Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 62: Đêm trăng nói chuyện cùng nhau

/337


Từ Đồng Quan đi ra, bọn họ một đường lao nhanh, một hơi chạy hơn ba mươi dặm, sau đó mới trì hoãn lại.

"Hai người các ngươi, ta bị các ngươi hại chết rồi, có lúc nào. . . Ta chật vật như vậy đâu, tức chết ta rồi!" Yến Tiểu thở hổn hển, mệt đến mức ngay cả lời muốn nói cũng nói không được.

Tinh thần căng thẳng với thân thể rất uể oải khiến Lý Chân cũng có chút không chịu nổi, hắn vung tay nói, "Sau đó lại tính tiếp đi! Trời sắp tối rồi, chúng ta trước tiên tìm một nơi trú ngụ đã."

"Lão Lý nói đúng, trước tiên tìm một nơi ăn chút gì đó, ta lập tức sắp phải chết đói rồi nè."

Tửu Chí hướng bốn phía nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy đây là nơi hoang sơn dã lĩnh, nơi nào có người ở, hắn lại sờ vào túi đeo bên ngựa, bánh cùng lương khô đã ăn hết rồi, hắn nhất thời mới nhớ ra, vốn là dự định bổ sung lương khô ở Đồng Quan, kết quả quá sốt sắng lo toan, chuyện khẩn yếu như thế cũng lãng quên.

Tửu Chí chỉ biết mặt mày ủ rũ uống hớp nước: "Lão Lý, ngươi còn có lương khô không?"

Lý Chân sờ túi của mình, lương khô của hắn cũng hết rồi, "Xin lỗi a! Ta cũng không còn."

"Hai người các ngươi thực sự là một đôi hề, ngốc không thể tả được."

Yến Tiểu đưa cho hai khối lương khô cho bọn họ, "Trước tiên lót dạ cái bụng cái đã, phía trước chính là Văn Hương huyện, nhiều nhất năm dặm là đến, chúng ta vào trong huyện tìm tửu quán ăn cơm."

Tửu Chí mới vừa gặm một cái lương khô, nghe thấy phía trước có tửu quán, hắn lập tức đem lương khô nhét vào trong tay áo, muốn giữ để sau này ăn tiếp.

Ba người tiếp tục thúc ngựa đi thêm một đoạn đường, tòa huyện thành dần dần xuất hiện ở phía trước, ba người tinh thần tốt lên, lập tức tăng nhanh tốc độ, hướng về phía trước chạy nhanh.

Văn Hương huyện tuy rằng là tòa tiểu huyện, nhưng Đại Đường thịnh thế, nhân khẩu sinh sôi nảy nở, coi như một toà tiểu huyện cũng có hơn vạn nhân khẩu, lúc này màn đêm vừa giáng lâm xuống, trên đường cái thị trấn vô cùng náo nhiệt dị thường, người đến người đi, các tửu quán đều đầy ắp tiếng khách khứa, tiếng cười nói không ngừng.

Ba người Lý Chân đến gần cửa thành tìm một tòa tửu quán, ba người ngồi xuống, gần như cùng lúc cùng thở dài một hơi, đến lúc này, bọn họ phục hồi tinh thần từ lúc vượt qua Đồng Quan, quá là kinh hồn.

Tiểu nhị có tiền thưởng, hắn dị thường nhiệt tình cung kính, "Ba vị muốn ăn chút gì, tiểu điếm sở trường nhất là món ăn là Đồng Quan thịt nướng cùng thịt thỏ, thịt nướng bở mà không chán, thịt thỏ rất mềm và ngon, ba vị nhất định không thể bỏ qua."

Lý Chân thuận miệng nói: "Vậy thì kêu một phần, với một bình rượu."

Hắn liếc mắt nhìn Yến Tiểu, lại nói: "Kêu vài phần hoa quả."

"Đã biết, ba vị chờ một chút, món ăn liền đem ra ngay!"

Tiểu Nhị chạy nhanh vào trong, Yến Tiểu hướng về Lý Chân vẫy tay, "Lại đây cho ta nhìn một chút!"

"Cái gì?" Lý Chân không hiểu nhìn nàng.

"Ngươi có thư đề cử của Vương Hiếu Kiệt, sao ta lại không biết."

"Yến bà cô của ta, chúng ta quen biết mới bao lâu, chuyện của ta ngươi làm sao có khả năng mọi thứ đều biết chứ."

Lý Chân lại vừa bực mình vừa buồn cười, lấy ra thư đề cử của Vương Hiếu Kiệt đưa cho nàng, "Mặt trên có ấn dấu, chớ mở ra."

Yến Tiểu tiếp nhận thư rồi liếc cả hai mắt, sau đó ném cho hắn, bỉu môi nói: "Tưởng là bảo bối xịn lắm à, ai mà thèm. Xì!”

Tửu Chí không có nghe bọn hắn đang nói chuyện hay không, hắn rướn cổ lên lo lắng nhìn chằm chằm vào nhà bếp, sao chưa đem ra món ăn chứ?

"Món ăn đến rồi!" Tửu Chí nhìn hai tên Tiểu nhị bưng thức ăn và rượu ra, hưng phấn hô to lên.

Yến Tiểu ngẩn ra, món ăn này làm cũng quá nhanh nha, phỏng chừng là trước đó làm sẵn rồi, hâm nóng lên rồi đưa ra cho bọn họ dùng.

Nàng mặt trầm xuống nói: "Lão Lý, Tửu Chí, chúng ta đổi một tửu quán khác đi! Tửu quán này ta không thích."

"Cô nãi nãi của ta, ta gần chết đói rồi, nào có để ý nhiều như vậy!"

Tửu Chí mặc kệ nàng, đứng lên cầm chén, lấy đũa xong rồi ăn như hùm như sói, Lý Chân cũng đói bụng lắm rồi, chỉ để ý cúi đầu ăn cơm uống rượu, không muốn nói nhiều lời.

Yến Tiểu nhặt lên một quả táo, chậm rãi cắn từng ngụm nhỏ, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Chân, không biết đang suy nghĩ tâm sự cái gì?

Ăn cơm tối no nê, bọn họ khách sạn bên cạnh thuê hai phòng hảo hạng, Tửu Chí mệt mõi gần chết, ngã đầu xong liền ngủ say như chết, Lý Chân thì đang thu dọn hành lý, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắn vội vàng đứng lên mở cửa ra, chỉ thấy ngoài cửa đứng một người, là Yến Tiểu, nàng tháo mặt nạ của mình ra.

"Muộn như vậy, còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Lý Chân thấy Yến Tiểu có chút tâm sự nặng nề, không khỏi cười hỏi: "Làm sao vậy, không vui vẻ sao?"

"Lý đại ca , ta muốn nói chuyện cùng ngươi một chút!"

Lý Chân đã có chút hiểu quy luật của nàng, nếu nàng gọi mình là lão Lý, 89% đều là nói móc trêu chọc, nếu gọi Lý đại ca, nếu không phải là tâm tình tốt, thì nhất định thì có chính sự.

"Vậy mau vào đây!"

Yến Tiểu nghe thấy trong phòng tiếng ngáy như sấm, nhướng mày nói: "Không bằng chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút."

Lý Chân quay đầu lại liếc mắt nhìn Tửu Chí đang ngủ, dáng vẻ hết sức buồn nôn, liền gật đầu, "Được! Chờ ta tháo mặt nạ đã."

Hai người từ khách sạn đi ra ngoài, dọc theo dãy phố lớn của thị trấn chậm rãi đi bộ, thời tiết vừa mới là đầu thu, gió đêm thoang thoảng , khiến cho tâm thần thoải mái không nói nên lời.

Lý Chân thấy mái tóc mềm mại của nàng như là thác nước rũ ở trên trên vai, dung nhan xinh đẹp, rất có vài phần thành thục nữ tính quyến rũ, lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp gỡ nàng, còn tưởng rằng nàng là vị tiểu nương ngây ngô.

Lý Chân lại nghĩ tới Vương Khinh Ngữ, mang đến cho hắn một cảm hoàn toàn đối lập, hai vị cô nương này thật xảo hợp, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười.

"Ngươi đang cười cái gì?"

Yến Tiểu liếc hắn một cái, tức giận nói: "Cười rất lạ, có phải so sánh ta cùng cô cái nào khác? Là Vương Cô Nương sao?"

Lý Chân sợ hết hồn, vội vàng nói: "Không có, ta là đang suy nghĩ đến việc đi Lạc Dương thôi."

"Nói một đằng làm một nẻo!"

Yến Tiểu mặc kệ hắn, đi về phía trước, nàng lại hỏi: "Hình như ta đã từng nghe ngươi nói, ngươi đã từng tham gia vũ cử?"

Lý Chân gật đầu, "Ta từ Đôn Hoàng đến Trung Nguyên, chính là vì tham gia vũ cử mùa xuân năm sau."

"Lá thư đó là Vương Hiếu Kiệt viết cho bộ binh, cùng ngươi tham gia vũ cử có quan hệ à "

"Là hắn viết thư đề cử cho ta, bằng không sao ta có thể có tiêu chuẩn vào kinh chứ."

"Ồ! Hóa ra là như vậy."

Yến Tiểu không nói lời nào, hai người lại đi tiếp một đoạn đường, Yến Tiểu thấp giọng hỏi: "Lý đại ca, ngươi cảm thấy ta là một loại người gì?"

"Cái này. . . Khó nói."

"Nói một chút suy nghĩ ở trong lòng ngươi đi , ta muốn nghe lời nói thật!"

Lý Chân gãi đầu một cái cười nói: "Muốn nghe lời nói thật, vậy ta liền nói, có lúc hung như hổ cái, có khi lại thiện như Bồ Tát, điều đó phải xem tâm tình của ngươi nữa!"

Yến Tiểu trừng mắt lên, đứng ở trước mặt hắn, hai tay chống eo dữ dằn hỏi: "Nói cho rõ ràng, ta khi nào hung như hổ cái?"

Lý Chân nhìn một cái, nhịn cười nói: "Hiện tại rất giống đây này!"

'Xì xì!' một tiếng, Yến Tiểu che miệng bật cười, nàng khoát tay một cái rồi nói: "Được rồi! Chúng ta không nói vấn đề này nữa."

Lúc này, Lý Chân thấy bên cạnh có một tửu lâu, liền cười nói: "Chúng ta vào uống chén trà một chút!"

Yến Tiểu liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu nói: "Không được! Quá nhiều người, ta không thích, chúng ta đi chỗ khác đi!"

Hai người quẹo phải ở phía trước, đi một con đường khác, Yến Tiểu thấp giọng nói: "Kỳ thực ta phát hiện ra ngươi rất tỉ mỉ, lúc đi qua Đồng Quan, trước tiên ngươi đưa cho ta hai mươi đồng tiền vàng, ngày hôm nay trước lúc ăn cơm, ngươi lại kêu cho ta một phần hoa quả, nhưng tại sao có sự tình gì đó, ngươi không trực tiếp hỏi ta, nhất định phải giấu ở trong lòng?"

Lý Chân biết nàng đang nói cái gì, liền cười nói: "Ta là ngươi luôn như vậy, không thích hỏi thăm việc riêng tư người khác, nếu như ngươi không muốn nói cho ta, ta cần gì phải hỏi nhiều?"

"Đúng vậy, ta vốn là không muốn nói, nhưng ta cảm thấy vấn đề này có quan hệ rất lớn, nếu như ngươi không nói ra, ta làm cách nào để chuẩn bị trước được chứ, chưa kể vì thế mà nguy hiểm nữa, vì lẽ đó đêm nay ta muốn nói chuyện với ngươi một chút."

Lý Chân gật đầu, "Ngươi nói đi!"

Yến Tiểu lại chậm rãi nói: "Kỳ thực lúc đi qua Đồng Quan, ngươi biết ta là con gái quan lại, ngươi vẫn không có hỏi ta lời nào."

Lý Chân nở nụ cười, "Ta còn tưởng rằng ngươi đang giả mạo, đang muốn khích lệ sự thông minh của ngươi, để chúng ta làm tùy tùng, khỏi nói chuyện để tạo thêm phiền phức."

Yến Tiểu giận dữ, "Ta có nói là giả mạo con gái quan chức triều đình sao? Ngươi lần trước cũng không nói gia đình của Tư Tư, của Tửu Chí, ngay cả vị cô nương Vương Khinh Ngữ kia, ngươi cũng không nói với ta, mắc mớ gì ta phải nói cho ngươi?"

"Nói như vậy, phụ thân ngươi thực sự là quan lớn triều đình?"

Yến Tiểu nhìn hắn một lát, mới sâu xa nói: "Phụ thân ta chính là Địch tướng quốc."

Lý Chân sững sờ, "Nguyên lai phụ thân ngươi chính là Địch Nhân Kiệt!"

Hắn bỗng nhiên ý thức được mình không đúng, làm sao có thể gọi thẳng tên của phụ thân người khác, quá vô lễ!

Hắn vội vàng nói: "Ta biết Địch tướng quốc, các trưởng bối thường nói tới hắn, ta không phải cố ý kêu tục danh của lệnh tôn."

"Không sao, ta biết ngươi là vô ý."

Yến Tiểu thở dài lại nói: "Kỳ thực ta cũng không gọi Yến Tiểu, ta tên Địch Yến, nhũ danh Tiểu Nhi, ta là con gái út trong nhà, chỉ thích chạy loạn khắp nơi, có tổ mẫu luôn bao che, phụ thân cũng không quản được ta."

Lý Chân không nghĩ tới Yến Tiểu dĩ nhiên là con gái Địch Nhân Kiệt, để hắn cảm thấy rất kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút nói: "Ngươi xác thực không nên cuốn vào vụ án Xá Lợi, trong này đấu tranh quá rắc rối phức tạp, sẽ ảnh hưởng đến lập trường của lệnh tôn."

"Ta biết, vì lẽ đó ta đem Xá Lợi trả lại cho ngươi, ta không tham dự nữa , còn sư phụ bên kia, ta sẽ nói rõ cho nàng, nhưng hiện tại ta muốn cùng ngươi nói chuyện điều kiện giữa chúng ta?"

'Điều kiện gì?' nghe được hai chữ này, Lý Chân bỗng nhiên cảm giác Yến Tiểu trở nên rất xa lạ, bọn họ đồng thời vượt qua chạy trốn, đồng thời vượt qua hoạn nạn, cuối cùng đổi lấy chỉ là điều kiện của Yến Tiểu, Lý Chân trong lòng không khỏi cảm thấy có một loại thất vọng không nói nên lời.

"Ngươi nói đi!" Lý Chân lạnh nhạt nói: "Ta đáp ứng sự tình của ngươi, ta sẽ không quên."

Yến Tiểu do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng cắn môi một cái nói: "Điều kiện của ta chính là muốn ngươi từ bỏ vũ cử, làm thiếp thân thị vệ của phụ thân ta trong vòng một năm."

Lý Chân trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi hỏi: "Giữa hai việc này có quan hệ gì?"

"Có quan hệ! Hiện tại đã là tám tháng, tháng mười ngươi phải đi bộ binh đưa tin, sau đó cũng bị cách ly tập huấn, mãi cho đến tháng ba sang năm tham gia vũ cử, nếu thi đỗ, liền trực tiếp phân phối tới trong quân đội của Vương Hiếu Kiệt, ngươi làm sao trở thành thiếp thân thị vệ của phụ thân ta được?"

Yến Tiểu tâm tình kích động lên, "Ngươi biết không? Phụ thân ta bị người khác hãm hại, ta khắp nơi muốn tìm một người giữ chữ tín, võ nghệ cao cường, làm người bảo vệ phụ thân ta, ta thật vất vả mới tìm được ngươi, ngươi nhưng phải tham gia vũ cử, ngươi để ta biết phải làm sao bây giờ?"

Lý Chân thấy trong mắt nàng có lệ tinh, trong lòng không đành lòng, liền ôn nhu hỏi: "Phụ thân ngươi xảy ra chuyện gì sao?"

Yến Tiểu nhìn lên bầu trời nói: "Mùa xuân năm nay, Vũ Thừa Tự mưu đồ vị trí Thái Tử, liều mạng du thuyết Thánh Thượng, sắp thấy Thánh Thượng đáp ứng, lại bị phụ thân ta lần nữa khuyên bảo, Thánh Thượng liền bỏ đi cái ý niệm này, ngươi có thể tưởng tượng Vũ Thừa Tự hận phụ thân ta biết bao nhiêu, hai tháng trước, phụ thân bị người khác ám sát, suýt chút nữa mất đi tính mệnh."

"Đã như vậy, nên để Hoàng đế phái thị vệ bảo vệ phụ thân ngươi mới đúng."

Yến Tiểu hận đến nghiến chặt răng nói: "Người ám sát phụ thân ta, chính là người do Thánh Thượng phái tới, nếu không lúc đó ta ở bên cạnh, phụ thân chắc chắn phải chết, ngươi nói ta còn có thể tin tưởng ai?"

Nói đến đây, Yến Tiểu lại cúi đầu nói: "Ta kỳ thực không muốn miễn cưỡng ngươi, càng không muốn nhắc tới điều kiện gì, nhưng mà. . . . . Ta thật sự rất lo lắng phụ thân, Lý đại ca, ngươi có thể hiểu được sao?"

Lý Chân cúi đầu nhìn xuống, hồi lâu mới nói: "Ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng ta hiện tại vẫn là trọng phạm đang bị truy nã, làm sao có thể đi bảo vệ phụ thân ngươi, chờ ta cầu cứu Cao Duyên Phúc hỗ trợ giải trừ cái đã, ta sẽ chắc chắn trả lời cho ngươi, có thể được không?"

/337

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status