Ngày mồng 5 tháng 6, đầu hạ. Đối với các quốc gia phương Bắc, khí hậu của họ còn chưa vào hè, nhiệt độ không khí vẫn tương đối thấp. Nhưng năm nay lại không có bao nhiêu người có tâm hưởng thụ thời tiết vẫn tương đối ấm áp này. Tiền tuyến vẫn còn chiến đấu, Tử Vi Quốc lại đã xảy ra đại sự khiến thiên hạ khiếp sợ.
Lôi Lân trị vì quốc gia đã được hơn mười năm. Trong khoảng thời gian này, Tử Vi Quốc chinh chiến khá nhiều, rất nhiều tiểu quốc gia sụp đổ dưới gót sắt của họ, cuối cùng lãnh thổ cùng bá tánh đều bị gồm thâu. Đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Tử Vi Quốc, uy danh không kẻ nào dám đối kháng, cơ hồ rất nhiều người vừa nói đến ba chữ Tử Vi Quốc đều sẽ giật mình.
Tử Vi Quốc trở thành cường quốc đứng đầu, cũng vì vậy mà chôn xuống tai hoạ ngầm.
Lôi Lân gồm thâu được khá nhiều tiểu quốc, trong số đó cũng có hai, ba quốc gia có chút thực lực, tỷ như Sa Bạch Quốc.
Tử Vi Quốc năm đó vì gồm thâu các tiểu quốc mà áp dụng thủ đoạn trấn áp huyết tinh bạo lực. Lôi Lân lúc ấy cơ hồ tàn sát tất cả những người Sa Bạch dám can đảm chống lại Tử Vi Quốc. Thủ đoạn giết gà dọa khỉ không chỉ uy hiếp người dân Sa Bạch Quốc, còn cả người dân của những tiểu quốc đã bị tiêu diệt.
Thủ đoạn này xác thật làm người dân kinh sợ không dám phản kháng, thậm chí thỏa hiệp, nhưng nó chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian ngắn. Những phần tử trung thành với quốc gia, họ thời thời khắc khắc đều nhớ rõ mình là ai.
Các tiểu quốc bị gồm thâu, tài nguyên thiên nhiên bị Tử Vi Quốc chiếm đoạt, người Tử Vi Quốc ùa vào lãnh thổ của họ. Hoàng tộc hay quý tộc trước kia đều lưu lạc thành bình dân bá tánh, bị người Tử Vi Quốc dồn tới những địa phương bần cùng, bị khinh thường, phải làm công việc hạ đẳng nhất, thậm chí bị nô dịch, sinh hoạt khốn khổ bất kham.
Những ngày tháng cực khổ kéo dài hơn mười năm. Hận thù tích lũy qua tháng ngày, rốt cuộc bạo phát.
Người Tử Vi Quốc bị giết bởi những bá tánh của các tiểu quốc. Sinh hoạt này họ đã chịu đủ rồi, chính họ còn có thể chịu đựng, nhưng họ còn có người nhà. Vì người nhà, vì hậu đại không còn bị Tử Vi Quốc nô dịch, họ rốt cuộc không đè nén thêm nữa.
Nếu chỉ có mỗi Sa Bạch Quốc thì chiến dịch phản kháng này không được bao lâu khẳng định sẽ bị trấn áp, nhưng mà, chỉ có thể trách Tử Vi Quốc quá tham lam.
Bá tánh bị người xúi giục, hiện giờ cùng nhau phấn khởi phản kháng, nhất thời tạo thành phiền toái không nhỏ cho Tử Vi Quốc.
Lôi Dương đưa tới mật hàm để nói chuyện này. Đại quân Tử Vi Quốc hiện giờ 90% đều tại tiền tuyến, căn bản không có dư thừa binh lực đi trấn áp, cho nên chỉ có thể dựa vào quan phủ địa phương. Nhưng người dân thật sự quá nhiều, có nơi quan căn bản không thể ứng phó.
Lôi Dương hiện tại mới biết hoàng huynh năm đó gồm thâu một số lớn tiểu quốc như vậy. Bởi vì dân cư có chút phân tán cho nên càng thêm phiền toái, hiện tại trừ các châu lớn phồn hoa, những nơi khác lớn lớn bé bé đều đã xảy ra sự việc tương tự, lại còn không phải phát sinh cùng thời điểm.
Người đứng sau chế tạo hết thảy không có năng lực lớn đến mức có thể đồng thời kích động nhiều người như vậy, nhưng chỉ cần tin tức truyền ra, những người đó cảm thấy không cam lòng cũng sẽ bạo động.
Người đứng sau màn đã đánh cuộc chính xác.
Lôi Dương hiện tại bận đến sứt đầu mẻ trán. Tin từ các châu truyền đến không lạc quan, có nơi tuy rằng thành công trấn áp nhưng cũng bị phá hư có chút nghiêm trọng. Những người này cơ hồ chủ yếu nhằm vào những xưởng sản xuất quan trọng.
Không cần tra cũng biết đầu xỏ là ai. Tuy đã sớm có phòng bị, nhưng không ngờ vẫn là sơ sót. Lôi Dương hận đến ngứa răng, thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trước kia đều là họ tính kế người khác, hiện tại lại bị tính kế.
Lê Triển Bạch đang xem tấu chương đột nhiên ngẩng đầu nói: “Vương gia, trước hết khơi mào bạo động là người của Sa Bạch Quốc trước kia đúng không?”
Lôi Dương gật gật đầu, “Căn cứ tin tức thì xác thật là thế, có vấn đề gì?”
Lê Triển Bạch nói: “Nếu ta không đoán sai, Thái Tử Sa Bạch Quốc rất có thể còn chưa chết. Một quốc gia đã diệt vong mười năm, Quốc Vương của họ đã chết, Thái Tử nghe đồn cũng đã chết, rất nhiều bá tánh Sa Bạch Quốc sớm đã nhận mệnh. Muốn một lần nữa vực họ dậy không phải đơn giản, trừ phi xuất hiện một cây cột tinh thần. Căn cứ vào tin tức từ Đại Hà châu, không phải nói có người điều khiển bá tánh sao, người này rất có thể chính là Thái Tử Sa Bạch Quốc.”
“Ngươi phân tích rất có lý. Nhưng một người đã biến mất mười năm đột nhiên xuất hiện, có thể có âm mưu gì?” Lôi Dương nói.
“Âm mưu khẳng định là có. Giả thiết đối phương thật sự là Thái Tử Sa Bạch Quốc, như vậy chúng ta cần giải quyết Đại Hà châu đầu tiên. Bá tánh Sa Bạch Quốc bạo động giống như là cờ hiệu, chỉ cần trấn áp họ, khẳng định có thể tạo thành đả kích với những nơi khác.”
“Vấn đề hiện tại là chúng ta nhân thủ không đủ.”
Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được bất đắc dĩ. Bạo động không phải chỉ cần mấy ngàn người là có thể trấn áp, đặc biệt là bạo động có tổ chức. Đại Hà châu hiện tại đã loạn thành một đoàn.
Đây là quỷ kế của Đại Á, muốn buộc họ phân chia binh lực trên tiền tuyến. Dĩ vãng họ có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng hiện tại…… Lôi Dương lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Cùng lúc đó, Phó Vô Thiên chia sẽ tin tức này với mọi người. Vốn người biết chuyện không vượt qua ba, cho nên mọi người nghe xong đều ‘ồ’ lên một tiếng.
“Vương gia, ngươi làm thế nào mà họ lại nghe theo?” An Tử Nhiên cuối cùng biết kinh kỉ Phó Vô Thiên chuẩn bị cho hắn. Đối với Tử Vi Quốc hiện tại, quốc nội bạo động xác thật là tin tức cực kỳ xấu. Lôi Lân hiện tại chỉ sợ đã nổi trận lôi đình, nhưng hắn càng thêm tò mò Phó Vô Thiên làm thế nào.
Phó Vô Thiên từng nói kế hoạch bắt đầu từ năm Thiên Thọ thứ nhất, có nghĩa là đã xảy ra biến hóa nào đó?
Những người khác cũng rất muốn biết. Chuyện đã qua rất nhiều năm, người dân của những tiểu quốc đó không phải có thể dễ dàng kích động.
Phó Vô Thiên thích ý nói: “Chân chính làm họ yên tâm không phải bổn vương, là một người khác.”
An Tử Nhiên linh quang chợt lóe, “Thái Tử Sa Bạch Quốc?” Hắn nhớ những gì đã xảy ra với Sa Bạch Quốc, Thái Tử của họ tựa hồ chưa chết. Hắn biến mất mà không biết sinh tử, nhưng người có thể kích động bá tánh Sa Bạch Quốc, khẳng định không ngoài vị Thái Tử này.
Phó Vô Thiên lập tức cười, “Vương phi thông tuệ hơn người.”
An Tử Nhiên bỗng nhận ra một điều. Hắn nhớ từ khi hắn trở về từ Cao Trạch, đích xác đã xảy ra một việc không lớn không nhỏ. Có một người mà hắn thực tín nhiệm nói muốn đi làm một chuyện rất trọng yếu, sau đó rời Đại Á, chẳng biết đi đâu. Người nói cho hắn chuyện này chính là Phó Vô Thiên, còn người đó đã đi được gần hai năm.
“Xem ra Vương phi nghĩ tới.” Phó Vô Thiên thấy vẻ mặt hắn không thay đổi là biết hắn đoán được, cười tủm tỉm nói.
An Tử Nhiên cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, “Vương gia thật biết tính kế, tính lên cả người của ta.”
Phó Vô Thiên ái muội cười: “Người của Vương phi còn không phải cũng là người của bổn vương, đương nhiên, người của bổn vương cũng là người của Vương phi.”
Chúng thủ hạ: “……” Vương gia da mặt ngày càng dày, vì lấy lòng Vương phi mà không màng ‘ý nguyện’ của họ, khiến họ trở thành người của Vương phi.
Liễu Hữu Vi hiếu kỳ nói: “Thái Tử Sa Bạch Quốc này rốt cuộc là người phương nào?”
Cát Khiêm An giải thích: “Hẳn chính là Dạ Vũ, Nguyên Mộc Sa Diệp Già, đã từng được Vương phi trọng dụng, từng quản lý sòng bạc và xưởng ở Xương Châu. Thật không ngờ người đó là Thái Tử Sa Bạch Quốc.”
Họ không hoài nghi hắn. Vương gia thuyết phục hắn đi làm chuyện quan trọng như vậy, Dạ Vũ khẳng định có thể tin được.
“Kế tiếp chúng ta có phải nên giúp Tử Vi Quốc một phen?” Việt Thất hưng phấn thốt lên. Hắn không có hứng thú với những việc này, hắn chỉ hứng thú với đánh lộn. Tử Vi Quốc ngoan cường như vậy, hắn đã sớm muốn cho họ một lần bị thương nặng, trước mắt chính là một cơ hội.
Phó Vô Thiên đứng lên, tươi cười thân thiết, “Đó là đương nhiên.”
Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cười rộ lên.
Tháng sáu trung tuần
Sau ba tháng liên tục tấn công, khi tất cả đều cho rằng đại quân Đại Á sẽ tĩnh dưỡng một thời gian, họ lại đột nhiên dồn dập công kích Tử Vi Quốc, cường độ mạnh mẽ hơn tất cả mọi lần trước đó, tựa như không muốn sống nữa. Người có mắt đều biết, Đại Á đang bức bách Tử Vi Quốc làm ra lựa chọn. Tử Vi Quốc khả năng thật sự đã tới nông nỗi nỏ mạnh hết đà.
Tin quốc nội Tử Vi Quốc phát sinh bạo động truyền ra các quốc gia, tựa như một tín hiệu, tất cả mọi người biết thời khắc phân thắng bại rốt cuộc đến
Lôi Lân trị vì quốc gia đã được hơn mười năm. Trong khoảng thời gian này, Tử Vi Quốc chinh chiến khá nhiều, rất nhiều tiểu quốc gia sụp đổ dưới gót sắt của họ, cuối cùng lãnh thổ cùng bá tánh đều bị gồm thâu. Đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Tử Vi Quốc, uy danh không kẻ nào dám đối kháng, cơ hồ rất nhiều người vừa nói đến ba chữ Tử Vi Quốc đều sẽ giật mình.
Tử Vi Quốc trở thành cường quốc đứng đầu, cũng vì vậy mà chôn xuống tai hoạ ngầm.
Lôi Lân gồm thâu được khá nhiều tiểu quốc, trong số đó cũng có hai, ba quốc gia có chút thực lực, tỷ như Sa Bạch Quốc.
Tử Vi Quốc năm đó vì gồm thâu các tiểu quốc mà áp dụng thủ đoạn trấn áp huyết tinh bạo lực. Lôi Lân lúc ấy cơ hồ tàn sát tất cả những người Sa Bạch dám can đảm chống lại Tử Vi Quốc. Thủ đoạn giết gà dọa khỉ không chỉ uy hiếp người dân Sa Bạch Quốc, còn cả người dân của những tiểu quốc đã bị tiêu diệt.
Thủ đoạn này xác thật làm người dân kinh sợ không dám phản kháng, thậm chí thỏa hiệp, nhưng nó chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian ngắn. Những phần tử trung thành với quốc gia, họ thời thời khắc khắc đều nhớ rõ mình là ai.
Các tiểu quốc bị gồm thâu, tài nguyên thiên nhiên bị Tử Vi Quốc chiếm đoạt, người Tử Vi Quốc ùa vào lãnh thổ của họ. Hoàng tộc hay quý tộc trước kia đều lưu lạc thành bình dân bá tánh, bị người Tử Vi Quốc dồn tới những địa phương bần cùng, bị khinh thường, phải làm công việc hạ đẳng nhất, thậm chí bị nô dịch, sinh hoạt khốn khổ bất kham.
Những ngày tháng cực khổ kéo dài hơn mười năm. Hận thù tích lũy qua tháng ngày, rốt cuộc bạo phát.
Người Tử Vi Quốc bị giết bởi những bá tánh của các tiểu quốc. Sinh hoạt này họ đã chịu đủ rồi, chính họ còn có thể chịu đựng, nhưng họ còn có người nhà. Vì người nhà, vì hậu đại không còn bị Tử Vi Quốc nô dịch, họ rốt cuộc không đè nén thêm nữa.
Nếu chỉ có mỗi Sa Bạch Quốc thì chiến dịch phản kháng này không được bao lâu khẳng định sẽ bị trấn áp, nhưng mà, chỉ có thể trách Tử Vi Quốc quá tham lam.
Bá tánh bị người xúi giục, hiện giờ cùng nhau phấn khởi phản kháng, nhất thời tạo thành phiền toái không nhỏ cho Tử Vi Quốc.
Lôi Dương đưa tới mật hàm để nói chuyện này. Đại quân Tử Vi Quốc hiện giờ 90% đều tại tiền tuyến, căn bản không có dư thừa binh lực đi trấn áp, cho nên chỉ có thể dựa vào quan phủ địa phương. Nhưng người dân thật sự quá nhiều, có nơi quan căn bản không thể ứng phó.
Lôi Dương hiện tại mới biết hoàng huynh năm đó gồm thâu một số lớn tiểu quốc như vậy. Bởi vì dân cư có chút phân tán cho nên càng thêm phiền toái, hiện tại trừ các châu lớn phồn hoa, những nơi khác lớn lớn bé bé đều đã xảy ra sự việc tương tự, lại còn không phải phát sinh cùng thời điểm.
Người đứng sau chế tạo hết thảy không có năng lực lớn đến mức có thể đồng thời kích động nhiều người như vậy, nhưng chỉ cần tin tức truyền ra, những người đó cảm thấy không cam lòng cũng sẽ bạo động.
Người đứng sau màn đã đánh cuộc chính xác.
Lôi Dương hiện tại bận đến sứt đầu mẻ trán. Tin từ các châu truyền đến không lạc quan, có nơi tuy rằng thành công trấn áp nhưng cũng bị phá hư có chút nghiêm trọng. Những người này cơ hồ chủ yếu nhằm vào những xưởng sản xuất quan trọng.
Không cần tra cũng biết đầu xỏ là ai. Tuy đã sớm có phòng bị, nhưng không ngờ vẫn là sơ sót. Lôi Dương hận đến ngứa răng, thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, trước kia đều là họ tính kế người khác, hiện tại lại bị tính kế.
Lê Triển Bạch đang xem tấu chương đột nhiên ngẩng đầu nói: “Vương gia, trước hết khơi mào bạo động là người của Sa Bạch Quốc trước kia đúng không?”
Lôi Dương gật gật đầu, “Căn cứ tin tức thì xác thật là thế, có vấn đề gì?”
Lê Triển Bạch nói: “Nếu ta không đoán sai, Thái Tử Sa Bạch Quốc rất có thể còn chưa chết. Một quốc gia đã diệt vong mười năm, Quốc Vương của họ đã chết, Thái Tử nghe đồn cũng đã chết, rất nhiều bá tánh Sa Bạch Quốc sớm đã nhận mệnh. Muốn một lần nữa vực họ dậy không phải đơn giản, trừ phi xuất hiện một cây cột tinh thần. Căn cứ vào tin tức từ Đại Hà châu, không phải nói có người điều khiển bá tánh sao, người này rất có thể chính là Thái Tử Sa Bạch Quốc.”
“Ngươi phân tích rất có lý. Nhưng một người đã biến mất mười năm đột nhiên xuất hiện, có thể có âm mưu gì?” Lôi Dương nói.
“Âm mưu khẳng định là có. Giả thiết đối phương thật sự là Thái Tử Sa Bạch Quốc, như vậy chúng ta cần giải quyết Đại Hà châu đầu tiên. Bá tánh Sa Bạch Quốc bạo động giống như là cờ hiệu, chỉ cần trấn áp họ, khẳng định có thể tạo thành đả kích với những nơi khác.”
“Vấn đề hiện tại là chúng ta nhân thủ không đủ.”
Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được bất đắc dĩ. Bạo động không phải chỉ cần mấy ngàn người là có thể trấn áp, đặc biệt là bạo động có tổ chức. Đại Hà châu hiện tại đã loạn thành một đoàn.
Đây là quỷ kế của Đại Á, muốn buộc họ phân chia binh lực trên tiền tuyến. Dĩ vãng họ có thể nghĩ ra biện pháp, nhưng hiện tại…… Lôi Dương lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Cùng lúc đó, Phó Vô Thiên chia sẽ tin tức này với mọi người. Vốn người biết chuyện không vượt qua ba, cho nên mọi người nghe xong đều ‘ồ’ lên một tiếng.
“Vương gia, ngươi làm thế nào mà họ lại nghe theo?” An Tử Nhiên cuối cùng biết kinh kỉ Phó Vô Thiên chuẩn bị cho hắn. Đối với Tử Vi Quốc hiện tại, quốc nội bạo động xác thật là tin tức cực kỳ xấu. Lôi Lân hiện tại chỉ sợ đã nổi trận lôi đình, nhưng hắn càng thêm tò mò Phó Vô Thiên làm thế nào.
Phó Vô Thiên từng nói kế hoạch bắt đầu từ năm Thiên Thọ thứ nhất, có nghĩa là đã xảy ra biến hóa nào đó?
Những người khác cũng rất muốn biết. Chuyện đã qua rất nhiều năm, người dân của những tiểu quốc đó không phải có thể dễ dàng kích động.
Phó Vô Thiên thích ý nói: “Chân chính làm họ yên tâm không phải bổn vương, là một người khác.”
An Tử Nhiên linh quang chợt lóe, “Thái Tử Sa Bạch Quốc?” Hắn nhớ những gì đã xảy ra với Sa Bạch Quốc, Thái Tử của họ tựa hồ chưa chết. Hắn biến mất mà không biết sinh tử, nhưng người có thể kích động bá tánh Sa Bạch Quốc, khẳng định không ngoài vị Thái Tử này.
Phó Vô Thiên lập tức cười, “Vương phi thông tuệ hơn người.”
An Tử Nhiên bỗng nhận ra một điều. Hắn nhớ từ khi hắn trở về từ Cao Trạch, đích xác đã xảy ra một việc không lớn không nhỏ. Có một người mà hắn thực tín nhiệm nói muốn đi làm một chuyện rất trọng yếu, sau đó rời Đại Á, chẳng biết đi đâu. Người nói cho hắn chuyện này chính là Phó Vô Thiên, còn người đó đã đi được gần hai năm.
“Xem ra Vương phi nghĩ tới.” Phó Vô Thiên thấy vẻ mặt hắn không thay đổi là biết hắn đoán được, cười tủm tỉm nói.
An Tử Nhiên cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, “Vương gia thật biết tính kế, tính lên cả người của ta.”
Phó Vô Thiên ái muội cười: “Người của Vương phi còn không phải cũng là người của bổn vương, đương nhiên, người của bổn vương cũng là người của Vương phi.”
Chúng thủ hạ: “……” Vương gia da mặt ngày càng dày, vì lấy lòng Vương phi mà không màng ‘ý nguyện’ của họ, khiến họ trở thành người của Vương phi.
Liễu Hữu Vi hiếu kỳ nói: “Thái Tử Sa Bạch Quốc này rốt cuộc là người phương nào?”
Cát Khiêm An giải thích: “Hẳn chính là Dạ Vũ, Nguyên Mộc Sa Diệp Già, đã từng được Vương phi trọng dụng, từng quản lý sòng bạc và xưởng ở Xương Châu. Thật không ngờ người đó là Thái Tử Sa Bạch Quốc.”
Họ không hoài nghi hắn. Vương gia thuyết phục hắn đi làm chuyện quan trọng như vậy, Dạ Vũ khẳng định có thể tin được.
“Kế tiếp chúng ta có phải nên giúp Tử Vi Quốc một phen?” Việt Thất hưng phấn thốt lên. Hắn không có hứng thú với những việc này, hắn chỉ hứng thú với đánh lộn. Tử Vi Quốc ngoan cường như vậy, hắn đã sớm muốn cho họ một lần bị thương nặng, trước mắt chính là một cơ hội.
Phó Vô Thiên đứng lên, tươi cười thân thiết, “Đó là đương nhiên.”
Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cười rộ lên.
Tháng sáu trung tuần
Sau ba tháng liên tục tấn công, khi tất cả đều cho rằng đại quân Đại Á sẽ tĩnh dưỡng một thời gian, họ lại đột nhiên dồn dập công kích Tử Vi Quốc, cường độ mạnh mẽ hơn tất cả mọi lần trước đó, tựa như không muốn sống nữa. Người có mắt đều biết, Đại Á đang bức bách Tử Vi Quốc làm ra lựa chọn. Tử Vi Quốc khả năng thật sự đã tới nông nỗi nỏ mạnh hết đà.
Tin quốc nội Tử Vi Quốc phát sinh bạo động truyền ra các quốc gia, tựa như một tín hiệu, tất cả mọi người biết thời khắc phân thắng bại rốt cuộc đến
/439
|