Hoa Vương gia lúc trước thu dưỡng Cao Lương Tài ba người,chính là bởi vì thấy họ đáng thương. Trong ba người có hai là dân chạy nạn, người còn lại, cũng chính là Cao Lương Tài, lai lịch của hắn còn chẳng bằng dân chạy nạn.
Hắn từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, hắn nhớ mình đi theo một lão khất cái trên phố từ tấm bé. Lão khất cái từng là thư sinh, hắn dạy Cao Lương Tài biết chữ, cũng vì nguyên nhân này, Cao Lương Tài mới được Hoa Vương gia nhận làm con nuôi, kỳ vọng vào hắn còn cao hơn hai người kia.
Nếu tổ tông mười tám đời bị lôi ra, họ tuyệt đối không có tư cách làm hoàng đế. Hoa Vương gia lột trần thân thế đáng thương của họ không phải để bá tánh đi đồng tình, chủ yếu muốn nói lên rằng họ vong ân phụ nghĩa.
Vì thế, chỉ một ngày, lời đồn giống như ôn dịch lan truyền nhanh chóng làm họ trở tay không kịp. Khi nhìn lại, bá tánh Vân Trạch đã đang đàm luận chuyện này.
Lời đồn càng chân thật, lực sát thương càng lớn. Cao Lương Tài ba người nhanh chóng phát hiện, họ đi đến bất cứ nơi đâu, luôn có người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hoa Vương gia tốt như vậy, năm đó thiện tâm quá độ thu nhận họ, hơn nữa đưa họ đi học, dưỡng dục họ thành tài. Hiện giờ, cả ba người đều có được thành tựu, không báo ân thì thôi, lại còn bỏ đá xuống giếng, mơ ước ngôi vị hoàng đế. Loại người vong ân phụ nghĩa đó sao xứng được họ ủng hộ?
Lời đồn tương tự như vậy ngày càng nhiều. Ngắn ngủn chỉ một ngày, hướng gió dư luận hoàn toàn thay đổi, họ thậm chí phát hiện một vài đại thần đứng về phía họ cũng bị kích động.
Cao Lương Tài từ sáng đã bắt đầu đập phá mấy bình hoa trân quý. Mấy phụ tá cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn đại nhân phát tiết. Một lát sau, phụ tá một mới lấy hết can đảm đứng ra.
“Đại nhân, thuộc hạ cho rằng, vụ việc lần này khẳng định có liên quan đến nam tử họ Hướng kia.”
“Liên quan đến hắn thì thế nào, hắn hiện tại đang ở trong cung, giết hắn cũng không thể bình ổn lời đồn.” Cao Lương Tài sắc mặt âm tình bất định, độc dược không thể giết An Tử Nhiên đã làm hắn rất bất ngờ. Hắn không ngờ nam nhân kia sẽ cẩn thận như vậy, lại có thể phát hiện đồ ăn có độc, trải qua chuyện này, về sau muốn xuống tay liền càng khó.
“Hiện giờ tình thế thế nào? Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng bên kia có phản ứng gì?”
Phụ tá giải thích: “Hồi đại nhân, bởi vì lời đồn, bá tánh Vân Trạch đều đứng về phía hoàng thất, rất bất lợi với chúng ta. Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng cũng hoảng sợ, hiện tại đại khái cũng suy nghĩ biện pháp. Thuộc hạ nghe nói, Thống lĩnh cấm vệ Yến Cương tưởng chừng đã bị Cao Văn Vọng mượn sức lại giữ khoảng cách. Thuộc hạ cho rằng đây là cơ hội của chúng ta, nếu chúng ta có thể mượn sức Yến Cương……”
Kế tiếp không cần hắn nói, tất cả mọi người đều đoán được. Nhưng Yến Cương cũng không phải dễ nói chuyện, lúc trước Cao Văn Vọng vì mượn sức hắn, dùng hết thủ đoạn mới đổi lấy hắn gật đầu đồng ý cùng ăn bữa cơm. Với thế cục hiện tại mà muốn mượn sức Yến Cương, cơ suất cũng không lớn.
Nhưng lần này, không đợi Cao Lương Tài có điều hành động, lại đến phiên Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng tìm tới hắn, đều là vì lời đồn. Nếu để mặc lời đồn tiếp tục, họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra kết cục cuối cùng. Hoa Vương gia nhất định sẽ mượn tình thế này, sau đó tìm cớ hoặc chế tạo một ít chứng cứ cách chức họ. Cuối cùng, nỗ lực mười mấy năm của họ sẽ hóa thành hư ảo.
Hoàng cung
Hoa Vương gia nghe ám vệ báo cáo, sắc mặt kinh giận đan xen, “Hướng công tử quả nhiên thần cơ diệu toán, chúng quả nhiên lại tính toán hợp mưu.”
“Hoa Vương gia tạm thời đừng nóng nảy, trận chiến kế tiếp quan trọng nhất, họ chỉ sợ sẽ lấy ra át chủ bài. Có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không dựa hết vào trận chiến này.”
Ngày đầu tiên đến Vân Trạch, An Tử Nhiên tuyệt đối không nghĩ mình sẽ cùng hoàng thất Cao Trạch đi đến bước này. Ngay từ đầu hắn đã không nên đáp ứng Hoa Vương gia tiến cung, hiện giờ không ra được, hoặc là ngay từ đầu hắn không nên tự mình đưa ngốc tử về Hoa Vương phủ, hẳn nên tìm người đưa ngốc tử về.
Cao Lương Tài ba người đạt thành hiệp nghị, khi lâm triều đột nhiên làm khó dễ, nói năng lỗ mãng với Hoa Vương gia, hoàn toàn xé rách da mặt. Họ rốt cuộc quyết định không tiếp tục duy trì gương mặt dối trá.
Rất nhiều cấm vệ quân bao vây hoàng cung. Người dẫn đầu lại không phải Yến Cương, mà là Phó thống lĩnh Thường Đông vẫn luôn khuất cư dưới Yến Cương.
Yến Cương nhận rõ thế cục, đã sớm quyết định ủng hộ hoàng thất đến cùng, không hợp tác với họ. Cao Lương Tài thông đồng với Thường Đông vẫn luôn muốn đạp Yến Cương dưới lòng bàn chân, hợp mưu chặn lại Yến Cương, cướp đi lệnh bài điều động cấm vệ quân.
Hiện tại hoàng cung đại môn cũng bị họ khống chế, người trong hay ngoài cung đều không thể ra vào.
“Cao Lương Tài, Cao Võ Sơn, Cao Văn Vọng, các ngươi thật sự muốn tạo phản?” Hoa Vương gia đứng ở bậc thang căm tức nhìn ba người phía dưới. Ba con bạch nhãn lang thật đúng là một lòng, ngày thường rõ ràng chỉ hận đến ngươi chết ta sống, một khi cùng chung địch nhân lại có thể nhanh chóng hợp tác. Ông lại càng hối hận vì sao lại thu dưỡng chúng.
Cao Võ Sơn đứng ra, “Nghĩa phụ vẫn nên nhận mệnh đi. Hoàng thất Cao Trạch đã không còn ai có thể kế thừa ngôi vị, nghĩa phụ hiện tại chỉ là nỏ mạnh hết đà, sao không dứt khoát làm theo Đường Quốc, ngôi vị hoàng đế vốn nên dành cho người có năng lực.”
Đường Quốc là tiểu quốc vài thập niên trước quân chủ không có con nối dõi mà không có người kế vị, lại trải qua một hồi nội loạn thảm thiết, rốt cuộc có một tướng lãnh năng lực không tồi phá vỡ trùng vây đứng ra, ổn định Đường Quốc, cuối cùng mở ra triều đại mới cho Đường Quốc. Đoạn lịch sử này vẫn luôn được lưu truyền.
“Phi, đừng gọi ta nghĩa phụ. Cái gì là người có năng lực lên nắm quyền? Là dã tâm của các ngươi quấy phá thôi. Các ngươi có mặt mũi đứng trước mặt bổn vương nói những lời này, bổn vương đều thấy hổ thẹn thay các ngươi. Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, sớm muộn gì sẽ bị thiên lôi đánh chết.” Hoa Vương gia hiện tại chỉ cần nhìn thấy ba người họ, lửa giận trong lòng làm thế nào cũng không thể áp chế, hận không thể dẫm lên mặt họ vài cái.
Cao Võ Sơn bị mắng đến sắc mặt trắng trắng xanh xanh. Hoa Vương gia xác thật có rất ân tình lớn với họ, họ vong ân phụ nghĩa cũng là sự thật, nếu không cũng sẽ không bị lời đồn bức cho tạo phản.
“Nếu nghĩa phụ cảm thấy mắng chúng ta có thể làm lòng mình thống khoái một ít, vậy mắng tiếp đi. Nhưng mặc kệ nghĩa phụ mắng thế nàp, hôm nay thế tất phải có một kết cục. Chỉ cần nghĩa phụ chịu từ bỏ, ta có thể đảm bảo tuyệt đối sẽ không động đến Hoa Vương phủ.” Cao Lương Tài chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh như kết quả đã định rồi.
Hoa Vương phủ cười lạnh: “Tiện nhân, bổn vương lúc trước không nên thu dưỡng các ngươi. Muốn bổn vương từ bỏ cơ nghiệp tổ tông mấy trăm năm, trừ phi bổn vương chết, nếu không các ngươi đều đừng nghĩ.”
Nghe thấy hai chữ tiện nhân, Cao Lương Tài bình tĩnh mấy cũng nhịn không được trầm mặt, càng đừng nói tới Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng. Hai người đã sớm cảm thấy không kiên nhẫn, lão gia hỏa không biết xấu hổ thì không nên trách họ khách khí.
Đời này ba người để ý nhất chính là lai lịch. Hiện tại bởi vì những lời này, chút áy náy trong lòng họ với Hoa Vương gia đã biến mất.
“Nam nhân họ Hướng kia ở đâu?” Cao Lương Tài không còn nhớ tình cũ, hỏi ra vấn đề mà hắn bức thiết muốn biết.
Hoa Vương gia nhíu mày. Cao Lương Tài không khỏi quá chấp nhất với Hướng Bác Minh, đến nước này rồi mà còn muốn tìm hắn.
“Hừ, bổn vương vì sao phải nói cho ngươi?”
Cao Lương Tài nhướn mày. Hắn cơ hồ có thể xác định họ Hướng kia không tiết lộ bí mật cho Hoa Vương gia, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng vừa lúc đỡ đi một phiền toái lớn. Chỉ cần giết họ Hướng, hắn liền có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật.
“Ngươi không nói ta cũng có thể tìm được hắn. Nói thật cho ngươi biết, ta đã phái người đến Càn Lan điện……”
Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng đao kiếm leng keng. Tất cả xoay người nhìn về phía cổng lớn, thấy cấm vệ quân canh giữ bên ngoài thế nhưng bị một toán cấm vệ quân khác bức cho phải tiến vàp.
“Yến Cương?” Cao Lương Tài khó có thể tin trừng lớn đôi mắt. Yến Cương rõ ràng bị họ hạ thuốc mê, sao còn có thể xuất hiện ở chỗ này?
Hoa Vương gia nhìn vẻ mặt họ khiếp sợ, khói mù trên mặt rốt cuộc bị sung sướng thay thế, cười ha hả, “Thực kinh ngạc phải không? Các ngươi cho rằng bổn vương không có chuẩn bị sao. Bổn vương sớm đoán được các ngươi nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, cho nên mới cố ý thiết hạ bẫy rập, hiện giờ ba ba trong rọ chính là các ngươi.”
Ba người hoảng hốt. Duy chỉ có Cao Lương Tài khi thấy thân ảnh nào đó ngoài điện thì càng thêm xác định suy đoán trong lòng. Không phải Hoa Vương gia đột nhiên trở nên thông minh, mà là có người ở sau lưng chỉ điểm. Mà người kia, chính là nam tử họ Hướng.
Cao Lương Tài gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đứng cạnh ngốc tử. Nam nhân đeo mặt nạ cho nên hắn nhìn không ra diện mạo, nhưng trực giác mách bảo người nghe lỏm bí mật hẳn chính là nam nhân.
“Chính là ngươi, phá hỏng kế hoạch của ta, phá hỏng đại sự, thật là đáng chết!” Cao Lương Tài đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên lập tức nhận ra Cao Lương Tài quả nhiên không phải chỉ khôn vặt. Tuy rằng ngay lập tức phát giác ra hắn, nhưng đáng tiếc là người khó làm đại sự, quá thiếu kiên nhẫn.
Kỳ thật với tình huống của hoàng thất Cao Trạch, họ căn bản không cần bức Hoa Vương gia lập tân trữ quân. Khi hoàng thất chỉ còn lại mình ngốc tử, dù các đại thần không muốn, vì Cao Trạch, họ cũng chỉ có thể cử ra Tân Hoàng, nếu không sẽ giống Đường Quốc vài thập niên trước, cuối cùng làm cho nguyên khí đại thương.
Hắn từ nhỏ đã không biết cha mẹ mình là ai, hắn nhớ mình đi theo một lão khất cái trên phố từ tấm bé. Lão khất cái từng là thư sinh, hắn dạy Cao Lương Tài biết chữ, cũng vì nguyên nhân này, Cao Lương Tài mới được Hoa Vương gia nhận làm con nuôi, kỳ vọng vào hắn còn cao hơn hai người kia.
Nếu tổ tông mười tám đời bị lôi ra, họ tuyệt đối không có tư cách làm hoàng đế. Hoa Vương gia lột trần thân thế đáng thương của họ không phải để bá tánh đi đồng tình, chủ yếu muốn nói lên rằng họ vong ân phụ nghĩa.
Vì thế, chỉ một ngày, lời đồn giống như ôn dịch lan truyền nhanh chóng làm họ trở tay không kịp. Khi nhìn lại, bá tánh Vân Trạch đã đang đàm luận chuyện này.
Lời đồn càng chân thật, lực sát thương càng lớn. Cao Lương Tài ba người nhanh chóng phát hiện, họ đi đến bất cứ nơi đâu, luôn có người ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hoa Vương gia tốt như vậy, năm đó thiện tâm quá độ thu nhận họ, hơn nữa đưa họ đi học, dưỡng dục họ thành tài. Hiện giờ, cả ba người đều có được thành tựu, không báo ân thì thôi, lại còn bỏ đá xuống giếng, mơ ước ngôi vị hoàng đế. Loại người vong ân phụ nghĩa đó sao xứng được họ ủng hộ?
Lời đồn tương tự như vậy ngày càng nhiều. Ngắn ngủn chỉ một ngày, hướng gió dư luận hoàn toàn thay đổi, họ thậm chí phát hiện một vài đại thần đứng về phía họ cũng bị kích động.
Cao Lương Tài từ sáng đã bắt đầu đập phá mấy bình hoa trân quý. Mấy phụ tá cũng không có cách nào, chỉ có thể nhìn đại nhân phát tiết. Một lát sau, phụ tá một mới lấy hết can đảm đứng ra.
“Đại nhân, thuộc hạ cho rằng, vụ việc lần này khẳng định có liên quan đến nam tử họ Hướng kia.”
“Liên quan đến hắn thì thế nào, hắn hiện tại đang ở trong cung, giết hắn cũng không thể bình ổn lời đồn.” Cao Lương Tài sắc mặt âm tình bất định, độc dược không thể giết An Tử Nhiên đã làm hắn rất bất ngờ. Hắn không ngờ nam nhân kia sẽ cẩn thận như vậy, lại có thể phát hiện đồ ăn có độc, trải qua chuyện này, về sau muốn xuống tay liền càng khó.
“Hiện giờ tình thế thế nào? Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng bên kia có phản ứng gì?”
Phụ tá giải thích: “Hồi đại nhân, bởi vì lời đồn, bá tánh Vân Trạch đều đứng về phía hoàng thất, rất bất lợi với chúng ta. Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng cũng hoảng sợ, hiện tại đại khái cũng suy nghĩ biện pháp. Thuộc hạ nghe nói, Thống lĩnh cấm vệ Yến Cương tưởng chừng đã bị Cao Văn Vọng mượn sức lại giữ khoảng cách. Thuộc hạ cho rằng đây là cơ hội của chúng ta, nếu chúng ta có thể mượn sức Yến Cương……”
Kế tiếp không cần hắn nói, tất cả mọi người đều đoán được. Nhưng Yến Cương cũng không phải dễ nói chuyện, lúc trước Cao Văn Vọng vì mượn sức hắn, dùng hết thủ đoạn mới đổi lấy hắn gật đầu đồng ý cùng ăn bữa cơm. Với thế cục hiện tại mà muốn mượn sức Yến Cương, cơ suất cũng không lớn.
Nhưng lần này, không đợi Cao Lương Tài có điều hành động, lại đến phiên Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng tìm tới hắn, đều là vì lời đồn. Nếu để mặc lời đồn tiếp tục, họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra kết cục cuối cùng. Hoa Vương gia nhất định sẽ mượn tình thế này, sau đó tìm cớ hoặc chế tạo một ít chứng cứ cách chức họ. Cuối cùng, nỗ lực mười mấy năm của họ sẽ hóa thành hư ảo.
Hoàng cung
Hoa Vương gia nghe ám vệ báo cáo, sắc mặt kinh giận đan xen, “Hướng công tử quả nhiên thần cơ diệu toán, chúng quả nhiên lại tính toán hợp mưu.”
“Hoa Vương gia tạm thời đừng nóng nảy, trận chiến kế tiếp quan trọng nhất, họ chỉ sợ sẽ lấy ra át chủ bài. Có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không dựa hết vào trận chiến này.”
Ngày đầu tiên đến Vân Trạch, An Tử Nhiên tuyệt đối không nghĩ mình sẽ cùng hoàng thất Cao Trạch đi đến bước này. Ngay từ đầu hắn đã không nên đáp ứng Hoa Vương gia tiến cung, hiện giờ không ra được, hoặc là ngay từ đầu hắn không nên tự mình đưa ngốc tử về Hoa Vương phủ, hẳn nên tìm người đưa ngốc tử về.
Cao Lương Tài ba người đạt thành hiệp nghị, khi lâm triều đột nhiên làm khó dễ, nói năng lỗ mãng với Hoa Vương gia, hoàn toàn xé rách da mặt. Họ rốt cuộc quyết định không tiếp tục duy trì gương mặt dối trá.
Rất nhiều cấm vệ quân bao vây hoàng cung. Người dẫn đầu lại không phải Yến Cương, mà là Phó thống lĩnh Thường Đông vẫn luôn khuất cư dưới Yến Cương.
Yến Cương nhận rõ thế cục, đã sớm quyết định ủng hộ hoàng thất đến cùng, không hợp tác với họ. Cao Lương Tài thông đồng với Thường Đông vẫn luôn muốn đạp Yến Cương dưới lòng bàn chân, hợp mưu chặn lại Yến Cương, cướp đi lệnh bài điều động cấm vệ quân.
Hiện tại hoàng cung đại môn cũng bị họ khống chế, người trong hay ngoài cung đều không thể ra vào.
“Cao Lương Tài, Cao Võ Sơn, Cao Văn Vọng, các ngươi thật sự muốn tạo phản?” Hoa Vương gia đứng ở bậc thang căm tức nhìn ba người phía dưới. Ba con bạch nhãn lang thật đúng là một lòng, ngày thường rõ ràng chỉ hận đến ngươi chết ta sống, một khi cùng chung địch nhân lại có thể nhanh chóng hợp tác. Ông lại càng hối hận vì sao lại thu dưỡng chúng.
Cao Võ Sơn đứng ra, “Nghĩa phụ vẫn nên nhận mệnh đi. Hoàng thất Cao Trạch đã không còn ai có thể kế thừa ngôi vị, nghĩa phụ hiện tại chỉ là nỏ mạnh hết đà, sao không dứt khoát làm theo Đường Quốc, ngôi vị hoàng đế vốn nên dành cho người có năng lực.”
Đường Quốc là tiểu quốc vài thập niên trước quân chủ không có con nối dõi mà không có người kế vị, lại trải qua một hồi nội loạn thảm thiết, rốt cuộc có một tướng lãnh năng lực không tồi phá vỡ trùng vây đứng ra, ổn định Đường Quốc, cuối cùng mở ra triều đại mới cho Đường Quốc. Đoạn lịch sử này vẫn luôn được lưu truyền.
“Phi, đừng gọi ta nghĩa phụ. Cái gì là người có năng lực lên nắm quyền? Là dã tâm của các ngươi quấy phá thôi. Các ngươi có mặt mũi đứng trước mặt bổn vương nói những lời này, bổn vương đều thấy hổ thẹn thay các ngươi. Tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, sớm muộn gì sẽ bị thiên lôi đánh chết.” Hoa Vương gia hiện tại chỉ cần nhìn thấy ba người họ, lửa giận trong lòng làm thế nào cũng không thể áp chế, hận không thể dẫm lên mặt họ vài cái.
Cao Võ Sơn bị mắng đến sắc mặt trắng trắng xanh xanh. Hoa Vương gia xác thật có rất ân tình lớn với họ, họ vong ân phụ nghĩa cũng là sự thật, nếu không cũng sẽ không bị lời đồn bức cho tạo phản.
“Nếu nghĩa phụ cảm thấy mắng chúng ta có thể làm lòng mình thống khoái một ít, vậy mắng tiếp đi. Nhưng mặc kệ nghĩa phụ mắng thế nàp, hôm nay thế tất phải có một kết cục. Chỉ cần nghĩa phụ chịu từ bỏ, ta có thể đảm bảo tuyệt đối sẽ không động đến Hoa Vương phủ.” Cao Lương Tài chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh như kết quả đã định rồi.
Hoa Vương phủ cười lạnh: “Tiện nhân, bổn vương lúc trước không nên thu dưỡng các ngươi. Muốn bổn vương từ bỏ cơ nghiệp tổ tông mấy trăm năm, trừ phi bổn vương chết, nếu không các ngươi đều đừng nghĩ.”
Nghe thấy hai chữ tiện nhân, Cao Lương Tài bình tĩnh mấy cũng nhịn không được trầm mặt, càng đừng nói tới Cao Võ Sơn cùng Cao Văn Vọng. Hai người đã sớm cảm thấy không kiên nhẫn, lão gia hỏa không biết xấu hổ thì không nên trách họ khách khí.
Đời này ba người để ý nhất chính là lai lịch. Hiện tại bởi vì những lời này, chút áy náy trong lòng họ với Hoa Vương gia đã biến mất.
“Nam nhân họ Hướng kia ở đâu?” Cao Lương Tài không còn nhớ tình cũ, hỏi ra vấn đề mà hắn bức thiết muốn biết.
Hoa Vương gia nhíu mày. Cao Lương Tài không khỏi quá chấp nhất với Hướng Bác Minh, đến nước này rồi mà còn muốn tìm hắn.
“Hừ, bổn vương vì sao phải nói cho ngươi?”
Cao Lương Tài nhướn mày. Hắn cơ hồ có thể xác định họ Hướng kia không tiết lộ bí mật cho Hoa Vương gia, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng vừa lúc đỡ đi một phiền toái lớn. Chỉ cần giết họ Hướng, hắn liền có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật.
“Ngươi không nói ta cũng có thể tìm được hắn. Nói thật cho ngươi biết, ta đã phái người đến Càn Lan điện……”
Đúng lúc này, ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng đao kiếm leng keng. Tất cả xoay người nhìn về phía cổng lớn, thấy cấm vệ quân canh giữ bên ngoài thế nhưng bị một toán cấm vệ quân khác bức cho phải tiến vàp.
“Yến Cương?” Cao Lương Tài khó có thể tin trừng lớn đôi mắt. Yến Cương rõ ràng bị họ hạ thuốc mê, sao còn có thể xuất hiện ở chỗ này?
Hoa Vương gia nhìn vẻ mặt họ khiếp sợ, khói mù trên mặt rốt cuộc bị sung sướng thay thế, cười ha hả, “Thực kinh ngạc phải không? Các ngươi cho rằng bổn vương không có chuẩn bị sao. Bổn vương sớm đoán được các ngươi nhất định sẽ chó cùng rứt giậu, cho nên mới cố ý thiết hạ bẫy rập, hiện giờ ba ba trong rọ chính là các ngươi.”
Ba người hoảng hốt. Duy chỉ có Cao Lương Tài khi thấy thân ảnh nào đó ngoài điện thì càng thêm xác định suy đoán trong lòng. Không phải Hoa Vương gia đột nhiên trở nên thông minh, mà là có người ở sau lưng chỉ điểm. Mà người kia, chính là nam tử họ Hướng.
Cao Lương Tài gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đứng cạnh ngốc tử. Nam nhân đeo mặt nạ cho nên hắn nhìn không ra diện mạo, nhưng trực giác mách bảo người nghe lỏm bí mật hẳn chính là nam nhân.
“Chính là ngươi, phá hỏng kế hoạch của ta, phá hỏng đại sự, thật là đáng chết!” Cao Lương Tài đôi mắt sung huyết nhìn chằm chằm An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên lập tức nhận ra Cao Lương Tài quả nhiên không phải chỉ khôn vặt. Tuy rằng ngay lập tức phát giác ra hắn, nhưng đáng tiếc là người khó làm đại sự, quá thiếu kiên nhẫn.
Kỳ thật với tình huống của hoàng thất Cao Trạch, họ căn bản không cần bức Hoa Vương gia lập tân trữ quân. Khi hoàng thất chỉ còn lại mình ngốc tử, dù các đại thần không muốn, vì Cao Trạch, họ cũng chỉ có thể cử ra Tân Hoàng, nếu không sẽ giống Đường Quốc vài thập niên trước, cuối cùng làm cho nguyên khí đại thương.
/439
|