Hai tháng trước, nội loạn ở Vạn Thanh Quốc rốt cuộc bùng nổ, nơi nơi lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Mấy vị hoàng tử vì ngôi vị mà đấu đến chết đi sống lại, cơ hồ không ai chịu thua, nhưng vì thái độ của Ổ Khánh Minh vẫn luôn không rõ ràng, trước khi chưa xác định hắn rốt cuộc sẽ lựa chọn ai, không ai dám động thủ.
Chẳng qua, họ đều bị Ổ Khánh Minh chơi đến xoay quanh. Hắn căn bản không muốn duy trì bất cứ hoàng tử nào, chỉ đang kéo dài thời gian thôi.
Rồi đột nhiên xuất hiện biến cố……
Đại quân Cao Trạch đánh bất ngờ Vạn Thanh Quốc, bao vây Đào Thổ thành vì không có viện quân chi viện mà phải đầu hàng.
Đào Thổ thành là một thành trì quan trọng của Vạn Thanh Quốc, một khi bị phá, đại quân Cao Trạch có thể tiến quân thần tốc, vượt qua Trường Biền thẳng tới Tri Minh. Tri Minh là một thành lớn phồn vinh của Vạn Thanh Quốc, trong thành có mấy chục vạn bá tánh, một khi xảy ra chuyện, kết quả có thể nghĩ.
Ổ Khánh Minh không dám trì hoãn, lập tức điều binh khiển tướng tiến đến chặn lại, công việc lu bù, không còn tâm tư đi chơi với mấy vị hoàng tử.
Các hoàng tử cũng không ngốc, họ cạnh tranh lẫn nhau, nhưng tốt xấu vẫn là huynh đệ, Cao Trạch lại đang tấn công Vạn Thanh, họ không còn một lòng chỉ muốn tranh đoạt ngôi vị.
Có một người đề nghị cùng ngồi xuống nói chuyện. Nếu Vạn Thanh Quốc bị công chiếm, họ tranh đoạt ngôi vị cũng vô nghĩa. Thủ đô đã mất, họ còn làm hoàng đế với ai.
Hai vị kia cảm thấy có lý, cũng hòa hoãn lại.
Ba vị hoàng tử cho tới nay đều cho rằng hoàng thúc muốn chọn một trong ba người họ. Ổ Khánh Minh căn bản không có ý tưởng này cho nên vẫn luôn đáp qua loa có lệ. Hắn sẽ nói mấy lời làm họ miên man suy nghĩ, nhưng ngẫm lại, hắn chưa từng nói chuyện nghiêm túc với vị hoàng tử nào.
Cửu hoàng tử nói đến đề tài này, rồi dẫn ra kết luận về Ổ Khánh Minh.
Hắn rất có thể muốn làm hoàng đế.
Không thể chỉ dựa vào một suy đoán để kết luận Ổ Khánh Minh đang chơi họ, nhưng đề tài này quá nhạy cảm. Sự hoài nghi tựa như cục tuyết càng lăn càng lớn, ba người đối chiếu lẫn nhau, quả nhiên, hoàng thúc đang lừa họ.
So với họ, Thái tử rõ ràng dễ khống chế hơn. Hơn nữa, Thái tử phi và Vương phi là thân thích, về tình về lý, hoàng thúc đều sẽ không lựa chọn họ. Hiện tại đã biết chính hắn muốn làm hoàng đế, tất cả nghi hoặc đều có thể giải thích.
“Lão đông tây quả nhiên không tốt đẹp gì, khó trách hắn nắm chặt binh quyền không bỏ, bổn hoàng tử thấy, hoàng thúc hắn khẳng định đang đợi cơ hội.” Cửu hoàng tử căm giận nói.
Tam hoàng tử nói: “Phụ hoàng bệnh nặng thần chí không rõ, Thái tử lại vô năng, phụ hoàng không thích Thái tử từ lâu, vẫn luôn là hoàng thúc nói tốt mới không bị phế bỏ. Hoàng thúc từ trước đã mơ ước ngôi vị hoàng đế, nếu không sẽ không nâng đỡ Thái tử.”
Cửu hoàng tử đột nhiên đưa ra nghi vấn, “Kỳ quái, hoàng thúc vì sao không tiếp tục dựa theo kế hoạch, vì sao đột nhiên muốn từ bỏ Thái tử?”
Lúc này, Tứ hoàng tử mở miệng, “Chỉ sợ là chiến tranh, cho nên hoàng thúc chờ không kịp đi.”
“Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ. Hoàng thúc điều khiển có mấy chục vạn đại quân, chính diện đối kháng, chúng ta căn bản không phải đối thủ.”
“Không chính diện đối kháng không phải là được rồi.” Tứ hoàng tử cười lạnh nói.
Âm mưu quỷ kế gì đó họ đều đã trải qua không ít, đã sớm làm quen tay, hiện tại chẳng qua là chuyển đổi mục tiêu sang hoàng thúc mà thôi. Tuy rằng đấu tranh nội bộ không tốt cho Vạn Thanh, nhưng Vạn Thanh không chỉ có mỗi hoàng thúc là tướng quân. Hoàng thúc chuyên quyền, có tướng lãnh vẫn luôn bị áp chế, không có đất dụng võ.
Ba vị hoàng tử không biết đối thoại của họ đã bị người nghe được, hơn nữa báo lại cho Ổ Khánh Minh.
Mỗi người đều nói hắn cáo già xảo quyệt, hắn sao có thể mặc kệ các hoàng tử trong hoàng thành như hổ rình mồi, cho chúng cơ hội phản kích.
Hắn tự mình ra tiền tuyến chính vì để chúng thả lỏng cảnh giác, dẫn chúng ra tay mà thôi. Hắn không có hứng thú chờ thêm, có một số việc giải quyết sớm thì có thể sớm an tâm.
Biết được kế hoạch, Ổ Khánh Minh cũng không sốt ruột, tiếp tục phái quân đội chống đỡ đại quân Cao Trạch. Đại quân Cao Trạch có Đại Á đứng sau chống đỡ, cho nên Vạn Thanh có chút chật vật.
Ổ Khánh Minh biết đại quân Cao Trạch hiện tại không dễ chọc, cho nên giao nhiệm vụ đối phó ba vị hoàng tử cho thủ hạ, mình thì chuyên tâm ứng đối Cao Trạch.
Đây sẽ là quyết định khiến hắn hối hận nhất đời này.
Ổ Khánh Minh đã sớm bị cài người.
Thủ hạ mà hắn tín nhiệm chính là gián điệp. Vì cho Vạn Thanh Quốc một kích thống khoái, hắn chế tạo một vài chứng cứ giả, để bá tánh Vạn Thanh cho rằng ba vị hoàng tử thông đồng với địch bán nước, để họ cho rằng Đào Thổ thành bị công phá cũng do ba vị hoàng tử.
Khi tin tức truyền ra, Ổ Khánh Minh không biết, cho nên hắn không biết thủ hạ của hắn cuối cùng thả ra một tin nâng hắn lên.
Ổ Khánh Minh ở trên chiến trường bảo vệ quốc gia, các hoàng tử lại ở sau lưng thọc đao, không chỉ không màng sinh mệnh bá tánh, còn ích kỷ không có nhân tính. Loại người này sao xứng làm hoàng đế, vì thế bá tánh phẫn nộ.
Có câu nói rất đúng: Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Bị người khích động, bá tánh trong hoàng thành bạo động,cấm vệ quân cũng không ngăn cản được. Bá tánh muốn xông vào phủ đệ của ba vị hoàng tử, đánh đập bắt người, trực tiếp phát triển đến nỗi tất cả mọi người đều không lường trước.
Ổ Khánh Minh thu được tin tức thì đã không thể vãn hồi. Nhưng hắn không biết tình huống thật sự, chỉ nghe bá tánh ủng hộ hắn, làm hắn mừng rỡ phát điên. Hiện tại người ngăn cản hắn đã tự thân khó bảo toàn, Thái tử thì hắn càng không bỏ trong mắt, ngôi vị hoàng đế chẳng phải là vật trong lòng bàn tay. Thế cục này cứ phát triển như vậy, hắn căn bản không cần hợp tác với Tử Vi Quốc.
Nhưng vào ngày hôm sau, Thái tử quật khởi.
Thái tử dẫn dắt cấm vệ quân ngăn bạo động, hơn nữa trước mặt bá tánh hứa hẹn nhất định sẽ nghiêm túc trừng phạt ba vị hoàng tử.
Được Liễu Hữu Vi chỉ điểm, Thái tử diễn thuyết một hồi thanh âm và tình cảm phong phú.
Phụ hoàng bệnh nặng, biên quan đánh giặc, quân tình khẩn cấp, hắn là Thái tử bụng làm dạ chịu cần thiết đứng ra chống đỡ quốc gia đang lâm vào nguy nan. Các huynh đệ lại hồ đồ như vậy, Thái tử tỏ vẻ hắn cũng có trách nhiệm, cho nên hắn nhất định sẽ bày tỏ thái độ đúng đắn.
Thái tử chân thành kiên quyết, bá tánh quyết định tin tưởng.
Thái tử lấy hành động để chứng minh. Thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng Cửu hoàng tử thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ vô cùng xác thực. Thái tử tuy đau lòng huynh đệ, nhưng pháp không dung tình, những quân lính vì họ mà hi sinh, tính mạng bá tánh không thể bỏ qua cho họ, vì thế, Thái tử nhịn đau hạ lệnh xử trảm ba người.
Ổ Khánh Minh thu được tin, sắc mặt xanh đến có thể ăn thịt người, phẫn nộ quét đồ trên bàn xuống đất.
“Hỗn đản, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Thái tử sẽ đứng ra, bá tánh sao lại ủng hộ hắn, không phải ủng hộ bổn vương sao?”
Thủ hạ nơm nớp lo sợ. Họ đều ở tiền tuyến, căn bản không biết hoàng thành đã xảy ra chuyện gì. Thái tử rõ ràng rất yếu đuối, sao lại đột nhiên trở nên thông minh?
“Chu Tường đâu, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?”
Một thủ hạ đứng ra nói: “Hồi Vương gia, Thái tử có lệnh bài điều động cấm vệ quân, thuộc hạ của Chu Tường lại không nhiều lắm, căn bản không phải đối thủ của Thái tử.”
“Đúng, cấm vệ quân.” Ổ Khánh Minh rốt cuộc nhớ tới, từ trong lòng ngực móc ra cấm vệ lệnh, sắc mặt âm lãnh nói: “Cấm vệ lệnh vẫn còn trong tay bổn vương, Thái tử điều động cấm vệ quân thế nào?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vương gia không biết, họ sao có thể biết.
Duy nhất biết một điều, Thái tử lần này thật sự muốn xoay người.
……
Lúc này, Thái tử đang ở trong hoàng cung ăn mừng. Hắn đương nhiên cảm tạ nhất đại công thần Liễu Hữu Vi, càng thêm tín nhiệm, thậm chí giao lệnh bài điều động cấm vệ quân cho hắn.
Liên tục tới buổi tối, Liễu Hữu Vi lấy lý do tửu lượng có hạn để rời cung, lại không về phủ đệ của mình, mà ra ngoài thành tiếp ứng người mà hắn đã đợi thật lâu.
Có tiếng vó ngựa vang lên từ xa, một đám người toàn thân mặc đồ đen xuất hiện trong tầm mắt, chỉ chốc lát đã tới gần. Khi nam nhân cầm đầu nhảy xuống ngựa, đỡ một nam tử từ một con ngựa khác xuống rồi cùng đi tới, Liễu Hữu Vi quỳ một gối, thanh âm mang theo kích động rõ ràng.
“Thuộc hạ bái kiến Vương gia, Vương phi.”
Mấy vị hoàng tử vì ngôi vị mà đấu đến chết đi sống lại, cơ hồ không ai chịu thua, nhưng vì thái độ của Ổ Khánh Minh vẫn luôn không rõ ràng, trước khi chưa xác định hắn rốt cuộc sẽ lựa chọn ai, không ai dám động thủ.
Chẳng qua, họ đều bị Ổ Khánh Minh chơi đến xoay quanh. Hắn căn bản không muốn duy trì bất cứ hoàng tử nào, chỉ đang kéo dài thời gian thôi.
Rồi đột nhiên xuất hiện biến cố……
Đại quân Cao Trạch đánh bất ngờ Vạn Thanh Quốc, bao vây Đào Thổ thành vì không có viện quân chi viện mà phải đầu hàng.
Đào Thổ thành là một thành trì quan trọng của Vạn Thanh Quốc, một khi bị phá, đại quân Cao Trạch có thể tiến quân thần tốc, vượt qua Trường Biền thẳng tới Tri Minh. Tri Minh là một thành lớn phồn vinh của Vạn Thanh Quốc, trong thành có mấy chục vạn bá tánh, một khi xảy ra chuyện, kết quả có thể nghĩ.
Ổ Khánh Minh không dám trì hoãn, lập tức điều binh khiển tướng tiến đến chặn lại, công việc lu bù, không còn tâm tư đi chơi với mấy vị hoàng tử.
Các hoàng tử cũng không ngốc, họ cạnh tranh lẫn nhau, nhưng tốt xấu vẫn là huynh đệ, Cao Trạch lại đang tấn công Vạn Thanh, họ không còn một lòng chỉ muốn tranh đoạt ngôi vị.
Có một người đề nghị cùng ngồi xuống nói chuyện. Nếu Vạn Thanh Quốc bị công chiếm, họ tranh đoạt ngôi vị cũng vô nghĩa. Thủ đô đã mất, họ còn làm hoàng đế với ai.
Hai vị kia cảm thấy có lý, cũng hòa hoãn lại.
Ba vị hoàng tử cho tới nay đều cho rằng hoàng thúc muốn chọn một trong ba người họ. Ổ Khánh Minh căn bản không có ý tưởng này cho nên vẫn luôn đáp qua loa có lệ. Hắn sẽ nói mấy lời làm họ miên man suy nghĩ, nhưng ngẫm lại, hắn chưa từng nói chuyện nghiêm túc với vị hoàng tử nào.
Cửu hoàng tử nói đến đề tài này, rồi dẫn ra kết luận về Ổ Khánh Minh.
Hắn rất có thể muốn làm hoàng đế.
Không thể chỉ dựa vào một suy đoán để kết luận Ổ Khánh Minh đang chơi họ, nhưng đề tài này quá nhạy cảm. Sự hoài nghi tựa như cục tuyết càng lăn càng lớn, ba người đối chiếu lẫn nhau, quả nhiên, hoàng thúc đang lừa họ.
So với họ, Thái tử rõ ràng dễ khống chế hơn. Hơn nữa, Thái tử phi và Vương phi là thân thích, về tình về lý, hoàng thúc đều sẽ không lựa chọn họ. Hiện tại đã biết chính hắn muốn làm hoàng đế, tất cả nghi hoặc đều có thể giải thích.
“Lão đông tây quả nhiên không tốt đẹp gì, khó trách hắn nắm chặt binh quyền không bỏ, bổn hoàng tử thấy, hoàng thúc hắn khẳng định đang đợi cơ hội.” Cửu hoàng tử căm giận nói.
Tam hoàng tử nói: “Phụ hoàng bệnh nặng thần chí không rõ, Thái tử lại vô năng, phụ hoàng không thích Thái tử từ lâu, vẫn luôn là hoàng thúc nói tốt mới không bị phế bỏ. Hoàng thúc từ trước đã mơ ước ngôi vị hoàng đế, nếu không sẽ không nâng đỡ Thái tử.”
Cửu hoàng tử đột nhiên đưa ra nghi vấn, “Kỳ quái, hoàng thúc vì sao không tiếp tục dựa theo kế hoạch, vì sao đột nhiên muốn từ bỏ Thái tử?”
Lúc này, Tứ hoàng tử mở miệng, “Chỉ sợ là chiến tranh, cho nên hoàng thúc chờ không kịp đi.”
“Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ. Hoàng thúc điều khiển có mấy chục vạn đại quân, chính diện đối kháng, chúng ta căn bản không phải đối thủ.”
“Không chính diện đối kháng không phải là được rồi.” Tứ hoàng tử cười lạnh nói.
Âm mưu quỷ kế gì đó họ đều đã trải qua không ít, đã sớm làm quen tay, hiện tại chẳng qua là chuyển đổi mục tiêu sang hoàng thúc mà thôi. Tuy rằng đấu tranh nội bộ không tốt cho Vạn Thanh, nhưng Vạn Thanh không chỉ có mỗi hoàng thúc là tướng quân. Hoàng thúc chuyên quyền, có tướng lãnh vẫn luôn bị áp chế, không có đất dụng võ.
Ba vị hoàng tử không biết đối thoại của họ đã bị người nghe được, hơn nữa báo lại cho Ổ Khánh Minh.
Mỗi người đều nói hắn cáo già xảo quyệt, hắn sao có thể mặc kệ các hoàng tử trong hoàng thành như hổ rình mồi, cho chúng cơ hội phản kích.
Hắn tự mình ra tiền tuyến chính vì để chúng thả lỏng cảnh giác, dẫn chúng ra tay mà thôi. Hắn không có hứng thú chờ thêm, có một số việc giải quyết sớm thì có thể sớm an tâm.
Biết được kế hoạch, Ổ Khánh Minh cũng không sốt ruột, tiếp tục phái quân đội chống đỡ đại quân Cao Trạch. Đại quân Cao Trạch có Đại Á đứng sau chống đỡ, cho nên Vạn Thanh có chút chật vật.
Ổ Khánh Minh biết đại quân Cao Trạch hiện tại không dễ chọc, cho nên giao nhiệm vụ đối phó ba vị hoàng tử cho thủ hạ, mình thì chuyên tâm ứng đối Cao Trạch.
Đây sẽ là quyết định khiến hắn hối hận nhất đời này.
Ổ Khánh Minh đã sớm bị cài người.
Thủ hạ mà hắn tín nhiệm chính là gián điệp. Vì cho Vạn Thanh Quốc một kích thống khoái, hắn chế tạo một vài chứng cứ giả, để bá tánh Vạn Thanh cho rằng ba vị hoàng tử thông đồng với địch bán nước, để họ cho rằng Đào Thổ thành bị công phá cũng do ba vị hoàng tử.
Khi tin tức truyền ra, Ổ Khánh Minh không biết, cho nên hắn không biết thủ hạ của hắn cuối cùng thả ra một tin nâng hắn lên.
Ổ Khánh Minh ở trên chiến trường bảo vệ quốc gia, các hoàng tử lại ở sau lưng thọc đao, không chỉ không màng sinh mệnh bá tánh, còn ích kỷ không có nhân tính. Loại người này sao xứng làm hoàng đế, vì thế bá tánh phẫn nộ.
Có câu nói rất đúng: Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Bị người khích động, bá tánh trong hoàng thành bạo động,cấm vệ quân cũng không ngăn cản được. Bá tánh muốn xông vào phủ đệ của ba vị hoàng tử, đánh đập bắt người, trực tiếp phát triển đến nỗi tất cả mọi người đều không lường trước.
Ổ Khánh Minh thu được tin tức thì đã không thể vãn hồi. Nhưng hắn không biết tình huống thật sự, chỉ nghe bá tánh ủng hộ hắn, làm hắn mừng rỡ phát điên. Hiện tại người ngăn cản hắn đã tự thân khó bảo toàn, Thái tử thì hắn càng không bỏ trong mắt, ngôi vị hoàng đế chẳng phải là vật trong lòng bàn tay. Thế cục này cứ phát triển như vậy, hắn căn bản không cần hợp tác với Tử Vi Quốc.
Nhưng vào ngày hôm sau, Thái tử quật khởi.
Thái tử dẫn dắt cấm vệ quân ngăn bạo động, hơn nữa trước mặt bá tánh hứa hẹn nhất định sẽ nghiêm túc trừng phạt ba vị hoàng tử.
Được Liễu Hữu Vi chỉ điểm, Thái tử diễn thuyết một hồi thanh âm và tình cảm phong phú.
Phụ hoàng bệnh nặng, biên quan đánh giặc, quân tình khẩn cấp, hắn là Thái tử bụng làm dạ chịu cần thiết đứng ra chống đỡ quốc gia đang lâm vào nguy nan. Các huynh đệ lại hồ đồ như vậy, Thái tử tỏ vẻ hắn cũng có trách nhiệm, cho nên hắn nhất định sẽ bày tỏ thái độ đúng đắn.
Thái tử chân thành kiên quyết, bá tánh quyết định tin tưởng.
Thái tử lấy hành động để chứng minh. Thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cùng Cửu hoàng tử thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ vô cùng xác thực. Thái tử tuy đau lòng huynh đệ, nhưng pháp không dung tình, những quân lính vì họ mà hi sinh, tính mạng bá tánh không thể bỏ qua cho họ, vì thế, Thái tử nhịn đau hạ lệnh xử trảm ba người.
Ổ Khánh Minh thu được tin, sắc mặt xanh đến có thể ăn thịt người, phẫn nộ quét đồ trên bàn xuống đất.
“Hỗn đản, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Thái tử sẽ đứng ra, bá tánh sao lại ủng hộ hắn, không phải ủng hộ bổn vương sao?”
Thủ hạ nơm nớp lo sợ. Họ đều ở tiền tuyến, căn bản không biết hoàng thành đã xảy ra chuyện gì. Thái tử rõ ràng rất yếu đuối, sao lại đột nhiên trở nên thông minh?
“Chu Tường đâu, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?”
Một thủ hạ đứng ra nói: “Hồi Vương gia, Thái tử có lệnh bài điều động cấm vệ quân, thuộc hạ của Chu Tường lại không nhiều lắm, căn bản không phải đối thủ của Thái tử.”
“Đúng, cấm vệ quân.” Ổ Khánh Minh rốt cuộc nhớ tới, từ trong lòng ngực móc ra cấm vệ lệnh, sắc mặt âm lãnh nói: “Cấm vệ lệnh vẫn còn trong tay bổn vương, Thái tử điều động cấm vệ quân thế nào?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Vương gia không biết, họ sao có thể biết.
Duy nhất biết một điều, Thái tử lần này thật sự muốn xoay người.
……
Lúc này, Thái tử đang ở trong hoàng cung ăn mừng. Hắn đương nhiên cảm tạ nhất đại công thần Liễu Hữu Vi, càng thêm tín nhiệm, thậm chí giao lệnh bài điều động cấm vệ quân cho hắn.
Liên tục tới buổi tối, Liễu Hữu Vi lấy lý do tửu lượng có hạn để rời cung, lại không về phủ đệ của mình, mà ra ngoài thành tiếp ứng người mà hắn đã đợi thật lâu.
Có tiếng vó ngựa vang lên từ xa, một đám người toàn thân mặc đồ đen xuất hiện trong tầm mắt, chỉ chốc lát đã tới gần. Khi nam nhân cầm đầu nhảy xuống ngựa, đỡ một nam tử từ một con ngựa khác xuống rồi cùng đi tới, Liễu Hữu Vi quỳ một gối, thanh âm mang theo kích động rõ ràng.
“Thuộc hạ bái kiến Vương gia, Vương phi.”
/439
|