An Tử Nhiên không biết việc thái độ của Phó Vô Thiên đã chuyển biến.
Tuy An Vu Chi không quan tâm việc làm chính thất hay làm tiểu thiếp, nhưng An Tử Nhiên không nghĩ sẽ thỏa hiệp đơn giản như vậy, An lão thái gia ước định cùng Phó lão Vương gia không phải là để An Vu Chi gả vào làm tiểu thiếp của Phó Vô Thiên.
Hắn tuy không cùng An lão thái gi tiếp xúc qua, nhưng văn nhân đều có một loại tính cách thanh cao, lão thái gia năm đó bỏ qua cơ hội làm quan chạy về An Viễn Huyền là một minh chứng, vì vậy tuyệt đối sẽ không đồng ý việc gả tôn nữ làm tiểu thiếp, hắn đang cân nhắc xem có biện pháp nào bức Phó Vô Thiên thú An Vu Chi làm Vương phi hay không, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể xuống tay từ phía lão Vương gia.
Bất quá không đợi hắn cân nhắc đủ, Phó Vương phủ đã phái người đến.
“An công tử, đây là thiệp mời Vương gia nhượng ta giao cho ngài, mời ngài hai ngày sau tới Vương phủ, thương lượng về việc hôn sự giữa hai nhà.” Cát Khiêm An lấy thiệp mời từ trong ngực ra đưa cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên nhận lấy thiệp mời rồi mở ra, bên trong kí danh Phó Vô Thiên, thái độ của y làm hắn nghi hoặc, ngày hôm qua thoạt nhìn còn có chút không vui, cố ý làm khó hắn, hôm nay lại chủ động như vậy, không phải là có mục đích gì đi? Cứ việc nghi hoặc, trên mặt hắn không có mảy may khác thường, gập lại thiệp mời.
“Làm phiền.”
Cát Khiêm An không nhìn ra hắn là đang cao hứng hay không, do dự một chút, vẫn không đem sự kiện kia nói ra, trước mắt vừa là một cơ hội thử An Tử Nhiên, nếu hắn cuối cùng đồng ý đem muội muội gả cho Vương gia làm tiểu thiếp, như vậy cũng chẳng có gì để chú ý nữa.
Loại người bán muội cầu vinh hắn gặp qua không thiếu, rất ít có ngoại lệ, An Tử Nhiên nếu đã có thể gây được sự chú ý của Vương gia, vậy để hắn nhìn xem, liệu có phải lại là một kẻ như vậy hay không?
Cát Khiêm An lưu lại không bao lâu, đưa thiệp mời xong liền cáo từ.
An Tử Nhiên tự thân tiễn hắn, trở lại phòng, An Vu Chi đã đứng ở đó, còn nghĩ nàng nhanh như vậy đã thu được tin tức, trong mắt thoáng chút không vui.
“Ca ca, muội muốn đi ra ngoài một chuyến, có thể chứ?” An Vu Chi ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
An Tử Nhiên vừa nghe đã biết mình hiểu lầm, bất quá An Vu Chi luôn là đại môn không xuất cổng trong không mại (thường ở trong phòng không ra ngoài), thế mà lần này lại chủ động yêu cầu, không khỏi lên tiếng hỏi:”Ra ngoài làm gì?”
An Vu Chi gương mặt đỏ lên:”Muội muốn ra ngoài mua vài thứ.”
“Mua cái gì vậy?” An Tử Nhiên tiếp tục hỏi.
An Vu Chi đột nhiên dậm chân, vẻ mặt thẹn thùng:”Ca ca, người đừng hỏi nữa.”
An Tử Nhiên không nghĩ mình chỉ thuận miệng hỏi nàng lại phản ứng lớn như vậy, cũng không tái truy vấn, hắn không có cái tư tưởng phong kiến nữ nhi thì không thể xuất đầu lộ diện bên ngoài, vì thế liền đồng ý.
An Vu Chi nét mặt vui mừng, nàng không nghĩ ca ca sẽ đồng ý nhẹ nhàng như vậy, nói cám ơn xong liền dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân ly khai biệt viện.
An Tử Nhiên cũng không đem chuyện này để trong lòng, sau đó liền tới thư phòng.
Tô Tử phái người đem sổ sách của An gia đưa lại đây, vấn đề không lớn, sau khi hắn giải quyết tai họa ngầm từ nông dân, An Viễn Huyền càng ngày càng bình yên, cho dù An Thường Đức muốn khơi mào rắc rối nhằm vào An gia cũng không có cơ hội.
Đối với dân chúng mà nói, chỉ cần được ăn no không phải lo toan nhiều điều đều đã thực thỏa mãn, hơn nữa có những tá điền kia làm tấn gương, ai là áo cơm phụ mẫu của họ, bọn họ sẽ nghe theo người ấy, không ai ăn no rửng mỡ đi tìm tra, họ chỉ cần cố gắng trồng trọt, sang nắm sẽ có đến sáu thành lương thực, trừ phần nộp thuế cho quan phủ, họ sẽ thu được gấp đôi so với năm rồi.
Tuy ngân lượng thu vào của An gia không được như mọi năm, nhưng tai họa ngầm đã tiêu trừ.
An Tử Nhiên đã có thể an tâm nghĩ tới bước phát triển tiếp theo của An gia, mục tiêu của hắn không chỉ là một cái tiểu địa chủ, cho dù địa vị của thương nhân ở Đại Á vô cùng thấp.
Bất quá…
Ánh mắt dừng tại thiệp mời trên bàn, trong kế hoạch tương lai của hắn, Phó Vương phủ là một chỗ dựa không thể thiếu, cho nên việc trước mắt, vẫn là phải thu thập Phó Vô Thiên.
Bất tri bất giác, ánh nắng chiều đã nhiễm đỏ chân trời.
Dưới sự thúc dục của Tô quản gia, An Tử Nhiên đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm, hắn nhìn vào chỗ ngồi vốn là của An Vu Chi giờ lại không có ai, nghĩ nàng còn chưa trở về, liền hỏi một câu.
Tô quản gia vội giải thích:”Đại thiếu gia, tiểu thư đã trở lại, nha hoàn Xảo Nhi vừa qua nói tiểu thư thân thể không thoải mái, cơm chiều sẽ ăn trong phòng.”
An Tử Nhiên nhíu hạ mi:”Đã thỉnh thầy thuốc cho nàng chưa?”
Tô quản gia nói:”Thầy thuốc đã xem qua, nói không có trở ngại gì, chính là thân mình có chút hư, kê một đơn thuốc rồi đi, lão nô đã sai người đi bốc thuốc.”
An Tử Nhiên gật đầu không nói gì nữa.
Sáng hôm sau, An Vu Chi vẫn không xuất hiện trên bàn cơm, An Tử Nhiên cho nàng thân thể vẫn chưa hảo, phân phó trù phòng làm cháo đưa đến phòng nàng, có đi nhìn qua một lần, thấy nàng sắc mặt quả thực có chút tái nhợt, sau đó tiện thể đi thăm tiểu bao tử, tiểu nhân nhi ngày càng có tinh thần, nhưng rất hiểu chuyện, không khóc nháo nhiều.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, rất nhanh liền tới ngày đi Vương phủ bái phỏng.
Sáng sớm, An Tử Nhiên kêu Thu Lan đi nhắc nhở An Vu Chi, trên thiệp mời có nhắc đến tên nàng, hắn cũng không thấy có gì bất ổn, đúng là nên gặp mặt một lần, bất quá Thu Lan trở lại mang cho hắn một tin tức ngoài ý muốn.
“Ngươi nói tiểu thư không muốn đi?” An Tử Nhiên kinh ngạc. Hắn còn nghĩ An Vu Chi nghe được tin này sẽ thực cao hứng đi, nàng tựa hồ rất thích Phó Vô Thiên, trước khi thành thân gặp mặt một lần thì vẫn tốt hơn so với thành thân mà không biết mặt mũi đối phương thế nào.
Thu Lan nói:”Tiểu thư nói nàng thân thể không thoải mái, không muốn đi.”
An Tử Nhiên nhíu nhíu mày:”Cũng được, nếu tiểu thư không muốn đi, ngươi lưu lại chiếu cố nàng.”
“Vâng, Đại thiếu gia.”
Sau đó, An Tử Nhiên mang theo Tô quản gia đi tới Phó Vương phủ.
Tuy An Vu Chi không quan tâm việc làm chính thất hay làm tiểu thiếp, nhưng An Tử Nhiên không nghĩ sẽ thỏa hiệp đơn giản như vậy, An lão thái gia ước định cùng Phó lão Vương gia không phải là để An Vu Chi gả vào làm tiểu thiếp của Phó Vô Thiên.
Hắn tuy không cùng An lão thái gi tiếp xúc qua, nhưng văn nhân đều có một loại tính cách thanh cao, lão thái gia năm đó bỏ qua cơ hội làm quan chạy về An Viễn Huyền là một minh chứng, vì vậy tuyệt đối sẽ không đồng ý việc gả tôn nữ làm tiểu thiếp, hắn đang cân nhắc xem có biện pháp nào bức Phó Vô Thiên thú An Vu Chi làm Vương phi hay không, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể xuống tay từ phía lão Vương gia.
Bất quá không đợi hắn cân nhắc đủ, Phó Vương phủ đã phái người đến.
“An công tử, đây là thiệp mời Vương gia nhượng ta giao cho ngài, mời ngài hai ngày sau tới Vương phủ, thương lượng về việc hôn sự giữa hai nhà.” Cát Khiêm An lấy thiệp mời từ trong ngực ra đưa cho An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên nhận lấy thiệp mời rồi mở ra, bên trong kí danh Phó Vô Thiên, thái độ của y làm hắn nghi hoặc, ngày hôm qua thoạt nhìn còn có chút không vui, cố ý làm khó hắn, hôm nay lại chủ động như vậy, không phải là có mục đích gì đi? Cứ việc nghi hoặc, trên mặt hắn không có mảy may khác thường, gập lại thiệp mời.
“Làm phiền.”
Cát Khiêm An không nhìn ra hắn là đang cao hứng hay không, do dự một chút, vẫn không đem sự kiện kia nói ra, trước mắt vừa là một cơ hội thử An Tử Nhiên, nếu hắn cuối cùng đồng ý đem muội muội gả cho Vương gia làm tiểu thiếp, như vậy cũng chẳng có gì để chú ý nữa.
Loại người bán muội cầu vinh hắn gặp qua không thiếu, rất ít có ngoại lệ, An Tử Nhiên nếu đã có thể gây được sự chú ý của Vương gia, vậy để hắn nhìn xem, liệu có phải lại là một kẻ như vậy hay không?
Cát Khiêm An lưu lại không bao lâu, đưa thiệp mời xong liền cáo từ.
An Tử Nhiên tự thân tiễn hắn, trở lại phòng, An Vu Chi đã đứng ở đó, còn nghĩ nàng nhanh như vậy đã thu được tin tức, trong mắt thoáng chút không vui.
“Ca ca, muội muốn đi ra ngoài một chuyến, có thể chứ?” An Vu Chi ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
An Tử Nhiên vừa nghe đã biết mình hiểu lầm, bất quá An Vu Chi luôn là đại môn không xuất cổng trong không mại (thường ở trong phòng không ra ngoài), thế mà lần này lại chủ động yêu cầu, không khỏi lên tiếng hỏi:”Ra ngoài làm gì?”
An Vu Chi gương mặt đỏ lên:”Muội muốn ra ngoài mua vài thứ.”
“Mua cái gì vậy?” An Tử Nhiên tiếp tục hỏi.
An Vu Chi đột nhiên dậm chân, vẻ mặt thẹn thùng:”Ca ca, người đừng hỏi nữa.”
An Tử Nhiên không nghĩ mình chỉ thuận miệng hỏi nàng lại phản ứng lớn như vậy, cũng không tái truy vấn, hắn không có cái tư tưởng phong kiến nữ nhi thì không thể xuất đầu lộ diện bên ngoài, vì thế liền đồng ý.
An Vu Chi nét mặt vui mừng, nàng không nghĩ ca ca sẽ đồng ý nhẹ nhàng như vậy, nói cám ơn xong liền dẫn theo hai nha hoàn thiếp thân ly khai biệt viện.
An Tử Nhiên cũng không đem chuyện này để trong lòng, sau đó liền tới thư phòng.
Tô Tử phái người đem sổ sách của An gia đưa lại đây, vấn đề không lớn, sau khi hắn giải quyết tai họa ngầm từ nông dân, An Viễn Huyền càng ngày càng bình yên, cho dù An Thường Đức muốn khơi mào rắc rối nhằm vào An gia cũng không có cơ hội.
Đối với dân chúng mà nói, chỉ cần được ăn no không phải lo toan nhiều điều đều đã thực thỏa mãn, hơn nữa có những tá điền kia làm tấn gương, ai là áo cơm phụ mẫu của họ, bọn họ sẽ nghe theo người ấy, không ai ăn no rửng mỡ đi tìm tra, họ chỉ cần cố gắng trồng trọt, sang nắm sẽ có đến sáu thành lương thực, trừ phần nộp thuế cho quan phủ, họ sẽ thu được gấp đôi so với năm rồi.
Tuy ngân lượng thu vào của An gia không được như mọi năm, nhưng tai họa ngầm đã tiêu trừ.
An Tử Nhiên đã có thể an tâm nghĩ tới bước phát triển tiếp theo của An gia, mục tiêu của hắn không chỉ là một cái tiểu địa chủ, cho dù địa vị của thương nhân ở Đại Á vô cùng thấp.
Bất quá…
Ánh mắt dừng tại thiệp mời trên bàn, trong kế hoạch tương lai của hắn, Phó Vương phủ là một chỗ dựa không thể thiếu, cho nên việc trước mắt, vẫn là phải thu thập Phó Vô Thiên.
Bất tri bất giác, ánh nắng chiều đã nhiễm đỏ chân trời.
Dưới sự thúc dục của Tô quản gia, An Tử Nhiên đúng giờ xuất hiện trên bàn cơm, hắn nhìn vào chỗ ngồi vốn là của An Vu Chi giờ lại không có ai, nghĩ nàng còn chưa trở về, liền hỏi một câu.
Tô quản gia vội giải thích:”Đại thiếu gia, tiểu thư đã trở lại, nha hoàn Xảo Nhi vừa qua nói tiểu thư thân thể không thoải mái, cơm chiều sẽ ăn trong phòng.”
An Tử Nhiên nhíu hạ mi:”Đã thỉnh thầy thuốc cho nàng chưa?”
Tô quản gia nói:”Thầy thuốc đã xem qua, nói không có trở ngại gì, chính là thân mình có chút hư, kê một đơn thuốc rồi đi, lão nô đã sai người đi bốc thuốc.”
An Tử Nhiên gật đầu không nói gì nữa.
Sáng hôm sau, An Vu Chi vẫn không xuất hiện trên bàn cơm, An Tử Nhiên cho nàng thân thể vẫn chưa hảo, phân phó trù phòng làm cháo đưa đến phòng nàng, có đi nhìn qua một lần, thấy nàng sắc mặt quả thực có chút tái nhợt, sau đó tiện thể đi thăm tiểu bao tử, tiểu nhân nhi ngày càng có tinh thần, nhưng rất hiểu chuyện, không khóc nháo nhiều.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, rất nhanh liền tới ngày đi Vương phủ bái phỏng.
Sáng sớm, An Tử Nhiên kêu Thu Lan đi nhắc nhở An Vu Chi, trên thiệp mời có nhắc đến tên nàng, hắn cũng không thấy có gì bất ổn, đúng là nên gặp mặt một lần, bất quá Thu Lan trở lại mang cho hắn một tin tức ngoài ý muốn.
“Ngươi nói tiểu thư không muốn đi?” An Tử Nhiên kinh ngạc. Hắn còn nghĩ An Vu Chi nghe được tin này sẽ thực cao hứng đi, nàng tựa hồ rất thích Phó Vô Thiên, trước khi thành thân gặp mặt một lần thì vẫn tốt hơn so với thành thân mà không biết mặt mũi đối phương thế nào.
Thu Lan nói:”Tiểu thư nói nàng thân thể không thoải mái, không muốn đi.”
An Tử Nhiên nhíu nhíu mày:”Cũng được, nếu tiểu thư không muốn đi, ngươi lưu lại chiếu cố nàng.”
“Vâng, Đại thiếu gia.”
Sau đó, An Tử Nhiên mang theo Tô quản gia đi tới Phó Vương phủ.
/439
|