Mọi người dọn hết sổ sách bên trong ra.
Nhiễm Đông hiển nhiên rất tự tin vào nhà kho của mình, cơ hồ tất cả sổ sách đều đặt ở nơi này. Lợi nhuận thu vào từ các sản nghiệp, trong đó có mấy quyển là lợi nhuận mỗi năm của Uyển Cảnh sòng bạc, nhưng này không phải quan trọng nhất. Họ phát hiện có mấy quyển danh sách.
An Tử Nhiên cầm lấy một quyển, tùy tay lật lật, không thể tưởng tượng nói: “Đây là danh sách thành viên Phách Đao Hội.”
“Danh sách của Phách Đao Hội sao lại ở chỗ này?”
Phó Vô Thiên cầm lấy một quyển khác, là danh sách của Sa Thủy, vậy quyển còn lại là Tử Y Môn.
Mọi người nhìn nhìn.
Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên liếc nhau, nói: “Xem ra, nếu chúng ta không tới nơi này, Tử Y Môn tính toán làm một chuyện lớn.”
Có thể có được danh sách của Phách Đao Hội cùng Sa Thủy Môn, gián điệp mà Tử Y Môn xếp vào hai thế lực khẳng định có địa vị rất cao, ít nhất hẳn là tâm phúc của hai lão đại.
Nếu Tử Y Môn khống chế được Phách Đao Hội và Sa Thủy Môn, hoặc là gồm thâu, như vậy Độc Trấn sẽ là thiên ha của Tử Y Môn. Đối với Tử Vi Quốc, họ về sau nói không chừng có thể ở chỗ này quang minh chính đại bồi dưỡng sát thủ và nhân viên tình báo, thậm chí nuôi quân cũng có khả năng.
Nếu để họ đạt được mục đích này, Tử Vi Quốc có thể vô thanh vô tức phái binh hoặc phái sát thủ và thám tử cuồn cuộn không ngừng tiến vào Đại Á.
Quân chủ Hồng Diệp Quốc mặt ngoài yêu thích hoà bình, kỳ thật là người vừa lòng với hiện trạng. Vì có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, ngồi long ỷ cao cao tại thượng, hắn sẽ phối hợp với Tử Vi Quốc cũng không phải không thể nào. Đến lúc đó, Đại Á sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn, kết cục ngẫm lại cũng làm người không rét mà run.
“Hoàng đế Tử Vi Quốc thật là đáng sợ!” Ám cũng nghĩ đến điểm này, nhịn không được rùng mình.
Đao Phong trầm giọng nói: “Mười hai năm trước đã đánh chủ ý lên Đại Á, không tiếc trù tính nhiều năm như vậy, dã tâm lớn đến làm người chấn kinh. Nếu hắn thực hiện được, chẳng phải là tai họa của Đại Á.”
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Ám nhỏ giọng hỏi.
Chúng ám vệ nhìn về phía Phó Vô Thiên. Hắn lại phản nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên đang đọc sổ sách của Uyển Cảnh sòng bạc, đột nhiên phát hiện mọi người đang nhìn hắn, không hiểu, “Nhìn ta làm gì, thủ lĩnh Tử Y Môn hiện tại không phải Vương gia sao? Phải làm gì đều do Vương gia định đoạt, có gì phải lo lắng.”
Đáng sợ thì đáng sợ, nhưng kế hoạch đó sau khi Nhiễm Đông bị đáng tráo cũng đã không thể thực hiện. Một kế hoạch bị phá từ mắt trận còn có thể đi được xa? Hắn thấy căn bản không cần thiết buồn lo vô cớ.
Phó Vô Thiên nhìn về phía ám vệ của hắn, ánh mắt như đang tự hào nói ‘có nghe hay không?’
Ám vệ nhìn trần nhà, nhìn sàn nhà, nhìn giá sách, đọc sách……
Nghe được, Vương phi uy vũ!
Mọi người cất các sổ sách quan trọng vào trong túi, sau đó đi theo Phó Vô Thiên rời kho sách. Họ ở bên trong không lâu, sau khi trở về, tâm phúc của Nhiễm Đông đều không phát hiện dị trạng.
Buổi chiều, tâm phúc Nhiễm Đông tới báo cáo kết quả điều tra Độc Trấn. Kết quả đương nhiên là không tìm thấy, người đang ở ngay trước mặt họ, họ xuẩn không phát hiện ra mà thôi.
Nhưng có một vấn đề khác. Phách Đao Hội vẫn không chịu phối hợp, thậm chí quấy rối tiến trình điều tra, tâm phúc liền hoài nghi Phách Đao Hội có phải có quan hệ gì với hai người, liền gửi tin tức cho Phó Vô Thiên.
Tâm phúc sở dĩ là tâm phúc chính vì có thể chia sẻ bí mật cho họ. Lão bản chân chính của Uyển Cảnh sòng bạc không phải bí mật gì đặc biệt quan trọng, cho nên nói cho họ cũng không có vấn đề. Huống chi, muốn gồm thâu Phách Đao Hội cùng Sa Thủy Môn cũng cần tới họ.
“Thuộc hạ cho rằng rất có khả năng Phách Đao Hội vẫn luôn muốn được chia Uyển Cảnh sòng bạc, nhiều lần gây sự không có kết quả, khẳng định ghi hận trong lòng.” Trần Lâm nói.
Cung Tam Nguyên phụ họa: “Trần Lâm nói không sai, thuộc hạ nhớ sát thủ đuổi giết họ đêm đó đã nói, họ biến mất khi sắp tiến vào địa bàn Phách Đao Hội. Tuy rằng lúc ấy không chính mắt thấy họ tiến vào địa bàn Phách Đao Hội, nhưng căn cứ vào tình huống, họ không có khả năng thay đổi lộ tuyến. Ngày hôm sau, Phách Đao Hội cự tuyệt phối hợp, hết thảy quá trùng hợp.”
Sự thật chứng minh……
Xác thật không có trùng hợp như vậy.
Ám vệ của Phó Vô Thiên nghe được Tử Y Môn và Phách Đao Hội quan hệ tương đối kém, vô số lần nảy sinh tranh chấp, cho nên họ cố ý dẫn Tử Y Môn hướng mũi nhọn về Phách Đao Hội. Không ngờ Phách Đao Hội trùng hợp giúp họ một phen, mọi chuyện càng thêm thuận lợi. Ông trời quả nhiên đứng về phía họ.
“Hành Chi, ngươi cho rằng đâu?” Phó Vô Thiên tự hỏi một chút, nhìn về phía Vu Hành Chi không nói gì, tâm phúc thứ ba của Nhiễm Đông.
Người này ít nói nhưng tâm tư thâm trầm nhất, trong ba người, Nhiễm Đông tín nhiệm hắn nhất. Nhưng cũng chính sự tín nhiệm này làm Trần Lâm và Cung Tam Nguyên đều có chút ghen ghét, thường xuyên làm trái lại.
Vu Hành Chi rũ mắt, gợn sóng bất kinh trả lời: “Thuộc hạ lại không cho rằng như vậy.”
“Nói suy nghĩ của ngươi.” Phó Vô Thiên bình tĩnh nói.
“Thuộc hạ ngày hôm qua tới Uyển Cảnh sòng bạc hỏi mấy người tương quan về hai người kia, lại tới chỗ Viên Thông lấy bằng chứng. Kết quả là, nam nhân kia khí thế cường thịnh, kiên nhẫn và nghị lực đều tốt hơn người bình thường. Nam nhân như vậy tuyệt đối là người nói một không nói hai, Phách Đao Hội muốn đả động nam nhân này sẽ không dễ dàng. Huống chi, thám tử của chúng ta ở Phách Đao Hội không truyền lại tin tức liên quan.”
Cung Tam Nguyên cười nhạo: “Không thu được tin tức không có nghĩa là không có. Sự kiện lần này rất quan trọng, nếu truyền ra, Tử Y Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Phách Đao Hội, Phách Đao Hội không thể không biết nghĩ tới, cho nên lão già kia rất có khả năng không nói cho tâm phúc của mình.”
Trần Lâm nói: “Thuộc hạ đồng ý. Trước mắt, Phách Đao Hội có hiềm nghi lớn nhất, chúng ta nên cường điệu điều tra Phách Đao Hội. Những nơi khác cùng lắm thì phái một ít nhân thủ.”
Vu Hành Chi nhăn mày, “Các ngươi nghĩ như vậy nói không chừng sẽ trúng bẫy rập của đối phương.”
“Ngươi cho rằng ngươi nghĩ như vậy thì sẽ không trúng bẫy?” Cung Tam Nguyên không để bụng cười lạnh.
Vu Hành Chi trầm mặt. Hắn biết hai người này đều bất mãn với hắn.
“Được rồi, đừng cãi cọ, chuyện này phải nhìn xem thủ lĩnh quyết định thế nào.” Trần Lâm cười ha hả đứng ra giảng hòa, kỳ thật lại là liên hợp với Cung Tam Nguyên diễn vai phản diện.
Ba người nhìn về phía Phó Vô Thiên.
‘Nhiễm Đông’ nói: “Các ngươi đều có lý, bất luận khả năng nào đều không thể buông tha. Nếu các ngươi mỗi người mỗi ý, vậy thì phân công nhau hành sự đi, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên đi điều tra Phách Đao Hội. Vu Hành Chi, ngươi dựa theo ý nghĩ của mình đi điều tra, nhưng nhớ phải hội báo với ta thường xuyên.”
Ba người đứng lên, chắp tay nói: “Rõ, thủ lĩnh.”
“Hành Chi, ngươi ở lại.”
Ba người chuẩn bị đi ra, ‘Nhiễm Đông’ đột nhiên gọi lại Vu Hành Chi đi ở cuối cùng. Vu Hành Chi không có phản ứng gì đặc biệt, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên lại không dấu vết nhíu mi, ánh mắt nhìn về phía Vu Hành Chi nhiều một tia mịt mờ ghen ghét và khó chịu, sau đó mới rời đi.
“Thủ lĩnh gọi ta có chuyện gì?” Vu Hành Chi ngồi đối diện Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên trầm ngâm nói: “Sự kiện kia tiến hành thế nào?”
Lời này không đầu không đuôi, nhưng Vu Hành Chi lại hiểu, lập tức nghiêm túc trả lời: “Trước mắt Sa Thủy Môn đã bị chúng ta khống chế, chỉ còn Phách Đao Hội. Nhưng Phách Đao Hội là khối xương khó gặm, Phách Đao độc đoán ngang ngược, quyết định của mình thì ngay cả tâm phúc nói cũng sẽ không nghe, rất khó khống chế. Muốn khống chế giống như Sa Thủy Môn sẽ rất khó.”
“Thẩm thấu cũng không được?”
“Phách Đao Hội ban đầu là đội sơn phỉ, có rất nhiều thành viên lâu đời chỉ nghe lời Phách Đao. Thu mua cũng có thể, nhưng đối tượng bị thu mua đều có thân phận địa vị không cao. Biện pháp duy nhất chính là trước khống chế Phách Đao, cho nên chúng ta cần một cơ hội. Phách Đao ngày càng cẩn thận, rất nhiều trường hợp công khai đều sẽ không xuất hiện.”
Phó Vô Thiên trong mắt chợt lóe tinh quang, “Hiện tại không phải có một cơ hội tuyệt hảo sao?”
Vu Hành Chi vui sướng nói: “Đúng là.”
……
Vu Hành Chi đi rồi, Phó Vô Thiên đi dạo trong phòng, tâm tình rất tốt đi tìm Vương phi của hắn.
Hắn suy đoán quả nhiên không có sai. Nhiễm Đông tín nhiệm Vu Hành Chi như vậy, khẳng định sẽ giao cho hắn đi xử lý Phách Đao Hội và Sa Thủy Môn. Trần Lâm và Cung Tam Nguyên cũng biết, nhưng chuyện họ biết không nhiều bằng Vu Hành Chi, vừa hỏi một câu quả nhiên đã nói hết.
Hắn đánh cuộc chính xác
Nhiễm Đông hiển nhiên rất tự tin vào nhà kho của mình, cơ hồ tất cả sổ sách đều đặt ở nơi này. Lợi nhuận thu vào từ các sản nghiệp, trong đó có mấy quyển là lợi nhuận mỗi năm của Uyển Cảnh sòng bạc, nhưng này không phải quan trọng nhất. Họ phát hiện có mấy quyển danh sách.
An Tử Nhiên cầm lấy một quyển, tùy tay lật lật, không thể tưởng tượng nói: “Đây là danh sách thành viên Phách Đao Hội.”
“Danh sách của Phách Đao Hội sao lại ở chỗ này?”
Phó Vô Thiên cầm lấy một quyển khác, là danh sách của Sa Thủy, vậy quyển còn lại là Tử Y Môn.
Mọi người nhìn nhìn.
Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên liếc nhau, nói: “Xem ra, nếu chúng ta không tới nơi này, Tử Y Môn tính toán làm một chuyện lớn.”
Có thể có được danh sách của Phách Đao Hội cùng Sa Thủy Môn, gián điệp mà Tử Y Môn xếp vào hai thế lực khẳng định có địa vị rất cao, ít nhất hẳn là tâm phúc của hai lão đại.
Nếu Tử Y Môn khống chế được Phách Đao Hội và Sa Thủy Môn, hoặc là gồm thâu, như vậy Độc Trấn sẽ là thiên ha của Tử Y Môn. Đối với Tử Vi Quốc, họ về sau nói không chừng có thể ở chỗ này quang minh chính đại bồi dưỡng sát thủ và nhân viên tình báo, thậm chí nuôi quân cũng có khả năng.
Nếu để họ đạt được mục đích này, Tử Vi Quốc có thể vô thanh vô tức phái binh hoặc phái sát thủ và thám tử cuồn cuộn không ngừng tiến vào Đại Á.
Quân chủ Hồng Diệp Quốc mặt ngoài yêu thích hoà bình, kỳ thật là người vừa lòng với hiện trạng. Vì có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, ngồi long ỷ cao cao tại thượng, hắn sẽ phối hợp với Tử Vi Quốc cũng không phải không thể nào. Đến lúc đó, Đại Á sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn, kết cục ngẫm lại cũng làm người không rét mà run.
“Hoàng đế Tử Vi Quốc thật là đáng sợ!” Ám cũng nghĩ đến điểm này, nhịn không được rùng mình.
Đao Phong trầm giọng nói: “Mười hai năm trước đã đánh chủ ý lên Đại Á, không tiếc trù tính nhiều năm như vậy, dã tâm lớn đến làm người chấn kinh. Nếu hắn thực hiện được, chẳng phải là tai họa của Đại Á.”
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Ám nhỏ giọng hỏi.
Chúng ám vệ nhìn về phía Phó Vô Thiên. Hắn lại phản nhìn về phía An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên đang đọc sổ sách của Uyển Cảnh sòng bạc, đột nhiên phát hiện mọi người đang nhìn hắn, không hiểu, “Nhìn ta làm gì, thủ lĩnh Tử Y Môn hiện tại không phải Vương gia sao? Phải làm gì đều do Vương gia định đoạt, có gì phải lo lắng.”
Đáng sợ thì đáng sợ, nhưng kế hoạch đó sau khi Nhiễm Đông bị đáng tráo cũng đã không thể thực hiện. Một kế hoạch bị phá từ mắt trận còn có thể đi được xa? Hắn thấy căn bản không cần thiết buồn lo vô cớ.
Phó Vô Thiên nhìn về phía ám vệ của hắn, ánh mắt như đang tự hào nói ‘có nghe hay không?’
Ám vệ nhìn trần nhà, nhìn sàn nhà, nhìn giá sách, đọc sách……
Nghe được, Vương phi uy vũ!
Mọi người cất các sổ sách quan trọng vào trong túi, sau đó đi theo Phó Vô Thiên rời kho sách. Họ ở bên trong không lâu, sau khi trở về, tâm phúc của Nhiễm Đông đều không phát hiện dị trạng.
Buổi chiều, tâm phúc Nhiễm Đông tới báo cáo kết quả điều tra Độc Trấn. Kết quả đương nhiên là không tìm thấy, người đang ở ngay trước mặt họ, họ xuẩn không phát hiện ra mà thôi.
Nhưng có một vấn đề khác. Phách Đao Hội vẫn không chịu phối hợp, thậm chí quấy rối tiến trình điều tra, tâm phúc liền hoài nghi Phách Đao Hội có phải có quan hệ gì với hai người, liền gửi tin tức cho Phó Vô Thiên.
Tâm phúc sở dĩ là tâm phúc chính vì có thể chia sẻ bí mật cho họ. Lão bản chân chính của Uyển Cảnh sòng bạc không phải bí mật gì đặc biệt quan trọng, cho nên nói cho họ cũng không có vấn đề. Huống chi, muốn gồm thâu Phách Đao Hội cùng Sa Thủy Môn cũng cần tới họ.
“Thuộc hạ cho rằng rất có khả năng Phách Đao Hội vẫn luôn muốn được chia Uyển Cảnh sòng bạc, nhiều lần gây sự không có kết quả, khẳng định ghi hận trong lòng.” Trần Lâm nói.
Cung Tam Nguyên phụ họa: “Trần Lâm nói không sai, thuộc hạ nhớ sát thủ đuổi giết họ đêm đó đã nói, họ biến mất khi sắp tiến vào địa bàn Phách Đao Hội. Tuy rằng lúc ấy không chính mắt thấy họ tiến vào địa bàn Phách Đao Hội, nhưng căn cứ vào tình huống, họ không có khả năng thay đổi lộ tuyến. Ngày hôm sau, Phách Đao Hội cự tuyệt phối hợp, hết thảy quá trùng hợp.”
Sự thật chứng minh……
Xác thật không có trùng hợp như vậy.
Ám vệ của Phó Vô Thiên nghe được Tử Y Môn và Phách Đao Hội quan hệ tương đối kém, vô số lần nảy sinh tranh chấp, cho nên họ cố ý dẫn Tử Y Môn hướng mũi nhọn về Phách Đao Hội. Không ngờ Phách Đao Hội trùng hợp giúp họ một phen, mọi chuyện càng thêm thuận lợi. Ông trời quả nhiên đứng về phía họ.
“Hành Chi, ngươi cho rằng đâu?” Phó Vô Thiên tự hỏi một chút, nhìn về phía Vu Hành Chi không nói gì, tâm phúc thứ ba của Nhiễm Đông.
Người này ít nói nhưng tâm tư thâm trầm nhất, trong ba người, Nhiễm Đông tín nhiệm hắn nhất. Nhưng cũng chính sự tín nhiệm này làm Trần Lâm và Cung Tam Nguyên đều có chút ghen ghét, thường xuyên làm trái lại.
Vu Hành Chi rũ mắt, gợn sóng bất kinh trả lời: “Thuộc hạ lại không cho rằng như vậy.”
“Nói suy nghĩ của ngươi.” Phó Vô Thiên bình tĩnh nói.
“Thuộc hạ ngày hôm qua tới Uyển Cảnh sòng bạc hỏi mấy người tương quan về hai người kia, lại tới chỗ Viên Thông lấy bằng chứng. Kết quả là, nam nhân kia khí thế cường thịnh, kiên nhẫn và nghị lực đều tốt hơn người bình thường. Nam nhân như vậy tuyệt đối là người nói một không nói hai, Phách Đao Hội muốn đả động nam nhân này sẽ không dễ dàng. Huống chi, thám tử của chúng ta ở Phách Đao Hội không truyền lại tin tức liên quan.”
Cung Tam Nguyên cười nhạo: “Không thu được tin tức không có nghĩa là không có. Sự kiện lần này rất quan trọng, nếu truyền ra, Tử Y Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Phách Đao Hội, Phách Đao Hội không thể không biết nghĩ tới, cho nên lão già kia rất có khả năng không nói cho tâm phúc của mình.”
Trần Lâm nói: “Thuộc hạ đồng ý. Trước mắt, Phách Đao Hội có hiềm nghi lớn nhất, chúng ta nên cường điệu điều tra Phách Đao Hội. Những nơi khác cùng lắm thì phái một ít nhân thủ.”
Vu Hành Chi nhăn mày, “Các ngươi nghĩ như vậy nói không chừng sẽ trúng bẫy rập của đối phương.”
“Ngươi cho rằng ngươi nghĩ như vậy thì sẽ không trúng bẫy?” Cung Tam Nguyên không để bụng cười lạnh.
Vu Hành Chi trầm mặt. Hắn biết hai người này đều bất mãn với hắn.
“Được rồi, đừng cãi cọ, chuyện này phải nhìn xem thủ lĩnh quyết định thế nào.” Trần Lâm cười ha hả đứng ra giảng hòa, kỳ thật lại là liên hợp với Cung Tam Nguyên diễn vai phản diện.
Ba người nhìn về phía Phó Vô Thiên.
‘Nhiễm Đông’ nói: “Các ngươi đều có lý, bất luận khả năng nào đều không thể buông tha. Nếu các ngươi mỗi người mỗi ý, vậy thì phân công nhau hành sự đi, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên đi điều tra Phách Đao Hội. Vu Hành Chi, ngươi dựa theo ý nghĩ của mình đi điều tra, nhưng nhớ phải hội báo với ta thường xuyên.”
Ba người đứng lên, chắp tay nói: “Rõ, thủ lĩnh.”
“Hành Chi, ngươi ở lại.”
Ba người chuẩn bị đi ra, ‘Nhiễm Đông’ đột nhiên gọi lại Vu Hành Chi đi ở cuối cùng. Vu Hành Chi không có phản ứng gì đặc biệt, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên lại không dấu vết nhíu mi, ánh mắt nhìn về phía Vu Hành Chi nhiều một tia mịt mờ ghen ghét và khó chịu, sau đó mới rời đi.
“Thủ lĩnh gọi ta có chuyện gì?” Vu Hành Chi ngồi đối diện Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên trầm ngâm nói: “Sự kiện kia tiến hành thế nào?”
Lời này không đầu không đuôi, nhưng Vu Hành Chi lại hiểu, lập tức nghiêm túc trả lời: “Trước mắt Sa Thủy Môn đã bị chúng ta khống chế, chỉ còn Phách Đao Hội. Nhưng Phách Đao Hội là khối xương khó gặm, Phách Đao độc đoán ngang ngược, quyết định của mình thì ngay cả tâm phúc nói cũng sẽ không nghe, rất khó khống chế. Muốn khống chế giống như Sa Thủy Môn sẽ rất khó.”
“Thẩm thấu cũng không được?”
“Phách Đao Hội ban đầu là đội sơn phỉ, có rất nhiều thành viên lâu đời chỉ nghe lời Phách Đao. Thu mua cũng có thể, nhưng đối tượng bị thu mua đều có thân phận địa vị không cao. Biện pháp duy nhất chính là trước khống chế Phách Đao, cho nên chúng ta cần một cơ hội. Phách Đao ngày càng cẩn thận, rất nhiều trường hợp công khai đều sẽ không xuất hiện.”
Phó Vô Thiên trong mắt chợt lóe tinh quang, “Hiện tại không phải có một cơ hội tuyệt hảo sao?”
Vu Hành Chi vui sướng nói: “Đúng là.”
……
Vu Hành Chi đi rồi, Phó Vô Thiên đi dạo trong phòng, tâm tình rất tốt đi tìm Vương phi của hắn.
Hắn suy đoán quả nhiên không có sai. Nhiễm Đông tín nhiệm Vu Hành Chi như vậy, khẳng định sẽ giao cho hắn đi xử lý Phách Đao Hội và Sa Thủy Môn. Trần Lâm và Cung Tam Nguyên cũng biết, nhưng chuyện họ biết không nhiều bằng Vu Hành Chi, vừa hỏi một câu quả nhiên đã nói hết.
Hắn đánh cuộc chính xác
/439
|