Dãy núi quả nhiên ngăn cách Độc Trấn thành một thế giới độc lập, nhưng bởi vì tính truyền kỳ của nó, cho nên mỗi tháng đều có người ra vào.
Độc Trấn không bài xích người từ ngoài đến, bởi vì người bên trong đều đã từng là người từ ngoài đến. Chỉ cần có bản lĩnh tìm được Độc Trấn, ngươi có thể đi vào. Ngươi lúc trước nghe đồn tìm được Độc Trấn mà lại bị giết chỉ do vận khí xui xẻo một chút, gặp phải người thích giết chóc mà thôi.
Đoàn người nhanh chóng tìm được cổng vào. Che lấp trong sương mù, bị cố tình giả dạng có cùng màu và bề ngoài với núi đá, không nhìn cẩn thận là sẽ bỏ qua.
Cổng vào ước chừng rộng 3m, cao 2m, tới gần là có thể cảm thấy một sức hút tác động lên đao kiếm. Cũng may đã có chuẩn bị, sức hút cũng không lớn lắm, cho nên ảnh hưởng không lớn.
Đi thêm 10m, rốt cuộc nhìn thấy ngọn đèn dầu trên vách đá. Ánh đèn hơi chớp động, phía trước vẫn là một mảnh tối tăm, như miệng hổ chỉ chờ họ đi vào.
Càng vào sâu thì bên trong càng rộng mở, có thể lên đến 10m. Phía trước là lối ra, hai bên có hai bóng người đứng thẳng. Tới khi khoảng cách chỉ còn lại không đến 2m, hai người mới kinh ngạc phát hiện ra họ.
Giây tiếp theo, hai người thu hồi vẻ kinh ngạc, sửa thành kiêng kị cùng cảnh giác. Người sinh hoạt ở Độc Trấn đều có tính cảnh giác rất cao, đây vẫn là lần đầu tiên đối phương tới gần như vậy mới phát hiện, có thể thấy được những người này đều không đơn giản, lập tức thu hồi sự coi khinh.
Một người lập tức đứng ra ngăn họ lại.
“Từ từ, mỗi người vào trấn đều cần thiết giao phí, đây là quy định.” Thu phí là một thủ đoạn kiếm tiền của một vài nhân vật lớn trong Độc Trấn, nhưng bởi vì Độc Trấn có nhiều thế lực, cho nên mỗi thế lực thay phiên nhau thủ một thời gian.
“Bao nhiêu?”
Giọng nói hơi khan khan vang lên, tạo cho hai người áp lực vô hình, không khỏi âm thầm kinh hãi. Chỉ tiếc bởi vì áo đen che lấp, họ không thấy rõ diện mạo của nam nhân này.
Yết hầu của gười nọ lăn một vòng, “Mỗi người một lượng bạc.”
Hai mươi lượng bạc ngay sau đó từ phía sau ném ra, người nọ duỗi tay tiếp, vẻ mặt tức khắc vặn vẹo một chút, vội vàng giấu mu bàn tay run rẩy ra sau.
Chờ họ đi rồi, hắn mới vươn lòng bàn tay đỏ hồng, đau muốn chết, thổi một hồi mới nói với đồng bạn: “Những người này thoạt nhìn đều rất lợi hại, nhanh báo cho lão đại.” Mặc kệ có thể mời chào hay không, chuẩn bị tâm lý là cần thiết.
Đi trong sương mù dày đặc lâu như vậy, họ rốt cuộc về tới xã hội nhân loại. Đường phố rộn ràng nhốn nháo như bao thành trấn khác, muốn nói có cái gì khác nhau, người nơi này đại đa số đều mang theo sát khí, người thường chỉ chiếm số ít.
Độc Trấn tuy là thị trấn, nhưng lớn hơn họ tưởng tượng, xa xa là núi non bị một tầng mây mù bao phủ, bao quanh Độc Trấn, hình thành một thế giới độc lập.
Ở gần lối ra vào có ba cửa hàng bán bản đồ Độc Trấn. Ba cửa hàng của ba thế lực khác nhau, trên bảng hiệu đều có dấu hiệu. Những cửa hàng có những dấu hiệu này cơ bản sẽ không có người dám gây sự, nhưng bởi vì đại biểu cho các thế lực khác nhau cho nên cạnh tranh rất kịch liệt.
Vì tiện hành sự, Phó Vô Thiên phái một ám vệ đi mua bản đồ. Ám vệ đi tới cửa hàng gần nhất, nện bước nhanh đến nam tử muốn chào hàng ở cửa hàng bên cạnh chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn theo.
Bản đồ rất đắt, công bằng mà nói, cả ba cửa hàng đều bán giá giống nhau. Ám vệ mua một tấm bản đồ vẽ tương đối kỹ càng tỉ mỉ. Tấm bản đồ 30*30 mà những mười lượng.
Cũng may không phí tiền, ngoài các con phố ở họa Độc Trấn, phạm vi của ba thế lực lớn cũng có, số ít là trung lập, không thuộc phe nào cả. Cả ba kiềm chế lẫn nhau.
Xem qua, sắc trời đã tối, mọi người tùy ý tìm một khách điếm. Họ có thể phát hiện khá nhiều người bồi hồi xung quanh. Nhưng họ không động thủ cho nên tất cả mọi người đều không để ý đến, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Đột nhiên có một đám nhân vật thần bí mục đích không rõ, rất khó không bị chú ý, ba thế lực lớn đều muốn biết họ tới làm cái gì.
Sáng hôm sau, họ đi tới những khu vực vô chủ, trong đó có Vô Danh phố tương đối nổi danh. Nơi đó có một nửa là cửa hàng, có một nửa là khu dân cư, có không ít kẻ thực lực mạnh mẽ lại không muốn gia nhập vào thế lực nào. Nghe nói rất nhiều tin tức có thể nghe nghóng ở đây.
Tiến vào Vô Danh phố, người theo dõi họ lập tức thu hồi móng vuốt, tìm được nơi họ đặt chân liền trở về báo cáo.
Vô Danh phố lớn hơn đường phố bình thường, có đoạn kéo dài sang địa bàn của thế lực khác nên vẫn luôn bị tranh chấp, nhưng vẫn tương đối hoà bình. Đánh dấu địa bàn trên bản đồ kỳ thật không đúng lắm, nếu mua cả ba tấm bản đồ thì sẽ phát hiện một vấn đề, phạm vi của ba thế lực đều có nơi giao nhau. Đó là những nơi thường xuyên sẽ bùng nổ sự kiện lớn.
Hiểu biết một phen, thấy Mặt trời sắp xuống núi, mọi người lại về Vô Danh phố, tìm kháck điếm tương đối ít người ở lại.
“Chư vị khách quan muốn ăn cơm hay nghỉ chân?” Chưởng quầy cười ha hả đi tới, ánh mắt đảo qua, sắc mặt lại không có một tia biến hóa.
“Cả hai, phiền toái chưởng quầy.”
Trả lời hắn chính là An Tử Nhiên. Thanh âm ướt át làm chưởng quầy nhướn mày, sau đó mới gọi tiểu nhị tới.
Khách điếm tương đối nhỏ, không có nhã tọa hay ghế lô, đều thống nhất ăn ở đại đường. Đương nhiên cũng có thể mang về phòng ăn.
Vì người nhiều, đại đường tức khắc không còn chỗ ngồi. Một vài người muốn tới ăn cơm thấy vậy lại yên lặng lui ra ngoài. Người ở Vô Danh phố phần lớn không có bối cảnh chỗ dựa, ở chỗ này phát sinh ẩu đả, kết quả rất có thể sẽ bị đánh hội đồng.
Dùng bữa xong, vài ám vệ lặng lẽ rời khách điếm, còn lại thì trở về phòng làm bộ nghỉ ngơi.
An Tử Nhiên cởi áo đặt lên bàn, “Độc Trấn quả nhiên rất áp lực.” Một đường đi tới, họ chịu nhiều ánh mắt chú mục đến có thể bằng một tháng nhận được ở Quân Tử Thành, thậm chí có hơn phân nửa ánh mắt là mang theo sát khí.
Phó Vô Thiên giúp hắn mát xa cánh tay, động tác nhẹ nhàng, “Với năng lực của Vương phi, không đến mấy ngày hẳn là có thể quen.”
An Tử Nhiên gật gật đầu.
Vài ám vệ sau nửa đêm mới trở về.
Hôm sau, ăn xong bữa sáng, vài ám vệ đứng ngoài thủ, còn lại tụ tập trong phòng. An Tử Nhiên bày bản đồ lên mặt bàn, bắt đầu thương thảo kế hoạch.
“Mục tiêu của chúng ta là Tử Y Môn. Căn cứ vào tình báo, thủ lĩnh của Tử Y Môn chính là nam nhân chúng ta đang tìm. Tử Y Môn được thành lập nhằm mục đích bồi dưỡng sát thủ cùng với các loại nhân viên tình báo cho Tử Vi Quốc. Phá Tử Y Môn đồng nghĩa với chặt một cánh tay của Tử Vi Quốc, bởi vậy chuyện này chỉ cho phép thành công, không được thất bại. Các ngươi nói xem tối hôm qua phát hiện cái gì.” Phó Vô Thiên nhìn về phía ám vệ tối hôm qua ra ngoài thám thính.
“Tử Y Môn tương đối điệu thấp, rất ít tham dự tranh đấu, nhưng thực lực lại là mạnh nhất. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất sẽ nhất minh kinh nhân, thường thường có thể tạo được hiệu quả làm kinh sợ, cho nên hai thế lực lớn khác đều không hy vọng trực diện đối kháng Tử Y Môn.”
Phó Vô Thiên gật đầu nói: “Không khó suy đoán, Tử Y Môn chuyên môn bồi dưỡng sát thủ và nhân viên tình báo, mỗi người đều là chọn lựa kỹ càng, quy định hoàn chỉnh kỷ luật nghiêm minh, độ đoàn kết cao hơn hai thế lực còn lại, họ kiêng kị Tử Y Môn cũng là đương nhiên.”
An Tử Nhiên nhíu mày nói: “Như vậy muốn làm họ tan rã khó khăn rất cao.”
“Thuộc hạ đi tới Tử Y Môn, còn chưa tới gần cũng đã phát hiện rất nhiều cao thủ ẩn núp, thập phần nghiêm ngặt.” Một ám vệ nói.
“Có thấy thủ lĩnh Tử Y Môn?”
“Không thấy, nghe nói hắn không thường xuất hiện, rất nhiều chuyện đều là giao cho những người khác đi làm.”
Phó Vô Thiên hơi suy tư liền nhanh chóng tóm tắt, “Ba ngày nữa là ngày Độc Hạt Tử và người nọ hẹn gặp. Mục tiêu của chúng ta không chỉ là hắn, Tử Y Môn cũng phải giải quyết. Thời gian không nhiều lắm, cho nên chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp nhất lao vĩnh dật. Ai có kiến nghị gì không?”
Chúng ám vệ hai mặt nhìn nhau, bảo họ động thủ thì dễ, bắt họ tự hỏi thật là có chút vấn đề.
“Giả trang người nọ thì thế nào?” An Tử Nhiên mở miệng nói.
Phó Vô Thiên quay đầu, trong mắt tươi cười nhiệt liệt, “Vương phi luôn có thể nói ra tiếng lòng bổn vương.”
Ám vệ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, dời tầm mắt.
Độc Trấn không bài xích người từ ngoài đến, bởi vì người bên trong đều đã từng là người từ ngoài đến. Chỉ cần có bản lĩnh tìm được Độc Trấn, ngươi có thể đi vào. Ngươi lúc trước nghe đồn tìm được Độc Trấn mà lại bị giết chỉ do vận khí xui xẻo một chút, gặp phải người thích giết chóc mà thôi.
Đoàn người nhanh chóng tìm được cổng vào. Che lấp trong sương mù, bị cố tình giả dạng có cùng màu và bề ngoài với núi đá, không nhìn cẩn thận là sẽ bỏ qua.
Cổng vào ước chừng rộng 3m, cao 2m, tới gần là có thể cảm thấy một sức hút tác động lên đao kiếm. Cũng may đã có chuẩn bị, sức hút cũng không lớn lắm, cho nên ảnh hưởng không lớn.
Đi thêm 10m, rốt cuộc nhìn thấy ngọn đèn dầu trên vách đá. Ánh đèn hơi chớp động, phía trước vẫn là một mảnh tối tăm, như miệng hổ chỉ chờ họ đi vào.
Càng vào sâu thì bên trong càng rộng mở, có thể lên đến 10m. Phía trước là lối ra, hai bên có hai bóng người đứng thẳng. Tới khi khoảng cách chỉ còn lại không đến 2m, hai người mới kinh ngạc phát hiện ra họ.
Giây tiếp theo, hai người thu hồi vẻ kinh ngạc, sửa thành kiêng kị cùng cảnh giác. Người sinh hoạt ở Độc Trấn đều có tính cảnh giác rất cao, đây vẫn là lần đầu tiên đối phương tới gần như vậy mới phát hiện, có thể thấy được những người này đều không đơn giản, lập tức thu hồi sự coi khinh.
Một người lập tức đứng ra ngăn họ lại.
“Từ từ, mỗi người vào trấn đều cần thiết giao phí, đây là quy định.” Thu phí là một thủ đoạn kiếm tiền của một vài nhân vật lớn trong Độc Trấn, nhưng bởi vì Độc Trấn có nhiều thế lực, cho nên mỗi thế lực thay phiên nhau thủ một thời gian.
“Bao nhiêu?”
Giọng nói hơi khan khan vang lên, tạo cho hai người áp lực vô hình, không khỏi âm thầm kinh hãi. Chỉ tiếc bởi vì áo đen che lấp, họ không thấy rõ diện mạo của nam nhân này.
Yết hầu của gười nọ lăn một vòng, “Mỗi người một lượng bạc.”
Hai mươi lượng bạc ngay sau đó từ phía sau ném ra, người nọ duỗi tay tiếp, vẻ mặt tức khắc vặn vẹo một chút, vội vàng giấu mu bàn tay run rẩy ra sau.
Chờ họ đi rồi, hắn mới vươn lòng bàn tay đỏ hồng, đau muốn chết, thổi một hồi mới nói với đồng bạn: “Những người này thoạt nhìn đều rất lợi hại, nhanh báo cho lão đại.” Mặc kệ có thể mời chào hay không, chuẩn bị tâm lý là cần thiết.
Đi trong sương mù dày đặc lâu như vậy, họ rốt cuộc về tới xã hội nhân loại. Đường phố rộn ràng nhốn nháo như bao thành trấn khác, muốn nói có cái gì khác nhau, người nơi này đại đa số đều mang theo sát khí, người thường chỉ chiếm số ít.
Độc Trấn tuy là thị trấn, nhưng lớn hơn họ tưởng tượng, xa xa là núi non bị một tầng mây mù bao phủ, bao quanh Độc Trấn, hình thành một thế giới độc lập.
Ở gần lối ra vào có ba cửa hàng bán bản đồ Độc Trấn. Ba cửa hàng của ba thế lực khác nhau, trên bảng hiệu đều có dấu hiệu. Những cửa hàng có những dấu hiệu này cơ bản sẽ không có người dám gây sự, nhưng bởi vì đại biểu cho các thế lực khác nhau cho nên cạnh tranh rất kịch liệt.
Vì tiện hành sự, Phó Vô Thiên phái một ám vệ đi mua bản đồ. Ám vệ đi tới cửa hàng gần nhất, nện bước nhanh đến nam tử muốn chào hàng ở cửa hàng bên cạnh chỉ có thể trừng lớn đôi mắt nhìn theo.
Bản đồ rất đắt, công bằng mà nói, cả ba cửa hàng đều bán giá giống nhau. Ám vệ mua một tấm bản đồ vẽ tương đối kỹ càng tỉ mỉ. Tấm bản đồ 30*30 mà những mười lượng.
Cũng may không phí tiền, ngoài các con phố ở họa Độc Trấn, phạm vi của ba thế lực lớn cũng có, số ít là trung lập, không thuộc phe nào cả. Cả ba kiềm chế lẫn nhau.
Xem qua, sắc trời đã tối, mọi người tùy ý tìm một khách điếm. Họ có thể phát hiện khá nhiều người bồi hồi xung quanh. Nhưng họ không động thủ cho nên tất cả mọi người đều không để ý đến, nên làm gì thì vẫn làm cái đó.
Đột nhiên có một đám nhân vật thần bí mục đích không rõ, rất khó không bị chú ý, ba thế lực lớn đều muốn biết họ tới làm cái gì.
Sáng hôm sau, họ đi tới những khu vực vô chủ, trong đó có Vô Danh phố tương đối nổi danh. Nơi đó có một nửa là cửa hàng, có một nửa là khu dân cư, có không ít kẻ thực lực mạnh mẽ lại không muốn gia nhập vào thế lực nào. Nghe nói rất nhiều tin tức có thể nghe nghóng ở đây.
Tiến vào Vô Danh phố, người theo dõi họ lập tức thu hồi móng vuốt, tìm được nơi họ đặt chân liền trở về báo cáo.
Vô Danh phố lớn hơn đường phố bình thường, có đoạn kéo dài sang địa bàn của thế lực khác nên vẫn luôn bị tranh chấp, nhưng vẫn tương đối hoà bình. Đánh dấu địa bàn trên bản đồ kỳ thật không đúng lắm, nếu mua cả ba tấm bản đồ thì sẽ phát hiện một vấn đề, phạm vi của ba thế lực đều có nơi giao nhau. Đó là những nơi thường xuyên sẽ bùng nổ sự kiện lớn.
Hiểu biết một phen, thấy Mặt trời sắp xuống núi, mọi người lại về Vô Danh phố, tìm kháck điếm tương đối ít người ở lại.
“Chư vị khách quan muốn ăn cơm hay nghỉ chân?” Chưởng quầy cười ha hả đi tới, ánh mắt đảo qua, sắc mặt lại không có một tia biến hóa.
“Cả hai, phiền toái chưởng quầy.”
Trả lời hắn chính là An Tử Nhiên. Thanh âm ướt át làm chưởng quầy nhướn mày, sau đó mới gọi tiểu nhị tới.
Khách điếm tương đối nhỏ, không có nhã tọa hay ghế lô, đều thống nhất ăn ở đại đường. Đương nhiên cũng có thể mang về phòng ăn.
Vì người nhiều, đại đường tức khắc không còn chỗ ngồi. Một vài người muốn tới ăn cơm thấy vậy lại yên lặng lui ra ngoài. Người ở Vô Danh phố phần lớn không có bối cảnh chỗ dựa, ở chỗ này phát sinh ẩu đả, kết quả rất có thể sẽ bị đánh hội đồng.
Dùng bữa xong, vài ám vệ lặng lẽ rời khách điếm, còn lại thì trở về phòng làm bộ nghỉ ngơi.
An Tử Nhiên cởi áo đặt lên bàn, “Độc Trấn quả nhiên rất áp lực.” Một đường đi tới, họ chịu nhiều ánh mắt chú mục đến có thể bằng một tháng nhận được ở Quân Tử Thành, thậm chí có hơn phân nửa ánh mắt là mang theo sát khí.
Phó Vô Thiên giúp hắn mát xa cánh tay, động tác nhẹ nhàng, “Với năng lực của Vương phi, không đến mấy ngày hẳn là có thể quen.”
An Tử Nhiên gật gật đầu.
Vài ám vệ sau nửa đêm mới trở về.
Hôm sau, ăn xong bữa sáng, vài ám vệ đứng ngoài thủ, còn lại tụ tập trong phòng. An Tử Nhiên bày bản đồ lên mặt bàn, bắt đầu thương thảo kế hoạch.
“Mục tiêu của chúng ta là Tử Y Môn. Căn cứ vào tình báo, thủ lĩnh của Tử Y Môn chính là nam nhân chúng ta đang tìm. Tử Y Môn được thành lập nhằm mục đích bồi dưỡng sát thủ cùng với các loại nhân viên tình báo cho Tử Vi Quốc. Phá Tử Y Môn đồng nghĩa với chặt một cánh tay của Tử Vi Quốc, bởi vậy chuyện này chỉ cho phép thành công, không được thất bại. Các ngươi nói xem tối hôm qua phát hiện cái gì.” Phó Vô Thiên nhìn về phía ám vệ tối hôm qua ra ngoài thám thính.
“Tử Y Môn tương đối điệu thấp, rất ít tham dự tranh đấu, nhưng thực lực lại là mạnh nhất. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất sẽ nhất minh kinh nhân, thường thường có thể tạo được hiệu quả làm kinh sợ, cho nên hai thế lực lớn khác đều không hy vọng trực diện đối kháng Tử Y Môn.”
Phó Vô Thiên gật đầu nói: “Không khó suy đoán, Tử Y Môn chuyên môn bồi dưỡng sát thủ và nhân viên tình báo, mỗi người đều là chọn lựa kỹ càng, quy định hoàn chỉnh kỷ luật nghiêm minh, độ đoàn kết cao hơn hai thế lực còn lại, họ kiêng kị Tử Y Môn cũng là đương nhiên.”
An Tử Nhiên nhíu mày nói: “Như vậy muốn làm họ tan rã khó khăn rất cao.”
“Thuộc hạ đi tới Tử Y Môn, còn chưa tới gần cũng đã phát hiện rất nhiều cao thủ ẩn núp, thập phần nghiêm ngặt.” Một ám vệ nói.
“Có thấy thủ lĩnh Tử Y Môn?”
“Không thấy, nghe nói hắn không thường xuất hiện, rất nhiều chuyện đều là giao cho những người khác đi làm.”
Phó Vô Thiên hơi suy tư liền nhanh chóng tóm tắt, “Ba ngày nữa là ngày Độc Hạt Tử và người nọ hẹn gặp. Mục tiêu của chúng ta không chỉ là hắn, Tử Y Môn cũng phải giải quyết. Thời gian không nhiều lắm, cho nên chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp nhất lao vĩnh dật. Ai có kiến nghị gì không?”
Chúng ám vệ hai mặt nhìn nhau, bảo họ động thủ thì dễ, bắt họ tự hỏi thật là có chút vấn đề.
“Giả trang người nọ thì thế nào?” An Tử Nhiên mở miệng nói.
Phó Vô Thiên quay đầu, trong mắt tươi cười nhiệt liệt, “Vương phi luôn có thể nói ra tiếng lòng bổn vương.”
Ám vệ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, dời tầm mắt.
/439
|