buôn bán nhỏ, còn có một phần là người kinh thương hoặc đầu tư thất bại, bị phá sản nên không thể không bán nhà lớn rồi dọn đến đây.
Khi An Tử Nhiên tới đó, thái dương cũng sắp xuống núi, tà dương chiếu lên phòng ốc đơn sơ hai bên đường, nam nhân ra ngoài làm việc lục tục về nhà. Ba người, có cả Phó Nguyên Kiến đứng trong một góc nhìn cảnh người qua kẻ lại vội vàng.
Nếu thật sự có người nhặt đi bao phấn anh túc kia, đối phương khẳng định sẽ tò mò là thứ gì. Giả thiết phấn anh túc dùng để hại Trịnh Quân Kỳ xuất phát từ nơi này, như vậy đối phương ít nhất đã thử rồi cho nên biết công hiệu của nó. Một điểm mấu chốt nữa, người kia rất có thể có thù oán với Trịnh Quân Kỳ.
“Vương phi, như vậy cũng không phải biện pháp, không bằng tìm người điều tra?” Thiệu Phi thấy trời sắp tối, nhịn không được mở miệng.
“Cũng tốt.” An Tử Nhiên cũng không nghĩ trong hôm nay có thể tìm ra hung thủ.
Lúc họ chuẩn bị rời đi, hắn lơ đãng thoáng thấy một người có chút quen mắt.
“Sao vậy, Vương phi?” Thiệu Phi thấy Vương phi đột nhiên dừng chân, nhìn theo tầm mắt hắn lại không phát hiện cái gì.
“Không có gì, đi thôi.” An Tử Nhiên thu hồi tầm mắt quay đi, Thiệu Phi vội vàng đuổi kịp.
Phó Nguyên Kiến cảm thấy hắn thật là không có việc gì đi tìm việc, thật không biết vì sao sẽ cùng tới đây, rõ ràng đã không liên quan đến hắn. Khi trở lại Phó Vương phủ, hắn lại bất ngờ nghe An Tử Nhiên mời hắn vào dùng bữa.
Phó Nguyên Kiến vội vàng cự tuyệt. Hắn và Phó Vương phủ rất ít lui tới, hơn nữa Phó Vương phủ gần nhất tựa hồ đã xảy ra chuyện, hắn đi vào chỉ biết càng xấu hổ.
An Tử Nhiên không thuyết phục thêm, vốn là lời khách sáo, “Có một việc muốn nhờ Kiến Vương giúp, không biết có thuận tiện hay không?”
Phó Nguyên Kiến đại khái biết hắn muốn nói gì, “Có phải muốn bổn vương điều tra các hộ gia đình trên con phố kia?”
“Không sai.”
“Được rồi.” Phó Nguyên Kiến đáp ứng, dù sao hắn cũng phần nào liên quan.
Hơn nữa, hắn cũng rất hiếu kì rốt cuộc là ai muốn mạng phu nhân và hài tử chưa xuất thế của Phó Dịch, kia chính là mệnh căn tử của Phó Vương phủ, ai dám động? Lá gan không phải lớn bình thường.
Họ bên này vừa có chút tiến triển, bên Phó Dịch lại hoàn toàn đứt manh mối bởi vì bà vú cắn lưỡi tự sát, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn. Phó Dịch thực hối hận không sớm tự mình đi thẩm vấn đối phương, hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào phần anh túc.
Cũng may Phó Nguyên Kiến tương đối ra sức, không tới ba ngày đã thu thập xong bối cảnh của tất cả các hộ gia đình trên con phố kia. Hắn đã lọc ra những hộ tương đối khả nghi mới giao cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên cầm một chồng tư liệu thật dày, phân những hộ gia đình không có vấn đề lớn qua một bên, lại phân ra một phần cho tiểu thúc cùng Thiệu Phi. Trong số tư liệu, hắn quả nhiên thấy người quen, chứng tỏ ba ngày trước hắn không nhìn lầm, người kia chính là chồng trước của An Khả Tâm, Lâm Hâm.
Lâm gia nghèo túng hơn trước kia vài lần. Thì ra Lâm Hâm từ rất sớm liền đã lên thuyền của Phó Nguyên Võ, nguyên tưởng rằng đầu nhập vào Phó Nguyên Võ thì có thể làm Lâm gia phong cảnh vô hạn, há biết Phó Nguyên Võ lại thất bại.
Bởi vì Lâm gia không chịu ảnh hưởng quá lớn, rốt cuộc Lâm gia chưa bao giờ được Phó Nguyên Võ tín nhiệm, Lâm Hâm cũng nhanh chóng phủi sạch quan hệ. Nhưng ác mộng của Lâm gia bắt đầu không phải từ Phó Nguyên Võ rơi đài, mà là nhị phòng và tam phòng của hắn.
Ngoài dự kiến của rất nhiều người, Lâm gia cũng có chút tài sản, nhưng lại bị hai phụ nhân ánh mắt thiển cận phá đổ. Hai người liên thủ cuốn đi bảy tám phần tài sản của Lâm gia rồi rời Quân Tử Thành.
/439
|