Đây là An Tử Nhiên lần thứ hai gặp Độc Hạt Tử. Lúc trước họ phái người giám thị Văn Thanh Vũ và An Vu Chi, Độc Hạt Tử không xuất hiện. Nữ nhân này không có gì biến hóa, một thân đồ đen thoạt nhìn thập phần âm trầm.
An Vu Chi thay đổi khá nhiều, trước kia cho người ta ấn tượng luôn là thiên kim tiểu thư văn văn nhược nhược, yếu đuối mong manh, hiện tại ánh mắt trở nên kiên định, thậm chí lộ ra một tia sắc bén tàn nhẫn.
Người quen nàng trước kia thấy nàng như vậy chỉ sợ sẽ cảm thấy không phải cùng một người. An Diệu Tông và An Tuyết Yến hoàn toàn có cảm giác này.
Họ đến bây giờ vẫn cảm thấy thực không thể tưởng tượng. Họ chỉ biết An Vu Chi đào hôn, chuyện phát sinh sau đó cũng không biết, cho nên phát hiện nàng thế nhưng muốn hại thân ca ca, càng thêm cảm thấy nàng không có khả năng là An Vu Chi.
An Vu Chi là thiên kim tiểu thư liễu yếu đào tơ, sao có thể có lá gan xuống tay với chính ca ca cùng cha cùng mẹ?
Nhưng tới buổi sáng, họ rốt cuộc chấp nhận mình tự lừa mình, nàng xác thật là An Vu Chi, trong lòng không cấm hối hận đã lên thuyền tặc.
Hiện tại hai người núp ở phía sau căn bản không dám đứng ra.
“Không ngờ ta sẽ lại lần nữa đứng trước mặt ngươi đi.” An Vu Chi nhìn thẳng An Tử Nhiên, trong mắt tràn đầy đắc ý, tựa hồ rất hưởng thụ khoái cảm cầm tù An Tử Nhiên.
Qua một năm, nàng thay đổi rất nhiều. Sự sợ hãi An Tử Nhiên sau khi Độc Hạt Tử và người kia dạy dỗ đã biến thành hận ý. Nguyện vọng lớn nhất của nàng bây giờ chính là làm An Tử Nhiên chết trong tay nàng, hoặc là làm hắn nhận hết tra tấn mà chết.
Tâm nguyện sắp được thực hiện, An Vu Chi hưng phấn cả một đêm, đến bây giờ vẫn còn có chút phấn khởi, đối mặt với An Tử Nhiên liền biểu lộ không bỏ sót.
An Tử Nhiên không chút để ý liếc nàng, “Xác thật không ngờ, ngươi thế nhưng còn dám tự động đưa tới cửa.”
An Vu Chi cười to, cười xong mới trào phúng nói: “Ngươi muốn nói Quân Tử Thành là địa bàn của Phó Vương phủ, cho nên ta không dám tới phải không? Chính là, đường đường Vương phi, và Quận Vương……”
Nói, nàng thật sâu nhìn Phó Vô Thiên cơ hồ nâng niu An Tử Nhiên trong lòng, vẻ mặt vặn vẹo. Nam nhân này vốn là của nàng. Nhưng người nào đó làm nàng phải áp chế ghen tỵ.
“Đường đường Quận Vương và Vương phi lại trên chính địa bàn của mình rơi vào tay chúng ta. Hiện tại, tính mạng các ngươi nằm trong tay chúng ta.”
“Để ta đoán xem, chủ sự sau màn là hoàng thất Tử Vi Quốc đúng không, có quan hệ với vị Lôi Vương gia nổi danh đó?” An Tử Nhiên không tiếp lời nàng. Hắn chủ động để bị bắt không phải vì nói lời vô nghĩa với An Vu Chi.
An Vu Chi ngây ngẩn cả người, đề tài chuyển biến đột ngột làm nàng phản ứng không kịp.
An Tử Nhiên lập tức có được đáp án. Nhưng mà…… Hắn nhìn liếc nhìn Độc Hạt Tử vẫn chưa lên tiếng, có vẻ rất bình tĩnh, “Xem ra là không sai.”
Nghe thế, An Vu Chi từ đắc ý hóa thành tức giận, “Đúng thì thế nào, không phải thì sao?”
An Tử Nhiên định liệu trước nhìn nàng, “Nếu đúng, ngươi chỉ sợ không thể giết ta, mệnh lệnh của họ chỉ sợ là bắt sống đi.”
An Vu Chi căm tức, nhất thời không thể phản bác, bởi vì hắn đoán đúng rồi. Nam nhân kia không chỉ muốn bắt sống An Tử Nhiên, thậm chí không cho các nàng làm hắn bị thương.
“Vương phi quả nhiên thông minh, chủ tử xác thật không cho chúng ta động đến ngươi. Nhưng…” Độc Hạt Tử nhìn về phía Phó Vô Thiên, cười như không cười nói: “Quận Vương thì khác. Nếu tin chiến thần Đại Á đã chết truyền ra, hậu quả sẽ thế nào, Quận Vương và Vương phi đều là người thông minh, tin tưởng các ngươi đều nghĩ ra được.”
Chỉ số thông minh của Độc Hạt Tử rõ ràng cao hơn An Vu Chi, lần đầu tiên giao thủ, An Tử Nhiên đã biết.
“Ha hả.”
Mọi người phát hiện Phó Vô Thiên cười. Ở đây đa số là nữ, An Tuyết Yến và An Vu Chi bản chất vẫn có thuộc tính hoa si, thấy hắn cười, ngũ quan anh tuấn thoáng chốc sinh động, mị lực ập vào mặt, không cấm ngẩn ngơ.
“Ngươi đang uy hiếp bổn vương?”
Đôi mắt Phó Vô Thiên như có chứa lốc xoáy, không cẩn thận sẽ bị hút vào. Độc Hạt Tử trong lòng rùng mình. Nàng lần đầu tiên đối diện với Phó Vô Thiên, cảm giác duy nhất chính là rất mạnh, không dễ chọc, cũng rất nguy hiểm. Khó trách chủ tử muốn nàng phải cẩn thận, đặc biệt là phải chú ý Phó Vô Thiên.
Lấy lại bình tĩnh, Độc Hạt Tử nỗ lực nắm lại quyền chủ động, “Không phải uy hiếp, mà là sự thật.”
Độc Hạt Tử tiến lên một bước, đồng thời rút chủy thủ, trong ánh mắt bắt đầu tiết lộ sát ý. Nàng muốn giết Phó Vô Thiên.
“Lời vô nghĩa quá nhiều, hôm nay Quận Vương vô luận thế nào đều phải chết.”
Không thể cho nam nhân cường đại lại không dễ đoán cơ hội, bởi vì họ có thể tiến hành phản kích bất cứ lúc nào. Chủ tử nói, bắt được Phó Vô Thiên, cần thiết ngay tại chỗ giết chết, không thể kéo dài lâu, nếu không chết chính là các nàng.
Vừa mở miệng đã động sát khí, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đều khá kinh ngạc. Có thể là chủ sự sau màn tự tay bồi dưỡng, không phải Lôi Dương thì chính là hoàng đế Tử Vi Quốc.
An Vu Chi thấy vậy, há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Độc Hạt Tử đi tới, có thể thấy rõ chủy thủ tẩm độc, xem ra vì giết Phó Vô Thiên, sợ chủy thủ không đủ, thậm chí chuẩn bị độc dược.
“Kết thúc, Phó Vô Thiên, kiếp sau hãy cầu nguyện không trở thành địch nhân của chủ tử.”
Độc Hạt Tử kéo An Tử Nhiên ra, giơ chủy thủ hung ác đâm xuống ngực Phó Vô Thiên.
Một bàn tay không hề dự triệu bắt lấy cổ tay nàng. Ngay sau đó, nàng đối mặt với ánh mắt Phó Vô Thiên âm trầm. Không chờ nàng nghĩ xong Phó Vô Thiên làm thế nào thoát khỏi xích sắt, cổ tay đã đau nhức. Độc Hạt Tử rên lên một tiếng, chủy thủ rơi xuống, bị Phó Vô Thiên bắt được.
Độc Hạt Tử không phải hạng vừa, nhanh chóng phản ứng lại thì dùng một tay khác bắt lấy An Tử Nhiên. Nàng biết sức mình không thể đối kháng với Phó Vô Thiên, lúc này, An Tử Nhiên chính là bùa hộ mệnh của nàng.
Chỉ là nàng đã quên, Phó Vô Thiên thoát khỏi xích sắt, sao có thể để An Tử Nhiên bị trói.
Cổ tay lần thứ hai bị giữ chặt, Độc Hạt Tử liếc mắt thấy khuôn mặt An Tử Nhiên lạnh như băng sương. Ôn nhuận thay thế bằng hung ác, giơ chân tàn nhẫn đá vào bụng nàng.
Độc Hạt Tử bị đá bay ra sau, lại bởi vì đôi tay bị giữ nên bị kéo về, hai đầu gối đập thật mạnh xuống nền đất cứng. ‘Rắc’ một tiếng, xương gãy, cảm giác đau nhức nhanh chóng đánh úp lại, trên cổ đột nhiên đau xót rồi mất tri giác.
Phó Vô Thiên sủng nịch mà bất đắc dĩ nhìn về phía Vương phi của hắn, “Vương phi xuống tay cũng quá nhanh.”
An Tử Nhiên ném tay Độc Hạt Tử ra, lau lau tay mình lên áo, mặt vô biểu tình nói: “Không mau nàng rất có thể sẽ cắn lưỡi tự sát.”
Phó Vô Thiên đương nhiên biết. Độc Hạt Tử rõ ràng cực kỳ trung thành với chủ nhân. Vì bảo vệ bí mật, nàng khẳng định sẽ giống tử sĩ cắn lưỡi tự sát hoặc là cắn độc. Vế sau tỷ lệ tương đối cao, bởi vì nàng dùng độc.
An Vu Chi sợ ngây người. Chỉ trong nháy mắt, Độc Hạt Tử đã bị chế phục, sao có thể?!
Độc Hạt Tử ngã xuống, An Vu Chi rốt cuộc phản ứng lại. Sợ hãi nhanh chóng dâng lên, ý niệm duy nhất chính là trốn. Chờ nàng lấy lại tinh thần, đã thấy mình chạy đến cửa.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên vẫn ở đó. Khi họ đứng lên, An Vu Chi đụng phải hắc ảnh đột nhiên xuất hiện, ngã trở lại phòng.
Ngoài phòng, An Diệu Tông và An Tuyết Yến đã bị giải quyết, nằm trên mặt đất không biết chết sống.
An Vu Chi tuy rằng thay đổi, nhưng rõ ràng ngoài mạnh trong yếu. Biết mình trốn không thoát, sắc mặt thoáng chốc trắng như tờ giấy, khí thế sớm đã bay biến, không biết ném đến góc nào.
Một đôi giày tinh xảo xuất hiện trước mặt, nàng ngẩng đầu liền thấy An Tử Nhiên từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững. An Vu Chi run run, ôm chân hắn cầu xin tha thứ: “Ca, ta biết sai rồi, đừng giết ta, ta thật sự biết sai rồi…… Ta cam đoan với ngươi, ta không dám nữa, nể tình cha mẹ dưới suối vàng, ngươi cho ta một cơ hội nữa?”
Nàng cơ hồ muốn khóc ra, như vẫn là An Vu Chi nhu nhu nhược nhược, điềm đạm đáng yêu trước kia. Khuôn mặt mỹ lệ thực dễ dàng khiến người sinh ra đồng tình cùng yêu thương.
An Tử Nhiên đá văng tay nàng ra, trào phúng: “Cha mẹ? Ngươi lấy tổ tiên An gia ra cũng vô dụng. Ngươi không phải rất muốn giết ta sao? Lấy ra cốt khí của ngươi.”
Cốt khí là cái gì? An Vu Chi chỉ biết là nàng muốn sống thì chỉ có thể cầu xin tha thứ.
An Tử Nhiên sẽ không cho nàng cơ hội.
An Vu Chi thay đổi khá nhiều, trước kia cho người ta ấn tượng luôn là thiên kim tiểu thư văn văn nhược nhược, yếu đuối mong manh, hiện tại ánh mắt trở nên kiên định, thậm chí lộ ra một tia sắc bén tàn nhẫn.
Người quen nàng trước kia thấy nàng như vậy chỉ sợ sẽ cảm thấy không phải cùng một người. An Diệu Tông và An Tuyết Yến hoàn toàn có cảm giác này.
Họ đến bây giờ vẫn cảm thấy thực không thể tưởng tượng. Họ chỉ biết An Vu Chi đào hôn, chuyện phát sinh sau đó cũng không biết, cho nên phát hiện nàng thế nhưng muốn hại thân ca ca, càng thêm cảm thấy nàng không có khả năng là An Vu Chi.
An Vu Chi là thiên kim tiểu thư liễu yếu đào tơ, sao có thể có lá gan xuống tay với chính ca ca cùng cha cùng mẹ?
Nhưng tới buổi sáng, họ rốt cuộc chấp nhận mình tự lừa mình, nàng xác thật là An Vu Chi, trong lòng không cấm hối hận đã lên thuyền tặc.
Hiện tại hai người núp ở phía sau căn bản không dám đứng ra.
“Không ngờ ta sẽ lại lần nữa đứng trước mặt ngươi đi.” An Vu Chi nhìn thẳng An Tử Nhiên, trong mắt tràn đầy đắc ý, tựa hồ rất hưởng thụ khoái cảm cầm tù An Tử Nhiên.
Qua một năm, nàng thay đổi rất nhiều. Sự sợ hãi An Tử Nhiên sau khi Độc Hạt Tử và người kia dạy dỗ đã biến thành hận ý. Nguyện vọng lớn nhất của nàng bây giờ chính là làm An Tử Nhiên chết trong tay nàng, hoặc là làm hắn nhận hết tra tấn mà chết.
Tâm nguyện sắp được thực hiện, An Vu Chi hưng phấn cả một đêm, đến bây giờ vẫn còn có chút phấn khởi, đối mặt với An Tử Nhiên liền biểu lộ không bỏ sót.
An Tử Nhiên không chút để ý liếc nàng, “Xác thật không ngờ, ngươi thế nhưng còn dám tự động đưa tới cửa.”
An Vu Chi cười to, cười xong mới trào phúng nói: “Ngươi muốn nói Quân Tử Thành là địa bàn của Phó Vương phủ, cho nên ta không dám tới phải không? Chính là, đường đường Vương phi, và Quận Vương……”
Nói, nàng thật sâu nhìn Phó Vô Thiên cơ hồ nâng niu An Tử Nhiên trong lòng, vẻ mặt vặn vẹo. Nam nhân này vốn là của nàng. Nhưng người nào đó làm nàng phải áp chế ghen tỵ.
“Đường đường Quận Vương và Vương phi lại trên chính địa bàn của mình rơi vào tay chúng ta. Hiện tại, tính mạng các ngươi nằm trong tay chúng ta.”
“Để ta đoán xem, chủ sự sau màn là hoàng thất Tử Vi Quốc đúng không, có quan hệ với vị Lôi Vương gia nổi danh đó?” An Tử Nhiên không tiếp lời nàng. Hắn chủ động để bị bắt không phải vì nói lời vô nghĩa với An Vu Chi.
An Vu Chi ngây ngẩn cả người, đề tài chuyển biến đột ngột làm nàng phản ứng không kịp.
An Tử Nhiên lập tức có được đáp án. Nhưng mà…… Hắn nhìn liếc nhìn Độc Hạt Tử vẫn chưa lên tiếng, có vẻ rất bình tĩnh, “Xem ra là không sai.”
Nghe thế, An Vu Chi từ đắc ý hóa thành tức giận, “Đúng thì thế nào, không phải thì sao?”
An Tử Nhiên định liệu trước nhìn nàng, “Nếu đúng, ngươi chỉ sợ không thể giết ta, mệnh lệnh của họ chỉ sợ là bắt sống đi.”
An Vu Chi căm tức, nhất thời không thể phản bác, bởi vì hắn đoán đúng rồi. Nam nhân kia không chỉ muốn bắt sống An Tử Nhiên, thậm chí không cho các nàng làm hắn bị thương.
“Vương phi quả nhiên thông minh, chủ tử xác thật không cho chúng ta động đến ngươi. Nhưng…” Độc Hạt Tử nhìn về phía Phó Vô Thiên, cười như không cười nói: “Quận Vương thì khác. Nếu tin chiến thần Đại Á đã chết truyền ra, hậu quả sẽ thế nào, Quận Vương và Vương phi đều là người thông minh, tin tưởng các ngươi đều nghĩ ra được.”
Chỉ số thông minh của Độc Hạt Tử rõ ràng cao hơn An Vu Chi, lần đầu tiên giao thủ, An Tử Nhiên đã biết.
“Ha hả.”
Mọi người phát hiện Phó Vô Thiên cười. Ở đây đa số là nữ, An Tuyết Yến và An Vu Chi bản chất vẫn có thuộc tính hoa si, thấy hắn cười, ngũ quan anh tuấn thoáng chốc sinh động, mị lực ập vào mặt, không cấm ngẩn ngơ.
“Ngươi đang uy hiếp bổn vương?”
Đôi mắt Phó Vô Thiên như có chứa lốc xoáy, không cẩn thận sẽ bị hút vào. Độc Hạt Tử trong lòng rùng mình. Nàng lần đầu tiên đối diện với Phó Vô Thiên, cảm giác duy nhất chính là rất mạnh, không dễ chọc, cũng rất nguy hiểm. Khó trách chủ tử muốn nàng phải cẩn thận, đặc biệt là phải chú ý Phó Vô Thiên.
Lấy lại bình tĩnh, Độc Hạt Tử nỗ lực nắm lại quyền chủ động, “Không phải uy hiếp, mà là sự thật.”
Độc Hạt Tử tiến lên một bước, đồng thời rút chủy thủ, trong ánh mắt bắt đầu tiết lộ sát ý. Nàng muốn giết Phó Vô Thiên.
“Lời vô nghĩa quá nhiều, hôm nay Quận Vương vô luận thế nào đều phải chết.”
Không thể cho nam nhân cường đại lại không dễ đoán cơ hội, bởi vì họ có thể tiến hành phản kích bất cứ lúc nào. Chủ tử nói, bắt được Phó Vô Thiên, cần thiết ngay tại chỗ giết chết, không thể kéo dài lâu, nếu không chết chính là các nàng.
Vừa mở miệng đã động sát khí, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đều khá kinh ngạc. Có thể là chủ sự sau màn tự tay bồi dưỡng, không phải Lôi Dương thì chính là hoàng đế Tử Vi Quốc.
An Vu Chi thấy vậy, há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Độc Hạt Tử đi tới, có thể thấy rõ chủy thủ tẩm độc, xem ra vì giết Phó Vô Thiên, sợ chủy thủ không đủ, thậm chí chuẩn bị độc dược.
“Kết thúc, Phó Vô Thiên, kiếp sau hãy cầu nguyện không trở thành địch nhân của chủ tử.”
Độc Hạt Tử kéo An Tử Nhiên ra, giơ chủy thủ hung ác đâm xuống ngực Phó Vô Thiên.
Một bàn tay không hề dự triệu bắt lấy cổ tay nàng. Ngay sau đó, nàng đối mặt với ánh mắt Phó Vô Thiên âm trầm. Không chờ nàng nghĩ xong Phó Vô Thiên làm thế nào thoát khỏi xích sắt, cổ tay đã đau nhức. Độc Hạt Tử rên lên một tiếng, chủy thủ rơi xuống, bị Phó Vô Thiên bắt được.
Độc Hạt Tử không phải hạng vừa, nhanh chóng phản ứng lại thì dùng một tay khác bắt lấy An Tử Nhiên. Nàng biết sức mình không thể đối kháng với Phó Vô Thiên, lúc này, An Tử Nhiên chính là bùa hộ mệnh của nàng.
Chỉ là nàng đã quên, Phó Vô Thiên thoát khỏi xích sắt, sao có thể để An Tử Nhiên bị trói.
Cổ tay lần thứ hai bị giữ chặt, Độc Hạt Tử liếc mắt thấy khuôn mặt An Tử Nhiên lạnh như băng sương. Ôn nhuận thay thế bằng hung ác, giơ chân tàn nhẫn đá vào bụng nàng.
Độc Hạt Tử bị đá bay ra sau, lại bởi vì đôi tay bị giữ nên bị kéo về, hai đầu gối đập thật mạnh xuống nền đất cứng. ‘Rắc’ một tiếng, xương gãy, cảm giác đau nhức nhanh chóng đánh úp lại, trên cổ đột nhiên đau xót rồi mất tri giác.
Phó Vô Thiên sủng nịch mà bất đắc dĩ nhìn về phía Vương phi của hắn, “Vương phi xuống tay cũng quá nhanh.”
An Tử Nhiên ném tay Độc Hạt Tử ra, lau lau tay mình lên áo, mặt vô biểu tình nói: “Không mau nàng rất có thể sẽ cắn lưỡi tự sát.”
Phó Vô Thiên đương nhiên biết. Độc Hạt Tử rõ ràng cực kỳ trung thành với chủ nhân. Vì bảo vệ bí mật, nàng khẳng định sẽ giống tử sĩ cắn lưỡi tự sát hoặc là cắn độc. Vế sau tỷ lệ tương đối cao, bởi vì nàng dùng độc.
An Vu Chi sợ ngây người. Chỉ trong nháy mắt, Độc Hạt Tử đã bị chế phục, sao có thể?!
Độc Hạt Tử ngã xuống, An Vu Chi rốt cuộc phản ứng lại. Sợ hãi nhanh chóng dâng lên, ý niệm duy nhất chính là trốn. Chờ nàng lấy lại tinh thần, đã thấy mình chạy đến cửa.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên vẫn ở đó. Khi họ đứng lên, An Vu Chi đụng phải hắc ảnh đột nhiên xuất hiện, ngã trở lại phòng.
Ngoài phòng, An Diệu Tông và An Tuyết Yến đã bị giải quyết, nằm trên mặt đất không biết chết sống.
An Vu Chi tuy rằng thay đổi, nhưng rõ ràng ngoài mạnh trong yếu. Biết mình trốn không thoát, sắc mặt thoáng chốc trắng như tờ giấy, khí thế sớm đã bay biến, không biết ném đến góc nào.
Một đôi giày tinh xảo xuất hiện trước mặt, nàng ngẩng đầu liền thấy An Tử Nhiên từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững. An Vu Chi run run, ôm chân hắn cầu xin tha thứ: “Ca, ta biết sai rồi, đừng giết ta, ta thật sự biết sai rồi…… Ta cam đoan với ngươi, ta không dám nữa, nể tình cha mẹ dưới suối vàng, ngươi cho ta một cơ hội nữa?”
Nàng cơ hồ muốn khóc ra, như vẫn là An Vu Chi nhu nhu nhược nhược, điềm đạm đáng yêu trước kia. Khuôn mặt mỹ lệ thực dễ dàng khiến người sinh ra đồng tình cùng yêu thương.
An Tử Nhiên đá văng tay nàng ra, trào phúng: “Cha mẹ? Ngươi lấy tổ tiên An gia ra cũng vô dụng. Ngươi không phải rất muốn giết ta sao? Lấy ra cốt khí của ngươi.”
Cốt khí là cái gì? An Vu Chi chỉ biết là nàng muốn sống thì chỉ có thể cầu xin tha thứ.
An Tử Nhiên sẽ không cho nàng cơ hội.
/439
|