Thời gian săn bắn trôi qua thật nhanh, mặt trời đã sắp lên đến đỉnh đầu, buổi trưa đã trôi qua, đội của Lý Trân thu hoạch được khá nhiều, chiến lợi phẩm thu được là hai con báo hoa, bảy con cáo, bên cạnh đó là mười con hươu béo và thỏ rừng, các loại chim như sơn trĩ và cẩm kê, chỉ tiếc là chưa săn được mãnh hổ.
Lý Trân dẫn theo đám thủ hạ tới bên bờ suối lột da hai con hươu và mười mấy con thỏ, con suối đã phủ một lớp băng mỏng, nước phía dưới mặt băng lạnh thấu xương, song bù lại nước trong vắt nhìn được cả đáy.
Mọi người đem hương liệu và muối quết lên thịt, đốt lên hai đống lửa rồi đem thịt hươu và thịt thỏ nướng đến khi mỡ chảy hết, mọi người ai nấy cười cười nói nói, không khí bên bờ suối thật nào nhiệt.
Đỗ Tiến vừa gặm miếng thịt hươu nướng thơm phức vừa cười rồi hỏi Lý Trân:
- Lão Lý ăn xong chúng ta lại quay về phải không?
Lý Trân nhìn sắc trời, thì thấy vẫn còn sáng bèn cười rồi nói:
- Ta muốn tiếp tục đi săn hổ, ta vẫn chưa cam tâm cho lắm.
- Ngày mai đi săn cũng không muộn mà.
Lý Lâm Phủ đi tới, gã đưa cho Lý Trân một gốc cây cam lộ vừa đào được, loại rễ cây cam lộ dài bên bờ suối có vẻ giống như cây ngô đồng, ngọt ngọt và mọng nước.
Lý Trân ngắt một đoạn nhỏ rễ cây cam lộ rồi nhai kĩ, hắn lắc đầu nói:
- Mãnh hổ có linh tính của nó, thanh thế lớn như vậy thì đã sớm làm nó sợ mà bỏ chạy rồi, ngày mai dự tính là sẽ không thể săn được hổ rồi.
Đúng lúc này, phía tây xuất hiện một đội săn đang men theo con suối nhỏ để đi sang bên này, ước chừng vào khoảng hai mươi ba mươi người, trong đó còn có cả phụ nữ.
Đội săn dần dần tới gần, binh sĩ đều nhao nhao đứng cả dậy, Lý Trân cũng vậy, hắn nhận ra đội săn này, người con gái đang đi đầu chính là Võ Phù Dung, con gái của Võ Thừa Tự, hai bên trái phải đều là võ sĩ của nàng ta.
Chiến lợi phẩm đi săn của bọn họ cũng không hề nhỏ, mười mấy con hươu, mấy con cáo, lại còn bắt sống được một con báo hoa, đang trới chặt trên lưng ngựa.
Lý Trân phát hiện trong đội ngũ còn có hai tên người Hồ, đi theo chiến mã mang báo đốm, cúi đầu, dùng cổ áo cao che khuất mái tóc xoăn.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Võ Thừa Tự bị bãi chức cho nên Võ Phù Dung đã không còn vẻ hung hăng lúc trước, điều này cho thấy trong lòng đang có chút ngổn ngang, nàng ta chỉ đầy vẻ dữ tợn, trợn mắt nhìn Lý Trân rồi quay đầu đi hướng khác không thèm để ý đến hắn.
Lý Trân vội lệnh cho đám thuộc hạ tránh đường, lúc này hắn mặc dù vô tình nhìn thấy người con gái bên cạnh Võ Phù Dung, đã khiến cho Lý Trân phải giật mình, người con gái bên cạnh Võ Phù Dung lại chính là Vi Đoàn Nhi.
Trên tay nàng đang cầm một cây cung, vì là đi săn cho nên nàng ta không trang điểm đậm như mọi ngày được mà chỉ khoác trên người một bộ võ phục màu trắng.
Lúc này, Lý Lâm Phủ cũng đã nhận ra Vi Đoàn Nhi, liền vội vàng bê một nửa con hươu đã được quay chín tới phía trước rồi cười nói:
- Tham kiến Vi cô, xin được dâng nửa con hươu đã được quay chín này tới Vi cô.
Vi Đoàn Nhi không chấp nhận ý tốt của gã, khinh rẻ hừ lên một tiếng rồi nói:
- Ta không ăn đồ của người khác, ngươi tránh ra, đừng có chặn đường đi của ta.
Lý Lâm Phủ lúng túng đứng né sang một bên, Lý Trân cảm thấy thật đau đầu, mấy ngày gần đây hắn đã cẩn thận tránh mặt cũng chính là sợ gặp phải Vi Đoàn Nhi, không đến mức oan gia ngõ hẹp, dù cho hắn có trốn thế nào đi nữa cũng vẫn gặp phải Vi Đoàn Nhi, làm cho hắn cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. Nhất thời không biết phải làm sao mới hợp lý đây.
Lúc này, Vi Đoàn Nhi nhìn thấy Lý Trân, nhìn thấy hắn đứng bất động trên đường, thì sầm mặt xuống rồi quát:
- To gan, ngươi là thuộc hạ của ai, tại sao không nghe lệnh của ta?
Lý Trân lập tức ngây người ra, Vi Đoàn Nhi mà lại không nhận ra mình sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn kĩ Vi Đoàn Nhi, không sai, dung mạo khí chất của nàng ta, giọng nói, thậm chí là cả cái nốt ruồi đen ở khóe môi, rõ ràng chính là Vi Đoàn Nhi, tại sao nàng ta lại không nhận ra mình?
Lý Trân bỗng nhiên ý thức được, hoặc có lẽ là bởi vì Võ Phù Dung đang có mặt ở đây cho nên nàng không muốn để Võ Phù Dung biết mối quan hệ của nàng với mình, do đó cố ý giả vờ không nhận ra mình đây mà.
Ngộ ra vấn đề, Lý Trân lập tức lùi lại vài bước nhường đường, Võ Phù Dung và Vi Đoàn Nhi tiếp tục thúc ngựa đi mà không thèm để ý gì đến bọn họ.
Lý Lâm Phủ vừa mới va phải cái đinh nên trong lòng có chút không được thoải mái cho lắm, lẩm bẩm chửi vài câu, ngượng ngùng quay ra tiếp tục nướng thịt, điều này làm cho bọn thị vệ được một trận cười nghiêng ngả.
Ăn xong bữa trưa, mọi người thu dọn hành trang tiếp tục đi về hướng đông bắc, không chỉ là Lý Trân mà tất cả thị vệ đều hi vọng có thể bắn được một con mãnh hổ, mọi người ai nấy tinh thần phấn chấn đi tìm dấu vết của mãnh hổ từ bốn phía.
Bọn họ đi vào một cánh rừng rậm, trong này dường như dấu chân người không nhiều, cây cối quang đãng, có thế cưỡi ngựa mà chạy nhanh, đằng sau những bụi cây thi thoảng xuất hiện những đàn hươu và hồ ly, nhưng bọn họ không còn hứng thú với cáo và hươu nữa rồi, con mồi mà bọn họ săn được cũng đủ rồi, chỉ còn thiếu mỗi hổ nữa thôi.
- Chờ một chút.
Đi chưa được một dặm, Lý Trân bỗng hô lớn lệnh cho mọi người dừng lại, hắn có một sự nhạy cảm dị thường đối với những nguy hiểm cận kề, hắn dường như cảm nhận được một hơi thở nào đó có mùi tanh của máu.
Qua sự việc lần trước liên quan đến con mãnh hổ, mọi người đều tin tưởng vào những lời nhắc nhở của Lý Trân, mọi người đều hồ hởi giương cung lắp tên, cảnh giác quan sát cả bốn hướng.
Những rặng cây hai bên đường đang phát ra nhưng tiếng xào xạc, từ trong rặng cây xuất hiện năm, sáu con sói hoang lao ra, nhe hàm răng dài nhọn và trắng như tuyết gầm gừ, đôi mắt đỏ quạch của chúng đang hung tợn nhìn mọi người. Mọi người đều được một phen kinh hãi, đàn sói đụng phải bọn họ thì trốn cũng không kịp, mấy con sói này lại còn dám quay lại tấn công mọi người.
Lúc này, không xa truyền tới những âm thanh được phát ra từ chiếc sáo, âm thanh nghe khá kì dị, mấy con sói hoang lập tức phát điên hung hãn nhảy bổ vào bọn họ. Lý Trân rất tức giận, hai mũi tên liên tiếp như những tia chớp nhằm hướng hai con sói đang trực nhảy bổ vào hắn phóng tới, trong nháy mắt hai con sói đã mất mạng.
Liếc mắt, hắn nhìn thấy một con sói đang từ đằng sau Lý Lâm Phủ phóng tới, hắn không do dự từ cây cung tiếp tục phóng đi một mũi tên, lực bắn rất mạnh, mũi tên bay tới xuyên thủng đầu con sói hoang.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ lũ sói gồm sáu con đều bị thị vệ bắn chết, Lý Trân quay đầu nhìn về phía cây đại thụ đằng xa, tiếng sáo kì quái vừa được truyền đi từ nơi này.
Lũ sói đã bị người khác điều khiển, nếu không bọn chúng căn bản không dám tấn công bọn họ. Lý Trân tuốt gươm, thúc ngựa nhằm hướng cây đại thụ phi tới, đám thị vệ cũng ào ào chạy theo sau hắn.
Hai bóng người mặc đồ xám đã cưỡi ngựa chạy trốn, chỉ kịp nhìn thấy hai chiếc lồng sắt được đặt ở gốc cây, trong đó còn có một chiếc đang nhốt một con báo đang đi qua đi lại trong lồng, những chiếc lồng còn lại đều trống rỗng, những chiếc cọc gỗ ở bên cạnh được gắn những hình nhân vải mặc quần áo.
Xem ra đây là nơi bọn huấn luyện thú thường lui tới, vừa rồi bọn chúng đã thả sói ra để tấn công chính là muốn ngăn cản chúng ta tiến lại gần.
- Lão Lý, huynh xem này.
Lý Lâm Phủ chỉ vào một hình nhân được gắn trên chiếc cọc gỗ, Lý Trân hơi sững người lại một chút, hình nhân trên chiếc cọc gỗ được khoác một chiếc váy màu vàng nhạt, trên bộ tóc giả còn được cài thêm một bông hoa mẫu đơn rất lớn, trên mặt còn có một chiếc mặt nạ, nhìn vào hình dáng và diện mạo của hình nhân thì thấy có chút gì đó giống với Thượng Quan Uyển Nhi.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lý Trân, hắn nghĩ tới người chồng của chị gái mình là Tảo Văn bị con báo hạ gục trong Võ phủ, rồi lại liên tưởng tới Võ Phù Dung, hắn chợt nhận ra một điều gì đó rồi hét lớn:
- Không xong rồi!
Hắn thúc ngựa, quay đầu nhằm hướng đông chạy gấp, từ xa nghe tiếng hắn hô to:
- Lão Đỗ, ta có việc gấp phải đi trước, ngươi dẫn mọi người trở về.
Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết vì sao hắn lại bỏ đi với bộ dạng lo lắng như vậy, chỉ nhìn thấy Lý Trân đang thúc ngựa phóng như bay, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy bóng dáng nữa rồi.
…
Trong doanh trại đã có nhưng đội săn đang lục tục kéo nhau trở về, có đội quay về với rất nhiều muông thú săn được, có đội lại không thu hoạch được nhiều nhưng nhìn chung không ai là về tay không cả, bãi đất trống chất đầy xác của các loài muông thú, mười mấy thị vệ đang tiến hành kiểm kê và phân loại thú săn được.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng là một trong những quan giám sát cuộc thi săn, nàng phụ trách việc đánh giá chất lượng thú săn được. Hôm nay nàng khoác một bộ váy dài sáu mảnh màu vàng nhạt, đầu được bện theo kiểu tóc mây, trên mái tóc còn cài thêm một bông hoa mẫu đơn to. Mẫu đơn chính là loài hoa mà nàng rất yêu thích, và hình ảnh mái tóc cài hoa mẫu đơn cũng chính là hình ảnh quen thuộc khi mọi người nghĩ tới nàng.
Trên khuôn mặt là một lớp trang điểm nhẹ khiến cho thần thái của nàng trở nên rất tao nhã. Nàng đang ung dung chỉ huy mấy tên hoạn quan phân loại và đăng kí đám thú săn được.
- Bên này là thú săn của ai sao không có biển vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vào xác mấy con thú hỏi.
Bình thường thú săn được đem về tập kết đều phải được cắm biển để dễ dàng cho việc kiểm kê, nhưng xác mấy con thú này tuyệt nhiên lại không hề có tấm biển nào, Thượng Quan Uyển Nhi quay lại liếc nhìn mấy tên thái giám phụ trách việc đăng ký, mấy tên này đều lắc đầu tỏ ra mình không biết đây là thú của ai săn được.
Thượng Quan Uyển Nhi lại quay đầu lại quan sát kĩ lại một lượt, xác thú gồm ba con hươu và một con báo hoa. Khi nàng bước tới gần xác con báo hoa thì bỗng dưng đôi mắt đỏ ngầu của con báo bỗng mở trừng trừng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi với ánh mắt vô cùng hung ác.
…
Thiên tử Võ Tắc Thiên được mười cung nữ tháp tùng đang háo hức đi tới nơi tập kết xác thú để kiểm tra, bà phát hiện hươu và thỏ rừng là nhiều nhất, cáo thì cũng có một cơ số, báo cũng có khoảng vài chục con, nhưng riêng chỉ có hổ là không thấy đâu cả, bà không khỏi cảm thấy kì lạ hỏi:
- Không ai săn được hổ sao?
Cao Diên Phúc đứng bên cạnh nói:
- Năm nay khu vực núi Hào Sơn rất hiếm khi nhìn thấy hổ, Chung Nam Sơn bên kia cũng không ít, nhưng nghe nói có người đã săn được một con mãnh hổ.
- Là ai săn được mãnh hổ?
Võ Tắc Thiên hỏi một cách đầy hào hứng.
Thiên Ngưu Tướng quân Võ Du Tự tiếp lời:
- Nghe nói hình như là Lâm Truy Vương săn được, song đến bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ quay về.
Lý Long Cơ là đứa cháu mà Võ Tắc Thiên yêu quý nhất, thật không ngờ lại nghe được tin cháu mình săn được mãnh hổ, bà cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vội vàng dặn dò quân lính:
- Đợi Tam Lang trở về, kêu nó tới gặp ta.
Đúng lúc này, một tiếng gọi thất thanh từ đằng xa truyền tới, tiếp theo đó là tiếng rống lên đầy giận giữ của con báo.
Võ Tắc Thiên vô cùng sợ hãi, bà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cung nữ và thái giám đang hoảng sợ chạy tán loạn, con báo với thân hình to lớn đang từng bước từng bước tới gần Thượng Quan Uyển Nhi, đôi mắt con báo long lên sòng sọc đầy vẻ hung ác.
Võ Tắc Thiên sợ hãi đến mức hồn siêu phách lạc, quay đầu lại phía sau hô lớn:
- Mau cứu Uyển Nhỉ.
Bà vừa dứt lời, con báo lại gầm lên một tiếng rồi nhảy tới vồ Thượng Quan Uyển Nhi, mọi người kêu lên thất thanh đầy sợ hãi, nhiều người còn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.
Cùng lúc đó, xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, một kỵ sĩ đang chạy tới từ phía bên kia đống xác thú săn được, đó chính là Lý Trân từ cách đó hơn hai mươi dặm đang chạy như bay về.
Hắn thúc con ngựa chiến nhảy qua hàng rào, tình hình trước mắt đang vô cùng nguy hiểm, con báo há to cái mồm dính đầy máu của nó, đôi mắt nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống chiếc cổ trắng ngần của Thượng Quan Uyển Nhi.
Lúc này tình hình như chỉ mảnh treo chuông, Lý Trân ở giữa không trung, xoay người giương cung bắn, mũi tên như một tia chớp bay tới găm vào cổ con báo khiến nó lảo đảo.
Con báo bị trúng tên như nổi điên, bỏ qua Thượng Quan Uyển Nhi, nó quay sang tấn công Lý Trân. Lý Trân bình tĩnh tra mũi tên vào cung, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt mang đầy sự lợi hại.
Khoảng cách giữa con báo và Lý Trân khoảng hai mươi bước thì nó chồm lên, vồ Lý Trân, nhìn cái mồm dính đầy máu của con báo, Lý Trân kéo căng dây cung, chiếc cung lúc này nhìn trông thật giống như ánh trăng, một mũi tên được phóng đi, uy lực không gì có thể sánh nổi rồi xuyên vào họng con báo, xuyên qua đầu nó, đầu nhọn của mũi tên lộ ra từ phía bên kia hộp sọ của con báo.
Con báo rơi ầm một cái từ không trung xuống, nó co giật một chút rồi tắt thở dưới mũi tên của Lý Trân.
Cho đến lúc này, bọn thị vệ mới phản ứng, đồng loạt chạy như điên lên phía trước rồi đứng vây quanh Thượng Quan Uyển Nhi để bảo vệ cho nàng, mười mấy tên khác tiến tới bao vây và chĩa mũi giáo về phía Lý Trân.
Vài cung nữ chạy tới dìu Thượng Quan Uyển Nhi dậy, Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân lạnh toát và run lên bần bật, một câu cũng không nói thành tiếng được.
Trong một tình huống kinh thiên động địa như vậy, Võ Tắc Thiên lại thấy rõ ràng là Lý Trân đã giương cung bắn con báo, cung pháp vô cùng chuẩn xác, thần thái bình tĩnh, lực bắn mạnh. Đối với bà như thế là quá đủ rồi, đã để lại cho bà những ấn tượng cực kì sâu sắc.
Chính mắt nhìn thấy Lý Trân trong tình hình vô cùng nguy cấp đã cứu được Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Tắc Thiên vuốt vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm rồi ra lệnh:
- Không được hại cậu ấy.
Lúc này Cao Diên Phúc cũng đã nhận ra Lý Trân, trong lòng ông ta nửa mừng nửa lo. Lo vì Lý Trân tự tiện xông vào rồi bắn tên ngay trước mặt hoàng thượng, nếu truy cứu thì tội này phải chém đầu. Vui vì Lý Trân trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã ra tay rất quyết đoán và cứu được Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng ông không rảnh mà bận tâm tới Lý Trân, ông vội vàng lệnh cho quân lính đỡ Thánh thượng lên lều lớn, rồi sai người đưa Thượng Quan Uyển Nhi vào trong lều vải, cho gọi ngự y tới để chữa trị cho nàng, cả khu cắm trại náo loạn cả lên.
Vi Đoàn Nhi đứng một bên khiếp sợ nhìn Lý Trân, nàng ta đang giận tím mặt, tên tiểu tử khốn khiếp này không ngờ ăn cây táo lại rào cây sung, hắn ra tay cứu Thượng Quan Uyển Nhi làm hỏng cả kế hoạch của mình.
Vi Đoàn Nhi giậm chân tức tối, lửa trong lòng không có cách nào dập, ả liền quay người tát cung nữ đang đứng bên cạnh mình.
Lý Trân dẫn theo đám thủ hạ tới bên bờ suối lột da hai con hươu và mười mấy con thỏ, con suối đã phủ một lớp băng mỏng, nước phía dưới mặt băng lạnh thấu xương, song bù lại nước trong vắt nhìn được cả đáy.
Mọi người đem hương liệu và muối quết lên thịt, đốt lên hai đống lửa rồi đem thịt hươu và thịt thỏ nướng đến khi mỡ chảy hết, mọi người ai nấy cười cười nói nói, không khí bên bờ suối thật nào nhiệt.
Đỗ Tiến vừa gặm miếng thịt hươu nướng thơm phức vừa cười rồi hỏi Lý Trân:
- Lão Lý ăn xong chúng ta lại quay về phải không?
Lý Trân nhìn sắc trời, thì thấy vẫn còn sáng bèn cười rồi nói:
- Ta muốn tiếp tục đi săn hổ, ta vẫn chưa cam tâm cho lắm.
- Ngày mai đi săn cũng không muộn mà.
Lý Lâm Phủ đi tới, gã đưa cho Lý Trân một gốc cây cam lộ vừa đào được, loại rễ cây cam lộ dài bên bờ suối có vẻ giống như cây ngô đồng, ngọt ngọt và mọng nước.
Lý Trân ngắt một đoạn nhỏ rễ cây cam lộ rồi nhai kĩ, hắn lắc đầu nói:
- Mãnh hổ có linh tính của nó, thanh thế lớn như vậy thì đã sớm làm nó sợ mà bỏ chạy rồi, ngày mai dự tính là sẽ không thể săn được hổ rồi.
Đúng lúc này, phía tây xuất hiện một đội săn đang men theo con suối nhỏ để đi sang bên này, ước chừng vào khoảng hai mươi ba mươi người, trong đó còn có cả phụ nữ.
Đội săn dần dần tới gần, binh sĩ đều nhao nhao đứng cả dậy, Lý Trân cũng vậy, hắn nhận ra đội săn này, người con gái đang đi đầu chính là Võ Phù Dung, con gái của Võ Thừa Tự, hai bên trái phải đều là võ sĩ của nàng ta.
Chiến lợi phẩm đi săn của bọn họ cũng không hề nhỏ, mười mấy con hươu, mấy con cáo, lại còn bắt sống được một con báo hoa, đang trới chặt trên lưng ngựa.
Lý Trân phát hiện trong đội ngũ còn có hai tên người Hồ, đi theo chiến mã mang báo đốm, cúi đầu, dùng cổ áo cao che khuất mái tóc xoăn.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Võ Thừa Tự bị bãi chức cho nên Võ Phù Dung đã không còn vẻ hung hăng lúc trước, điều này cho thấy trong lòng đang có chút ngổn ngang, nàng ta chỉ đầy vẻ dữ tợn, trợn mắt nhìn Lý Trân rồi quay đầu đi hướng khác không thèm để ý đến hắn.
Lý Trân vội lệnh cho đám thuộc hạ tránh đường, lúc này hắn mặc dù vô tình nhìn thấy người con gái bên cạnh Võ Phù Dung, đã khiến cho Lý Trân phải giật mình, người con gái bên cạnh Võ Phù Dung lại chính là Vi Đoàn Nhi.
Trên tay nàng đang cầm một cây cung, vì là đi săn cho nên nàng ta không trang điểm đậm như mọi ngày được mà chỉ khoác trên người một bộ võ phục màu trắng.
Lúc này, Lý Lâm Phủ cũng đã nhận ra Vi Đoàn Nhi, liền vội vàng bê một nửa con hươu đã được quay chín tới phía trước rồi cười nói:
- Tham kiến Vi cô, xin được dâng nửa con hươu đã được quay chín này tới Vi cô.
Vi Đoàn Nhi không chấp nhận ý tốt của gã, khinh rẻ hừ lên một tiếng rồi nói:
- Ta không ăn đồ của người khác, ngươi tránh ra, đừng có chặn đường đi của ta.
Lý Lâm Phủ lúng túng đứng né sang một bên, Lý Trân cảm thấy thật đau đầu, mấy ngày gần đây hắn đã cẩn thận tránh mặt cũng chính là sợ gặp phải Vi Đoàn Nhi, không đến mức oan gia ngõ hẹp, dù cho hắn có trốn thế nào đi nữa cũng vẫn gặp phải Vi Đoàn Nhi, làm cho hắn cảm thấy trong lòng lo lắng không yên. Nhất thời không biết phải làm sao mới hợp lý đây.
Lúc này, Vi Đoàn Nhi nhìn thấy Lý Trân, nhìn thấy hắn đứng bất động trên đường, thì sầm mặt xuống rồi quát:
- To gan, ngươi là thuộc hạ của ai, tại sao không nghe lệnh của ta?
Lý Trân lập tức ngây người ra, Vi Đoàn Nhi mà lại không nhận ra mình sao?
Hắn lại liếc mắt nhìn kĩ Vi Đoàn Nhi, không sai, dung mạo khí chất của nàng ta, giọng nói, thậm chí là cả cái nốt ruồi đen ở khóe môi, rõ ràng chính là Vi Đoàn Nhi, tại sao nàng ta lại không nhận ra mình?
Lý Trân bỗng nhiên ý thức được, hoặc có lẽ là bởi vì Võ Phù Dung đang có mặt ở đây cho nên nàng không muốn để Võ Phù Dung biết mối quan hệ của nàng với mình, do đó cố ý giả vờ không nhận ra mình đây mà.
Ngộ ra vấn đề, Lý Trân lập tức lùi lại vài bước nhường đường, Võ Phù Dung và Vi Đoàn Nhi tiếp tục thúc ngựa đi mà không thèm để ý gì đến bọn họ.
Lý Lâm Phủ vừa mới va phải cái đinh nên trong lòng có chút không được thoải mái cho lắm, lẩm bẩm chửi vài câu, ngượng ngùng quay ra tiếp tục nướng thịt, điều này làm cho bọn thị vệ được một trận cười nghiêng ngả.
Ăn xong bữa trưa, mọi người thu dọn hành trang tiếp tục đi về hướng đông bắc, không chỉ là Lý Trân mà tất cả thị vệ đều hi vọng có thể bắn được một con mãnh hổ, mọi người ai nấy tinh thần phấn chấn đi tìm dấu vết của mãnh hổ từ bốn phía.
Bọn họ đi vào một cánh rừng rậm, trong này dường như dấu chân người không nhiều, cây cối quang đãng, có thế cưỡi ngựa mà chạy nhanh, đằng sau những bụi cây thi thoảng xuất hiện những đàn hươu và hồ ly, nhưng bọn họ không còn hứng thú với cáo và hươu nữa rồi, con mồi mà bọn họ săn được cũng đủ rồi, chỉ còn thiếu mỗi hổ nữa thôi.
- Chờ một chút.
Đi chưa được một dặm, Lý Trân bỗng hô lớn lệnh cho mọi người dừng lại, hắn có một sự nhạy cảm dị thường đối với những nguy hiểm cận kề, hắn dường như cảm nhận được một hơi thở nào đó có mùi tanh của máu.
Qua sự việc lần trước liên quan đến con mãnh hổ, mọi người đều tin tưởng vào những lời nhắc nhở của Lý Trân, mọi người đều hồ hởi giương cung lắp tên, cảnh giác quan sát cả bốn hướng.
Những rặng cây hai bên đường đang phát ra nhưng tiếng xào xạc, từ trong rặng cây xuất hiện năm, sáu con sói hoang lao ra, nhe hàm răng dài nhọn và trắng như tuyết gầm gừ, đôi mắt đỏ quạch của chúng đang hung tợn nhìn mọi người. Mọi người đều được một phen kinh hãi, đàn sói đụng phải bọn họ thì trốn cũng không kịp, mấy con sói này lại còn dám quay lại tấn công mọi người.
Lúc này, không xa truyền tới những âm thanh được phát ra từ chiếc sáo, âm thanh nghe khá kì dị, mấy con sói hoang lập tức phát điên hung hãn nhảy bổ vào bọn họ. Lý Trân rất tức giận, hai mũi tên liên tiếp như những tia chớp nhằm hướng hai con sói đang trực nhảy bổ vào hắn phóng tới, trong nháy mắt hai con sói đã mất mạng.
Liếc mắt, hắn nhìn thấy một con sói đang từ đằng sau Lý Lâm Phủ phóng tới, hắn không do dự từ cây cung tiếp tục phóng đi một mũi tên, lực bắn rất mạnh, mũi tên bay tới xuyên thủng đầu con sói hoang.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ lũ sói gồm sáu con đều bị thị vệ bắn chết, Lý Trân quay đầu nhìn về phía cây đại thụ đằng xa, tiếng sáo kì quái vừa được truyền đi từ nơi này.
Lũ sói đã bị người khác điều khiển, nếu không bọn chúng căn bản không dám tấn công bọn họ. Lý Trân tuốt gươm, thúc ngựa nhằm hướng cây đại thụ phi tới, đám thị vệ cũng ào ào chạy theo sau hắn.
Hai bóng người mặc đồ xám đã cưỡi ngựa chạy trốn, chỉ kịp nhìn thấy hai chiếc lồng sắt được đặt ở gốc cây, trong đó còn có một chiếc đang nhốt một con báo đang đi qua đi lại trong lồng, những chiếc lồng còn lại đều trống rỗng, những chiếc cọc gỗ ở bên cạnh được gắn những hình nhân vải mặc quần áo.
Xem ra đây là nơi bọn huấn luyện thú thường lui tới, vừa rồi bọn chúng đã thả sói ra để tấn công chính là muốn ngăn cản chúng ta tiến lại gần.
- Lão Lý, huynh xem này.
Lý Lâm Phủ chỉ vào một hình nhân được gắn trên chiếc cọc gỗ, Lý Trân hơi sững người lại một chút, hình nhân trên chiếc cọc gỗ được khoác một chiếc váy màu vàng nhạt, trên bộ tóc giả còn được cài thêm một bông hoa mẫu đơn rất lớn, trên mặt còn có một chiếc mặt nạ, nhìn vào hình dáng và diện mạo của hình nhân thì thấy có chút gì đó giống với Thượng Quan Uyển Nhi.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lý Trân, hắn nghĩ tới người chồng của chị gái mình là Tảo Văn bị con báo hạ gục trong Võ phủ, rồi lại liên tưởng tới Võ Phù Dung, hắn chợt nhận ra một điều gì đó rồi hét lớn:
- Không xong rồi!
Hắn thúc ngựa, quay đầu nhằm hướng đông chạy gấp, từ xa nghe tiếng hắn hô to:
- Lão Đỗ, ta có việc gấp phải đi trước, ngươi dẫn mọi người trở về.
Bọn thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết vì sao hắn lại bỏ đi với bộ dạng lo lắng như vậy, chỉ nhìn thấy Lý Trân đang thúc ngựa phóng như bay, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy bóng dáng nữa rồi.
…
Trong doanh trại đã có nhưng đội săn đang lục tục kéo nhau trở về, có đội quay về với rất nhiều muông thú săn được, có đội lại không thu hoạch được nhiều nhưng nhìn chung không ai là về tay không cả, bãi đất trống chất đầy xác của các loài muông thú, mười mấy thị vệ đang tiến hành kiểm kê và phân loại thú săn được.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng là một trong những quan giám sát cuộc thi săn, nàng phụ trách việc đánh giá chất lượng thú săn được. Hôm nay nàng khoác một bộ váy dài sáu mảnh màu vàng nhạt, đầu được bện theo kiểu tóc mây, trên mái tóc còn cài thêm một bông hoa mẫu đơn to. Mẫu đơn chính là loài hoa mà nàng rất yêu thích, và hình ảnh mái tóc cài hoa mẫu đơn cũng chính là hình ảnh quen thuộc khi mọi người nghĩ tới nàng.
Trên khuôn mặt là một lớp trang điểm nhẹ khiến cho thần thái của nàng trở nên rất tao nhã. Nàng đang ung dung chỉ huy mấy tên hoạn quan phân loại và đăng kí đám thú săn được.
- Bên này là thú săn của ai sao không có biển vậy?
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vào xác mấy con thú hỏi.
Bình thường thú săn được đem về tập kết đều phải được cắm biển để dễ dàng cho việc kiểm kê, nhưng xác mấy con thú này tuyệt nhiên lại không hề có tấm biển nào, Thượng Quan Uyển Nhi quay lại liếc nhìn mấy tên thái giám phụ trách việc đăng ký, mấy tên này đều lắc đầu tỏ ra mình không biết đây là thú của ai săn được.
Thượng Quan Uyển Nhi lại quay đầu lại quan sát kĩ lại một lượt, xác thú gồm ba con hươu và một con báo hoa. Khi nàng bước tới gần xác con báo hoa thì bỗng dưng đôi mắt đỏ ngầu của con báo bỗng mở trừng trừng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi với ánh mắt vô cùng hung ác.
…
Thiên tử Võ Tắc Thiên được mười cung nữ tháp tùng đang háo hức đi tới nơi tập kết xác thú để kiểm tra, bà phát hiện hươu và thỏ rừng là nhiều nhất, cáo thì cũng có một cơ số, báo cũng có khoảng vài chục con, nhưng riêng chỉ có hổ là không thấy đâu cả, bà không khỏi cảm thấy kì lạ hỏi:
- Không ai săn được hổ sao?
Cao Diên Phúc đứng bên cạnh nói:
- Năm nay khu vực núi Hào Sơn rất hiếm khi nhìn thấy hổ, Chung Nam Sơn bên kia cũng không ít, nhưng nghe nói có người đã săn được một con mãnh hổ.
- Là ai săn được mãnh hổ?
Võ Tắc Thiên hỏi một cách đầy hào hứng.
Thiên Ngưu Tướng quân Võ Du Tự tiếp lời:
- Nghe nói hình như là Lâm Truy Vương săn được, song đến bây giờ vẫn chưa thấy bọn họ quay về.
Lý Long Cơ là đứa cháu mà Võ Tắc Thiên yêu quý nhất, thật không ngờ lại nghe được tin cháu mình săn được mãnh hổ, bà cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vội vàng dặn dò quân lính:
- Đợi Tam Lang trở về, kêu nó tới gặp ta.
Đúng lúc này, một tiếng gọi thất thanh từ đằng xa truyền tới, tiếp theo đó là tiếng rống lên đầy giận giữ của con báo.
Võ Tắc Thiên vô cùng sợ hãi, bà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cung nữ và thái giám đang hoảng sợ chạy tán loạn, con báo với thân hình to lớn đang từng bước từng bước tới gần Thượng Quan Uyển Nhi, đôi mắt con báo long lên sòng sọc đầy vẻ hung ác.
Võ Tắc Thiên sợ hãi đến mức hồn siêu phách lạc, quay đầu lại phía sau hô lớn:
- Mau cứu Uyển Nhỉ.
Bà vừa dứt lời, con báo lại gầm lên một tiếng rồi nhảy tới vồ Thượng Quan Uyển Nhi, mọi người kêu lên thất thanh đầy sợ hãi, nhiều người còn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.
Cùng lúc đó, xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, một kỵ sĩ đang chạy tới từ phía bên kia đống xác thú săn được, đó chính là Lý Trân từ cách đó hơn hai mươi dặm đang chạy như bay về.
Hắn thúc con ngựa chiến nhảy qua hàng rào, tình hình trước mắt đang vô cùng nguy hiểm, con báo há to cái mồm dính đầy máu của nó, đôi mắt nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống chiếc cổ trắng ngần của Thượng Quan Uyển Nhi.
Lúc này tình hình như chỉ mảnh treo chuông, Lý Trân ở giữa không trung, xoay người giương cung bắn, mũi tên như một tia chớp bay tới găm vào cổ con báo khiến nó lảo đảo.
Con báo bị trúng tên như nổi điên, bỏ qua Thượng Quan Uyển Nhi, nó quay sang tấn công Lý Trân. Lý Trân bình tĩnh tra mũi tên vào cung, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt mang đầy sự lợi hại.
Khoảng cách giữa con báo và Lý Trân khoảng hai mươi bước thì nó chồm lên, vồ Lý Trân, nhìn cái mồm dính đầy máu của con báo, Lý Trân kéo căng dây cung, chiếc cung lúc này nhìn trông thật giống như ánh trăng, một mũi tên được phóng đi, uy lực không gì có thể sánh nổi rồi xuyên vào họng con báo, xuyên qua đầu nó, đầu nhọn của mũi tên lộ ra từ phía bên kia hộp sọ của con báo.
Con báo rơi ầm một cái từ không trung xuống, nó co giật một chút rồi tắt thở dưới mũi tên của Lý Trân.
Cho đến lúc này, bọn thị vệ mới phản ứng, đồng loạt chạy như điên lên phía trước rồi đứng vây quanh Thượng Quan Uyển Nhi để bảo vệ cho nàng, mười mấy tên khác tiến tới bao vây và chĩa mũi giáo về phía Lý Trân.
Vài cung nữ chạy tới dìu Thượng Quan Uyển Nhi dậy, Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân lạnh toát và run lên bần bật, một câu cũng không nói thành tiếng được.
Trong một tình huống kinh thiên động địa như vậy, Võ Tắc Thiên lại thấy rõ ràng là Lý Trân đã giương cung bắn con báo, cung pháp vô cùng chuẩn xác, thần thái bình tĩnh, lực bắn mạnh. Đối với bà như thế là quá đủ rồi, đã để lại cho bà những ấn tượng cực kì sâu sắc.
Chính mắt nhìn thấy Lý Trân trong tình hình vô cùng nguy cấp đã cứu được Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Tắc Thiên vuốt vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm rồi ra lệnh:
- Không được hại cậu ấy.
Lúc này Cao Diên Phúc cũng đã nhận ra Lý Trân, trong lòng ông ta nửa mừng nửa lo. Lo vì Lý Trân tự tiện xông vào rồi bắn tên ngay trước mặt hoàng thượng, nếu truy cứu thì tội này phải chém đầu. Vui vì Lý Trân trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đã ra tay rất quyết đoán và cứu được Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng ông không rảnh mà bận tâm tới Lý Trân, ông vội vàng lệnh cho quân lính đỡ Thánh thượng lên lều lớn, rồi sai người đưa Thượng Quan Uyển Nhi vào trong lều vải, cho gọi ngự y tới để chữa trị cho nàng, cả khu cắm trại náo loạn cả lên.
Vi Đoàn Nhi đứng một bên khiếp sợ nhìn Lý Trân, nàng ta đang giận tím mặt, tên tiểu tử khốn khiếp này không ngờ ăn cây táo lại rào cây sung, hắn ra tay cứu Thượng Quan Uyển Nhi làm hỏng cả kế hoạch của mình.
Vi Đoàn Nhi giậm chân tức tối, lửa trong lòng không có cách nào dập, ả liền quay người tát cung nữ đang đứng bên cạnh mình.
/337
|