“Ta là ai? Ta còn không phải là ngươi sao?”
Phó Vô Thiên lộ ra vẻ mặt quỷ dị âm trầm, không giả giọng. Họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau, Nhiễm Đông không nghe ra hắn là ai.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhiễm Đông mắt mang tơ máu, kịch liệt giãy giụa, thanh âm cơ hồ là gầm gừ từ trong cổ họng. Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, ban đầu còn ôm tâm lý may mắn, tận lực bình tĩnh lại, cưỡng bách mình đi tự hỏi biện pháp thoát thân. Nhưng hiện tại, một nam nhân có gương mặt giống hắn như đúc đứng trước mặt, tất cả những suy đoán bất an đồng loạt dâng trào. Hắn bức thiết muốn biết đối phương rốt cuộc có mục đích gì.
“Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là, ngươi hiện tại đã là tù nhân, mà nơi này là địa lao ngươi chế tạo, ngươi hẳn là biết ngươi không có khả năng thoát ra ngoài.” Phó Vô Thiên ôm hai tay, một bộ tư thái của người thắng.
Bị xích sắt nặng áp đến cong eo, Nhiễm Đông chỉ có thể nhìn thấy đường nét cằm hoàn mỹ cứng rắn, căn bản là một thượng vị giả cao cao tại thượng, ngạo khí lăng vân. Chính là đáng chết, hắn hoa mắt rồi mới thấy bóng dáng chính mình từ trên người hắn.
Đôi mắt Nhiễm Đông đã bò đầy tơ máu, dữ tợn, giương nanh múa vuốt như ác quỷ từ trong vực sâu bò lên. Hắn nhìn về phía An Tử Nhiên đứng ở một bên, đầu óc như có linh quang hiện lên, chân tướng chậm rãi chồi lên từ dưới mặt đất.
“Chẳng lẽ…… Ngươi là…… Phó Vô Thiên?!”
Vẻ mặt của hắn thập phần khiếp sợ, ngữ khí không mấy khẳng định, hoặc là nói, hắn trong lòng không muốn thừa nhận. Đại Á không chỉ phát hiện đại bản doanh của hắn, còn không biết ẩn vào từ khi nào, cầm tù hắn, loại chuyện này sao có thể phát sinh?!
Phó Vô Thiên vỗ vỗ tay, sung sướng nói: “Sức tưởng tượng thật phong phú, nhưng ngươi nói đúng rồi, đúng là bổn vương.”
Giống như có một thanh chùy liên tiếp đập thật mạnh lên đầu Nhiễm Đông, làm hắn hoang mang lo sợ, thiếu chút nữa điên cuồng.
“Độc Hạt Tử, là Độc Hạt Tử phản bội ta đúng hay không?” Nhiễm Đông đầy mặt dữ tợn.
Chỉ có mình Độc Hạt Tử biết họ hẹn gặp ở Uyển Cảnh sòng bạc, cũng chỉ có Độc Hạt Tử mới biết hắn là thủ lĩnh Tử Y Môn, nếu nàng không lộ ra, Phó Vô Thiên tuyệt đối không thể biết nhiều chuyện như vậy. Nữ nhân này…… Đáng chết! Đáng chết!
Phó Vô Thiên tiếp tục đả kích: “Đoán đúng rồi. Nếu không có nàng, bổn vương thật đúng là không biết Tử Vi Quốc sớm tại mười mấy năm trước đã mưu hoa gồm thâu Đại Á. Nàng có cống hiến lớn như vậy, sau khi mọi chuyện kết thúc, bổn vương khẳng định sẽ không bạc đãi nàng, gia quan tiến tước, vàng bạc châu báu không thể thiếu.”
Nhiễm Đông bị kích thích đến trái tim đau đớn, không thể kìm nén phun ra một ngụm máu.
Phó Vô Thiên kéo An Tử Nhiên nhanh chóng lui ra sau. Ngụm máu này không biết đã nhịn bao lâu, hai người đã thối lui mà vẫn thiếu chút nữa bị phun đến. Nghĩ đến trên người sẽ dính máu người khác, An Tử Nhiên lắc lắc đầu.
“Vương gia, đừng đùa, hắn sắp chết, ít nhất để hắn chết được nhắm mắt.” An Tử Nhiên đại phát từ bi nói.
Phó Vô Thiên cảm khái lại lừa tình nói: “Vương phi quả nhiên thiện lương, kiếp này có thể cưới được ngươi, là phúc phận ba đời của bổn vương.”
Này tuyệt đối không phải châm chọc! An Tử Nhiên trừng hắn một cái, lại liếc Nhiễm Đông, bàn tay run rẩy điên cuồng, quả nhiên là bị tức giận cực kỳ.
Phó Vô Thiên cười cười, ánh mắt chuyển qua Nhiễm Đông, hài hước nói: “Nể mặt Vương phi, bổn vương liền nói cho ngươi tình hình thực tế, Độc Hạt Tử đã tự thân khó bảo toàn, ngươi vẫn nên lo cho bản thân đi.”
Không cần hắn nói, Nhiễm Đông đã đoán được, một nữ nhân sao có thể gia quan tiến tước. Nhưng hiểu Phó Vô Thiên đang chơi mình, tâm tình của hắn đã không thể dùng lời nói để hình dung. Phẫn nộ tới cực hạn, hắn lại bình tĩnh lại, đại não nhanh chóng vận chuyển, rất nhiều chuyện cũng có thể nghĩ thông suốt.
“Người thắng 400 vạn lượng ở Uyển Cảnh sòng bạc cũng là các ngươi đúng không?”
“Không sai.” Phó Vô Thiên lần này rất dứt khoát.
Nhiễm Đông có tình báo về Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Về An Tử Nhiên tương đối ít, nhưng có liên quan đến Phó Vô Thiên lại rất kỹ càng tỉ mỉ. Hắn biết đánh bạc, mà An Tử Nhiên là người phát minh ra bài giấy, Phó Vô Thiên quen thuộc cũng rất bình thường.
Chỉ có một chuyện hắn không thể nghĩ nổi, Độc Hạt Tử trung tâm với thánh thượng tuyệt đối không thua gì hắn, vì sao lại bán đứng thánh thượng?
Độc Hạt Tử biết rõ Tử Y Môn là căn cơ quan trọng nhất của thánh thượng, nếu bị huỷ hoại thì sẽ tạo thành trở ngại trong kế hoạch thống nhất các quốc gia của thánh thượng, thậm chí có khả năng thất bại. Hắn tin tưởng, giữa tính mạng và kế hoạch của thánh thượng, Độc Hạt Tử tuyệt đối sẽ lựa chọn vế sau.
Độc Hạt Tử ngưỡng mộ sùng bái thánh thượng, nữ nhân rất dễ dàng vì tình yêu mà mù quáng, Độc Hạt Tử cũng không ngoại lệ.
“Ngươi nhất định thấy rất kỳ quái Độc Hạt Tử vì sao sẽ nói ra bí mật, không cần sốt ruột, bởi vì ngươi thực mau có thể hiểu cho nàng. Thuận tiện lại nói cho ngươi, nàng bởi vì vậy mà phế đi một chân.” Vẻ mặt Phó Vô Thiên rất có cảm giác chờ mong.
Nhiễm Đông bình tĩnh trở lại. Hắn cũng giống Độc Hạt Tử, đều không cho rằng có thủ đoạn tra tấn có thể buộc hắn nói ra. Nhưng hắn đã quên, Độc Hạt Tử không sợ chết, hắn cũng không sợ nhưng cũng không thể chết được. Nếu hắn chết, Tử Y Môn sẽ thật sự sụp đổ, sống sót có lẽ còn có một đường hy vọng.
Hai người rời địa lao. Một canh giờ sau, hai ám vệ cầm công cụ đi vào, từng hình cụ xa lạ lại quen thuộc.
Nhiễm Đông không biết mấy thứ này dùng để làm gì, nhưng khi một ám vệ mang vào một bếp lò nấu nước cùng nồi nước, hắn đột nhiên hiểu ra, sắc mặt rốt cuộc thay đổi……
Một lát sau, nhà tù vang lên tiếng Nhiễm Đông bi thảm thống khổ gào, như lệ quỷ trong địa ngục thừa nhận trừng phạt tàn khốc nhất.
Thủ lĩnh đại nhân tự mình nghiệm chứng nhà tù có bao nhiêu chắc chắn, hiệu quả cách âm có bao nhiêu tốt, đứng bên ngoài không nghe thấy gì.
Ngày mồng 1 tháng 10, rốt cuộc tới ngày vận chuyển vàng tới Tử Vi Quốc.
Tổng cộng có mười rương vàng, thông qua con đường đặc thù vận khỏi Độc Trấn, sau đó sẽ có người tiếp nhận và mang về Tử Vi Quốc. Những người này là hộ vệ của hoàng đế Tử Vi Quốc vị, võ công cao cường.
Chuyện này rất quan trọng, cho nên Nhiễm Đông thông thường sẽ phái ra tâm phúc của mình. Lần này, Phó Vô Thiên phái Vu Hành Chi đi phụ trách.
Được tin này, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên trong lòng tuy rằng không cao hứng, nhưng họ không dám biểu hiện ra ngoài. Hai người đều cảm thấy thủ lĩnh tựa hồ ngày càng tín nhiệm Vu Hành Chi, rất nhiều chuyện quan trọng đều giao cho hắn, hai người đều có cảm giác nguy cơ.
Sơn Trấn không xa Độc Trấn, xác định thân phận của hộ vệ, Vu Hành Chi giao các xe chở cho họ, sau đó mới mang người trở về. Nhưng hôm nay đột nhiên sương mù dày đặc, vì tránh né, họ trì hoãn một thời gian mới trở lại Tử Y Môn.
Không biết thế nào, buổi chiều liền có chuyện. Căn cứ tin tức truyền lại, các hộ vệ rời Sơn Trấn hai canh giờ thì bị giết, mười rương vàng cũng không cánh mà bay.
Với thực lực của các hộ vệ đó thì không có khả năng sẽ toàn quân bị diệt, trừ phi họ bị mai phục, rơi vào bẫy rập của địch nhân. Nhưng con đường vận chuyển vàng cực kỳ bí ẩn, rất ít người biết, nếu thật sự rơi vào bẫy rập, tất nhiên là có người để lộ bí mật.
Phó Vô Thiên tỏ vẻ tức giận, ra lệnh tâm phúc điều tra rõ, nhất định phải tìm ra người để lộ bí mật. Vì diễn thật hơn, hắn còn đập không ít đồ cổ giá trị liên thành của Nhiễm Đông.
Vì họ bị giết sau khi rời Sơn Trấn không lâu, cho nên người để lộ bí mật có thể xuất hiện ở Tử Y Môn. Đối phương rõ ràng trù tính thật lâu, hơn nữa không có khả năng là một, hai người, ít nhất từ mười trở lên, hơn nữa đều là cao thủ.
Đối với Tử Y Môn, đây là thời buổi rối loạn. Người thắng được 400 vạn lượng còn chưa tìm được, mâu thuẫn với Phách Đao cũng chưa được giải quyết, hiện tại lại có thêm chuyện này, toàn bộ Tử Y Môn loạn thành mớ bòng bong.
Kế hoạch đã lên cũng không thể không hoãn lại, cuối cùng, thanh nhàn nhất lại là Phó Vô Thiên.
Người của họ cướp đi mười rương vàng. Vì kế hoạch lần này, Phó Vô Thiên phái ra mười lăm ám vệ. Họ rời Độc Trấn ở thời gian khác nhau, hội họp với các ám vệ đang canh giữ ở Sơn Trấn, khi Vu Hành Chi và hộ vệ Tử Vi Quốc giao tiếp thì trộm theo sau. Họ phải trả một chút đại giới mới hoàn thành nhiệm vụ, sau đó vận chuyển vàng về Đại Á. Toàn bộ quá trình thập phần thuận lợi.
Bởi vì họ không để lại dấu vết, cho nên Tử Y Môn căn bản không thể tìm thấy manh mối.
Không thể từ bỏ điều tra, cho nên Phó Vô Thiên để Trần Lâm và một đám thủ hạ tiếp tục điều tra. Cung Tam Nguyên và Vu Hành Chi phụ trách xử lý Phách Đao Hội.
Hoàng đế Tử Vi Quốc có thể bởi vì bị cướp mất vàng mà tức giận hay không, Phó Vô Thiên không muốn quan tâm.
Phó Vô Thiên lộ ra vẻ mặt quỷ dị âm trầm, không giả giọng. Họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau, Nhiễm Đông không nghe ra hắn là ai.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nhiễm Đông mắt mang tơ máu, kịch liệt giãy giụa, thanh âm cơ hồ là gầm gừ từ trong cổ họng. Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, ban đầu còn ôm tâm lý may mắn, tận lực bình tĩnh lại, cưỡng bách mình đi tự hỏi biện pháp thoát thân. Nhưng hiện tại, một nam nhân có gương mặt giống hắn như đúc đứng trước mặt, tất cả những suy đoán bất an đồng loạt dâng trào. Hắn bức thiết muốn biết đối phương rốt cuộc có mục đích gì.
“Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là, ngươi hiện tại đã là tù nhân, mà nơi này là địa lao ngươi chế tạo, ngươi hẳn là biết ngươi không có khả năng thoát ra ngoài.” Phó Vô Thiên ôm hai tay, một bộ tư thái của người thắng.
Bị xích sắt nặng áp đến cong eo, Nhiễm Đông chỉ có thể nhìn thấy đường nét cằm hoàn mỹ cứng rắn, căn bản là một thượng vị giả cao cao tại thượng, ngạo khí lăng vân. Chính là đáng chết, hắn hoa mắt rồi mới thấy bóng dáng chính mình từ trên người hắn.
Đôi mắt Nhiễm Đông đã bò đầy tơ máu, dữ tợn, giương nanh múa vuốt như ác quỷ từ trong vực sâu bò lên. Hắn nhìn về phía An Tử Nhiên đứng ở một bên, đầu óc như có linh quang hiện lên, chân tướng chậm rãi chồi lên từ dưới mặt đất.
“Chẳng lẽ…… Ngươi là…… Phó Vô Thiên?!”
Vẻ mặt của hắn thập phần khiếp sợ, ngữ khí không mấy khẳng định, hoặc là nói, hắn trong lòng không muốn thừa nhận. Đại Á không chỉ phát hiện đại bản doanh của hắn, còn không biết ẩn vào từ khi nào, cầm tù hắn, loại chuyện này sao có thể phát sinh?!
Phó Vô Thiên vỗ vỗ tay, sung sướng nói: “Sức tưởng tượng thật phong phú, nhưng ngươi nói đúng rồi, đúng là bổn vương.”
Giống như có một thanh chùy liên tiếp đập thật mạnh lên đầu Nhiễm Đông, làm hắn hoang mang lo sợ, thiếu chút nữa điên cuồng.
“Độc Hạt Tử, là Độc Hạt Tử phản bội ta đúng hay không?” Nhiễm Đông đầy mặt dữ tợn.
Chỉ có mình Độc Hạt Tử biết họ hẹn gặp ở Uyển Cảnh sòng bạc, cũng chỉ có Độc Hạt Tử mới biết hắn là thủ lĩnh Tử Y Môn, nếu nàng không lộ ra, Phó Vô Thiên tuyệt đối không thể biết nhiều chuyện như vậy. Nữ nhân này…… Đáng chết! Đáng chết!
Phó Vô Thiên tiếp tục đả kích: “Đoán đúng rồi. Nếu không có nàng, bổn vương thật đúng là không biết Tử Vi Quốc sớm tại mười mấy năm trước đã mưu hoa gồm thâu Đại Á. Nàng có cống hiến lớn như vậy, sau khi mọi chuyện kết thúc, bổn vương khẳng định sẽ không bạc đãi nàng, gia quan tiến tước, vàng bạc châu báu không thể thiếu.”
Nhiễm Đông bị kích thích đến trái tim đau đớn, không thể kìm nén phun ra một ngụm máu.
Phó Vô Thiên kéo An Tử Nhiên nhanh chóng lui ra sau. Ngụm máu này không biết đã nhịn bao lâu, hai người đã thối lui mà vẫn thiếu chút nữa bị phun đến. Nghĩ đến trên người sẽ dính máu người khác, An Tử Nhiên lắc lắc đầu.
“Vương gia, đừng đùa, hắn sắp chết, ít nhất để hắn chết được nhắm mắt.” An Tử Nhiên đại phát từ bi nói.
Phó Vô Thiên cảm khái lại lừa tình nói: “Vương phi quả nhiên thiện lương, kiếp này có thể cưới được ngươi, là phúc phận ba đời của bổn vương.”
Này tuyệt đối không phải châm chọc! An Tử Nhiên trừng hắn một cái, lại liếc Nhiễm Đông, bàn tay run rẩy điên cuồng, quả nhiên là bị tức giận cực kỳ.
Phó Vô Thiên cười cười, ánh mắt chuyển qua Nhiễm Đông, hài hước nói: “Nể mặt Vương phi, bổn vương liền nói cho ngươi tình hình thực tế, Độc Hạt Tử đã tự thân khó bảo toàn, ngươi vẫn nên lo cho bản thân đi.”
Không cần hắn nói, Nhiễm Đông đã đoán được, một nữ nhân sao có thể gia quan tiến tước. Nhưng hiểu Phó Vô Thiên đang chơi mình, tâm tình của hắn đã không thể dùng lời nói để hình dung. Phẫn nộ tới cực hạn, hắn lại bình tĩnh lại, đại não nhanh chóng vận chuyển, rất nhiều chuyện cũng có thể nghĩ thông suốt.
“Người thắng 400 vạn lượng ở Uyển Cảnh sòng bạc cũng là các ngươi đúng không?”
“Không sai.” Phó Vô Thiên lần này rất dứt khoát.
Nhiễm Đông có tình báo về Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Về An Tử Nhiên tương đối ít, nhưng có liên quan đến Phó Vô Thiên lại rất kỹ càng tỉ mỉ. Hắn biết đánh bạc, mà An Tử Nhiên là người phát minh ra bài giấy, Phó Vô Thiên quen thuộc cũng rất bình thường.
Chỉ có một chuyện hắn không thể nghĩ nổi, Độc Hạt Tử trung tâm với thánh thượng tuyệt đối không thua gì hắn, vì sao lại bán đứng thánh thượng?
Độc Hạt Tử biết rõ Tử Y Môn là căn cơ quan trọng nhất của thánh thượng, nếu bị huỷ hoại thì sẽ tạo thành trở ngại trong kế hoạch thống nhất các quốc gia của thánh thượng, thậm chí có khả năng thất bại. Hắn tin tưởng, giữa tính mạng và kế hoạch của thánh thượng, Độc Hạt Tử tuyệt đối sẽ lựa chọn vế sau.
Độc Hạt Tử ngưỡng mộ sùng bái thánh thượng, nữ nhân rất dễ dàng vì tình yêu mà mù quáng, Độc Hạt Tử cũng không ngoại lệ.
“Ngươi nhất định thấy rất kỳ quái Độc Hạt Tử vì sao sẽ nói ra bí mật, không cần sốt ruột, bởi vì ngươi thực mau có thể hiểu cho nàng. Thuận tiện lại nói cho ngươi, nàng bởi vì vậy mà phế đi một chân.” Vẻ mặt Phó Vô Thiên rất có cảm giác chờ mong.
Nhiễm Đông bình tĩnh trở lại. Hắn cũng giống Độc Hạt Tử, đều không cho rằng có thủ đoạn tra tấn có thể buộc hắn nói ra. Nhưng hắn đã quên, Độc Hạt Tử không sợ chết, hắn cũng không sợ nhưng cũng không thể chết được. Nếu hắn chết, Tử Y Môn sẽ thật sự sụp đổ, sống sót có lẽ còn có một đường hy vọng.
Hai người rời địa lao. Một canh giờ sau, hai ám vệ cầm công cụ đi vào, từng hình cụ xa lạ lại quen thuộc.
Nhiễm Đông không biết mấy thứ này dùng để làm gì, nhưng khi một ám vệ mang vào một bếp lò nấu nước cùng nồi nước, hắn đột nhiên hiểu ra, sắc mặt rốt cuộc thay đổi……
Một lát sau, nhà tù vang lên tiếng Nhiễm Đông bi thảm thống khổ gào, như lệ quỷ trong địa ngục thừa nhận trừng phạt tàn khốc nhất.
Thủ lĩnh đại nhân tự mình nghiệm chứng nhà tù có bao nhiêu chắc chắn, hiệu quả cách âm có bao nhiêu tốt, đứng bên ngoài không nghe thấy gì.
Ngày mồng 1 tháng 10, rốt cuộc tới ngày vận chuyển vàng tới Tử Vi Quốc.
Tổng cộng có mười rương vàng, thông qua con đường đặc thù vận khỏi Độc Trấn, sau đó sẽ có người tiếp nhận và mang về Tử Vi Quốc. Những người này là hộ vệ của hoàng đế Tử Vi Quốc vị, võ công cao cường.
Chuyện này rất quan trọng, cho nên Nhiễm Đông thông thường sẽ phái ra tâm phúc của mình. Lần này, Phó Vô Thiên phái Vu Hành Chi đi phụ trách.
Được tin này, Trần Lâm và Cung Tam Nguyên trong lòng tuy rằng không cao hứng, nhưng họ không dám biểu hiện ra ngoài. Hai người đều cảm thấy thủ lĩnh tựa hồ ngày càng tín nhiệm Vu Hành Chi, rất nhiều chuyện quan trọng đều giao cho hắn, hai người đều có cảm giác nguy cơ.
Sơn Trấn không xa Độc Trấn, xác định thân phận của hộ vệ, Vu Hành Chi giao các xe chở cho họ, sau đó mới mang người trở về. Nhưng hôm nay đột nhiên sương mù dày đặc, vì tránh né, họ trì hoãn một thời gian mới trở lại Tử Y Môn.
Không biết thế nào, buổi chiều liền có chuyện. Căn cứ tin tức truyền lại, các hộ vệ rời Sơn Trấn hai canh giờ thì bị giết, mười rương vàng cũng không cánh mà bay.
Với thực lực của các hộ vệ đó thì không có khả năng sẽ toàn quân bị diệt, trừ phi họ bị mai phục, rơi vào bẫy rập của địch nhân. Nhưng con đường vận chuyển vàng cực kỳ bí ẩn, rất ít người biết, nếu thật sự rơi vào bẫy rập, tất nhiên là có người để lộ bí mật.
Phó Vô Thiên tỏ vẻ tức giận, ra lệnh tâm phúc điều tra rõ, nhất định phải tìm ra người để lộ bí mật. Vì diễn thật hơn, hắn còn đập không ít đồ cổ giá trị liên thành của Nhiễm Đông.
Vì họ bị giết sau khi rời Sơn Trấn không lâu, cho nên người để lộ bí mật có thể xuất hiện ở Tử Y Môn. Đối phương rõ ràng trù tính thật lâu, hơn nữa không có khả năng là một, hai người, ít nhất từ mười trở lên, hơn nữa đều là cao thủ.
Đối với Tử Y Môn, đây là thời buổi rối loạn. Người thắng được 400 vạn lượng còn chưa tìm được, mâu thuẫn với Phách Đao cũng chưa được giải quyết, hiện tại lại có thêm chuyện này, toàn bộ Tử Y Môn loạn thành mớ bòng bong.
Kế hoạch đã lên cũng không thể không hoãn lại, cuối cùng, thanh nhàn nhất lại là Phó Vô Thiên.
Người của họ cướp đi mười rương vàng. Vì kế hoạch lần này, Phó Vô Thiên phái ra mười lăm ám vệ. Họ rời Độc Trấn ở thời gian khác nhau, hội họp với các ám vệ đang canh giữ ở Sơn Trấn, khi Vu Hành Chi và hộ vệ Tử Vi Quốc giao tiếp thì trộm theo sau. Họ phải trả một chút đại giới mới hoàn thành nhiệm vụ, sau đó vận chuyển vàng về Đại Á. Toàn bộ quá trình thập phần thuận lợi.
Bởi vì họ không để lại dấu vết, cho nên Tử Y Môn căn bản không thể tìm thấy manh mối.
Không thể từ bỏ điều tra, cho nên Phó Vô Thiên để Trần Lâm và một đám thủ hạ tiếp tục điều tra. Cung Tam Nguyên và Vu Hành Chi phụ trách xử lý Phách Đao Hội.
Hoàng đế Tử Vi Quốc có thể bởi vì bị cướp mất vàng mà tức giận hay không, Phó Vô Thiên không muốn quan tâm.
/439
|