An Vu Chi chưa tới gần An Tử Nhiên đã bị Chu quản gia ngăn lại. Trước khi Vương phi chưa thừa nhận An Vu Chi là muội muội của hắn, Chu quản gia sẽ không để một người xa lạ tùy tùy tiện tiện tiếp cận.
An Vu Chi sửng sốt một chút, không cao hứng mắng: “Ta muốn nói chuyện với ca ca của ta, nô tài ngươi chắn cái gì mà chắn, còn không mau cút!”
Sắc mặt Chu quản gia không biến lấy một chút, cũng không động đậy.
“Chu quản gia, lui ra.” An Tử Nhiên vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, Chu quản gia lập tức thối lui qua một bên.
Nghe thấy hắn nói, An Vu Chi kinh hỉ, xem ra ca ca vẫn thiên vị nàng, nhưng không chờ nàng mở miệng, thanh âm lạnh nhạt của An Tử Nhiên lần thứ hai vang lên.
“An Vu Chi, ngươi trở về làm gì?”
An Vu Chi cứng đờ người, “Ta……”
“Bạc hết, người ở bên ngoài sống không nổi mới nghĩ đến trở về phải không? Ngươi không bị lừa bán, nói thật, ta rất bất ngờ.” An Tử Nhiên nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí bình tĩnh nói ra lời ai nghe cũng có thể nổi trận lôi đình.
Nhưng hắn đích xác đang nói thật. Lúc trước An Vu Chi bỏ nhà đi, số tiền mang đi đối với bá tánh bình thường là rất nhiều, nhưng đối với một tiểu thư nhà giàu không có khái niệm tiêu tiền thì còn lâu mới đủ, xài hết là chuyện sớm muộn gì.
Hai nữ nhân không có vũ lực lại thực nhu nhược, hơn nữa An Vu Chi có diện mạo xinh đẹp, khẳng định sẽ bị người có tâm theo dõi. Kết quả xấu nhất chính là bị bán không thể xoay người, có lẽ sẽ có một ngày lôi thôi lếch thếch trở về. Cho nên thấy nàng vẫn sạch sạch sẽ sẽ xuất hiện trước mặt, hắn xác thật rất bất ngờ.
An Vu Chi hoàn toàn cười không nổi. Người này thật là ca ca của nàng sao? Tại sao thay đổi nhiều như vậy, lời nói như thể hy vọng nàng bị lừa bán, lửa giận không khỏi bùng lên trong lòng.
“Tức giận?” An Tử Nhiên vừa thấy vẻ mặt nàng liền biết tâm tư của nàng.
Nữ nhân này sớm đã không phải An Vu Chi lúc trước để thư lại bỏ nhà đi. Ở bên ngoài ba năm, thứ nên học đều đã học, thứ không nên học phỏng chừng cũng đã học gần hết, hắn tương đối tò mò nàng trở về làm gì? Muốn về vị trí Vương phi?
An Vu Chi cảm thấy ánh mắt An Tử Nhiên giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, cơn tức tức khắc biến mất, ngược lại thay bằng vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ca, ta biết ngươi rất tức giận, giận ta lúc trước không nói một tiếng chỉ để thư lại rồi trốn đi, mấy năm nay ta cũng thực hối hận. Ngươi nói đúng, ta và Xảo Nhi xác thật thiếu chút nữa bị lừa bán, nếu không phát hiện tình huống không đúng, đúng lúc chạy đi, ta sẽ không còn được gặp lại ca ca……”
Lúc trước nàng quả thực rất sợ hãi, thế giới bên ngoài không tốt đẹp như nàng tưởng tượng. Nàng đã hối hận không chỉ một lần, nhưng bảo nàng xám xịt trở về, nàng không có dũng khí, bản chất nàng vẫn có một tia quật cường.
“Rời nhà đi, chúng ta nhanh chóng tiêu hết bạc. Ta và Xảo Nhi vì sinh hoạt mà không thể không làm công cho người khác. Cuộc sống thật sự khổ cực, hoàn toàn khác cuộc sống trong tưởng tượng của ta…” An Vu Chi khổ sở nhìn An Tử Nhiên. “Ca, ta biết sai rồi, ta không nên chỉ vì mình mà bỏ nhà đi, ngươi đừng tức giận nữa được không. Ta cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như vậy, hết thảy đều nghe ngươi an bài.”
“Ngươi làm thế nào tìm được Phó Vương phủ?” An Tử Nhiên nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh vẫn chưa động dung.
An Vu Chi đắn đo không đoán được tâm tư của hắn. Lần này trở về, nàng thật ra không đủ tự tin. Nàng còn nhớ mình trước khi bỏ nhà đi đã để lại một phong thư. Tuy nội dung đã quên gần hết nhưng nàng cũng biết không phải lời hay, cho nên trong lòng rất thấp thỏm.
“Xảo Nhi nghe thấy có người đàm luận về Phó Vương phủ, nói Vương phi của Phó Vương phủ họ An, là nam nhân, ta liền suy đoán có thể là ca hay không, vì thế cùng Xảo Nhi tích cóp đủ lộ phí rồi tới tìm ngươi. Chúng ta tích cóp đã lâu mới đủ.”
“Hiện tại gặp được, có phải thực hối hận?” An Tử Nhiên nói trắng ra, cơ hồ mỗi lần mở miệng đều chọc thẳng tim đen của An Vu Chi.
An Vu Chi tự biết đuối lý, căn bản không dám phản bác một câu, chỉ thương tâm nói: “Ta xác thật rất hối hận, nhưng cũng chỉ có thể nói là ta và Quận Vương không có duyên phận.”
An Tử Nhiên đột nhiên cười một tiếng, tuy thực ngắn ngủi, mọi người thậm chí không bắt giữ được ý cười trên mặt hắn, lại vẫn nghe rõ ràng, “Thì ra ngươi cũng cho rằng như vậy, nhưng ta vừa rồi hình như nghe người khác nói, ngươi ở bên ngoài ồn ào ngươi mới là Vương phi chân chính, chẳng lẽ là hắn nghe lầm?”
Phó Nguyên Phàm cũng cười. Nữ nhân này ở bên ngoài học được trong ngoài không đồng nhất.
An Vu Chi vội vàng giải thícc: “Ca, ta thừa nhận ta đã nói những lời này, nhưng ta chỉ muốn gặp ngươi mà thôi. Ta nghe nói Phó Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, không cho người xa lạ tiến vào, ta không nói như vậy thì bảo vệ cửa sẽ không cho ta vào. Ta không có ý kia, là ta tự mình từ bỏ hôn ước, ta trước nay không trách ngươi.”
Phó Nguyên Phàm vi trào nói: “An tiểu thư thật có tự mình hiểu lấy. Trong chuyện này ngươi không phải người bị hại, xác thật không có tư cách trách cứ đường phu. Lúc trước tùy tùy tiện tiện lưu lại một phong thư liền rời đi, nếu đường phu không hy sinh mình gả cho đường ca, An gia chỉ sợ đã sớm không tồn tại.”
An Vu Chi áy náy gục đầu xuống, “Ta biết ta có lỗi với Tử Nhiên ca ca.”
“Ngươi hiện tại muốn trở lại An gia phải không?” An Tử Nhiên hỏi.
An Vu Chi nắm chặt đôi tay, nàng nếu không muốn về An gia liền sẽ không xuất hiện ở chỗ này, nhưng nàng biết mình hiện tại không có tư cách nói những lời này.
Nàng không trả lời, An Tử Nhiên cũng không ép hỏi, “An Vu Chi, ngươi có biết từ lúc ngươi lưu lại lá thư kia, ngươi đã không còn là người của An gia?”
An Vu Chi đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn hắn.
An Tử Nhiên chuẩn bị lôi chuyện cũ ra, tự nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, “Ta nghĩ ngươi hẳn còn nhớ rõ, lúc trước, khi biết An gia và Phó Vương phủ có hôn ước, ta cũng đã dò hỏi ý kiến của người, ngươi có phải đã nói rõ với ta, ngươi đồng ý với hôn sự?”
An Vu Chi cắn môi rũ đầu.
“Ngươi đã nói rất rõ với ta, ngươi nguyện ý. Kết quả đâu, khi ta và Phó Vương phủ đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ mấy ngày trước ngày thành thân, ngươi chỉ để lại một bức thư rồi đi, một câu muốn theo đuổi chân ái nên không muốn gả? Đầu óc ngươi có phải hồ nhão, một câu không muốn là có thể dứt bỏ trách nhiệm rời đi? Ngươi cho rằng Phó Vương phủ là đối tượng có thể tùy tùy tiện tiện hủy hôn? An gia là gì của ngươi? Một thứ khi muốn dựa vào liền dựa vào, không muốn liền bỏ mặc?”
Nhưng câu hỏi dồn dập làm An Vu Chi hổ thẹn không thôi, nàng khóc lóc bổ nhào xuống bên chân An Tử Nhiên, “Ca, ta thật sự biết sai rồi, ngươi tha thứ ta năm đó niên thiếu không hiểu chuyện đi, ta thật sự không cố ý.”
An Tử Nhiên thối lui vài bước, “An Vu Chi, sau khi ngươi để thư lại rồi trốn đi, ta cũng đã nói với người trong An gia, ngươi không còn là người của An gia.”
“Ca, đừng đuổi ta đi, ta sửa, ta thật sự sẽ sửa!” An Vu Chi khóc đến đầy mặt nước mắt, nàng không ngờ Tử Nhiên ca ca lại tuyệt tình như vậy.
“Ngươi là thân muội muội của ta, ta sẽ cho ngươi một số tiền, chủ tớ các ngươi liền rời nơi này đi.”
An Vu Chi dùng sức lắc đầu, “Ta không đi, ta không cần bạc, ta không đi.”
“Chu quản gia, đến phòng thu chi lấy một vạn lượng.”
Lập tức đưa ra một vạn lượng, An Tử Nhiên coi như không bạc bẽo muội muội An Vu Chi.
An Vu Chi lại nói gì cũng không chịu đi. Chu quản gia nhét ngân phiếu vào tay Xảo Nhi, sau đó thỉnh các nàng đi ra. An Vu Chi ôm ghế dựa không chịu buông tay, khóc như hoa lê dính mưa, hạ nhân đều có chút không đành lòng, bị Chu quản gia khiển trách một câu mới động thủ.
An Vu Chi bị nâng ra ngoài. Nàng là thân muội muội của Vương phi nên hạ nhân không thô lỗ ném văng nàng ra. Chu quản gia phân phó thủ vệ giám sát chặt chẽ đại môn, đừng cho các nàng tiến vào Vương phủ.
Phó Nguyên Phàm và Lâu An chứng kiến toàn bộ quá trình. Một người xem đến hứng thú bừng bừng, người còn lại xấu hổ không thôi, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy thì hắn sẽ không đi cùng Hoàng Thượng.
An Tử Nhiên không có tâm tình chiêu đãi họ, hai người cũng rời đi luôn. Ra khỏi Vương phủ, thấy An Vu Chi và nha hoàn của nàng còn quỳ gối bên ngoài, rất có khí thế ‘Tử Nhiên ca ca không tha thứ ta liền không đi’, nghĩ đến tính cách của đường phu, Phó Nguyên Phàm rất hiếu kì nàng có thể kiên trì mấy ngày.
Chuyện không thể giấu được lão Vương gia và Phó Dịch, nhưng họ đều không hỏi. Chuyện của An Vu Chi ngay cả Trịnh Quân Kỳ cũng biết, đối với suy nghĩ của nữ tử này, Trịnh Quân Kỳ thân là nữ nhân cũng tỏ vẻ không hiểu.
Tất cả đều ăn ý không để ý đến An Vu Chi ở bên ngoài, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Buổi tối, Chu quản gia nói các nàng đi rồi. Hai người cầm một vạn lượng thuê phòng ở một tửu lầu, còn là phòng thượng đẳng, một đêm cũng không rẻ.
An Vu Chi sửng sốt một chút, không cao hứng mắng: “Ta muốn nói chuyện với ca ca của ta, nô tài ngươi chắn cái gì mà chắn, còn không mau cút!”
Sắc mặt Chu quản gia không biến lấy một chút, cũng không động đậy.
“Chu quản gia, lui ra.” An Tử Nhiên vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng, Chu quản gia lập tức thối lui qua một bên.
Nghe thấy hắn nói, An Vu Chi kinh hỉ, xem ra ca ca vẫn thiên vị nàng, nhưng không chờ nàng mở miệng, thanh âm lạnh nhạt của An Tử Nhiên lần thứ hai vang lên.
“An Vu Chi, ngươi trở về làm gì?”
An Vu Chi cứng đờ người, “Ta……”
“Bạc hết, người ở bên ngoài sống không nổi mới nghĩ đến trở về phải không? Ngươi không bị lừa bán, nói thật, ta rất bất ngờ.” An Tử Nhiên nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí bình tĩnh nói ra lời ai nghe cũng có thể nổi trận lôi đình.
Nhưng hắn đích xác đang nói thật. Lúc trước An Vu Chi bỏ nhà đi, số tiền mang đi đối với bá tánh bình thường là rất nhiều, nhưng đối với một tiểu thư nhà giàu không có khái niệm tiêu tiền thì còn lâu mới đủ, xài hết là chuyện sớm muộn gì.
Hai nữ nhân không có vũ lực lại thực nhu nhược, hơn nữa An Vu Chi có diện mạo xinh đẹp, khẳng định sẽ bị người có tâm theo dõi. Kết quả xấu nhất chính là bị bán không thể xoay người, có lẽ sẽ có một ngày lôi thôi lếch thếch trở về. Cho nên thấy nàng vẫn sạch sạch sẽ sẽ xuất hiện trước mặt, hắn xác thật rất bất ngờ.
An Vu Chi hoàn toàn cười không nổi. Người này thật là ca ca của nàng sao? Tại sao thay đổi nhiều như vậy, lời nói như thể hy vọng nàng bị lừa bán, lửa giận không khỏi bùng lên trong lòng.
“Tức giận?” An Tử Nhiên vừa thấy vẻ mặt nàng liền biết tâm tư của nàng.
Nữ nhân này sớm đã không phải An Vu Chi lúc trước để thư lại bỏ nhà đi. Ở bên ngoài ba năm, thứ nên học đều đã học, thứ không nên học phỏng chừng cũng đã học gần hết, hắn tương đối tò mò nàng trở về làm gì? Muốn về vị trí Vương phi?
An Vu Chi cảm thấy ánh mắt An Tử Nhiên giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, cơn tức tức khắc biến mất, ngược lại thay bằng vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ca, ta biết ngươi rất tức giận, giận ta lúc trước không nói một tiếng chỉ để thư lại rồi trốn đi, mấy năm nay ta cũng thực hối hận. Ngươi nói đúng, ta và Xảo Nhi xác thật thiếu chút nữa bị lừa bán, nếu không phát hiện tình huống không đúng, đúng lúc chạy đi, ta sẽ không còn được gặp lại ca ca……”
Lúc trước nàng quả thực rất sợ hãi, thế giới bên ngoài không tốt đẹp như nàng tưởng tượng. Nàng đã hối hận không chỉ một lần, nhưng bảo nàng xám xịt trở về, nàng không có dũng khí, bản chất nàng vẫn có một tia quật cường.
“Rời nhà đi, chúng ta nhanh chóng tiêu hết bạc. Ta và Xảo Nhi vì sinh hoạt mà không thể không làm công cho người khác. Cuộc sống thật sự khổ cực, hoàn toàn khác cuộc sống trong tưởng tượng của ta…” An Vu Chi khổ sở nhìn An Tử Nhiên. “Ca, ta biết sai rồi, ta không nên chỉ vì mình mà bỏ nhà đi, ngươi đừng tức giận nữa được không. Ta cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không làm ra hành động ngu ngốc như vậy, hết thảy đều nghe ngươi an bài.”
“Ngươi làm thế nào tìm được Phó Vương phủ?” An Tử Nhiên nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh vẫn chưa động dung.
An Vu Chi đắn đo không đoán được tâm tư của hắn. Lần này trở về, nàng thật ra không đủ tự tin. Nàng còn nhớ mình trước khi bỏ nhà đi đã để lại một phong thư. Tuy nội dung đã quên gần hết nhưng nàng cũng biết không phải lời hay, cho nên trong lòng rất thấp thỏm.
“Xảo Nhi nghe thấy có người đàm luận về Phó Vương phủ, nói Vương phi của Phó Vương phủ họ An, là nam nhân, ta liền suy đoán có thể là ca hay không, vì thế cùng Xảo Nhi tích cóp đủ lộ phí rồi tới tìm ngươi. Chúng ta tích cóp đã lâu mới đủ.”
“Hiện tại gặp được, có phải thực hối hận?” An Tử Nhiên nói trắng ra, cơ hồ mỗi lần mở miệng đều chọc thẳng tim đen của An Vu Chi.
An Vu Chi tự biết đuối lý, căn bản không dám phản bác một câu, chỉ thương tâm nói: “Ta xác thật rất hối hận, nhưng cũng chỉ có thể nói là ta và Quận Vương không có duyên phận.”
An Tử Nhiên đột nhiên cười một tiếng, tuy thực ngắn ngủi, mọi người thậm chí không bắt giữ được ý cười trên mặt hắn, lại vẫn nghe rõ ràng, “Thì ra ngươi cũng cho rằng như vậy, nhưng ta vừa rồi hình như nghe người khác nói, ngươi ở bên ngoài ồn ào ngươi mới là Vương phi chân chính, chẳng lẽ là hắn nghe lầm?”
Phó Nguyên Phàm cũng cười. Nữ nhân này ở bên ngoài học được trong ngoài không đồng nhất.
An Vu Chi vội vàng giải thícc: “Ca, ta thừa nhận ta đã nói những lời này, nhưng ta chỉ muốn gặp ngươi mà thôi. Ta nghe nói Phó Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, không cho người xa lạ tiến vào, ta không nói như vậy thì bảo vệ cửa sẽ không cho ta vào. Ta không có ý kia, là ta tự mình từ bỏ hôn ước, ta trước nay không trách ngươi.”
Phó Nguyên Phàm vi trào nói: “An tiểu thư thật có tự mình hiểu lấy. Trong chuyện này ngươi không phải người bị hại, xác thật không có tư cách trách cứ đường phu. Lúc trước tùy tùy tiện tiện lưu lại một phong thư liền rời đi, nếu đường phu không hy sinh mình gả cho đường ca, An gia chỉ sợ đã sớm không tồn tại.”
An Vu Chi áy náy gục đầu xuống, “Ta biết ta có lỗi với Tử Nhiên ca ca.”
“Ngươi hiện tại muốn trở lại An gia phải không?” An Tử Nhiên hỏi.
An Vu Chi nắm chặt đôi tay, nàng nếu không muốn về An gia liền sẽ không xuất hiện ở chỗ này, nhưng nàng biết mình hiện tại không có tư cách nói những lời này.
Nàng không trả lời, An Tử Nhiên cũng không ép hỏi, “An Vu Chi, ngươi có biết từ lúc ngươi lưu lại lá thư kia, ngươi đã không còn là người của An gia?”
An Vu Chi đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn hắn.
An Tử Nhiên chuẩn bị lôi chuyện cũ ra, tự nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, “Ta nghĩ ngươi hẳn còn nhớ rõ, lúc trước, khi biết An gia và Phó Vương phủ có hôn ước, ta cũng đã dò hỏi ý kiến của người, ngươi có phải đã nói rõ với ta, ngươi đồng ý với hôn sự?”
An Vu Chi cắn môi rũ đầu.
“Ngươi đã nói rất rõ với ta, ngươi nguyện ý. Kết quả đâu, khi ta và Phó Vương phủ đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ mấy ngày trước ngày thành thân, ngươi chỉ để lại một bức thư rồi đi, một câu muốn theo đuổi chân ái nên không muốn gả? Đầu óc ngươi có phải hồ nhão, một câu không muốn là có thể dứt bỏ trách nhiệm rời đi? Ngươi cho rằng Phó Vương phủ là đối tượng có thể tùy tùy tiện tiện hủy hôn? An gia là gì của ngươi? Một thứ khi muốn dựa vào liền dựa vào, không muốn liền bỏ mặc?”
Nhưng câu hỏi dồn dập làm An Vu Chi hổ thẹn không thôi, nàng khóc lóc bổ nhào xuống bên chân An Tử Nhiên, “Ca, ta thật sự biết sai rồi, ngươi tha thứ ta năm đó niên thiếu không hiểu chuyện đi, ta thật sự không cố ý.”
An Tử Nhiên thối lui vài bước, “An Vu Chi, sau khi ngươi để thư lại rồi trốn đi, ta cũng đã nói với người trong An gia, ngươi không còn là người của An gia.”
“Ca, đừng đuổi ta đi, ta sửa, ta thật sự sẽ sửa!” An Vu Chi khóc đến đầy mặt nước mắt, nàng không ngờ Tử Nhiên ca ca lại tuyệt tình như vậy.
“Ngươi là thân muội muội của ta, ta sẽ cho ngươi một số tiền, chủ tớ các ngươi liền rời nơi này đi.”
An Vu Chi dùng sức lắc đầu, “Ta không đi, ta không cần bạc, ta không đi.”
“Chu quản gia, đến phòng thu chi lấy một vạn lượng.”
Lập tức đưa ra một vạn lượng, An Tử Nhiên coi như không bạc bẽo muội muội An Vu Chi.
An Vu Chi lại nói gì cũng không chịu đi. Chu quản gia nhét ngân phiếu vào tay Xảo Nhi, sau đó thỉnh các nàng đi ra. An Vu Chi ôm ghế dựa không chịu buông tay, khóc như hoa lê dính mưa, hạ nhân đều có chút không đành lòng, bị Chu quản gia khiển trách một câu mới động thủ.
An Vu Chi bị nâng ra ngoài. Nàng là thân muội muội của Vương phi nên hạ nhân không thô lỗ ném văng nàng ra. Chu quản gia phân phó thủ vệ giám sát chặt chẽ đại môn, đừng cho các nàng tiến vào Vương phủ.
Phó Nguyên Phàm và Lâu An chứng kiến toàn bộ quá trình. Một người xem đến hứng thú bừng bừng, người còn lại xấu hổ không thôi, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy thì hắn sẽ không đi cùng Hoàng Thượng.
An Tử Nhiên không có tâm tình chiêu đãi họ, hai người cũng rời đi luôn. Ra khỏi Vương phủ, thấy An Vu Chi và nha hoàn của nàng còn quỳ gối bên ngoài, rất có khí thế ‘Tử Nhiên ca ca không tha thứ ta liền không đi’, nghĩ đến tính cách của đường phu, Phó Nguyên Phàm rất hiếu kì nàng có thể kiên trì mấy ngày.
Chuyện không thể giấu được lão Vương gia và Phó Dịch, nhưng họ đều không hỏi. Chuyện của An Vu Chi ngay cả Trịnh Quân Kỳ cũng biết, đối với suy nghĩ của nữ tử này, Trịnh Quân Kỳ thân là nữ nhân cũng tỏ vẻ không hiểu.
Tất cả đều ăn ý không để ý đến An Vu Chi ở bên ngoài, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Buổi tối, Chu quản gia nói các nàng đi rồi. Hai người cầm một vạn lượng thuê phòng ở một tửu lầu, còn là phòng thượng đẳng, một đêm cũng không rẻ.
/439
|