Võ quán Nam Viên của Triệu Thu Nương nằm ở phường Phúc Thiện của chợ nam, diện tích khoảng hơn bốn mươi mẫu, nơi đó cũng là nhà kho của Lý Tuyền, trên thực tế, nhà kho của Lý Tuyền chính là một góc võ quán của Triệu Thu Nương, Triệu Thu Nương cho Lý Tuyền thuê lại với giá rất rẻ mạt.
Phu quân của Triệu Thu Nương là Tiêu Kính Thiên, cũng là một người giàu có của thành Lạc Dương, năm ngoái do không may Tiêu Kính Thiên mắc bệnh và đã qua đời, tài sản được chia đều cho thê tử và ba người huynh đệ, Triệu Thu Nương được phân tòa võ quán này, cùng với hơn bốn mươi mẫu đất nơi đây.
Triệu Thu Nương thu nạp hơn trăm đệ tử để truyền thụ võ nghệ, đồng thời cũng nhận tiền để giải quyết mẫu thuẫn, tranh giành, vô hình chung, Triệu Thu Nương trở thành người phụ nữ có thế lực nhất ở chợ nam.
Triệu Thu Nương và Lý Trân có thể nói là không đánh nhau thì không thể quen biết nhau được, đầu tiên nàng phái hơn chục tên đệ tử mới thu nạp tới để quấy rối tửu quán của Lý Trân, sau khi bị Lý Trân đánh trả tơi bời, lập tức nàng tới tửu lầu của Lý Trân khiêu chiến để lấy lại thể diện, không ngờ cũng bị Lý Trân đả bại, nhưng Lý Trân cũng rất khôn khéo, đánh bại nhưng vẫn giữ thể diện cho Triệu Thu Nương.
Chính vì vụ không đánh không quen nhau này khiến hai người họ hóa thù thành bạn, có điều rất thú vị là Triệu Thu Nương coi Lý Trân là người bạn chiến hữu, tuổi tác hai người cũng sàn sàn nhau, tính cách cũng rứa rứa nhau, có cùng tiếng nói chung nên rất dễ kết thành bằng hữu.
Trong phòng thuốc của võ quán, Triệu Thu Nương rất cẩn thận đem một bình thuốc nhỏ đưa cho Lý Trân, trong bình thuốc đó có nửa bình là bột màu trắng.
- Đây chính là Thất bộ đoạn trường tán, cũng gọi là Khiên cơ tán, có thể hòa tan trong rượu, không màu, nhưng có một vị đắng rất nhạt, bị mùi rượu át đi, những người thường thì không thể nhận ra được, còn những người luyện thuốc độc thì có thể nhận ra ngay.
Lý Trân cầm bình thuốc lên nhìn một lúc lâu rồi hỏi:
- Nó có thuốc giải không vậy?
Triệu Thu Nương khẽ vén vài sợi tóc mai rồi nói:
- Theo ta được biết, chỉ có một loại thuốc giải, đó chính là Tuyết cáp hoàn của Sư phụ, nhưng nếu trúng độc không vào sâu quá, thì có thể dùng lượng lớn Ngưu hoàng là có thể giải được, nhưng Ngưu hoàng lại rất đắt và hiếm, cái người tên là Lam Chấn Ngọc mà ngươi nói tới chưa chắc đã mua được nó.
- Ngoài Tuyết cáp hoàn ra thì còn thuốc giải nào khác không?
- Chắc chắn là không có rồi, đây chính là độc dược tuyệt mệnh, những người bình thường thì chỉ cần uống vào nửa canh giờ sau ắt chết ngay, ngay cả như những người chuyên về thuốc độc như Lam Chấn Ngọc thì cũng chỉ duy trì được trong ba ngày là cùng.
Lý Trân gật đầu, cuối cùng hắn cũng có chút manh mối, có thể từ Ngưu hoàng mà ra, hỏi thăm xem gần đây ai là người mua lượng lớn Ngưu hoàng.
Nhưng, Lạc Dương rộng lớn như vậy, hắn phải bắt đầu từ đâu đây? Hơn nữa biết đâu Lam Chấn Ngọc đã chuồn khỏi Lạc Dương rồi thì sao, lúc đó phiền toái sẽ càng lớn hơn.
Triệu Thu Nương thấy hắn chau mày nhăn nhó liền cười nói:
- Ta sẽ giúp ngươi, sai đám đệ tử đến các phường hỏi thăm tình hình xem gần đây ai là người mua lượng lớn Ngưu hoàng.
Lý Trân mừng rỡ, cúi người hành lễ nói:
- Vậy thì đa tạ Thu Nương đại tỷ quá!
Triệu Thu Nương chớp chớp mắt, khẽ cười nói:
- Một việc lớn như vậy chẳng nhẽ ngươi lại để ta ra tay mà lại về tay trắng sao?
Lý Trân gãi gãi đầu nói:
- Vậy ta phải làm sao giờ?
- Việc lần trước nói, ngươi phải dạy đám đệ tử của ta cưỡi ngựa bắn cung, ngươi đừng có mà nói không giữ lời đó nha.
- Ta chỉ sợ phiền phức thôi, thôi được rồi, ta dạy bọn chúng là được chứ gì.
- Có thế chứ.
Triệu Thu Nương thân mật khoác vai hắn, rồi thong dong đi ra ngoài, đầu còn gối lên vai hắn, giống như đôi uyên ương vậy, mùi hương trên người Triệu Thu Nương cứ phảng phất quanh mũi Lý Trân.
- Còn việc này nữa, nói với đại tỷ của ngươi một tiếng, lần sau tỷ ý còn đưa tiền thuê cho ta nữa thì ta sẽ điều bọn đệ tử tới trộm rượu của tỷ ý để uống đó nha.
……
Lúc Lý Trân quay lại tửu lầu thì đã là xế chiều rồi, đêm qua dường như hắn không chợp mắt, hôm nay lại làm một vòng thành Lạc Dương, hắn thực sự thấm mệt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi lên lầu, lao mình lên chiếc giường, do đã quá mệt khiến hắn vào giấc ngủ rất nhanh.
Lúc này, trên giường mặt của hắn dường như chạm vào một vật gì đó, hắn cố hết sức rút nó ra, đúng là một tờ giấy được gấp rất gọn gàng, Lý Trân mơ mơ màng màng mở tờ giấy đó ra, những chữ nghiêng nghiêng ngả ngả xuất hiện trước mắt hắn.
“ Lão Lý, tối qua ta không về ăn cơm, khả năng sáng mai mới về được, ngoài ra, tối qua trên đường ta gặp Ruồi Muỗi nhị hiệp, không biết có nên cho hai tên tiểu tử này một trận không nữa?”
Lý Trân ngáp một cái, tiện tay ném mẩu giấy sang một bên, tên tiểu tử này chắc lại gặp Ruồi Muỗi nhị hiệp ở thanh lâu đây mà.
- Đợi một chút!
Một ý niệm đột nhiên manh nha trong đầu Lý Trân, hắn nghĩ tới cái gì, một việc gì đó rất quan trọng, Lý Trân lập tức ngồi dậy.
Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ vào trán, trước kia đấu kiếm ở Đôn Hoàng, mê dược kiếm của Sách Văn chẳng phải là Lam Chấn Ngọc dạy hắn sao?
Hắn lại nghĩ tới những lời mà Khang đại thúc đã nói với hắn, Lam Chấn Ninh là con rể của Sách Khánh, vậy thì Lam Chấn Ngọc và Sách gia cũng có quan hệ thân thích, có lẽ nào Lam Chấn Ngọc lại ẩn mình trong Sách gia thành Lạc Dương hay không?
Lý Trân phát hiện được manh mối này, bao nhiêu vướng mắc đột nhiên tan biến, hắn vô cùng phấn chấn liền nhảy xuống cầu thang, cũng vừa lúc đó, hắn đang chạy ra ngoài cửa, liền thấy Địch Yến và Tửu Chí từ xa phi ngựa tới, Tửu Chí chau mày nhăn nhó, giống như bị tóm lấy ý.
- Yến muội, ta quả thật không biết hắn đi đâu nữa, ta vẫn còn việc gấp, ngày mai giúp muội tìm được không?
- Không được, huynh là bạn tốt nhất của hắn, hắn đi đâu thì huynh không biết sao?
Địch Yến tức giận nói.
Hôm nay Địch Yến mặc trang phục nam nhân, đầu đội mũ chồn, mặc chiếc áo bào trắng cổ tròn bó sát người, lưng đeo yêu đái, bên trong thì mặc đồ ngắn, chân thì đeo ủng da mềm mại, nhìn từ xa giống như một anh chàng khôi ngô tuấn tú.
- Này hai người!
Lý Trân vẫy tay chào bọn họ.
Mắt Địch Yến bừng sáng lên, bỏ Tửu Chí ở đó chạy tới kêu lên:
- Lý đại ca, muội tìm huynh suốt cả ngày, rốt cuộc huynh đi đâu vậy?
- Lát nữa ta sẽ nói cho muội biết, này, lão mập, ngươi đừng có chạy nữa.
Lý Trân thấy Tửu Chí đang muốn lẩn đi, vội vàng chạy tới tóm lấy y:
- Ta tìm huynh có việc gấp đây.
Tửu Chí liên tục thở dài:
- Lão Lý, hôm nay quả thật ta rất bận, hai người tha cho ta được không?
- Ta có việc gấp muốn tìm Sách Văn và Sách Anh, nói cho ta biết, có thể tìm bọn họ ở đâu?
- Việc này...
Tửu Chí nhìn trộm Địch Yến một cái, ghé tai nói vài câu với Lý Trân.
Tuy là kỹ quán, nhưng Lý Trân cũng bất chấp, cũng chẳng cần để ý xem Tửu Chí có đồng ý hay không, lôi y nói:
- Bây giờ ngươi phải đưa ta đi!
Bách Phương Viện nằm gần đại môn phía chợ nam, là địa điểm có rất đông người qua lại, ba quán kỹ viện xếp thành hàng ngang trên phố đi bộ, sự cạnh tranh rất quyết liệt, hơn mười vị cô nương đứng ở cửa mời chào khách làng chơi, cảm giác rất nhiệt tình.
Dòng người qua lại phía trước Bách Phương Viện được đám kỹ nữ lôi kéo mời chào vào kỹ viện, Tửu Chí thì đã quá quen cảnh này nên vừa tới nơi đã bị hai ả kỹ nữ lôi vào trong kỹ viện.
Lúc mới bước vào cửa, vẫn còn ra vẻ nhăn nhó, hô to một tiếng:
- Lão Lý, để ta vào trong tìm hiểu một lát.
Địch Yến thì vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay mời chào của hai ả kỹ nữ, tuy trên người mặc đồ nam tử nhưng vẻ mặt nàng vẫn đỏ bừng, tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.
- Lý đại ca, sao huynh lại dẫn muội tới chốn này chứ?
Nghiêng đầu ngó quá thì thấy Lý Trân đang nói gì với một ả kỹ nữ ăn mặc hở hang, trong lòng nàng thấy khó chịu, liền tóm lấy cổ tay Lý Trân, lôi hắn tới một nơi không có người.
Nàng giận giữ hung hăng kẹp cổ Lý Trân nói:
- Huynh cũng giống bọn họ học hành những trò không đàng hoàng.
Lý Trân bị móng tay sắc nhọn của nàng véo, mặt nhăn mày nhó, chắp tay thở dài nói:
- Bà cô của tôi ơi, chẳng phải ta đang giúp muội tìm Lam Chấn Ngọc đó sao?
- Ý huynh nói Lam Chấn Ngọc đang ẩn nấp ở đây sao?
Địch Yến chớp chớp mắt, vẻ mặt giận dữ đột nhiên tan biến, tay nàng cũng đã buông ra.
- Cái này cũng phải trách huynh, sao không nói sớm?
Lý Trân cười khổ một tiếng, trên đường hắn chỉ nói đi tìm huynh đệ Sách thị quên không nói cho Địch Yến biết, nhưng mục đích cuối cùng là tìm Lam Chấn Ngọc.
- Thôi được rồi, coi như ta nói không rõ ràng, xin lỗi muội được chưa?
Địch Yến thấy mấy ả kỹ nữ bên kỹ viện khác đang đi tới chỗ mình, khiến nàng sợ hãi lôi Lý Trân bỏ chạy, chạy cách cửa lớn của kỹ viện chừng vài chục bước nàng mới dám dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Xem các người chèo kéo khách thế nào nào?
Vừa quay người lại thì không thấy Lý Trân đâu, nàng vội nhìn trước nhìn sau thì thấy Lý Trân lại quay lại cửa kỹ viện dắt ngựa đi nhưng vẫn bị mấy ả kỹ nữ kia bao vây, mấy ả kỹ nữ cười nói rất lẳng lơ như thân quen với Lý Trân lắm ý.
Địch Yến vừa tức vừa hận, dậm chân mạnh xuống đất thầm quát:
- Rút cuộc huynh ý đến đây bao nhiêu lần rồi?
Lúc này, Lý Trân dắt ngựa tới, Địch Yến tức giận hừ một tiếng rồi quay ngoắt đầu đi không thèm nhìn hắn.
Lý Trân thấy nàng đang nũng nịu kiểu trẻ con, đành đứng sang một bên không dám nói gì với nàng, nhưng chỉ được lúc, Địch Yến lại giận đùng đùng đi tới nói:
- Huynh phải nói rõ ràng cho ta biết Lam Chấn Ngọc có liên quan gì tới nơi này chứ?
Lý Trân thấp giọng nói:
- Hôm qua Lão mập gặp hai người đồng hương Đôn Hoàng ở đây, mà hai người đồng hương đó lại là bà con thân thích với Lam Chấn Ngọc, ta nghi ngờ Lam Chấn Ngọc đang ẩn náu ở đây.
Địch Yến thấy hắn nói có vẻ rất trịnh trọng, sự khó chịu trong lòng cũng dần dần tan biến, nàng chần chừ một lát rồi nói:
- Nhưng... đó là chuyện của ngày hôm qua, còn hôm nay có thể tìm được sao?
- Ta cũng không biết nữa, chỉ có thể thử vận may xem sao thôi, lão mập nói, có thể bên trong có người biết nên hắn đã vào trong tìm hiểu rồi.
- Hừ!
Địch Yến hừ một tiếng nói:
- Bây giờ thì ta đã biết rồi, cái tên mập kia lúc nào cũng nói bận, ta cũng không hiểu hắn bận gì nữa hóa ra là bận tới nơi này, sau này huynh cũng ít giao du với hắn thôi, loại bạn bè này không có cũng không sao.
Lý Trân vội vàng chuyển đề tài hỏi:
- Hôm nay muội vội vàng tìm ta là có việc gấp gì thế?
Một câu hỏi đã nhắc nhở Địch Yến, không ngờ nàng lại quên béng đi chuyện này chứ, nàng lập tức nói:
- Tối qua Chu Tác Nguyên tới nhắc nhở tới phụ thân của ta, hắn nói Thánh thượng đã hạ chỉ, ra lệnh cho bọn họ trong ba ngày phải đưa ra báo cáo, hy vọng phụ thân có thể phối hợp.
- Thế nào gọi là phối hợp?
Lý Trân không hiểu hỏi lại.
Địch Yến đưa ánh mắt buồn rầu, một hồi lâu mới buột miệng nói:
- Chính là... nhận tội!
Lý Trân đột nhiên cảm thấy giật mình, chỉ ... chỉ trong vòng ba ngày sao?
Đúng lúc này, Tửu Chí bước ra từ kỹ viện, chạy tới trước mặt hai người vẻ kích động nói:
- Ta đã hỏi dò được địa chỉ của Sách gia rồi.
Lúc này Địch Yến cũng không còn tỏ vẻ khó chịu nữa, vội vàng nói:
- Ở đâu vậy?
- Chính ở trong phường Diên Phúc bên cạnh.
Lý Trân lập tức nói:
- Chúng ta đi ngay thôi.
Ba người vội vàng lên ngựa, thúc ngựa chạy tới phường Diên Phúc.
......
Phường Diên Phúc không lớn lắm, do giáp ranh với phía nam thành, phần lớn nhà dân trong phường đều cho thuê làm kho hàng, ngõ ngách rất ngoằn ngoèo, cảm giác rất hỗn loạn
Bọn họ rất nhanh đã tìm được phủ đệ của Sách gia ở thành Lạc Dương, nằm cuối hướng đông của phường Diên Phúc, là một tòa nhà chừng tám mẫu, tứ phía đều là những nhà dân thấp bé.
Cách đại môn của Tác gia chừng hơn hai mươi bước, Lý Trân ghìm chặt chiến mã, hắn kinh ngạc phát hiện thấy, trước đại môn của Sách gia có mấy tên công sai đeo đao đứng đó, bên cọc gỗ cũng cột không ít chiến mã.
- Là người của Lai Tuấn Thần!
Địch Yến nhận ra một trong số những tên thị vệ, chính là những tên thủ hạ của Lai Tuấn Thần hôm qua bao vây bọn họ.
Lý Trân cũng ngẩn người ra, Lai Tuấn Thần sao lại tìm tới Sách gia chứ, lẽ nào là vì... Ngưu hoàng sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng này thôi, Sách gia mua số lượng lớn Ngưu hoàng đã bị Lai Tuấn Thần điều tra ra.
- Lý đại ca, chúng ta phải làm sao đây?
Địch Yến thấy rất lo lắng, nếu mà bị Lai Tuấn Thần cướp mất Lam Chấn Ngọc, với sự độc ác của Lai Tuấn Thần thì phụ thân còn có thể giải được tội sao?
- Đợi một chút.
Lý Trân nghe thấy bên trong Sách phủ vọng ra những tiếng la hét, đúng lúc này, một bóng người mặc áo xanh từ trên tường đột nhiên nhảy xuống, nhảy vào trong những ngôi nhà của dân phía bên ngoài tường.
- Chính là Lam Chấn Ngọc!
Lý Trân kéo ngựa quay đầu lại, thúc ngựa chạy về phía những nhà dân, hắn hô lớn:
- Lão mập, A Yến, hai người đánh bọc từ phái tây nhé.
Ba người phân thành hai hướng, men theo những bức tường quanh Sách phủ mà chạy. Lúc này, Lai Tuấn Thần dẫn theo hơn chục tên thuộc hạ cũng từ Sách phủ lao ra, gã tỏ vẻ rất tức giận, gần như đã tóm được Lam Chấn Ngọc rồi mà lại để hắn chạy mất.
Lai Tuấn Thần và đám thuộc hạ cũng vội vàng leo lên ngựa, dọc theo phía đông mà chạy.
Chiến mã của Lý Trân rất mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, hắn thúc ngựa men theo những nhà dân, gần bám sát được bóng dáng của người mặc áo xanh kia, người áo xanh kia như muốn vượt qua những bức tường để thoát ra ngoài.
Lý Trân truy đuổi tới trước một con ngõ nhỏ, đột nhiên dừng chiến mã lại, chỉ thấy ở phía dưới bức tường đoạn cuối con hẻm, Lam Chấn Ngọc đang co giật, miệng không ngừng hộc máu ra.
Mới cách có một ngày một đêm, bộ dạng của Lam Chấn Ngọc đã thay đổi hẳn, với độc tính rất mãnh liệt đã biến thân thể gã trở nên gày gò ốm yếu thế này, hai gò má đã hóp lại, mắt thì lồi ra, giống như một con sói đơn độc đã bị cái đói hành hạ cả một mùa đông vậy.
Lý Trân cầm cung lên, rút mũi tên ra, giương cung như trăng tròn, ngắm thẳng vào Lam Chấn Ngọc đang cách ba mươi bước. Lúc này, Lam Chấn Ngọc từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cung tiễn của Lý Trân, trong ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng trước cái chết và sự mong cầu sự sống
Một cảm giác khó diễn tả đang thâm nhập vào tâm can của Lý Trân, trong lòng hắn có một chút gì đó không nỡ, mũi tên giương lên được nửa thốn, rồi rời khỏi dây cung, phóng như tia chớp vào bức tường ngay sát đầu Lam Chấn Ngọc, đuôi mũi tên vẫn còn đang rung rung.
Lam Chấn Ngọc kinh ngạc nhìn Lý Trân, ánh mắt toát lên một tia cảm kích, gã nhanh chóng xoay người lại nhảy lên mái nhà dân, rồi men theo những cây lớn nhảy qua bức tường.
Lý Trân ngẩn ngơ nhìn Lam Chấn Ngọc biến mất, trong lòng có một sự mất mát nào đó khó diễn tả.
Lúc này những tiếng vó ngựa dồn dập lao tới, Lai Tuấn Thần cầm trên tay trường kiếm như muốn giết chết ai đó ngay lập tức, y cũng ghì chiến mã lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những vết máu đen rơi vãi trên đất, rồi lại thấy một mũi tên đang gắn chặt trên tường, ngẩng đầu lên thì vẫn thấy những tán lá đang lay động.
Trong lòng y bỗng nhiên thấy tức giận, quay người lại vẻ hung tợn nhìn chằm chằm Lý Trân nói:
- Có phải ngươi để cho hắn chạy rồi phải không?
Lý Trân với khuôn mặt đỏ bừng, cũng quay lại quát lớn:
- Tính mạng của Địch tướng quốc chỉ còn có ba ngày thì làm sao ta có thể để hắn chạy thoát cơ chứ?
Lai Tuấn Thần ngạc nhiên, trong ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ trong nháy mắt, y liền quay chiến mã lại, hô lớn với đám thuộc hạ đang lao tới:
- Đi ra cổng phường, tiếp tục truy đuổi.
Lai Tuấn Thần dẫn theo đám thuộc hạ cuốn theo bụi mù mà lao đi, Lý Trân đang nhìn vào chiếc cung đang cầm trên tay, hắn cũng không tránh khỏi những tiếng thở dài
Phu quân của Triệu Thu Nương là Tiêu Kính Thiên, cũng là một người giàu có của thành Lạc Dương, năm ngoái do không may Tiêu Kính Thiên mắc bệnh và đã qua đời, tài sản được chia đều cho thê tử và ba người huynh đệ, Triệu Thu Nương được phân tòa võ quán này, cùng với hơn bốn mươi mẫu đất nơi đây.
Triệu Thu Nương thu nạp hơn trăm đệ tử để truyền thụ võ nghệ, đồng thời cũng nhận tiền để giải quyết mẫu thuẫn, tranh giành, vô hình chung, Triệu Thu Nương trở thành người phụ nữ có thế lực nhất ở chợ nam.
Triệu Thu Nương và Lý Trân có thể nói là không đánh nhau thì không thể quen biết nhau được, đầu tiên nàng phái hơn chục tên đệ tử mới thu nạp tới để quấy rối tửu quán của Lý Trân, sau khi bị Lý Trân đánh trả tơi bời, lập tức nàng tới tửu lầu của Lý Trân khiêu chiến để lấy lại thể diện, không ngờ cũng bị Lý Trân đả bại, nhưng Lý Trân cũng rất khôn khéo, đánh bại nhưng vẫn giữ thể diện cho Triệu Thu Nương.
Chính vì vụ không đánh không quen nhau này khiến hai người họ hóa thù thành bạn, có điều rất thú vị là Triệu Thu Nương coi Lý Trân là người bạn chiến hữu, tuổi tác hai người cũng sàn sàn nhau, tính cách cũng rứa rứa nhau, có cùng tiếng nói chung nên rất dễ kết thành bằng hữu.
Trong phòng thuốc của võ quán, Triệu Thu Nương rất cẩn thận đem một bình thuốc nhỏ đưa cho Lý Trân, trong bình thuốc đó có nửa bình là bột màu trắng.
- Đây chính là Thất bộ đoạn trường tán, cũng gọi là Khiên cơ tán, có thể hòa tan trong rượu, không màu, nhưng có một vị đắng rất nhạt, bị mùi rượu át đi, những người thường thì không thể nhận ra được, còn những người luyện thuốc độc thì có thể nhận ra ngay.
Lý Trân cầm bình thuốc lên nhìn một lúc lâu rồi hỏi:
- Nó có thuốc giải không vậy?
Triệu Thu Nương khẽ vén vài sợi tóc mai rồi nói:
- Theo ta được biết, chỉ có một loại thuốc giải, đó chính là Tuyết cáp hoàn của Sư phụ, nhưng nếu trúng độc không vào sâu quá, thì có thể dùng lượng lớn Ngưu hoàng là có thể giải được, nhưng Ngưu hoàng lại rất đắt và hiếm, cái người tên là Lam Chấn Ngọc mà ngươi nói tới chưa chắc đã mua được nó.
- Ngoài Tuyết cáp hoàn ra thì còn thuốc giải nào khác không?
- Chắc chắn là không có rồi, đây chính là độc dược tuyệt mệnh, những người bình thường thì chỉ cần uống vào nửa canh giờ sau ắt chết ngay, ngay cả như những người chuyên về thuốc độc như Lam Chấn Ngọc thì cũng chỉ duy trì được trong ba ngày là cùng.
Lý Trân gật đầu, cuối cùng hắn cũng có chút manh mối, có thể từ Ngưu hoàng mà ra, hỏi thăm xem gần đây ai là người mua lượng lớn Ngưu hoàng.
Nhưng, Lạc Dương rộng lớn như vậy, hắn phải bắt đầu từ đâu đây? Hơn nữa biết đâu Lam Chấn Ngọc đã chuồn khỏi Lạc Dương rồi thì sao, lúc đó phiền toái sẽ càng lớn hơn.
Triệu Thu Nương thấy hắn chau mày nhăn nhó liền cười nói:
- Ta sẽ giúp ngươi, sai đám đệ tử đến các phường hỏi thăm tình hình xem gần đây ai là người mua lượng lớn Ngưu hoàng.
Lý Trân mừng rỡ, cúi người hành lễ nói:
- Vậy thì đa tạ Thu Nương đại tỷ quá!
Triệu Thu Nương chớp chớp mắt, khẽ cười nói:
- Một việc lớn như vậy chẳng nhẽ ngươi lại để ta ra tay mà lại về tay trắng sao?
Lý Trân gãi gãi đầu nói:
- Vậy ta phải làm sao giờ?
- Việc lần trước nói, ngươi phải dạy đám đệ tử của ta cưỡi ngựa bắn cung, ngươi đừng có mà nói không giữ lời đó nha.
- Ta chỉ sợ phiền phức thôi, thôi được rồi, ta dạy bọn chúng là được chứ gì.
- Có thế chứ.
Triệu Thu Nương thân mật khoác vai hắn, rồi thong dong đi ra ngoài, đầu còn gối lên vai hắn, giống như đôi uyên ương vậy, mùi hương trên người Triệu Thu Nương cứ phảng phất quanh mũi Lý Trân.
- Còn việc này nữa, nói với đại tỷ của ngươi một tiếng, lần sau tỷ ý còn đưa tiền thuê cho ta nữa thì ta sẽ điều bọn đệ tử tới trộm rượu của tỷ ý để uống đó nha.
……
Lúc Lý Trân quay lại tửu lầu thì đã là xế chiều rồi, đêm qua dường như hắn không chợp mắt, hôm nay lại làm một vòng thành Lạc Dương, hắn thực sự thấm mệt, xiêu xiêu vẹo vẹo đi lên lầu, lao mình lên chiếc giường, do đã quá mệt khiến hắn vào giấc ngủ rất nhanh.
Lúc này, trên giường mặt của hắn dường như chạm vào một vật gì đó, hắn cố hết sức rút nó ra, đúng là một tờ giấy được gấp rất gọn gàng, Lý Trân mơ mơ màng màng mở tờ giấy đó ra, những chữ nghiêng nghiêng ngả ngả xuất hiện trước mắt hắn.
“ Lão Lý, tối qua ta không về ăn cơm, khả năng sáng mai mới về được, ngoài ra, tối qua trên đường ta gặp Ruồi Muỗi nhị hiệp, không biết có nên cho hai tên tiểu tử này một trận không nữa?”
Lý Trân ngáp một cái, tiện tay ném mẩu giấy sang một bên, tên tiểu tử này chắc lại gặp Ruồi Muỗi nhị hiệp ở thanh lâu đây mà.
- Đợi một chút!
Một ý niệm đột nhiên manh nha trong đầu Lý Trân, hắn nghĩ tới cái gì, một việc gì đó rất quan trọng, Lý Trân lập tức ngồi dậy.
Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ vào trán, trước kia đấu kiếm ở Đôn Hoàng, mê dược kiếm của Sách Văn chẳng phải là Lam Chấn Ngọc dạy hắn sao?
Hắn lại nghĩ tới những lời mà Khang đại thúc đã nói với hắn, Lam Chấn Ninh là con rể của Sách Khánh, vậy thì Lam Chấn Ngọc và Sách gia cũng có quan hệ thân thích, có lẽ nào Lam Chấn Ngọc lại ẩn mình trong Sách gia thành Lạc Dương hay không?
Lý Trân phát hiện được manh mối này, bao nhiêu vướng mắc đột nhiên tan biến, hắn vô cùng phấn chấn liền nhảy xuống cầu thang, cũng vừa lúc đó, hắn đang chạy ra ngoài cửa, liền thấy Địch Yến và Tửu Chí từ xa phi ngựa tới, Tửu Chí chau mày nhăn nhó, giống như bị tóm lấy ý.
- Yến muội, ta quả thật không biết hắn đi đâu nữa, ta vẫn còn việc gấp, ngày mai giúp muội tìm được không?
- Không được, huynh là bạn tốt nhất của hắn, hắn đi đâu thì huynh không biết sao?
Địch Yến tức giận nói.
Hôm nay Địch Yến mặc trang phục nam nhân, đầu đội mũ chồn, mặc chiếc áo bào trắng cổ tròn bó sát người, lưng đeo yêu đái, bên trong thì mặc đồ ngắn, chân thì đeo ủng da mềm mại, nhìn từ xa giống như một anh chàng khôi ngô tuấn tú.
- Này hai người!
Lý Trân vẫy tay chào bọn họ.
Mắt Địch Yến bừng sáng lên, bỏ Tửu Chí ở đó chạy tới kêu lên:
- Lý đại ca, muội tìm huynh suốt cả ngày, rốt cuộc huynh đi đâu vậy?
- Lát nữa ta sẽ nói cho muội biết, này, lão mập, ngươi đừng có chạy nữa.
Lý Trân thấy Tửu Chí đang muốn lẩn đi, vội vàng chạy tới tóm lấy y:
- Ta tìm huynh có việc gấp đây.
Tửu Chí liên tục thở dài:
- Lão Lý, hôm nay quả thật ta rất bận, hai người tha cho ta được không?
- Ta có việc gấp muốn tìm Sách Văn và Sách Anh, nói cho ta biết, có thể tìm bọn họ ở đâu?
- Việc này...
Tửu Chí nhìn trộm Địch Yến một cái, ghé tai nói vài câu với Lý Trân.
Tuy là kỹ quán, nhưng Lý Trân cũng bất chấp, cũng chẳng cần để ý xem Tửu Chí có đồng ý hay không, lôi y nói:
- Bây giờ ngươi phải đưa ta đi!
Bách Phương Viện nằm gần đại môn phía chợ nam, là địa điểm có rất đông người qua lại, ba quán kỹ viện xếp thành hàng ngang trên phố đi bộ, sự cạnh tranh rất quyết liệt, hơn mười vị cô nương đứng ở cửa mời chào khách làng chơi, cảm giác rất nhiệt tình.
Dòng người qua lại phía trước Bách Phương Viện được đám kỹ nữ lôi kéo mời chào vào kỹ viện, Tửu Chí thì đã quá quen cảnh này nên vừa tới nơi đã bị hai ả kỹ nữ lôi vào trong kỹ viện.
Lúc mới bước vào cửa, vẫn còn ra vẻ nhăn nhó, hô to một tiếng:
- Lão Lý, để ta vào trong tìm hiểu một lát.
Địch Yến thì vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay mời chào của hai ả kỹ nữ, tuy trên người mặc đồ nam tử nhưng vẻ mặt nàng vẫn đỏ bừng, tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ.
- Lý đại ca, sao huynh lại dẫn muội tới chốn này chứ?
Nghiêng đầu ngó quá thì thấy Lý Trân đang nói gì với một ả kỹ nữ ăn mặc hở hang, trong lòng nàng thấy khó chịu, liền tóm lấy cổ tay Lý Trân, lôi hắn tới một nơi không có người.
Nàng giận giữ hung hăng kẹp cổ Lý Trân nói:
- Huynh cũng giống bọn họ học hành những trò không đàng hoàng.
Lý Trân bị móng tay sắc nhọn của nàng véo, mặt nhăn mày nhó, chắp tay thở dài nói:
- Bà cô của tôi ơi, chẳng phải ta đang giúp muội tìm Lam Chấn Ngọc đó sao?
- Ý huynh nói Lam Chấn Ngọc đang ẩn nấp ở đây sao?
Địch Yến chớp chớp mắt, vẻ mặt giận dữ đột nhiên tan biến, tay nàng cũng đã buông ra.
- Cái này cũng phải trách huynh, sao không nói sớm?
Lý Trân cười khổ một tiếng, trên đường hắn chỉ nói đi tìm huynh đệ Sách thị quên không nói cho Địch Yến biết, nhưng mục đích cuối cùng là tìm Lam Chấn Ngọc.
- Thôi được rồi, coi như ta nói không rõ ràng, xin lỗi muội được chưa?
Địch Yến thấy mấy ả kỹ nữ bên kỹ viện khác đang đi tới chỗ mình, khiến nàng sợ hãi lôi Lý Trân bỏ chạy, chạy cách cửa lớn của kỹ viện chừng vài chục bước nàng mới dám dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Xem các người chèo kéo khách thế nào nào?
Vừa quay người lại thì không thấy Lý Trân đâu, nàng vội nhìn trước nhìn sau thì thấy Lý Trân lại quay lại cửa kỹ viện dắt ngựa đi nhưng vẫn bị mấy ả kỹ nữ kia bao vây, mấy ả kỹ nữ cười nói rất lẳng lơ như thân quen với Lý Trân lắm ý.
Địch Yến vừa tức vừa hận, dậm chân mạnh xuống đất thầm quát:
- Rút cuộc huynh ý đến đây bao nhiêu lần rồi?
Lúc này, Lý Trân dắt ngựa tới, Địch Yến tức giận hừ một tiếng rồi quay ngoắt đầu đi không thèm nhìn hắn.
Lý Trân thấy nàng đang nũng nịu kiểu trẻ con, đành đứng sang một bên không dám nói gì với nàng, nhưng chỉ được lúc, Địch Yến lại giận đùng đùng đi tới nói:
- Huynh phải nói rõ ràng cho ta biết Lam Chấn Ngọc có liên quan gì tới nơi này chứ?
Lý Trân thấp giọng nói:
- Hôm qua Lão mập gặp hai người đồng hương Đôn Hoàng ở đây, mà hai người đồng hương đó lại là bà con thân thích với Lam Chấn Ngọc, ta nghi ngờ Lam Chấn Ngọc đang ẩn náu ở đây.
Địch Yến thấy hắn nói có vẻ rất trịnh trọng, sự khó chịu trong lòng cũng dần dần tan biến, nàng chần chừ một lát rồi nói:
- Nhưng... đó là chuyện của ngày hôm qua, còn hôm nay có thể tìm được sao?
- Ta cũng không biết nữa, chỉ có thể thử vận may xem sao thôi, lão mập nói, có thể bên trong có người biết nên hắn đã vào trong tìm hiểu rồi.
- Hừ!
Địch Yến hừ một tiếng nói:
- Bây giờ thì ta đã biết rồi, cái tên mập kia lúc nào cũng nói bận, ta cũng không hiểu hắn bận gì nữa hóa ra là bận tới nơi này, sau này huynh cũng ít giao du với hắn thôi, loại bạn bè này không có cũng không sao.
Lý Trân vội vàng chuyển đề tài hỏi:
- Hôm nay muội vội vàng tìm ta là có việc gấp gì thế?
Một câu hỏi đã nhắc nhở Địch Yến, không ngờ nàng lại quên béng đi chuyện này chứ, nàng lập tức nói:
- Tối qua Chu Tác Nguyên tới nhắc nhở tới phụ thân của ta, hắn nói Thánh thượng đã hạ chỉ, ra lệnh cho bọn họ trong ba ngày phải đưa ra báo cáo, hy vọng phụ thân có thể phối hợp.
- Thế nào gọi là phối hợp?
Lý Trân không hiểu hỏi lại.
Địch Yến đưa ánh mắt buồn rầu, một hồi lâu mới buột miệng nói:
- Chính là... nhận tội!
Lý Trân đột nhiên cảm thấy giật mình, chỉ ... chỉ trong vòng ba ngày sao?
Đúng lúc này, Tửu Chí bước ra từ kỹ viện, chạy tới trước mặt hai người vẻ kích động nói:
- Ta đã hỏi dò được địa chỉ của Sách gia rồi.
Lúc này Địch Yến cũng không còn tỏ vẻ khó chịu nữa, vội vàng nói:
- Ở đâu vậy?
- Chính ở trong phường Diên Phúc bên cạnh.
Lý Trân lập tức nói:
- Chúng ta đi ngay thôi.
Ba người vội vàng lên ngựa, thúc ngựa chạy tới phường Diên Phúc.
......
Phường Diên Phúc không lớn lắm, do giáp ranh với phía nam thành, phần lớn nhà dân trong phường đều cho thuê làm kho hàng, ngõ ngách rất ngoằn ngoèo, cảm giác rất hỗn loạn
Bọn họ rất nhanh đã tìm được phủ đệ của Sách gia ở thành Lạc Dương, nằm cuối hướng đông của phường Diên Phúc, là một tòa nhà chừng tám mẫu, tứ phía đều là những nhà dân thấp bé.
Cách đại môn của Tác gia chừng hơn hai mươi bước, Lý Trân ghìm chặt chiến mã, hắn kinh ngạc phát hiện thấy, trước đại môn của Sách gia có mấy tên công sai đeo đao đứng đó, bên cọc gỗ cũng cột không ít chiến mã.
- Là người của Lai Tuấn Thần!
Địch Yến nhận ra một trong số những tên thị vệ, chính là những tên thủ hạ của Lai Tuấn Thần hôm qua bao vây bọn họ.
Lý Trân cũng ngẩn người ra, Lai Tuấn Thần sao lại tìm tới Sách gia chứ, lẽ nào là vì... Ngưu hoàng sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng này thôi, Sách gia mua số lượng lớn Ngưu hoàng đã bị Lai Tuấn Thần điều tra ra.
- Lý đại ca, chúng ta phải làm sao đây?
Địch Yến thấy rất lo lắng, nếu mà bị Lai Tuấn Thần cướp mất Lam Chấn Ngọc, với sự độc ác của Lai Tuấn Thần thì phụ thân còn có thể giải được tội sao?
- Đợi một chút.
Lý Trân nghe thấy bên trong Sách phủ vọng ra những tiếng la hét, đúng lúc này, một bóng người mặc áo xanh từ trên tường đột nhiên nhảy xuống, nhảy vào trong những ngôi nhà của dân phía bên ngoài tường.
- Chính là Lam Chấn Ngọc!
Lý Trân kéo ngựa quay đầu lại, thúc ngựa chạy về phía những nhà dân, hắn hô lớn:
- Lão mập, A Yến, hai người đánh bọc từ phái tây nhé.
Ba người phân thành hai hướng, men theo những bức tường quanh Sách phủ mà chạy. Lúc này, Lai Tuấn Thần dẫn theo hơn chục tên thuộc hạ cũng từ Sách phủ lao ra, gã tỏ vẻ rất tức giận, gần như đã tóm được Lam Chấn Ngọc rồi mà lại để hắn chạy mất.
Lai Tuấn Thần và đám thuộc hạ cũng vội vàng leo lên ngựa, dọc theo phía đông mà chạy.
Chiến mã của Lý Trân rất mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, hắn thúc ngựa men theo những nhà dân, gần bám sát được bóng dáng của người mặc áo xanh kia, người áo xanh kia như muốn vượt qua những bức tường để thoát ra ngoài.
Lý Trân truy đuổi tới trước một con ngõ nhỏ, đột nhiên dừng chiến mã lại, chỉ thấy ở phía dưới bức tường đoạn cuối con hẻm, Lam Chấn Ngọc đang co giật, miệng không ngừng hộc máu ra.
Mới cách có một ngày một đêm, bộ dạng của Lam Chấn Ngọc đã thay đổi hẳn, với độc tính rất mãnh liệt đã biến thân thể gã trở nên gày gò ốm yếu thế này, hai gò má đã hóp lại, mắt thì lồi ra, giống như một con sói đơn độc đã bị cái đói hành hạ cả một mùa đông vậy.
Lý Trân cầm cung lên, rút mũi tên ra, giương cung như trăng tròn, ngắm thẳng vào Lam Chấn Ngọc đang cách ba mươi bước. Lúc này, Lam Chấn Ngọc từ từ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cung tiễn của Lý Trân, trong ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng trước cái chết và sự mong cầu sự sống
Một cảm giác khó diễn tả đang thâm nhập vào tâm can của Lý Trân, trong lòng hắn có một chút gì đó không nỡ, mũi tên giương lên được nửa thốn, rồi rời khỏi dây cung, phóng như tia chớp vào bức tường ngay sát đầu Lam Chấn Ngọc, đuôi mũi tên vẫn còn đang rung rung.
Lam Chấn Ngọc kinh ngạc nhìn Lý Trân, ánh mắt toát lên một tia cảm kích, gã nhanh chóng xoay người lại nhảy lên mái nhà dân, rồi men theo những cây lớn nhảy qua bức tường.
Lý Trân ngẩn ngơ nhìn Lam Chấn Ngọc biến mất, trong lòng có một sự mất mát nào đó khó diễn tả.
Lúc này những tiếng vó ngựa dồn dập lao tới, Lai Tuấn Thần cầm trên tay trường kiếm như muốn giết chết ai đó ngay lập tức, y cũng ghì chiến mã lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những vết máu đen rơi vãi trên đất, rồi lại thấy một mũi tên đang gắn chặt trên tường, ngẩng đầu lên thì vẫn thấy những tán lá đang lay động.
Trong lòng y bỗng nhiên thấy tức giận, quay người lại vẻ hung tợn nhìn chằm chằm Lý Trân nói:
- Có phải ngươi để cho hắn chạy rồi phải không?
Lý Trân với khuôn mặt đỏ bừng, cũng quay lại quát lớn:
- Tính mạng của Địch tướng quốc chỉ còn có ba ngày thì làm sao ta có thể để hắn chạy thoát cơ chứ?
Lai Tuấn Thần ngạc nhiên, trong ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ trong nháy mắt, y liền quay chiến mã lại, hô lớn với đám thuộc hạ đang lao tới:
- Đi ra cổng phường, tiếp tục truy đuổi.
Lai Tuấn Thần dẫn theo đám thuộc hạ cuốn theo bụi mù mà lao đi, Lý Trân đang nhìn vào chiếc cung đang cầm trên tay, hắn cũng không tránh khỏi những tiếng thở dài
/337
|