Thái Hậu vừa thấy Phó Vô Thiên đã biến sắc mặt.
Nàng luôn rất rõ ràng mình đang làm gì, nhưng vẫnn luôn không cho rằng mình làm sai.
Con trai của nàng là hoàng đế Đại Á, lại bị một Vương gia kiềm chế, như vậy thì có khác gì con rối đâu. Con trai không cảm thấy có gì không tốt, nàng lại không cam lòng.
Phó Vô Thiên xác thật là ân nhân của họ, nhưng không có nghĩa hắn có thể bắt con trai của nàng răm rắp nghe lời hắn.
Thái Hậu mười bảy tuổi đã gả đến Đại Á. Từ một công chúa cao cao tại thượng, trở thành phi tử của hoàng đế quốc gia khác, chênh lệch không hề nhỏ, đại biểu cho nàng từ đây phải sống cực kỳ thật cẩn thận.
Tương lai của nàng đã định, không ai có thể giúp nàng, nàng cả đời đều chỉ có thể vượt qua trong hậu cung của hoàng đế Đại Á. Đạo lý này đến năm hai mươi tuổi nàng mới hiểu ra, khi đó nàng vừa mới mang thai Phó Nguyên Phàm. Vì chính nàng, cũng vì con trai của nàng, nàng thật cẩn thận nhẫn nại hơn hai mươi năm.
Đã hưởng tư vị quyền lợi, khi lần thứ hai có được, thậm chí có được càng nhiều, Thái Hậu có chút thực tủy biết vị, hy vọng có thể có thêm nhiều hơn.
Lòng cảm kích với Phó Vô Thiên chậm rãi biến chất, nàng cho rằng hắn trở ngại mẫu tử họ. Không có Phó Vô Thiên, con trai của nàng sẽ trở thành hoàng đế chân chính, cho nên khi người của Vạn Thanh Quốc đi tìm tới, nàng không chút do dự đồng ý. Chỉ cần có thể diệt trừ Phó Vô Thiên, cho dù biết Vạn Thanh dụng tâm kín đáo, nàng cũng nghĩa vô phản cố, bởi vì nàng biết Đại Á sẽ không dễ dàng bị hủy diệt.
So với Thái Hậu trong nháy mắt tâm tư chuyển biến liên hồi, phản ứng của Phó Nguyên Phàm liền trực tiếp hơn nhiều, đầu cúi càng thấp, không ngước nhìn lấy một cái.
“Đây là át chủ bài của ngươi?” Ngữ khí của Phó Vô Thiên tựa hồ cười nhạo nàng suy nghĩ kỳ lạ, biểu cảm cũng khinh miệt.
“Đương nhiên không phải.” Cung nữ nói, “Ta biết Quận Vương sẽ không quản Thái Hậu chết sống, nhưng tính mạng của hoàng đế Đại Á, ngươi sẽ không thể làm lơ.”
Thái Hậu vẻ mặt xanh mét sắc, nhưng hiện tại không ai để ý đến nàng. Lúc trước nàng phản bội Đại Á, xuống tay với chính nhi tử của mình thì nên nghĩ đến kết cục này.
“Hoàng đế Đại Á?” Phó Vô Thiên khóe miệng đột nhiên lộ ra một mạt ác ý, ánh mắt chuyển qua Phó Nguyên Phàm, “Ngươi là nói tên vô năng bị chính mẫu hậu của mình tính kế, cuối cùng bị cầm tù để một cái giả hoàng đế thay thế mà không thể làm gì?”
Phó Nguyên Phàm trắng mặt. Hắn biết đường ca nhất định phi thường thất vọng, quả nhiên, đường ca hiện tại nhất định thực khinh thường hắn, nhưng hắn sẽ không có một câu oán hận, này hết thảy đều là lỗi của hắn.
Hắn hiện tại vẫn không dám tin tưởng mẫu hậu kính yêu của hắn thế nhưng cấu kết với Vạn Thanh Quốc làm phản. bao nhiêu thân tình cùng bao dung hiện giờ đã lạnh hơn phân nửa.
“Phó Vô Thiên, ngươi quả nhiên mơ ước ngôi vị hoàng đế, kỳ thật ngươi đã sớm muốn kéo Nguyên Phàm xuống có phải không?” Không đợi cung nữ trả lời, Thái Hậu liền hét lên.
Giọng nàng bén nhọn, người đứng gần nàng đều bị giật mình. Mọi người nhìn qua liền chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo.
Giọng nàng bén nhọn, người đứng gần nàng đều bị giật mình. Mọi người nhìn qua liền chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo.
Nàng đã sắp năm mươi, vì được bảo dưỡng thích đáng cho nên ngày thường thoạt nhìn chỉ bốn mươi, không cười là sẽ không nhìn ra nếp nhăn. Từ khi lên làm Thái Hậu, nàng chỉ hận không thể bày ra tư dung cao quý nhất trước mặt mọi người, cho nên trên mặt luôn được trang dung tinh xảo.
Hiện tại mới bị cầm tù một ngày, sắc mặt nàng nhanh chóng tiều tụy, không còn thấy khí chất cao quý kia, ánh mắt thậm chí chiết xạ ra quang mang ác độc, giống như một đố phụ.
Chuyện tới giờ, nàng vẫn không nhận sai, vẫn luôn cho rằng Phó Vô Thiên sai, mọi người cũng không thèm nói thêm. Lúc này đây, chẳng sợ Phó Nguyên Phàm cầu tình, Phó Vô Thiên cũng sẽ không bỏ qua nàng.
“Mẫu hậu.”
Đúng lúc này, Thái Hậu đột nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, không cấm ngơ ngẩn. Nhi tử bị phản bội, mấy ngày đầu còn sẽ chất vấn nàng hoặc là khuyên bảo nàng quay đầu lại, sau đó có lẽ là phát hiện nàng sẽ không thay đổi chủ ý, hắn không còn hé miệng thêm một chữ với nàng. Một ngày vẫn ăn ba bữa, nhưng không chịu nói chuyện.
Thái Hậu biết nhi tử rất thương tâm, nhưng nàng không hề hối hận với quyết định này. Nàng chỉ muốn được nói chuyện với nhi tử, hy vọng hắn một ngày sẽ mở miệng, một chữ cũng được, chỉ cần chịu mở miệng, nàng biết nhi tử khẳng định sẽ tha thứ cho nàng.
Thái Hậu kiên định bất di ôm ý tưởng này, lại không ngờ sẽ xảy ra vào lúc này.
“Nguyên Phàm, con cũng đồng ý với mẫu hậu phải không?” Thái Hậu áp chế nỗi bất an trong lòng, miễn cưỡng cười vui nhìn Phó Nguyên Phàm.
Vừa mới dứt lời, nàng thấy khóe miệng nhi tử cong lên đầy châm chọc, dọa nàng hãi hùng khiếp vía, cảm giác bất an ngày càng cường liệt.
“Mẫu hậu, đây là lần cuối cùng nhi thần tôn kính gọi mẫu hậu.” Phó Nguyên Phàm chậm rãi nói.
Thanh âm không lớn, nhưng đại điện an tĩnh phóng đại lên không ít, rất nhiều người đều có thể nghe thấy.
Thái Hậu thiếu chút nữa không đứng được, run rẩy môi nói: “Nguyên Phàm, ta là mẫu hậu của con, là người đã sinh dưỡng con.”
“Chính bởi vì mẫu hậu đã sinh dưỡng nhi thần, cho nên nhi thần vẫn luôn tôn kính mẫu hậu.” Phó Nguyên Phàm nói: “Nhi thần đời này không mấy để ý đến ai, đường ca đường phu và mẫu hậu là người nhi thần nhất để ý, cũng kính trọng nhất. Nguyện vọng lớn nhất của nhi thần chính là hy vọng mẫu hậu có thể hòa hợp với đường ca đường phu. Cả hai bên nhi thần đều không muốn từ bỏ.”
“Nhưng là, hơn một tháng trước, ta rốt cuộc phát hiện, nguyện vọng này trở nên xa xôi không thể với tới.” Phó Nguyên Phàm nhìn thẳng vào mắt Thái Hậu đang trừng lớn khó có thể tin, “Là mẫu hậu tự tay chặt đứt hy vọng đó, làm ta rốt cuộc làm ra một quyết định.”
“Ta không muốn nghe.” Thái Hậu đột nhiên che tai lại, ánh mắt bắt đầu lộ ra hoảng sợ, “Ta cái gì cũng không muốn nghe.”
Phó Nguyên Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ, không có lập tức nói ra.
Nếu đường ca muốn từ bỏ hắn, hắn nghĩ hắn sẽ càng cao hứng, đường ca rốt cuộc có thể thoát khỏi trói buộc là hắn.
Mẫu hậu đã làm sai, hắn là nhi tử không thể thoái thác tội. Hắn sẽ không cầu tình cho mẫu hậu, mẫu hậu lần này phạm sai lầm không thể tha thứ, hắn cũng không mặt mũi cầu tình. Cho nên nếu mẫu hậu bị xử tử, hoặc cả đời bị cầm tù trong lãnh cung, hắn đều sẽ làm bạn đến cùng, đã có thể tẫn hiếu đạo, cũng là để chuộc tội.
An Tử Nhiên thu hết phản ứng của hắn vào mắt, nhìn ra được nội tâm ý tưởng. Trải qua lần cung biến này, Phó Nguyên Phàm thật sự trưởng thành.
Lúc này, những người khác rốt cuộc đã trở lại.
Thiệu Phi chỉ cứu được Đại Hắc, điểm này họ đã biết. Việt Thất cùng Quản Túc tương đối thuận lợi.
Kế hoạch thực thuận lợi, Phó Vương phủ già trẻ đều đã cứu ra. Không ai bị ngược đãi, nhưng An Tử Minh có chút vấn đề nhỏ, không phải xảy ra trong quá trình cứu người, mà là trước khi họ tới cũng đã tồn tại.
Quản Túc do dự một chút, vẫn quyết định nói cho An Tử Nhiên. “Vương phi, khi chúng ta tìm được Nhị thiếu gia, phần trán tựa hồ bị thương, miệng vết thương khá mới, hẳn là tạo thành mấy ngày gần đây.”
An Tử Nhiên trầm mặc trong chớp mắt, “Có nghiêm trọng không?”
Quản Túc nhạy bén phát hiện Vương phi thanh âm lạnh rất nhiều, “Không nghiêm trọng. Ta hỏi cung nữ thái giám trông coi hai vị thiếu gia, họ nói hai ngày trước Thái Hậu từng phái hai cung nữ tới, tựa hồ muốn làm gì đô đô thiếu gia. Nhị thiếu gia chạy tới ngăn cản, kết quả bị các nàng đẩy ngã đụng vào cái bàn. Bởi vì không được xử lý kịp, cho nên rất có thể sẽ lưu lại vết sẹo.”
“Thái Hậu?” An Tử Nhiên cười khẽ ra tiếng.
Mặc cho ai đều nghe được ra tiếng cười sởn tóc gáy. Vương phi tức giận.
Phó Vô Thiên cầm tay hắn hứa hẹn: “Vương phi yên tâm, bổn vương sẽ giao người cho ngươi xử trí.”
“Được.”
Tuy rằng không biết họ đang nói cái gì, nhưng mọi người nhạy bén cảm thấy bầu không khí tựa hồ thay đổi, trở nên càng nguy hiểm.
Cung nữ cũng nghĩ giống Thái Hậu. Ngôi vị hoàng đế dụ hoặc rất lớn, ai mà không muốn làm hoàng đế, chỉ sợ Phó Vô Thiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nàng vẫn tin tưởng Phó Vô Thiên vẫn để ý tới Phó Nguyên Phàm, nếu không họ rất có thể sẽ không xông vào đại điện.
Cung nữ lập tức rút đoản đao đặt trên cổ Phó Nguyên Phàm, âm ngoan nói: “Đừng tới đây, nếu không ta giết hắn.” Vì chứng minh nàng không phải đang nói chơi, đoản đao thực mau cắt qua da Phó Nguyên Phàm.
Dòng máu chảy ra, màu đỏ tươi làm đau đôi mắt Thái Hậu.
“Tiện nhân, mau thả nhi tử của ta ra.”
Thái Hậu tức giận, nếu không có người áo đen giữ chặt, hiện tại đã sớm nhào lên liều mạng với cung nữ.
Không ai động dung. Ngay từ đầu không làm thì Hoàng Thượng cũng sẽ không rơi xuống nước này. Đầu sỏ gây tội không có tư cách lên tiếng.
Nàng luôn rất rõ ràng mình đang làm gì, nhưng vẫnn luôn không cho rằng mình làm sai.
Con trai của nàng là hoàng đế Đại Á, lại bị một Vương gia kiềm chế, như vậy thì có khác gì con rối đâu. Con trai không cảm thấy có gì không tốt, nàng lại không cam lòng.
Phó Vô Thiên xác thật là ân nhân của họ, nhưng không có nghĩa hắn có thể bắt con trai của nàng răm rắp nghe lời hắn.
Thái Hậu mười bảy tuổi đã gả đến Đại Á. Từ một công chúa cao cao tại thượng, trở thành phi tử của hoàng đế quốc gia khác, chênh lệch không hề nhỏ, đại biểu cho nàng từ đây phải sống cực kỳ thật cẩn thận.
Tương lai của nàng đã định, không ai có thể giúp nàng, nàng cả đời đều chỉ có thể vượt qua trong hậu cung của hoàng đế Đại Á. Đạo lý này đến năm hai mươi tuổi nàng mới hiểu ra, khi đó nàng vừa mới mang thai Phó Nguyên Phàm. Vì chính nàng, cũng vì con trai của nàng, nàng thật cẩn thận nhẫn nại hơn hai mươi năm.
Đã hưởng tư vị quyền lợi, khi lần thứ hai có được, thậm chí có được càng nhiều, Thái Hậu có chút thực tủy biết vị, hy vọng có thể có thêm nhiều hơn.
Lòng cảm kích với Phó Vô Thiên chậm rãi biến chất, nàng cho rằng hắn trở ngại mẫu tử họ. Không có Phó Vô Thiên, con trai của nàng sẽ trở thành hoàng đế chân chính, cho nên khi người của Vạn Thanh Quốc đi tìm tới, nàng không chút do dự đồng ý. Chỉ cần có thể diệt trừ Phó Vô Thiên, cho dù biết Vạn Thanh dụng tâm kín đáo, nàng cũng nghĩa vô phản cố, bởi vì nàng biết Đại Á sẽ không dễ dàng bị hủy diệt.
So với Thái Hậu trong nháy mắt tâm tư chuyển biến liên hồi, phản ứng của Phó Nguyên Phàm liền trực tiếp hơn nhiều, đầu cúi càng thấp, không ngước nhìn lấy một cái.
“Đây là át chủ bài của ngươi?” Ngữ khí của Phó Vô Thiên tựa hồ cười nhạo nàng suy nghĩ kỳ lạ, biểu cảm cũng khinh miệt.
“Đương nhiên không phải.” Cung nữ nói, “Ta biết Quận Vương sẽ không quản Thái Hậu chết sống, nhưng tính mạng của hoàng đế Đại Á, ngươi sẽ không thể làm lơ.”
Thái Hậu vẻ mặt xanh mét sắc, nhưng hiện tại không ai để ý đến nàng. Lúc trước nàng phản bội Đại Á, xuống tay với chính nhi tử của mình thì nên nghĩ đến kết cục này.
“Hoàng đế Đại Á?” Phó Vô Thiên khóe miệng đột nhiên lộ ra một mạt ác ý, ánh mắt chuyển qua Phó Nguyên Phàm, “Ngươi là nói tên vô năng bị chính mẫu hậu của mình tính kế, cuối cùng bị cầm tù để một cái giả hoàng đế thay thế mà không thể làm gì?”
Phó Nguyên Phàm trắng mặt. Hắn biết đường ca nhất định phi thường thất vọng, quả nhiên, đường ca hiện tại nhất định thực khinh thường hắn, nhưng hắn sẽ không có một câu oán hận, này hết thảy đều là lỗi của hắn.
Hắn hiện tại vẫn không dám tin tưởng mẫu hậu kính yêu của hắn thế nhưng cấu kết với Vạn Thanh Quốc làm phản. bao nhiêu thân tình cùng bao dung hiện giờ đã lạnh hơn phân nửa.
“Phó Vô Thiên, ngươi quả nhiên mơ ước ngôi vị hoàng đế, kỳ thật ngươi đã sớm muốn kéo Nguyên Phàm xuống có phải không?” Không đợi cung nữ trả lời, Thái Hậu liền hét lên.
Giọng nàng bén nhọn, người đứng gần nàng đều bị giật mình. Mọi người nhìn qua liền chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo.
Giọng nàng bén nhọn, người đứng gần nàng đều bị giật mình. Mọi người nhìn qua liền chỉ thấy khuôn mặt vặn vẹo.
Nàng đã sắp năm mươi, vì được bảo dưỡng thích đáng cho nên ngày thường thoạt nhìn chỉ bốn mươi, không cười là sẽ không nhìn ra nếp nhăn. Từ khi lên làm Thái Hậu, nàng chỉ hận không thể bày ra tư dung cao quý nhất trước mặt mọi người, cho nên trên mặt luôn được trang dung tinh xảo.
Hiện tại mới bị cầm tù một ngày, sắc mặt nàng nhanh chóng tiều tụy, không còn thấy khí chất cao quý kia, ánh mắt thậm chí chiết xạ ra quang mang ác độc, giống như một đố phụ.
Chuyện tới giờ, nàng vẫn không nhận sai, vẫn luôn cho rằng Phó Vô Thiên sai, mọi người cũng không thèm nói thêm. Lúc này đây, chẳng sợ Phó Nguyên Phàm cầu tình, Phó Vô Thiên cũng sẽ không bỏ qua nàng.
“Mẫu hậu.”
Đúng lúc này, Thái Hậu đột nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, không cấm ngơ ngẩn. Nhi tử bị phản bội, mấy ngày đầu còn sẽ chất vấn nàng hoặc là khuyên bảo nàng quay đầu lại, sau đó có lẽ là phát hiện nàng sẽ không thay đổi chủ ý, hắn không còn hé miệng thêm một chữ với nàng. Một ngày vẫn ăn ba bữa, nhưng không chịu nói chuyện.
Thái Hậu biết nhi tử rất thương tâm, nhưng nàng không hề hối hận với quyết định này. Nàng chỉ muốn được nói chuyện với nhi tử, hy vọng hắn một ngày sẽ mở miệng, một chữ cũng được, chỉ cần chịu mở miệng, nàng biết nhi tử khẳng định sẽ tha thứ cho nàng.
Thái Hậu kiên định bất di ôm ý tưởng này, lại không ngờ sẽ xảy ra vào lúc này.
“Nguyên Phàm, con cũng đồng ý với mẫu hậu phải không?” Thái Hậu áp chế nỗi bất an trong lòng, miễn cưỡng cười vui nhìn Phó Nguyên Phàm.
Vừa mới dứt lời, nàng thấy khóe miệng nhi tử cong lên đầy châm chọc, dọa nàng hãi hùng khiếp vía, cảm giác bất an ngày càng cường liệt.
“Mẫu hậu, đây là lần cuối cùng nhi thần tôn kính gọi mẫu hậu.” Phó Nguyên Phàm chậm rãi nói.
Thanh âm không lớn, nhưng đại điện an tĩnh phóng đại lên không ít, rất nhiều người đều có thể nghe thấy.
Thái Hậu thiếu chút nữa không đứng được, run rẩy môi nói: “Nguyên Phàm, ta là mẫu hậu của con, là người đã sinh dưỡng con.”
“Chính bởi vì mẫu hậu đã sinh dưỡng nhi thần, cho nên nhi thần vẫn luôn tôn kính mẫu hậu.” Phó Nguyên Phàm nói: “Nhi thần đời này không mấy để ý đến ai, đường ca đường phu và mẫu hậu là người nhi thần nhất để ý, cũng kính trọng nhất. Nguyện vọng lớn nhất của nhi thần chính là hy vọng mẫu hậu có thể hòa hợp với đường ca đường phu. Cả hai bên nhi thần đều không muốn từ bỏ.”
“Nhưng là, hơn một tháng trước, ta rốt cuộc phát hiện, nguyện vọng này trở nên xa xôi không thể với tới.” Phó Nguyên Phàm nhìn thẳng vào mắt Thái Hậu đang trừng lớn khó có thể tin, “Là mẫu hậu tự tay chặt đứt hy vọng đó, làm ta rốt cuộc làm ra một quyết định.”
“Ta không muốn nghe.” Thái Hậu đột nhiên che tai lại, ánh mắt bắt đầu lộ ra hoảng sợ, “Ta cái gì cũng không muốn nghe.”
Phó Nguyên Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ, không có lập tức nói ra.
Nếu đường ca muốn từ bỏ hắn, hắn nghĩ hắn sẽ càng cao hứng, đường ca rốt cuộc có thể thoát khỏi trói buộc là hắn.
Mẫu hậu đã làm sai, hắn là nhi tử không thể thoái thác tội. Hắn sẽ không cầu tình cho mẫu hậu, mẫu hậu lần này phạm sai lầm không thể tha thứ, hắn cũng không mặt mũi cầu tình. Cho nên nếu mẫu hậu bị xử tử, hoặc cả đời bị cầm tù trong lãnh cung, hắn đều sẽ làm bạn đến cùng, đã có thể tẫn hiếu đạo, cũng là để chuộc tội.
An Tử Nhiên thu hết phản ứng của hắn vào mắt, nhìn ra được nội tâm ý tưởng. Trải qua lần cung biến này, Phó Nguyên Phàm thật sự trưởng thành.
Lúc này, những người khác rốt cuộc đã trở lại.
Thiệu Phi chỉ cứu được Đại Hắc, điểm này họ đã biết. Việt Thất cùng Quản Túc tương đối thuận lợi.
Kế hoạch thực thuận lợi, Phó Vương phủ già trẻ đều đã cứu ra. Không ai bị ngược đãi, nhưng An Tử Minh có chút vấn đề nhỏ, không phải xảy ra trong quá trình cứu người, mà là trước khi họ tới cũng đã tồn tại.
Quản Túc do dự một chút, vẫn quyết định nói cho An Tử Nhiên. “Vương phi, khi chúng ta tìm được Nhị thiếu gia, phần trán tựa hồ bị thương, miệng vết thương khá mới, hẳn là tạo thành mấy ngày gần đây.”
An Tử Nhiên trầm mặc trong chớp mắt, “Có nghiêm trọng không?”
Quản Túc nhạy bén phát hiện Vương phi thanh âm lạnh rất nhiều, “Không nghiêm trọng. Ta hỏi cung nữ thái giám trông coi hai vị thiếu gia, họ nói hai ngày trước Thái Hậu từng phái hai cung nữ tới, tựa hồ muốn làm gì đô đô thiếu gia. Nhị thiếu gia chạy tới ngăn cản, kết quả bị các nàng đẩy ngã đụng vào cái bàn. Bởi vì không được xử lý kịp, cho nên rất có thể sẽ lưu lại vết sẹo.”
“Thái Hậu?” An Tử Nhiên cười khẽ ra tiếng.
Mặc cho ai đều nghe được ra tiếng cười sởn tóc gáy. Vương phi tức giận.
Phó Vô Thiên cầm tay hắn hứa hẹn: “Vương phi yên tâm, bổn vương sẽ giao người cho ngươi xử trí.”
“Được.”
Tuy rằng không biết họ đang nói cái gì, nhưng mọi người nhạy bén cảm thấy bầu không khí tựa hồ thay đổi, trở nên càng nguy hiểm.
Cung nữ cũng nghĩ giống Thái Hậu. Ngôi vị hoàng đế dụ hoặc rất lớn, ai mà không muốn làm hoàng đế, chỉ sợ Phó Vô Thiên cũng không ngoại lệ. Nhưng nàng vẫn tin tưởng Phó Vô Thiên vẫn để ý tới Phó Nguyên Phàm, nếu không họ rất có thể sẽ không xông vào đại điện.
Cung nữ lập tức rút đoản đao đặt trên cổ Phó Nguyên Phàm, âm ngoan nói: “Đừng tới đây, nếu không ta giết hắn.” Vì chứng minh nàng không phải đang nói chơi, đoản đao thực mau cắt qua da Phó Nguyên Phàm.
Dòng máu chảy ra, màu đỏ tươi làm đau đôi mắt Thái Hậu.
“Tiện nhân, mau thả nhi tử của ta ra.”
Thái Hậu tức giận, nếu không có người áo đen giữ chặt, hiện tại đã sớm nhào lên liều mạng với cung nữ.
Không ai động dung. Ngay từ đầu không làm thì Hoàng Thượng cũng sẽ không rơi xuống nước này. Đầu sỏ gây tội không có tư cách lên tiếng.
/439
|