Lạc Cổ Nguyệt lần đầu tiên trong cuộc đời có xúc động muốn phun tào, sau khi mấy người này xuất hiện trước mặt hắn.
Thuật dịch dung?
Ngày hôm qua quả nhiên không phải ảo giác. Tuy rằng không nói ra, nhưng ngày hôm qua hắn phát hiện sau khi hỏi về nguyên liệu thuật dịch dung, có mấy người ánh mắt mịt mờ dừng trên người hắn, lúc ấy hắn không biết là có ý gì, hiện tại đã hiểu.
Hắn lúc ấy kỳ thật chính là một ngốc tử, hoàn toàn tự cho mình là đúng, khó trách họ sẽ nhìn hắn như vậy.
Lạc Cổ Nguyệt vẫn chưa tức giận, hứng thú lại lớn hơn nữa. Cái gọi là thuật hoá trang thế nhưng là dùng son phấn. Chỉ dựa vào mấy thứ này mà có thể hoàn toàn thay đổi một khuôn mặt, xác thật thần kỳ vô cùng. Họ mà đi trên đường cái Quân Tử Thành, chỉ sợ cũng không ai nhận ra được.
Lạc Cổ Nguyệt nhìn mấy người đi qua trước mặt. Chỉ có Thiệu Phi cho hắn phản ứng, nhe răng trợn mắt, lộ ra hàm răng sạch sẽ chỉnh tề.
Ba bốn mươi cá nhân xen lẫn trong đội ngũ năm mươi người, những người khác ở lại thủ bởi vì không thể đưa vào quá nhiều người, sẽ dễ dàng khiến người khác hoài nghi.
Nhưng dù có thêm nhiều gương mặt mới đi nữa, thủ vệ binh lính cũng sẽ không để ý.
Cấm vệ là lực lượng quan trọng thủ vệ hoàng thành, nhân số trên một vạn người, thời kỳ cường thịnh thậm chí nhiều hơn, tục truyền đã từng lên đến hai vạn người. Nhiều cấm vệ như vậy, binh lính thủ cửa cung sao có thể nhận mặt hết, trừ phi rất quen thuộc, thường xuyên có lui tới, nếu không thì họ chỉ nhận ra Thống lĩnh cùng đội trưởng.
Cấm vệ đội của Lạc Cổ Nguyệt hoàn toàn không thường ra vào hoàng cung, trải qua vài thủ tục phức tạp, hắn thực nhẹ nhàng đưa được người vào.
Mọi người đều đã nhớ rõ sơ đồ hoàng cung. Dựa theo kế hoạch, họ lập tức phân công nhau hành sự.
Việt Thất mang theo mười ám vệ đi cứu lão Vương gia cùng Phó Dịch. Quản Túc mang theo vài người đi cứu đô đô mới mấy tháng tuổi cùng An Tử Minh. Hai đứa bé bị giả hoàng đế cưỡng chế tách khỏi người lớn, một thủ đoạn kiềm chế họ.
Còn đi cứu Phó Nguyên Phàm cùng Đại Hắc. Có Thái Hậu ở đó, số lượng người áo đen không nhiều, Thiệu Phi mang theo vài người đi cứu.
Giả hoàng đế rất tích mệnh, phái rất nhiều người bảo vệ mình, để lại hơn một trăm người áo đen canh giữ ở phụ cận tẩm cung.
Họ vốn rất quen thuộc đường đi lối lại trong hoàng cung, một đường giải quyết không ít người.
Cùng lúc đó, giả hoàng đế hưởng thụ chỗ tốt do thân phận hoàng đế mang đến, giờ phút này lại có cảm giác tâm thần không yên. Hắn có một gương mặt không khác gì Phó Nguyên Phàm, đây mới là thuật dịch dung mà Lạc Cổ Nguyệt nghĩ đến. Sắc mặt hắn hiện tại có chút âm u.
“Làm sao vậy, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, ngươi không thể làm lỗi vào lúc này.” Cung nữ đứng phía bên phải hầu hạ hắn đột nhiên mở miệng, ngữ khí không hề có tôn trọng.
Giả hoàng đế cũng không lộ vẻ không cao hứng, ngược lại có vẻ rất kiêng kị cung nữ này, do dự một chút mới mở miệng, “Ta luôn cảm thấy bất an, mí mắt vẫn luôn giật giật.”
“Mí mắt giật?” Cung nữ không cho rằng đúng, nói: “Ngươi lại mê tín như vậy? Còn không bằng ngẫm lại làm thế nào tìm ra xưởng công binh chế tạo bom. Phía trên đã không kiên nhẫn, nếu không thể tìm ra, ngươi ta đều sẽ chịu khổ. Hơn nữa Phó Vô Thiên vẫn luôn không có tin tức, ai biết hắn hiện tại còn ở Cao Trạch hay không, chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng quan viên địa phương của Đại Á vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, chúng ta phái đi người một người tiếp một người mất tích, như vậy căn bản không thể thu hẹp phạm vi điều tra.” Nếu không họ cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy cũng không tìm được.
Cung nữ nghe vậy cũng không cấm nhíu hạ mi, chợt hung tợn nói: “Nếu không có biện pháp, chúng ta chỉ có thể áp dụng biện pháp cực đoan.”
“Ngươi là nói?” Giả hoàng đế đuôi lông mày vừa động.
“Không sai, tổ phụ cùng tiểu thúc, thẩm thẩm của Phó Vô Thiên đều ở trong tay chúng ta, chúng ta ngay từ đầu liền nắm giữ quyền chủ động, vì lo lắng hắc giáp quân ở biên quan nên vẫn luôn bó tay bó chân. Nhưng hiện tại đã không cần, ta thu được tin tức, Dung Quốc đã quyết định xuất binh kiềm chế đại quân biên quan, chúng ta hiện tại đã có thể mượn cơ hội này dẫn Phó Vô Thiên ra.” Cung nữ đắc ý nói, nàng chờ cơ hội này đã thật lâu, thuyết phục Dung Quốc xuất binh cũng không dễ dàng.
Giả hoàng đế vẻ mặt hưng phấn, nhưng thoáng chốc lại nhăn mặt, “Biện pháp này tốt thì tốt, nhưng nếu Phó Vô Thiên không ở Đại Á làm sao bây giờ, hắn chưa chắc sẽ lập tức xuất hiện trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể cho hắn thời gian chạy tới đi?”
Cung nữ trong ánh mắt mịt mờ lộ vẻ không vui. Nếu không phải bởi vì thân hình của tên này cực kỳ tương tự với Phó Nguyên Phàm, hình dáng khuôn mặt cơ hồ giống như đúc, căn bản không tới phiên đồ ngu này đảm đương trọng trách, nàng cũng không cần tới đây trông coi, tránh cho hắn phạm lỗi ngu xuẩn.
“Ngươi cảm thấy Phó Vô Thiên sẽ mặc kệ tổ phụ cùng tiểu thúc thẩm thẩm sao. Còn nữa, Vương phi nghe nói cũng đặc biệt yêu thương đệ đệ, Phó Vô Thiên có thể tàn nhẫn, Vương phi khẳng định sẽ không tuyệt tình. Họ hiện tại khẳng định đã về Đại Á, nói không chừng đang ở ngoài Quân Tử Thành.”
“Có lý.” Giả hoàng đế ngẫm lại, xác thật không cần lo lắng vấn đề này.
“Nếu quyết định, như vậy ngày mai ngươi ban phát ý chỉ, nói nếu Phó Vô Thiên trong vòng 3 ngày không xuất hiện, liền giết thân nhân của hắn. Không cần để ý phản ứng của bá tánh Đại Á, họ muốn tạo phản cũng cần thời gian.”
“Được, ta ngày mai lập tức hạ chỉ.”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, một tiếng vang lớn chợt bùng nổ, lực đạo to lớn. Đại môn cung điện bị phá, vài người áo đen canh giữ bên ngoài bay vào, trên mặt đất đều là máu của họ.
Giả hoàng đế cả kinh, đột nhiên đứng lên. Họ muốn lao ra đi xem, lại có mấy kẻ thần bí đi tới. Người cầm đầu cao lớn uy mãnh, chiều cao phi thường nổi bật, hình dáng cương ngạnh anh tuấn, đường cong sắc bén, khí thế một đường cuồng quét, làm họ chỉ cảm thấy áp lực.
Bức họa truy nã của nam nhân xuất hiện khắp nơi, họ chỉ cần liếc nhìn cũng đã ấn tượng khắc sâu.
Mí mắt kinh hoàng giật giật không thôi, giả hoàng đế lui ra phía sau một bước, lại vấp phải chiếc ghế đằng sau, trán đã chảy mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm. Chỉ có mấy cung nữ thái giám còn có thể đứng vững.
Mấy người phía sau nam nhân cũng đều thật quen thuộc. Những người này, thế nhưng từ lúc nào vô thanh vô tức ẩn vào hoàng cung, hiện tại thậm chí đang đứng trước mặt, họ thế nhưng một chút cũng không phát giác.
Cung nữ nghĩ thông suốt điểm này, lập tức hít hà một hơi. Điều này có nghĩa những nơi khác cũng bị tập kích, con tin rất có thể đã bị người của Phó Vô Thiên cứu ra.
Những người khác còn chưa kịp mở miệng, người áo đen bên ngoài lập tức ùa vào, bao vây Phó Vô Thiên. Nhân số không nhiều, có một bộ phận người áo đen đã bị ám vệ cùng cấm vệ cuốn lấy.
Ám vệ của Phó Vô Thiên tự nhiên không cần phải nói. Họ đều là ám vệ tinh nhuệ của Phó Vương phủ, mỗi người thực lực đều không tầm thường, hạ thủ không chút lưu tình, hơn nữa cực kỳ huyết tinh. Sự tồn tại của họ rất ít người biết, bởi vì mục tiêu của họ chưa một ai có thể thoát.
Hơn mười cấm vệ Cao Trạch cũng đã trải qua chọn lựa kỹ càng, tuy rằng không lợi hại bằng ám vệ, nhưng cũng không phải ăn chay. Vì biểu hiện trước mặt Phó Vô Thiên tốt một chút, họ ra sức không thể kém ám vệ.
Người áo đen lập tức bị cuốn lấy. Tiếng kêu thảm thiết thường thường vang lên, lại không là của bên nào.
Giả hoàng đế âm thầm trấn định. Nhất định là người của Phó Vô Thiên, người của họ nhiều như vậy, Phó Vô Thiên muốn ẩn vào hoàng cung, không thể mang theo quá nhiều người.
Mấy cung nữ thái giám cũng nghĩ vậy, đồng loạt trấn định.
Cung nữ nhìn Phó Vô Thiên bị vây quanh, trong mắt hiện lên sát ý âm lãnh, “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi càng muốn sấm, nếu đã tới thì ở lại hết đi, giết bọn họ!”
Cung nữ vung tay lên, hơn hai mươi người áo đen lập tức đánh về phía họ, lưỡi đao lóe ánh sáng lạnh thấu xương, nổi lên một mảnh hàn ý.
Một người áo đen nhanh chóng xông tới trước mặt Cung Vân. Cung Vân mắt cũng không chớp, nhanh chóng rút kiếm bên hông. Tốc độ của hắn cực nhanh, khi người áo đen giơ đao chuẩn bị ngăn cản, chỉ thấy cổ tay hắn nhanh chóng vặn, mũi kiếm thoáng chốc biến hóa góc độ cắm vào cổ họng người áo đen.
Phó Vô Thiên càng thêm thô bạo. Lực cánh tay của hắn vốn không phải người thường có thể do, nắm đấm càng mạnh mẽ gấp bội. Người áo đen vừa tới gần, một quyền của hắn làm người áo đen lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, nháy mắt mất sức chiến đấu.
Ngoài họ, còn có một người khác cũng ra tay, chính là Lạc Cổ Nguyệt. Dẫn họ tiến vào, hắn không lập tức mang theo thủ hạ rời đi, ngược lại đi theo, hoàn toàn không sợ bị nhận ra, có vẻ rất tự tin.
Người duy nhất không có động tác chính là An Tử Nhiên. Hắn cơ hồ đứng phía sau ba người, thoạt nhìn giống như cần bảo vệ……
Thuật dịch dung?
Ngày hôm qua quả nhiên không phải ảo giác. Tuy rằng không nói ra, nhưng ngày hôm qua hắn phát hiện sau khi hỏi về nguyên liệu thuật dịch dung, có mấy người ánh mắt mịt mờ dừng trên người hắn, lúc ấy hắn không biết là có ý gì, hiện tại đã hiểu.
Hắn lúc ấy kỳ thật chính là một ngốc tử, hoàn toàn tự cho mình là đúng, khó trách họ sẽ nhìn hắn như vậy.
Lạc Cổ Nguyệt vẫn chưa tức giận, hứng thú lại lớn hơn nữa. Cái gọi là thuật hoá trang thế nhưng là dùng son phấn. Chỉ dựa vào mấy thứ này mà có thể hoàn toàn thay đổi một khuôn mặt, xác thật thần kỳ vô cùng. Họ mà đi trên đường cái Quân Tử Thành, chỉ sợ cũng không ai nhận ra được.
Lạc Cổ Nguyệt nhìn mấy người đi qua trước mặt. Chỉ có Thiệu Phi cho hắn phản ứng, nhe răng trợn mắt, lộ ra hàm răng sạch sẽ chỉnh tề.
Ba bốn mươi cá nhân xen lẫn trong đội ngũ năm mươi người, những người khác ở lại thủ bởi vì không thể đưa vào quá nhiều người, sẽ dễ dàng khiến người khác hoài nghi.
Nhưng dù có thêm nhiều gương mặt mới đi nữa, thủ vệ binh lính cũng sẽ không để ý.
Cấm vệ là lực lượng quan trọng thủ vệ hoàng thành, nhân số trên một vạn người, thời kỳ cường thịnh thậm chí nhiều hơn, tục truyền đã từng lên đến hai vạn người. Nhiều cấm vệ như vậy, binh lính thủ cửa cung sao có thể nhận mặt hết, trừ phi rất quen thuộc, thường xuyên có lui tới, nếu không thì họ chỉ nhận ra Thống lĩnh cùng đội trưởng.
Cấm vệ đội của Lạc Cổ Nguyệt hoàn toàn không thường ra vào hoàng cung, trải qua vài thủ tục phức tạp, hắn thực nhẹ nhàng đưa được người vào.
Mọi người đều đã nhớ rõ sơ đồ hoàng cung. Dựa theo kế hoạch, họ lập tức phân công nhau hành sự.
Việt Thất mang theo mười ám vệ đi cứu lão Vương gia cùng Phó Dịch. Quản Túc mang theo vài người đi cứu đô đô mới mấy tháng tuổi cùng An Tử Minh. Hai đứa bé bị giả hoàng đế cưỡng chế tách khỏi người lớn, một thủ đoạn kiềm chế họ.
Còn đi cứu Phó Nguyên Phàm cùng Đại Hắc. Có Thái Hậu ở đó, số lượng người áo đen không nhiều, Thiệu Phi mang theo vài người đi cứu.
Giả hoàng đế rất tích mệnh, phái rất nhiều người bảo vệ mình, để lại hơn một trăm người áo đen canh giữ ở phụ cận tẩm cung.
Họ vốn rất quen thuộc đường đi lối lại trong hoàng cung, một đường giải quyết không ít người.
Cùng lúc đó, giả hoàng đế hưởng thụ chỗ tốt do thân phận hoàng đế mang đến, giờ phút này lại có cảm giác tâm thần không yên. Hắn có một gương mặt không khác gì Phó Nguyên Phàm, đây mới là thuật dịch dung mà Lạc Cổ Nguyệt nghĩ đến. Sắc mặt hắn hiện tại có chút âm u.
“Làm sao vậy, hiện tại chính là thời khắc mấu chốt, ngươi không thể làm lỗi vào lúc này.” Cung nữ đứng phía bên phải hầu hạ hắn đột nhiên mở miệng, ngữ khí không hề có tôn trọng.
Giả hoàng đế cũng không lộ vẻ không cao hứng, ngược lại có vẻ rất kiêng kị cung nữ này, do dự một chút mới mở miệng, “Ta luôn cảm thấy bất an, mí mắt vẫn luôn giật giật.”
“Mí mắt giật?” Cung nữ không cho rằng đúng, nói: “Ngươi lại mê tín như vậy? Còn không bằng ngẫm lại làm thế nào tìm ra xưởng công binh chế tạo bom. Phía trên đã không kiên nhẫn, nếu không thể tìm ra, ngươi ta đều sẽ chịu khổ. Hơn nữa Phó Vô Thiên vẫn luôn không có tin tức, ai biết hắn hiện tại còn ở Cao Trạch hay không, chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Nhưng quan viên địa phương của Đại Á vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, chúng ta phái đi người một người tiếp một người mất tích, như vậy căn bản không thể thu hẹp phạm vi điều tra.” Nếu không họ cũng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy cũng không tìm được.
Cung nữ nghe vậy cũng không cấm nhíu hạ mi, chợt hung tợn nói: “Nếu không có biện pháp, chúng ta chỉ có thể áp dụng biện pháp cực đoan.”
“Ngươi là nói?” Giả hoàng đế đuôi lông mày vừa động.
“Không sai, tổ phụ cùng tiểu thúc, thẩm thẩm của Phó Vô Thiên đều ở trong tay chúng ta, chúng ta ngay từ đầu liền nắm giữ quyền chủ động, vì lo lắng hắc giáp quân ở biên quan nên vẫn luôn bó tay bó chân. Nhưng hiện tại đã không cần, ta thu được tin tức, Dung Quốc đã quyết định xuất binh kiềm chế đại quân biên quan, chúng ta hiện tại đã có thể mượn cơ hội này dẫn Phó Vô Thiên ra.” Cung nữ đắc ý nói, nàng chờ cơ hội này đã thật lâu, thuyết phục Dung Quốc xuất binh cũng không dễ dàng.
Giả hoàng đế vẻ mặt hưng phấn, nhưng thoáng chốc lại nhăn mặt, “Biện pháp này tốt thì tốt, nhưng nếu Phó Vô Thiên không ở Đại Á làm sao bây giờ, hắn chưa chắc sẽ lập tức xuất hiện trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể cho hắn thời gian chạy tới đi?”
Cung nữ trong ánh mắt mịt mờ lộ vẻ không vui. Nếu không phải bởi vì thân hình của tên này cực kỳ tương tự với Phó Nguyên Phàm, hình dáng khuôn mặt cơ hồ giống như đúc, căn bản không tới phiên đồ ngu này đảm đương trọng trách, nàng cũng không cần tới đây trông coi, tránh cho hắn phạm lỗi ngu xuẩn.
“Ngươi cảm thấy Phó Vô Thiên sẽ mặc kệ tổ phụ cùng tiểu thúc thẩm thẩm sao. Còn nữa, Vương phi nghe nói cũng đặc biệt yêu thương đệ đệ, Phó Vô Thiên có thể tàn nhẫn, Vương phi khẳng định sẽ không tuyệt tình. Họ hiện tại khẳng định đã về Đại Á, nói không chừng đang ở ngoài Quân Tử Thành.”
“Có lý.” Giả hoàng đế ngẫm lại, xác thật không cần lo lắng vấn đề này.
“Nếu quyết định, như vậy ngày mai ngươi ban phát ý chỉ, nói nếu Phó Vô Thiên trong vòng 3 ngày không xuất hiện, liền giết thân nhân của hắn. Không cần để ý phản ứng của bá tánh Đại Á, họ muốn tạo phản cũng cần thời gian.”
“Được, ta ngày mai lập tức hạ chỉ.”
“Rầm!”
Vừa dứt lời, một tiếng vang lớn chợt bùng nổ, lực đạo to lớn. Đại môn cung điện bị phá, vài người áo đen canh giữ bên ngoài bay vào, trên mặt đất đều là máu của họ.
Giả hoàng đế cả kinh, đột nhiên đứng lên. Họ muốn lao ra đi xem, lại có mấy kẻ thần bí đi tới. Người cầm đầu cao lớn uy mãnh, chiều cao phi thường nổi bật, hình dáng cương ngạnh anh tuấn, đường cong sắc bén, khí thế một đường cuồng quét, làm họ chỉ cảm thấy áp lực.
Bức họa truy nã của nam nhân xuất hiện khắp nơi, họ chỉ cần liếc nhìn cũng đã ấn tượng khắc sâu.
Mí mắt kinh hoàng giật giật không thôi, giả hoàng đế lui ra phía sau một bước, lại vấp phải chiếc ghế đằng sau, trán đã chảy mồ hôi lạnh, sau lưng ướt đẫm. Chỉ có mấy cung nữ thái giám còn có thể đứng vững.
Mấy người phía sau nam nhân cũng đều thật quen thuộc. Những người này, thế nhưng từ lúc nào vô thanh vô tức ẩn vào hoàng cung, hiện tại thậm chí đang đứng trước mặt, họ thế nhưng một chút cũng không phát giác.
Cung nữ nghĩ thông suốt điểm này, lập tức hít hà một hơi. Điều này có nghĩa những nơi khác cũng bị tập kích, con tin rất có thể đã bị người của Phó Vô Thiên cứu ra.
Những người khác còn chưa kịp mở miệng, người áo đen bên ngoài lập tức ùa vào, bao vây Phó Vô Thiên. Nhân số không nhiều, có một bộ phận người áo đen đã bị ám vệ cùng cấm vệ cuốn lấy.
Ám vệ của Phó Vô Thiên tự nhiên không cần phải nói. Họ đều là ám vệ tinh nhuệ của Phó Vương phủ, mỗi người thực lực đều không tầm thường, hạ thủ không chút lưu tình, hơn nữa cực kỳ huyết tinh. Sự tồn tại của họ rất ít người biết, bởi vì mục tiêu của họ chưa một ai có thể thoát.
Hơn mười cấm vệ Cao Trạch cũng đã trải qua chọn lựa kỹ càng, tuy rằng không lợi hại bằng ám vệ, nhưng cũng không phải ăn chay. Vì biểu hiện trước mặt Phó Vô Thiên tốt một chút, họ ra sức không thể kém ám vệ.
Người áo đen lập tức bị cuốn lấy. Tiếng kêu thảm thiết thường thường vang lên, lại không là của bên nào.
Giả hoàng đế âm thầm trấn định. Nhất định là người của Phó Vô Thiên, người của họ nhiều như vậy, Phó Vô Thiên muốn ẩn vào hoàng cung, không thể mang theo quá nhiều người.
Mấy cung nữ thái giám cũng nghĩ vậy, đồng loạt trấn định.
Cung nữ nhìn Phó Vô Thiên bị vây quanh, trong mắt hiện lên sát ý âm lãnh, “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi càng muốn sấm, nếu đã tới thì ở lại hết đi, giết bọn họ!”
Cung nữ vung tay lên, hơn hai mươi người áo đen lập tức đánh về phía họ, lưỡi đao lóe ánh sáng lạnh thấu xương, nổi lên một mảnh hàn ý.
Một người áo đen nhanh chóng xông tới trước mặt Cung Vân. Cung Vân mắt cũng không chớp, nhanh chóng rút kiếm bên hông. Tốc độ của hắn cực nhanh, khi người áo đen giơ đao chuẩn bị ngăn cản, chỉ thấy cổ tay hắn nhanh chóng vặn, mũi kiếm thoáng chốc biến hóa góc độ cắm vào cổ họng người áo đen.
Phó Vô Thiên càng thêm thô bạo. Lực cánh tay của hắn vốn không phải người thường có thể do, nắm đấm càng mạnh mẽ gấp bội. Người áo đen vừa tới gần, một quyền của hắn làm người áo đen lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, nháy mắt mất sức chiến đấu.
Ngoài họ, còn có một người khác cũng ra tay, chính là Lạc Cổ Nguyệt. Dẫn họ tiến vào, hắn không lập tức mang theo thủ hạ rời đi, ngược lại đi theo, hoàn toàn không sợ bị nhận ra, có vẻ rất tự tin.
Người duy nhất không có động tác chính là An Tử Nhiên. Hắn cơ hồ đứng phía sau ba người, thoạt nhìn giống như cần bảo vệ……
/439
|