Quân tử như ngọc, rất nhiều người đều không xa lạ bốn chữ này. Nhưng ở Quân Tử Thành lại có một ý khác, quân tử như ngọc, gọi tắt là Quân Ngọc, thư viện tốt nhất Quân Tử Thành.
Quân Ngọc là thư viện của hoàng thất, học sinh được tuyển nhận đa phần là con cháu quan viên quý tộc. Phu tử cũng không phải người thường. Bàng thượng thư và lão hữu Vạn Tịch Xuyên ngẫu nhiên sẽ tới dạy mấy ngày, nếu có thể lọt vào mắt họ, đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt.
Lâu An cũng là học sinh trong thư viện Quân Ngọc.
Mỗi năm đều có rất nhiều người nghĩ phá đầu muốn vào học ở Quân Ngọc. Vì thế, số lượng chỉ tiêu của Quân Ngọc đã ít lại càng ít. Đến bây giờ, gia thế đã không phải tiêu chuẩn tuyển nhận học sinh duy nhất. Sinh ra trong gia đình bình thường, chỉ cần có thực học thì đều có khả năng được tuyển.
An Tử Minh đi học ở Quân Ngọc thư viện. An Tử Nhiên rất coi trọng giáo dục cho An Tử Minh, nên nhờ lão Vương gia đưa bé vào thư viện dạy học thực nghiêm khắc.
Quân Ngọc thư viện cũng có tiểu hài tử cùng tuổi với An Tử Minh hoặc lớn hơn bé một hai tuổi. Vì tiểu hài tử không thể tự gánh vác sinh hoạt của mình, thư viện lại không cho phép quá nhiều người ngoài tiến vào, cho nên tiểu hài tử có thể không cần ở lại thư viện.
Mỗi giờ tan học, trước cửa thư viện có đủ loại xe ngựa. Giờ tan học vừa đến, học sinh sôi nổi ùa ra khỏi phòng học. Đây chính là thời khắc vui sướng nhất, không cần tiếp tục bị phu tử lăn lộn.
Không bao lâu, tiểu hài tử chạy ra đến cổng, mặc đồng phục của thư viện giống chú lùn. Khi thấy cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó biến mất, bất chấp tất cả nhào vào lòng cha mẹ.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta cũng về nhà đi.” Thu Lan khom nói với An Tử Minh vẻ mặt rõ ràng không cao hứng. Nàng đại khái đoán được tiểu thiếu gia không cao hứng cái gì, sáng nay Đại thiếu gia nói phải đi một chuyến xa nhà, cho nên hôm nay khẳng định không thể tới đón.
An Tử Minh bĩu môi, ca ca rõ ràng đã đáp ứng sẽ không rời đi. Chỉ khi nói đến ca ca, bé mới lộ ra vẻ mặt non nớt.
“An Tử Minh, ca ca ngươi hôm nay lại không tới đón ngươi sao?”
Lúc này, một thanh âm mềm mại mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa đột nhiên vang lên. Hai người quay đầu, thấy một tiểu béo đôn lớn hơn An Tử Minh hai tuổi, còn béo hơn An Tử Minh. An Tử Minh gần đây đã gầy rất nhiều.
Thấy nó, An Tử Minh quay ngoát đầu không thèm để ý. Tiểu béo đôn là người bé ghét nhất ở thư viện, không gì sánh nổi, bởi vì nó luôn khoe nó có cha mẹ. Có cha mẹ thì có gì đặc biệt, bé chỉ cần ca ca.
“An Tử Minh, sao ngươi không nói gì a, có phải bị ta nói trúng rồi? Ha ha, ta biết ngay ngươi là tiểu hài tử hay nói dối.” Tiểu béo đôn hưng phấn vỗ tay, bộ dáng thiên chân vô tà nhưng lời nói ra lại không mỹ diệu như vậy.
An Tử Minh bị làm phiền, tâm tình vốn đã không tốt lại càng kém hơn, khuôn mặt nhỏ đen thui, “Chu mập mạp, ngươi chính là con heo, nên sống trong chuồng heo mới đúng.”
Tiểu béo đôn tức khắc cười không nổi. Bé tên Chu Ngọc La, mới sáu tuổi mà đã nặng bốn năm mươi cân, là tiểu mập mạp danh xứng với thực. Cha mẹ của bé kỳ thật cũng không béo, chỉ là không biết vì sao Chu gia trên dưới chỉ có một mình bé béo thành như vậy.
Chu Ngọc La không thích người khác gọi bé là mập mạp. Bé trong nhà là tiểu bá vương, không ai dám giáp mặt gọi bé mập mạp. Địa vị của Chu gia cũng không bình thường, tiểu hài tử khác chỉ dám gọi thầm sau lưng. Đến khi An Tử Minh xuất hiện.
An Tử Minh từ nhỏ đã sống trong Vương phủ. An Tử Nhiên thường xuyên bôn ba bên ngoài cho nên người mà bé tiếp xúc nhiều chính là lão Vương gia. Bị tác phong hành sự thiết huyết nghiêm túc của lão Vương gia ảnh hưởng, tính cách An Tử Minh chậm rãi trở nên nghiêm túc như ông cụ non. Khi bé xụ mặt thậm chí còn hao hao giống lão Vương gia.
Chu Ngọc La chọc tới bé thì tự nhiên không có trái cây ngon. An Tử Minh tức giận thì sẽ gọi Chu mập mạp, ngẫu nhiên sẽ độc miệng, tựa như như bây giờ.
Chu Ngọc La bị chọc giận, “Ngươi, An Tử Minh, ngươi nói ai là heo?”
An Tử Minh trừng hắn một cái, “Ai trả lời ta thì chính là người đó.”
Chu Ngọc La sao có thể là đối thủ của ông cụ non An Tử Minh. Tài ăn nói không so được với đối phương, so vũ lực thì đánh không lại. Tuy Chu Ngọc La thực ‘cường tráng’, nhưng An Tử Minh cũng học võ, đối phó tiểu hài tử đồng trang lứa hoàn toàn không thành vấn đề, đặc biệt là loại hình như Chu Ngọc La, trực tiếp đẩy ngã, muốn bò dậy cũng thực cố sức.
Đây là sự thật đã nghiệm chứng, cho nên dù Chu Ngọc La hận không thể nhào lên đánh một trận cũng không thể không nhịn. Nhưng tiểu hài tử chung quy vẫn là tiểu hài tử, tiểu hài tử bị ủy khuất, chiêu thức duy nhất chính là khóc. Vì thế, mọi người được nghe một tiếng khóc vang dội.
An Tử Minh che tai thối lui vài bước. Chu Ngọc La này thật là càng xem càng đáng ghét.
“Tử Minh?”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng một nữ nhân, mang theo một chút kinh hỉ, nhưng nghe rất xa lạ. An Tử Minh xoay người, quả nhiên không quen biết, liền không để ý tới đối phương. Định gọi Thu Lan tỷ tỷ về nhà, Thu Lan lại không xác định nhìn về phía người tới.
“Tam tiểu thư?” Thu Lan không phải không biết An Vu Chi, nàng chỉ kinh ngạc Tam tiểu thư vì sao lại biết tiểu thiếu gia đi học ở đây. Tam tiểu thư ba năm trước đào hôn, Đại thiếu gia không muốn tiếp lại nàng,cho nên rất nhiều chuyện sẽ không nói cho nàng, bao gồm cả nơi tiểu thiếu gia đi học.
“Tử Minh, có nhớ ta sao, ta là thân tỷ tỷ của ngươi. Chúng ta cùng một cha mẹ sinh ra, ngươi có thể gọi ta tỷ tỷ.” An Vu Chi đi đến trước mặt An Tử Minh, vui sướng nhìn bé.
An Tử Minh không biết mình còn có tỷ tỷ, không ai từng nói cho bé. Đây là lần đầu tiên bé gặp An Vu Chi từ khi hiểu chuyện tới nay. Bé không lộ vẻ cao hứng mà đề phòng nhìn nàng nói: “Ca ca chưa từng nói ta có một tỷ tỷ nửa, ngươi nói dối.”
Sắc mặt An Vu Chi cứng lại, đại khái là không ngờ An Tử Nhiên thật sự tuyệt tình như vậy.
An Vu Chi mất tự nhiên giải thích: “Tỷ tỷ không gạt ngươi, chỉ là… Trước kia đã xảy ra chút chuyện cho nên mới rời đi, hiện tại ta trở về, về sau sẽ không rời đi, Tử Minh nếu không tin, có thể hỏi Thu Lan.”
An Tử Minh không hỏi gì, bé lại không ngu ngốc, Thu Lan tỷ tỷ hô một câu Tam tiểu thư cũng đã thừa nhận. Nhưng thì sao chứ, dù nàng thật là tỷ tỷ của bé, nếu ca ca chưa từng nhắc tới tỷ tỷ thì có nghĩa ca ca cũng không thích nàng. Người mà ca ca không thích thì bé cũng không thích.
“Ta không thích ngươi.”
Tiểu đậu đinh suy nghĩ không giống những đứa trẻ khác dao sắc chặt đay rối phun ra những lời này. An Vu Chi rốt cuộc nói không ra lời.
“Sao lại thế này, ai khi dễ bảo bảo nhà ta?”
Đúng lúc này, một nữ nhân bưu hãn đẩy ra đám người chen chúc bốn phía, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Chu Ngọc La ngồi dưới đất khóc nháo không ngừng, vẻ mặt đau lòn. Nữ nhân có điểm cao, không mập nhưng rắn chắc, dễ dàng bế Chu Ngọc Lan trlên.
Chu Ngọc La lập tức khóc lóc nhào vào lòng nữ nhân, chỉ vào An Tử Minh cáo trạng: “Nương, nó khi dễ con.”
“Đừng sợ, nương giúp ngươi báo thù.”
Nữ nhân là mẫu thân của Chu Ngọc La, danh Trịnh Nga, là nữ nhân bưu hãn không có võ nhưng có sức, đánh lên thì một chút cũng không thua nam nhân. Rất nhiều phu nhân đều không muốn giao tiếp với nàng, người này nói chuyện đặc biệt thô tục. Chu Ngọc La bị dưỡng thành như vậy đa phần là bị bà ra chiều hư.
Trịnh Nga giao Chu Ngọc La cho hạ nhân, xoải bước đi đến trước mặt Thu Lan, trên cao nhìn xuống nhìn nàng, kiêu ngạo nói: “Đây là tiểu hài tử nhà ngươi? Bổn phu nhân ngày thường không dám mắng bảo bảo một câu, tiểu hài tử nhà ngươi cũng dám khi dễ bảo bảo nhà ta. Vác ngươi có phải không muốn sống nữa, có tin bổn phu nhân một câu là có thể đuổi tiểu hài tử nhà ngươi ra khỏi Quân Ngọc thư viện?”
Chung quanh tức khắc vang lên tiếng cười trộm. Nữ nhân này cũng quá khôi hài, không có mắt đến trình độ này cũng coi như kỳ ba.
Quân Ngọc thư viện ai mà không biết, sau lưng An Tử Minh không phải An phủ mà là Phó Vương phủ. Ngày An Tử Minh nhập học, chính Phó lão Vương gia đưa bé tới. Ngay cả phu tử đều phải cung cung kính kính chạy ra nghênh đón đại nhân vật.
Vào lúc này, An Vu Chi đột nhiên nhảy ra, “Vị phu nhân này, Tử Minh không phải cố ý. Dù sao cũng là tiểu hài tử, lời tiểu hài tử nói đều là vui đùa, ngài liền đại nhân đại lượng đừng so đo được không?”
Lời nàng nói làm rất nhiều người đều rớt cằm xuống đất, nữ nhân này đang nói giỡn đi.
An Vu Chi kỳ thật không biết An Tử Minh và Chu Ngọc La đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ suy đoán chủ quan mà thôi, cho rằng An Tử Minh thật sự đánh Chu Ngọc La. Hơn nữa, lời Trịnh Nga nói làm nàng cho rằng Chu gia rất lợi hại, liền nghĩ nếu nàng có thể giải quyết chuyện này, Tử Minh sẽ phải lau mắt mà nhìn, sau đó nhận nàng làm tỷ tỷ.
Chủ ý là tốt, đáng tiếc lại nghĩ sai phương hướng. Tính cách An Tử Minh giống lão Vương gia, sao có thể sẽ có hại.
An Vu Chi vừa nói xong, bé lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn nàng.
“Ngươi quả nhiên không có khả năng là tỷ tỷ của ta. Thu Lan tỷ tỷ, chúng ta đi.”
An Vu Chi thoáng chốc ngốc.
Trịnh Nga muốn hạ nhân ngăn họ lại, nhưng không thành công, bị mã phu của Phó Vương phủ chặn lại. An Tử Minh rất không cao hứng, bóng dáng nho nhỏ như bao phủ bởi lửa, bước nhanh bước chân. Thu Lan lo lắng bé sẽ té ngã, gắt gao đi theo phía sau.
Quân Ngọc là thư viện của hoàng thất, học sinh được tuyển nhận đa phần là con cháu quan viên quý tộc. Phu tử cũng không phải người thường. Bàng thượng thư và lão hữu Vạn Tịch Xuyên ngẫu nhiên sẽ tới dạy mấy ngày, nếu có thể lọt vào mắt họ, đương nhiên là chuyện cực kỳ tốt.
Lâu An cũng là học sinh trong thư viện Quân Ngọc.
Mỗi năm đều có rất nhiều người nghĩ phá đầu muốn vào học ở Quân Ngọc. Vì thế, số lượng chỉ tiêu của Quân Ngọc đã ít lại càng ít. Đến bây giờ, gia thế đã không phải tiêu chuẩn tuyển nhận học sinh duy nhất. Sinh ra trong gia đình bình thường, chỉ cần có thực học thì đều có khả năng được tuyển.
An Tử Minh đi học ở Quân Ngọc thư viện. An Tử Nhiên rất coi trọng giáo dục cho An Tử Minh, nên nhờ lão Vương gia đưa bé vào thư viện dạy học thực nghiêm khắc.
Quân Ngọc thư viện cũng có tiểu hài tử cùng tuổi với An Tử Minh hoặc lớn hơn bé một hai tuổi. Vì tiểu hài tử không thể tự gánh vác sinh hoạt của mình, thư viện lại không cho phép quá nhiều người ngoài tiến vào, cho nên tiểu hài tử có thể không cần ở lại thư viện.
Mỗi giờ tan học, trước cửa thư viện có đủ loại xe ngựa. Giờ tan học vừa đến, học sinh sôi nổi ùa ra khỏi phòng học. Đây chính là thời khắc vui sướng nhất, không cần tiếp tục bị phu tử lăn lộn.
Không bao lâu, tiểu hài tử chạy ra đến cổng, mặc đồng phục của thư viện giống chú lùn. Khi thấy cha mẹ, khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó biến mất, bất chấp tất cả nhào vào lòng cha mẹ.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta cũng về nhà đi.” Thu Lan khom nói với An Tử Minh vẻ mặt rõ ràng không cao hứng. Nàng đại khái đoán được tiểu thiếu gia không cao hứng cái gì, sáng nay Đại thiếu gia nói phải đi một chuyến xa nhà, cho nên hôm nay khẳng định không thể tới đón.
An Tử Minh bĩu môi, ca ca rõ ràng đã đáp ứng sẽ không rời đi. Chỉ khi nói đến ca ca, bé mới lộ ra vẻ mặt non nớt.
“An Tử Minh, ca ca ngươi hôm nay lại không tới đón ngươi sao?”
Lúc này, một thanh âm mềm mại mang theo một tia vui sướng khi người gặp họa đột nhiên vang lên. Hai người quay đầu, thấy một tiểu béo đôn lớn hơn An Tử Minh hai tuổi, còn béo hơn An Tử Minh. An Tử Minh gần đây đã gầy rất nhiều.
Thấy nó, An Tử Minh quay ngoát đầu không thèm để ý. Tiểu béo đôn là người bé ghét nhất ở thư viện, không gì sánh nổi, bởi vì nó luôn khoe nó có cha mẹ. Có cha mẹ thì có gì đặc biệt, bé chỉ cần ca ca.
“An Tử Minh, sao ngươi không nói gì a, có phải bị ta nói trúng rồi? Ha ha, ta biết ngay ngươi là tiểu hài tử hay nói dối.” Tiểu béo đôn hưng phấn vỗ tay, bộ dáng thiên chân vô tà nhưng lời nói ra lại không mỹ diệu như vậy.
An Tử Minh bị làm phiền, tâm tình vốn đã không tốt lại càng kém hơn, khuôn mặt nhỏ đen thui, “Chu mập mạp, ngươi chính là con heo, nên sống trong chuồng heo mới đúng.”
Tiểu béo đôn tức khắc cười không nổi. Bé tên Chu Ngọc La, mới sáu tuổi mà đã nặng bốn năm mươi cân, là tiểu mập mạp danh xứng với thực. Cha mẹ của bé kỳ thật cũng không béo, chỉ là không biết vì sao Chu gia trên dưới chỉ có một mình bé béo thành như vậy.
Chu Ngọc La không thích người khác gọi bé là mập mạp. Bé trong nhà là tiểu bá vương, không ai dám giáp mặt gọi bé mập mạp. Địa vị của Chu gia cũng không bình thường, tiểu hài tử khác chỉ dám gọi thầm sau lưng. Đến khi An Tử Minh xuất hiện.
An Tử Minh từ nhỏ đã sống trong Vương phủ. An Tử Nhiên thường xuyên bôn ba bên ngoài cho nên người mà bé tiếp xúc nhiều chính là lão Vương gia. Bị tác phong hành sự thiết huyết nghiêm túc của lão Vương gia ảnh hưởng, tính cách An Tử Minh chậm rãi trở nên nghiêm túc như ông cụ non. Khi bé xụ mặt thậm chí còn hao hao giống lão Vương gia.
Chu Ngọc La chọc tới bé thì tự nhiên không có trái cây ngon. An Tử Minh tức giận thì sẽ gọi Chu mập mạp, ngẫu nhiên sẽ độc miệng, tựa như như bây giờ.
Chu Ngọc La bị chọc giận, “Ngươi, An Tử Minh, ngươi nói ai là heo?”
An Tử Minh trừng hắn một cái, “Ai trả lời ta thì chính là người đó.”
Chu Ngọc La sao có thể là đối thủ của ông cụ non An Tử Minh. Tài ăn nói không so được với đối phương, so vũ lực thì đánh không lại. Tuy Chu Ngọc La thực ‘cường tráng’, nhưng An Tử Minh cũng học võ, đối phó tiểu hài tử đồng trang lứa hoàn toàn không thành vấn đề, đặc biệt là loại hình như Chu Ngọc La, trực tiếp đẩy ngã, muốn bò dậy cũng thực cố sức.
Đây là sự thật đã nghiệm chứng, cho nên dù Chu Ngọc La hận không thể nhào lên đánh một trận cũng không thể không nhịn. Nhưng tiểu hài tử chung quy vẫn là tiểu hài tử, tiểu hài tử bị ủy khuất, chiêu thức duy nhất chính là khóc. Vì thế, mọi người được nghe một tiếng khóc vang dội.
An Tử Minh che tai thối lui vài bước. Chu Ngọc La này thật là càng xem càng đáng ghét.
“Tử Minh?”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng một nữ nhân, mang theo một chút kinh hỉ, nhưng nghe rất xa lạ. An Tử Minh xoay người, quả nhiên không quen biết, liền không để ý tới đối phương. Định gọi Thu Lan tỷ tỷ về nhà, Thu Lan lại không xác định nhìn về phía người tới.
“Tam tiểu thư?” Thu Lan không phải không biết An Vu Chi, nàng chỉ kinh ngạc Tam tiểu thư vì sao lại biết tiểu thiếu gia đi học ở đây. Tam tiểu thư ba năm trước đào hôn, Đại thiếu gia không muốn tiếp lại nàng,cho nên rất nhiều chuyện sẽ không nói cho nàng, bao gồm cả nơi tiểu thiếu gia đi học.
“Tử Minh, có nhớ ta sao, ta là thân tỷ tỷ của ngươi. Chúng ta cùng một cha mẹ sinh ra, ngươi có thể gọi ta tỷ tỷ.” An Vu Chi đi đến trước mặt An Tử Minh, vui sướng nhìn bé.
An Tử Minh không biết mình còn có tỷ tỷ, không ai từng nói cho bé. Đây là lần đầu tiên bé gặp An Vu Chi từ khi hiểu chuyện tới nay. Bé không lộ vẻ cao hứng mà đề phòng nhìn nàng nói: “Ca ca chưa từng nói ta có một tỷ tỷ nửa, ngươi nói dối.”
Sắc mặt An Vu Chi cứng lại, đại khái là không ngờ An Tử Nhiên thật sự tuyệt tình như vậy.
An Vu Chi mất tự nhiên giải thích: “Tỷ tỷ không gạt ngươi, chỉ là… Trước kia đã xảy ra chút chuyện cho nên mới rời đi, hiện tại ta trở về, về sau sẽ không rời đi, Tử Minh nếu không tin, có thể hỏi Thu Lan.”
An Tử Minh không hỏi gì, bé lại không ngu ngốc, Thu Lan tỷ tỷ hô một câu Tam tiểu thư cũng đã thừa nhận. Nhưng thì sao chứ, dù nàng thật là tỷ tỷ của bé, nếu ca ca chưa từng nhắc tới tỷ tỷ thì có nghĩa ca ca cũng không thích nàng. Người mà ca ca không thích thì bé cũng không thích.
“Ta không thích ngươi.”
Tiểu đậu đinh suy nghĩ không giống những đứa trẻ khác dao sắc chặt đay rối phun ra những lời này. An Vu Chi rốt cuộc nói không ra lời.
“Sao lại thế này, ai khi dễ bảo bảo nhà ta?”
Đúng lúc này, một nữ nhân bưu hãn đẩy ra đám người chen chúc bốn phía, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Chu Ngọc La ngồi dưới đất khóc nháo không ngừng, vẻ mặt đau lòn. Nữ nhân có điểm cao, không mập nhưng rắn chắc, dễ dàng bế Chu Ngọc Lan trlên.
Chu Ngọc La lập tức khóc lóc nhào vào lòng nữ nhân, chỉ vào An Tử Minh cáo trạng: “Nương, nó khi dễ con.”
“Đừng sợ, nương giúp ngươi báo thù.”
Nữ nhân là mẫu thân của Chu Ngọc La, danh Trịnh Nga, là nữ nhân bưu hãn không có võ nhưng có sức, đánh lên thì một chút cũng không thua nam nhân. Rất nhiều phu nhân đều không muốn giao tiếp với nàng, người này nói chuyện đặc biệt thô tục. Chu Ngọc La bị dưỡng thành như vậy đa phần là bị bà ra chiều hư.
Trịnh Nga giao Chu Ngọc La cho hạ nhân, xoải bước đi đến trước mặt Thu Lan, trên cao nhìn xuống nhìn nàng, kiêu ngạo nói: “Đây là tiểu hài tử nhà ngươi? Bổn phu nhân ngày thường không dám mắng bảo bảo một câu, tiểu hài tử nhà ngươi cũng dám khi dễ bảo bảo nhà ta. Vác ngươi có phải không muốn sống nữa, có tin bổn phu nhân một câu là có thể đuổi tiểu hài tử nhà ngươi ra khỏi Quân Ngọc thư viện?”
Chung quanh tức khắc vang lên tiếng cười trộm. Nữ nhân này cũng quá khôi hài, không có mắt đến trình độ này cũng coi như kỳ ba.
Quân Ngọc thư viện ai mà không biết, sau lưng An Tử Minh không phải An phủ mà là Phó Vương phủ. Ngày An Tử Minh nhập học, chính Phó lão Vương gia đưa bé tới. Ngay cả phu tử đều phải cung cung kính kính chạy ra nghênh đón đại nhân vật.
Vào lúc này, An Vu Chi đột nhiên nhảy ra, “Vị phu nhân này, Tử Minh không phải cố ý. Dù sao cũng là tiểu hài tử, lời tiểu hài tử nói đều là vui đùa, ngài liền đại nhân đại lượng đừng so đo được không?”
Lời nàng nói làm rất nhiều người đều rớt cằm xuống đất, nữ nhân này đang nói giỡn đi.
An Vu Chi kỳ thật không biết An Tử Minh và Chu Ngọc La đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ suy đoán chủ quan mà thôi, cho rằng An Tử Minh thật sự đánh Chu Ngọc La. Hơn nữa, lời Trịnh Nga nói làm nàng cho rằng Chu gia rất lợi hại, liền nghĩ nếu nàng có thể giải quyết chuyện này, Tử Minh sẽ phải lau mắt mà nhìn, sau đó nhận nàng làm tỷ tỷ.
Chủ ý là tốt, đáng tiếc lại nghĩ sai phương hướng. Tính cách An Tử Minh giống lão Vương gia, sao có thể sẽ có hại.
An Vu Chi vừa nói xong, bé lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn nàng.
“Ngươi quả nhiên không có khả năng là tỷ tỷ của ta. Thu Lan tỷ tỷ, chúng ta đi.”
An Vu Chi thoáng chốc ngốc.
Trịnh Nga muốn hạ nhân ngăn họ lại, nhưng không thành công, bị mã phu của Phó Vương phủ chặn lại. An Tử Minh rất không cao hứng, bóng dáng nho nhỏ như bao phủ bởi lửa, bước nhanh bước chân. Thu Lan lo lắng bé sẽ té ngã, gắt gao đi theo phía sau.
/439
|