Viên Thông thua rồi.
Bốn chữ quanh quẩn trong lòng mọi người. Ban đầu hắn chiếm cứ thượng phong, một lát sau đã ngã xuống đáy, đừng nói sòng bạc, khách khứa vây xem cũng cảm thấy tiết tấu chuyển biến quá nhanh.
Mọi người nhìn về phía Viên Thông sắc mặt âm trầm đến có thể hóa thực thể. Thanh danh của hắn quá lớn, mọi người vẫn nhịn không được nghị luận.
Viên Thông được xưng đệ nhất dân cờ bạc chưa bao giờ bị đánh bại của Độc Trấn thế nhưng bại bởi một nam nhân lạ mặt.
Tuy rằng nam nhân cũng thua, nhưng dù sao cũng là người không có tiếng tăm gì, mọi người chỉ nghị luận vài câu, căn bản sẽ không quá mức chú ý. Nhưng Viên Thông thì khác, thanh danh của hắn đặt ở đó, thua có thể làm mọi người đàm luận thật lâu.
“Viên tiên sinh, đa tạ.” Tâm tình Phó Vô Thiên rạng rỡ như bầu trời sớm mai, sáng sủa như ngày sau bão, trong xanh đến một mảnh mây cũng không thấy. Nét cười trong mắt Viên Thông thập phần chói mắt.
Hắn bị lừa?
Viên Thông từ đầu tới đuôi đều chú ý vẻ mặt của hắn, vui mừng kích động hiện lên trong nháy mắt không lừa được người. Ban đầu hắn có hoài nghi Phó Vô Thiên cố tình thua, cố ý giả bộ hỗn loạn mất lý trí, kỳ thật là vì mai phục hắn.
Nhưng cũng có lỗ hổng. Nếu Phó Vô Thiên biết trước điểm của hắn không tốt, căn bản không cần đặt cược lớn như vậy. Hắn vừa rồi chỉ thắng được 10 vạn lượng, lãng phí sức lực chỉ vì 10 vạn lượng, hắn không tin.
Hai người kia kiếm được hơn 100 vạn lượng còn chưa thỏa mãn, 10 vạn lượng chỉ đủ nhét kẽ răng.
Còn có, trên đời không có nhiều người có được trí nhớ siêu cường. Hắn đã từng tham gia tụ hội do một phú thương gia tài bạc triệu tổ chức, được mời đến tất cả đều có trí nhớ tương đối cường hãn. Lúc ấy còn có thi đấu, hắn trổ hết tài năng, tuy không đoạt giải quán quân nhưng cũng đứng thứ ba.
Hai người đứng đầu rất thần bí, hắn không quen, nhưng hai người đều không phải nam nhân trước mắt, bởi vì một người là nữ, người còn lại là nam nhân khá thấp bé.
Viên Thông tự nhận rất có thực lực, trừ hai người kia thì tuyệt sẽ không bại bởi những người khác, cho nên hắn không cho rằng trí nhớ của đối phương sẽ tốt hơn hắn. Hắn cho rằng khả năng bị lừa tương đối cao.
Xác định điểm này, Viên Thông biết kế tiếp chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác.
Đánh bạc không phải trò chơi mù quáng. Dân đánh bạc tinh thông lão luyện đều biết kiên nhẫn và tự chủ đều rất quan trọng, nếu không, kỹ thuật cao siêu mà lại để vẻ mặt cùng ngôn ngữ cơ thể tiết lộ thông tin, thì chỉ có đường bị đối phương nghiền áp.
Hiện tại, xác suất thắng bại của họ ngang nhau.
“Viên tiên sinh, còn muốn chơi sao?” Phó Vô Thiên dùng tư thái thắng lợi hỏi, cũng giống như Viên Thông ván trước nữa, thật có thể nói là là phong thuỷ phiên chuyển.
Viên Thông biết hắn muốn khiêu khích mình, càng như vậy thì hắn càng trấn định, kế tiếp phải xem ai bản lĩnh lớn hơn, hắn vẫn rất tự tin vào bản thân.
“Trò hay vừa mới bắt đầu, Viên mỗ sao sẽ ở thời khắc quan trọng này rời khỏi.”
“Vậy tiếp tục đi.”
Phó Vô Thiên nhìn đống chip như một ngọn núi nhỏ trước mặt, tự hỏi nên đặt cược bao nhiêu. Hắn hiện tại có hơn 160 vạn lượng, trải qua hai lần kích thích, hắn hiện tại đã không còn kích động, tự nhiên không thể giống như vừa rồi cược tất cả.
Nghĩ nghĩ, hắn cuối cùng vẫn ném ra 10 vạn lượng.
Thấy hắn ngày càng cẩn thận, Viên Thông có chút không hài lòng. Cứ tiếp tục như vậy, hắn muốn thu về hơn 100 vạn lượng từ tay đối phương chắc sáng mai cũng không xong.
Hắn tức khắc nghĩ ra một kế.
“Cứ chơi như vậy không dứt tựa hồ không thú vị, Viên mỗ có một đề nghị, không biết các hạ có can đảm nghe?”
Câu hỏi bất thình lình nhảy ra thoáng chốc hấp dẫn mọi người. Họ sôi nổi nhìn về phía Viên Thông, đều rất hiếu kì hắn sẽ đưa ra đề nghị gì. Họ kỳ thật đang không chờ nổi hy vọng có thể nhanh lên phân ra thắng bại.
“Viên tiên sinh dám nói, tại hạ tự nhiên dám nghe.” Phó Vô Thiên thong dong nói.
“Các hạ quả nhiên sảng khoái.” Viên Thông vỗ tay cười to, “Kia Viên mỗ liền nói, chúng ta chơi đến bây giờ cũng sắp 30 ván, cứ chơi như vậy không có kết quả, cho nên kiến nghị của ta là, không bằng dùng một lần giải quyết, sao nào?”
Phó Vô Thiên dựa lưng vào ghế dựa, mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Dùng một lần giải quyết chính là cược hết tất cả, đối hắn mà nói cũng không có lợi. Hắn hoàn toàn có thể từ từ tới, dù thua mấy ván cũng sẽ không mất nhiều, nhưng nếu thắng là có thể kiếm gấp bội, còn thua thì vịt nấu chín liền bay.
“Chỉ là đề nghị của Viên mỗ, nếu các hạ không có tin tưởng, hoàn toàn có thể cự tuyệt, Viên mỗ sẽ không cưỡng cầu.” Viên Thông thấy hắn do dự, không thèm để ý cười một tiếng.
Phó Vô Thiên sao sẽ nhìn không ra đối phương cố ý khiêu khích hắn. Trừ nam nhân không cốt khí, nếu không thì bị kích như vậy ai nấy đều sẽ đáp ứng. Nhưng hắn không phải loại mặc người bày bố.
“Viên tiên sinh đề nghị xác thật không tồi, ta thật ra muốn đáp ứng, bất quá con người ta có chút thê quản nghiêm, từ trước đến nay chỉ nghe nhà ta nói, nếu hắn đáp ứng, ta liền đồng ý.”
Viên Thông không ngờ hắn lại da mặt dày, nhíu mày nhìn về phía đứng người trẻ tuổi đứng cạnh. Hắn cự tuyệt thì nam nhân không tính mất mặt lắm. Nghĩ đến đây, sắc mặt không cấm trầm trầm, hắn tính sai.
Phó Vô Thiên cười cười, quay đầu nhìn về phía An Tử Nhiên, “Thân ái, ngươi cho rằng ta có nên tiếp thu?”
An Tử Nhiên nhìn lại, trò đùa dai cùng quỷ kế trong ánh mắt thâm thúy kia, hắn thật sự muốn châm nến cho họ.
Mọi người vảnh tai.
Tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ không đáp ứng. Chuyển biến tốt liền thu, đây là bài học xương máu của đại đa số dân cờ bạc thâm niên. Cứ việc không mấy ai có thể chân chính làm được.
An Tử Nhiên lộ vẻ do dự. Đây là lựa chọn rất khó khăn, một bên không muốn bị thua sạch, một bên lại không muốn nam nhân của mình mặt, áp lực của hắn cũng rất lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, đổi lại là họ, khẳng định sẽ cự tuyệt.
An Tử Nhiên cúi người nhỏ giọng nói: “Ngươi có nắm chắc sao?”
Phó Vô Thiên khựng lại, “Một nửa.” Nói xong lại cầm tay hắn, ôn nhu cười nói: “Nhưng ngươi có thể tin tưởng ta một chút.”
An Tử Nhiên cười cười, “Vậy tiếp thu đi.”
Đám người kinh hô, rốt cuộc lại có trò hay có thể mong đợi, rốt cuộc chờ tới đại cao trào.
Viên Thông nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, nam nhân này trong lòng kỳ thật cũng muốn đánh cuộc một phen, nếu không sẽ không vòng vo nhiều. Chiêu thức thật xinh đẹp, nếu người này ở lại Độc Trấn, ngày sau thanh danh chỉ sợ còn lớn hơn hắn.
“Hai vị quả nhiên sảng khoái, vậy bắt đầu đi, các hạ có thể đặt cược.”
Phó Vô Thiên đẩy toàn bộ chip ra.
Mọi người tham lam nhìn đống chip to đùng trên chiếu bạc.
“Nơi này có 165 vạn lượng, ta bù thêm 35 vạn lượng, cộng 200 vạn lượng, dám sao?”
Một câu kinh người. Viên Thông sắc mặt biến đổi, nhanh chóng nhìn lại.
Đối phương có vẻ cực kỳ tự tin, đây là biểu hiện giả dối, hay là hắn thật sự nắm chắc? Nhưng nếu có nắm chắc, lúc trước không cần thiết diễn nhiều làm gì. Hay là hắn muốn nhiễu loạn sự phán đoán của hắn?
Suy nghĩ của Viên Thông tức khắc rối loạn một chút, may mà hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mặc kệ đối phương có mục đích gì, đi đến nước này rồi, đã không có đường lui.
Đường Chấn Trung hiển nhiên cũng biết điểm này. Kắn kỳ thật không muốn đánh cuộc lớn như vậy, nếu thua thì hắn không đảm đương nổi, nhưng lại không thể để đối phương mang đi những 165 vạn lượng. Trong lòng thiên nhân giao chiến, hắn cuối cùng vẫn không phái người ngăn cản Viên Thông.
Trong đám người, chỉ có một người nhăn mặt nhìn xem, chính là Đồng Thủ Thành. Hắn luôn cảm thấy nơi nào quái quái.
Viên Thông nói: “Tự nhiên không thành vấn đề, nhưng các hạ lấy ra 35 vạn lượng để chúng ta nhìn xem.”
Phó Vô Thiên không nói gì thêm, trực tiếp từ trong lòng ngực móc ra một chồng ngân phiếu. Độc Trấn rất gần biên quan Đại Á, cho nên ngân phiếu của Đại Á ở chỗ này cũng dùng được.
Sòng bạc phái người tới giám định.
“Như thế, ta theo.” Viên Thông nói với nhà cái: “Chia bài đi.”
Nhà cái chà xát lòng bàn tay, chia bài cho họ.
Viên Thông lật mở lá đầu tiên, rõ ràng là lá 10, thật là không khéo. Hắn nhìn về phía Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên cũng lật mở một tấm, trùng hợp là hắn cũng có một lá 10.
Hiện tại chỉ dựa vào lá thứ hai. Khả năng gì cũng có thể xảy ra, hai bên đều cẩn thận.
Phó Vô Thiên cong lên khóe miệng: “Cùng lật?”
Viên Thông gật đầu: “Được.”
Nhà cái đếm đến ba, hai người đồng thời ném lá bài trong tay xuống chiếu bạc.
Mọi người chỉ hận có thêm một đôi mắt. Khi nhìn kỹ, họ thoáng chốc trợn tròn đôi mắt. Kết quả này thật là không ai dự đoán được……
Một lá 1 cùng một lá 2.
Thật là quá hố người, nhưng thắng bại đã phân ra.
Viên Thông thế nhưng lại thua rồi!!
Hai người xa lạ, lấy đi từ Uyển Cảnh sòng bạc những 400 vạn lượng, thật là xưa nay chưa từng có. Uyển Cảnh sòng bạc từ khi xây dựng đến bây giờ chưa từng phát sinh chuyện như vậy.
Tin tức lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai truyền khắp Độc Trấn.
Bốn chữ quanh quẩn trong lòng mọi người. Ban đầu hắn chiếm cứ thượng phong, một lát sau đã ngã xuống đáy, đừng nói sòng bạc, khách khứa vây xem cũng cảm thấy tiết tấu chuyển biến quá nhanh.
Mọi người nhìn về phía Viên Thông sắc mặt âm trầm đến có thể hóa thực thể. Thanh danh của hắn quá lớn, mọi người vẫn nhịn không được nghị luận.
Viên Thông được xưng đệ nhất dân cờ bạc chưa bao giờ bị đánh bại của Độc Trấn thế nhưng bại bởi một nam nhân lạ mặt.
Tuy rằng nam nhân cũng thua, nhưng dù sao cũng là người không có tiếng tăm gì, mọi người chỉ nghị luận vài câu, căn bản sẽ không quá mức chú ý. Nhưng Viên Thông thì khác, thanh danh của hắn đặt ở đó, thua có thể làm mọi người đàm luận thật lâu.
“Viên tiên sinh, đa tạ.” Tâm tình Phó Vô Thiên rạng rỡ như bầu trời sớm mai, sáng sủa như ngày sau bão, trong xanh đến một mảnh mây cũng không thấy. Nét cười trong mắt Viên Thông thập phần chói mắt.
Hắn bị lừa?
Viên Thông từ đầu tới đuôi đều chú ý vẻ mặt của hắn, vui mừng kích động hiện lên trong nháy mắt không lừa được người. Ban đầu hắn có hoài nghi Phó Vô Thiên cố tình thua, cố ý giả bộ hỗn loạn mất lý trí, kỳ thật là vì mai phục hắn.
Nhưng cũng có lỗ hổng. Nếu Phó Vô Thiên biết trước điểm của hắn không tốt, căn bản không cần đặt cược lớn như vậy. Hắn vừa rồi chỉ thắng được 10 vạn lượng, lãng phí sức lực chỉ vì 10 vạn lượng, hắn không tin.
Hai người kia kiếm được hơn 100 vạn lượng còn chưa thỏa mãn, 10 vạn lượng chỉ đủ nhét kẽ răng.
Còn có, trên đời không có nhiều người có được trí nhớ siêu cường. Hắn đã từng tham gia tụ hội do một phú thương gia tài bạc triệu tổ chức, được mời đến tất cả đều có trí nhớ tương đối cường hãn. Lúc ấy còn có thi đấu, hắn trổ hết tài năng, tuy không đoạt giải quán quân nhưng cũng đứng thứ ba.
Hai người đứng đầu rất thần bí, hắn không quen, nhưng hai người đều không phải nam nhân trước mắt, bởi vì một người là nữ, người còn lại là nam nhân khá thấp bé.
Viên Thông tự nhận rất có thực lực, trừ hai người kia thì tuyệt sẽ không bại bởi những người khác, cho nên hắn không cho rằng trí nhớ của đối phương sẽ tốt hơn hắn. Hắn cho rằng khả năng bị lừa tương đối cao.
Xác định điểm này, Viên Thông biết kế tiếp chỉ có thể dựa vào thủ đoạn khác.
Đánh bạc không phải trò chơi mù quáng. Dân đánh bạc tinh thông lão luyện đều biết kiên nhẫn và tự chủ đều rất quan trọng, nếu không, kỹ thuật cao siêu mà lại để vẻ mặt cùng ngôn ngữ cơ thể tiết lộ thông tin, thì chỉ có đường bị đối phương nghiền áp.
Hiện tại, xác suất thắng bại của họ ngang nhau.
“Viên tiên sinh, còn muốn chơi sao?” Phó Vô Thiên dùng tư thái thắng lợi hỏi, cũng giống như Viên Thông ván trước nữa, thật có thể nói là là phong thuỷ phiên chuyển.
Viên Thông biết hắn muốn khiêu khích mình, càng như vậy thì hắn càng trấn định, kế tiếp phải xem ai bản lĩnh lớn hơn, hắn vẫn rất tự tin vào bản thân.
“Trò hay vừa mới bắt đầu, Viên mỗ sao sẽ ở thời khắc quan trọng này rời khỏi.”
“Vậy tiếp tục đi.”
Phó Vô Thiên nhìn đống chip như một ngọn núi nhỏ trước mặt, tự hỏi nên đặt cược bao nhiêu. Hắn hiện tại có hơn 160 vạn lượng, trải qua hai lần kích thích, hắn hiện tại đã không còn kích động, tự nhiên không thể giống như vừa rồi cược tất cả.
Nghĩ nghĩ, hắn cuối cùng vẫn ném ra 10 vạn lượng.
Thấy hắn ngày càng cẩn thận, Viên Thông có chút không hài lòng. Cứ tiếp tục như vậy, hắn muốn thu về hơn 100 vạn lượng từ tay đối phương chắc sáng mai cũng không xong.
Hắn tức khắc nghĩ ra một kế.
“Cứ chơi như vậy không dứt tựa hồ không thú vị, Viên mỗ có một đề nghị, không biết các hạ có can đảm nghe?”
Câu hỏi bất thình lình nhảy ra thoáng chốc hấp dẫn mọi người. Họ sôi nổi nhìn về phía Viên Thông, đều rất hiếu kì hắn sẽ đưa ra đề nghị gì. Họ kỳ thật đang không chờ nổi hy vọng có thể nhanh lên phân ra thắng bại.
“Viên tiên sinh dám nói, tại hạ tự nhiên dám nghe.” Phó Vô Thiên thong dong nói.
“Các hạ quả nhiên sảng khoái.” Viên Thông vỗ tay cười to, “Kia Viên mỗ liền nói, chúng ta chơi đến bây giờ cũng sắp 30 ván, cứ chơi như vậy không có kết quả, cho nên kiến nghị của ta là, không bằng dùng một lần giải quyết, sao nào?”
Phó Vô Thiên dựa lưng vào ghế dựa, mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Dùng một lần giải quyết chính là cược hết tất cả, đối hắn mà nói cũng không có lợi. Hắn hoàn toàn có thể từ từ tới, dù thua mấy ván cũng sẽ không mất nhiều, nhưng nếu thắng là có thể kiếm gấp bội, còn thua thì vịt nấu chín liền bay.
“Chỉ là đề nghị của Viên mỗ, nếu các hạ không có tin tưởng, hoàn toàn có thể cự tuyệt, Viên mỗ sẽ không cưỡng cầu.” Viên Thông thấy hắn do dự, không thèm để ý cười một tiếng.
Phó Vô Thiên sao sẽ nhìn không ra đối phương cố ý khiêu khích hắn. Trừ nam nhân không cốt khí, nếu không thì bị kích như vậy ai nấy đều sẽ đáp ứng. Nhưng hắn không phải loại mặc người bày bố.
“Viên tiên sinh đề nghị xác thật không tồi, ta thật ra muốn đáp ứng, bất quá con người ta có chút thê quản nghiêm, từ trước đến nay chỉ nghe nhà ta nói, nếu hắn đáp ứng, ta liền đồng ý.”
Viên Thông không ngờ hắn lại da mặt dày, nhíu mày nhìn về phía đứng người trẻ tuổi đứng cạnh. Hắn cự tuyệt thì nam nhân không tính mất mặt lắm. Nghĩ đến đây, sắc mặt không cấm trầm trầm, hắn tính sai.
Phó Vô Thiên cười cười, quay đầu nhìn về phía An Tử Nhiên, “Thân ái, ngươi cho rằng ta có nên tiếp thu?”
An Tử Nhiên nhìn lại, trò đùa dai cùng quỷ kế trong ánh mắt thâm thúy kia, hắn thật sự muốn châm nến cho họ.
Mọi người vảnh tai.
Tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ không đáp ứng. Chuyển biến tốt liền thu, đây là bài học xương máu của đại đa số dân cờ bạc thâm niên. Cứ việc không mấy ai có thể chân chính làm được.
An Tử Nhiên lộ vẻ do dự. Đây là lựa chọn rất khó khăn, một bên không muốn bị thua sạch, một bên lại không muốn nam nhân của mình mặt, áp lực của hắn cũng rất lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, đổi lại là họ, khẳng định sẽ cự tuyệt.
An Tử Nhiên cúi người nhỏ giọng nói: “Ngươi có nắm chắc sao?”
Phó Vô Thiên khựng lại, “Một nửa.” Nói xong lại cầm tay hắn, ôn nhu cười nói: “Nhưng ngươi có thể tin tưởng ta một chút.”
An Tử Nhiên cười cười, “Vậy tiếp thu đi.”
Đám người kinh hô, rốt cuộc lại có trò hay có thể mong đợi, rốt cuộc chờ tới đại cao trào.
Viên Thông nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, nam nhân này trong lòng kỳ thật cũng muốn đánh cuộc một phen, nếu không sẽ không vòng vo nhiều. Chiêu thức thật xinh đẹp, nếu người này ở lại Độc Trấn, ngày sau thanh danh chỉ sợ còn lớn hơn hắn.
“Hai vị quả nhiên sảng khoái, vậy bắt đầu đi, các hạ có thể đặt cược.”
Phó Vô Thiên đẩy toàn bộ chip ra.
Mọi người tham lam nhìn đống chip to đùng trên chiếu bạc.
“Nơi này có 165 vạn lượng, ta bù thêm 35 vạn lượng, cộng 200 vạn lượng, dám sao?”
Một câu kinh người. Viên Thông sắc mặt biến đổi, nhanh chóng nhìn lại.
Đối phương có vẻ cực kỳ tự tin, đây là biểu hiện giả dối, hay là hắn thật sự nắm chắc? Nhưng nếu có nắm chắc, lúc trước không cần thiết diễn nhiều làm gì. Hay là hắn muốn nhiễu loạn sự phán đoán của hắn?
Suy nghĩ của Viên Thông tức khắc rối loạn một chút, may mà hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mặc kệ đối phương có mục đích gì, đi đến nước này rồi, đã không có đường lui.
Đường Chấn Trung hiển nhiên cũng biết điểm này. Kắn kỳ thật không muốn đánh cuộc lớn như vậy, nếu thua thì hắn không đảm đương nổi, nhưng lại không thể để đối phương mang đi những 165 vạn lượng. Trong lòng thiên nhân giao chiến, hắn cuối cùng vẫn không phái người ngăn cản Viên Thông.
Trong đám người, chỉ có một người nhăn mặt nhìn xem, chính là Đồng Thủ Thành. Hắn luôn cảm thấy nơi nào quái quái.
Viên Thông nói: “Tự nhiên không thành vấn đề, nhưng các hạ lấy ra 35 vạn lượng để chúng ta nhìn xem.”
Phó Vô Thiên không nói gì thêm, trực tiếp từ trong lòng ngực móc ra một chồng ngân phiếu. Độc Trấn rất gần biên quan Đại Á, cho nên ngân phiếu của Đại Á ở chỗ này cũng dùng được.
Sòng bạc phái người tới giám định.
“Như thế, ta theo.” Viên Thông nói với nhà cái: “Chia bài đi.”
Nhà cái chà xát lòng bàn tay, chia bài cho họ.
Viên Thông lật mở lá đầu tiên, rõ ràng là lá 10, thật là không khéo. Hắn nhìn về phía Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên cũng lật mở một tấm, trùng hợp là hắn cũng có một lá 10.
Hiện tại chỉ dựa vào lá thứ hai. Khả năng gì cũng có thể xảy ra, hai bên đều cẩn thận.
Phó Vô Thiên cong lên khóe miệng: “Cùng lật?”
Viên Thông gật đầu: “Được.”
Nhà cái đếm đến ba, hai người đồng thời ném lá bài trong tay xuống chiếu bạc.
Mọi người chỉ hận có thêm một đôi mắt. Khi nhìn kỹ, họ thoáng chốc trợn tròn đôi mắt. Kết quả này thật là không ai dự đoán được……
Một lá 1 cùng một lá 2.
Thật là quá hố người, nhưng thắng bại đã phân ra.
Viên Thông thế nhưng lại thua rồi!!
Hai người xa lạ, lấy đi từ Uyển Cảnh sòng bạc những 400 vạn lượng, thật là xưa nay chưa từng có. Uyển Cảnh sòng bạc từ khi xây dựng đến bây giờ chưa từng phát sinh chuyện như vậy.
Tin tức lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai truyền khắp Độc Trấn.
/439
|