Ngày 17 tháng 2, trận chiến trên A Tùng giang nhanh chóng khai hỏa.
Điều đáng kinh ngạc là Đại Á khơi mào lần đại chiến này. Tất cả đều biết thuỷ quân của Đại Á không bằng lục quân, bất luận là binh lực hay là chiến thuyền đều không kịp Dung Quốc. Đại Á hiện tại xác thật rất lợi hại, nhưng thuỷ chiến vẫn không được xem trọng. Binh lính sức chiến đấu cường hãn mấy mà không thể đứng trên boong tàu thì cũng không làm được gì.
Bất ngờ nhất không ngoài Dung Quốc. Tướng lãnh chỉ huy đại quân Dung Quốc lần này là Đào Trường Chí, cũng chính là hắn quyết định phát động cuộc công kích quy mô lớn. Từ hai tháng trước hắn đã phải bắt đầu khó dễ cho Đại Á, lại không ngờ đối phương sẽ chủ động tấn công.
Vì sao vậy? Đào Trường Chí phái người đi tìm hiểu lại không có kết quả, chỉ biết là phía Đại Á luôn phái một con thuyền nơi nơi du đãng trên A Tùng giang, giống như không có mục tiêu.
“Tướng quân, chúng ta nghênh chiến sao?” Một phó tướng lập tức hỏi.
Đào Trường Chí nhắm mắt: “Đương nhiên là nghênh chiến. Tuy rằng sớm hơn kế hoạch ba ngày, nhưng không sao, chúng ta vốn đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Một võ tướng trung niên nói: “Tướng quân nói đúng. Bom của Đại Á tuy rằng lợi hại, nhưng chiến đấu trên biển thì không thể nói trước, không ai có thể nói trước kết quả. Huống chi, Đại Á chỉ có 60 chiếc chiến thuyền, chúng ta bên này có những 100, chúng ta chiếm ưu thế rất lớn.”
Đào Trường Chí gật đầu, sắc mặt đột nhiên có chút ngưng trọng nói: “Nói thì nói vậy, nhưng vẫn cần chú ý.”
“Tướng quân nói tới chiến hạm Noah phải không?” Võ tướng lập tức đoán được ý hắn.
Chiến hạm Noah, nghe tên là biết do xưởng tàu Noah của An Tử Nhiên chế tạo. Tên này không phải An Tử Nhiên đặt, là kết quả thương lượng giữa Hình Hà và Cung Vân.
Chiến hạm Noah tỏa sáng rực rỡ ở Ninh Thủy hải vực. Bởi vì nó mà thủy quân Dung Quốc mới bại nhanh như vậy, đã sớm truyền tới tai quân chủ các quốc gia.
Đào Trường Chí cũng được nghe nói. Nghe nói chiến hạm này giống một con quái vật, nổ mà không nát, đâm cũng không thủng, cứng rắn tựa bàn thạch. Thuyền của họ va chạm vào giống như trứng chọi đá, thuần túy là tự tìm đường chết.
Đào Trường Chí không tin, nhưng từ hơn một tháng trước, hắn đã nguyên vẹn chứng kiến sự lợi hại của chiến hạm Noah. Năm chiến thuyền của họ đối phó với một chiến hạm Noah, kết quả chỉ trở lại một con thuyền, hơn nữa mức độ hư hao trên 50%, cơ hồ sắp chìm. Từ đó về sau, họ không bao giờ dám xem thường nữa.
Phó tướng nói: “Chiến hạm Noah cố nhiên lợi hại, nhưng nghe nói cũng rất khó chế tạo, Đại Á chỉ điều một số ít tới A Tùng giang, lợi hại mấy cũng không có khả năng là đối thủ của chúng ta.”
Hắn đại khái là người duy nhất chưa từng được thấy chiến hạm Noah đại phát thần uy.
Đào Trường Chí và võ tướng trung niên sắc mặt có chút trầm trọng. Loại chuyện này phải tự mình thể hội mới biết được.
“Dù nói thế nào, chúng ta vẫn có ưu thế rất lớn. Chiến hạm của đối phương mạnh hơn, số chiến hạm và thuỷ quân của chúng ta cũng không thể khinh thường, chỉ cần kiên định, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể thắng, quyết không thể để Đại Á bước vào lãnh thổ nửa bước!”
“Rõ, tướng quân!”
Trăm chiếc chiến thuyền mênh mông xuất cảng. Tiếng kèn báo hiệu kế tiếp sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt bi thảm.
Mặt sông A Tùng giang mênh mông vô bờ. Đẩy ra màn sương trắng xoá, từng chiếc thuyền giống từng con quái thú giương nanh múa vuốt, khí thế hung mãnh bàng bạc.
Đứng trên boong tàu, Phó Vô Thiên ngắm nhìn nơi xa, An Tử Nhiên đứng bên cạnh hắn. Tuy gió không lớn, còn là gió Tây Nam, nhưng mặt biển vẫn có chút sương mù, vượt qua một khoảng cách nhất định liền không còn nhìn thấy cảnh vật.
Có tiếng bước chân truyền đến, là Đường Nham Tùng.
Phó Vô Thiên xoay người hỏi: “Thế nào?”
Đường Nham Tùng đáp: “Hồi Vương gia, đội quân Dung Quốc đã xuất phát, trước mắt đã xuất cảng, nửa canh giờ nữa hẳn là có thể gặp.”
“Bọc đánh thì thế nào?” An Tử Nhiên đề nghị nói.
Đường Nham Tùng nhìn hắn, nhíu mày nói: “Trước mắt, trừ chiến hạm Noah không nối xích sắt, các chiến thuyền đều đã nối lại với nhau, bọc đánh thì chẳng phải là muốn mấy chiến hạm đơn độc đi đối phó với nhiều địch nhân.” Đương nhiên, hắn không lo lắng vấn đề thắng thua, mà là kỹ thuật bị Dung Quốc tìm ra, sau đó Tử Vi Quốc cũng sẽ biết, Đại Á đánh mất ưu thế thì nguy hiểm rất lớn.
An Tử Nhiên cười nhạt nói: “Đường tổng trưởng không cần lo lắng, dù biết thì họ trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng lập tức làm ra nhiều chiến hạm. Huống chi, chúng ta sẽ không thua, nhất định sẽ thắng!”
Đường Nham Tùng ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc… chợt cảm thấy có hàn ý đánh úp lại, làm hắn đánh cái rùng mình. Hắn nghiêng đầu thấy Vương gia mày cơ hồ nhăn thành chữ xuyên (川), mồ hôi lạnh chảy xuống. Hắn lại dám nhìn Vương phi đến xuất thần. Ông trời chứng giám, hắn tuyệt đối không có ý tưởng gì, hy vọng Vương gia không hiểu lầm.
Kéo Phó Vô Thiên đi, An Tử Nhiên giúp hắn giải vây.
Lần này Phó Vô Thiên là chủ soái, tiếp theo mới là Đường Nham Tùng. Đường Nham Tùng không cảm thấy có cái gì không tốt. Tuy rằng chưa được thấy thực lực của Vương gia, nhưng khẳng định sẽ không hề kém, nếu không cũng sẽ không được tung hô nhiều như vậy.
Các chiến thuyền do Đường Nham Tùng chỉ huy. Sáu chiến hạm Noah cùng một phần nhỏ chiến thuyền thường do Phó Vô Thiên phụ trách.
Nếu quyết định bọc đánh, Đường Nham Tùng sẽ dẫn đoàn chiến thuyền chính diện nghênh địch, còn họ từ hai bên tiến hành đánh bất ngờ. Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên phụ trách một bên, còn bên kia giao cho Cát Khiêm An, Liễu Hữu Vi, Chung Nguyệt phụ trách.
Sau nửa canh giờ, quả nhiên thấy được bóng thuyền của Dung Quốc. Bóng thuyền rậm rạp xuất hiện trong tầm mắt, trên đỉnh cột buồm là cờ xí Dung Quốc, mênh mông đi tới.
Cả trăm chiếc chiến thuyền khí thế quả nhiên không giống bình thường, lính mới mà thấy một màn như vậy sợ là sẽ sợ tới mức hai chân run lên.
Đại quân Dung Quốc cũng sớm bị đoàn chiến thuyền của Đại Á làm cho thiếu chút nữa nói không ra lời.
Họ cho rằng binh lính Đại Á sẽ khó thích ứng, kết quả họ lại có thể nghĩ ra phương thức này. Mấy chục chiếc thuyền nối lại, tuy không đến mức yên ả như đi trên đất bằng, nhưng cũng làm rất nhiều binh lính cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tướng quân, làm sao bây giờ?” Võ tướng trung niên trầm mặt, ưu thế của họ tựa hồ đã giảm bớt.
Đào Trường Chí sắc mặt khó coi, “ Mặc họ muốn chơi quỷ kế, tên đã lên dây không thể không bắt. Lại nói, chúng ta không phải không có ưu thế, đoàn thuyền của họ như vậy sẽ làm giảm độ linh hoạt. Truyền lệnh, chúng ta tìm ra khe hở đánh tan họ.”
“Rõ, tướng quân!”
Tiếng kèn lần thứ hai vang lên, hai quân giao chiến lửa sém lông mày.
Nhóm thuyền của Phó Vô Thiên bởi vì số lượng quá ít nên dễ bị bỏ qua, tiến vào trong phạm vi mới bị phát hiện. Nhưng bởi vì bề ngoài chiến hạm không mấy khác chiến thuyền thường, cho nên một vài võ tướng thấy vậy thì có chút không để vào mắt.
“Giáo úy, cần báo cáo tướng quân sao?” Một phụ tá hỏi. Giáo úy họ Lâm, phụ trách chi viện.
“Chỉ là mấy chiến thuyền đi lẻ, ta giải quyết là được, không cần phiền toái đến tướng quân. Triệu phó quan, ngươi lập tức suất lĩnh mười chiến thuyền giải quyết họ.” Lâm giáo úy không để bụng nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hắn không thể biết, mười chiếc chiến thuyền cuối cùng một chiếc cũng không thể trở về.
Mười chiếc chiến thuyền hùng hổ chạy tới ba chiến hạm Noah. Từ mặt ngoài, mười chiến thuyền tuyệt đối có thể áp đảo ba chiến thuyền, nhưng chỉ chân chính giao thủ mới biết được, ba chiến hạm có thể so với mười lăm chiến thuyền.
Một quả bom chợt nổ vang, Triệu phó quan lập tức chỉ huy tiến hành phản kích. Trải qua mấy tháng đối chiến, họ đã nghĩ ra vài cách đối phó với bom, có một phần là dựa vào vận khí.
Mấy binh lính dùng sức vung cánh tay, mấy hòn đá bay vụt đi. Một viên đá va phải bom đang bay làm nó giảm bớt động năng. Bom lệch khỏi quỹ đạo, khi sắp rơi xuống biển thì nổ mạnh. Thấy vậy, thuỷ binh Dung Quốc hoan hô, một đám tức khắc tin tưởng mười phần.
Loại tình huống này chỉ giằng co một hồi, bởi vì đối diện bắn sang càng nhiều bom, nhiều đến họ căn bản không thể ngăn cản, kết quả có mấy quả nổ tung trên boong tàu. Thuyền kịch liệt lay động làm không ít binh lính ngã xuống nước.
“Đáng chết, chuyển sang kế hoạch hai, chúng ta bao vây diệt trừ họ.” Triệu phó quan lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến. Tuy rằng cận chiến cũng bất lợi với họ, nhưng viễn công càng thêm bất lợi. Bom của họ uy lực nhỏ hơn đối phương, không đợi thuyền của đối phương chìm thì có khi thuyền họ đã chìm trước.
Hơn nữa hắn còn có một phương pháp giành chiến thắng càng nham hiểm
Điều đáng kinh ngạc là Đại Á khơi mào lần đại chiến này. Tất cả đều biết thuỷ quân của Đại Á không bằng lục quân, bất luận là binh lực hay là chiến thuyền đều không kịp Dung Quốc. Đại Á hiện tại xác thật rất lợi hại, nhưng thuỷ chiến vẫn không được xem trọng. Binh lính sức chiến đấu cường hãn mấy mà không thể đứng trên boong tàu thì cũng không làm được gì.
Bất ngờ nhất không ngoài Dung Quốc. Tướng lãnh chỉ huy đại quân Dung Quốc lần này là Đào Trường Chí, cũng chính là hắn quyết định phát động cuộc công kích quy mô lớn. Từ hai tháng trước hắn đã phải bắt đầu khó dễ cho Đại Á, lại không ngờ đối phương sẽ chủ động tấn công.
Vì sao vậy? Đào Trường Chí phái người đi tìm hiểu lại không có kết quả, chỉ biết là phía Đại Á luôn phái một con thuyền nơi nơi du đãng trên A Tùng giang, giống như không có mục tiêu.
“Tướng quân, chúng ta nghênh chiến sao?” Một phó tướng lập tức hỏi.
Đào Trường Chí nhắm mắt: “Đương nhiên là nghênh chiến. Tuy rằng sớm hơn kế hoạch ba ngày, nhưng không sao, chúng ta vốn đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Một võ tướng trung niên nói: “Tướng quân nói đúng. Bom của Đại Á tuy rằng lợi hại, nhưng chiến đấu trên biển thì không thể nói trước, không ai có thể nói trước kết quả. Huống chi, Đại Á chỉ có 60 chiếc chiến thuyền, chúng ta bên này có những 100, chúng ta chiếm ưu thế rất lớn.”
Đào Trường Chí gật đầu, sắc mặt đột nhiên có chút ngưng trọng nói: “Nói thì nói vậy, nhưng vẫn cần chú ý.”
“Tướng quân nói tới chiến hạm Noah phải không?” Võ tướng lập tức đoán được ý hắn.
Chiến hạm Noah, nghe tên là biết do xưởng tàu Noah của An Tử Nhiên chế tạo. Tên này không phải An Tử Nhiên đặt, là kết quả thương lượng giữa Hình Hà và Cung Vân.
Chiến hạm Noah tỏa sáng rực rỡ ở Ninh Thủy hải vực. Bởi vì nó mà thủy quân Dung Quốc mới bại nhanh như vậy, đã sớm truyền tới tai quân chủ các quốc gia.
Đào Trường Chí cũng được nghe nói. Nghe nói chiến hạm này giống một con quái vật, nổ mà không nát, đâm cũng không thủng, cứng rắn tựa bàn thạch. Thuyền của họ va chạm vào giống như trứng chọi đá, thuần túy là tự tìm đường chết.
Đào Trường Chí không tin, nhưng từ hơn một tháng trước, hắn đã nguyên vẹn chứng kiến sự lợi hại của chiến hạm Noah. Năm chiến thuyền của họ đối phó với một chiến hạm Noah, kết quả chỉ trở lại một con thuyền, hơn nữa mức độ hư hao trên 50%, cơ hồ sắp chìm. Từ đó về sau, họ không bao giờ dám xem thường nữa.
Phó tướng nói: “Chiến hạm Noah cố nhiên lợi hại, nhưng nghe nói cũng rất khó chế tạo, Đại Á chỉ điều một số ít tới A Tùng giang, lợi hại mấy cũng không có khả năng là đối thủ của chúng ta.”
Hắn đại khái là người duy nhất chưa từng được thấy chiến hạm Noah đại phát thần uy.
Đào Trường Chí và võ tướng trung niên sắc mặt có chút trầm trọng. Loại chuyện này phải tự mình thể hội mới biết được.
“Dù nói thế nào, chúng ta vẫn có ưu thế rất lớn. Chiến hạm của đối phương mạnh hơn, số chiến hạm và thuỷ quân của chúng ta cũng không thể khinh thường, chỉ cần kiên định, ta tin tưởng chúng ta nhất định có thể thắng, quyết không thể để Đại Á bước vào lãnh thổ nửa bước!”
“Rõ, tướng quân!”
Trăm chiếc chiến thuyền mênh mông xuất cảng. Tiếng kèn báo hiệu kế tiếp sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt bi thảm.
Mặt sông A Tùng giang mênh mông vô bờ. Đẩy ra màn sương trắng xoá, từng chiếc thuyền giống từng con quái thú giương nanh múa vuốt, khí thế hung mãnh bàng bạc.
Đứng trên boong tàu, Phó Vô Thiên ngắm nhìn nơi xa, An Tử Nhiên đứng bên cạnh hắn. Tuy gió không lớn, còn là gió Tây Nam, nhưng mặt biển vẫn có chút sương mù, vượt qua một khoảng cách nhất định liền không còn nhìn thấy cảnh vật.
Có tiếng bước chân truyền đến, là Đường Nham Tùng.
Phó Vô Thiên xoay người hỏi: “Thế nào?”
Đường Nham Tùng đáp: “Hồi Vương gia, đội quân Dung Quốc đã xuất phát, trước mắt đã xuất cảng, nửa canh giờ nữa hẳn là có thể gặp.”
“Bọc đánh thì thế nào?” An Tử Nhiên đề nghị nói.
Đường Nham Tùng nhìn hắn, nhíu mày nói: “Trước mắt, trừ chiến hạm Noah không nối xích sắt, các chiến thuyền đều đã nối lại với nhau, bọc đánh thì chẳng phải là muốn mấy chiến hạm đơn độc đi đối phó với nhiều địch nhân.” Đương nhiên, hắn không lo lắng vấn đề thắng thua, mà là kỹ thuật bị Dung Quốc tìm ra, sau đó Tử Vi Quốc cũng sẽ biết, Đại Á đánh mất ưu thế thì nguy hiểm rất lớn.
An Tử Nhiên cười nhạt nói: “Đường tổng trưởng không cần lo lắng, dù biết thì họ trong khoảng thời gian ngắn cũng không có khả năng lập tức làm ra nhiều chiến hạm. Huống chi, chúng ta sẽ không thua, nhất định sẽ thắng!”
Đường Nham Tùng ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc… chợt cảm thấy có hàn ý đánh úp lại, làm hắn đánh cái rùng mình. Hắn nghiêng đầu thấy Vương gia mày cơ hồ nhăn thành chữ xuyên (川), mồ hôi lạnh chảy xuống. Hắn lại dám nhìn Vương phi đến xuất thần. Ông trời chứng giám, hắn tuyệt đối không có ý tưởng gì, hy vọng Vương gia không hiểu lầm.
Kéo Phó Vô Thiên đi, An Tử Nhiên giúp hắn giải vây.
Lần này Phó Vô Thiên là chủ soái, tiếp theo mới là Đường Nham Tùng. Đường Nham Tùng không cảm thấy có cái gì không tốt. Tuy rằng chưa được thấy thực lực của Vương gia, nhưng khẳng định sẽ không hề kém, nếu không cũng sẽ không được tung hô nhiều như vậy.
Các chiến thuyền do Đường Nham Tùng chỉ huy. Sáu chiến hạm Noah cùng một phần nhỏ chiến thuyền thường do Phó Vô Thiên phụ trách.
Nếu quyết định bọc đánh, Đường Nham Tùng sẽ dẫn đoàn chiến thuyền chính diện nghênh địch, còn họ từ hai bên tiến hành đánh bất ngờ. Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên phụ trách một bên, còn bên kia giao cho Cát Khiêm An, Liễu Hữu Vi, Chung Nguyệt phụ trách.
Sau nửa canh giờ, quả nhiên thấy được bóng thuyền của Dung Quốc. Bóng thuyền rậm rạp xuất hiện trong tầm mắt, trên đỉnh cột buồm là cờ xí Dung Quốc, mênh mông đi tới.
Cả trăm chiếc chiến thuyền khí thế quả nhiên không giống bình thường, lính mới mà thấy một màn như vậy sợ là sẽ sợ tới mức hai chân run lên.
Đại quân Dung Quốc cũng sớm bị đoàn chiến thuyền của Đại Á làm cho thiếu chút nữa nói không ra lời.
Họ cho rằng binh lính Đại Á sẽ khó thích ứng, kết quả họ lại có thể nghĩ ra phương thức này. Mấy chục chiếc thuyền nối lại, tuy không đến mức yên ả như đi trên đất bằng, nhưng cũng làm rất nhiều binh lính cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tướng quân, làm sao bây giờ?” Võ tướng trung niên trầm mặt, ưu thế của họ tựa hồ đã giảm bớt.
Đào Trường Chí sắc mặt khó coi, “ Mặc họ muốn chơi quỷ kế, tên đã lên dây không thể không bắt. Lại nói, chúng ta không phải không có ưu thế, đoàn thuyền của họ như vậy sẽ làm giảm độ linh hoạt. Truyền lệnh, chúng ta tìm ra khe hở đánh tan họ.”
“Rõ, tướng quân!”
Tiếng kèn lần thứ hai vang lên, hai quân giao chiến lửa sém lông mày.
Nhóm thuyền của Phó Vô Thiên bởi vì số lượng quá ít nên dễ bị bỏ qua, tiến vào trong phạm vi mới bị phát hiện. Nhưng bởi vì bề ngoài chiến hạm không mấy khác chiến thuyền thường, cho nên một vài võ tướng thấy vậy thì có chút không để vào mắt.
“Giáo úy, cần báo cáo tướng quân sao?” Một phụ tá hỏi. Giáo úy họ Lâm, phụ trách chi viện.
“Chỉ là mấy chiến thuyền đi lẻ, ta giải quyết là được, không cần phiền toái đến tướng quân. Triệu phó quan, ngươi lập tức suất lĩnh mười chiến thuyền giải quyết họ.” Lâm giáo úy không để bụng nói.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Hắn không thể biết, mười chiếc chiến thuyền cuối cùng một chiếc cũng không thể trở về.
Mười chiếc chiến thuyền hùng hổ chạy tới ba chiến hạm Noah. Từ mặt ngoài, mười chiến thuyền tuyệt đối có thể áp đảo ba chiến thuyền, nhưng chỉ chân chính giao thủ mới biết được, ba chiến hạm có thể so với mười lăm chiến thuyền.
Một quả bom chợt nổ vang, Triệu phó quan lập tức chỉ huy tiến hành phản kích. Trải qua mấy tháng đối chiến, họ đã nghĩ ra vài cách đối phó với bom, có một phần là dựa vào vận khí.
Mấy binh lính dùng sức vung cánh tay, mấy hòn đá bay vụt đi. Một viên đá va phải bom đang bay làm nó giảm bớt động năng. Bom lệch khỏi quỹ đạo, khi sắp rơi xuống biển thì nổ mạnh. Thấy vậy, thuỷ binh Dung Quốc hoan hô, một đám tức khắc tin tưởng mười phần.
Loại tình huống này chỉ giằng co một hồi, bởi vì đối diện bắn sang càng nhiều bom, nhiều đến họ căn bản không thể ngăn cản, kết quả có mấy quả nổ tung trên boong tàu. Thuyền kịch liệt lay động làm không ít binh lính ngã xuống nước.
“Đáng chết, chuyển sang kế hoạch hai, chúng ta bao vây diệt trừ họ.” Triệu phó quan lập tức thay đổi kế hoạch tác chiến. Tuy rằng cận chiến cũng bất lợi với họ, nhưng viễn công càng thêm bất lợi. Bom của họ uy lực nhỏ hơn đối phương, không đợi thuyền của đối phương chìm thì có khi thuyền họ đã chìm trước.
Hơn nữa hắn còn có một phương pháp giành chiến thắng càng nham hiểm
/439
|