Bên trong phủ Thái Bình công chúa, Trương Xương Tông đầu đội kim quan, mặc một thân bào phục tươi đẹp, nghênh ngang đi qua trước mặt Cao Tiễn, mang theo một mùi hương nồng nặc.
Trên mặt y đánh một lớp phấn mỏng, trên môi bôi son đỏ tươi, lông mày dài như họa nhìn rất tinh tế, càng lộ vẻ mặt trắng môi đỏ, phong lưu tự nhiên, phóng khoáng.
Y nhanh chóng liếc qua liếc lại Cao Tiễn, hừ lạnh một tiếng, cũng không chào hỏi, ngẩng cao đầu mà đi.
Sắc mặt Cao Tiễn âm trầm nhìn gã đi xa. Từ khi Thái Bình công chúa bắt đầu sủng hạnh Trương Xương Tông, liền đem y ném sau đầu, ngày đêm chỉ ở cùng một chỗ với tên nam tử yêu lệ lêu lổng này.
Mặc dù Cao Tiễn tự an ủi mình, đây đối với y là một loại giải thoát, nhưng cứ tưởng tượng Thái Bình công chúa lạnh lùng với mình, y vẫn không kìm được ganh tỵ.
Y nhìn theo bóng lưng của Trương Xương Tông khinh miệt xì mạnh một tiếng, liền bước nhanh đến thư phòng của Thái Bình công chúa.
Đi đến trước thư phòng, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mắng mỏ của Thái Bình công chúa:
- Ngươi cho rằng đây là trách nhiệm của ta sao? Rõ ràng là ngươi tin lời nói của tên khốn khiếp này, phái tất cả mọi người đi chùa Bạch Mã, kết quả không thu hoạch được gì, là ngươi vô năng, vô dụng, cút ra ngoài cho ta!
Ngay sau đó Vạn Quốc Tuấn vẻ mặt cáu giận từ trong phòng lui ra ngoài, cúi đầu mắng một tiếng. Cao Tiễn vội vàng đem y kéo qua một bên thấp giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vạn Quốc Tuấn căm giận bất bình nói:
- Công chúa tin tình báo của tên Thôi Thiếu Dĩnh, phái ta đi chùa Bạch Mã giám thị Lý Trân, kết quả Lý Trân căn bản không hề đi chùa Bạch Mã, ngày hôm qua lại xuất hiện ở trong cung. Công chúa cáu giận, đã nói là trách nhiệm của ta.
Cao Tiễn cười vỗ vỗ bờ vai của y:
- Thuộc hạ bất cứ lúc nào cũng phải thay cấp trên chịu tiếng xấu, ngươi không chịu gánh trách nhiệm, chẳng lẽ muốn Công chúa gánh trách nhiệm hay sao?
- Tuy là nói như vậy, nhưng nàng căn bản không nghe ta giải thích.
- Ngươi muốn giải thích cái gì, không ngại nói cho ta biết, ta thay ngươi đi nói.
Vạn Quốc Tuấn cũng biết Cao Tiễn là quân sư của Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa nhiều khi sẽ nghe đề nghị của y. Vạn Quốc Tuấn ngẫm nghĩ một chút liền nói với y:
- Tình báo của Thôi Thiếu Dĩnh chưa chắc đã sai, hắn là nói Lý Trân phái hai mươi mấy người giả dạng hòa thượng tiến vào chùa Bạch Mã, việc đó và bản thân hắn hiện tại ở hoàng cung cũng không xung đột. Ta cảm thấy Công chúa gần đây hơi nóng vội, bị Thượng Quan Uyển Nhi nắm mũi dẫn đi.
Vừa mới nói xong, liền nghe Thái Bình công chúa trong phòng quát:
- Cao Tiễn sao còn chưa tới, nhanh đi giục gã.
Vạn Quốc Tuấn và Cao Tiễn liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng lắc lắc đầu. Cao Tiễn xoay người đi vào trong thư phòng.
Trong phòng, Thái Bình công chúa chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nội tâm bực bội bất an, dù mẫu thân ám chỉ nàng có thể gắng thêm chút sức trên việc của Tiết Hoài Nghĩa, nhưng mấy ngày này nàng lại nhiều lần bị suy sụp.
Đầu tiên là Chu Củ buộc tội Tiết Hoài Nghĩa không hề thần phục mẫu thân nàng, sau đó là ngày hôm qua, Tiết Hoài Nghĩa ở trong cung say khướt, bị đánh một trận đuổi ra hoàng cung.
Khiến Thái Bình công chúa khó có thể tiếp nhận là, Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Trân cũng xuất hiện tại đó, cuối cùng lại là do Lý Trân chế phục Tiết Hoài Nghĩa. Thái Bình công chúa cho rằng đây không phải trùng hợp.
Có thể coi là là trùng hợp, cũng khiến cho nội tâm nàng chua xót vô cùng. Nàng tựa như một con ruồi bọ, tìm không thấy mục tiêu, chuyện Tiết Hoài Nghĩa căn bản bất lực.
Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng là trách nhiệm của mình, mà đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên bọn cấp dưới vô năng. Chu Củ và Vạn Quốc Tuấn đều là hạng người vô năng.
Lúc này, Cao Tiễn vô thanh vô tức đi vào gian phòng, nhìn chăm chú vào Thái Bình công chúa, dường như đang chờ đợi nàng bình tĩnh trở lại. Thái Bình công chúa vừa quay đầu lại, tức giận nói:
- Ngươi giống như quỷ đứng ở trong đó làm cái gì?
- Nếu ngài là muốn gây náo với ta, ta đây sẽ không tiếp.
- Ngươi…
Thái Bình công chúa hung hăng trừng mắt nhìn y, đành phải phẫn nộ ngồi xuống, tức giận hỏi han:
- Gần đây ngươi đang làm cái gì?
- Ta khắc khổ ra sức học hành, chuẩn bị cuối tháng khoa cử.
Cao Tiễn bình tĩnh nói.
Thái Bình công chúa nhớ tới mấy ngày nay điên cuồng cùng với Trương Xương Tông, trong nội tâm nàng không khỏi có một chút áy náy với Cao Tiễn, giọng nói của nàng mềm xuống:
- Gần đây ta rất không như ý, tâm tình không tốt, muốn mời ngươi giúp ta một chút.
Cao Tiễn thấy nàng rốt cục bình tĩnh trở lại, lúc này mới chậm rãi nói:
- Kỳ thật phương hướng của điện hạ cũng không sai, chùa Bạch Mã là gốc rễ của Tiết Hoài Nghĩa, nếu gã có cử chỉ gì không phù hợp quy tắc, gã không rời khỏi chùa Bạch Mã, quyết sách giám thị chùa Bạch Mã là hoàn toàn chính xác. Mặt khác, ta cảm thấy điện hạ không hiểu rõ lắm tâm của Thánh Thượng.
- Ta không hiểu tâm của mẫu thân ?
Thái Bình công chúa nhướn mày, không ngờ do một ngoại nhân đến nói mình không hiểu lòng mẫu thân, quả thực hoang đường.
- Điện hạ, Thánh Thượng đúng là căm hận Tiết Hoài Nghĩa làm xằng làm bậy, đã không cách nào tha thứ cho hắn, nhưng ngài có nghĩ tới không, Tiết Hoài Nghĩa chẳng qua chỉ là một nam thiếp, ở trong triều căn bản không có thế lực, trong quân đội cũng không vài người ủng hộ hắn, Thánh Thượng muốn diệt trừ gã dễ như trở bàn tay, vài thị vệ là có thể làm được, căn bản không cần gây chiến. Nếu ngài thật muốn diệt trừ Tiết Hoài Nghĩa, có thể động thủ từ sớm, vì sao chậm chạp không có hành động?
Thái Bình công chúa lâm vào trong trầm tư, nàng nhớ ngày hôm qua Tiết Hoài Nghĩa say rượu gây rối, cầm kiếm ở trong cung giết người. Chỉ bằng điểm này, Tiết Hoài Nghĩa có chết cũng chưa hết tội, nhưng mẫu thân không giết gã, chỉ có hung hăng đánh một trận sau đó đuổi ra cung. Điều này đủ để chứng minh mẫu thân còn không có có tâm muốn giết gã.
- Ngươi nói là. . . . Mẫu thân còn chưa quyết định?
Cao Tiễn gật gật đầu
- Công chúa điện hạ không ngại nghe một chút Thượng Quan Uyển Nhi khuyên bảo Thánh Thượng thế nào?
Không cần đi hỏi thăm, Thái Bình công chúa biết được rất rõ ràng, nữ nhân kia không ngờ cầu xin thay Tiết Hoài Nghĩa, nói gã là mượn rượu nổi điên, chuyện có nguồn gốc của nó. Đương nhiên đây chỉ là một thái độ, nhưng cũng nói nữ nhân kia bắt được tâm lý mâu thuẫn của mẫu thân.
Thái Bình công chúa rốt cục thở dài, nàng không thể không thừa nhận Cao Tiễn nói đúng, mình không hiểu mẫu thân tâm, mới phạm vào sai lầm khiến Chu Củ buộc tội Tiết Hoài Nghĩa.
- Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?
Thái Bình công chúa nhận sai thỉnh giáo Cao Tiễn.
- Điện hạ đầu tiên cần tỉnh táo lại, không nên nghĩ làm thế nào để chiến thắng Thượng Quan Uyển Nhi, mà nên suy nghĩ lâu dài. Thượng Quan Uyển Nhi vì lật đổ Tiết Hoài Nghĩa đã bố cục thật lâu, từ chuyện Thẩm Nam Mậu là nhìn ra được. Ta khuyên Công chúa không nên đọ sức cùng Thượng Quan Uyển Nhi, không bằng lui mà kết lưới, sớm chuẩn bị cho chiến trường kế tiếp.
- Ngươi đang nói ai?
Ánh mắt Thái Bình công chúa sáng ngời nhìn chằm chằm y hỏi.
Cao Tiễn cười đầy thâm ý,
- Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, Công chúa điện hạ cảm thấy ta nói người nào?
Thái Bình công chúa chậm rãi gật đầu, nàng biết Cao Tiễn đang nói người nào.
Tục ngữ nói 'Thỏ khôn có ba hang " Tiết Hoài Nghĩa gã ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình, hang ổ của gã ngoại trừ chùa Bạch Mã và Dao Quang điện, ở trong phường Quan Đức Lạc Dương cũng có một tòa nhà lớn khoảng trăm mẫu, bên trong có vô số vú già, gia tài không thể tính.
Tiết Hoài Nghĩa bị đánh hơn mười côn, đánh cho mất nửa cái mạng, hấp hối được tăng nhân dưới tay nâng trở về tòa nhà lớn trong phường Quan Đức. Vài tên y sĩ trị liệu cho y một đêm, thương thế của y mới dần dần ổn định lại.
Bữa tiệc hành hung này đã hoàn toàn cắt đứt hy vọng cuối cùng của Tiết Hoài Nghĩa đối với Võ Tắc Thiên. Y nhớ tới Lý Trân hung hăng đẩy mình ngã xuống, Thánh Thượng không hề ngăn lại. Nếu là lúc trước, bà ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ bất cứ kẻ nào vô lễ đối với mình, nhưng ngày hôm qua bà ta lại lạnh lùng nhìn Lý Trân làm nhục mình.
Tiết Hoài Nghĩa hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu lão bà kia bất nhân, vậy đừng trách Tiết Hoài Nghĩa y bất nghĩa.
Tiết Hoài Nghĩa nằm ở giường bệnh nghĩ ngợi lung tung. Lúc này, có thị nữ ở cửa bẩm báo:
-Khởi bẩm Đại tổng quản, Tịnh Quang đại sư cầu kiến.
Tịnh Quang đại sư chính là Hà Nội lão ni, bà ta tự xưng Tịnh Quang Như Lai, có thể biết trước việc tương lai, nên mới trở thành phụ tá đắc lực của Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa nhìn trúng năng lực vơ vét của cải của Vi Thập Phương, mà nhìn trúng Hà Nội lão ni, là vì bà ta nắm giữ mấy vạn tín đồ.
Tiết Hoài Nghĩa hiện tại bộ dáng chật vật, y không muốn gặp khách, tuy nhiên y đang phái người đi tìm Hà Nội lão ni, bà ta tới đúng lúc, Tiết Hoài Nghĩa liền bảo thị nữ:
- Kéo một bức rèm cho ta, mời bà ta tiến vào!
Không bao lâu, Hà Nội lão ni đi vào phòng bệnh. Tiết Hoài Nghĩa đã kéo một bức rèm, khiến bà ta không nhìn thấy thương thế của Tiết Hoài Nghĩa, bà ta chắp tay thi lễ nói:
- A Di Đà Phật, tham kiến Đại tướng quân!
- Ta bây giờ không phải là Đại tướng quân rồi, ngồi xuống đi!
Tiết Hoài Nghĩa nhịn không được nói.
Hà Nội lão ni ngồi xếp bằng, vẻ mặt lo âu nói:
- Đại tướng quân, pháp hội không được như ý ! Chỉ nhận được không đến ngàn quan tiền.
- Không phải nói Đại Lý Tự điều tra án tử, ảnh hưởng đến pháp hội sao?
- Đại Lý Tự đến tra án kỳ thật không ảnh hưởng đến pháp hội, chúng ta chiêu đãi rất khá, bọn họ cũng không hề khó xử, chủ yếu là tín đồ không chịu quyên tiền,
Tiết Hoài Nghĩa hiểu được ý tứ của bà ta. Bà ta đến đòi tiền mình, y có chút không vui nói:
- Tiền của Địa cung nội cũng đủ ngươi cầm cự một chút, cứ dùng đi.
- Những số tiền kia. . . . kỳ thật không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ có thể duy trì một tháng.
- Một tháng vậy là đủ rồi!
Tiết Hoài Nghĩa không muốn nói mấy việc lông gà vỏ tỏi này, cao giọng hỏi:
- Ngươi bây giờ có thể huy động bao nhiêu tín đồ?
- Khoảng. . . . hơn một vạn người
- Mới hơn một vạn người, ngươi không phải nói có bốn năm vạn tín đồ sao?
Tiết Hoài Nghĩa căm tức hỏi
- Chủ yếu là thời gian quá dài, lại sắp tân niên, rất nhiều tín đồ đều về nhà mừng năm mới rồi, cho nên…
Hà Nội lão ni chột dạ giải thích, nhưng trên thực tế bà ta là vì lừa gạt tiền tài cuả Tiết Hoài Nghĩa, mới báo cáo láo nhân số tín đồ, bà ta làm sao có nhiều tín đồ đi theo như vậy. Trên thực tế hiện tại hơn một vạn người đều không có, chỉ có 2000~3000 người ở tại Lạc Dương phụ cận, bà ta căn bản không dám nói thật.
Cũng may sắp cuối năm, làm cho bà ta tìm được cái cớ, mặc dù như thế, bà ta vẫn chột dạ, e sợ Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấu âm mưu. của mình.
- Mới hơn một vạn người
Tiết Hoài Nghĩa thì thào tự nói, qua một hồi lâu y mới nới với Hà Nội lão ni
- Thời gian không còn nhiều nữa, hôm nay ngươi phải đi triệu tập tín đồ, chờ đợi mệnh lệnh của ta.
Trong lòng Hà Nội lão ni đang nhanh chóng tính toán, làm thế nào để mang tiền của địa cung nội đi, bà ta thật cẩn thận hỏi:
- Đại tướng quân tính toán khi nào hành động?
- Gấp cái gì! Ta thương thế nặng như vậy, có thể làm được chuyện gì?
Tiết Hoài Nghĩa vô cùng không kiên nhẫn trách cứ bà ta một câu, sau đó lại cảm thấy hơi thất thố, bây giờ còn là lúc dùng người, không thể trở mặt với bà ta. Tiết Hoài Nghĩa liền lại trấn an:
- Yên tâm đi! Đại sự hoàn thành, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cho ngươi và các đệ tử của ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý.
Hà Nội lão ni vội vàng quỳ xuống dập đầu một cái, kích động nói:
- Cảm Tạ đại tướng quân chiếu cố, tối nay ta lập tức xuất phát!
Trên mặt y đánh một lớp phấn mỏng, trên môi bôi son đỏ tươi, lông mày dài như họa nhìn rất tinh tế, càng lộ vẻ mặt trắng môi đỏ, phong lưu tự nhiên, phóng khoáng.
Y nhanh chóng liếc qua liếc lại Cao Tiễn, hừ lạnh một tiếng, cũng không chào hỏi, ngẩng cao đầu mà đi.
Sắc mặt Cao Tiễn âm trầm nhìn gã đi xa. Từ khi Thái Bình công chúa bắt đầu sủng hạnh Trương Xương Tông, liền đem y ném sau đầu, ngày đêm chỉ ở cùng một chỗ với tên nam tử yêu lệ lêu lổng này.
Mặc dù Cao Tiễn tự an ủi mình, đây đối với y là một loại giải thoát, nhưng cứ tưởng tượng Thái Bình công chúa lạnh lùng với mình, y vẫn không kìm được ganh tỵ.
Y nhìn theo bóng lưng của Trương Xương Tông khinh miệt xì mạnh một tiếng, liền bước nhanh đến thư phòng của Thái Bình công chúa.
Đi đến trước thư phòng, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mắng mỏ của Thái Bình công chúa:
- Ngươi cho rằng đây là trách nhiệm của ta sao? Rõ ràng là ngươi tin lời nói của tên khốn khiếp này, phái tất cả mọi người đi chùa Bạch Mã, kết quả không thu hoạch được gì, là ngươi vô năng, vô dụng, cút ra ngoài cho ta!
Ngay sau đó Vạn Quốc Tuấn vẻ mặt cáu giận từ trong phòng lui ra ngoài, cúi đầu mắng một tiếng. Cao Tiễn vội vàng đem y kéo qua một bên thấp giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vạn Quốc Tuấn căm giận bất bình nói:
- Công chúa tin tình báo của tên Thôi Thiếu Dĩnh, phái ta đi chùa Bạch Mã giám thị Lý Trân, kết quả Lý Trân căn bản không hề đi chùa Bạch Mã, ngày hôm qua lại xuất hiện ở trong cung. Công chúa cáu giận, đã nói là trách nhiệm của ta.
Cao Tiễn cười vỗ vỗ bờ vai của y:
- Thuộc hạ bất cứ lúc nào cũng phải thay cấp trên chịu tiếng xấu, ngươi không chịu gánh trách nhiệm, chẳng lẽ muốn Công chúa gánh trách nhiệm hay sao?
- Tuy là nói như vậy, nhưng nàng căn bản không nghe ta giải thích.
- Ngươi muốn giải thích cái gì, không ngại nói cho ta biết, ta thay ngươi đi nói.
Vạn Quốc Tuấn cũng biết Cao Tiễn là quân sư của Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa nhiều khi sẽ nghe đề nghị của y. Vạn Quốc Tuấn ngẫm nghĩ một chút liền nói với y:
- Tình báo của Thôi Thiếu Dĩnh chưa chắc đã sai, hắn là nói Lý Trân phái hai mươi mấy người giả dạng hòa thượng tiến vào chùa Bạch Mã, việc đó và bản thân hắn hiện tại ở hoàng cung cũng không xung đột. Ta cảm thấy Công chúa gần đây hơi nóng vội, bị Thượng Quan Uyển Nhi nắm mũi dẫn đi.
Vừa mới nói xong, liền nghe Thái Bình công chúa trong phòng quát:
- Cao Tiễn sao còn chưa tới, nhanh đi giục gã.
Vạn Quốc Tuấn và Cao Tiễn liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng lắc lắc đầu. Cao Tiễn xoay người đi vào trong thư phòng.
Trong phòng, Thái Bình công chúa chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nội tâm bực bội bất an, dù mẫu thân ám chỉ nàng có thể gắng thêm chút sức trên việc của Tiết Hoài Nghĩa, nhưng mấy ngày này nàng lại nhiều lần bị suy sụp.
Đầu tiên là Chu Củ buộc tội Tiết Hoài Nghĩa không hề thần phục mẫu thân nàng, sau đó là ngày hôm qua, Tiết Hoài Nghĩa ở trong cung say khướt, bị đánh một trận đuổi ra hoàng cung.
Khiến Thái Bình công chúa khó có thể tiếp nhận là, Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Trân cũng xuất hiện tại đó, cuối cùng lại là do Lý Trân chế phục Tiết Hoài Nghĩa. Thái Bình công chúa cho rằng đây không phải trùng hợp.
Có thể coi là là trùng hợp, cũng khiến cho nội tâm nàng chua xót vô cùng. Nàng tựa như một con ruồi bọ, tìm không thấy mục tiêu, chuyện Tiết Hoài Nghĩa căn bản bất lực.
Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng là trách nhiệm của mình, mà đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên bọn cấp dưới vô năng. Chu Củ và Vạn Quốc Tuấn đều là hạng người vô năng.
Lúc này, Cao Tiễn vô thanh vô tức đi vào gian phòng, nhìn chăm chú vào Thái Bình công chúa, dường như đang chờ đợi nàng bình tĩnh trở lại. Thái Bình công chúa vừa quay đầu lại, tức giận nói:
- Ngươi giống như quỷ đứng ở trong đó làm cái gì?
- Nếu ngài là muốn gây náo với ta, ta đây sẽ không tiếp.
- Ngươi…
Thái Bình công chúa hung hăng trừng mắt nhìn y, đành phải phẫn nộ ngồi xuống, tức giận hỏi han:
- Gần đây ngươi đang làm cái gì?
- Ta khắc khổ ra sức học hành, chuẩn bị cuối tháng khoa cử.
Cao Tiễn bình tĩnh nói.
Thái Bình công chúa nhớ tới mấy ngày nay điên cuồng cùng với Trương Xương Tông, trong nội tâm nàng không khỏi có một chút áy náy với Cao Tiễn, giọng nói của nàng mềm xuống:
- Gần đây ta rất không như ý, tâm tình không tốt, muốn mời ngươi giúp ta một chút.
Cao Tiễn thấy nàng rốt cục bình tĩnh trở lại, lúc này mới chậm rãi nói:
- Kỳ thật phương hướng của điện hạ cũng không sai, chùa Bạch Mã là gốc rễ của Tiết Hoài Nghĩa, nếu gã có cử chỉ gì không phù hợp quy tắc, gã không rời khỏi chùa Bạch Mã, quyết sách giám thị chùa Bạch Mã là hoàn toàn chính xác. Mặt khác, ta cảm thấy điện hạ không hiểu rõ lắm tâm của Thánh Thượng.
- Ta không hiểu tâm của mẫu thân ?
Thái Bình công chúa nhướn mày, không ngờ do một ngoại nhân đến nói mình không hiểu lòng mẫu thân, quả thực hoang đường.
- Điện hạ, Thánh Thượng đúng là căm hận Tiết Hoài Nghĩa làm xằng làm bậy, đã không cách nào tha thứ cho hắn, nhưng ngài có nghĩ tới không, Tiết Hoài Nghĩa chẳng qua chỉ là một nam thiếp, ở trong triều căn bản không có thế lực, trong quân đội cũng không vài người ủng hộ hắn, Thánh Thượng muốn diệt trừ gã dễ như trở bàn tay, vài thị vệ là có thể làm được, căn bản không cần gây chiến. Nếu ngài thật muốn diệt trừ Tiết Hoài Nghĩa, có thể động thủ từ sớm, vì sao chậm chạp không có hành động?
Thái Bình công chúa lâm vào trong trầm tư, nàng nhớ ngày hôm qua Tiết Hoài Nghĩa say rượu gây rối, cầm kiếm ở trong cung giết người. Chỉ bằng điểm này, Tiết Hoài Nghĩa có chết cũng chưa hết tội, nhưng mẫu thân không giết gã, chỉ có hung hăng đánh một trận sau đó đuổi ra cung. Điều này đủ để chứng minh mẫu thân còn không có có tâm muốn giết gã.
- Ngươi nói là. . . . Mẫu thân còn chưa quyết định?
Cao Tiễn gật gật đầu
- Công chúa điện hạ không ngại nghe một chút Thượng Quan Uyển Nhi khuyên bảo Thánh Thượng thế nào?
Không cần đi hỏi thăm, Thái Bình công chúa biết được rất rõ ràng, nữ nhân kia không ngờ cầu xin thay Tiết Hoài Nghĩa, nói gã là mượn rượu nổi điên, chuyện có nguồn gốc của nó. Đương nhiên đây chỉ là một thái độ, nhưng cũng nói nữ nhân kia bắt được tâm lý mâu thuẫn của mẫu thân.
Thái Bình công chúa rốt cục thở dài, nàng không thể không thừa nhận Cao Tiễn nói đúng, mình không hiểu mẫu thân tâm, mới phạm vào sai lầm khiến Chu Củ buộc tội Tiết Hoài Nghĩa.
- Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?
Thái Bình công chúa nhận sai thỉnh giáo Cao Tiễn.
- Điện hạ đầu tiên cần tỉnh táo lại, không nên nghĩ làm thế nào để chiến thắng Thượng Quan Uyển Nhi, mà nên suy nghĩ lâu dài. Thượng Quan Uyển Nhi vì lật đổ Tiết Hoài Nghĩa đã bố cục thật lâu, từ chuyện Thẩm Nam Mậu là nhìn ra được. Ta khuyên Công chúa không nên đọ sức cùng Thượng Quan Uyển Nhi, không bằng lui mà kết lưới, sớm chuẩn bị cho chiến trường kế tiếp.
- Ngươi đang nói ai?
Ánh mắt Thái Bình công chúa sáng ngời nhìn chằm chằm y hỏi.
Cao Tiễn cười đầy thâm ý,
- Thỏ khôn chết, chó săn bị nấu, Công chúa điện hạ cảm thấy ta nói người nào?
Thái Bình công chúa chậm rãi gật đầu, nàng biết Cao Tiễn đang nói người nào.
Tục ngữ nói 'Thỏ khôn có ba hang " Tiết Hoài Nghĩa gã ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình, hang ổ của gã ngoại trừ chùa Bạch Mã và Dao Quang điện, ở trong phường Quan Đức Lạc Dương cũng có một tòa nhà lớn khoảng trăm mẫu, bên trong có vô số vú già, gia tài không thể tính.
Tiết Hoài Nghĩa bị đánh hơn mười côn, đánh cho mất nửa cái mạng, hấp hối được tăng nhân dưới tay nâng trở về tòa nhà lớn trong phường Quan Đức. Vài tên y sĩ trị liệu cho y một đêm, thương thế của y mới dần dần ổn định lại.
Bữa tiệc hành hung này đã hoàn toàn cắt đứt hy vọng cuối cùng của Tiết Hoài Nghĩa đối với Võ Tắc Thiên. Y nhớ tới Lý Trân hung hăng đẩy mình ngã xuống, Thánh Thượng không hề ngăn lại. Nếu là lúc trước, bà ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ bất cứ kẻ nào vô lễ đối với mình, nhưng ngày hôm qua bà ta lại lạnh lùng nhìn Lý Trân làm nhục mình.
Tiết Hoài Nghĩa hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu lão bà kia bất nhân, vậy đừng trách Tiết Hoài Nghĩa y bất nghĩa.
Tiết Hoài Nghĩa nằm ở giường bệnh nghĩ ngợi lung tung. Lúc này, có thị nữ ở cửa bẩm báo:
-Khởi bẩm Đại tổng quản, Tịnh Quang đại sư cầu kiến.
Tịnh Quang đại sư chính là Hà Nội lão ni, bà ta tự xưng Tịnh Quang Như Lai, có thể biết trước việc tương lai, nên mới trở thành phụ tá đắc lực của Tiết Hoài Nghĩa. Tiết Hoài Nghĩa nhìn trúng năng lực vơ vét của cải của Vi Thập Phương, mà nhìn trúng Hà Nội lão ni, là vì bà ta nắm giữ mấy vạn tín đồ.
Tiết Hoài Nghĩa hiện tại bộ dáng chật vật, y không muốn gặp khách, tuy nhiên y đang phái người đi tìm Hà Nội lão ni, bà ta tới đúng lúc, Tiết Hoài Nghĩa liền bảo thị nữ:
- Kéo một bức rèm cho ta, mời bà ta tiến vào!
Không bao lâu, Hà Nội lão ni đi vào phòng bệnh. Tiết Hoài Nghĩa đã kéo một bức rèm, khiến bà ta không nhìn thấy thương thế của Tiết Hoài Nghĩa, bà ta chắp tay thi lễ nói:
- A Di Đà Phật, tham kiến Đại tướng quân!
- Ta bây giờ không phải là Đại tướng quân rồi, ngồi xuống đi!
Tiết Hoài Nghĩa nhịn không được nói.
Hà Nội lão ni ngồi xếp bằng, vẻ mặt lo âu nói:
- Đại tướng quân, pháp hội không được như ý ! Chỉ nhận được không đến ngàn quan tiền.
- Không phải nói Đại Lý Tự điều tra án tử, ảnh hưởng đến pháp hội sao?
- Đại Lý Tự đến tra án kỳ thật không ảnh hưởng đến pháp hội, chúng ta chiêu đãi rất khá, bọn họ cũng không hề khó xử, chủ yếu là tín đồ không chịu quyên tiền,
Tiết Hoài Nghĩa hiểu được ý tứ của bà ta. Bà ta đến đòi tiền mình, y có chút không vui nói:
- Tiền của Địa cung nội cũng đủ ngươi cầm cự một chút, cứ dùng đi.
- Những số tiền kia. . . . kỳ thật không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ có thể duy trì một tháng.
- Một tháng vậy là đủ rồi!
Tiết Hoài Nghĩa không muốn nói mấy việc lông gà vỏ tỏi này, cao giọng hỏi:
- Ngươi bây giờ có thể huy động bao nhiêu tín đồ?
- Khoảng. . . . hơn một vạn người
- Mới hơn một vạn người, ngươi không phải nói có bốn năm vạn tín đồ sao?
Tiết Hoài Nghĩa căm tức hỏi
- Chủ yếu là thời gian quá dài, lại sắp tân niên, rất nhiều tín đồ đều về nhà mừng năm mới rồi, cho nên…
Hà Nội lão ni chột dạ giải thích, nhưng trên thực tế bà ta là vì lừa gạt tiền tài cuả Tiết Hoài Nghĩa, mới báo cáo láo nhân số tín đồ, bà ta làm sao có nhiều tín đồ đi theo như vậy. Trên thực tế hiện tại hơn một vạn người đều không có, chỉ có 2000~3000 người ở tại Lạc Dương phụ cận, bà ta căn bản không dám nói thật.
Cũng may sắp cuối năm, làm cho bà ta tìm được cái cớ, mặc dù như thế, bà ta vẫn chột dạ, e sợ Tiết Hoài Nghĩa nhìn thấu âm mưu. của mình.
- Mới hơn một vạn người
Tiết Hoài Nghĩa thì thào tự nói, qua một hồi lâu y mới nới với Hà Nội lão ni
- Thời gian không còn nhiều nữa, hôm nay ngươi phải đi triệu tập tín đồ, chờ đợi mệnh lệnh của ta.
Trong lòng Hà Nội lão ni đang nhanh chóng tính toán, làm thế nào để mang tiền của địa cung nội đi, bà ta thật cẩn thận hỏi:
- Đại tướng quân tính toán khi nào hành động?
- Gấp cái gì! Ta thương thế nặng như vậy, có thể làm được chuyện gì?
Tiết Hoài Nghĩa vô cùng không kiên nhẫn trách cứ bà ta một câu, sau đó lại cảm thấy hơi thất thố, bây giờ còn là lúc dùng người, không thể trở mặt với bà ta. Tiết Hoài Nghĩa liền lại trấn an:
- Yên tâm đi! Đại sự hoàn thành, ta sẽ không bạc đãi ngươi, cho ngươi và các đệ tử của ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý.
Hà Nội lão ni vội vàng quỳ xuống dập đầu một cái, kích động nói:
- Cảm Tạ đại tướng quân chiếu cố, tối nay ta lập tức xuất phát!
/337
|