- Tiểu tử Đỗ gia quả thực khó lường!
Trình Giảo Kim nhờ vào bảo đao chiến thắng Úy Trì Kính Đức, đây là lần thắng lợi đầu tiên của hắn hơn ba mươi năm qua nên biểu hiện cực kỳ khoa trương, phong thái ta đây đệ nhất thiên hạ.
Đối với người tạo ra bảo đao giúp mình dành thắng lợi, Trình Giảo Kim dĩ nhiên đối đãi cực kỳ thân thiết, bàn tay lớn tướng vỗ mạnh vào vai hắn khiến Đỗ Hà cảm giác bị đánh.
Xoa bả vai đau nhức, Đỗ Hà vội vàng lui ra khỏi Trình Giảo Kim ngoài một trượng, ở chung với lão gia hỏa này, hắn thấy mình không hề có cảm giác an toàn.
Trình Giảo Kim nhìn vào bảo đao, thở dài một tiếng:
- Ủy khuất ngươi rồi!
Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao dù sao cũng chỉ coi là binh khí, không tính là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn gì. Roi sắt của Úy Trì Kính Đức so với đá hoa cương còn cứng hơn ba phần, Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao tuy chém gãy được nó nhưng cũng không tránh khỏi sứt mẻ nham nhở. Âu Dương Phi đau lòng, vã mồ hôi nhìn Trình Giảo Kim chà đạp bảo bối.
Trình Giảo Kim trả lại Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao rồi đưa tay muốn cầm Phong Cẩu Cao Cấp Chiến Thuật Đột Kích đao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Âu Dương Phi vội vàng chộp lấy thanh đao ôm khư khư vào ngực như bảo bối, trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, vẻ mặt không khách khí. Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao bị chà đạp như vậy đã khiến hắn đau lòng cắt ruột, há lại để cho Trình Giảo Kim lặp lại.
- Giảo Kim, lui ra!
Đương kim trên đời có thể chế ngự được Trình Giảo Kim cũng chỉ có hoàng đế Đại Đường Lý Thế Dân rồi.
Trình Giảo Kim có chút không cam lòng lui xuống.
Lý Thế Dân nhìn thoáng qua Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao, tiếc rẻ:
- Đao xác thực là hảo đao, có thể chặt gãy roi sắt của Kính Đức thì giá trị chế tạo cũng bất phàm!
Cũng không phải là hắn keo kiệt mà đao này muốn trang bị cho bộ binh cũng phải chế tạo ra vạn thanh, giá trị quá lớn, dù giàu có như Đường triều cũng không thể chịu được!
Đỗ Hà cười giải thích:
- Đây là hàng mẫu nên dùng thép tinh khiết rèn thành, đến lúc sản xuất với số lượng lớn thì sẽ pha vào, đủ cho bộ binh giết địch trên chiến trường là được rồi.
Hắn cầm lấy thanh Phong Cẩu Cao Cấp Chiến Thuật Đột Kích đao trong tay Âu Dương Phi, cũng bắt đầu giới thiệu đặc tính:
- Đao này tính bền dẻo mười phần, hơn nữa cực kỳ, rất đắc dụng ở cận thân bác đấu. Trường thương trường mâu thủ nếu có thể phân phối loại vũ khí này cũng có thể tăng cường năng lực cận chiến!
Bởi vì phạm vi sử dụng của đao này cũng không rộng nên mọi người cũng không quá chú ý, thấy Đỗ Hà giới thiệu qua công dụng, tự mình diễn luyện một phen, hiểu được tính năng, cũng không có quá nhiều trọng thị.
Ngược lại Lý Tĩnh lên tiếng, đây chính là binh khí tốt cho việc tập kích bất ngờ!
Đỗ Hà nhìn Lý Tĩnh, cũng thán phục từ đáy lòng, quân thần chính là quân thần, cùng tầm nhìn với hắn. Ý định của hắn chế tạo Phong Cẩu Cao Cấp Chiến Thuật Đột Kích đao phân cho các thành viên của hai đội Đạp Nguyệt Lưu Hương, loại đao này gọn nhẹ, lợi trong cận chiến.
Lý Thế Dân cực kỳ thỏa mãn với ba thanh đao, cười nói:
- Không tệ, mỗi thứ đều là lợi khí khó được! Các ngươi thấy thế nào?
Trong chư tướng, Lý Tích khéo đưa đẩy nhất, sớm đã minh bạch dụng ý của Lý Thế Dân liền nói ngay:
- Lợi khí bậc này dĩ nhiên phải phổ biến trong quân để thực lực quân ta cao hơn một tầng. Đỗ hiền chất mới nhận chức qua chưa quá một tháng đã có được thành quả như thế, bệ hạ quả nhiên có mắt xanh, mạt tướng bội phục.
Những người khác đều đi theo Lý Thế Dân hơn mười hai mươi năm, ít nhiều đều rõ tâm tư của hắn. Tuy không ai tránh khỏi lòng ganh tỵ với ân sủng của Đỗ Hà nhưng bọn họ đều là nam nhi nhiệt huyết, thấy biểu hiện hôm nay của Đỗ Hà cũng hiểu: Lý Thế Dân xem trọng dùng Đỗ Hà, thực sự không phải là bởi vì tư tâm mà quả thực hắn có tài hoa hơn người. Một chút bất bình cũng tự nhiên biến mất, hùa theo Lý Tích tán thành địa vị của Đỗ Hà.
Lý Thế Dân đã đạt được mục đích, cười ha hả:
- Đúng rồi, trẫm còn chưa biết tên gọi của ba lợi khí này thế nào?
Đỗ Hà muốn nói tên gốc nhưng trong lòng khẽ động, ba binh khí này phải mấy trăm năm sau mới xuất hiện, hôm nay lại để cho chính mình tạo ra, hà tất phải dùng tên gốc. Huống chi đao này cũng không phải là nguyên bản mà hết thảy căn bản là do Đại Đường sáng chế, cần gì phải dùng tên gốc?
Nhìn bề ngoài Đại Mã Sĩ đao vẫn là Đại Mã Sĩ đao, kỳ thật đã có cải biến lớn.
Trong lịch sử Đại Mã Sĩ đao chỉ có nước Ô Tư (một nước cổ ở Tây Vực) chế tạo, hơn nữa kỹ thuật tinh luyện kim loại của Tây Vực khác xa với kỹ thuật tinh luyệncủa Đường triều nên người Tây Vực không chế tạo đao kiếm Đường triều, người Đường triều cũng chưa chắc tạo ra đao kiếm người Tây Vực.
Đỗ Hà chỉ tham khảo ngoại hình, mượn một chút nguyên lý lực học, còn lại hết thảy kỹ thuật tinh luyện kim loại bên trong cũng như kỹ thuật rèn đều do tượng sư của viện khoa học kỹ thuật tạo ra, độ dày và sắc bén đều phù hợp với tiêu chuẩn của Đường triều, có bản chất khác biệt với Đại Mã Sĩ đao.
Những danh đao đời sau như Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao cùng Phong Cẩu Cao Cấp Chiến Thuật Đột Kích đao càng phải như vậy. Những binh khí vốn do bọn họ chế tạo có cải biến, nếu để tên cũ sẽ rất không ổn.
Nghĩ đến đây, Đỗ Hà cũng không có băn khoăn nói:
- Tiểu tế thật đúng là chưa nghĩ ra, nhạc phụ đại nhân có thể ban ra mấy cái tên xuôi tai?
Lý Thế Dân trầm ngâm một lát, ánh mắt chợt sáng lên:
- Ba thanh đao sắc này có thể coi là hổ lang của Đại Đường, loan đao thích hợp với kỵ binh có thể gọi là Hổ Dực, như hổ thêm cánh; Đao thích hợp với bộ binh có thể kêu là Lang Nha, còn về đoản đao…
Trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra cái tên nào thích hợp.
Đỗ Hà nói:
- Không bằng kêu là Nhạn Linh đao!
Lý Thế Dân cũng không dị nghị, ba thanh hung khí khiến tất cả dị tộc sau này vừa nghe đã mất mật: Hổ Dực, Lang Nha, Nhạn Linh cứ như vậy được định ra.
Lý Thế Dân ra lệnh cho bọn họ lập tức bắt tay vào sản xuất, Đỗ Hà lại bảo Âu Dương Phi, Bộ Dịch chế tạo khuôn đúc giao cho quân khí giám để bọn họ sản xuất hàng loạt. Viện khoa học kỹ thuật chỉ phụ trách thiết kế, sản xuất vẫn phải là quân khí giám.
Đã có quân đội ủng hộ, cộng thêm lực lượng hai người Phòng Đỗ trong triều, những tin tức bất lợi đối với Đỗ Hà trong triều rất nhanh bị đè xuống.
Đỗ Hà cũng mấy khi có được thời gian rảnh rỗi, nửa ngày luyện binh, nửa ngày còn lại ở bên Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, thời gian trôi qua vui vẻ. Về phần công việc bề bộn của viện khoa học kỹ thuật, quân khí giám chế tạo Hổ Dực, Lang Nha, Nhạn Linh thì không hề thấy mặt hắn.
Ngày thành hôn của hắn với Trường Nhạc cũng đã dần tới.
Hôm nay, Đỗ Hà gõ cửa phủ Giang Hạ Quận Vương.
Phụ thân của Lý Tuyết Nhạn là Lý Đạo Tông bởi vì trấn thủ Linh Châu nhiều năm có công nên vừa được Lễ bộ Thượng thư đổi lại sắc phong là Giang Hạ Quận Vương, nhận chức quan ở kinh thành, phủ Thành Vương cũng đổi thành phủ Gian Hạ Quận Vương.
Trên đại điện của Vương phủ, Đỗ Hà gặp được đại nhân vật phản diện Lý Đạo Tông trên TV, trong lòng cũng cảm thấy chút oan ức. Trong sử sách thì hắn là một gian thần hãm hại danh tướng Tiết Nhân Quý. Trên thực tế, hắn với tư cách hoàng thân quốc thích của Đại Đường, lại giống như Hán triều Vệ Thanh cùng Hoắc Khứ Bệnh đồng dạng, chinh chiến tứ phương, công huân hiển hách, thâm thụ kính ngưỡng, là một danh tướng tương đối được kính trọng.
- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Đỗ Hà cung kính xá một cái với Lý Đạo Tông.
Lý Đạo Tông nghe Đỗ Hà gọi hắn là nhạc phụ đại nhân chỉ hừ hừ, không phủ nhận cũng không phủ nhận. Kỳ thật hắn cũng tương đối cảm giác thỏa mãn với Đỗ Hà, bằng không lúc trước cũng sẽ không đơn giản đáp ứng hôn sự với Lý Tuyết Nhạn. Chỉ là Trường Nhạc công chúa chặn ngang khiến trong lòng hắn rất không thoải mái, suýt nữa trở mặt với Đỗ gia, cho rằng người của Đỗ gia trêu cợt hắn.
Tuy sau đó giải trừ hiểu lầm, nhưng Đỗ Như Hối thủy chung vẫn không có một giải thích hợp lý: Đến tột cùng Đỗ Hà muốn kết hôn Trường Nhạc hay là muốn lấy nữ nhi bảo bối của mình.
Không lâu, Lý Thế Dân triệu kiến hắn, kín đáo tỏ vẻ chính hắn không ngại Trường Nhạc cùng Lý Tuyết Nhạn noi theo Nga Hoàng Nữ Anh chung một trượng phu.
Lý Đạo Tông dù không tình nguyện nhưng là ý của Lý Thế Dân nên cũng không tiện cãi lời, Lý Tuyết Nhạn cũng không để ý. Hắn chỉ có thể tuân theo, nhưng nghĩ đến nữ nhi bảo bối của mình thân là quận chúa nhưng không cách nào đạt được địa vị chính thê mà chỉ là bình thê, cùng chung một trượng phu với công chúa thì dù thế nào cũng không thoải mái, dĩ nhiên không thể tươi tỉnh với đầu sỏ tai họa là Đỗ Hà.
- Ngươi chuẩn bị thành thân, đến phủ ta có chuyện gì?
Lý Đạo Tông hỏi vẻ lãnh đạm.
Lý Đạo Tông không thích hắn, Đỗ Hà cũng không thấy kỳ quái, biết là do bản thân hoa tâm gây họa, chỉ nói:
- Gần đây tiểu tế thấy tâm trạng của Tuyết Nhạn có chút không vui nên trong lòng nhớ thương, vì thế đến đây thăm nàng để nói chuyện!
Thấy vẻ mặt chân thành và lo lắng của Đỗ Hà, Lý Đạo Tông cũng thấy được hắn có chân tình với Lý Tuyết Nhạn, trong lòng cũng dịu đi không ít. Thân là cha, hắn sao không nhìn ra tâm trạng của Lý Tuyết Nhạn gần đây, tuy bề ngoài nhìn Lý Tuyết Nhạn như bình thường nhưng người trong lòng kết hôn, sao có thể dễ dàng thừa nhận? Chỉ là cởi dây phải do người buộc dây, hắn cũng cũng không nên khuyên bảo.
- Khó được có phần tâm ý này của ngươi, đã nhìn ra rồi thì chuyện các ngươi do các ngươi tự mình giải quyết đi, ta không can thiệp nhiều, nhưng nếu ngày sau ủy khuất Tuyết Nhạn, ta cũng không tha cho ngươi!
Lý Đạo Tông nói như vậy coi như đã chính thức thừa nhận thân phận con rể của Đỗ Hà:
- Tuyết Nhạn ở tây viện của phủ, ta bảo hạ nhân dẫn ngươi tới.
/768
|