Dung Quốc cầu hòa, nói dễ nghe thì là cầu hòa, nói khó nghe chính là đầu hàng. Công văn nhanh chóng được đưa đến trước mặt Phó Nguyên Phàm.
Công văn cầu hòa mà hoàng đế Dung Quốc cùng các vị đại thần thương lượng mãi mới định ra, bất luận là bề ngoài hay nội tại đều có thể thấy được ‘thành ý’ của họ. Phó Nguyên Phàm chỉ tùy ý quét qua một lần, sau đó khinh thường ném sang một bên. Đây là công văn đầu hàng nhất có ‘thành ý’ cũng không nhất không biết xấu hổ mà hắn từng thấy.
Dung Quốc đầu hàng là điều đã sớm nằm trong dự đoán, nhưng họ cũng biết Dung Quốc sẽ không dễ dàng đầu hàng. Đối phương quả nhiên cũng không làm họ ‘thất vọng’, lưu loát liệt ra quan hệ hữu nghị, hoà bình, tốt đẹp giữa hai bên, giống như đây không phải công văn đầu hàng, mà là hiệp định hữu nghị.
Phó Nguyên Phàm thiếu chút nữa rụng răng. Hắn cũng nghe tới hoàng đế đương nhiệm của Dung Quốc, tưởng rằng là người có mưu lược có thủ đoạn, kết quả hắn vẫn chờ mong quá cao. Với chút bản lĩnh này, thật không biết đối phương làm thế nào lên ngôi hoàng đế.
“Hoàng Thượng tính toán chấp thuận?” Lạc Cổ Nguyệt hông đeo bảo kiếm đen, dựa người ở cạnh cửa có vẻ rất lười nhác, cười như không cười nhìn hắn nói.
Phó Nguyên Phàm không thích thái độ này của hắn, trừng hắn một cái mới giải thích: “Đương nhiên, tại sao lại không, nếu Dung Quốc có ‘thành ý’ như vậy, Đại Á sao có thể để họ thất vọng, trẫm tin tưởng đường đường phu cũng nghĩ vậy.” Đến lúc đó hung hăng làm thịt đối phương.
Hắn không nói rõ nhưng Lạc Cổ Nguyệt cũng đoán được ra. Chiến tranh kéo dài tới hiện tại, Đại Á tuy vẫn còn năng lực, nhưng mấy năm nay hao phí binh lực đã vượt ngoài dự toán, nếu lại phân tâm đi đánh Dung Quốc, quốc khố sớm muộn gì sẽ khiêng không được. Cao Trạch cũng sắp tới cực hạn.
Cao Trạch vốn không giàu có, bá tánh còn chưa đạt được sinh hoạt ăn no mặc ấm đã bị cuốn vào chiến tranh, làm Cao Trạch càng thêm dậu đổ bìm leo, nếu không có Đại Á viện trợ thì khẳng định chống đỡ không được. Đủ loại nguyên nhân, dù Dung Quốc không muốn đầu hàng, họ cũng sẽ bức cho phải đầu hàng.
Phó Nguyên Phàm viết hai phong thư, một phong giao cho sứ giả Dung Quốc mang về, một phong gửi cho Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên thu được vào ba ngày sau.
Binh lính Tử Vi Quốc quả nhiên danh bất hư truyền, đặc biệt thân binh của Lôi Lân, cũng giống hắc giáp quân của Phó Vô Thiên, đều là nhân tài. Họ vẫn luôn tử thủ phòng tuyến không lui về phía sau, Đại Á tấn công ba, bốn lần cũng không thấy sứt mẻ.
Thời tiết đã chuyển ấm, chẳng mấy chốc lại đến hè. Hai nhân tố cộng lại, làm không khí trong quân doanh cũng hiện ra vài phần bực bội. Dung Quốc đầu hàng tựa như một trận mưa đúng lúc, Phó Vô Thiên phái người công bố tin tức, quả nhiên thu về một mảnh hoan hô. Bầu không khí áp lực thoáng chốc tiêu tán.
Giải quyết Dung Quốc, hiện tại chỉ còn lại Tử Vi Quốc. Chỉ cần đánh hạ thành lũy cường hãn nhất, họ sẽ không cần đánh giặc tiếp. Hy vọng chống đỡ cho họ, để họ vực lại tinh thần một lần nữa tiến công Tử Vi Quốc.
Tương phản, binh lính Tử Vi Quốc tựa hồ đã chịu đả kích. Một chút không cẩn thận thôi Đại Á sẽ mở ra được một chỗ hổng, tuy họ đúng lúc bổ cứu nhưng tử thương thảm trọng không kém.
Ngày 28 tháng 5, những cơn mưa liên miên làm hai trận doanh bị phủ trong một tầng sa mỏng bi ai mông lung. Hai ngày sau, mưa to dần, nước mưa không ngừng xối xuống lều trại, vách đá, nóc nhà. Xem thời tiết, đợt mưa này tựa hồ sẽ kéo dài một thời gian.
Trong lều, Phó Vô Thiên ôm An Tử Nhiên trong lòng. Hai người nằm trên giường, tư thế tuy ái muội, nhưng không làm chuyện gì khác người. Theo lời Phó Vô Thiên, một quân nhân vốn nên nghiêm khắc kiềm chế bản thân, sau đó bị An Tử Nhiên cười nhạo một trận.
Nghiêm khắc kiềm chế bản thân không chỉ là về nội tâm, thân thể cũng vậy, ngày nào đó Phó Vô Thiên có thể quản được tay chân cùng nửa người dưới thì nói những lời này cũng không muộn.
Đợt mưa này tới tương đối trễ, nhưng cũng kịp thời để hai bên có cơ hội thở dốc.
Hiện tại chỉ xem bên nào có thể kiên trì. Tình huống của Tử Vi Quốc kỳ thật nghiêm trọng hơn Đại Á, nhưng Phó Vô Thiên hiểu kiểu người như Lôi Lân, kỳ thật bản chất của hai người giống nhau, nếu không có một kích trí mạng thì tuyệt đối không bao giờ chủ động đầu hàng.
Hai ngày sau, mưa ngớt dần. Thế giới được nước mưa cọ rửa tức khắc trở nên sạch sẽ rất nhiều. Mặt đất như tỏa ra một hơi thở tươi mới xông vào mũi, không khí thoáng đãng làm nhân tâm cũng sáng sủa theo.
Đại Á đang hưởng thụ sự bình tĩnh hiếm có sau mưa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trống rung trời, tiếng kèn báo hiệu có địch nhân xuất hiện.
Không thể ngờ được Tử Vi Quốc sẽ chọn tiến công vào ngay lúc này, nhưng tất cả mọi người đều không hề do dự, lập tức ra khỏi lều trại chuẩn bị nghênh chiến.
Tử Vi Quốc lần này xuất binh không nhiều, nhưng thật bất ngờ, Lôi Lân tự mình ra trận, còn điểm danh muốn Phó Vô Thiên ra ngoài nghênh chiến, khiêu khích trắng trợn táo bạo.
“Có thể là quỷ kế của Tử Vi Quốc hay không?” Việt Thất không cho rằng hoàng đế Tử Vi Quốc sẽ vô duyên vô cớ tự mình chạy tới tấn công họ, thậm chí muốn Vương gia đích thân nghênh chiến, phản ứng đầu tiên chính là đây là một âm mưu.
Liễu Hữu Vi phản bác: “Ta nghĩ là không. Căn cứ vào tin tức, Hoắc Cảnh Phi cũng có mặt, họ giống như là muốn một trận tử chiến.”
“Đã là chiến thư của Lôi Lân, vậy đi gặp một lần.” Phó Vô Thiên cắt ngang đối thoại.
An Tử Nhiên đưa kiếm cho hắn. Thanh kiếm này đương nhiên không phải để trang trí, tuy rằng hắn thích tay không vật lộn, nhưng thật ra là cao thủ dùng kiếm, chỉ là không thường dùng mà thôi, cho nên rất ít người biết.
Lần trước đụng độ, tuy hắn có thể đả thương Lôi Lân, nhưng hai người vẫn chưa phân thắng bại, lúc này đây chính là một cơ hội.
Mục đích của hắn không chỉ cái này. Lôi Lân vẫn luôn mơ ước Vương phi của hắn, hắn muốn nhân cơ hội này nói rõ cho Lôi Lân thật ra còn chẳng tính là tình địch: Vương phi của hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn, bất cứ ai dám mơ ước Vương phi của hắn, hắn sẽ bắt họ phải hối hận.
An Tử Nhiên nhìn bóng lưng Phó Vô Thiên, khi hắn vén rèm cửa, ánh sáng làm thân ảnh hắn trở nên thập phần cao lớn. Đại khái hiểu được tâm tư đối phương, hắn không cấm khẽ cười một tiếng. Bản chất Phó Vô Thiên có chiếm hữu dục rất mạnh, nhưng lại cho hắn một không gian tự do vùng vẫy. Có vài lời không cần nói ra, trong lòng hiểu rõ là được.
Mưa phùn lai rai không dừng, rơi trên mặt không có cảm giác mấy.
Phó Vô Thiên xuất hiện trên chiến trường mà hai bên đã giao thủ không dưới mười lần, đối diện là Lôi Lân và Hoắc Cảnh Phi suất lĩnh đại quân Tử Vi Quốc. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt Lôi Lân dừng trên người hắn, sắc bén lại không kiêng nể gì, có thêm cả sự trần trụi.
An Tử Nhiên không cấm nhướn mày, nghiêng đầu nhìn qua Phó Vô Thiên, quả nhiên mặt hắn đen thui, xem ra Lôi Lân tính toán chọc giận hắn?
“Vương gia……”
Phó Vô Thiên đoán được ý hắn, vẻ tức giận trên mặt thoáng chốc bay biếm, tươi cười nhu hòa có chút không hợp với khuôn mặt cương ngạnh: “Vương phi yên tâm, bổn vương còn không đến mức bởi vì việc nhỏ này mà mất lý trí.”
Vậy ngươi sao còn nghiến răng nghiến lợi? An Tử Nhiên đột nhiên rất hoài nghi.
Lôi Lân cưỡi ngựa tiến lên phía trước. Lần trước ở núi sâu, Lôi Lân mặc miên giáp có tính ngụy trang, bây giờ là chiến giáp đỏ cực kỳ nổi bật, vừa nhìn là nhận ra thân phận tôn quý.
Đôi mắt đen vọng qua, hắn đột nhiên giơ trường thương trong tay chỉ thẳng Phó Vô Thiên, “Có dám cùng trẫm một trận chiến!”
Lời nói không phải dò hỏi. Dưới loại tình huống này, nếu không đứng ra chỉ sợ sẽ bị coi là nhát gan, bị khinh thường, Phó Vô Thiên thanh danh rất lớn, càng thêm không có khả năng trốn tránh.
Nhưng Phó Vô Thiên đã sớm chờ giờ khắc này, Lôi Lân không lên tiếng thì chính hắn sẽ đứng ra trước.
Hai nam nhân đều tạo nên những truyền kỳ, tuy rằng một là hoàng đế, một là Vương gia, nhưng khác biệt cũng không lớn, đều là người nắm quyền cao. Hai người giáp mặt, khí thế không phân cao thấp bộc phát. Giáp đen vs giáp đỏ.
Mọi người nín thở nhìn xem.
An Tử Nhiên lần đầu thấy Phó Vô Thiên dùng kiếm, hắn cũng dùng kiếm lúc luyện công nhưng không có cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
Hai cao thủ quyết đấu, không cần bất cứ kẻ nào hỗ trợ. Một ánh mắt, hai người đã như mũi tên đi.
Được xưng ‘trăm binh chi vương’, trường thương là loại vũ khí có lực sát thương rất lớn, cũng khá linh hoạt, rất nhiều binh khí khó có thể địch nổi.
Kiếm thuộc về ‘vũ khí ngắn’, được xưng ‘trăm binh chi quân’, kiếm của Phó Vô Thiên là trường kiếm, dễ bề chiến đấu, sắc bén không thua với trường thương.
Hai người đều có võ công cao cường, binh khí tốt chỉ là dệt hoa trên gấm.
Công văn cầu hòa mà hoàng đế Dung Quốc cùng các vị đại thần thương lượng mãi mới định ra, bất luận là bề ngoài hay nội tại đều có thể thấy được ‘thành ý’ của họ. Phó Nguyên Phàm chỉ tùy ý quét qua một lần, sau đó khinh thường ném sang một bên. Đây là công văn đầu hàng nhất có ‘thành ý’ cũng không nhất không biết xấu hổ mà hắn từng thấy.
Dung Quốc đầu hàng là điều đã sớm nằm trong dự đoán, nhưng họ cũng biết Dung Quốc sẽ không dễ dàng đầu hàng. Đối phương quả nhiên cũng không làm họ ‘thất vọng’, lưu loát liệt ra quan hệ hữu nghị, hoà bình, tốt đẹp giữa hai bên, giống như đây không phải công văn đầu hàng, mà là hiệp định hữu nghị.
Phó Nguyên Phàm thiếu chút nữa rụng răng. Hắn cũng nghe tới hoàng đế đương nhiệm của Dung Quốc, tưởng rằng là người có mưu lược có thủ đoạn, kết quả hắn vẫn chờ mong quá cao. Với chút bản lĩnh này, thật không biết đối phương làm thế nào lên ngôi hoàng đế.
“Hoàng Thượng tính toán chấp thuận?” Lạc Cổ Nguyệt hông đeo bảo kiếm đen, dựa người ở cạnh cửa có vẻ rất lười nhác, cười như không cười nhìn hắn nói.
Phó Nguyên Phàm không thích thái độ này của hắn, trừng hắn một cái mới giải thích: “Đương nhiên, tại sao lại không, nếu Dung Quốc có ‘thành ý’ như vậy, Đại Á sao có thể để họ thất vọng, trẫm tin tưởng đường đường phu cũng nghĩ vậy.” Đến lúc đó hung hăng làm thịt đối phương.
Hắn không nói rõ nhưng Lạc Cổ Nguyệt cũng đoán được ra. Chiến tranh kéo dài tới hiện tại, Đại Á tuy vẫn còn năng lực, nhưng mấy năm nay hao phí binh lực đã vượt ngoài dự toán, nếu lại phân tâm đi đánh Dung Quốc, quốc khố sớm muộn gì sẽ khiêng không được. Cao Trạch cũng sắp tới cực hạn.
Cao Trạch vốn không giàu có, bá tánh còn chưa đạt được sinh hoạt ăn no mặc ấm đã bị cuốn vào chiến tranh, làm Cao Trạch càng thêm dậu đổ bìm leo, nếu không có Đại Á viện trợ thì khẳng định chống đỡ không được. Đủ loại nguyên nhân, dù Dung Quốc không muốn đầu hàng, họ cũng sẽ bức cho phải đầu hàng.
Phó Nguyên Phàm viết hai phong thư, một phong giao cho sứ giả Dung Quốc mang về, một phong gửi cho Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên thu được vào ba ngày sau.
Binh lính Tử Vi Quốc quả nhiên danh bất hư truyền, đặc biệt thân binh của Lôi Lân, cũng giống hắc giáp quân của Phó Vô Thiên, đều là nhân tài. Họ vẫn luôn tử thủ phòng tuyến không lui về phía sau, Đại Á tấn công ba, bốn lần cũng không thấy sứt mẻ.
Thời tiết đã chuyển ấm, chẳng mấy chốc lại đến hè. Hai nhân tố cộng lại, làm không khí trong quân doanh cũng hiện ra vài phần bực bội. Dung Quốc đầu hàng tựa như một trận mưa đúng lúc, Phó Vô Thiên phái người công bố tin tức, quả nhiên thu về một mảnh hoan hô. Bầu không khí áp lực thoáng chốc tiêu tán.
Giải quyết Dung Quốc, hiện tại chỉ còn lại Tử Vi Quốc. Chỉ cần đánh hạ thành lũy cường hãn nhất, họ sẽ không cần đánh giặc tiếp. Hy vọng chống đỡ cho họ, để họ vực lại tinh thần một lần nữa tiến công Tử Vi Quốc.
Tương phản, binh lính Tử Vi Quốc tựa hồ đã chịu đả kích. Một chút không cẩn thận thôi Đại Á sẽ mở ra được một chỗ hổng, tuy họ đúng lúc bổ cứu nhưng tử thương thảm trọng không kém.
Ngày 28 tháng 5, những cơn mưa liên miên làm hai trận doanh bị phủ trong một tầng sa mỏng bi ai mông lung. Hai ngày sau, mưa to dần, nước mưa không ngừng xối xuống lều trại, vách đá, nóc nhà. Xem thời tiết, đợt mưa này tựa hồ sẽ kéo dài một thời gian.
Trong lều, Phó Vô Thiên ôm An Tử Nhiên trong lòng. Hai người nằm trên giường, tư thế tuy ái muội, nhưng không làm chuyện gì khác người. Theo lời Phó Vô Thiên, một quân nhân vốn nên nghiêm khắc kiềm chế bản thân, sau đó bị An Tử Nhiên cười nhạo một trận.
Nghiêm khắc kiềm chế bản thân không chỉ là về nội tâm, thân thể cũng vậy, ngày nào đó Phó Vô Thiên có thể quản được tay chân cùng nửa người dưới thì nói những lời này cũng không muộn.
Đợt mưa này tới tương đối trễ, nhưng cũng kịp thời để hai bên có cơ hội thở dốc.
Hiện tại chỉ xem bên nào có thể kiên trì. Tình huống của Tử Vi Quốc kỳ thật nghiêm trọng hơn Đại Á, nhưng Phó Vô Thiên hiểu kiểu người như Lôi Lân, kỳ thật bản chất của hai người giống nhau, nếu không có một kích trí mạng thì tuyệt đối không bao giờ chủ động đầu hàng.
Hai ngày sau, mưa ngớt dần. Thế giới được nước mưa cọ rửa tức khắc trở nên sạch sẽ rất nhiều. Mặt đất như tỏa ra một hơi thở tươi mới xông vào mũi, không khí thoáng đãng làm nhân tâm cũng sáng sủa theo.
Đại Á đang hưởng thụ sự bình tĩnh hiếm có sau mưa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trống rung trời, tiếng kèn báo hiệu có địch nhân xuất hiện.
Không thể ngờ được Tử Vi Quốc sẽ chọn tiến công vào ngay lúc này, nhưng tất cả mọi người đều không hề do dự, lập tức ra khỏi lều trại chuẩn bị nghênh chiến.
Tử Vi Quốc lần này xuất binh không nhiều, nhưng thật bất ngờ, Lôi Lân tự mình ra trận, còn điểm danh muốn Phó Vô Thiên ra ngoài nghênh chiến, khiêu khích trắng trợn táo bạo.
“Có thể là quỷ kế của Tử Vi Quốc hay không?” Việt Thất không cho rằng hoàng đế Tử Vi Quốc sẽ vô duyên vô cớ tự mình chạy tới tấn công họ, thậm chí muốn Vương gia đích thân nghênh chiến, phản ứng đầu tiên chính là đây là một âm mưu.
Liễu Hữu Vi phản bác: “Ta nghĩ là không. Căn cứ vào tin tức, Hoắc Cảnh Phi cũng có mặt, họ giống như là muốn một trận tử chiến.”
“Đã là chiến thư của Lôi Lân, vậy đi gặp một lần.” Phó Vô Thiên cắt ngang đối thoại.
An Tử Nhiên đưa kiếm cho hắn. Thanh kiếm này đương nhiên không phải để trang trí, tuy rằng hắn thích tay không vật lộn, nhưng thật ra là cao thủ dùng kiếm, chỉ là không thường dùng mà thôi, cho nên rất ít người biết.
Lần trước đụng độ, tuy hắn có thể đả thương Lôi Lân, nhưng hai người vẫn chưa phân thắng bại, lúc này đây chính là một cơ hội.
Mục đích của hắn không chỉ cái này. Lôi Lân vẫn luôn mơ ước Vương phi của hắn, hắn muốn nhân cơ hội này nói rõ cho Lôi Lân thật ra còn chẳng tính là tình địch: Vương phi của hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn, bất cứ ai dám mơ ước Vương phi của hắn, hắn sẽ bắt họ phải hối hận.
An Tử Nhiên nhìn bóng lưng Phó Vô Thiên, khi hắn vén rèm cửa, ánh sáng làm thân ảnh hắn trở nên thập phần cao lớn. Đại khái hiểu được tâm tư đối phương, hắn không cấm khẽ cười một tiếng. Bản chất Phó Vô Thiên có chiếm hữu dục rất mạnh, nhưng lại cho hắn một không gian tự do vùng vẫy. Có vài lời không cần nói ra, trong lòng hiểu rõ là được.
Mưa phùn lai rai không dừng, rơi trên mặt không có cảm giác mấy.
Phó Vô Thiên xuất hiện trên chiến trường mà hai bên đã giao thủ không dưới mười lần, đối diện là Lôi Lân và Hoắc Cảnh Phi suất lĩnh đại quân Tử Vi Quốc. Hắn có thể cảm giác được ánh mắt Lôi Lân dừng trên người hắn, sắc bén lại không kiêng nể gì, có thêm cả sự trần trụi.
An Tử Nhiên không cấm nhướn mày, nghiêng đầu nhìn qua Phó Vô Thiên, quả nhiên mặt hắn đen thui, xem ra Lôi Lân tính toán chọc giận hắn?
“Vương gia……”
Phó Vô Thiên đoán được ý hắn, vẻ tức giận trên mặt thoáng chốc bay biếm, tươi cười nhu hòa có chút không hợp với khuôn mặt cương ngạnh: “Vương phi yên tâm, bổn vương còn không đến mức bởi vì việc nhỏ này mà mất lý trí.”
Vậy ngươi sao còn nghiến răng nghiến lợi? An Tử Nhiên đột nhiên rất hoài nghi.
Lôi Lân cưỡi ngựa tiến lên phía trước. Lần trước ở núi sâu, Lôi Lân mặc miên giáp có tính ngụy trang, bây giờ là chiến giáp đỏ cực kỳ nổi bật, vừa nhìn là nhận ra thân phận tôn quý.
Đôi mắt đen vọng qua, hắn đột nhiên giơ trường thương trong tay chỉ thẳng Phó Vô Thiên, “Có dám cùng trẫm một trận chiến!”
Lời nói không phải dò hỏi. Dưới loại tình huống này, nếu không đứng ra chỉ sợ sẽ bị coi là nhát gan, bị khinh thường, Phó Vô Thiên thanh danh rất lớn, càng thêm không có khả năng trốn tránh.
Nhưng Phó Vô Thiên đã sớm chờ giờ khắc này, Lôi Lân không lên tiếng thì chính hắn sẽ đứng ra trước.
Hai nam nhân đều tạo nên những truyền kỳ, tuy rằng một là hoàng đế, một là Vương gia, nhưng khác biệt cũng không lớn, đều là người nắm quyền cao. Hai người giáp mặt, khí thế không phân cao thấp bộc phát. Giáp đen vs giáp đỏ.
Mọi người nín thở nhìn xem.
An Tử Nhiên lần đầu thấy Phó Vô Thiên dùng kiếm, hắn cũng dùng kiếm lúc luyện công nhưng không có cảm giác mãnh liệt như bây giờ.
Hai cao thủ quyết đấu, không cần bất cứ kẻ nào hỗ trợ. Một ánh mắt, hai người đã như mũi tên đi.
Được xưng ‘trăm binh chi vương’, trường thương là loại vũ khí có lực sát thương rất lớn, cũng khá linh hoạt, rất nhiều binh khí khó có thể địch nổi.
Kiếm thuộc về ‘vũ khí ngắn’, được xưng ‘trăm binh chi quân’, kiếm của Phó Vô Thiên là trường kiếm, dễ bề chiến đấu, sắc bén không thua với trường thương.
Hai người đều có võ công cao cường, binh khí tốt chỉ là dệt hoa trên gấm.
/439
|